Chương 20: THỬ ĐỒ NÈ!
SunSone
08/10/2015
Trở lại phòng nó
Giờ này cả nhóm đang ngồi ngắm Heo thử mấy bộ đồ lúc nãy thái tử gửi đến. Thật sự thì việc thuyết phục được Heo bỏ đồ ăn để thử đồ là một bước tiến vĩ đại trong lịch sử của tụi nó từ trước đến nay và công lao lớn nhất không ai khác ngoài nó *tung bông*. Ừm, rút cuộc thì Heo cũng có tinh thần mà nghe theo như kế hoạch tác chiến của tụi nó, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là “áp giải” được nhỏ đến chỗ thái tử và rình theo nữa là ok hết rồi
-Cái áo này kì cục kẹo quá à, không mặc đâu
-Thiếu kiến thức thời trang nghiêm cơm mẹ nấu trọng. Áo vầy kì cục chỗ nào?
-Thích thì mày mặc đi, áo xấu xa xí, ghê gớm ghiếc, kì cục kẹo…
-Asiiii, chứ mày muốn cái nào?
-Cần chi mấy cái này, đồ tao đang mặc cũng được rồi
-Con điên này, đồ hôm qua giờ chưa thay mà đòi mặc đi chơi à?
-Có sao đâu, đẹp mà. Mấy cái đồ màu mè đó chỉ hợp với mấy con diêm dúa như mày thôi à! :p
-Mày nói ai diêm dúa?
Và sau đó là hàng ngàn tiếng động đổ vỡ, té ngã, đập lộn… xảy ra trong phòng nó. Nguyên nhân đều do cuộc trò chuyện phía trên giữa “con khờ ngu thời trang”- Heo và tín đồ thời trang của lớp- Mini…
-Xì tốppppppppp. DỪNG NGAY VÀ LẬP TỨC!!!
Nó hét lớn. Và như từ trước đến giờ, hai khổ chủ kèm thêm nạn nhân còn lại trong phòng phải dừng lại tất cả hành động để hai tay rảnh rang mà bịt tai lại nhằm phòng ngừa hậu quả đáng tiếc về sau. Sau đó, hai đứa kia cũng phải ngoan ngoãn trở về vị trí cũ trước khi bạn ấy lên cơn lần nữa. Hình như ngoài kia, vài bạn chim non, cỏ cây, côn trùng tội nghiệp do không được trang bị kiến thức phòng chống tai nạn đã tử trận không thương tiếc rồi!
-Giờ sao?
-Dạ chị Sún đẹp gái, dễ thương, xinh xắn, đáng yêu… tụi em không dám cãi nữa, tùy chị quyết định
Hai đứa nở nụ cười “thân thiện” nhất có thể ra trước mặt nó mong là không hứng thêm bất kì đại nạn nào nữa
-Hai cưng giỏi! Giờ nghe chế nói, con nào cãi xử!
-Biết rồi! Hiểu rồi! Nghe rồi! Nhớ rồi! Được rồi!
-Ừm, giờ vầy đi. Nãy Mini nó đưa cái áo kia cũng đẹp nên thôi con lấy mặc đi Heo, còn Mini với Sữa thì đè đầu nó trang điểm cho tao, làm cho lộng lẫy, lung linh, lòe loẹt dô
-Gì?
Ba đứa đồng thanh, trợn mắt nhìn nó
-Giỡn thôi, trang điểm cho tươi tươi lên xíu, nãy nó khóc cái mặt thấy gớm à!
-Sư phụ, sư phụ muốn con sống sao
Heo đau khổ nhìn nó, nỡ đành nào đưa đệ mình vào chỗ chết chứ, thiệc là ác quá đi mà
-Ai kêu khóc cho dữ dô. Hai đứa bây lôi nó đi nhanh đi, sắp tới giờ rồi!
-Ờ, ờ. Vậy mày làm gì?
Mini bước sang lôi Heo qua bàn trang điểm gần đó (có sẵn bàn trang điểm trong phòng luôn) miệng quay sang hỏi nó, lòng thầm nghĩ chắc nó làm chuyện gì quan trọng chuẩn bị cho Heo đây mà
-Ngủ
Nó đáp ngắn gọn rồi phóng nhanh lên giường trùm mền kín lại trước con mắt ngỡ ngàng ngu ngơ của đám còn lại, chuyện quan trọng ghê chưa?
Giờ này cả nhóm đang ngồi ngắm Heo thử mấy bộ đồ lúc nãy thái tử gửi đến. Thật sự thì việc thuyết phục được Heo bỏ đồ ăn để thử đồ là một bước tiến vĩ đại trong lịch sử của tụi nó từ trước đến nay và công lao lớn nhất không ai khác ngoài nó *tung bông*. Ừm, rút cuộc thì Heo cũng có tinh thần mà nghe theo như kế hoạch tác chiến của tụi nó, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là “áp giải” được nhỏ đến chỗ thái tử và rình theo nữa là ok hết rồi
-Cái áo này kì cục kẹo quá à, không mặc đâu
-Thiếu kiến thức thời trang nghiêm cơm mẹ nấu trọng. Áo vầy kì cục chỗ nào?
-Thích thì mày mặc đi, áo xấu xa xí, ghê gớm ghiếc, kì cục kẹo…
-Asiiii, chứ mày muốn cái nào?
-Cần chi mấy cái này, đồ tao đang mặc cũng được rồi
-Con điên này, đồ hôm qua giờ chưa thay mà đòi mặc đi chơi à?
-Có sao đâu, đẹp mà. Mấy cái đồ màu mè đó chỉ hợp với mấy con diêm dúa như mày thôi à! :p
-Mày nói ai diêm dúa?
Và sau đó là hàng ngàn tiếng động đổ vỡ, té ngã, đập lộn… xảy ra trong phòng nó. Nguyên nhân đều do cuộc trò chuyện phía trên giữa “con khờ ngu thời trang”- Heo và tín đồ thời trang của lớp- Mini…
-Xì tốppppppppp. DỪNG NGAY VÀ LẬP TỨC!!!
Nó hét lớn. Và như từ trước đến giờ, hai khổ chủ kèm thêm nạn nhân còn lại trong phòng phải dừng lại tất cả hành động để hai tay rảnh rang mà bịt tai lại nhằm phòng ngừa hậu quả đáng tiếc về sau. Sau đó, hai đứa kia cũng phải ngoan ngoãn trở về vị trí cũ trước khi bạn ấy lên cơn lần nữa. Hình như ngoài kia, vài bạn chim non, cỏ cây, côn trùng tội nghiệp do không được trang bị kiến thức phòng chống tai nạn đã tử trận không thương tiếc rồi!
-Giờ sao?
-Dạ chị Sún đẹp gái, dễ thương, xinh xắn, đáng yêu… tụi em không dám cãi nữa, tùy chị quyết định
Hai đứa nở nụ cười “thân thiện” nhất có thể ra trước mặt nó mong là không hứng thêm bất kì đại nạn nào nữa
-Hai cưng giỏi! Giờ nghe chế nói, con nào cãi xử!
-Biết rồi! Hiểu rồi! Nghe rồi! Nhớ rồi! Được rồi!
-Ừm, giờ vầy đi. Nãy Mini nó đưa cái áo kia cũng đẹp nên thôi con lấy mặc đi Heo, còn Mini với Sữa thì đè đầu nó trang điểm cho tao, làm cho lộng lẫy, lung linh, lòe loẹt dô
-Gì?
Ba đứa đồng thanh, trợn mắt nhìn nó
-Giỡn thôi, trang điểm cho tươi tươi lên xíu, nãy nó khóc cái mặt thấy gớm à!
-Sư phụ, sư phụ muốn con sống sao
Heo đau khổ nhìn nó, nỡ đành nào đưa đệ mình vào chỗ chết chứ, thiệc là ác quá đi mà
-Ai kêu khóc cho dữ dô. Hai đứa bây lôi nó đi nhanh đi, sắp tới giờ rồi!
-Ờ, ờ. Vậy mày làm gì?
Mini bước sang lôi Heo qua bàn trang điểm gần đó (có sẵn bàn trang điểm trong phòng luôn) miệng quay sang hỏi nó, lòng thầm nghĩ chắc nó làm chuyện gì quan trọng chuẩn bị cho Heo đây mà
-Ngủ
Nó đáp ngắn gọn rồi phóng nhanh lên giường trùm mền kín lại trước con mắt ngỡ ngàng ngu ngơ của đám còn lại, chuyện quan trọng ghê chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.