Chương 11: Phần thưởng cho cái gan lớn
Mỷ Cẩn
04/08/2023
Khi đọc xong dòng chữ đó, Lục Khuê ngồi trên giường như người mất hồn. Cô không nghĩ anh sẽ tuyệt tình như vậy, chỉ vừa mới ân ái với cô đêm qua mà sáng nay đã bay đến Bắc Kinh.
Lục Khuê đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, không thấy túi xách đâu. Cô thầm mắng bản thân vô ý, đến cả vật quan trọng như vậy cũng để quên ở hộp đêm. Ví tiền, điện thoại đều để bên trong.
Cô vò đầu, đứng dậy dậm chân bình bịch xuống nền nhà mấy cái, rồi mới đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương lớn, nhìn lại cơ thể chi chít vết hôn của Hàn Vỹ Phong. Cô đưa tay chạm lên chúng, từ cổ đến bắp tay, ngực kể cả vùng bụng không một chút mỡ thừa cũng được môi anh ưu ái để lại dấu vết. Lục Khuê dường như vẫn còn cảm nhận được chút hơi ấm từ đôi môi ấy, rồi lại cảm thấy chúng thật xấu xí.
Mãi đến khi Lục Khuê vệ sinh cá nhân xong, mặc trên người áo sơ mi màu đen của anh, eo còn thắt thêm chiếc thắt lưng nam đơn giản.
Màu áo cũng giống như tâm trạng u tịch của cô ngày hôm nay.
Cô nhanh chân chạy xuống lầu, một lần nữa đưa mắt tìm thứ gì đó. Rất nhanh đã tìm ra, thoát chốc đã đến bên cạnh một chiếc điện thoại bàn kiểu cổ. Lục khuê bắt đầu quay số gọi thử, cô không biết nó có thực sự hoạt động hay không.
Vài phút sau, đầu bên kia cũng bắt máy. Cô mừng thầm nhưng gương mặt vẫn khá căng thẳng, hối hả lên tiếng: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Cậu không đọc tờ giấy mình để lại ư?" Bên kia vô cùng ồn ào, tiếng máy bay cất cánh liên tục hoà trộn cùng tiếng bước chân và thanh âm nói cười.
"Cậu đến Bắc Kinh làm gì?..." Lục Khuê cảm thấy có khả năng anh vẫn còn ở Thâm Quyến, do dự một chút rồi mới nói: "Mình cùng cậu đến Bắc Kinh được không?"
"Xin lỗi... Mình đã bay từ sớm rồi." Hàn Vỹ Phong vừa đáp chuyến bay liền nhận được cuộc gọi từ cô. Anh sợ cô sẽ vì câu nói của mình mà dập máy ngay lập tức nên nhanh chóng nói: "Cậu cứ yên tâm ở lại Thâm Quyến, xe của cậu sẽ có người đem đến. Những ngày mình ở Bắc Kinh cậu cũng không cần đến tập đoàn làm việc, cứ nghỉ ngơi. Mình sẽ về sớm thôi."
Lục Khuê nghe xong trong lòng không hiểu vì sao lại có chút an tâm. Cô đờ người trong giây lát đến khi nghe được tiếng tút tút vọng ra từ điện thoại mới tỉnh táo.
Từ tối hôm qua đến giờ, Hàn Vỹ Phong đã xin lỗi cô những ba lần.
Lục Khuê cũng đặt điện thoại xuống, ngẫm nghĩ lại vừa nãy không phải là anh nói cô có thể nghỉ ngơi sao? Thế thì việc gì cô phải ở đây một mình mòn mỏi chờ đợi chứ? Tự mình đến đó đâu phải không được...
Cảm thấy ý kiến tự mình đưa ra khá khả quan, vừa định chạy lên lầu dọn dẹp tàn chiến đêm qua thì chuông cửa bất chợt vang lên, đập tan bầu không khí tĩnh lặng.
Lục Khuê vẫn đang nóng lòng với sáng kiến của bản thân, vội vàng ra mở cửa.
Là một người đàn ông, vóc người chỉ cao hơn cô vài xăng ti mét. Quan trọng còn rất quen mắt, nhưng có cố nhớ cách mấy cô cũng không nhớ nổi.
Trong lúc cô còn ngơ ngẩn quan sát thì người đó đã dè dặt lên tiếng: "Có phải cô nhìn tôi rất quen không?"
"Tên?" Lục Khuê nói năng cụt ngủn không khỏi khiến nụ cười gượng gạo trên gương mặt anh ta càng gượng gạo hơn.
Nhưng rất nhanh anh ta đã đáp hai chữ cũng ngắn gọn không kém: "Trình Dã."
"Không quen!" Cánh cửa bên tay cô chưa kịp đóng lại thì một bàn tay dùng sức giữ chặt.
Lục Khuê cũng không muốn đôi co sức lực với một người đàn ông, đưa ánh mắt hình viên đạn chỉa thẳng vào Trình Dã. Chưa được vài giây, lúc cô định mấp máy môi mắng người đàn ông này một trận thì anh ta đã giơ một chiếc chìa khoá ra trước mặt cô.
Trên chiếc chìa khoá còn kèm theo một cái móc khoá hình ngôi sao màu vàng đen.
Ngay thời khắc đó, Lục Khuê liền nhận ra đó là chìa khóa xe của mình. Trong ánh mắt có chút thay đổi, chuyển dần sang thân thiện. Lúc này cô mới để ý thấy phía sau Trình Dã từ nãy đến giờ luôn là chiếc Spyker của cô.
Lục Khuê giơ tay nắm lấy chiếc chìa khoá, rồi nói một câu cảm ơn.
Trình Dã thấy cô không muốn phí lời với mình cũng biết điều mà quay người bỏ đi.
Lúc này, cô mới nghĩ ra điều gì đó vội bước lên vài bước, nói lớn lên phía sau: "Đợi đã!"
"Có chuyện gì sao?" Anh quay người lại, bất ngờ hỏi cô.
"Anh có thể giúp tôi một việc không?" Lục Khuê vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên, giọng có chút áy nấy vì khi nãy mới định mắng người ta bây giờ đã quay sang nhờ vã.
Ánh mắt Trình Dã không giữ trên gương mặt cô quá lâu mà di chuyển xuống vùng cổ lốm đốm vết đỏ tím, vừa nhìn đã biết trong căn biệt thự này đã trải qua một trận đại hồng thủy cao trào, mãnh liệt.
Lục Khuê thấy anh nhìn vào cổ mình, cảm thấy khó chịu bất giác đưa tay lên che lại.
"Tôi không định ăn thịt cô." Trình Dã nhìn phản ứng dữ dội của cô không hiểu sao lại thấy buồn cười.
Cô lúc này mới thấy bản thân có hơi quá đáng, gượng gạo đứng thẳng người, cặp mắt to tròn sâu thẳm nhìn anh: "Anh Trình đã tốn công đem xe của tôi đến đây rồi, có thể bỏ chút thời gian đưa tôi đến sân bay không?"
Nghe xong, Trình Dã không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh cười cô vì mới gặp đã vội nhờ vã mà không kiêng dè chút nào, cứ như đã thân quen từ lâu lắm vậy: "Cô không biết lái xe vẫn mua xe chạy?"
"Không phải, tôi có bằng lái từ hai năm trước đấy. Chỉ là nếu chiếc siêu xe của tôi mà để trong nhà xe sân bay đợi đến khi tôi về thì nhìn chắc tôi cũng không muốn nhìn." Lục Khuê thấy anh cười như vậy không nghĩ là anh sẽ từ chối, từ từ xoè chìa khoá trong tay ra trước mặt anh.
Trình Dã không chần chừ đón lấy: "Vậy đưa xe cho tôi thì có ích gì?"
"Thì anh rửa xe cho tôi, miễn là không để xe tôi bẩn, miễn là anh không cùng với xe tôi vào trại tạm giam là rất có ích rồi." Lục Khuê vỗ vỗ vai anh ta, tỏ vẻ người này rất đáng tin cậy.
Trình Dã không biết nói gì ngoài lắc đầu ngán ngẫm, sải bước chậm rãi đến ghế lái.
Khi ngồi vào trong, anh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu liền đón gặp gương mặt háo hức của cô. Tay vẫn đang cài dây an toàn, ngữ khí có hơi hờ hững: "Tôi không có thói quen làm tài xế đâu đấy."
Nụ cười trên môi cô chớm tắt, giữ trong đầu một tâm lý sợ anh không giúp mình nữa đành nghe lời mở cửa xe. Ghế lái phụ gần sát với anh. Lục Khuê còn ngửi được một mùi tươi mát của biển, có thể là anh dùng nước hoa.
Lục Khuê đưa tay lên sờ sờ mũi, chiếc mũi này của cô vẫn luôn nhạy cảm như vậy. Dù là một chút mùi hương nhỏ nhặt cô cũng nhận ra.
Không biết mất bao lâu nhưng Lục Khuê cảm thấy rất nhanh trước mắt đã là đại sảnh sân bay rộng rãi, vì cuối năm nên tấp nập người qua lại vô cùng náo nhiệt.
Lục Khuê đeo túi xách trên vai, vừa nãy cô cũng đã kiểm trả một lượt không mất tiền cũng không mất điện thoại, mọi thứ bên trong đều như cũ.
Cô quay người đối diện với Trình Dã, cuối đầu lấy trong túi ra một tấm thẻ, ánh nắng chiếu rọi vào đại sảnh khiến cô không tài nào mở mắt nổi, hơn nữa thân hình của anh cũng không che lấp phần ánh sáng đó, cô đành nheo mắt mới có thể nhìn rõ gương mặt anh: "Mật khẩu là 160219"
Trình Dã cầm tấm thẻ trên tay gương mặt có hơi ngờ nghệch ra một chút bởi vì anh không nghĩ cô sẽ phung phí tiền với một người cũng xem như vừa gặp lần đầu như anh.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên định nói gì đó thì thấy bóng lưng Lục Khuê đã đi được ba bước gộp hai vô cùng vội vã, cố cao giọng nói qua dòng người tấp nập: "Có phải cô nhìn tôi rất quen không?"
Giọng anh thoáng ngập ngừng xem phản ứng của Lục Khuê, bả vai cô khẽ run lên một cái rồi tốc độ bước đi cũng từ từ chậm theo.
Biết chắc là cô nghe rồi.
Cuối cùng Trình Dã không dấu diếm mà nói to: "Tên phục vụ tối qua chính là tôi!"
Lúc này bước đi của cô cũng đã dừng hẳn, Trình Dã cũng khó thấy cô qua dòng người, những tưởng cô đã đi một đoạn khá xa thì sẽ không quay đầu.
Anh quay lưng bước ra khỏi chỗ không khí náo nhiệt ấy, lấy trong túi quần tấm thẻ cô vừa đưa mà ngắm nghía.
Khoảng cách đến chiếc xe mỗi lúc một ngắn, chỉ cách vài bước chân nữa thôi thì đột nhiên bả vai bị nắm lại, giật mạnh một cái.
Trình Dã ôm vai phải của mình, đôi lông mày đen rậm bất chợt nhăn nhúm trông khó coi.
Lục Khuê đưa đôi mắt hài lòng pha lẫn chút lạnh lùng liền biến thành đôi mắt sắc lẹm nhưng không gây áp lực cho đối phương. Cô vẫn nhìn thẳng gương mặt trông hơi sợ sệt kia, không cuối đầu lấy trong túi ra vài tờ tiền mệnh giá một trăm nhân dân tệ, tất cả còn không bằng một phần mười số tiền trong thẻ cô đưa anh.
Trình Dã còn chưa kịp phản ứng thì tấm thẻ trên tay đã bị cô cướp trở về, anh trước giờ đều không tưởng tượng nổi trên đời lại có loại người đã cho rồi còn muốn đoạt lại dung mạo ra sao, nhưng ngay tại thời điểm này anh đã được chứng kiến.
Cô vẫn không rời mắt, quyết đoán thốt ra một câu: "Anh Trình đây có phải nghĩ tôi rất ngu không? Khi mà một người đã từng bỏ công sức ra hãm hại mình đang đứng ngay trước mặt mình cũng không nhận ra."
"Tôi..."
"Anh Trình không cần vội, để tôi nói hết đã..." Trình Dã vừa mở miệng ngay lập tức bị cô vùi dập bằng một câu nói nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm nhưng đối với anh lại như có một loại áp lực vô hình đang dồn nén sau câu nói đó: "Trình Dã anh cũng thật ngây ngô, anh nghĩ tối qua chỉ cần né tránh một chút, lợi dụng điều kiện ánh sáng không tốt một chút, tôi liền không nhận ra?"
Lục Khuê nhìn bộ dạng đờ đẫn của anh mà cười khẩy, cô cũng tự cảm thấy đêm qua là do bản thân sơ xuất mới dẫn đến chuyện này.
Vả lại...cũng là do cô tình nguyện, không nên trách người quá đáng.
Lúc này, cô mới nhẹ giọng giơ tấm thẻ lên: "Nếu anh dám không nói ra câu vừa nãy thì có lẽ số tiền trong tấm thẻ này sẽ là phần thưởng cho cái gan lớn!"
Nói rồi Lục Khuê cất tấm thẻ trở lại túi, khoanh tay trước ngực, cứ chăm chăm nhìn phản ứng của anh.
Trình Dã chỉnh đốn lại tư thế sao cho tự nhiên nhất có thể rồi đưa tay xem đồng hồ.
"Nếu cô không muốn chuyến bay bị trì hoãn vì cô thì mau đi đi."
"Tôi có một chuyện muốn thoả thuận với anh."
"Cô cứ nói."
"Mặc dù không biết mối quan hệ giữa anh và Leon to nhỏ như thế nào, nhưng tôi vẫn đề nghị anh giữ bí mật chuyện này."
"Với điều kiện thêm mười ngàn?" Trình Dã vừa nói vừa treo nụ cười thương lượng trên môi.
Lục Khuê có hơi sững sốt trong giây lát vì cô không ngờ được người đàn ông này có thể nói ra một câu rẻ mạt như vậy, cô khẽ lắc đầu bất đắc dĩ lại lấy trong túi ra thêm vài tờ tiền nữa.
"Hiện tại tôi không có nhiều tiền mặc, anh cầm trước số tiền này khi trở về anh tìm tôi trả phần còn lại?" Lục Khuê nhìn anh, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ anh có phải là được voi đòi tiên rồi không?
"Làm sao tôi biết được cô có trở về hay không?"
Vừa nghe xong câu nói đó Lục Khuê đã thở dài một hơi, đảo mắt một vòng rồi thốt ra vài lời chán chường: "Anh thiếu tiền lắm sao?"
"Phải." Trình Dã không cần suy nghĩ đã quả quyết trả lời, gương mặt còn không hề cảm thấy cái gì gọi là xúc phạm từ câu hỏi của cô.
Nhưng Lục Khuê nhìn rất rõ trong đáy mắt anh thoáng đọng một nổi u uất không thể nói thành lời, vậy nên cô liền biết anh có chút tủi hổ trong lòng.
Cô đột nhiên không biết nói gì, chỉ đứng nhìn người đàn ông trước mặt. Một lúc sau, tâm tình cảm thấy có chút thương cảm cho người này là vậy nhưng lời nói ra vẫn chua ngoa: "Chăm xe của tôi cho tốt vào."
"Được rồi." Trình Dã thấy cô là muốn bỏ qua chuyện tiền bạc mà cũng không muốn nhắc đến quá nhiều.
Anh quay người lái xe đi thật nhanh, còn cô không để chậm trễ lao người về phía đoàn người loạn nhịp, ồn ã.
Hình ảnh hai người đồng nhịp với cái nếp sống vội vã đến bức người của nơi thành thị...
Lục Khuê đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, không thấy túi xách đâu. Cô thầm mắng bản thân vô ý, đến cả vật quan trọng như vậy cũng để quên ở hộp đêm. Ví tiền, điện thoại đều để bên trong.
Cô vò đầu, đứng dậy dậm chân bình bịch xuống nền nhà mấy cái, rồi mới đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương lớn, nhìn lại cơ thể chi chít vết hôn của Hàn Vỹ Phong. Cô đưa tay chạm lên chúng, từ cổ đến bắp tay, ngực kể cả vùng bụng không một chút mỡ thừa cũng được môi anh ưu ái để lại dấu vết. Lục Khuê dường như vẫn còn cảm nhận được chút hơi ấm từ đôi môi ấy, rồi lại cảm thấy chúng thật xấu xí.
Mãi đến khi Lục Khuê vệ sinh cá nhân xong, mặc trên người áo sơ mi màu đen của anh, eo còn thắt thêm chiếc thắt lưng nam đơn giản.
Màu áo cũng giống như tâm trạng u tịch của cô ngày hôm nay.
Cô nhanh chân chạy xuống lầu, một lần nữa đưa mắt tìm thứ gì đó. Rất nhanh đã tìm ra, thoát chốc đã đến bên cạnh một chiếc điện thoại bàn kiểu cổ. Lục khuê bắt đầu quay số gọi thử, cô không biết nó có thực sự hoạt động hay không.
Vài phút sau, đầu bên kia cũng bắt máy. Cô mừng thầm nhưng gương mặt vẫn khá căng thẳng, hối hả lên tiếng: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Cậu không đọc tờ giấy mình để lại ư?" Bên kia vô cùng ồn ào, tiếng máy bay cất cánh liên tục hoà trộn cùng tiếng bước chân và thanh âm nói cười.
"Cậu đến Bắc Kinh làm gì?..." Lục Khuê cảm thấy có khả năng anh vẫn còn ở Thâm Quyến, do dự một chút rồi mới nói: "Mình cùng cậu đến Bắc Kinh được không?"
"Xin lỗi... Mình đã bay từ sớm rồi." Hàn Vỹ Phong vừa đáp chuyến bay liền nhận được cuộc gọi từ cô. Anh sợ cô sẽ vì câu nói của mình mà dập máy ngay lập tức nên nhanh chóng nói: "Cậu cứ yên tâm ở lại Thâm Quyến, xe của cậu sẽ có người đem đến. Những ngày mình ở Bắc Kinh cậu cũng không cần đến tập đoàn làm việc, cứ nghỉ ngơi. Mình sẽ về sớm thôi."
Lục Khuê nghe xong trong lòng không hiểu vì sao lại có chút an tâm. Cô đờ người trong giây lát đến khi nghe được tiếng tút tút vọng ra từ điện thoại mới tỉnh táo.
Từ tối hôm qua đến giờ, Hàn Vỹ Phong đã xin lỗi cô những ba lần.
Lục Khuê cũng đặt điện thoại xuống, ngẫm nghĩ lại vừa nãy không phải là anh nói cô có thể nghỉ ngơi sao? Thế thì việc gì cô phải ở đây một mình mòn mỏi chờ đợi chứ? Tự mình đến đó đâu phải không được...
Cảm thấy ý kiến tự mình đưa ra khá khả quan, vừa định chạy lên lầu dọn dẹp tàn chiến đêm qua thì chuông cửa bất chợt vang lên, đập tan bầu không khí tĩnh lặng.
Lục Khuê vẫn đang nóng lòng với sáng kiến của bản thân, vội vàng ra mở cửa.
Là một người đàn ông, vóc người chỉ cao hơn cô vài xăng ti mét. Quan trọng còn rất quen mắt, nhưng có cố nhớ cách mấy cô cũng không nhớ nổi.
Trong lúc cô còn ngơ ngẩn quan sát thì người đó đã dè dặt lên tiếng: "Có phải cô nhìn tôi rất quen không?"
"Tên?" Lục Khuê nói năng cụt ngủn không khỏi khiến nụ cười gượng gạo trên gương mặt anh ta càng gượng gạo hơn.
Nhưng rất nhanh anh ta đã đáp hai chữ cũng ngắn gọn không kém: "Trình Dã."
"Không quen!" Cánh cửa bên tay cô chưa kịp đóng lại thì một bàn tay dùng sức giữ chặt.
Lục Khuê cũng không muốn đôi co sức lực với một người đàn ông, đưa ánh mắt hình viên đạn chỉa thẳng vào Trình Dã. Chưa được vài giây, lúc cô định mấp máy môi mắng người đàn ông này một trận thì anh ta đã giơ một chiếc chìa khoá ra trước mặt cô.
Trên chiếc chìa khoá còn kèm theo một cái móc khoá hình ngôi sao màu vàng đen.
Ngay thời khắc đó, Lục Khuê liền nhận ra đó là chìa khóa xe của mình. Trong ánh mắt có chút thay đổi, chuyển dần sang thân thiện. Lúc này cô mới để ý thấy phía sau Trình Dã từ nãy đến giờ luôn là chiếc Spyker của cô.
Lục Khuê giơ tay nắm lấy chiếc chìa khoá, rồi nói một câu cảm ơn.
Trình Dã thấy cô không muốn phí lời với mình cũng biết điều mà quay người bỏ đi.
Lúc này, cô mới nghĩ ra điều gì đó vội bước lên vài bước, nói lớn lên phía sau: "Đợi đã!"
"Có chuyện gì sao?" Anh quay người lại, bất ngờ hỏi cô.
"Anh có thể giúp tôi một việc không?" Lục Khuê vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên, giọng có chút áy nấy vì khi nãy mới định mắng người ta bây giờ đã quay sang nhờ vã.
Ánh mắt Trình Dã không giữ trên gương mặt cô quá lâu mà di chuyển xuống vùng cổ lốm đốm vết đỏ tím, vừa nhìn đã biết trong căn biệt thự này đã trải qua một trận đại hồng thủy cao trào, mãnh liệt.
Lục Khuê thấy anh nhìn vào cổ mình, cảm thấy khó chịu bất giác đưa tay lên che lại.
"Tôi không định ăn thịt cô." Trình Dã nhìn phản ứng dữ dội của cô không hiểu sao lại thấy buồn cười.
Cô lúc này mới thấy bản thân có hơi quá đáng, gượng gạo đứng thẳng người, cặp mắt to tròn sâu thẳm nhìn anh: "Anh Trình đã tốn công đem xe của tôi đến đây rồi, có thể bỏ chút thời gian đưa tôi đến sân bay không?"
Nghe xong, Trình Dã không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh cười cô vì mới gặp đã vội nhờ vã mà không kiêng dè chút nào, cứ như đã thân quen từ lâu lắm vậy: "Cô không biết lái xe vẫn mua xe chạy?"
"Không phải, tôi có bằng lái từ hai năm trước đấy. Chỉ là nếu chiếc siêu xe của tôi mà để trong nhà xe sân bay đợi đến khi tôi về thì nhìn chắc tôi cũng không muốn nhìn." Lục Khuê thấy anh cười như vậy không nghĩ là anh sẽ từ chối, từ từ xoè chìa khoá trong tay ra trước mặt anh.
Trình Dã không chần chừ đón lấy: "Vậy đưa xe cho tôi thì có ích gì?"
"Thì anh rửa xe cho tôi, miễn là không để xe tôi bẩn, miễn là anh không cùng với xe tôi vào trại tạm giam là rất có ích rồi." Lục Khuê vỗ vỗ vai anh ta, tỏ vẻ người này rất đáng tin cậy.
Trình Dã không biết nói gì ngoài lắc đầu ngán ngẫm, sải bước chậm rãi đến ghế lái.
Khi ngồi vào trong, anh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu liền đón gặp gương mặt háo hức của cô. Tay vẫn đang cài dây an toàn, ngữ khí có hơi hờ hững: "Tôi không có thói quen làm tài xế đâu đấy."
Nụ cười trên môi cô chớm tắt, giữ trong đầu một tâm lý sợ anh không giúp mình nữa đành nghe lời mở cửa xe. Ghế lái phụ gần sát với anh. Lục Khuê còn ngửi được một mùi tươi mát của biển, có thể là anh dùng nước hoa.
Lục Khuê đưa tay lên sờ sờ mũi, chiếc mũi này của cô vẫn luôn nhạy cảm như vậy. Dù là một chút mùi hương nhỏ nhặt cô cũng nhận ra.
Không biết mất bao lâu nhưng Lục Khuê cảm thấy rất nhanh trước mắt đã là đại sảnh sân bay rộng rãi, vì cuối năm nên tấp nập người qua lại vô cùng náo nhiệt.
Lục Khuê đeo túi xách trên vai, vừa nãy cô cũng đã kiểm trả một lượt không mất tiền cũng không mất điện thoại, mọi thứ bên trong đều như cũ.
Cô quay người đối diện với Trình Dã, cuối đầu lấy trong túi ra một tấm thẻ, ánh nắng chiếu rọi vào đại sảnh khiến cô không tài nào mở mắt nổi, hơn nữa thân hình của anh cũng không che lấp phần ánh sáng đó, cô đành nheo mắt mới có thể nhìn rõ gương mặt anh: "Mật khẩu là 160219"
Trình Dã cầm tấm thẻ trên tay gương mặt có hơi ngờ nghệch ra một chút bởi vì anh không nghĩ cô sẽ phung phí tiền với một người cũng xem như vừa gặp lần đầu như anh.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên định nói gì đó thì thấy bóng lưng Lục Khuê đã đi được ba bước gộp hai vô cùng vội vã, cố cao giọng nói qua dòng người tấp nập: "Có phải cô nhìn tôi rất quen không?"
Giọng anh thoáng ngập ngừng xem phản ứng của Lục Khuê, bả vai cô khẽ run lên một cái rồi tốc độ bước đi cũng từ từ chậm theo.
Biết chắc là cô nghe rồi.
Cuối cùng Trình Dã không dấu diếm mà nói to: "Tên phục vụ tối qua chính là tôi!"
Lúc này bước đi của cô cũng đã dừng hẳn, Trình Dã cũng khó thấy cô qua dòng người, những tưởng cô đã đi một đoạn khá xa thì sẽ không quay đầu.
Anh quay lưng bước ra khỏi chỗ không khí náo nhiệt ấy, lấy trong túi quần tấm thẻ cô vừa đưa mà ngắm nghía.
Khoảng cách đến chiếc xe mỗi lúc một ngắn, chỉ cách vài bước chân nữa thôi thì đột nhiên bả vai bị nắm lại, giật mạnh một cái.
Trình Dã ôm vai phải của mình, đôi lông mày đen rậm bất chợt nhăn nhúm trông khó coi.
Lục Khuê đưa đôi mắt hài lòng pha lẫn chút lạnh lùng liền biến thành đôi mắt sắc lẹm nhưng không gây áp lực cho đối phương. Cô vẫn nhìn thẳng gương mặt trông hơi sợ sệt kia, không cuối đầu lấy trong túi ra vài tờ tiền mệnh giá một trăm nhân dân tệ, tất cả còn không bằng một phần mười số tiền trong thẻ cô đưa anh.
Trình Dã còn chưa kịp phản ứng thì tấm thẻ trên tay đã bị cô cướp trở về, anh trước giờ đều không tưởng tượng nổi trên đời lại có loại người đã cho rồi còn muốn đoạt lại dung mạo ra sao, nhưng ngay tại thời điểm này anh đã được chứng kiến.
Cô vẫn không rời mắt, quyết đoán thốt ra một câu: "Anh Trình đây có phải nghĩ tôi rất ngu không? Khi mà một người đã từng bỏ công sức ra hãm hại mình đang đứng ngay trước mặt mình cũng không nhận ra."
"Tôi..."
"Anh Trình không cần vội, để tôi nói hết đã..." Trình Dã vừa mở miệng ngay lập tức bị cô vùi dập bằng một câu nói nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm nhưng đối với anh lại như có một loại áp lực vô hình đang dồn nén sau câu nói đó: "Trình Dã anh cũng thật ngây ngô, anh nghĩ tối qua chỉ cần né tránh một chút, lợi dụng điều kiện ánh sáng không tốt một chút, tôi liền không nhận ra?"
Lục Khuê nhìn bộ dạng đờ đẫn của anh mà cười khẩy, cô cũng tự cảm thấy đêm qua là do bản thân sơ xuất mới dẫn đến chuyện này.
Vả lại...cũng là do cô tình nguyện, không nên trách người quá đáng.
Lúc này, cô mới nhẹ giọng giơ tấm thẻ lên: "Nếu anh dám không nói ra câu vừa nãy thì có lẽ số tiền trong tấm thẻ này sẽ là phần thưởng cho cái gan lớn!"
Nói rồi Lục Khuê cất tấm thẻ trở lại túi, khoanh tay trước ngực, cứ chăm chăm nhìn phản ứng của anh.
Trình Dã chỉnh đốn lại tư thế sao cho tự nhiên nhất có thể rồi đưa tay xem đồng hồ.
"Nếu cô không muốn chuyến bay bị trì hoãn vì cô thì mau đi đi."
"Tôi có một chuyện muốn thoả thuận với anh."
"Cô cứ nói."
"Mặc dù không biết mối quan hệ giữa anh và Leon to nhỏ như thế nào, nhưng tôi vẫn đề nghị anh giữ bí mật chuyện này."
"Với điều kiện thêm mười ngàn?" Trình Dã vừa nói vừa treo nụ cười thương lượng trên môi.
Lục Khuê có hơi sững sốt trong giây lát vì cô không ngờ được người đàn ông này có thể nói ra một câu rẻ mạt như vậy, cô khẽ lắc đầu bất đắc dĩ lại lấy trong túi ra thêm vài tờ tiền nữa.
"Hiện tại tôi không có nhiều tiền mặc, anh cầm trước số tiền này khi trở về anh tìm tôi trả phần còn lại?" Lục Khuê nhìn anh, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ anh có phải là được voi đòi tiên rồi không?
"Làm sao tôi biết được cô có trở về hay không?"
Vừa nghe xong câu nói đó Lục Khuê đã thở dài một hơi, đảo mắt một vòng rồi thốt ra vài lời chán chường: "Anh thiếu tiền lắm sao?"
"Phải." Trình Dã không cần suy nghĩ đã quả quyết trả lời, gương mặt còn không hề cảm thấy cái gì gọi là xúc phạm từ câu hỏi của cô.
Nhưng Lục Khuê nhìn rất rõ trong đáy mắt anh thoáng đọng một nổi u uất không thể nói thành lời, vậy nên cô liền biết anh có chút tủi hổ trong lòng.
Cô đột nhiên không biết nói gì, chỉ đứng nhìn người đàn ông trước mặt. Một lúc sau, tâm tình cảm thấy có chút thương cảm cho người này là vậy nhưng lời nói ra vẫn chua ngoa: "Chăm xe của tôi cho tốt vào."
"Được rồi." Trình Dã thấy cô là muốn bỏ qua chuyện tiền bạc mà cũng không muốn nhắc đến quá nhiều.
Anh quay người lái xe đi thật nhanh, còn cô không để chậm trễ lao người về phía đoàn người loạn nhịp, ồn ã.
Hình ảnh hai người đồng nhịp với cái nếp sống vội vã đến bức người của nơi thành thị...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.