Chương 28: ĐƯỜNG VỀ NHÀ
SunSone
09/10/2015
Trở lại phòng tụi nó…
-Uầy, vậy thằng Tồ nó biết hết dzồi hả?
Nó hỏi sau khi Sữa tường thuật lại toàn bộ sự việc
-Ùa, giờ sao mày? Nó bỏ đi đâu mất tiêu rồi.
-Nó biết thì tốt, không sao hết á. Nó về liền thôi.
-Sao mày biết?
-Nhìn ra cửa đi!
Nó chỉ, cả đám cũng ngoi ngoi ra cửa xem chuyện gì.
-Trời, hai đứa về chung kìa!
-Nhìn kĩ đi còn nắm tay nữa.
-Ôi, cặp tình nhân thơ mộng!
-Móa ơi, chắc chết quạ, gê tóa ghê tóa!
Thì ra là Tồ với Heo về. Vừa nhìn thấy là tụi nó nháo nhào lên, xóa tan luôn cái lo lắng lúc đầu khi Tồ vừa đi.
-Thôi, thôi, về lại vị trí cũ để người ta ngại. Có gì từ từ tra khảo sau, nhanh nhanh!
Sau tiếng ai đó giục tụi nó đều trở lại chỗ cũ ra vẻ không biết gì nãy giờ. Sữa giả vờ đọc sách, nó và hắn ngồi “ân cần chăm sóc” nhau, Mini và Hero thì hòa thuận xem… Thế giới động vật. Hai người kia từ ngoài lén lút nhìn vào, thấy mọi chuyện có vẻ ổn nên rón rén bước vào, cũng không còn dám nắm tay nữa luôn. Tồ đứng dựa cửa như lúc nãy ngắm nghía quanh phòng, Heo thì lặng lẽ bước lại giường xem coi tụi nó đang làm gì mà sao tự nhiên lại im ắng quá.
-Sao tụi bây im lặng quá vậy? Ngộ nha!
Tồ hỏi nhằm dập tan không khí bất thường này, hình như có gì không ổn rồi thì phải?
-Hề hề, có gì đâu mà ngộ!
Nghe Tồ hỏi, cả đám đồng loạt trả lời, không thể để hai đứa kia nghi ngờ được. Vì sự nghiệp tương lai phải cố gắng, yeah yeah!
-Không ai cãi lộn hết vậy, bình thường dễ gì hai đứa mày gặp nhau mà im được? Nay còn vậy nữa, là sao?
Tồ tiếp tục hướng sự nghi ngờ vào hắn và nó, hai người đang ngồi kế bên. Tình hình là bây giờ nó đang lấy trứng gà xoa xoa cục u trên đầu hắn, còn hắn thì ngồi im ra vuốt vuốt tóc nó ( Hư cấu, quá hư cấu :) vậy trách sao người khác không phát hiện chứ)
-Haha, hai đứa mình là bạn tri kỉ mà, sao cãi hoài được mày ha?
Nghe hỏi, hai đứa nó lại tiếp tục cười cười thân mật, còn giả vờ ôm ôm cho có tình cảm nữa chứ (Lợi dụng thời cơ quá đáng rồi ~~’ )
-Chắc trời sắp sập, còn hai người kia nữa, hôm nay ngồi kế bên coi chung tivi luôn chứ, Thế giới động vật nữa mới lạ nha!
Tiếp đến là Heo nghi ngờ khi thấy hai đứa kia ngồi im thin thít xem cảnh thú mẹ cho con bú sữa, thiệt là kì cục kẹo mà.
-Có gì đâu, coi cho tâm hồn mình trong sáng ngập tràn tình thương lại chút xíu mà, mày cũng coi đi, thú vị lắm!
-Coi cảnh hai con thú cắn nhau giành đồ ăn mà ngập tràn tình thương hở?
Heo tiếp tục hỏi khi thấy ti vi đang chuyển sang cảnh hai con thú cắn nhau tranh giành con mồi trên đồng cỏ, ngập tràn tình thương ghê!
-Thôi kệ tụi nó đi, hông ấy qua đọc sách với tao nè Heo!
Sữa chen vào giữa nhằm cứu vãn tình thế nhưng mà hình như không được, càng ngày càng làm cho hai đứa kia nghi ngờ thêm.
-Đọc sách ngược có gì thú vị hả mày?
-A ha ha, mô-đen mới giờ là đọc ngược í mà, hì hì!
Tình thế đang ngày càng nguy cấp cho phe tụi nó, lúc này tụi nó cần phải có một quyết định thật đúng đắn và sáng tạo để thay đổi thời cuộc mới được!
-À thôi, tụi mình về phòng đi, tao phải về nghỉ ngơi tút tát lại nhan sắc mới được!
Đột nhiên hắn đứng dậy, bước ra cửa định kéo Tồ về.
-Nhưng mà tụi bây qua đây nói có chuyện cần bàn mà!
Tồ thấy lạ, lúc nãy rõ rang tụi hăn kéo Tồ đi cho bằng được, nói là có chuyện quan trọng cần bàn với tụi con gái mà.
-Có gì chiều qua tiếp, giờ về đi, tao cũng về nghỉ ngơi luôn, xem ti vi nhiều không tốt. Thôi chào nha!
Hero cũng từ trong chạy ra, lôi tuột tồ đi không lời giải thích ( có gì đâu mà giải với thích, người ta có âm mưu hết rồi mà)
-Kì vậy.
-Kì gì mà kì, về về…
Không đợi Tồ nói hết câu, hai đứa kia lôi tuột Tồ về phòng phục vụ cho mục đích tra tấn.
-Rồi, bye bye ha, chiều gặp!
Nó đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay chào tạm biệt, sau đó đóng sầm cửa phòng lại, cùng hai đứa kia nở nụ cười tà ác…
-Tự nhiên tụi bây cười vậy, có gì… gì hả?
Không khí u ám đang ngày càng dâng cao trong gian phòng, Heo tự nhiên cảm thấy rùng mình, lạnh sống lưng quá đi nha.
-Đâu có gì, hề hề. Mày ăn đi, đồ ăn tụi tao chừa quá trời quá đất nè, hề hề.
-Hơ… cảm ơn nha. Sao tốt quá vậy?
-Tụi tao tốt đó giờ mà, mày ăn đi, ăn nhiều vào, hề hề.
-Đừng có cười nữa, ghê lắm!
-A ha ha, ăn đi nè.
-Ờ ờ biết rồi!
Nói vậy rồi khổ chủ cũng bắt đầu ăn, có cảm giác khó hiểu nhưng không ngờ được mình là nạn nhân sắp được tra tấn sau đó…
-Ăn xong rồi, hì hì!
-Xong rồi phải không…?
-Ờ ờ
Tà khí rõ rang đang lượn lờ trong từng câu nói của nó, sau câu trả lời chân thật của nạn nhân lại tiếp tục là nụ cười đểu của ai đó…
*Bụp*
-Lôi nó lên giường cho tao!
Không kịp để Heo định thần hay phản ứng bất cứ điều gì, từ trên đầu Heo là một chiếc mền lớn do Mini và Sữa thả ra, trùm kín lấy toàn thân nhỏ. Sau đó, nạn nhân được chuyển ngay đến chiếc giường bên cạnh tra khảo dã man rợ…
-Á á, tụi bây làm gì vậy, thả tao ra coi!
-Từ từ nè cô gái, nằm im trả lời chân thật cho mấy chế nghe trước cái đi rồi thả.
-Trả lời chuyện gì?
-Hề hề, nãy mày với thằng Tồ… xảy ra chuyện gì?
-Chuyện gì đâu?
-Vậy tại sao đi về chung?
-Thì vô tình đi chung đường mà!
-Vậy nắm tay cũng là vô tình hả em iu?
-À ờ thì…
-Thì sao? Chuyện gì nói nhanh đi để còn nhận sự khoan hồng của pháp luật.
-Không có gì thiệt mà.
-Chắc hôn?
-Chắc…
-Xử nó tụi bây!
Tiếng hô hoán của nó là phần mần dziệc của Mini và Sữa, cả 4 bàn tay bắt đầu hoạt động cùng giọng cười man rợ. Nó đè Heo nằm im trên giường không thể nhúc nhích, hai đứa kia thuận cơ hội nhảy tới thọt lét toàn thân Heo khiến con nhỏ cười không được mà khóc cũng không xong, đến cuối cùng cũng phải chịu thua kể lại toàn bộ sự việc không dám sót dù chỉ một chữ…
Đó là số phận bi đát của nữ chính tập này. Còn nam chính, chắc chắn là không thể nào khá hơn rồi ~~’
Tường thuật trực tiếp vụ án xảy ra tại nhà vệ sinh nam vào lúc 10h00 hôm nay
-Tụi bây vào đây chi vậy, ra cho tao đi toilet coi.
Trong căn nhà vệ sinh bé tí những tưởng không nhét nổi 2 người giờ đây lại đang chứa đến 3 chàng thanh niên to cao khỏe mạnh, và chắn chắc là không có vấn đề gì về giới tính rồi nên đừng nghĩ bậy. Một người đứng chặn cửa lại, một người ngồi ngay trên nắp bồn cầu, và một người đang khổ sở ôm bụng đứng chính giữa. Mà hình như là người ở giữa đó đang có chút xíu vấn đề về đường tiêu hóa thì phải?
-Xả thoải mái đi, còn chỗ trống kìa!
-Không giỡn đâu, hai đứa bây ra đi, tao năn nỉ đó, đau bụng lắm rồi.
-Ra cũng được, nhưng mà phải có điều kiện chứ.
-Điều kiện gì nữa, tao đau bụng quá hà!
Càng ngày cái bụng càng đau hơn nhưng vẫn phải cắn răng kìm nén năn nỉ hai người kia từng chút một, thủ đoạn của hai người kia thiệt nham hiểm mà!
-Mình là bạn bè tốt đúng hông?
-Cái gì thì tụi bây nói nhanh rồi ra giùm tao đi.
-Không lòng vòng nữa, kể chuyện mày với con Heo lúc nãy cho tao nghe đi.
-Đâu có… đâu có chuyện gì đâu mà kể…
Gương mặt người ở giữa đó tự nhiên đỏ lên, giọng nói cũng ấp úng lại từ từ.
-Vậy thôi tụi tao ở đây luôn nha?
-Thôi được rồi… tụi bây ra đi xíu tao ra rồi tao kể.
-Đâu có được, xíu mày không kể sao?
-Chứ giờ tụi bây muốn sao?
-Tụi tao ra ngồi trước cửa, mày ở đây vừa kể vừa giải quyết.
-Vậy sao được… không được đâu!
-Vậy thì thôi, tụi tao ở đây.
-Được rồi, tao kể tao kể, ra ngoài đi!
-Cửa này không khóa được, nếu mày lạng quạng tụi tao xông dzô nữa đó nha!
-Biết rồi, ra đi mà…
Ừm, vậy là nam chính số phận còn lâm li bi đát hơn cả nữ chính, ngồi ở trong mà phải đứt ruột kể hết cho hai đứa quỷ ở ngoài nghe toàn bộ sự việc…
Chiều hôm đó, tụi hắn lại chạy sang phòng nó lần nữa. Lần này thì ai cũng biết hết rồi nên Heo và Tồ công khai thân mật luôn, hai đứa cứ ngồi kế bên nhau nói chuyện tíu tít không thèm quan tâm thời cuộc cùng mấy đứa Gato ngồi đằng kia
Cùng lúc đó, cô hầu cũng vừa đến đem đồ ăn cho tụi nó. Tụi hắn cũng nhờ dọn thức ăn ở đây luôn cho tiện. Đồ ăn trải đầy trên bàn, Heo hào hứng vừa bước lên ghế thì câu nói của cô ấy làm nhỏ khựng lại:
-Thái tử cảm thấy không khỏe trong người lắm nên dặn cô lát nữa không cần đến điện Chuối chiên. Còn ngày mai thì mời tất cả mọi người đến đó lúc 5h sáng, Thái tử có chuyện cần nói, rất quan trọng nên mong mọi người đến đúng giờ!
-Thái tử có sao không chị?
Heo e dè hỏi cô hầu, không biết có chuyện gì xảy ra với tên đó nữa.
-Từ lúc đi Rừng hoa về trông Thái tử có vẻ buồn lắm, còn nãy giờ thì cứ nằm suy nghĩ gì đó mãi.
-…
-Thôi tôi xin phép về, chúc mọi người ngon miệng!
-Chào chị!
Thấy Heo im lặng nên nó chào chị ấy giúp mà trong lòng thì không khỏi thắc mắc tại sao ngày mai lại phải đến sớm như vậy. Rồi nó cũng bước lên bàn ăn, ngồi cạnh Heo. Cả đám còn lại nhao nhao bàn tán vụ 5h sáng mai nhưng riêng Heo vẫn không nói gì, còn không thèm gắp thức ăn luôn chứ.
-Tự nhiên con thấy có lỗi quá sư phụ ơi.
Heo thì thào với nó rồi quay sang nhìn Tồ, thấy Heo vậy Tồ cũng không ăn gì luôn mà nhìn nhỏ lo lắng.
-Không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá.
Nó trấn an Heo rồi gắp thức ăn cho nhỏ. Còn ở bên kia, dưới gầm bàn Tồ cũng nắm chặt lấy tay Heo, vậy là đủ :)
Điện Chuối chiên 5h sáng hôm sau…
-Chào mọi người!
-Có chuyện gì quan trọng mà phải đến lúc 5h sáng như vầy hả?
Nó vừa ngáp vừa đặt câu hỏi ngay sau khi vừa bước vào trong, hầu hết đứa nào cũng che miệng ngáp ngắn ngáp dài khi phải thức sớm thế này
-Ngồi vào bàn ăn đi rồi mình nói chuyện, ta có sai người chuẩn bị sẵn món chè chuối cổ truyền cho mọi người đấy.
-Ngồi rồi nè, nói đi!
Cả đám tụi nó ngồi xuống bàn, lấy tay múc vội vài muỗng chè ăn cho tỉnh ngủ. Mà công nhận ngon thật, chè chuối còn thơm thơm mùi thảo mộc nữa.
-Mọi người… cần quyển sách này lắm đúng không?
-Đúng, khi nào anh mới đưa nó cho chúng tôi?
Nhìn thấy quyển sách tụi nó tỉnh luôn cả ngủ, mặt đứa nào cũng rạng rỡ mong chờ tên Thái tử trả lời câu hỏi.
-Mọi người đừng mừng vội, thật ra quyển sách này không hề có chỉ dẫn cách để về đâu.
-Cái gì?
-Nhưng cũng không cần lo đâu, khoảng vài tiếng nữa thôi thì mọi người sẽ tự động trở về an toàn.
-Ý anh là sao?
Ai cũng dấy lên ngờ vực, rút cuộc thì tên này đang nói cái quái gì thế? Không có cách gì sao tự dưng về được?
-Đây, mọi người đọc đi sẽ rõ!
Cuối cùng thì tên Thái tử đó cũng đưa quyển sách cho tụi nó rồi lẳng lặng bước ra khỏi bàn. Nó và hắn ngồi gần đó nhất nên mở ra đọc đầu tiên, lướt mắt qua một vài dòng cả hai cũng hiểu được vấn đề nên bỏ xuống để cho đám kia giành giật lấy xem. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, nó vừa vui mừng vừa khó hiểu, vui vì sắp được về nhà còn khó hiểu không biết tại sao tên đó lại dễ dàng đưa quyển sách ấy đến thế.
-Tại sao anh lại đưa nó cho chúng tôi? Chẳng phải anh có thể lừa chúng tôi để ở lại sao?
Nó cũng rời khỏi bàn và bước đến chỗ Thái tử làm sáng tỏ thắc mắc của mình.
-Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng lại không làm được.
-Vì sao? Anh biết hết chuyện của Heo rồi đúng không?
-Phải! Ta đã từng nghĩ ta có đủ mọi thứ để làm Heo hạnh phúc, để mọi người sống vui vẻ ở đây nhưng ta đã lầm. Người ta chỉ hạnh phúc khi ở bên cạnh người họ muốn, ở nơi họ lớn lên mà thôi.
-… Dù sao tôi cũng cảm ơn anh vì mấy ngày qua…
-Ùm, ta cũng vậy, nhờ mọi người mà mấy ngày qua ta luôn được vui vẻ và hiểu ra… thế nào là tình bạn thật sự!
Nó không nói gì, chỉ nhìn tên đó cười hiền. Con người đó, chắc chắn sẽ là một vị vua tốt sau này…
-Á, đau quá!
Đang lặng thinh suy nghĩ về những ngày vừa qua thì bỗng nhiên nó nghe một tiếng la lớn từ Heo. Con nhỏ đột nhiên lại đau bụng, sáng giờ Heo chưa có ăn gì mà.
-Có sao không con?
Nó cùng mọi người chạy đến bên Heo, có cả Thái tử nữa, điện Chuối chiên lúc này nháo nhào cả lên. Vừa lay lay người Heo hỏi xem thế nào thì tự nhiên nó cũng cảm thấy đau bụng theo, cơn đau ngày càng lớn dần khiến nó đứng không vững mà té bệt luôn xuống nền nhà.
-Mày sao vậy Sún, ê ê!!!
Nó đau quá rồi từ từ ngất xỉu, chỉ nghe được vài tiếng la thất thanh của lũ bạn kia rồi vô thức dần.
————^_^————
-Dậy, dậy mày ơi! Mình về rồi nè!
Lần thứ hai nó mơ màng mở mắt ra với người kế bên là hắn. Lần này nó không còn lơ mơ nữa, nghe tiếng của hắn là tự động bật dậy ngay. Hắn ngồi kế bên nó, miệng còn ngân nga hát nữa chứ. Nó nhìn xung quanh, khung cảnh này quen quen… Là nơi hắn dẫn cả đám tụi nó đến! Vậy là tụi nó được về nhà rồi sao?
-Uầy, vậy thằng Tồ nó biết hết dzồi hả?
Nó hỏi sau khi Sữa tường thuật lại toàn bộ sự việc
-Ùa, giờ sao mày? Nó bỏ đi đâu mất tiêu rồi.
-Nó biết thì tốt, không sao hết á. Nó về liền thôi.
-Sao mày biết?
-Nhìn ra cửa đi!
Nó chỉ, cả đám cũng ngoi ngoi ra cửa xem chuyện gì.
-Trời, hai đứa về chung kìa!
-Nhìn kĩ đi còn nắm tay nữa.
-Ôi, cặp tình nhân thơ mộng!
-Móa ơi, chắc chết quạ, gê tóa ghê tóa!
Thì ra là Tồ với Heo về. Vừa nhìn thấy là tụi nó nháo nhào lên, xóa tan luôn cái lo lắng lúc đầu khi Tồ vừa đi.
-Thôi, thôi, về lại vị trí cũ để người ta ngại. Có gì từ từ tra khảo sau, nhanh nhanh!
Sau tiếng ai đó giục tụi nó đều trở lại chỗ cũ ra vẻ không biết gì nãy giờ. Sữa giả vờ đọc sách, nó và hắn ngồi “ân cần chăm sóc” nhau, Mini và Hero thì hòa thuận xem… Thế giới động vật. Hai người kia từ ngoài lén lút nhìn vào, thấy mọi chuyện có vẻ ổn nên rón rén bước vào, cũng không còn dám nắm tay nữa luôn. Tồ đứng dựa cửa như lúc nãy ngắm nghía quanh phòng, Heo thì lặng lẽ bước lại giường xem coi tụi nó đang làm gì mà sao tự nhiên lại im ắng quá.
-Sao tụi bây im lặng quá vậy? Ngộ nha!
Tồ hỏi nhằm dập tan không khí bất thường này, hình như có gì không ổn rồi thì phải?
-Hề hề, có gì đâu mà ngộ!
Nghe Tồ hỏi, cả đám đồng loạt trả lời, không thể để hai đứa kia nghi ngờ được. Vì sự nghiệp tương lai phải cố gắng, yeah yeah!
-Không ai cãi lộn hết vậy, bình thường dễ gì hai đứa mày gặp nhau mà im được? Nay còn vậy nữa, là sao?
Tồ tiếp tục hướng sự nghi ngờ vào hắn và nó, hai người đang ngồi kế bên. Tình hình là bây giờ nó đang lấy trứng gà xoa xoa cục u trên đầu hắn, còn hắn thì ngồi im ra vuốt vuốt tóc nó ( Hư cấu, quá hư cấu :) vậy trách sao người khác không phát hiện chứ)
-Haha, hai đứa mình là bạn tri kỉ mà, sao cãi hoài được mày ha?
Nghe hỏi, hai đứa nó lại tiếp tục cười cười thân mật, còn giả vờ ôm ôm cho có tình cảm nữa chứ (Lợi dụng thời cơ quá đáng rồi ~~’ )
-Chắc trời sắp sập, còn hai người kia nữa, hôm nay ngồi kế bên coi chung tivi luôn chứ, Thế giới động vật nữa mới lạ nha!
Tiếp đến là Heo nghi ngờ khi thấy hai đứa kia ngồi im thin thít xem cảnh thú mẹ cho con bú sữa, thiệt là kì cục kẹo mà.
-Có gì đâu, coi cho tâm hồn mình trong sáng ngập tràn tình thương lại chút xíu mà, mày cũng coi đi, thú vị lắm!
-Coi cảnh hai con thú cắn nhau giành đồ ăn mà ngập tràn tình thương hở?
Heo tiếp tục hỏi khi thấy ti vi đang chuyển sang cảnh hai con thú cắn nhau tranh giành con mồi trên đồng cỏ, ngập tràn tình thương ghê!
-Thôi kệ tụi nó đi, hông ấy qua đọc sách với tao nè Heo!
Sữa chen vào giữa nhằm cứu vãn tình thế nhưng mà hình như không được, càng ngày càng làm cho hai đứa kia nghi ngờ thêm.
-Đọc sách ngược có gì thú vị hả mày?
-A ha ha, mô-đen mới giờ là đọc ngược í mà, hì hì!
Tình thế đang ngày càng nguy cấp cho phe tụi nó, lúc này tụi nó cần phải có một quyết định thật đúng đắn và sáng tạo để thay đổi thời cuộc mới được!
-À thôi, tụi mình về phòng đi, tao phải về nghỉ ngơi tút tát lại nhan sắc mới được!
Đột nhiên hắn đứng dậy, bước ra cửa định kéo Tồ về.
-Nhưng mà tụi bây qua đây nói có chuyện cần bàn mà!
Tồ thấy lạ, lúc nãy rõ rang tụi hăn kéo Tồ đi cho bằng được, nói là có chuyện quan trọng cần bàn với tụi con gái mà.
-Có gì chiều qua tiếp, giờ về đi, tao cũng về nghỉ ngơi luôn, xem ti vi nhiều không tốt. Thôi chào nha!
Hero cũng từ trong chạy ra, lôi tuột tồ đi không lời giải thích ( có gì đâu mà giải với thích, người ta có âm mưu hết rồi mà)
-Kì vậy.
-Kì gì mà kì, về về…
Không đợi Tồ nói hết câu, hai đứa kia lôi tuột Tồ về phòng phục vụ cho mục đích tra tấn.
-Rồi, bye bye ha, chiều gặp!
Nó đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay chào tạm biệt, sau đó đóng sầm cửa phòng lại, cùng hai đứa kia nở nụ cười tà ác…
-Tự nhiên tụi bây cười vậy, có gì… gì hả?
Không khí u ám đang ngày càng dâng cao trong gian phòng, Heo tự nhiên cảm thấy rùng mình, lạnh sống lưng quá đi nha.
-Đâu có gì, hề hề. Mày ăn đi, đồ ăn tụi tao chừa quá trời quá đất nè, hề hề.
-Hơ… cảm ơn nha. Sao tốt quá vậy?
-Tụi tao tốt đó giờ mà, mày ăn đi, ăn nhiều vào, hề hề.
-Đừng có cười nữa, ghê lắm!
-A ha ha, ăn đi nè.
-Ờ ờ biết rồi!
Nói vậy rồi khổ chủ cũng bắt đầu ăn, có cảm giác khó hiểu nhưng không ngờ được mình là nạn nhân sắp được tra tấn sau đó…
-Ăn xong rồi, hì hì!
-Xong rồi phải không…?
-Ờ ờ
Tà khí rõ rang đang lượn lờ trong từng câu nói của nó, sau câu trả lời chân thật của nạn nhân lại tiếp tục là nụ cười đểu của ai đó…
*Bụp*
-Lôi nó lên giường cho tao!
Không kịp để Heo định thần hay phản ứng bất cứ điều gì, từ trên đầu Heo là một chiếc mền lớn do Mini và Sữa thả ra, trùm kín lấy toàn thân nhỏ. Sau đó, nạn nhân được chuyển ngay đến chiếc giường bên cạnh tra khảo dã man rợ…
-Á á, tụi bây làm gì vậy, thả tao ra coi!
-Từ từ nè cô gái, nằm im trả lời chân thật cho mấy chế nghe trước cái đi rồi thả.
-Trả lời chuyện gì?
-Hề hề, nãy mày với thằng Tồ… xảy ra chuyện gì?
-Chuyện gì đâu?
-Vậy tại sao đi về chung?
-Thì vô tình đi chung đường mà!
-Vậy nắm tay cũng là vô tình hả em iu?
-À ờ thì…
-Thì sao? Chuyện gì nói nhanh đi để còn nhận sự khoan hồng của pháp luật.
-Không có gì thiệt mà.
-Chắc hôn?
-Chắc…
-Xử nó tụi bây!
Tiếng hô hoán của nó là phần mần dziệc của Mini và Sữa, cả 4 bàn tay bắt đầu hoạt động cùng giọng cười man rợ. Nó đè Heo nằm im trên giường không thể nhúc nhích, hai đứa kia thuận cơ hội nhảy tới thọt lét toàn thân Heo khiến con nhỏ cười không được mà khóc cũng không xong, đến cuối cùng cũng phải chịu thua kể lại toàn bộ sự việc không dám sót dù chỉ một chữ…
Đó là số phận bi đát của nữ chính tập này. Còn nam chính, chắc chắn là không thể nào khá hơn rồi ~~’
Tường thuật trực tiếp vụ án xảy ra tại nhà vệ sinh nam vào lúc 10h00 hôm nay
-Tụi bây vào đây chi vậy, ra cho tao đi toilet coi.
Trong căn nhà vệ sinh bé tí những tưởng không nhét nổi 2 người giờ đây lại đang chứa đến 3 chàng thanh niên to cao khỏe mạnh, và chắn chắc là không có vấn đề gì về giới tính rồi nên đừng nghĩ bậy. Một người đứng chặn cửa lại, một người ngồi ngay trên nắp bồn cầu, và một người đang khổ sở ôm bụng đứng chính giữa. Mà hình như là người ở giữa đó đang có chút xíu vấn đề về đường tiêu hóa thì phải?
-Xả thoải mái đi, còn chỗ trống kìa!
-Không giỡn đâu, hai đứa bây ra đi, tao năn nỉ đó, đau bụng lắm rồi.
-Ra cũng được, nhưng mà phải có điều kiện chứ.
-Điều kiện gì nữa, tao đau bụng quá hà!
Càng ngày cái bụng càng đau hơn nhưng vẫn phải cắn răng kìm nén năn nỉ hai người kia từng chút một, thủ đoạn của hai người kia thiệt nham hiểm mà!
-Mình là bạn bè tốt đúng hông?
-Cái gì thì tụi bây nói nhanh rồi ra giùm tao đi.
-Không lòng vòng nữa, kể chuyện mày với con Heo lúc nãy cho tao nghe đi.
-Đâu có… đâu có chuyện gì đâu mà kể…
Gương mặt người ở giữa đó tự nhiên đỏ lên, giọng nói cũng ấp úng lại từ từ.
-Vậy thôi tụi tao ở đây luôn nha?
-Thôi được rồi… tụi bây ra đi xíu tao ra rồi tao kể.
-Đâu có được, xíu mày không kể sao?
-Chứ giờ tụi bây muốn sao?
-Tụi tao ra ngồi trước cửa, mày ở đây vừa kể vừa giải quyết.
-Vậy sao được… không được đâu!
-Vậy thì thôi, tụi tao ở đây.
-Được rồi, tao kể tao kể, ra ngoài đi!
-Cửa này không khóa được, nếu mày lạng quạng tụi tao xông dzô nữa đó nha!
-Biết rồi, ra đi mà…
Ừm, vậy là nam chính số phận còn lâm li bi đát hơn cả nữ chính, ngồi ở trong mà phải đứt ruột kể hết cho hai đứa quỷ ở ngoài nghe toàn bộ sự việc…
Chiều hôm đó, tụi hắn lại chạy sang phòng nó lần nữa. Lần này thì ai cũng biết hết rồi nên Heo và Tồ công khai thân mật luôn, hai đứa cứ ngồi kế bên nhau nói chuyện tíu tít không thèm quan tâm thời cuộc cùng mấy đứa Gato ngồi đằng kia
Cùng lúc đó, cô hầu cũng vừa đến đem đồ ăn cho tụi nó. Tụi hắn cũng nhờ dọn thức ăn ở đây luôn cho tiện. Đồ ăn trải đầy trên bàn, Heo hào hứng vừa bước lên ghế thì câu nói của cô ấy làm nhỏ khựng lại:
-Thái tử cảm thấy không khỏe trong người lắm nên dặn cô lát nữa không cần đến điện Chuối chiên. Còn ngày mai thì mời tất cả mọi người đến đó lúc 5h sáng, Thái tử có chuyện cần nói, rất quan trọng nên mong mọi người đến đúng giờ!
-Thái tử có sao không chị?
Heo e dè hỏi cô hầu, không biết có chuyện gì xảy ra với tên đó nữa.
-Từ lúc đi Rừng hoa về trông Thái tử có vẻ buồn lắm, còn nãy giờ thì cứ nằm suy nghĩ gì đó mãi.
-…
-Thôi tôi xin phép về, chúc mọi người ngon miệng!
-Chào chị!
Thấy Heo im lặng nên nó chào chị ấy giúp mà trong lòng thì không khỏi thắc mắc tại sao ngày mai lại phải đến sớm như vậy. Rồi nó cũng bước lên bàn ăn, ngồi cạnh Heo. Cả đám còn lại nhao nhao bàn tán vụ 5h sáng mai nhưng riêng Heo vẫn không nói gì, còn không thèm gắp thức ăn luôn chứ.
-Tự nhiên con thấy có lỗi quá sư phụ ơi.
Heo thì thào với nó rồi quay sang nhìn Tồ, thấy Heo vậy Tồ cũng không ăn gì luôn mà nhìn nhỏ lo lắng.
-Không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá.
Nó trấn an Heo rồi gắp thức ăn cho nhỏ. Còn ở bên kia, dưới gầm bàn Tồ cũng nắm chặt lấy tay Heo, vậy là đủ :)
Điện Chuối chiên 5h sáng hôm sau…
-Chào mọi người!
-Có chuyện gì quan trọng mà phải đến lúc 5h sáng như vầy hả?
Nó vừa ngáp vừa đặt câu hỏi ngay sau khi vừa bước vào trong, hầu hết đứa nào cũng che miệng ngáp ngắn ngáp dài khi phải thức sớm thế này
-Ngồi vào bàn ăn đi rồi mình nói chuyện, ta có sai người chuẩn bị sẵn món chè chuối cổ truyền cho mọi người đấy.
-Ngồi rồi nè, nói đi!
Cả đám tụi nó ngồi xuống bàn, lấy tay múc vội vài muỗng chè ăn cho tỉnh ngủ. Mà công nhận ngon thật, chè chuối còn thơm thơm mùi thảo mộc nữa.
-Mọi người… cần quyển sách này lắm đúng không?
-Đúng, khi nào anh mới đưa nó cho chúng tôi?
Nhìn thấy quyển sách tụi nó tỉnh luôn cả ngủ, mặt đứa nào cũng rạng rỡ mong chờ tên Thái tử trả lời câu hỏi.
-Mọi người đừng mừng vội, thật ra quyển sách này không hề có chỉ dẫn cách để về đâu.
-Cái gì?
-Nhưng cũng không cần lo đâu, khoảng vài tiếng nữa thôi thì mọi người sẽ tự động trở về an toàn.
-Ý anh là sao?
Ai cũng dấy lên ngờ vực, rút cuộc thì tên này đang nói cái quái gì thế? Không có cách gì sao tự dưng về được?
-Đây, mọi người đọc đi sẽ rõ!
Cuối cùng thì tên Thái tử đó cũng đưa quyển sách cho tụi nó rồi lẳng lặng bước ra khỏi bàn. Nó và hắn ngồi gần đó nhất nên mở ra đọc đầu tiên, lướt mắt qua một vài dòng cả hai cũng hiểu được vấn đề nên bỏ xuống để cho đám kia giành giật lấy xem. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, nó vừa vui mừng vừa khó hiểu, vui vì sắp được về nhà còn khó hiểu không biết tại sao tên đó lại dễ dàng đưa quyển sách ấy đến thế.
-Tại sao anh lại đưa nó cho chúng tôi? Chẳng phải anh có thể lừa chúng tôi để ở lại sao?
Nó cũng rời khỏi bàn và bước đến chỗ Thái tử làm sáng tỏ thắc mắc của mình.
-Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng lại không làm được.
-Vì sao? Anh biết hết chuyện của Heo rồi đúng không?
-Phải! Ta đã từng nghĩ ta có đủ mọi thứ để làm Heo hạnh phúc, để mọi người sống vui vẻ ở đây nhưng ta đã lầm. Người ta chỉ hạnh phúc khi ở bên cạnh người họ muốn, ở nơi họ lớn lên mà thôi.
-… Dù sao tôi cũng cảm ơn anh vì mấy ngày qua…
-Ùm, ta cũng vậy, nhờ mọi người mà mấy ngày qua ta luôn được vui vẻ và hiểu ra… thế nào là tình bạn thật sự!
Nó không nói gì, chỉ nhìn tên đó cười hiền. Con người đó, chắc chắn sẽ là một vị vua tốt sau này…
-Á, đau quá!
Đang lặng thinh suy nghĩ về những ngày vừa qua thì bỗng nhiên nó nghe một tiếng la lớn từ Heo. Con nhỏ đột nhiên lại đau bụng, sáng giờ Heo chưa có ăn gì mà.
-Có sao không con?
Nó cùng mọi người chạy đến bên Heo, có cả Thái tử nữa, điện Chuối chiên lúc này nháo nhào cả lên. Vừa lay lay người Heo hỏi xem thế nào thì tự nhiên nó cũng cảm thấy đau bụng theo, cơn đau ngày càng lớn dần khiến nó đứng không vững mà té bệt luôn xuống nền nhà.
-Mày sao vậy Sún, ê ê!!!
Nó đau quá rồi từ từ ngất xỉu, chỉ nghe được vài tiếng la thất thanh của lũ bạn kia rồi vô thức dần.
————^_^————
-Dậy, dậy mày ơi! Mình về rồi nè!
Lần thứ hai nó mơ màng mở mắt ra với người kế bên là hắn. Lần này nó không còn lơ mơ nữa, nghe tiếng của hắn là tự động bật dậy ngay. Hắn ngồi kế bên nó, miệng còn ngân nga hát nữa chứ. Nó nhìn xung quanh, khung cảnh này quen quen… Là nơi hắn dẫn cả đám tụi nó đến! Vậy là tụi nó được về nhà rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.