Chương 1: Duy nhất chỉ có cô
Mỷ Cẩn
04/08/2023
Thu vừa tàn ở Thâm Quyến, lác đác những chiếc lá ngô đồng rơi đầy hoa viên của căn biệt thự được xây dựng theo phong cách baroque cổ kính.
Không khí thoáng mát còn vương chút hơi sương của ngày mới, nom cảnh vật trong trẻo vô cùng. Khác hoàn toàn cái vẻ dễ chịu bên ngoài, ngược lại trong căn biệt thự lại có phần ảm đảm.
"Quả là trùng hợp!" Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông vang lên, phá tan sự yên tĩnh đến lạnh người.
"Sao ạ?" Câu nói không đầu không đuôi nhất thời khiến người nghe khó hiểu.
"Hàn Lạc Y, con còn không hiểu? Chẳng phải hiện giờ là thời điểm tập đoàn đang lên sàn chứng khoán sao? Vậy mà người đứng điều hành tập đoàn là chị con lại vô tình bị tai nạn." Người đàn ông cao tuổi cố tình nhấn mạnh hai chữ 'vô tình', rất lâu sau mới nói tiếp:"Tập đoàn mất đi người điều hành không khác gì rắn mất đầu!"
Hàn Lạc Y là con gái út của nhà họ Hàn danh gia vọng tộc từ nhỏ đã được giáo dục đầy đủ, cô còn một người chị tên Hàn Nhất Lan. Nhất Lan có tài lãnh đạo hơn người, sau khi ba và mẹ cô lui xuống hội đồng quản trị, chị cô cũng lên thay thế bố ở chức vị chủ tịch. Nhờ sự dẫn dắt của chị cả nhà họ Hàn mà tập đoàn Hàn Viễn đã vươn lên hàng đầu trong giới kinh doanh.
Hai người con gái nhà họ Hàn ngoài xinh đẹp tài giỏi ra thì chỉ còn lại sự giàu có. Hàn Nhất Lan nổi tiếng trong giới kinh doanh, còn Hàn Lạc Y tài giỏi chẳng kém cạnh nhưng chỉ yêu thích hội hoạ từ bé.
Thời gian tập đoàn khi lên sàn, chị cô đã phải bận rộn trăm nghìn công việc, phải tự chạy đi chạy lại đến tập đoàn trong những lần họp khẩn cấp. Tối hôm đó, cô ấy do mệt mỏi vì công việc mà thiếu ngủ, khi tự mình lái xe trên đoạn đường lớn ấy đã gặp tại nạn. Đến giờ vẫn hôn mê, trên người chằng chịt những dây truyền dịch, kẻ ngốc nhìn vào cũng có thể nhận ra mạng sống của cô mong manh thể nào.
Hàn Lạc Y vừa nghe lời ông nói vừa nghĩ đến cảnh chị cô nằm bất động trên giường bệnh lại thấy đau xót trong lòng, cô kìm nén cất tiếng:"Tức là chuyên này không phải vô tình ạ?"
"Ta đã bí mật điều tra được một người có liên quan đến tại nạn của chị con", giọng Hàn Chính Văn trầm thấp.
Cô có phần bất ngờ hỏi:"Là ai ạ?"
"Lăng Vũ Tước!" Ông gằn từng chữ như căm phẫn như chất chứa thù hận.
Hàn Lạc Y vừa nghe đến cái này thái độ liền thay đổi, gương mặt trở nên cứng đờ.
Lăng Vũ Tước, cái tên này không còn lạ gì trong giới kinh doanh. Với cương vị người đứng đầu tập đoàn Lăng Thịnh là đối thủ nặng ký của nhiều tập đoàn lớn kể cả Hàn Viễn. Không ít người biết con người anh ta dã tâm vô cùng, có thể vì sự nghiệp mà không từ thủ đoạn. Sự thâm độc này không phải là sự giết hại một cách văn minh ở chốn thương trường!
***
Đêm ở Bắc Kinh.
Trong một căn phòng quạnh quẽ với tông màu xám và đen đơn thuần, thân thể người đàn ông ăn vận chỉnh tề ngồi tựa lưng vào sô pha, chân phải vắt lên chân trái thon dài, trên tay cầm điếu thuốc phả ra làn khói mỏng tan.
Qua làn khói có thể nhìn ra gương mặt người đàn ông ấy, nhan sắc không thể cho là tầm thường. Ngược lạ còn khiến bất kì người con gái nào trong lòng cũng dậy sóng, tim đập chân run không còn là mình. Sóng mũi anh cao thẳng như có thể đâm sâu rồi bén rễ vào tim mọi người con gái không tàn nhẫn mà lại vô tình. Đôi môi nếu mỏng đi một chút hoá ra lạnh lùng còn nếu dày thêm một chút lại thiếu một phần mỹ cảm. Về phần xương quai hàm, ốm đi một chút thì hơi gày, béo hơn một chút thì không đủ anh tuấn.
Ánh mắt anh thâm sâu, u uẩn, bình yên, ẩn hàm chứa nhiều xúc cảm phức tạp tựa như có thể nhìn thấu cả nhân tính một con người.
Anh dập tắt quá nửa điếu thuốc vào gạt tàn, rồi đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn. Nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc ly trong tay, đủ để rượu vừa vặn chạm đến thành ly. Động tác vừa thuần thục vừa tao nhã mang đến cho anh khí sắc hơn người.
Anh nhấp một ngụm rượu, rồi cất giọng trầm thấp qua điện thoại:"chuyện ở Thâm Quyến thế nào?"
Đầu kia liền nhanh nhẹn trả lời, chất giọng có hơi bỡn cợt:"thế nào cậu còn không rõ, chuyện cậu dàn xếp ông trời cũng chỉ có thể nhìn rồi dung túng cho cậu."
Anh im lặng vì đơn giản là biết rõ câu trả lời.
Đầu kia ra vẻ chán ngấy thái độ của anh, đằng hắng nói:"Này Lăng tổng, anh đừng có mà khinh người như vậy chứ? Tôi dù gì cũng được người ta gọi một tiếng phó chủ tịch Lâm lại tốn công chạy xuôi chạy ngược từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến rồi lại từ Thâm Quyến về Bắc Kinh theo dàn xếp của cậu, còn mất ăn mất ngủ, đến một câu cảm ơn cũng chẳng có sao?"
"Người ta gọi cậu là phó chủ tịch Lâm còn tôi thì gọi cậu là Lâm Bạch." Nói xong anh liền cúp máy.
Lâm Bạch chỉ kịp để lại một chữ: này!... Vang vọng ra từ điện thoại.
Lâm Bạch chính là phó chủ tịch của tập đoàn Lăng Thịnh, vẻ ngoài cao ráo điển trai chẳng thua gì Lăng Vũ Tước có chăng là kém về độ thâm sâu khó lường mà thôi.
Anh uể oải đặt điện thoại lên bàn, ngửa đầu tựa vào sô pha. Nhắm mắt rồi thiếp đi khi nào chẳng hay.
Ngoài cửa sổ xát sàn là thành phố về đêm tất bật lên đèn, là khung cảnh trái ngược hoàn toàn với căn phòng này, ánh đèn thoi thóp u mờ chỉ vừa đủ để nhìn thấy gương mặt thâm trầm của anh.
***
"Anh ơi!"
"Sao thế?"
"Anh có từng nghe người ta hay nói: người càng lười biếng thì thời gian đầu thai sẽ càng chậm trễ. Chưa?"
"Vậy thì em phải lười biếng thế nào mới nhỏ hơn anh tận bảy tuổi nhỉ?"
"Làm gì có chứ! Là vì anh quá siêng năng đó thôi."
...
Hàn Lạc Y một mình ở ban công khoanh tay ôm hai chân ngồi trên sô pha, hướng mắt về phía vầng trăng và những ngôi sao rồi oán trách:"Anh là ai?...tại sao tôi luôn nghĩ về những kí ức đó?"
Hơi sương giá lạnh phủ lên đôi vai gầy, cô chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ. Hình ảnh trơ trọi đến nổi khiến người khác nhìn vào chỉ muốn bao bọc che chở cô vào lòng mà yêu thương.
Tiếng gõ cửa vang lên, rất khẽ đủ để cô chú ý rồi quay đầu nhìn.
Là mẹ kế.
Cô vội lau đi khoé mắt ươn ướt, đi đến mở cửa ban công cho bà.
"Mẹ gõ cửa ngoài mãi không thấy con lên tiếng, liền nghĩ con ở đây nên không nghe thấy." Bà vừa ngồi xuống sô pha cạnh cô vừa đưa chiếc áo khoác vừa lấy khi nãy cho cô nói: "Sao lại mặc mỏng manh thế này?"
"Con không sao, mẹ tìm con có việc gì ạ?" Cô biết mẹ rất lo nên vội khoác ngay áo vào.
Bà nhìn cô ánh mắt khó xử:"Bố con đã nói chuyện với mẹ, ông ấy nói sẽ để em con thay thế vị trí của tiểu Lan một thời gian."
Phải, cô còn một người em là con mẹ kế và bố cô. Trước kia mẹ cô đã qua đời vì gặp biến chứng trong quá trình thực hiện một cuộc đại phẫu thuật khi cô lên ba. Khoảng thời gian đó, Hàn Chính Văn là ba cô đã đau khổ tưởng chết.
Sau này, vì không muốn chị em cô thiếu thốn tình thương của mẹ mà đã đi thêm bước nữa ông lấy mẹ kế của cô hiện tại là Cố Thiên Tình. Khi ấy bà là trợ lý riêng của ông.
Cố Thiên Tình không giống với những người mẹ kế mưu mô độc đoán ngoài kia, khi bà bước chân vào căn nhà này đã biết sứ mệnh cao cả của bản thân là chăm lo cho gia đình này trở nên đầm ấm, tuy có riêng một đứa con trai với bố cô tên Hàn Vỹ Phong nhưng bà chưa từng có khái niệm phân biệt đối xử với con riêng của chồng, mà coi chị em cô như con ruột nhất mực yêu thương che chở. Bà cũng là người phụ nữ có ăn có học, xuất thân gia giáo nhưng những ngày đầu bụng mang dạ chửa gả vào nhà họ Hàn lại bị gán cái mác "tiểu tam" chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác. Tuy về sau, bà đã dùng tình yêu của mình dành cho ông mà làm thay đổi ánh nhìn của người ngoài, nhưng những lời bôi nhọ khi xưa vẫn là vết hằn sâu trong lòng bà.
Cô nghe bà nói thế cũng yên tâm phần nào vì Hàn Vỹ Phong khi bé đã được bà giáo dục kĩ càng nghiêm khắc, lại thừa hưởng sự thông minh sáng suốt trong công việc nhờ được du học phương Tây. Vẻ ngoài cao ráo đủ để làm các cô gái điêu đứng.
Cố Thiên Tình nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh run vì hơi sương của cô. Ngập ngừng một lát rồi lên tiếng:"Chuyện này thật ra rất khó nói, nói ra lại sợ con không thể chấp nhận."
"Mẹ cứ nói đi ạ."
"Trưa nay, người của tập đoàn Lăng Thịnh đã đến tìm ba con. Người đó biết rõ hiện tại tập đoàn đang gặp khó khăn thế nào khi không có người điều hành còn đưa ra một bản hợp đồng, vừa như cứu người vừa như ép người vào ngõ cụt." Bà đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt chua xót nhìn cô:"Ba con những tưởng đó chỉ là một bản hợp đồng góp vốn bình thường, nhưng mấy ai giúp người tay không, nhất là chốn thương trường đầy rẫy cạm bẫy. Điều khiến ông ấy bàng hoàng là trên hợp đồng có ghi rõ một điều khoản: bắc buộc lấy hôn ước trên giấy tờ làm minh chứng cho việc trao đổi vốn. Quan trọng hơn, cái tên được người của Lăng Thịnh chỉ thị vào điều khoản ấy chẳng phải ai khác, chính là Hàn Lạc Y con." Cố Thiên Tình nói bằng chất giọng kiên định.
Cô không phải kẻ ngốc, việc đích thân bà nói cho cô có thể đã được ba quả quyết nhưng vẫn mong rằng những gì bản thân nghĩ là không đúng, cô hỏi lại:"Nói vậy ống ấy đã chấp nhận ký vào hợp đồng rồi ư?"
"Phải, khi nghe thông tin mẹ thật sự tức giận thay con. Ông ấy nói rất xin lỗi vì không có sư thỏa thuận từ con mà đã quyết định. Mẹ nói đến đây cũng chỉ mong con hiểu cho ông ấy, tập đoàn đang nguy khốn con cũng biết. Nguồn vốn thì lại thấp dần, may mắn các cổ đông vẫn còn tin tưởng ở ba con."Bà thở dài một hơi trầm luân rồi nói:"Em con cũng không phải ngày một ngày hai là có thể từ Đức trở về ngay được."
Cố Thiên Tình luôn hiểu cô là một đứa trẻ hiểu chuyện, từ bé đến lớn chưa làm phật lòng ai bao giờ. Đó cũng chính là một điểm thiệt thòi cho cô.
Hàn Lạc Y từ nãy đến giờ không nói được gì chỉ biết cụp mắt nghe bà nói.
Bỗng Cố Thiên Tình ôm chặt bả vai gầy của cô, giọng dường như tắt nghẹn:"chỉ có con, duy nhất chỉ có con mới có thể cứu vớt được thế trận vốn đã an bài này!"
Bả vai cô rung lên nhưng vẫn cố kiềm nén để không một giọt nước mắt nào phải rơi...
Không khí thoáng mát còn vương chút hơi sương của ngày mới, nom cảnh vật trong trẻo vô cùng. Khác hoàn toàn cái vẻ dễ chịu bên ngoài, ngược lại trong căn biệt thự lại có phần ảm đảm.
"Quả là trùng hợp!" Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông vang lên, phá tan sự yên tĩnh đến lạnh người.
"Sao ạ?" Câu nói không đầu không đuôi nhất thời khiến người nghe khó hiểu.
"Hàn Lạc Y, con còn không hiểu? Chẳng phải hiện giờ là thời điểm tập đoàn đang lên sàn chứng khoán sao? Vậy mà người đứng điều hành tập đoàn là chị con lại vô tình bị tai nạn." Người đàn ông cao tuổi cố tình nhấn mạnh hai chữ 'vô tình', rất lâu sau mới nói tiếp:"Tập đoàn mất đi người điều hành không khác gì rắn mất đầu!"
Hàn Lạc Y là con gái út của nhà họ Hàn danh gia vọng tộc từ nhỏ đã được giáo dục đầy đủ, cô còn một người chị tên Hàn Nhất Lan. Nhất Lan có tài lãnh đạo hơn người, sau khi ba và mẹ cô lui xuống hội đồng quản trị, chị cô cũng lên thay thế bố ở chức vị chủ tịch. Nhờ sự dẫn dắt của chị cả nhà họ Hàn mà tập đoàn Hàn Viễn đã vươn lên hàng đầu trong giới kinh doanh.
Hai người con gái nhà họ Hàn ngoài xinh đẹp tài giỏi ra thì chỉ còn lại sự giàu có. Hàn Nhất Lan nổi tiếng trong giới kinh doanh, còn Hàn Lạc Y tài giỏi chẳng kém cạnh nhưng chỉ yêu thích hội hoạ từ bé.
Thời gian tập đoàn khi lên sàn, chị cô đã phải bận rộn trăm nghìn công việc, phải tự chạy đi chạy lại đến tập đoàn trong những lần họp khẩn cấp. Tối hôm đó, cô ấy do mệt mỏi vì công việc mà thiếu ngủ, khi tự mình lái xe trên đoạn đường lớn ấy đã gặp tại nạn. Đến giờ vẫn hôn mê, trên người chằng chịt những dây truyền dịch, kẻ ngốc nhìn vào cũng có thể nhận ra mạng sống của cô mong manh thể nào.
Hàn Lạc Y vừa nghe lời ông nói vừa nghĩ đến cảnh chị cô nằm bất động trên giường bệnh lại thấy đau xót trong lòng, cô kìm nén cất tiếng:"Tức là chuyên này không phải vô tình ạ?"
"Ta đã bí mật điều tra được một người có liên quan đến tại nạn của chị con", giọng Hàn Chính Văn trầm thấp.
Cô có phần bất ngờ hỏi:"Là ai ạ?"
"Lăng Vũ Tước!" Ông gằn từng chữ như căm phẫn như chất chứa thù hận.
Hàn Lạc Y vừa nghe đến cái này thái độ liền thay đổi, gương mặt trở nên cứng đờ.
Lăng Vũ Tước, cái tên này không còn lạ gì trong giới kinh doanh. Với cương vị người đứng đầu tập đoàn Lăng Thịnh là đối thủ nặng ký của nhiều tập đoàn lớn kể cả Hàn Viễn. Không ít người biết con người anh ta dã tâm vô cùng, có thể vì sự nghiệp mà không từ thủ đoạn. Sự thâm độc này không phải là sự giết hại một cách văn minh ở chốn thương trường!
***
Đêm ở Bắc Kinh.
Trong một căn phòng quạnh quẽ với tông màu xám và đen đơn thuần, thân thể người đàn ông ăn vận chỉnh tề ngồi tựa lưng vào sô pha, chân phải vắt lên chân trái thon dài, trên tay cầm điếu thuốc phả ra làn khói mỏng tan.
Qua làn khói có thể nhìn ra gương mặt người đàn ông ấy, nhan sắc không thể cho là tầm thường. Ngược lạ còn khiến bất kì người con gái nào trong lòng cũng dậy sóng, tim đập chân run không còn là mình. Sóng mũi anh cao thẳng như có thể đâm sâu rồi bén rễ vào tim mọi người con gái không tàn nhẫn mà lại vô tình. Đôi môi nếu mỏng đi một chút hoá ra lạnh lùng còn nếu dày thêm một chút lại thiếu một phần mỹ cảm. Về phần xương quai hàm, ốm đi một chút thì hơi gày, béo hơn một chút thì không đủ anh tuấn.
Ánh mắt anh thâm sâu, u uẩn, bình yên, ẩn hàm chứa nhiều xúc cảm phức tạp tựa như có thể nhìn thấu cả nhân tính một con người.
Anh dập tắt quá nửa điếu thuốc vào gạt tàn, rồi đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn. Nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc ly trong tay, đủ để rượu vừa vặn chạm đến thành ly. Động tác vừa thuần thục vừa tao nhã mang đến cho anh khí sắc hơn người.
Anh nhấp một ngụm rượu, rồi cất giọng trầm thấp qua điện thoại:"chuyện ở Thâm Quyến thế nào?"
Đầu kia liền nhanh nhẹn trả lời, chất giọng có hơi bỡn cợt:"thế nào cậu còn không rõ, chuyện cậu dàn xếp ông trời cũng chỉ có thể nhìn rồi dung túng cho cậu."
Anh im lặng vì đơn giản là biết rõ câu trả lời.
Đầu kia ra vẻ chán ngấy thái độ của anh, đằng hắng nói:"Này Lăng tổng, anh đừng có mà khinh người như vậy chứ? Tôi dù gì cũng được người ta gọi một tiếng phó chủ tịch Lâm lại tốn công chạy xuôi chạy ngược từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến rồi lại từ Thâm Quyến về Bắc Kinh theo dàn xếp của cậu, còn mất ăn mất ngủ, đến một câu cảm ơn cũng chẳng có sao?"
"Người ta gọi cậu là phó chủ tịch Lâm còn tôi thì gọi cậu là Lâm Bạch." Nói xong anh liền cúp máy.
Lâm Bạch chỉ kịp để lại một chữ: này!... Vang vọng ra từ điện thoại.
Lâm Bạch chính là phó chủ tịch của tập đoàn Lăng Thịnh, vẻ ngoài cao ráo điển trai chẳng thua gì Lăng Vũ Tước có chăng là kém về độ thâm sâu khó lường mà thôi.
Anh uể oải đặt điện thoại lên bàn, ngửa đầu tựa vào sô pha. Nhắm mắt rồi thiếp đi khi nào chẳng hay.
Ngoài cửa sổ xát sàn là thành phố về đêm tất bật lên đèn, là khung cảnh trái ngược hoàn toàn với căn phòng này, ánh đèn thoi thóp u mờ chỉ vừa đủ để nhìn thấy gương mặt thâm trầm của anh.
***
"Anh ơi!"
"Sao thế?"
"Anh có từng nghe người ta hay nói: người càng lười biếng thì thời gian đầu thai sẽ càng chậm trễ. Chưa?"
"Vậy thì em phải lười biếng thế nào mới nhỏ hơn anh tận bảy tuổi nhỉ?"
"Làm gì có chứ! Là vì anh quá siêng năng đó thôi."
...
Hàn Lạc Y một mình ở ban công khoanh tay ôm hai chân ngồi trên sô pha, hướng mắt về phía vầng trăng và những ngôi sao rồi oán trách:"Anh là ai?...tại sao tôi luôn nghĩ về những kí ức đó?"
Hơi sương giá lạnh phủ lên đôi vai gầy, cô chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ. Hình ảnh trơ trọi đến nổi khiến người khác nhìn vào chỉ muốn bao bọc che chở cô vào lòng mà yêu thương.
Tiếng gõ cửa vang lên, rất khẽ đủ để cô chú ý rồi quay đầu nhìn.
Là mẹ kế.
Cô vội lau đi khoé mắt ươn ướt, đi đến mở cửa ban công cho bà.
"Mẹ gõ cửa ngoài mãi không thấy con lên tiếng, liền nghĩ con ở đây nên không nghe thấy." Bà vừa ngồi xuống sô pha cạnh cô vừa đưa chiếc áo khoác vừa lấy khi nãy cho cô nói: "Sao lại mặc mỏng manh thế này?"
"Con không sao, mẹ tìm con có việc gì ạ?" Cô biết mẹ rất lo nên vội khoác ngay áo vào.
Bà nhìn cô ánh mắt khó xử:"Bố con đã nói chuyện với mẹ, ông ấy nói sẽ để em con thay thế vị trí của tiểu Lan một thời gian."
Phải, cô còn một người em là con mẹ kế và bố cô. Trước kia mẹ cô đã qua đời vì gặp biến chứng trong quá trình thực hiện một cuộc đại phẫu thuật khi cô lên ba. Khoảng thời gian đó, Hàn Chính Văn là ba cô đã đau khổ tưởng chết.
Sau này, vì không muốn chị em cô thiếu thốn tình thương của mẹ mà đã đi thêm bước nữa ông lấy mẹ kế của cô hiện tại là Cố Thiên Tình. Khi ấy bà là trợ lý riêng của ông.
Cố Thiên Tình không giống với những người mẹ kế mưu mô độc đoán ngoài kia, khi bà bước chân vào căn nhà này đã biết sứ mệnh cao cả của bản thân là chăm lo cho gia đình này trở nên đầm ấm, tuy có riêng một đứa con trai với bố cô tên Hàn Vỹ Phong nhưng bà chưa từng có khái niệm phân biệt đối xử với con riêng của chồng, mà coi chị em cô như con ruột nhất mực yêu thương che chở. Bà cũng là người phụ nữ có ăn có học, xuất thân gia giáo nhưng những ngày đầu bụng mang dạ chửa gả vào nhà họ Hàn lại bị gán cái mác "tiểu tam" chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác. Tuy về sau, bà đã dùng tình yêu của mình dành cho ông mà làm thay đổi ánh nhìn của người ngoài, nhưng những lời bôi nhọ khi xưa vẫn là vết hằn sâu trong lòng bà.
Cô nghe bà nói thế cũng yên tâm phần nào vì Hàn Vỹ Phong khi bé đã được bà giáo dục kĩ càng nghiêm khắc, lại thừa hưởng sự thông minh sáng suốt trong công việc nhờ được du học phương Tây. Vẻ ngoài cao ráo đủ để làm các cô gái điêu đứng.
Cố Thiên Tình nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh run vì hơi sương của cô. Ngập ngừng một lát rồi lên tiếng:"Chuyện này thật ra rất khó nói, nói ra lại sợ con không thể chấp nhận."
"Mẹ cứ nói đi ạ."
"Trưa nay, người của tập đoàn Lăng Thịnh đã đến tìm ba con. Người đó biết rõ hiện tại tập đoàn đang gặp khó khăn thế nào khi không có người điều hành còn đưa ra một bản hợp đồng, vừa như cứu người vừa như ép người vào ngõ cụt." Bà đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt chua xót nhìn cô:"Ba con những tưởng đó chỉ là một bản hợp đồng góp vốn bình thường, nhưng mấy ai giúp người tay không, nhất là chốn thương trường đầy rẫy cạm bẫy. Điều khiến ông ấy bàng hoàng là trên hợp đồng có ghi rõ một điều khoản: bắc buộc lấy hôn ước trên giấy tờ làm minh chứng cho việc trao đổi vốn. Quan trọng hơn, cái tên được người của Lăng Thịnh chỉ thị vào điều khoản ấy chẳng phải ai khác, chính là Hàn Lạc Y con." Cố Thiên Tình nói bằng chất giọng kiên định.
Cô không phải kẻ ngốc, việc đích thân bà nói cho cô có thể đã được ba quả quyết nhưng vẫn mong rằng những gì bản thân nghĩ là không đúng, cô hỏi lại:"Nói vậy ống ấy đã chấp nhận ký vào hợp đồng rồi ư?"
"Phải, khi nghe thông tin mẹ thật sự tức giận thay con. Ông ấy nói rất xin lỗi vì không có sư thỏa thuận từ con mà đã quyết định. Mẹ nói đến đây cũng chỉ mong con hiểu cho ông ấy, tập đoàn đang nguy khốn con cũng biết. Nguồn vốn thì lại thấp dần, may mắn các cổ đông vẫn còn tin tưởng ở ba con."Bà thở dài một hơi trầm luân rồi nói:"Em con cũng không phải ngày một ngày hai là có thể từ Đức trở về ngay được."
Cố Thiên Tình luôn hiểu cô là một đứa trẻ hiểu chuyện, từ bé đến lớn chưa làm phật lòng ai bao giờ. Đó cũng chính là một điểm thiệt thòi cho cô.
Hàn Lạc Y từ nãy đến giờ không nói được gì chỉ biết cụp mắt nghe bà nói.
Bỗng Cố Thiên Tình ôm chặt bả vai gầy của cô, giọng dường như tắt nghẹn:"chỉ có con, duy nhất chỉ có con mới có thể cứu vớt được thế trận vốn đã an bài này!"
Bả vai cô rung lên nhưng vẫn cố kiềm nén để không một giọt nước mắt nào phải rơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.