Chương 5: Nhân Ơi Chết Tớ Rồi
sóc bay
27/09/2016
Nhưng 2 thằng bé bên kia ghê lắm, đanh đá lắm cơ, ngồi nhìn nhau đắm
đuối như con cá chuối, cô Hằng đang dạy văn thấy thế liền mời lên bảng
làm bài tập. 2 thằng có biết gì đâu nhưng cũng hừng hổ lên, hiên ngang
không sợ ai cả. 2 bạn thông minh lắm nên làm nhanh lắm , thế là cũng
chết nhanh lắm, 3 phút thôi mà 2 bạn đã cầm tay nhau ngồi sổ đầu bài cho đỡ buồn và cả lớp thì lăn ra cười như cả trại được thông báo sắp được
thả về nhà . Đề bài như sau: Nhớ lại cách làm văn lục bát lớp 8, hãy
viết cặp thơ 6-8 với chủ đề làng quê VN, bài làm của 2 bạn thiên tài thế này:Minh: Hôm kia đứng cạnh bờ ao
Bỗng thấy con lợn chạy lao xuống đồng
Hôm kia đang đứng trên đồng
Lại thấy con vịt chết đuối dưới sông.
Nhân; Trên đồng còn 1 bông hoa
Con trâu thấy thế đi qua dẵm bẹp
Con bò đi cạnh con trâu
Con trâu tiện thể dẵm lên con bò.
2 bài thơ đẫ được lưu danh sử sách, chẳng hiểu làm sao lan khắp cả khối thành ra bây giờ 2 bạn ra ngoài là lại phải đội mũ, khổ trời mưa thì vừa đội mũ vừa che ô nhìn như mấy thằng ở đâu về í.
Ối giời ơi, vịt chết đuối, trâu dẵm chết bò, mấy thằng này thông minh con tinh tinh. Quê VN thế này chắc tớ chết lâu rồi ấy nhỉ vì bị con ruồi đè bẹp hay lao nhầm xuống mương.
Nhìn kìa chưa ai nói gì mà mặt thằng Minh nó khó coi lắm, còn thằng Nhân có vẻ không sao cả, thế mà đang yên đang lành thằng Nhân tức giận ném cục tẩy đi, chết chửa thằng này nó cục lắm đấy, chẳng qua không thể hiện ra mặt thôi, nhưng cái đáng nói ở đây là cục tẩy nó bay đi đâu. Cục tẩy nó......đang trên đầu tớ, khổ chưa tớ có làm gì sai đau mà luôn là người phải hứng chịu mọi hậu quả, đã thế ăn vạ cho biết, tớ ôm mặt khóc, khóc giả vờ thôi mà thằng Nhân đã hoảng nhìn như bị ai lấy mất quần ấy. Nó chạy lại lấy lọ cao xoa cho tớ, nhưng thôi tớ chết luôn đây, cao nó chảy váo mắt chảy nước mắt thật. Thằng này tớ không tin, khôn thể tin, mãi mãi khôn thể tin là nó được giải nhất toán quốc gia đâu, hư cấu, hư cấu quá thể, I dont belevie. Dồi ôi nó lấy dầu xoa vào đầu tớ mà giờ tớ không mở được mắt, 3 con bạn tớ chạy đến xem sao rôi đưa tớ đi rửa mắt. Cũng may lúc đấy ra chơi nên không ai để ý. Thế mà cứ tưởng thoát ai ngờ vào lớp rồi gần nửa lớp quay xuống hỏi han có sao không mà trông mắt như vừa khóc ấy. Huhuhuhu....tớ cảm động quá, tớ cần 1 cái khăn mùi xoa, mà thôi khăn mặt đi. Đấy cứ đang lúc cao trào thì thể nào cũng có đứa làm cho mất hứng, thằng Minh từ đâu quay sang cầm chân cầm tay xem xét, cón bẻ tay xem có bị gãy chỗ nào không.
Tó tự hỏi đã bao giờ nó đi khám khoa thần kinh chưa mà bây giờ nó cứ như sinh vật lại ấy, ai chả đĩa bay cho nó về cái.
Tớ nói không sao rồi mà nó cứ hỏi = được lí do. Tớ không nói j chỉ nhìn Nhân đang ngồi nhìn tớ, mát nhíu lại khó chịu mà cũng hối lỗi, trông khổ thân lắm cơ. Tớ duổi thằng Minh đi mãi nó mới chịu đi nhưng nó lại quay sang khủng bố 3 con bạn tớ, nhưng tớ cấm chúng nó nói ra rồi, có phải trẻ con nữa đâu mà khoe này khoe nọ.
Còn tiết cuối cùng tớ viết ra một mảnh giấy đưa cho Nhân: Tao không sao cả, chắc tại mày không thông minh cho lắm nên tao thông cảm được, không cần phải dằn vặt đâu, tao chỉ cần ăn uống bồi bổ mấy bữa ấy là khỏe ấy mà.
Tớ khôn lắm, nhà thằng Nhân giàu lắm luôn, ăn mấy bữa của nó thì cái tập đoàn khinh doanh đồ điện tử bố nó làm tổng giám đóc và cái xưởng cung cấp vải cho nước ngoài mẹ nó quản lí cũng chẳng sụp được đâu.
Bỗng thấy con lợn chạy lao xuống đồng
Hôm kia đang đứng trên đồng
Lại thấy con vịt chết đuối dưới sông.
Nhân; Trên đồng còn 1 bông hoa
Con trâu thấy thế đi qua dẵm bẹp
Con bò đi cạnh con trâu
Con trâu tiện thể dẵm lên con bò.
2 bài thơ đẫ được lưu danh sử sách, chẳng hiểu làm sao lan khắp cả khối thành ra bây giờ 2 bạn ra ngoài là lại phải đội mũ, khổ trời mưa thì vừa đội mũ vừa che ô nhìn như mấy thằng ở đâu về í.
Ối giời ơi, vịt chết đuối, trâu dẵm chết bò, mấy thằng này thông minh con tinh tinh. Quê VN thế này chắc tớ chết lâu rồi ấy nhỉ vì bị con ruồi đè bẹp hay lao nhầm xuống mương.
Nhìn kìa chưa ai nói gì mà mặt thằng Minh nó khó coi lắm, còn thằng Nhân có vẻ không sao cả, thế mà đang yên đang lành thằng Nhân tức giận ném cục tẩy đi, chết chửa thằng này nó cục lắm đấy, chẳng qua không thể hiện ra mặt thôi, nhưng cái đáng nói ở đây là cục tẩy nó bay đi đâu. Cục tẩy nó......đang trên đầu tớ, khổ chưa tớ có làm gì sai đau mà luôn là người phải hứng chịu mọi hậu quả, đã thế ăn vạ cho biết, tớ ôm mặt khóc, khóc giả vờ thôi mà thằng Nhân đã hoảng nhìn như bị ai lấy mất quần ấy. Nó chạy lại lấy lọ cao xoa cho tớ, nhưng thôi tớ chết luôn đây, cao nó chảy váo mắt chảy nước mắt thật. Thằng này tớ không tin, khôn thể tin, mãi mãi khôn thể tin là nó được giải nhất toán quốc gia đâu, hư cấu, hư cấu quá thể, I dont belevie. Dồi ôi nó lấy dầu xoa vào đầu tớ mà giờ tớ không mở được mắt, 3 con bạn tớ chạy đến xem sao rôi đưa tớ đi rửa mắt. Cũng may lúc đấy ra chơi nên không ai để ý. Thế mà cứ tưởng thoát ai ngờ vào lớp rồi gần nửa lớp quay xuống hỏi han có sao không mà trông mắt như vừa khóc ấy. Huhuhuhu....tớ cảm động quá, tớ cần 1 cái khăn mùi xoa, mà thôi khăn mặt đi. Đấy cứ đang lúc cao trào thì thể nào cũng có đứa làm cho mất hứng, thằng Minh từ đâu quay sang cầm chân cầm tay xem xét, cón bẻ tay xem có bị gãy chỗ nào không.
Tó tự hỏi đã bao giờ nó đi khám khoa thần kinh chưa mà bây giờ nó cứ như sinh vật lại ấy, ai chả đĩa bay cho nó về cái.
Tớ nói không sao rồi mà nó cứ hỏi = được lí do. Tớ không nói j chỉ nhìn Nhân đang ngồi nhìn tớ, mát nhíu lại khó chịu mà cũng hối lỗi, trông khổ thân lắm cơ. Tớ duổi thằng Minh đi mãi nó mới chịu đi nhưng nó lại quay sang khủng bố 3 con bạn tớ, nhưng tớ cấm chúng nó nói ra rồi, có phải trẻ con nữa đâu mà khoe này khoe nọ.
Còn tiết cuối cùng tớ viết ra một mảnh giấy đưa cho Nhân: Tao không sao cả, chắc tại mày không thông minh cho lắm nên tao thông cảm được, không cần phải dằn vặt đâu, tao chỉ cần ăn uống bồi bổ mấy bữa ấy là khỏe ấy mà.
Tớ khôn lắm, nhà thằng Nhân giàu lắm luôn, ăn mấy bữa của nó thì cái tập đoàn khinh doanh đồ điện tử bố nó làm tổng giám đóc và cái xưởng cung cấp vải cho nước ngoài mẹ nó quản lí cũng chẳng sụp được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.