Chương 59: ĐỪNG BUỒN, ĐỪNG KHÓC!
SunSone
16/10/2016
-Tao sắp đi du học rồi!
Một tiếng thông báo như sấm nổ vamg lên giữa khung cảnh ồn ào của buổi tiệc. Vì diện tích không lớn, lại thêm hơn bốn mươi người chui tọt vào nên trong quán chỉ toàn là người lớp nó. Tiếng nói vang vọng vừa dứt, gần trăm con mắt đều hướng về phía nó. Ngạc nhiên và ngẩn ngơ.
-Mày xàm cái gì vậy Sún?
Mini, người ngồi cạnh nó, dường như không một chút tin tưởng mà hỏi. Những người còn lại cũng cho là nó giỡn. Chắc vậy rồi!
-Trường TH của Mĩ. Hai tuần nữa tao đi.
-Cái gì?
Lại một tiếng thét khác. Xung quanh xôn xao vài tiếng xì xào nhỏ. Ai cũng nhìn nó, như để xác định phần trăm sự thật của việc này.
-Thật. Tao không giỡn mấy chuyện như vậy đâu.
Nó nói. Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Không khí hình như đang căng cứng lại. Ngột ngạt.
-Mày nói thật?
Mini hỏi. Mọi người nhìn chằm chằm vào hai đứa, chẳng muốn bỏ sót bất kì chi tiết nào trong cuộc trò chuyện này.
-Mày có thể qua nhà tao coi giấy báo.
Mini nhận được câu trả lời từ nó thì hoàn toàn im lặng. Nhỏ uống một ngụm bia lớn, rồi chẳng ngẩng mặt lên nữa.
-Mày nhận được giấy báo từ khi nào?
Là Heo hỏi, mà giọng nói thì chẳng được tự nhiên cho lắm.
-Ừm… mới đây thôi.
-Nói thật đi!
Bỗng nhiên, Heo quát nó. Một chuyện từ đó đến giờ chưa từng xảy ra.
-Hơn một tháng…
Nó lí nhí, vì nói ra sự thật. Và cũng vì thái độ này của Heo, nó chưa từng thấy qua, ngay cả những lúc Heo tức giận nhất.
-Lâu đó… Mày giỏi!
Có tiếng gật gù của Mini. Nhưng nhỏ vẫn đang cúi mặt xuống bàn.
-Tao sợ tụi bây buồn…
Nó mím môi. Giọng nói vẫn giữ như thường, tuy có đôi chút trầm lắng.
-Vậy mày nghĩ nói bây giờ tụi tao không buồn à?
Heo lại chất vấn. Vừa nói hai hàng nước mắt vừa chảy dài xuống đôi má. Tồ bên cạnh trầm tư không nói, lặng lẽ nhìn Heo khóc, rồi nhìn Sún bất lực đứng ở kia. Nếu là con gái, Tồ cũng sẽ không kiềm được nước mắt đâu. Hiện tại chỉ có thể ngồi cạnh Heo thôi, nếu Heo cần, có thể tựa vào vai Tồ mà khóc.
-Như vậy sẽ đỡ hơn. Nói sớm thì tụi bây buồn suốt tháng à?
Nó cứ nói. Cứ giữ cho mình vẻ bình tĩnh nhất có thể.
-Con điên… đồ điên… mày đúng là đồ điên mà!
Mini nhìn nó, ra sức mà quát to lên. Lúc này mới thấy, hóa ra nước mắt đã rơi ra từ đời nào rồi. Chỉ là nhỏ cúi mặt để giấu đi mà thôi.
-Điên… tao…
-Mày định giả vờ bình tĩnh đến khi nào hả? Tính làm robot không có cảm xúc diễn cho tụi tao coi à? Mày nhìn đi, nhìn coi bao nhiêu đứa chảy nước mắt rồi? Mà mày… mày vẫn giữ như vậy… cố gượng như vậy…
Mini lấy tay quệt nước mắt rồi chỉ về phía tụi trong lớp. Cả đám, con gái đó, có mấy người không khóc được đâu. Tất cả đều nhìn nó, nhìn đến đau lòng…
Một giọt lệ lăn dài từ khóe mi. Làm sao biết được nó có bao nhiêu cố gắng cho buổi hôm nay. Nó đã tập, tập trước gương không biết bao nhiêu lần. Nó cố để nói ra với giọng điệu bình thường. Nó cố để nước mắt nó không rơi. Nó cố làm cho mình vui vẻ hết mức để khỏi đau lòng, để chẳng ai nghĩ nó yếu đuối. Để người ta nghĩ rằng nó mạnh mẽ đến vậy, để rồi khỏi phải lo lắng cho nó nữa. Nó cố lắm rồi…
Nhưng nó vẫn không kiềm được nước mắt tuôn rơi.
-Xin lỗi…
Giọng nó nhỏ xíu. Nhỏ như cái danh hiệu “loa siêu cấp” của nó chưa từng tồn tại. Rồi nó nói tiếp.
-Nhưng mà tao có đi lâu đâu. Vài năm thôi mà. Tụi bây đừng có khóc như thế. Tao… tao…
Giờ thì nó mới nức nở. Nó nhìn khắp xung quanh. Nó tìm một đôi mắt không đỏ. Ừ, vẫn còn đấy thôi!
-Nhìn con Sữa nè, có khóc đâu.
Rồi nó nhìn Sữa, lại gượng cười.
-Đây là tin vui phải không Sữa? Mày nói với tụi nó đi chứ…?
-Ừ!
Sữa gật đầu. Nhỏ không khóc, nhưng trên mặt lại phảng phất một nét buồn khó tả. Chẳng ai để ý, chẳng ai biết rằng ngay từ đầu, nét buồn ấy đã lượn lờ trên gương mặt nhỏ.
-Nó đi du học thì tụi mày phải mừng chứ. Nó giỏi như vậy thì phải vui vẻ chúc mừng chứ khóc cái gì? Nó đi rồi về chứ có ở luôn đâu, đừng như đưa đám vậy chứ.
Sữa nói rồi rót một cốc bia đầy đưa nó.
-Uống đi. Tao chúc mừng mày!
Nó nhận lấy cốc bia, cười xòa rồi uống cạn. Dù vậy, tụi kia vẫn thế thôi. Im lặng và nức nở. Heo ngã vào vai Tồ khóc, còn Hero thì buồn rầu để yên cho Mini cấu xé tay mình như trút giận. Cứ vậy…
Nó tất nhiên không thể ngồi nhìn như vậy. Cứ liến thoắng những câu chọc cười cho lớp, nói về tương lai, về những điều cần dặn dò. Thi thoảng có vài tiếng cười nhỏ, nhưng tâm trạng chả ai khá lên cả.
Rồi cuối buổi, trừ tụi nó, cả lớp cũng nguôi ngoai được phần nào. Mỗi người đều đến ôm nó, nói thêm vài câu, có chúc mừng, có khích lệ, cũng có than thở về những ngày sau vắng mặt nhỏ lớp trưởng đã bên mình mấy năm trời. Dường như khá ổn, với cái hẹn về buổi party chia tay to đùng vào mấy ngày sau đó.
Còn những đứa kia, sau khi nó ngồi chịu trận nghe chửi rủa cả tiếng trời, cũng chịu cười với nó. Sữa, Mini và Heo còn đòi dọn sang ở chung nó trong những ngày còn lại này để thắt chặt thêm tình bạn và tạo ra nhiều kỉ niệm hơn nữa. Ba chàng trai, chỉ việc ngủ ở nhà, còn lại thì phải luôn luôn ở bên luôn luôn xuất hiện cạnh tụi nó trong từng ngày.
Chỉ có mười bốn ngày nữa, ráng mà bên nhau thôi.
Ừ mà hình như nãy giờ bỏ quên hành động của Wind nhỉ?
Một tiếng thông báo như sấm nổ vamg lên giữa khung cảnh ồn ào của buổi tiệc. Vì diện tích không lớn, lại thêm hơn bốn mươi người chui tọt vào nên trong quán chỉ toàn là người lớp nó. Tiếng nói vang vọng vừa dứt, gần trăm con mắt đều hướng về phía nó. Ngạc nhiên và ngẩn ngơ.
-Mày xàm cái gì vậy Sún?
Mini, người ngồi cạnh nó, dường như không một chút tin tưởng mà hỏi. Những người còn lại cũng cho là nó giỡn. Chắc vậy rồi!
-Trường TH của Mĩ. Hai tuần nữa tao đi.
-Cái gì?
Lại một tiếng thét khác. Xung quanh xôn xao vài tiếng xì xào nhỏ. Ai cũng nhìn nó, như để xác định phần trăm sự thật của việc này.
-Thật. Tao không giỡn mấy chuyện như vậy đâu.
Nó nói. Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Không khí hình như đang căng cứng lại. Ngột ngạt.
-Mày nói thật?
Mini hỏi. Mọi người nhìn chằm chằm vào hai đứa, chẳng muốn bỏ sót bất kì chi tiết nào trong cuộc trò chuyện này.
-Mày có thể qua nhà tao coi giấy báo.
Mini nhận được câu trả lời từ nó thì hoàn toàn im lặng. Nhỏ uống một ngụm bia lớn, rồi chẳng ngẩng mặt lên nữa.
-Mày nhận được giấy báo từ khi nào?
Là Heo hỏi, mà giọng nói thì chẳng được tự nhiên cho lắm.
-Ừm… mới đây thôi.
-Nói thật đi!
Bỗng nhiên, Heo quát nó. Một chuyện từ đó đến giờ chưa từng xảy ra.
-Hơn một tháng…
Nó lí nhí, vì nói ra sự thật. Và cũng vì thái độ này của Heo, nó chưa từng thấy qua, ngay cả những lúc Heo tức giận nhất.
-Lâu đó… Mày giỏi!
Có tiếng gật gù của Mini. Nhưng nhỏ vẫn đang cúi mặt xuống bàn.
-Tao sợ tụi bây buồn…
Nó mím môi. Giọng nói vẫn giữ như thường, tuy có đôi chút trầm lắng.
-Vậy mày nghĩ nói bây giờ tụi tao không buồn à?
Heo lại chất vấn. Vừa nói hai hàng nước mắt vừa chảy dài xuống đôi má. Tồ bên cạnh trầm tư không nói, lặng lẽ nhìn Heo khóc, rồi nhìn Sún bất lực đứng ở kia. Nếu là con gái, Tồ cũng sẽ không kiềm được nước mắt đâu. Hiện tại chỉ có thể ngồi cạnh Heo thôi, nếu Heo cần, có thể tựa vào vai Tồ mà khóc.
-Như vậy sẽ đỡ hơn. Nói sớm thì tụi bây buồn suốt tháng à?
Nó cứ nói. Cứ giữ cho mình vẻ bình tĩnh nhất có thể.
-Con điên… đồ điên… mày đúng là đồ điên mà!
Mini nhìn nó, ra sức mà quát to lên. Lúc này mới thấy, hóa ra nước mắt đã rơi ra từ đời nào rồi. Chỉ là nhỏ cúi mặt để giấu đi mà thôi.
-Điên… tao…
-Mày định giả vờ bình tĩnh đến khi nào hả? Tính làm robot không có cảm xúc diễn cho tụi tao coi à? Mày nhìn đi, nhìn coi bao nhiêu đứa chảy nước mắt rồi? Mà mày… mày vẫn giữ như vậy… cố gượng như vậy…
Mini lấy tay quệt nước mắt rồi chỉ về phía tụi trong lớp. Cả đám, con gái đó, có mấy người không khóc được đâu. Tất cả đều nhìn nó, nhìn đến đau lòng…
Một giọt lệ lăn dài từ khóe mi. Làm sao biết được nó có bao nhiêu cố gắng cho buổi hôm nay. Nó đã tập, tập trước gương không biết bao nhiêu lần. Nó cố để nói ra với giọng điệu bình thường. Nó cố để nước mắt nó không rơi. Nó cố làm cho mình vui vẻ hết mức để khỏi đau lòng, để chẳng ai nghĩ nó yếu đuối. Để người ta nghĩ rằng nó mạnh mẽ đến vậy, để rồi khỏi phải lo lắng cho nó nữa. Nó cố lắm rồi…
Nhưng nó vẫn không kiềm được nước mắt tuôn rơi.
-Xin lỗi…
Giọng nó nhỏ xíu. Nhỏ như cái danh hiệu “loa siêu cấp” của nó chưa từng tồn tại. Rồi nó nói tiếp.
-Nhưng mà tao có đi lâu đâu. Vài năm thôi mà. Tụi bây đừng có khóc như thế. Tao… tao…
Giờ thì nó mới nức nở. Nó nhìn khắp xung quanh. Nó tìm một đôi mắt không đỏ. Ừ, vẫn còn đấy thôi!
-Nhìn con Sữa nè, có khóc đâu.
Rồi nó nhìn Sữa, lại gượng cười.
-Đây là tin vui phải không Sữa? Mày nói với tụi nó đi chứ…?
-Ừ!
Sữa gật đầu. Nhỏ không khóc, nhưng trên mặt lại phảng phất một nét buồn khó tả. Chẳng ai để ý, chẳng ai biết rằng ngay từ đầu, nét buồn ấy đã lượn lờ trên gương mặt nhỏ.
-Nó đi du học thì tụi mày phải mừng chứ. Nó giỏi như vậy thì phải vui vẻ chúc mừng chứ khóc cái gì? Nó đi rồi về chứ có ở luôn đâu, đừng như đưa đám vậy chứ.
Sữa nói rồi rót một cốc bia đầy đưa nó.
-Uống đi. Tao chúc mừng mày!
Nó nhận lấy cốc bia, cười xòa rồi uống cạn. Dù vậy, tụi kia vẫn thế thôi. Im lặng và nức nở. Heo ngã vào vai Tồ khóc, còn Hero thì buồn rầu để yên cho Mini cấu xé tay mình như trút giận. Cứ vậy…
Nó tất nhiên không thể ngồi nhìn như vậy. Cứ liến thoắng những câu chọc cười cho lớp, nói về tương lai, về những điều cần dặn dò. Thi thoảng có vài tiếng cười nhỏ, nhưng tâm trạng chả ai khá lên cả.
Rồi cuối buổi, trừ tụi nó, cả lớp cũng nguôi ngoai được phần nào. Mỗi người đều đến ôm nó, nói thêm vài câu, có chúc mừng, có khích lệ, cũng có than thở về những ngày sau vắng mặt nhỏ lớp trưởng đã bên mình mấy năm trời. Dường như khá ổn, với cái hẹn về buổi party chia tay to đùng vào mấy ngày sau đó.
Còn những đứa kia, sau khi nó ngồi chịu trận nghe chửi rủa cả tiếng trời, cũng chịu cười với nó. Sữa, Mini và Heo còn đòi dọn sang ở chung nó trong những ngày còn lại này để thắt chặt thêm tình bạn và tạo ra nhiều kỉ niệm hơn nữa. Ba chàng trai, chỉ việc ngủ ở nhà, còn lại thì phải luôn luôn ở bên luôn luôn xuất hiện cạnh tụi nó trong từng ngày.
Chỉ có mười bốn ngày nữa, ráng mà bên nhau thôi.
Ừ mà hình như nãy giờ bỏ quên hành động của Wind nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.