Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 136: 126: Thì ra là thế.
Cát Tường Dạ
10/07/2016
Trời dần chuyển về
mát, nhiệt độ không còn quá nóng, chuyện phơi khô quần áo không còn quá
dễ dàng, Tiêu Y Đình lại là một người ưa vận động và rất coi trọng
chuyện vệ sinh cá nhân, theo như lời anh nói, anh có bệnh sạch sẽ………
Vì thế, ngày nào anh cũng tắm rửa thay quần áo, cho dù là trời rất lạnh vẫn kiên trì, chính là, quần áo không khô kịp tốc độ thay của anh.
Chỉ có điều mỗi ngày Diệp Thanh Hòa mang sang cho anh chỉ được một bộ quần áo sạch sẽ cho ngày hôm sau.
Lúc này giữa hai người họ, chỉ có hai việc có thể gặp mặt đó là đưa cơm và nhận quần áo………..
A, còn có một không gian khác nữa mà hai người họ có thể gặp nhau, đó là trong trò chơi, nhưng anh lại là sư phụ của cô……….
Anh nói sẽ không bao giờ bước vào phòng của cô nữa. Sau này anh anh đã làm đúng như thế, kể cả phòng kí túc xá của cô anh cũng không đến.
Chung Gia Nghi nhịn không được hỏi cô, sao lâu rồi không thấy anh hai cô đến tìm cô?
Nguỵ Nhã Đan liền cười trêu Chung Gia Nghi thầm mến Tiêu Y Đình.
Không ngờ Chung Gia Nghi lại thừa nhận ngay lập tức, con than thở mặt mũi mình không được như bạn gái chính thức của Tiêu Y Đình – Quách Cẩm Nhi. Trong mắt cô ấy, Quách Cẩm Nhi chính là tiên nữ trên trời, còn mình thì chỉ là mảnh vụn nhở bé trong trời đất.
Đối với cuộc tranh luận của hai người bạn cùng phòng, cô không có ý tham gia, chỉ cười cười.
Thế nhưng, Chung Gia Nghi cũng không bỏ qua cho cô, cảm thấy Diệp Thanh Hòa dù sao cũng không phải em gái ruột của Tiêu Y Đình, lại ở cùng nhiều năm như thế nhưng không thể bắt giữ anh lại, thật sự rất đáng tiếc, chính mình không lắm chắc được cũng không thể để lọt ra cho người ngoài. Nghĩ như thế liền cất lời tiếc hận thay cho Diệp Thanh Hòa: “Mình nói cậu nghe Thanh Hòa, nếu mình là cậu, mình sẽ nhân một đêm trăng thanh gió mát bắt gọn anh ấy! Ngay tại ban công a!”
Trong mắt Chung Gia Nghi loé lên một loại tâm tình màu hồng, cứ như người bắt được Tiêu Y Đình là cô ấy, trong đầu đã vẽ lên không ít hình ảnh “không lành mạnh” rồi.
Cuối cùng, đương nhiên sẽ bị Nguỵ Nhã Đan đánh gẫy một lần nữa: “Thôi đi, cậu cho rằng Thanh Hòa là một tiểu sắc nữ như cậu sao?”
Chung Gia Nghi không hề phản đối cách gọi ‘sắc nữ’ này, chỉ vô cùng tò mò hướng Diệp Thanh Hòa hỏi: “Thanh Hòa, rốt cuộc cậu cảm thấy như thế nào? Cậu không thích người như anh hai cậu sao? Mình nghĩ, có phải người như cậu thích những chàng trai chững trạc trưởng thành đúng không? Có thể cho cậu cmar giác an toàn và được yêu thương? Hoặc có thể nói là lớn tuổi một chút?”
Diệp Thanh Hòa hết nói nổi, chỉ cười cười: “Các cậu đừng đoán mò! Mình chả nghĩ cái gì cả, bây giờ chỉ có nghĩ đến việc khi nào thì tốt nghiệp thôi.”
“Thật nhàm chán!” Chung Gia Nghi méo miệng, nhưng vẫn không cam lòng, “Thanh Hòa, vậy cậu nói xem, người đàn ông lý tưởng của cậu có phải như thế không? Cậu nói một chút thôi! Đừng nói với mình là chuyện này cậu cũng không nghĩ tới, đúng là một nữ sinh vô lo vô nghĩ!”
Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Thật sự mình không có nghĩ tới………..”
“Vậy bây giờ cậu nghĩ đi! Nghĩ đi! Nếu không phải giống như anh hai của cậu thì là giống của mình cũng nên?” Chung Gia Nghi kéo kéo cánh tay cô, bám riết không dứt ra.
Hiện giờ Diệp Thanh Hòa rơi vào tình cảnh bất lực, trong tay còn ôm đống quần áo chưa gấp, đành phải trả lời lấy nệ: “Đúng đúng đúng! Là như cậu nói!”
“Mình biết mà……….” Chung Gia Nghi bày ra dáng vẻ là người hiểu biết, còn quay lại nháy mắt với Nguỵ Nhã Đan.
Nguỵ Nhã Đan không phục: “Được! Nhưng cậu cho là cậu và Thanh Hòa giống nhau sao? Ít ra người ta cũng không lẫn lộn giữa hai chuyện yêu đương và học tập, cậu xem thành tích tốt đẹp của cậu ấy đi, việc quan trọng nhất bây giờ là thi đỗ kì nghiên cứu đó! Thanh Hòa, cậu nói có đúng không?”
Diệp Thanh Hòa gật gật đầu: “Đúng thế, lần này chúng ta phải học nghiên cứu sinh.”
Ba người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.
Chung Gia Nghi đi đến mở cửa, bên ngoài là Tiêu Y Đình với vẻ mặt lạnh tanh…………
“Anh…….. Anh……… Anh hai…….” Chung Gia Nghi đã sớm không còn mặt mũi nào, đứng trước người này luôn lắp bắp không nói lên lời, còn gọi là ‘anh hai’ giống Diệp Thanh Hòa.
Ánh mắt Tiêu Y Đình lướt qua người Chung Gia Nghi, thản nhiên dừng lại trên người Diệp Thanh Hòa, mở miệng: “Mẹ Vương bảo anh nói với em, tối nay cùng ăn cơm ngoài cửa hàng, điện thoại của em và điện thoại của kí túc xá đều không gọi được.”
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Diệp Thanh Hòa đang định đưa quần áo cho anh, cũng không kịp mở miệng……….
Tiêu Y Đình đi nhanh ra khỏi kí túc xá nữ, đi thẳng đến cửa hàng của Vương Triết.
Buổi chiều Vương Triết không có lớp, lại ngồi mân mê sửa máy tính. Tiêu Y Đình vừa vào liền ngồi xuống, đăng nhập trò chơi.
“Hôm nay em gái cũng không có lớp mà, sao không cùng đến với cậu?” Vương Triết nhìn anh một cái, hỏi.
“Ừ, đang giặt quần áo rồi!” Anh tuỳ tiện bịa ra một câu nói dối.
Vương Triết cười: “Cậu có cô em gái như thế quả là tu được từ kiếp trước!”
Tiêu Y Đình mặt lạnh cúi đầu, quay lại nói một câu: “Quần áo của cậu không có người giặt cho sao?”
“Sao có thể giống nhau được?” Vương Triết cười hắc hắc, “Chỉ San là vợ mình……….”
Vừa dứt lời, Tiêu Y Đình liền quăng con chuột kêu ‘Ba’ một tiếng, Vương Triết bị giật mình: “Cậu sao thế?” Cậu ta đang đau lòng có được không? Mỗi một con chuột, một vật dụng trong quán này đều là da thịt của cậu mà! Tên ngốc này có biết đang ở trong nhà cậu không hả? Bộc phát tính tình thiếu gia cái gì chứ?
“Không có gì!” Tiêu Y Đình mặt âm trầm, “Cậu làm nghẽn mạng rồi! Hại mình login không được!”
Vương Triết kì quái liếc anh một cái, tốc độ mạng như thế mà còn chậm sao? Định đưa người qua xem xét hộ anh, Tiêu Y Đình liền đứng bật dậy hô lớn: “Có thuốc lá không?
“Gần đây cậu bị nghiện thuốc lá sao?” Trong mắt Vương Triết đều là nghi hoặc, nhìn từ trên xuống dưới của anh, nói: “Tiền ở trong túi đó, tự lấy mà mua.”
“Là dạo này thức đêm nhiều, mệt mỏi quá!” Tiêu Y Đình vừa đi vừa nói.
Tiêu Y Đình vừa sò tay vào bên trong túi áo khoác Vương Triết tìm kiếm, cậu ta chợt bừng tỉnh, hô to một tiếng: “Đừng! Đừng nhúc nhích!”
Thế nhưng, Tiêu Y Đình đã đi vào, còn sờ thấy một chiếc hộp, anh tưởng đó là hộp thuốc lá, ngoài miệng còn cười nói: “Còn giấu cái gì chứ sợ mình lấy mất sao?”
Kết quả, vừa lấy ra chính anh cũng ngây người: Là Ba con sói!
Vương Triết nhanh chóng vụt đến, giành lại, giấu nghẹn đi, lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền ném cho anh.
Tiêu Y Đình yên lặng, lúc này anh dùng một ánh mắt khác thường đánh giá Vương Triết, từ trên xuống dưới, cuối cùng nở nụ cười: “Tên tiểu tử cậu, thật là!”
Vương Triết có chút ngại ngùng: “Chuyện này thì sao chứ? Cũng không thể lần nào cũng nhờ em gái cậu đi mua thuốc………..” Chuyện phát sinh lần trước, Vương Triết còn muốn gì kia nữa, đương nhiên là Tô Chỉ San không chịu đồng ý, còn thầm mắng anh không quan tâm hiểu biết thân thể anh bằng Diệp Thanh Hòa, vì thế, lần này anh sẽ là người chuẩn bị ‘phương án’.
Tiêu Y Đình ngẩn người, hộp thuốc lá rơi xuống đất.
“Cậu nói cái gì? Bảo em gái mình mua cái gì?” Anh chộp lấy cánh tay của Vương Triết.
Vương Triết cũng sửng sốt, ngây ngốc nhìn anh: “Thuốc tránh thai! Chuyện lần trước xảy ra không có kiềm chế được, mình lại không chuẩn bị gì, cũng không để ý đến vấn đề phát sinh sau đó, người nói với Chỉ San phải bảo vệ chính mình là em gái cậu, sau đó cùng đi mua thuốc với Chỉ San……..”
“Chuyện này……… từ khi nào?” Tiêu Y Đình nghe thấy giọng nói của mình như run run……….
“Chính là……… hôm khai trương cửa hàng…….hôm đó uống nhiều quá……… mình với Chỉ San…… không kiềm chế được……..” Vương Triết bị dáng vẻ của anh làm cho hoảng sợ đến mức cà lăm, bắt đầu tự kiểm điểm mình, chuyện phát sinh với Chỉ San quá sớm như thế là không đúng, nhưng, chuyện này có liên quan gì đến Tiêu Y Đình? Cậu ấy kích động như thế làm gì? “Y Đình………. Cậu sẽ đánh mình sao?” Vương Triết lại hỏi một câu, vẻ mặt kia, điệu bộ kia, không phải là rất muốn đánh người sao?
Tiêu Y Đình cũng ý thức được chính mình luống cuống, buông lỏng tay, ngồi phịch xuống ghế.
Vương Triết khó hiểu, nhặt tiền lên đưa cho anh, giọng lấy lòng: “Cậu cầm lấy………..”
Anh khoát tay, tiền cũng không cần, thực thật ra trong lòng có một sự vui sướng đang lan tràn, nhưng chỉ được một lúc lập tức biến mất, sau đó, anh nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
“Này, rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy?” Vương Triết vẫn một lòng quan tâm.
“Không có gì…….” Anh hít vào một hơi, chậm rãi nói, lời nói thấm thía: “Vương Triết, mình chỉ cảm thấy, một người đàn ông, nếu không có khả năng cho người phụ nữ của mình hạnh phúc, sẽ không dễ dàng động vào cô ấy, sẽ không hứa hẹn quá nhiều……..” Anh nói xong, cảm thấy lời này hình như có chút quen tai? Cuối cùng nói thêm, “Có đôi khi, thích không có nghĩa là giữ lấy, mà là bảo vệ cùng vui cùng buồn mới là chân chính.”
Vương Triết nhìn anh khó hiểu: “Nhiều ngày không gặp, không, một ngày không gặp, cậu đã trở thành triết gia rồi sao? Sau này, mình sẽ cho Chỉ San hạnh phúc, sẽ ở bên che chở, cùng vui cùng buồn với cô ấy, cả đời, mãi mãi!”
Tiêu Y Đình login trò chơi một lần nữa: “Hi vọng là cậu có thể làm được!”
Vương Triết nhíu nhíu mày, cảm thấy không thể tin được: “Tiêu Y Đình, làm sao mà tôi thấy cậu không còn là cậu nữa rồi?”
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi nói: “Biến thành bác của cậu sao?”
“Bác của mình qua đời rồi!” Vương Triết nhanh chóng đáp trả, mắt thấy Tiêu Y Đình sắp xù lông, lập tức cười nói: “Ý mình không phải thế……….. Mình thấy không còn là Tiêu Y Đình của trước kia nữa, hơn nữa hôm nay cậu còn thốt ra lời kia, nghe sao lại cảm thấy cậu là một chính nhân quân tử vậy?”
“Mình làm sao?” Anh tiếp chiêu, đánh hết màn cuối của cấp bậc hiện tại. Anh đã quên, anh từng rất hổ thẹn khi nghĩ đến bốn chữ ‘chính nhân quân tử’………
“Cậu ngẫm lại đi, ngày nào cậu cũng muôn màu muôn vẻ, hôm nay còn tự nhiên lói những lời kia, đó đều là ý tốt của cậu sao? Nhưng mình luôn chỉ có một người là Chỉ San, nhị thiếu, đừng nói với tôi là đến bây giờ cậu vẫn chưa chạm vào ai?” Vương Triết là đàn ông, cũng đột nhiên nảy sinh sự tò mò, trong suy nghĩ của Vương Triết, Tiêu Y Đình là bậc thấy của mấy chuyện này, chẳng lẽ chỉ nhìn được chứ không dùng được?
Tiêu Y Đình mặt cau có không nói gì.
Vương Triết khụ một tiếng, nghẹn cười: “Chẳng lẽ cậu là cái giẻ cùi tốt mã?”
Những lời này sẽ thành quen thuộc, chẳng bao lâu nữa, sẽ có người dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với anh như thế…………
Anh vươn tay, ấn đầu Vương Triết xuống nói: “Xéo đi! Anh đây phải gọi là người có trách nhiệm!”
Vương Triết có chút không cho là đúng, nghĩ rằng câu nói kia thì là ‘chuyện ngoài ý muốn’. Đối với Vương Triết, Tiêu Y Đình vốn là người có tính chất tiền vệ, không nghĩ tới trong tư tưởng vẫn có ý phòng thủ, thật là một người trong ngoài không thống nhất…….. Chỉ có điều, nhìn vào cách Tiêu Y Đình kéo Nhị hồ có thể thấy cậu ta được gia đình dạy bảo gia giáo ra sao…………
Chập tối, Diệp Thanh Hòa đến.
Tiêu Y Đình còn đang chơi game, chiến khí ngất trời, ánh mắt loé lên một cái, bàn tay di chuyển linh hoạt, đối thủ nhanh chóng ngã gục……..
Anh thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, Diệp Thanh Hòa đi qua trước mặt anh, đi thẳng đến chỗ mẹ Vương đang dọn bàn ăn, đồng thời nói với Vương Triết: “Chiều này tôi phải đến thư viện có việc, không có thời gian tới, thật có lỗi, cậu sửa đến đâu rồi?”
“Không có việc gì! Ở đây không cần cậu đến, một mình mình có thể làm tốt mọi việc!” Vương Triết nói.
Mẹ Vương nhìn nhìn đồng hồ: “Sao Chỉ San còn chưa tới?”
“Cô ấy ở xa, sẽ không tới đâu, buổi tối còn phải đi tự học, chúng ta ăn cơm thôi!” Vương Triết lấy ra một bình rượu, mở ra, nhìn Tiêu Y Đình rồi nhìn Diệp Thanh Hòa, hỏi: “Thế nào? Có dám uống không?”
Tiểu tử này, nổi tiếng là người bị em gái quản rất kĩ…..……… Lần trước uống cùng nhau là vào hôm khai trương, không biết lúc trở về có bị cô ấy phạt quỳ hay không nữa………….
Tiêu Y Đình cười ha ha, đang định đáp lại thì điện thoại của Diệp Thanh Hòa có cuộc gọi đến.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Cô đi sang bên cạnh.
Là Phó Chân Ngôn gọi, nhưng lại là giọng của Điền Giản: “Cô cô, cô có rảnh không? Đại ca, anh ấy xảy ra chuyện rồi.”
“Làm sao vậy?” Diệp Thanh Hòa nhíu mày.
“Bây giờ đang ở bệnh viện! Cô tới được không? Công ty cũng xảy ra chuyện nữa! Bây giờ tôi không biết phải làm cái gì nữa! Cảnh sát đến nữa!” Qua giọng nói của Điền Giản có thể nghe ra sự rối rắm, như sắp khóc.
“Được, tôi tới ngay.” Diệp Thanh Hòa cúp điện thoại.
“Điện thoại của ai?” Tiêu Y Đình chắn trước người của cô.
Diệp Thanh Hòa có chút giật mình, từ khá lâu rồi anh mới nói mấy lời dư thừa này, cũng không định giấu anh, cô nói thật: “Là Phó Chân Ngôn.”
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, loé qua chút u ám……
Rồi sau đó quay người, lớn tiếng nói với Vương Triết: “Mở chai! Uống thôi! Không say không về!”
Diệp Thanh Hòa nghe xong, còn cả tiếng mẹ Vương kêu đừng, dứt khoát rời đi………..
Vương Triết càng khó hiểu, chọc chọc cánh tay Tiêu Y Đình: “Em gái cậu mặc kệ cậu sao? Cậu tự do rồi?”
“………….” Tiêu Y Đình vỗ vào đầu Vương Triết một cái, “Gần đây có phải đầu óc cậu bị dây rợ bịt kín hết rồi không? Khi nào thì có chuyện một tiểu nha đầu quản thúc mình vậy?”
Vương Triết hừ hừ: “Luôn là cô ấy quản cậu được không? Cô ấy mặc kệ cậu thì cậu có thể thi đỗ đại học sao?”
“Lời này nên để mình nói cậu chứ?” Tiêu Y Đình đánh một cái nữa, “Anh đây mặc kệ cậu thì cậu có thể thi đỗ đại học sao?”
Mẹ Vương nghe xong nở nụ cười: “Được rồi, hai đứa con đừng làm loạn nữa, ăn cơm đi, uống ít thôi! Cái gì mà ‘không say không về’, không cho phép! Cũng không phải bọn nhóc con nữa!”
Diệp Thanh Hòa nhanh chóng đi tới phòng cấp cứu bệnh viện mà Điền Giản bảo, hình như cảnh sát đã hỏi xong, lúc cô đến họ đang chuẩn bị rời đi.
Cha mẹ Phó và Chân Chân đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, còn Điền Giản đang ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật mắt rưng rưng.
Thấy cô đến, người nhà họ Phó như nhìn thấy cứu tinh, chạy nhanh đến kể cho cô nghe sự việc, nhưng có vẻ mọi người đều không can dự nhiều vào chuyện công ty cũng không hiểu rõ tình hình của công ty nên kể lại câu được câu không, cô càng nghe càng mơ hồ, chỉ rõ một chuyện là Phó Chân Ngôn bị người ta đánh, tình trạng rất nguy cấp.
Cảnh sát thấy cô liền bước tới hỏi: “Xin hỏi cô có phải là cô Diệp Thanh Hòa, một cổ đông khác của công ty Chân Hoà?”
“………….” Nói ra thì thật sự cô không biết mình trở thành cổ đông của công ty này từ bao giờ, chỉ có điều giờ phút này, đó không phải là vấn đề, đành mạnh dạn trả lời: “Phải……”
Nghe được câu trả lời, cảnh sát kể lại cho cô toàn bộ sự việc, ban đầu mâu thuẫn xảy ra là trong quá trình thoả thuận di dời. Việc này do Điền Giản phụ trách, không đạt được thoả thuận với mấy người làm công. Vì thế dùng phương pháp đơn giản mà thiếu suy nghĩ nhất đó là bạo lực để uy hiếp, trong lúc tranh chấp xảy ra xung đột, Điền Giản gọi người đến đánh mấy người kia thương tích rất nhiều, cuối cùng làm hư hỏng toàn bộ chuyện này. Phó Chân Ngôn đành phải đứng ra giải quyết, đi đàm phán, nhưng còn chưa bắt đầu bàn bạc, biết được Phó Chân Ngôn là người đứng đầu, liền xông lên cho anh một bài ‘giáo huấn’, sau đó, mọi chuyện thành ra như bây giờ………….
Ý của cảnh sát là mấy người liên quan đến việc xô xát phải được triệu tập, Điền Giản sẽ bị dẫn đi, còn Phó Chân Ngôn thì đang hôn mê, cho nên phải tìm đến Diệp Thanh Hòa – một trong những người đứng đầu công ty.
“Đồng chí cảnh sát, ngay từ đầu chuyện này là do một mình tôi gây nên, đều không hề liên quan đến hai vị lãnh đạo của công ty.” Điền Giản tuy rằng hoảng sợ nhưng vẫn đứng ra hứng hết trách nhiệm, không muốn liên luỵ đại ca và cô cô, càng e ngại nếu cảnh sát sẽ dẫn cô cô đi, đại ca chắc chắn sẽ chôn sống cậu, vì thế không ngần ngại cầu xin trước mặt cảnh sát.
Diệp Thanh Hòa nhờ cảnh sát chờ một lát, cô đi đến xem xét tình hình của Phó Chân Ngôn, hỏi bác sĩ thì biết được Phó Chân Ngôn đã được chụp CT, cũng không có gì trở ngại, sau đó theo cảnh sát về sở, khiến Điền Giản sợ hãi đến quên cả khóc.
Lúc sau Điền Giản mới khóc thành tiếng, cậu ta là đang rất lo sợ có được không? Mấy người đó đánh đại ca còn chưa nói, nếu chẳng may kích động đánh cả cô cô thì cậu chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!
Vì thế, ngày nào anh cũng tắm rửa thay quần áo, cho dù là trời rất lạnh vẫn kiên trì, chính là, quần áo không khô kịp tốc độ thay của anh.
Chỉ có điều mỗi ngày Diệp Thanh Hòa mang sang cho anh chỉ được một bộ quần áo sạch sẽ cho ngày hôm sau.
Lúc này giữa hai người họ, chỉ có hai việc có thể gặp mặt đó là đưa cơm và nhận quần áo………..
A, còn có một không gian khác nữa mà hai người họ có thể gặp nhau, đó là trong trò chơi, nhưng anh lại là sư phụ của cô……….
Anh nói sẽ không bao giờ bước vào phòng của cô nữa. Sau này anh anh đã làm đúng như thế, kể cả phòng kí túc xá của cô anh cũng không đến.
Chung Gia Nghi nhịn không được hỏi cô, sao lâu rồi không thấy anh hai cô đến tìm cô?
Nguỵ Nhã Đan liền cười trêu Chung Gia Nghi thầm mến Tiêu Y Đình.
Không ngờ Chung Gia Nghi lại thừa nhận ngay lập tức, con than thở mặt mũi mình không được như bạn gái chính thức của Tiêu Y Đình – Quách Cẩm Nhi. Trong mắt cô ấy, Quách Cẩm Nhi chính là tiên nữ trên trời, còn mình thì chỉ là mảnh vụn nhở bé trong trời đất.
Đối với cuộc tranh luận của hai người bạn cùng phòng, cô không có ý tham gia, chỉ cười cười.
Thế nhưng, Chung Gia Nghi cũng không bỏ qua cho cô, cảm thấy Diệp Thanh Hòa dù sao cũng không phải em gái ruột của Tiêu Y Đình, lại ở cùng nhiều năm như thế nhưng không thể bắt giữ anh lại, thật sự rất đáng tiếc, chính mình không lắm chắc được cũng không thể để lọt ra cho người ngoài. Nghĩ như thế liền cất lời tiếc hận thay cho Diệp Thanh Hòa: “Mình nói cậu nghe Thanh Hòa, nếu mình là cậu, mình sẽ nhân một đêm trăng thanh gió mát bắt gọn anh ấy! Ngay tại ban công a!”
Trong mắt Chung Gia Nghi loé lên một loại tâm tình màu hồng, cứ như người bắt được Tiêu Y Đình là cô ấy, trong đầu đã vẽ lên không ít hình ảnh “không lành mạnh” rồi.
Cuối cùng, đương nhiên sẽ bị Nguỵ Nhã Đan đánh gẫy một lần nữa: “Thôi đi, cậu cho rằng Thanh Hòa là một tiểu sắc nữ như cậu sao?”
Chung Gia Nghi không hề phản đối cách gọi ‘sắc nữ’ này, chỉ vô cùng tò mò hướng Diệp Thanh Hòa hỏi: “Thanh Hòa, rốt cuộc cậu cảm thấy như thế nào? Cậu không thích người như anh hai cậu sao? Mình nghĩ, có phải người như cậu thích những chàng trai chững trạc trưởng thành đúng không? Có thể cho cậu cmar giác an toàn và được yêu thương? Hoặc có thể nói là lớn tuổi một chút?”
Diệp Thanh Hòa hết nói nổi, chỉ cười cười: “Các cậu đừng đoán mò! Mình chả nghĩ cái gì cả, bây giờ chỉ có nghĩ đến việc khi nào thì tốt nghiệp thôi.”
“Thật nhàm chán!” Chung Gia Nghi méo miệng, nhưng vẫn không cam lòng, “Thanh Hòa, vậy cậu nói xem, người đàn ông lý tưởng của cậu có phải như thế không? Cậu nói một chút thôi! Đừng nói với mình là chuyện này cậu cũng không nghĩ tới, đúng là một nữ sinh vô lo vô nghĩ!”
Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Thật sự mình không có nghĩ tới………..”
“Vậy bây giờ cậu nghĩ đi! Nghĩ đi! Nếu không phải giống như anh hai của cậu thì là giống của mình cũng nên?” Chung Gia Nghi kéo kéo cánh tay cô, bám riết không dứt ra.
Hiện giờ Diệp Thanh Hòa rơi vào tình cảnh bất lực, trong tay còn ôm đống quần áo chưa gấp, đành phải trả lời lấy nệ: “Đúng đúng đúng! Là như cậu nói!”
“Mình biết mà……….” Chung Gia Nghi bày ra dáng vẻ là người hiểu biết, còn quay lại nháy mắt với Nguỵ Nhã Đan.
Nguỵ Nhã Đan không phục: “Được! Nhưng cậu cho là cậu và Thanh Hòa giống nhau sao? Ít ra người ta cũng không lẫn lộn giữa hai chuyện yêu đương và học tập, cậu xem thành tích tốt đẹp của cậu ấy đi, việc quan trọng nhất bây giờ là thi đỗ kì nghiên cứu đó! Thanh Hòa, cậu nói có đúng không?”
Diệp Thanh Hòa gật gật đầu: “Đúng thế, lần này chúng ta phải học nghiên cứu sinh.”
Ba người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.
Chung Gia Nghi đi đến mở cửa, bên ngoài là Tiêu Y Đình với vẻ mặt lạnh tanh…………
“Anh…….. Anh……… Anh hai…….” Chung Gia Nghi đã sớm không còn mặt mũi nào, đứng trước người này luôn lắp bắp không nói lên lời, còn gọi là ‘anh hai’ giống Diệp Thanh Hòa.
Ánh mắt Tiêu Y Đình lướt qua người Chung Gia Nghi, thản nhiên dừng lại trên người Diệp Thanh Hòa, mở miệng: “Mẹ Vương bảo anh nói với em, tối nay cùng ăn cơm ngoài cửa hàng, điện thoại của em và điện thoại của kí túc xá đều không gọi được.”
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Diệp Thanh Hòa đang định đưa quần áo cho anh, cũng không kịp mở miệng……….
Tiêu Y Đình đi nhanh ra khỏi kí túc xá nữ, đi thẳng đến cửa hàng của Vương Triết.
Buổi chiều Vương Triết không có lớp, lại ngồi mân mê sửa máy tính. Tiêu Y Đình vừa vào liền ngồi xuống, đăng nhập trò chơi.
“Hôm nay em gái cũng không có lớp mà, sao không cùng đến với cậu?” Vương Triết nhìn anh một cái, hỏi.
“Ừ, đang giặt quần áo rồi!” Anh tuỳ tiện bịa ra một câu nói dối.
Vương Triết cười: “Cậu có cô em gái như thế quả là tu được từ kiếp trước!”
Tiêu Y Đình mặt lạnh cúi đầu, quay lại nói một câu: “Quần áo của cậu không có người giặt cho sao?”
“Sao có thể giống nhau được?” Vương Triết cười hắc hắc, “Chỉ San là vợ mình……….”
Vừa dứt lời, Tiêu Y Đình liền quăng con chuột kêu ‘Ba’ một tiếng, Vương Triết bị giật mình: “Cậu sao thế?” Cậu ta đang đau lòng có được không? Mỗi một con chuột, một vật dụng trong quán này đều là da thịt của cậu mà! Tên ngốc này có biết đang ở trong nhà cậu không hả? Bộc phát tính tình thiếu gia cái gì chứ?
“Không có gì!” Tiêu Y Đình mặt âm trầm, “Cậu làm nghẽn mạng rồi! Hại mình login không được!”
Vương Triết kì quái liếc anh một cái, tốc độ mạng như thế mà còn chậm sao? Định đưa người qua xem xét hộ anh, Tiêu Y Đình liền đứng bật dậy hô lớn: “Có thuốc lá không?
“Gần đây cậu bị nghiện thuốc lá sao?” Trong mắt Vương Triết đều là nghi hoặc, nhìn từ trên xuống dưới của anh, nói: “Tiền ở trong túi đó, tự lấy mà mua.”
“Là dạo này thức đêm nhiều, mệt mỏi quá!” Tiêu Y Đình vừa đi vừa nói.
Tiêu Y Đình vừa sò tay vào bên trong túi áo khoác Vương Triết tìm kiếm, cậu ta chợt bừng tỉnh, hô to một tiếng: “Đừng! Đừng nhúc nhích!”
Thế nhưng, Tiêu Y Đình đã đi vào, còn sờ thấy một chiếc hộp, anh tưởng đó là hộp thuốc lá, ngoài miệng còn cười nói: “Còn giấu cái gì chứ sợ mình lấy mất sao?”
Kết quả, vừa lấy ra chính anh cũng ngây người: Là Ba con sói!
Vương Triết nhanh chóng vụt đến, giành lại, giấu nghẹn đi, lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền ném cho anh.
Tiêu Y Đình yên lặng, lúc này anh dùng một ánh mắt khác thường đánh giá Vương Triết, từ trên xuống dưới, cuối cùng nở nụ cười: “Tên tiểu tử cậu, thật là!”
Vương Triết có chút ngại ngùng: “Chuyện này thì sao chứ? Cũng không thể lần nào cũng nhờ em gái cậu đi mua thuốc………..” Chuyện phát sinh lần trước, Vương Triết còn muốn gì kia nữa, đương nhiên là Tô Chỉ San không chịu đồng ý, còn thầm mắng anh không quan tâm hiểu biết thân thể anh bằng Diệp Thanh Hòa, vì thế, lần này anh sẽ là người chuẩn bị ‘phương án’.
Tiêu Y Đình ngẩn người, hộp thuốc lá rơi xuống đất.
“Cậu nói cái gì? Bảo em gái mình mua cái gì?” Anh chộp lấy cánh tay của Vương Triết.
Vương Triết cũng sửng sốt, ngây ngốc nhìn anh: “Thuốc tránh thai! Chuyện lần trước xảy ra không có kiềm chế được, mình lại không chuẩn bị gì, cũng không để ý đến vấn đề phát sinh sau đó, người nói với Chỉ San phải bảo vệ chính mình là em gái cậu, sau đó cùng đi mua thuốc với Chỉ San……..”
“Chuyện này……… từ khi nào?” Tiêu Y Đình nghe thấy giọng nói của mình như run run……….
“Chính là……… hôm khai trương cửa hàng…….hôm đó uống nhiều quá……… mình với Chỉ San…… không kiềm chế được……..” Vương Triết bị dáng vẻ của anh làm cho hoảng sợ đến mức cà lăm, bắt đầu tự kiểm điểm mình, chuyện phát sinh với Chỉ San quá sớm như thế là không đúng, nhưng, chuyện này có liên quan gì đến Tiêu Y Đình? Cậu ấy kích động như thế làm gì? “Y Đình………. Cậu sẽ đánh mình sao?” Vương Triết lại hỏi một câu, vẻ mặt kia, điệu bộ kia, không phải là rất muốn đánh người sao?
Tiêu Y Đình cũng ý thức được chính mình luống cuống, buông lỏng tay, ngồi phịch xuống ghế.
Vương Triết khó hiểu, nhặt tiền lên đưa cho anh, giọng lấy lòng: “Cậu cầm lấy………..”
Anh khoát tay, tiền cũng không cần, thực thật ra trong lòng có một sự vui sướng đang lan tràn, nhưng chỉ được một lúc lập tức biến mất, sau đó, anh nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
“Này, rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy?” Vương Triết vẫn một lòng quan tâm.
“Không có gì…….” Anh hít vào một hơi, chậm rãi nói, lời nói thấm thía: “Vương Triết, mình chỉ cảm thấy, một người đàn ông, nếu không có khả năng cho người phụ nữ của mình hạnh phúc, sẽ không dễ dàng động vào cô ấy, sẽ không hứa hẹn quá nhiều……..” Anh nói xong, cảm thấy lời này hình như có chút quen tai? Cuối cùng nói thêm, “Có đôi khi, thích không có nghĩa là giữ lấy, mà là bảo vệ cùng vui cùng buồn mới là chân chính.”
Vương Triết nhìn anh khó hiểu: “Nhiều ngày không gặp, không, một ngày không gặp, cậu đã trở thành triết gia rồi sao? Sau này, mình sẽ cho Chỉ San hạnh phúc, sẽ ở bên che chở, cùng vui cùng buồn với cô ấy, cả đời, mãi mãi!”
Tiêu Y Đình login trò chơi một lần nữa: “Hi vọng là cậu có thể làm được!”
Vương Triết nhíu nhíu mày, cảm thấy không thể tin được: “Tiêu Y Đình, làm sao mà tôi thấy cậu không còn là cậu nữa rồi?”
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi nói: “Biến thành bác của cậu sao?”
“Bác của mình qua đời rồi!” Vương Triết nhanh chóng đáp trả, mắt thấy Tiêu Y Đình sắp xù lông, lập tức cười nói: “Ý mình không phải thế……….. Mình thấy không còn là Tiêu Y Đình của trước kia nữa, hơn nữa hôm nay cậu còn thốt ra lời kia, nghe sao lại cảm thấy cậu là một chính nhân quân tử vậy?”
“Mình làm sao?” Anh tiếp chiêu, đánh hết màn cuối của cấp bậc hiện tại. Anh đã quên, anh từng rất hổ thẹn khi nghĩ đến bốn chữ ‘chính nhân quân tử’………
“Cậu ngẫm lại đi, ngày nào cậu cũng muôn màu muôn vẻ, hôm nay còn tự nhiên lói những lời kia, đó đều là ý tốt của cậu sao? Nhưng mình luôn chỉ có một người là Chỉ San, nhị thiếu, đừng nói với tôi là đến bây giờ cậu vẫn chưa chạm vào ai?” Vương Triết là đàn ông, cũng đột nhiên nảy sinh sự tò mò, trong suy nghĩ của Vương Triết, Tiêu Y Đình là bậc thấy của mấy chuyện này, chẳng lẽ chỉ nhìn được chứ không dùng được?
Tiêu Y Đình mặt cau có không nói gì.
Vương Triết khụ một tiếng, nghẹn cười: “Chẳng lẽ cậu là cái giẻ cùi tốt mã?”
Những lời này sẽ thành quen thuộc, chẳng bao lâu nữa, sẽ có người dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với anh như thế…………
Anh vươn tay, ấn đầu Vương Triết xuống nói: “Xéo đi! Anh đây phải gọi là người có trách nhiệm!”
Vương Triết có chút không cho là đúng, nghĩ rằng câu nói kia thì là ‘chuyện ngoài ý muốn’. Đối với Vương Triết, Tiêu Y Đình vốn là người có tính chất tiền vệ, không nghĩ tới trong tư tưởng vẫn có ý phòng thủ, thật là một người trong ngoài không thống nhất…….. Chỉ có điều, nhìn vào cách Tiêu Y Đình kéo Nhị hồ có thể thấy cậu ta được gia đình dạy bảo gia giáo ra sao…………
Chập tối, Diệp Thanh Hòa đến.
Tiêu Y Đình còn đang chơi game, chiến khí ngất trời, ánh mắt loé lên một cái, bàn tay di chuyển linh hoạt, đối thủ nhanh chóng ngã gục……..
Anh thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, Diệp Thanh Hòa đi qua trước mặt anh, đi thẳng đến chỗ mẹ Vương đang dọn bàn ăn, đồng thời nói với Vương Triết: “Chiều này tôi phải đến thư viện có việc, không có thời gian tới, thật có lỗi, cậu sửa đến đâu rồi?”
“Không có việc gì! Ở đây không cần cậu đến, một mình mình có thể làm tốt mọi việc!” Vương Triết nói.
Mẹ Vương nhìn nhìn đồng hồ: “Sao Chỉ San còn chưa tới?”
“Cô ấy ở xa, sẽ không tới đâu, buổi tối còn phải đi tự học, chúng ta ăn cơm thôi!” Vương Triết lấy ra một bình rượu, mở ra, nhìn Tiêu Y Đình rồi nhìn Diệp Thanh Hòa, hỏi: “Thế nào? Có dám uống không?”
Tiểu tử này, nổi tiếng là người bị em gái quản rất kĩ…..……… Lần trước uống cùng nhau là vào hôm khai trương, không biết lúc trở về có bị cô ấy phạt quỳ hay không nữa………….
Tiêu Y Đình cười ha ha, đang định đáp lại thì điện thoại của Diệp Thanh Hòa có cuộc gọi đến.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Cô đi sang bên cạnh.
Là Phó Chân Ngôn gọi, nhưng lại là giọng của Điền Giản: “Cô cô, cô có rảnh không? Đại ca, anh ấy xảy ra chuyện rồi.”
“Làm sao vậy?” Diệp Thanh Hòa nhíu mày.
“Bây giờ đang ở bệnh viện! Cô tới được không? Công ty cũng xảy ra chuyện nữa! Bây giờ tôi không biết phải làm cái gì nữa! Cảnh sát đến nữa!” Qua giọng nói của Điền Giản có thể nghe ra sự rối rắm, như sắp khóc.
“Được, tôi tới ngay.” Diệp Thanh Hòa cúp điện thoại.
“Điện thoại của ai?” Tiêu Y Đình chắn trước người của cô.
Diệp Thanh Hòa có chút giật mình, từ khá lâu rồi anh mới nói mấy lời dư thừa này, cũng không định giấu anh, cô nói thật: “Là Phó Chân Ngôn.”
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, loé qua chút u ám……
Rồi sau đó quay người, lớn tiếng nói với Vương Triết: “Mở chai! Uống thôi! Không say không về!”
Diệp Thanh Hòa nghe xong, còn cả tiếng mẹ Vương kêu đừng, dứt khoát rời đi………..
Vương Triết càng khó hiểu, chọc chọc cánh tay Tiêu Y Đình: “Em gái cậu mặc kệ cậu sao? Cậu tự do rồi?”
“………….” Tiêu Y Đình vỗ vào đầu Vương Triết một cái, “Gần đây có phải đầu óc cậu bị dây rợ bịt kín hết rồi không? Khi nào thì có chuyện một tiểu nha đầu quản thúc mình vậy?”
Vương Triết hừ hừ: “Luôn là cô ấy quản cậu được không? Cô ấy mặc kệ cậu thì cậu có thể thi đỗ đại học sao?”
“Lời này nên để mình nói cậu chứ?” Tiêu Y Đình đánh một cái nữa, “Anh đây mặc kệ cậu thì cậu có thể thi đỗ đại học sao?”
Mẹ Vương nghe xong nở nụ cười: “Được rồi, hai đứa con đừng làm loạn nữa, ăn cơm đi, uống ít thôi! Cái gì mà ‘không say không về’, không cho phép! Cũng không phải bọn nhóc con nữa!”
Diệp Thanh Hòa nhanh chóng đi tới phòng cấp cứu bệnh viện mà Điền Giản bảo, hình như cảnh sát đã hỏi xong, lúc cô đến họ đang chuẩn bị rời đi.
Cha mẹ Phó và Chân Chân đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, còn Điền Giản đang ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật mắt rưng rưng.
Thấy cô đến, người nhà họ Phó như nhìn thấy cứu tinh, chạy nhanh đến kể cho cô nghe sự việc, nhưng có vẻ mọi người đều không can dự nhiều vào chuyện công ty cũng không hiểu rõ tình hình của công ty nên kể lại câu được câu không, cô càng nghe càng mơ hồ, chỉ rõ một chuyện là Phó Chân Ngôn bị người ta đánh, tình trạng rất nguy cấp.
Cảnh sát thấy cô liền bước tới hỏi: “Xin hỏi cô có phải là cô Diệp Thanh Hòa, một cổ đông khác của công ty Chân Hoà?”
“………….” Nói ra thì thật sự cô không biết mình trở thành cổ đông của công ty này từ bao giờ, chỉ có điều giờ phút này, đó không phải là vấn đề, đành mạnh dạn trả lời: “Phải……”
Nghe được câu trả lời, cảnh sát kể lại cho cô toàn bộ sự việc, ban đầu mâu thuẫn xảy ra là trong quá trình thoả thuận di dời. Việc này do Điền Giản phụ trách, không đạt được thoả thuận với mấy người làm công. Vì thế dùng phương pháp đơn giản mà thiếu suy nghĩ nhất đó là bạo lực để uy hiếp, trong lúc tranh chấp xảy ra xung đột, Điền Giản gọi người đến đánh mấy người kia thương tích rất nhiều, cuối cùng làm hư hỏng toàn bộ chuyện này. Phó Chân Ngôn đành phải đứng ra giải quyết, đi đàm phán, nhưng còn chưa bắt đầu bàn bạc, biết được Phó Chân Ngôn là người đứng đầu, liền xông lên cho anh một bài ‘giáo huấn’, sau đó, mọi chuyện thành ra như bây giờ………….
Ý của cảnh sát là mấy người liên quan đến việc xô xát phải được triệu tập, Điền Giản sẽ bị dẫn đi, còn Phó Chân Ngôn thì đang hôn mê, cho nên phải tìm đến Diệp Thanh Hòa – một trong những người đứng đầu công ty.
“Đồng chí cảnh sát, ngay từ đầu chuyện này là do một mình tôi gây nên, đều không hề liên quan đến hai vị lãnh đạo của công ty.” Điền Giản tuy rằng hoảng sợ nhưng vẫn đứng ra hứng hết trách nhiệm, không muốn liên luỵ đại ca và cô cô, càng e ngại nếu cảnh sát sẽ dẫn cô cô đi, đại ca chắc chắn sẽ chôn sống cậu, vì thế không ngần ngại cầu xin trước mặt cảnh sát.
Diệp Thanh Hòa nhờ cảnh sát chờ một lát, cô đi đến xem xét tình hình của Phó Chân Ngôn, hỏi bác sĩ thì biết được Phó Chân Ngôn đã được chụp CT, cũng không có gì trở ngại, sau đó theo cảnh sát về sở, khiến Điền Giản sợ hãi đến quên cả khóc.
Lúc sau Điền Giản mới khóc thành tiếng, cậu ta là đang rất lo sợ có được không? Mấy người đó đánh đại ca còn chưa nói, nếu chẳng may kích động đánh cả cô cô thì cậu chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.