Chương 12: Mất bao lâu để yêu một người?
Mỷ Cẩn
04/08/2023
"Tiểu Lạc Y, ở đây!"
Bước vào một quán nước nhỏ, người ra vào không nhiều, không gian bên trong lại rộng rãi thoải mái, thêm phần yên tĩnh. Tiếng gọi lớn đó đã gây được sự chú ý của Hàn Lạc Y. Cô quay người tiến đến nơi phát ra giọng nói đó.
Vừa ngồi xuống, Tưởng Tiêu Niệm phía đối diện đã mở miệng tới tấp nói: "Làm sao đây Lăng phu nhân, báo cũng đã đăng rồi, người người nhà nhà đều biết. Thật sự rầm rộ đến nổi khiến người ta ghen tị đó nha."
"Cậu biết là mình trước giờ đều không thích bị người khác đàm tiếu về bản thân như vậy." Hàn Lạc Y biết Tưởng Tiêu Niệm chỉ là nói vui nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực tức vô cớ.
Tưởng Tiêu Niệm hơi ngã người về phía sau, tựa lưng vào ghế rồi khoanh tay trước ngực, giọng vẫn cứ lanh lảnh: "Để mình đoán xem, có phải cậu chưa hề chất vấn anh ta vì đã gây ra vụ bê bối này?"
Trong kí ức của cô ấy mà nói, Hàn Lạc Y sẽ sẵn sàng chỉnh đốn những ai trong tầm kiểm soát của mình nếu họ phạm phải sai lầm nào đó.
"Mình cảm thấy không hẳn là do anh ta gây ra." Hàn Lạc Y bị nói trúng tim đen, chỉ biết nói ra suy nghĩ của bản thân.
Lại không ngờ được Tưởng Tiêu Niệm vẫn bình thản, ung dung thở một hơi dài: "Hàn Lạc Y, cậu yêu anh ta rồi."
Mất bao lâu để yêu một người?
Một ngày, hai ngày hay thậm chí là cả đời?
Tưởng Tiêu Niệm chưa từng có khái niệm đó về tình yêu, cô ấy tin rằng bản thân có thể yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, cũng có thể yêu một người đã từ rất lâu rồi không còn quan hệ. Vậy nên cô ấy mới nghĩ Hàn Lạc Y có lẽ đã nảy sinh một loại cảm xúc không đơn thuần với Lăng Vũ Tước.
"Cậu nói vậy là có ý gì? Lấy lý do gì để mình yêu anh ấy đây?" Chẳng có lí do gì, hơn nữa trong hoàn cảnh này Hàn Lạc Y cảm thấy yêu anh là điều không thể.
"Là thái độ của cậu khi mình nhắc đến lỗi sai của anh ta." Tưởng Tiêu Niệm dừng nói, nhìn cô vài giây thật nghiêm túc rồi mới nói tiếp: "Cậu không những không đay nghiến anh ta như cách đã từng làm với nhiều người, ngược lại còn bao che?"
"Mình không biết, cũng không hiểu và không thể chắc chắn những gì cậu nói là đúng hay sai. Nhưng mình luôn có cảm giác thoải mái và một chút gì đó gần gũi khi bên cạnh anh ấy." Hàn Lạc Y giờ mới ngộ ra, cũng tự thấy bản thân trước giờ chưa từng hành xử như vậy.
Cô chợt đờ người một lúc, tới khi nghe bên cạnh là những âm thanh xì xào bàn tán đến ù tai thì Hàn Lạc Y mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ai nấy đều hướng ánh mắt tò mò, hiếu kì về phía csoooooo 8loll)ô. Cuối cùng Hàn Lạc Y cũng nghe được rõ ràng một câu nói: "Nhìn xem, có phải Lăng phu nhân gì đó không89lo như báo chí đều nói là bách bàn nan miêu."
"Bách bàn nan miêu cái gì chứ? Cùng lắm là nhờ vào lớp trang điểm, nếu không có nó thì cô ấy và chúng ta đều như nhaoo tự hạ thấp bản thân như vậy!"
Một người nói một người đáp, Hàn Lạc Y nghe nữa câu cũng đủ nhận ra cục diện này là thế nào.
Chưa kịp quay mặt dõi theo tiếng nói đó, Tưởng Tiêu Niệm đã cất tiếng: "Cũng muộn rồi, mình còn một việc ở bệnh viện cần đến đó gấp. Giờ cậu về trước được không?".
"Không sao, việc công vẫn hơn việc tư!" Cô ngẩng đầu, tốc độ nói cũng nhanh hơn.
Tưởng Tiêu Niệm nhìn thẳng, tiện thể liếc mắt nhìn phía sau Hàn Lạc Y trong chốc lát, đủ để nhận thấy khuôn mặt của hai người phục vụ, một người cầm thực đơn một người cầm khay đựng. Có vẻ bọn họ đều không còn chú ý về bên này.
"Mình bắt taxi cho cậu." Tưởng Tiêu Niệm vừa nói tay vừa đặt vài tờ tiền lên bàn rồi tiến về cửa ra vào.
Hàn Lạc Y thấy vậy cũng đi theo sau.
Cả hai rất nhanh đã bắt được một chiếc taxi.
"Lên xe về trước đi nhé, mình đã gọi người đến đón rồi." Cánh cửa xe mở ra, Hàn Lạc Y cũng không từ chối mà ngồi vào. Cuối cùng cả hai vẫy tay một cái rồi xe chạy mất hút.
Từ lúc ra khỏi nhà hàng ấy, Hàn Lạc Y không nói một câu nào. Tưởng Tiêu Niệm cũng nhận ra.
***
Hàn Lạc Y về đến Trầm Sơn. Vừa bước xuống taxi, cô định giơ tay bấm chuông cửa thì đột ngột rụt tay, bàn tay vẫn còn lơ lửng trên không trung. Hàn Lạc Y đứng thẫn thờ một lúc rồi quyết định đẩy cổng sắt lớn bước vào.
Nghĩ lại thì đây vốn là nơi cô bắt đầu sống từ khi chuyển đến Bắc Kinh, cô còn gì phải e dè mà phải bấm chuông nữa chứ.
Từ hôm dọn vào Trầm Sơn ở tính tới nay cũng được mấy tháng. Tuy không lâu nhưng từ giờ khắc Hàn Lạc Y mạnh dạng đẩy cổng sắt bước vào trong, cô biết mình thật sự đã coi đây là nhà.
Trong nhà không có ai, vào giờ này bà Châu Sa cũng thường đi siêu thị. Hàn Lạc Y bỗng thấy buồn tẻ, cô vốn ít bạn bè từ nhỏ khi còn ở Thâm Quyến cũng chỉ giữ mối quan hệ bạn bè học cùng lớp, cùng trường chứ chưa một ai gần gũi như Tưởng Tiêu Niệm. Đến Bắc Kinh rồi nghĩ lại mới thấy thật đáng tiếc. Theo lý mà nói ở độ tuổi đó cô nên kết giao nhiều bạn bè hơn, tìm cho mình nhiều hơn một người có thể tâm sự hay một người bạn tâm giao.
Ba mẹ Lăng Vũ Tước đến thăm cô, ở lại một đêm rồi cũng bận đi công tác Hoa Kỳ.
Hàn Lạc Y lặng lẽ bước vào một căn phòng trên lầu, tuy nhỏ nhưng cửa kính nhiều khiến cho không gian không bị ngột ngạt ngược lại còn thoải mái, dễ chịu. Bên trong chưa được trang trí gì, chỉ có vài bức vẽ vẫn còn cuộn tròn nằm lăn lóc cùng một giá vẽ bằng gỗ. Ánh nắng rọi xuyên qua cửa kính làm sáng bừng cả căn phòng.
Cô tiến đến bên một chiếc hộp gỗ sẫm màu, trông cũ kĩ. Hàn Lạc Y nhẹ nhàng mở khoá nó, bên trong là màu và cọ vẽ cùng với bức tranh được cuốn gọn vào một góc. Cô lấy nó đặt lên giá vẽ rồi nhìn nó một hồi lâu.
Là một bức tranh chân dung của một cậu bé khôi ngô đang cười rất ôn tồn ấm áp, cô vẫn chưa cho nó một màu sắc nào ngoài hai màu đen trắng.
Bức tranh này đã rất lâu không được cô chạm vào, có vẻ là từ khi nó được hoàn thiện. Cũng bởi vì cô luôn cất nó vào một góc.
Đã rất lâu cô không còn nhớ mình đã bằng cách nào mà vẽ được cậu bé ấy. Giống hệt như trong giấc mơ của cô...
Đến cả chất liệu giấy cũng khác với những bức tranh còn lại.
Mãi nhìn bức tranh trước mắt Hàn Lạc Y cũng không còn tâm trạng ngó ngàng xung quanh. Bỗng có một bàn tay to lớn khẽ áp vào những ngón tay nhỏ nhắn đang nâng niu bức tranh của cô.
Hàn Lạc Y có chút giật mình, bàn tay chỉ dừng lại ở mức run nhẹ chứ không rụt hẳn về. Cô cũng không quay đầu nhìn lại phía sau, ánh mắt cụp xuống. Chẳng muốn nhìn cậu bé trước mặt thêm một giây nào.
Trong đầu cô lúc này chỉ một câu nói của Tưởng Tiêu Niệm lúc ở quán nước, nó lặp đi lặp lại rằng: cậu yêu anh ta rồi.
Cô im như thóc không mở miệng nói.
"Đứa bé trong bức tranh này rất giống một người." Lăng Vũ Tước vừa nói, tay vừa chậm rãi lướt một đường trên bức tranh dọc theo đuôi mắt rồi đến xương quai hàm. Điểm dừng cuối cùng không còn nằm trên mặt giấy mà là đôi bàn tay đang siết chặt của Hàn Lạc Y.
Anh nắm lấy, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang không ngừng ghìm chặt vào lòng bàn tay của cô. Rồi thầm cảm may mắn khi thấy bàn tay ấy không rỉ máu.
"Người trong bức tranh là do tôi tưởng tượng ra, anh làm sao quen biết?" Câu nói của cô nhẹ bâng lại mang theo chút ngờ vực.
Hàn Lạc Y mặc cho anh nắm lấy tay mình thế nào cũng không quan tâm.
Lăng Vũ Tước vòng tay còn lại ôm lấy eo người con gái trước mặt, từ tốn kéo cả người cô áp vào lòng ngực mình, chỉ không ngờ Hàn Lạc Y lại ngoan ngoãn thuận theo. Anh cuối đầu khẽ nói bên tai cô: "Em không biết là một người sẽ không thể tự nghĩ ra một gương mặt nếu chưa thực sự được nhìn thấy gương mặt đó sao?"
Hàn Lạc Y im lặng một lúc rồi chậm rãi quay người đối diện với Lăng Vũ Tước. Ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Hay đừng nói về bức tranh này nữa, tôi muốn hỏi rõ anh một chuyện."
"Hm?" Anh đứng thẳng người, cái nắng chiều vàng ươm rọi xuyên qua cửa kính phả vào bức tường trắng là hình bóng người đàn ông sừng sững cao lớn, cùng hình ảnh một thân hình mong manh nhỏ bé như có thể tan vào không khí bất cứ lúc nào.
Lăng Vũ Tước ra vẻ như rất muốn lắng nghe, lại như không quá để tâm đến.
"Anh không phải người gây ra tai nạn cho chị tôi đúng không?" Cô dè dặt nói từng chữ. Chỉ sợ anh hiểu sai ý cô.
Trong mắt Lăng Vũ Tước lại len lỏi một tia bất ngờ, nó cứ ở đó không thể giấu đi: "Nếu câu trả lời là đúng thì em có tin tôi không?"
Anh không hỏi cô tại sao lại hỏi nhưng vậy hay tìm cách chuyển sang chủ đề khác như những lần trước. Lúc này, Hàn Lạc Y cũng đã ngầm đoán được kết quả.
"Ngay từ đầu không phải do anh, vậy tại sao lại tự kéo bản thân vào chuyện này?" Cô chán ghét cái kiểu ung dung từ tốn của người đàn ông trước mặt, giọng điệu tuy đã ôn hoà hơn nhưng vẫn mang theo lạnh nhạt.
"Vì tôi biết trong lòng em câm ghét Hoa Kỳ." Lăng Vũ Tước im lặng nghe hết câu nói của cô, một hồi lâu sau mới nói.
Hàn Lạc Y chưa từng nhìn thấy anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô bao giờ. Đôi mắt đó vô định, mặc dù nhìn cô nhưng không phải là nhìn con người thật sự của cô. Chẳng khác nào như nhìn về quá khứ, đôi lông mày cũng theo đó mà thả lỏng không màng cau mày nhăn nhó.
Cô cảm thấy lời nói và sắc mặt của anh hôm nay vô cùng kì lạ, cứ như một người khác hoàn toàn. Chỉ nói những lời không ngừng khiến cô khó hiểu.
Hàn Lạc Y cảm thấy dường như người trước mặt không còn muốn tiếp tục trò chuyện, cô nhìn Lăng Vũ Tước thở dài một hơi. Bước ngang qua, chỉ để lại một câu: "Đồ điên!"
Cô mở cửa bước xuống lầu, vừa lúc từ cửa dưới nhà đi vào là Châu Sa, trên tay bà cầm hai túi thức ăn tươi sống, Hàn Lạc Y thấy vậy chợt nhận ra đã trời cũng sắp tối, trông thấy hai túi thức ăn không nhẹ cô mới nhanh chân chạy đến cầm một túi: "Tối nay làm món gì thế ạ?"
"Sườn xào chua ngọt với gà hầm hạt sen, con chọn đi." Châu Sa rất muốn tìm hiểu về những món mà cô thích ăn.
Hàn Lạc Y đưa tay chọt má, nghĩ ngợi một lúc rồi mới đáp: "Cả hai được không dì?"
"Được được." Bà chỉ biết cười gật đầu.
"Vậy để con phụ một tay." Hàn Lạc Y thoắt cái đã chạy vào bếp.
Trùng hợp lúc đó chuông điện thoại của Châu Sa cũng vừa reo lên, thấy Lăng Vũ Tước từ trên lầu đi xuống vội nói: "Dì đi nghe điện thoại, con đem chúng vào bếp giúp dì."
Nói xong Châu Sa cũng nhanh chóng để lại mọi thứ trên bàn, chỉ cầm theo điện thoại rồi bước ra ngoài.
Bước vào một quán nước nhỏ, người ra vào không nhiều, không gian bên trong lại rộng rãi thoải mái, thêm phần yên tĩnh. Tiếng gọi lớn đó đã gây được sự chú ý của Hàn Lạc Y. Cô quay người tiến đến nơi phát ra giọng nói đó.
Vừa ngồi xuống, Tưởng Tiêu Niệm phía đối diện đã mở miệng tới tấp nói: "Làm sao đây Lăng phu nhân, báo cũng đã đăng rồi, người người nhà nhà đều biết. Thật sự rầm rộ đến nổi khiến người ta ghen tị đó nha."
"Cậu biết là mình trước giờ đều không thích bị người khác đàm tiếu về bản thân như vậy." Hàn Lạc Y biết Tưởng Tiêu Niệm chỉ là nói vui nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực tức vô cớ.
Tưởng Tiêu Niệm hơi ngã người về phía sau, tựa lưng vào ghế rồi khoanh tay trước ngực, giọng vẫn cứ lanh lảnh: "Để mình đoán xem, có phải cậu chưa hề chất vấn anh ta vì đã gây ra vụ bê bối này?"
Trong kí ức của cô ấy mà nói, Hàn Lạc Y sẽ sẵn sàng chỉnh đốn những ai trong tầm kiểm soát của mình nếu họ phạm phải sai lầm nào đó.
"Mình cảm thấy không hẳn là do anh ta gây ra." Hàn Lạc Y bị nói trúng tim đen, chỉ biết nói ra suy nghĩ của bản thân.
Lại không ngờ được Tưởng Tiêu Niệm vẫn bình thản, ung dung thở một hơi dài: "Hàn Lạc Y, cậu yêu anh ta rồi."
Mất bao lâu để yêu một người?
Một ngày, hai ngày hay thậm chí là cả đời?
Tưởng Tiêu Niệm chưa từng có khái niệm đó về tình yêu, cô ấy tin rằng bản thân có thể yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, cũng có thể yêu một người đã từ rất lâu rồi không còn quan hệ. Vậy nên cô ấy mới nghĩ Hàn Lạc Y có lẽ đã nảy sinh một loại cảm xúc không đơn thuần với Lăng Vũ Tước.
"Cậu nói vậy là có ý gì? Lấy lý do gì để mình yêu anh ấy đây?" Chẳng có lí do gì, hơn nữa trong hoàn cảnh này Hàn Lạc Y cảm thấy yêu anh là điều không thể.
"Là thái độ của cậu khi mình nhắc đến lỗi sai của anh ta." Tưởng Tiêu Niệm dừng nói, nhìn cô vài giây thật nghiêm túc rồi mới nói tiếp: "Cậu không những không đay nghiến anh ta như cách đã từng làm với nhiều người, ngược lại còn bao che?"
"Mình không biết, cũng không hiểu và không thể chắc chắn những gì cậu nói là đúng hay sai. Nhưng mình luôn có cảm giác thoải mái và một chút gì đó gần gũi khi bên cạnh anh ấy." Hàn Lạc Y giờ mới ngộ ra, cũng tự thấy bản thân trước giờ chưa từng hành xử như vậy.
Cô chợt đờ người một lúc, tới khi nghe bên cạnh là những âm thanh xì xào bàn tán đến ù tai thì Hàn Lạc Y mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ai nấy đều hướng ánh mắt tò mò, hiếu kì về phía csoooooo 8loll)ô. Cuối cùng Hàn Lạc Y cũng nghe được rõ ràng một câu nói: "Nhìn xem, có phải Lăng phu nhân gì đó không89lo như báo chí đều nói là bách bàn nan miêu."
"Bách bàn nan miêu cái gì chứ? Cùng lắm là nhờ vào lớp trang điểm, nếu không có nó thì cô ấy và chúng ta đều như nhaoo tự hạ thấp bản thân như vậy!"
Một người nói một người đáp, Hàn Lạc Y nghe nữa câu cũng đủ nhận ra cục diện này là thế nào.
Chưa kịp quay mặt dõi theo tiếng nói đó, Tưởng Tiêu Niệm đã cất tiếng: "Cũng muộn rồi, mình còn một việc ở bệnh viện cần đến đó gấp. Giờ cậu về trước được không?".
"Không sao, việc công vẫn hơn việc tư!" Cô ngẩng đầu, tốc độ nói cũng nhanh hơn.
Tưởng Tiêu Niệm nhìn thẳng, tiện thể liếc mắt nhìn phía sau Hàn Lạc Y trong chốc lát, đủ để nhận thấy khuôn mặt của hai người phục vụ, một người cầm thực đơn một người cầm khay đựng. Có vẻ bọn họ đều không còn chú ý về bên này.
"Mình bắt taxi cho cậu." Tưởng Tiêu Niệm vừa nói tay vừa đặt vài tờ tiền lên bàn rồi tiến về cửa ra vào.
Hàn Lạc Y thấy vậy cũng đi theo sau.
Cả hai rất nhanh đã bắt được một chiếc taxi.
"Lên xe về trước đi nhé, mình đã gọi người đến đón rồi." Cánh cửa xe mở ra, Hàn Lạc Y cũng không từ chối mà ngồi vào. Cuối cùng cả hai vẫy tay một cái rồi xe chạy mất hút.
Từ lúc ra khỏi nhà hàng ấy, Hàn Lạc Y không nói một câu nào. Tưởng Tiêu Niệm cũng nhận ra.
***
Hàn Lạc Y về đến Trầm Sơn. Vừa bước xuống taxi, cô định giơ tay bấm chuông cửa thì đột ngột rụt tay, bàn tay vẫn còn lơ lửng trên không trung. Hàn Lạc Y đứng thẫn thờ một lúc rồi quyết định đẩy cổng sắt lớn bước vào.
Nghĩ lại thì đây vốn là nơi cô bắt đầu sống từ khi chuyển đến Bắc Kinh, cô còn gì phải e dè mà phải bấm chuông nữa chứ.
Từ hôm dọn vào Trầm Sơn ở tính tới nay cũng được mấy tháng. Tuy không lâu nhưng từ giờ khắc Hàn Lạc Y mạnh dạng đẩy cổng sắt bước vào trong, cô biết mình thật sự đã coi đây là nhà.
Trong nhà không có ai, vào giờ này bà Châu Sa cũng thường đi siêu thị. Hàn Lạc Y bỗng thấy buồn tẻ, cô vốn ít bạn bè từ nhỏ khi còn ở Thâm Quyến cũng chỉ giữ mối quan hệ bạn bè học cùng lớp, cùng trường chứ chưa một ai gần gũi như Tưởng Tiêu Niệm. Đến Bắc Kinh rồi nghĩ lại mới thấy thật đáng tiếc. Theo lý mà nói ở độ tuổi đó cô nên kết giao nhiều bạn bè hơn, tìm cho mình nhiều hơn một người có thể tâm sự hay một người bạn tâm giao.
Ba mẹ Lăng Vũ Tước đến thăm cô, ở lại một đêm rồi cũng bận đi công tác Hoa Kỳ.
Hàn Lạc Y lặng lẽ bước vào một căn phòng trên lầu, tuy nhỏ nhưng cửa kính nhiều khiến cho không gian không bị ngột ngạt ngược lại còn thoải mái, dễ chịu. Bên trong chưa được trang trí gì, chỉ có vài bức vẽ vẫn còn cuộn tròn nằm lăn lóc cùng một giá vẽ bằng gỗ. Ánh nắng rọi xuyên qua cửa kính làm sáng bừng cả căn phòng.
Cô tiến đến bên một chiếc hộp gỗ sẫm màu, trông cũ kĩ. Hàn Lạc Y nhẹ nhàng mở khoá nó, bên trong là màu và cọ vẽ cùng với bức tranh được cuốn gọn vào một góc. Cô lấy nó đặt lên giá vẽ rồi nhìn nó một hồi lâu.
Là một bức tranh chân dung của một cậu bé khôi ngô đang cười rất ôn tồn ấm áp, cô vẫn chưa cho nó một màu sắc nào ngoài hai màu đen trắng.
Bức tranh này đã rất lâu không được cô chạm vào, có vẻ là từ khi nó được hoàn thiện. Cũng bởi vì cô luôn cất nó vào một góc.
Đã rất lâu cô không còn nhớ mình đã bằng cách nào mà vẽ được cậu bé ấy. Giống hệt như trong giấc mơ của cô...
Đến cả chất liệu giấy cũng khác với những bức tranh còn lại.
Mãi nhìn bức tranh trước mắt Hàn Lạc Y cũng không còn tâm trạng ngó ngàng xung quanh. Bỗng có một bàn tay to lớn khẽ áp vào những ngón tay nhỏ nhắn đang nâng niu bức tranh của cô.
Hàn Lạc Y có chút giật mình, bàn tay chỉ dừng lại ở mức run nhẹ chứ không rụt hẳn về. Cô cũng không quay đầu nhìn lại phía sau, ánh mắt cụp xuống. Chẳng muốn nhìn cậu bé trước mặt thêm một giây nào.
Trong đầu cô lúc này chỉ một câu nói của Tưởng Tiêu Niệm lúc ở quán nước, nó lặp đi lặp lại rằng: cậu yêu anh ta rồi.
Cô im như thóc không mở miệng nói.
"Đứa bé trong bức tranh này rất giống một người." Lăng Vũ Tước vừa nói, tay vừa chậm rãi lướt một đường trên bức tranh dọc theo đuôi mắt rồi đến xương quai hàm. Điểm dừng cuối cùng không còn nằm trên mặt giấy mà là đôi bàn tay đang siết chặt của Hàn Lạc Y.
Anh nắm lấy, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang không ngừng ghìm chặt vào lòng bàn tay của cô. Rồi thầm cảm may mắn khi thấy bàn tay ấy không rỉ máu.
"Người trong bức tranh là do tôi tưởng tượng ra, anh làm sao quen biết?" Câu nói của cô nhẹ bâng lại mang theo chút ngờ vực.
Hàn Lạc Y mặc cho anh nắm lấy tay mình thế nào cũng không quan tâm.
Lăng Vũ Tước vòng tay còn lại ôm lấy eo người con gái trước mặt, từ tốn kéo cả người cô áp vào lòng ngực mình, chỉ không ngờ Hàn Lạc Y lại ngoan ngoãn thuận theo. Anh cuối đầu khẽ nói bên tai cô: "Em không biết là một người sẽ không thể tự nghĩ ra một gương mặt nếu chưa thực sự được nhìn thấy gương mặt đó sao?"
Hàn Lạc Y im lặng một lúc rồi chậm rãi quay người đối diện với Lăng Vũ Tước. Ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Hay đừng nói về bức tranh này nữa, tôi muốn hỏi rõ anh một chuyện."
"Hm?" Anh đứng thẳng người, cái nắng chiều vàng ươm rọi xuyên qua cửa kính phả vào bức tường trắng là hình bóng người đàn ông sừng sững cao lớn, cùng hình ảnh một thân hình mong manh nhỏ bé như có thể tan vào không khí bất cứ lúc nào.
Lăng Vũ Tước ra vẻ như rất muốn lắng nghe, lại như không quá để tâm đến.
"Anh không phải người gây ra tai nạn cho chị tôi đúng không?" Cô dè dặt nói từng chữ. Chỉ sợ anh hiểu sai ý cô.
Trong mắt Lăng Vũ Tước lại len lỏi một tia bất ngờ, nó cứ ở đó không thể giấu đi: "Nếu câu trả lời là đúng thì em có tin tôi không?"
Anh không hỏi cô tại sao lại hỏi nhưng vậy hay tìm cách chuyển sang chủ đề khác như những lần trước. Lúc này, Hàn Lạc Y cũng đã ngầm đoán được kết quả.
"Ngay từ đầu không phải do anh, vậy tại sao lại tự kéo bản thân vào chuyện này?" Cô chán ghét cái kiểu ung dung từ tốn của người đàn ông trước mặt, giọng điệu tuy đã ôn hoà hơn nhưng vẫn mang theo lạnh nhạt.
"Vì tôi biết trong lòng em câm ghét Hoa Kỳ." Lăng Vũ Tước im lặng nghe hết câu nói của cô, một hồi lâu sau mới nói.
Hàn Lạc Y chưa từng nhìn thấy anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô bao giờ. Đôi mắt đó vô định, mặc dù nhìn cô nhưng không phải là nhìn con người thật sự của cô. Chẳng khác nào như nhìn về quá khứ, đôi lông mày cũng theo đó mà thả lỏng không màng cau mày nhăn nhó.
Cô cảm thấy lời nói và sắc mặt của anh hôm nay vô cùng kì lạ, cứ như một người khác hoàn toàn. Chỉ nói những lời không ngừng khiến cô khó hiểu.
Hàn Lạc Y cảm thấy dường như người trước mặt không còn muốn tiếp tục trò chuyện, cô nhìn Lăng Vũ Tước thở dài một hơi. Bước ngang qua, chỉ để lại một câu: "Đồ điên!"
Cô mở cửa bước xuống lầu, vừa lúc từ cửa dưới nhà đi vào là Châu Sa, trên tay bà cầm hai túi thức ăn tươi sống, Hàn Lạc Y thấy vậy chợt nhận ra đã trời cũng sắp tối, trông thấy hai túi thức ăn không nhẹ cô mới nhanh chân chạy đến cầm một túi: "Tối nay làm món gì thế ạ?"
"Sườn xào chua ngọt với gà hầm hạt sen, con chọn đi." Châu Sa rất muốn tìm hiểu về những món mà cô thích ăn.
Hàn Lạc Y đưa tay chọt má, nghĩ ngợi một lúc rồi mới đáp: "Cả hai được không dì?"
"Được được." Bà chỉ biết cười gật đầu.
"Vậy để con phụ một tay." Hàn Lạc Y thoắt cái đã chạy vào bếp.
Trùng hợp lúc đó chuông điện thoại của Châu Sa cũng vừa reo lên, thấy Lăng Vũ Tước từ trên lầu đi xuống vội nói: "Dì đi nghe điện thoại, con đem chúng vào bếp giúp dì."
Nói xong Châu Sa cũng nhanh chóng để lại mọi thứ trên bàn, chỉ cầm theo điện thoại rồi bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.