Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 183: Bao nhiêu 365 ngày?
Cát Tường Dạ
01/09/2016
Ánh mắt của anh vô
tình hay cố ý nghiêng mắt nhìn qua Diệp Thanh Hòa, vẻ mặt Diệp Thanh Hòa ngược lại thủy chung lạnh nhạt, sắc mặt Quách Cẩm Nhi lại xám xịt
xuống.
Khương Vãn Ngư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn con trai một cái, "Uống say nói càn! Còn không đi rửa mặt, mẹ phải đi về! Chờ con một đêm đây !"
"Cung tiễn mẫu hậu. . . . . ." Anh nửa tỉnh nửa say, cợt nhã hô.
Khương Vãn Ngư đối với cái này là thương yêu tới cực điểm , hơn nữa, con trai nhà người ta lớn rồi, cùng mẹ không thân cận, coi như con lớn nhất nhà bà cũng hầu như là tao nhã lễ độ cảm giác vẫn có khoảng cách, duy chỉ có con thứ hai này, lúc vui mừng miệng ngọt như mật, dụ lòng người ngọt ngào.
Cho nên, đối với bộ dáng anh như vậy hoàn toàn không có biện pháp tức giậnlại có mấy phần sủng ái , điểm trán của anh, quở nhẹ, "Con thật là, lớn như vậy còn nghịch ngợm! Để cha con nhìn thấy lại giáo huấn con! Được, uống tới như vậy, con cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi! Mẹ và Cẩm Nhi phải về! Dì Vân? Dì Vân? Lấy đồ uống cho Y Đình giải rượu."
Về giải rượu gì đó, từ trước đến nay là Diệp Thanh Hòa làm cho, theo tính tình của anh, lúc say rượu anh thích uống trà mật ong, ăn chút trái cây, chỉ là, giờ phút này, Diệp Thanh Hòa biết, mình không nên động thủ, ở trong mắt bác gái, đó không phải là chuyện mình nên làm. . . . . .
Mà chuyện đính hôn, Khương Vãn Ngư cũng chỉ nhắc như vậy, trong nhà chuyện của con cả còn chưa có làm, tất nhiên không sớm như vậy đến phiên con thứ, cho nên, không tiếp tục đề tài này nữa, cùng Quách Cẩm Nhi đi về.
Anh thật sự có chút say, không biết uống bao nhiêu, cặp mắt lộ ra một tầng mờ mịch, cả người hướng trên ghế sa lon liền ngã xuống, mở ti vi, cười một tiếng, "Đính hôn?" Rồi sau đó nhìn cô, "Anh cả muốn đính hôn rồi, em biết không? Cùng cô gái kia chỉ gặp mặt một lần . . . . ."
". . . . . ." Người đàn ông dịu dàng như khí hậu đại dương Luân Đôn, nội tâm cùng bề ngoài của anh là một dạng sao? Giống như biển cả mệnh mông vậy, vô luận trong cuộc sống gặp gỡ cái gì, cũng trầm mặc cất giấu? Bao gồm, chỉ gặp qua một lần là có thể định xuống hôn nhân?
Âm thanh của ti vi vang lên, căn phòng lạnh tanh có chút âm thanh, anh mở đến kênh thể thao, bên trong vô cùng náo nhiệt , âm thanh ủng hộ vang dội, anh cười ha hả xuyên thấu cả những tiếng ủng hộ truyền ra, "Em nói kết hôn là cái gì chứ? Em nói xem anh cả có yêu người nào không? Yêu, và không yêu, có cái gì khác nhau chớ? Có phải hay không, yêu, ngược lại không bằng không yêu đây?"
Anh hỏi vấn đề, một cái cô cũng không đáp được, thậm chí, cảm thấy lời này anh không phải đang hỏi mình. . . . . .
Cô đứng ở nơi đó, không biết nên rời đi hay ở lại. . . . . .
"Em nói đi, anh cũng đính hôn như vậy, có được hay không?" Anh trầm tĩnh nói xong, mí mắt khép lại, khóe môi khẽ vểnh lên, lông mi khẽ khép hiện ra bóng dáng mờ nhạt thật dài.
Thời gian vào giờ khắc này lắng đọng lại, chỉ còn lại âm thanh của ti vi, tiếng hát kịch náo nhiệt.
Cô đứng một lát, đi vào phòng của anh, lấy chăn của anh ra, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt anh an bình bình tĩnh, nhếch lên khóe môi thủy chung nhàn nhạt mỉm cười. . . . . .
Dì Vân làm cho anh ly trả giải rượu , đặt trên khay trà, cô suy nghĩ một chút, hay là đi phòng bếp cắt một chút trái cây, đặt bên cạnh ly trà.
Trong nháy mắt cô xoay người, anh khẽ mở mắt ra, mỉm cười kia cũng theo đó biến mất. . . . . .
——— —————— —————— —————— ———————
Nghỉ đông, tết âm lịch cũng theo nhau đến, tết vừa đến, mới phát giác được là chân chính năm mới, hơn nữa ở nhà họ Tiêu, mỗi ngày Khương Vãn Ngư đều cười như hoa nở, hoàn toàn là một bầu không khí mới.
Khương Vãn Ngư vui mừng như thế, nguyên nhân chủ yếu nhất là trong nhà làm chuyện vui, Tiêu Y Bằng thật sự sắp đính hôn rồi.
Cô gái gặp qua chỉ một lần trong truyền thuyết kia, nghỉ đông cũng tới nhà họ Tiêu chơi, cùng cha mẹ của cô.
Cô gái gọi Trình Oái Nhã, là con gái một người bạn của Khương Vãn Ngư, mới từ nước ngoài trở lại, hình tượng giống như tên và gia thế của cô, đoan trang thanh lịch, ngay cả khi cười cũng ưu nhã đúng mực.
Nhưng mà, chính mắt Diệp Thanh Hòa không thể tin được một màn trước mắt này, cô gái bề ngoài tao nhã như vậy, thời điểm ở cùng một chỗ với Tiêu Y Bằng trong hoa viên, thế nhưng tùy ý ngồi trên cái cộc gỗ hai chân tréo nguẩy run chân, còn dựng ngón giữa về phía Tiêu Y Bằng mắng"*" . . . . . .
Cô bị chấn kinh rồi, giống như đã nhìn thấy một bí mật vậy, vội vàng vào nhà.
Cô gái như thế, là con dâu hợp ý của bác gái?
Mà anh cả mình cũng không có dị nghị?
Ôm phần hồ nghi này, nhớ lại đêm kết thúc cuộc thi ấy Tiêu Y Đình hỏi những vấn đề không thể giải thích được kia, rốt cuộc vẫn phải tới lúc Tiêu Y Bằng tình cờ đi lại trên hành lang không nhịn được gọi anh, "Anh cả."
"Thanh Hòa." Tiêu Y Bằng thủy chung nở nụ cười, nhàn nhạt ánh mặt trời, thản nhiên.
"Có mấy lời em không biết có nên nói hay không . . . . . ." Cô vẫn có chút do dự, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô, hơn nữa, nếu để cho bác gái biết, cô lại xen vào hôn nhân của anh cả, không phiền chết cô mới là lạ. . . . . .
Tiêu Y Bằng cười, "Nếu nói như vậy, nhất định là em rất muốn nói, vậy còn có cái gì lo lắng?"
Cũng đúng, càng nói như vậy, thật ra thì càng muốn nói.
"Anh cả, anh xác định anh muốn đính hôn sao? Cùng Nhã Nhã? Hai người không phải mới tiếp xúc không bao lâu sao? Anh hiểu được cô ấy sao? Hay là, anh yêu cô ấy? Kết hôn không phải muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ mới hạnh phúc sao?" Cô dứt khoát nói, bọn họ cũng gọi cô gái kia là Nhã Nhã, cô cũng gọi theo Nhã Nhã.
Con ngươi Tiêu Y Bằng hàm chứa ý cười nhẹ nhàng, có chút kinh ngạc , anh thật sự kinh ngac, em gái ngày thường không nói tiếng nào, lại là người đầu tiên hỏi anh có muốn kết hôn hay không. . . . . .
Anh mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy! Thật muốn kết hôn với cô ấy."
"Nhưng. . . . . . Như vậy có phải không thận trọng không?" Hôn nhân, đối với cô là ước mơ của tuổi trẻ, phải là thần thánh, mà không phải qua loa chỉ gặp mặt một lần liền quyết định.
Tiêu Y Bằng lại nói, "Cái gì gọi là thận trọng? Ý của em là muốn chung đụng thật lâu sao? Hay là rất yêu nhau? Nhưng mà, không phải mỗi một đôi yêu nhau là có thể ở cùng nhau, có người, rõ ràng rất yêu rất yêu, cuối cùng lại theo sinh mệnh biến mất, có người, yêu cô ấy ba trăm sáu mươi ngày, thậm chí ba bốn 365 ngày, cũng chỉ có một ngàn ngày duyên phận, về sau lại rất nhiều ba trăm sáu mươi ngày, đều thuộc về người khác. . . . . ."
Diệp Thanh Hòa nghe, không thể nói gì, si ngốc, quên đáp lại. . . . . .
Tiêu Y Bằng là một người chững chạc nội liễm, chưa từng cùng với ai nhắc đến ý tưởng tình cảm trong nội tâm, đính hôn sắp tới, bị người em gái này hỏi, nhất thời cũng nhiều lời. . . . . .
Nói xong, cũng cảm giác nhẹ nhõm không ít, cười một tiếng, chuẩn bị trở về phòng.
Diệp Thanh Hòa chợt tỉnh ngộ, gọi anh, "Anh cả!"
Anh quay đầu, "Hả?"
"Anh cả! Anh nhất định có yêu người, có đúng hay không? Hơn nữa rất thích người đó?" Cô hỏi tới.
Tiêu Y Bằng không nói gì, nhu quang theo độ cong khéo môi tràn ra, rồi sau đó, khẽ gật đầu.
"Vậy. . . . . . Anh chịu?" Cô run giọng hỏi.
Tiêu Y Bằng lần nữa cười một tiếng, "Thanh Hòa, mỗi người đều có suy nghĩ không giống nhau, không có ai chịu, nhưng, nếu như buông tha, thì nhất định có lý do. Hơn nữa, có bỏ được hay không không quan trọng, quan trọng là, không gặp lại, không ly biệt."
"Không gặp lại? Không ly biệt?" Cô lầm bầm nhớ tới hai câu này.
"Phải, không gặp lại, không ly biệt. Thời điểm gặp nhau, dốc hết tất cả, sau khi rời đi, nhìn cô ấy không có mình lại tốt đẹp hơn, đồng thời, bầu trời của mình không phải là hạnh phúc của cô ấy."
Chóp mũi xông lên chua xót mãnh liệt, cô lại từ trong chua xót này mà dương môi cười, "Anh cả, nói xong thật tốt, mỗi lần cùng anh nói chuyện, luôn có thể được ích lợi không nhỏ."
Tiêu Y Bằng cúi đầu cười, "Cô nương ngốc, còn có vấn đề sao?"
"Không có! Anh cả, chúc anh hạnh phúc!" Cô lắc đầu mỉm cười.
"Ha ha! Cám ơn! Tiểu cô nương thi đậu nghiên cứu sinh muốn quà tặng gì? Anh cả cho em! Ừ, bằng lái thi sao?" Tiêu Y Bằng cười hỏi.
Đây là muốn đưa cô xe sao?Cô vội vàng khoát tay, "Đừng! Anh cả! Em sẽ không nhận! Cũng không dám nhận! Tha cho em đi!"
Nụ cười Tiêu ấy bằng lớn ra chút, "Đừng câu nệ như vậy, có thời gian đi học lái một chút, Y Đình thi đậu anh sẽ mua cho nó một chiếc, tất nhiên em cũng giống như vậy!"
"Vẫn là. . . . . . Không cần. . . . . . Cám ơn anh cả. . . . . . Anh ngủ ngon!" Cô chuồn mất, một đầu chui vào trong phòng mình.
Cô nhớ Tiêu Y Đình đã từng nói, anh căn bản không cần vì tương lai của mình mà cố gắng phấn đấu, sự nghiệp trong nhà trừ anh ra còn có ai có thể thừa kế? Anh trời sanh chính là miệng ngậm chìa khóa vàng ra đời, hôm nay còn có anh cả ưu tú cưng chiều anh, anh thật sự có tư cách sống phóng túng. . . . . .
Cho nên, cô làm tất cả có ý nghĩa sao?
A, hay cho một cái không gặp lại. . . . . .
Tiêu Y Bằng nhìn cô như con rùa đen rút đầu vào phòng của mình, cười lắc đầu, cũng trở về phòng.
Mà nơi bọn họ đứng nói, cũng là trước cửa phòng của Tiêu Y Đình, sau lưng cánh cửa khép hờ, Tiêu Y Đình cũng kinh ngạc, bên tai vang lại lời Tiêu Y Bằng nói: không gặp lại, không ly biệt. . . . . . Sau khi rời đi, nhìn cô tốt đẹp. . . . . . Bầu trời của mình không phải là hạnh phúc của cô ấy. . . . . .
Hốc mắt dần dần hiện hồng, anh và em còn bao nhiêu 365 ngày cơ chứ?
——— —————— —————— —————— —————
Hàng năm tết đến Diệp Thanh Hòa nhất định phải đi nhà họ Giang, bình thường đều là cùng Tiêu Y Đình đi, năm nay ngày đi nhà họ Giang, thế nhưng anh lại đã sớm đi ra ngoài, Diệp Thanh Hòa liền tự mình chuẩn bị đồ này nọ đi qua.
Trước khi ra cửa, bởi vì không ai đi cùng, Tiêu Thành Trác xung phong nhận việc cùng cô đi, Tiêu Thành Hưng cũng đồng ý, hai người liền được tài xế đưa đến nhà họ Giang.
Lễ mừng năm mới nhà họ Giang vẫn như mọi năm, luôn có rất nhiều người, mỗi năm một lần đại gia đình gặp mặt, trên mặt cũng cực kỳ khách khí với Diệp Thanh Hòa, cho dù đứa nhỏ Giang Chi Cung đã từng cùng cô có mâu thuẫn một năm so với một năm thì khiêm tốn hơn.
Giang Chi Vĩnh so với lần trước gặp mặt lại cường tráng hơn chút, chỉ là, lúc thấy cô, xa xa lên tiếng chào hỏi, liền trầm mặc.
Mấy năm này, anh vốn là như vậy, không nói câu nào, càng ngày càng không giống Giang Chi Vĩnh lúa trước rồi. . . . . .
Tương đối linh hoạt, ngược lại là Tiêu Thành Trác, làm chủ nhân nhà họ Giang, tất nhiên đối với vị tiểu khách nhà họ Tiêu lần đầu tiên tới nhà bọn họ hết sức nhiệt tình, huống chi, tiểu tử này còn cùng thế hệ với Tiêu Thành Hưng.
Ở nhà họ Giang một ngày, Tiêu Thành Trác thu hoạch phong phú, thu một xấp bao tiền lì xì, vẫn cùng mấy người đứa bé nhà họ Giang chơi rất vui vẻ, sau bữa cơm chiều, lúc đám người Giang Đạt Giang Ký phải rời đi, mấy đứa trẻ nhà họ Giang vẫn còn cùng cậu chơi, cuối cùng, bị gia trưởng lôi đi .
Hàng năm, sau khi mọi người đều đi, Diệp Thanh Hòa luôn luôn cùng với Giang Tuần cùng với Tiểu Mạn trò chuyện , giờ phút này an tĩnh lại, Tiểu Mạn khẽ kéo tay Diệp Thanh Hòa ngồi bên cạnh mình, chân mày khóe mắt cũng lộ ra yêu thích đối với Diệp Thanh Hòa.
"Cuộc thi nghiên cứu sinh thi xong rồi hả ?" Vu Tiểu Mạn từ ái cười hỏi.
"Dạ." Diệp Thanh Hòa gật đầu một cái.
"Thi như thế nào?"
Diệp Thanh Hòa hơi khiêm nhường, "Không biết nữa, qua một thời gian mới có kết quả."
Vu Tiểu Mạn kiêu ngạo mà nhìn cô, cười híp mắt, "Khẳng định không thành vấn đề! Thành Hòa chúng ta là đại tài nữ nếu không thi đậu, còn ai có thể thi đậu?"
"Bà dì, không đến mức như vậy. . . . . ." Mặc dù cô đối với việc mình thi đậu có nắm chắc, nhưng lời khen này cũng quá lớn, đại khái đứa bé trong mắt lão nhân, mình đều là tốt nhất thôi. . . . . .
Mặc kệ nhà họ Giang như thế nào, Vu Tiểu Mạn đối với cô, là thật lòng thương yêu. . . . . .
Vu Tiểu Mạn vẫy vẫy tay với Giang Tuần, cười nói, "Lấy ra."
Giang Tuần liền lấy ra một hộp gỗ tử đàn cổ xưa tỏa hương thơm, điêu khắc hoa văn trên hộp, có chút lâu lắm rồi. . . . . .
Vu Tiểu Mạn mở hộp ra, dưới ánh đèn Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy ánh mắt bị chói, đựng trong hộp chính là một vòng ngọc.
Dương Chi Bạch Ngọc.
Sắc trắng như Dương Chi, óng ánh trong suốt, nhẵn nhụi dịu dàng, cứ nhìn như vậy, không một tia ngọc lạc, càng không một viên tạp chất, thuần túy trắng, mịn nhẵn trắng, khó được chính là, này trong bạch ngọc lại có một vệt màu hổ phách, khiến Dương Chi Ngọc vốn là liễm nhưng thanh lịch ánh sáng nhiều hơn mấy phần đẹp đẽ. . . . . .
Ngọc trung thượng phẩm chính là Dương Chi Bạch Ngọc, mà chiếc vòng, là Thượng Phẩm trong Thượng Phẩm, có thể có màu vệt màu hổ pháchThượng Phẩm, càng thêm trân quý. . . . . .
Cái vòng tay này là cho cô.
Vu Tiểu Mạn khép lại cái hộp, giao trong tay cô, cười nói, "Thi đậu nghiên cứu sinh, nhà của chúng ta có nữ Trạng Nguyên, không có gì có thể làm phần thưởng cho con, không chê vòng tay này quê mùa, hãy nhận lấy."
"Cái này. . . . . . Bà dì, thật quá quý trọng,con không thể nhận. . . . . ." Vật này ở trong tay cô, cô có loại cảm giác gánh nặng không chịu nổi.
Vu Tiểu mạn lại cưng chiều giận cô một cái, "Thế nào không thể nhận? Đây là vật của nhà họ Vu chúng ta, con chân chính là con vợ cả , vốn nên cho con, chẳng lẽ, con bảo bà dì phải mang vào quan tài sao?"
Dạo này, ai còn dạy cái gì con vợ cả vợ lẽ? Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy trong tay nặng ngàn cân. . . . . .
Vu Tiểu Mạn nhìn cô biểu tình khổ sở, giả vờ tức giận, "Thế nào? Thật đúng là ghét bỏ nó quê mùa?"
"Không phải. . . . . . Bà dì, con. . . . . . Vật này ở trong tay con, con phải thời khắc lo lắng nó rớt bể!" Diệp Thanh Hòa đang cầm cái hộp, quả nhiên là làm khó.
"Bể liền bể chứ, cũng chỉ là một đồ vật mà thôi, thích thì đeo, không thích, nó cũng chỉ là một vòng tay!" Vu Tiểu Mạn nói: " Vật này, cũng có điển cố , còn có một tên, nghe cũng rất hay, gọi Vấn Tình. Có hứng thú nghe không?"
Vu Tiểu Mạn nhìn cô, cười hỏi.
Diệp Thanh Hòa không đành lòng cắt ngang hăng hái của bà, gật đầu một cái. Đến tuổi lúc này của lão nhân gia, vui vẻ nhất là kể chuyện xưa cho người ta nghe, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp khi còn trẻ.
"Vậy bà dì sẽ nói." Vu Tiểu Mạn hài lòng cười, "Đây cũng chính là truyền thuyết. Truyền thuyết về vòng tay này là từ thời vua Càn Long truyền xuống. Năm đó Càn Long Hoàng đế thu phục Tân Cương, Hồi tộc tiến cống cho Thanh triều Hoàng đế Dương Chi Ngọc, có điêu khắc thành phẩm, cũng có vật liệu nguyên vẹn. Trong đó có một khối lớn tử ngọc thượng hạng, Càn Long đưa nó cho một phi tử được sủng ái nhất, ban đầu định khắc thành một pho tượng của vị phi tử đó, nhưng không ngờ, bị phi tử đó làm vỡ, vị phi tử này giận chính mình, suốt cả một ngày chưa ăn cơm, sau lại, liền dùng khối ngọc bể điêu khắc ra bốn thứ đồ tốt, một vòng tay, một nhẫn, một khuyên tai ngọc, còn có một ngọc bội. Càn Long học đòi văn vẻ, phi tử của hắn cũng vậy, đặt tên cho mỗi đồ vật, chia ra làm: Vấn Tình, Vấn Đời, Vấn Tâm, Vấn Tam Sinh."
Diệp Thanh Hòa nghe chuyện xưa này, sửng sốt.
Vu Tiểu Mạn nhìn dáng vẻ cô, cười nói, "Đứa nhỏ này, thật đúng là nghe nhập thần! Cũng chỉ là một chuyện xưa mà thôi! Ai biết là thật hay giả? Trong này sơ hở quá nhiều, bà dì đều không tin con còn tin? Chỉ là, bốn đồ vật này cũng là đồ thật , chẳng biết về sau thế nào, liền không ở cùng nhau, nhà chúng ta có Vấn Tình, ba thứ kia đi nơi nào bà dì cũng không biết, nếu con thích chuyện xưa này, thì cất nó đi!"
Khương Vãn Ngư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn con trai một cái, "Uống say nói càn! Còn không đi rửa mặt, mẹ phải đi về! Chờ con một đêm đây !"
"Cung tiễn mẫu hậu. . . . . ." Anh nửa tỉnh nửa say, cợt nhã hô.
Khương Vãn Ngư đối với cái này là thương yêu tới cực điểm , hơn nữa, con trai nhà người ta lớn rồi, cùng mẹ không thân cận, coi như con lớn nhất nhà bà cũng hầu như là tao nhã lễ độ cảm giác vẫn có khoảng cách, duy chỉ có con thứ hai này, lúc vui mừng miệng ngọt như mật, dụ lòng người ngọt ngào.
Cho nên, đối với bộ dáng anh như vậy hoàn toàn không có biện pháp tức giậnlại có mấy phần sủng ái , điểm trán của anh, quở nhẹ, "Con thật là, lớn như vậy còn nghịch ngợm! Để cha con nhìn thấy lại giáo huấn con! Được, uống tới như vậy, con cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi! Mẹ và Cẩm Nhi phải về! Dì Vân? Dì Vân? Lấy đồ uống cho Y Đình giải rượu."
Về giải rượu gì đó, từ trước đến nay là Diệp Thanh Hòa làm cho, theo tính tình của anh, lúc say rượu anh thích uống trà mật ong, ăn chút trái cây, chỉ là, giờ phút này, Diệp Thanh Hòa biết, mình không nên động thủ, ở trong mắt bác gái, đó không phải là chuyện mình nên làm. . . . . .
Mà chuyện đính hôn, Khương Vãn Ngư cũng chỉ nhắc như vậy, trong nhà chuyện của con cả còn chưa có làm, tất nhiên không sớm như vậy đến phiên con thứ, cho nên, không tiếp tục đề tài này nữa, cùng Quách Cẩm Nhi đi về.
Anh thật sự có chút say, không biết uống bao nhiêu, cặp mắt lộ ra một tầng mờ mịch, cả người hướng trên ghế sa lon liền ngã xuống, mở ti vi, cười một tiếng, "Đính hôn?" Rồi sau đó nhìn cô, "Anh cả muốn đính hôn rồi, em biết không? Cùng cô gái kia chỉ gặp mặt một lần . . . . ."
". . . . . ." Người đàn ông dịu dàng như khí hậu đại dương Luân Đôn, nội tâm cùng bề ngoài của anh là một dạng sao? Giống như biển cả mệnh mông vậy, vô luận trong cuộc sống gặp gỡ cái gì, cũng trầm mặc cất giấu? Bao gồm, chỉ gặp qua một lần là có thể định xuống hôn nhân?
Âm thanh của ti vi vang lên, căn phòng lạnh tanh có chút âm thanh, anh mở đến kênh thể thao, bên trong vô cùng náo nhiệt , âm thanh ủng hộ vang dội, anh cười ha hả xuyên thấu cả những tiếng ủng hộ truyền ra, "Em nói kết hôn là cái gì chứ? Em nói xem anh cả có yêu người nào không? Yêu, và không yêu, có cái gì khác nhau chớ? Có phải hay không, yêu, ngược lại không bằng không yêu đây?"
Anh hỏi vấn đề, một cái cô cũng không đáp được, thậm chí, cảm thấy lời này anh không phải đang hỏi mình. . . . . .
Cô đứng ở nơi đó, không biết nên rời đi hay ở lại. . . . . .
"Em nói đi, anh cũng đính hôn như vậy, có được hay không?" Anh trầm tĩnh nói xong, mí mắt khép lại, khóe môi khẽ vểnh lên, lông mi khẽ khép hiện ra bóng dáng mờ nhạt thật dài.
Thời gian vào giờ khắc này lắng đọng lại, chỉ còn lại âm thanh của ti vi, tiếng hát kịch náo nhiệt.
Cô đứng một lát, đi vào phòng của anh, lấy chăn của anh ra, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt anh an bình bình tĩnh, nhếch lên khóe môi thủy chung nhàn nhạt mỉm cười. . . . . .
Dì Vân làm cho anh ly trả giải rượu , đặt trên khay trà, cô suy nghĩ một chút, hay là đi phòng bếp cắt một chút trái cây, đặt bên cạnh ly trà.
Trong nháy mắt cô xoay người, anh khẽ mở mắt ra, mỉm cười kia cũng theo đó biến mất. . . . . .
——— —————— —————— —————— ———————
Nghỉ đông, tết âm lịch cũng theo nhau đến, tết vừa đến, mới phát giác được là chân chính năm mới, hơn nữa ở nhà họ Tiêu, mỗi ngày Khương Vãn Ngư đều cười như hoa nở, hoàn toàn là một bầu không khí mới.
Khương Vãn Ngư vui mừng như thế, nguyên nhân chủ yếu nhất là trong nhà làm chuyện vui, Tiêu Y Bằng thật sự sắp đính hôn rồi.
Cô gái gặp qua chỉ một lần trong truyền thuyết kia, nghỉ đông cũng tới nhà họ Tiêu chơi, cùng cha mẹ của cô.
Cô gái gọi Trình Oái Nhã, là con gái một người bạn của Khương Vãn Ngư, mới từ nước ngoài trở lại, hình tượng giống như tên và gia thế của cô, đoan trang thanh lịch, ngay cả khi cười cũng ưu nhã đúng mực.
Nhưng mà, chính mắt Diệp Thanh Hòa không thể tin được một màn trước mắt này, cô gái bề ngoài tao nhã như vậy, thời điểm ở cùng một chỗ với Tiêu Y Bằng trong hoa viên, thế nhưng tùy ý ngồi trên cái cộc gỗ hai chân tréo nguẩy run chân, còn dựng ngón giữa về phía Tiêu Y Bằng mắng"*" . . . . . .
Cô bị chấn kinh rồi, giống như đã nhìn thấy một bí mật vậy, vội vàng vào nhà.
Cô gái như thế, là con dâu hợp ý của bác gái?
Mà anh cả mình cũng không có dị nghị?
Ôm phần hồ nghi này, nhớ lại đêm kết thúc cuộc thi ấy Tiêu Y Đình hỏi những vấn đề không thể giải thích được kia, rốt cuộc vẫn phải tới lúc Tiêu Y Bằng tình cờ đi lại trên hành lang không nhịn được gọi anh, "Anh cả."
"Thanh Hòa." Tiêu Y Bằng thủy chung nở nụ cười, nhàn nhạt ánh mặt trời, thản nhiên.
"Có mấy lời em không biết có nên nói hay không . . . . . ." Cô vẫn có chút do dự, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô, hơn nữa, nếu để cho bác gái biết, cô lại xen vào hôn nhân của anh cả, không phiền chết cô mới là lạ. . . . . .
Tiêu Y Bằng cười, "Nếu nói như vậy, nhất định là em rất muốn nói, vậy còn có cái gì lo lắng?"
Cũng đúng, càng nói như vậy, thật ra thì càng muốn nói.
"Anh cả, anh xác định anh muốn đính hôn sao? Cùng Nhã Nhã? Hai người không phải mới tiếp xúc không bao lâu sao? Anh hiểu được cô ấy sao? Hay là, anh yêu cô ấy? Kết hôn không phải muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ mới hạnh phúc sao?" Cô dứt khoát nói, bọn họ cũng gọi cô gái kia là Nhã Nhã, cô cũng gọi theo Nhã Nhã.
Con ngươi Tiêu Y Bằng hàm chứa ý cười nhẹ nhàng, có chút kinh ngạc , anh thật sự kinh ngac, em gái ngày thường không nói tiếng nào, lại là người đầu tiên hỏi anh có muốn kết hôn hay không. . . . . .
Anh mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy! Thật muốn kết hôn với cô ấy."
"Nhưng. . . . . . Như vậy có phải không thận trọng không?" Hôn nhân, đối với cô là ước mơ của tuổi trẻ, phải là thần thánh, mà không phải qua loa chỉ gặp mặt một lần liền quyết định.
Tiêu Y Bằng lại nói, "Cái gì gọi là thận trọng? Ý của em là muốn chung đụng thật lâu sao? Hay là rất yêu nhau? Nhưng mà, không phải mỗi một đôi yêu nhau là có thể ở cùng nhau, có người, rõ ràng rất yêu rất yêu, cuối cùng lại theo sinh mệnh biến mất, có người, yêu cô ấy ba trăm sáu mươi ngày, thậm chí ba bốn 365 ngày, cũng chỉ có một ngàn ngày duyên phận, về sau lại rất nhiều ba trăm sáu mươi ngày, đều thuộc về người khác. . . . . ."
Diệp Thanh Hòa nghe, không thể nói gì, si ngốc, quên đáp lại. . . . . .
Tiêu Y Bằng là một người chững chạc nội liễm, chưa từng cùng với ai nhắc đến ý tưởng tình cảm trong nội tâm, đính hôn sắp tới, bị người em gái này hỏi, nhất thời cũng nhiều lời. . . . . .
Nói xong, cũng cảm giác nhẹ nhõm không ít, cười một tiếng, chuẩn bị trở về phòng.
Diệp Thanh Hòa chợt tỉnh ngộ, gọi anh, "Anh cả!"
Anh quay đầu, "Hả?"
"Anh cả! Anh nhất định có yêu người, có đúng hay không? Hơn nữa rất thích người đó?" Cô hỏi tới.
Tiêu Y Bằng không nói gì, nhu quang theo độ cong khéo môi tràn ra, rồi sau đó, khẽ gật đầu.
"Vậy. . . . . . Anh chịu?" Cô run giọng hỏi.
Tiêu Y Bằng lần nữa cười một tiếng, "Thanh Hòa, mỗi người đều có suy nghĩ không giống nhau, không có ai chịu, nhưng, nếu như buông tha, thì nhất định có lý do. Hơn nữa, có bỏ được hay không không quan trọng, quan trọng là, không gặp lại, không ly biệt."
"Không gặp lại? Không ly biệt?" Cô lầm bầm nhớ tới hai câu này.
"Phải, không gặp lại, không ly biệt. Thời điểm gặp nhau, dốc hết tất cả, sau khi rời đi, nhìn cô ấy không có mình lại tốt đẹp hơn, đồng thời, bầu trời của mình không phải là hạnh phúc của cô ấy."
Chóp mũi xông lên chua xót mãnh liệt, cô lại từ trong chua xót này mà dương môi cười, "Anh cả, nói xong thật tốt, mỗi lần cùng anh nói chuyện, luôn có thể được ích lợi không nhỏ."
Tiêu Y Bằng cúi đầu cười, "Cô nương ngốc, còn có vấn đề sao?"
"Không có! Anh cả, chúc anh hạnh phúc!" Cô lắc đầu mỉm cười.
"Ha ha! Cám ơn! Tiểu cô nương thi đậu nghiên cứu sinh muốn quà tặng gì? Anh cả cho em! Ừ, bằng lái thi sao?" Tiêu Y Bằng cười hỏi.
Đây là muốn đưa cô xe sao?Cô vội vàng khoát tay, "Đừng! Anh cả! Em sẽ không nhận! Cũng không dám nhận! Tha cho em đi!"
Nụ cười Tiêu ấy bằng lớn ra chút, "Đừng câu nệ như vậy, có thời gian đi học lái một chút, Y Đình thi đậu anh sẽ mua cho nó một chiếc, tất nhiên em cũng giống như vậy!"
"Vẫn là. . . . . . Không cần. . . . . . Cám ơn anh cả. . . . . . Anh ngủ ngon!" Cô chuồn mất, một đầu chui vào trong phòng mình.
Cô nhớ Tiêu Y Đình đã từng nói, anh căn bản không cần vì tương lai của mình mà cố gắng phấn đấu, sự nghiệp trong nhà trừ anh ra còn có ai có thể thừa kế? Anh trời sanh chính là miệng ngậm chìa khóa vàng ra đời, hôm nay còn có anh cả ưu tú cưng chiều anh, anh thật sự có tư cách sống phóng túng. . . . . .
Cho nên, cô làm tất cả có ý nghĩa sao?
A, hay cho một cái không gặp lại. . . . . .
Tiêu Y Bằng nhìn cô như con rùa đen rút đầu vào phòng của mình, cười lắc đầu, cũng trở về phòng.
Mà nơi bọn họ đứng nói, cũng là trước cửa phòng của Tiêu Y Đình, sau lưng cánh cửa khép hờ, Tiêu Y Đình cũng kinh ngạc, bên tai vang lại lời Tiêu Y Bằng nói: không gặp lại, không ly biệt. . . . . . Sau khi rời đi, nhìn cô tốt đẹp. . . . . . Bầu trời của mình không phải là hạnh phúc của cô ấy. . . . . .
Hốc mắt dần dần hiện hồng, anh và em còn bao nhiêu 365 ngày cơ chứ?
——— —————— —————— —————— —————
Hàng năm tết đến Diệp Thanh Hòa nhất định phải đi nhà họ Giang, bình thường đều là cùng Tiêu Y Đình đi, năm nay ngày đi nhà họ Giang, thế nhưng anh lại đã sớm đi ra ngoài, Diệp Thanh Hòa liền tự mình chuẩn bị đồ này nọ đi qua.
Trước khi ra cửa, bởi vì không ai đi cùng, Tiêu Thành Trác xung phong nhận việc cùng cô đi, Tiêu Thành Hưng cũng đồng ý, hai người liền được tài xế đưa đến nhà họ Giang.
Lễ mừng năm mới nhà họ Giang vẫn như mọi năm, luôn có rất nhiều người, mỗi năm một lần đại gia đình gặp mặt, trên mặt cũng cực kỳ khách khí với Diệp Thanh Hòa, cho dù đứa nhỏ Giang Chi Cung đã từng cùng cô có mâu thuẫn một năm so với một năm thì khiêm tốn hơn.
Giang Chi Vĩnh so với lần trước gặp mặt lại cường tráng hơn chút, chỉ là, lúc thấy cô, xa xa lên tiếng chào hỏi, liền trầm mặc.
Mấy năm này, anh vốn là như vậy, không nói câu nào, càng ngày càng không giống Giang Chi Vĩnh lúa trước rồi. . . . . .
Tương đối linh hoạt, ngược lại là Tiêu Thành Trác, làm chủ nhân nhà họ Giang, tất nhiên đối với vị tiểu khách nhà họ Tiêu lần đầu tiên tới nhà bọn họ hết sức nhiệt tình, huống chi, tiểu tử này còn cùng thế hệ với Tiêu Thành Hưng.
Ở nhà họ Giang một ngày, Tiêu Thành Trác thu hoạch phong phú, thu một xấp bao tiền lì xì, vẫn cùng mấy người đứa bé nhà họ Giang chơi rất vui vẻ, sau bữa cơm chiều, lúc đám người Giang Đạt Giang Ký phải rời đi, mấy đứa trẻ nhà họ Giang vẫn còn cùng cậu chơi, cuối cùng, bị gia trưởng lôi đi .
Hàng năm, sau khi mọi người đều đi, Diệp Thanh Hòa luôn luôn cùng với Giang Tuần cùng với Tiểu Mạn trò chuyện , giờ phút này an tĩnh lại, Tiểu Mạn khẽ kéo tay Diệp Thanh Hòa ngồi bên cạnh mình, chân mày khóe mắt cũng lộ ra yêu thích đối với Diệp Thanh Hòa.
"Cuộc thi nghiên cứu sinh thi xong rồi hả ?" Vu Tiểu Mạn từ ái cười hỏi.
"Dạ." Diệp Thanh Hòa gật đầu một cái.
"Thi như thế nào?"
Diệp Thanh Hòa hơi khiêm nhường, "Không biết nữa, qua một thời gian mới có kết quả."
Vu Tiểu Mạn kiêu ngạo mà nhìn cô, cười híp mắt, "Khẳng định không thành vấn đề! Thành Hòa chúng ta là đại tài nữ nếu không thi đậu, còn ai có thể thi đậu?"
"Bà dì, không đến mức như vậy. . . . . ." Mặc dù cô đối với việc mình thi đậu có nắm chắc, nhưng lời khen này cũng quá lớn, đại khái đứa bé trong mắt lão nhân, mình đều là tốt nhất thôi. . . . . .
Mặc kệ nhà họ Giang như thế nào, Vu Tiểu Mạn đối với cô, là thật lòng thương yêu. . . . . .
Vu Tiểu Mạn vẫy vẫy tay với Giang Tuần, cười nói, "Lấy ra."
Giang Tuần liền lấy ra một hộp gỗ tử đàn cổ xưa tỏa hương thơm, điêu khắc hoa văn trên hộp, có chút lâu lắm rồi. . . . . .
Vu Tiểu Mạn mở hộp ra, dưới ánh đèn Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy ánh mắt bị chói, đựng trong hộp chính là một vòng ngọc.
Dương Chi Bạch Ngọc.
Sắc trắng như Dương Chi, óng ánh trong suốt, nhẵn nhụi dịu dàng, cứ nhìn như vậy, không một tia ngọc lạc, càng không một viên tạp chất, thuần túy trắng, mịn nhẵn trắng, khó được chính là, này trong bạch ngọc lại có một vệt màu hổ phách, khiến Dương Chi Ngọc vốn là liễm nhưng thanh lịch ánh sáng nhiều hơn mấy phần đẹp đẽ. . . . . .
Ngọc trung thượng phẩm chính là Dương Chi Bạch Ngọc, mà chiếc vòng, là Thượng Phẩm trong Thượng Phẩm, có thể có màu vệt màu hổ pháchThượng Phẩm, càng thêm trân quý. . . . . .
Cái vòng tay này là cho cô.
Vu Tiểu Mạn khép lại cái hộp, giao trong tay cô, cười nói, "Thi đậu nghiên cứu sinh, nhà của chúng ta có nữ Trạng Nguyên, không có gì có thể làm phần thưởng cho con, không chê vòng tay này quê mùa, hãy nhận lấy."
"Cái này. . . . . . Bà dì, thật quá quý trọng,con không thể nhận. . . . . ." Vật này ở trong tay cô, cô có loại cảm giác gánh nặng không chịu nổi.
Vu Tiểu mạn lại cưng chiều giận cô một cái, "Thế nào không thể nhận? Đây là vật của nhà họ Vu chúng ta, con chân chính là con vợ cả , vốn nên cho con, chẳng lẽ, con bảo bà dì phải mang vào quan tài sao?"
Dạo này, ai còn dạy cái gì con vợ cả vợ lẽ? Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy trong tay nặng ngàn cân. . . . . .
Vu Tiểu Mạn nhìn cô biểu tình khổ sở, giả vờ tức giận, "Thế nào? Thật đúng là ghét bỏ nó quê mùa?"
"Không phải. . . . . . Bà dì, con. . . . . . Vật này ở trong tay con, con phải thời khắc lo lắng nó rớt bể!" Diệp Thanh Hòa đang cầm cái hộp, quả nhiên là làm khó.
"Bể liền bể chứ, cũng chỉ là một đồ vật mà thôi, thích thì đeo, không thích, nó cũng chỉ là một vòng tay!" Vu Tiểu Mạn nói: " Vật này, cũng có điển cố , còn có một tên, nghe cũng rất hay, gọi Vấn Tình. Có hứng thú nghe không?"
Vu Tiểu Mạn nhìn cô, cười hỏi.
Diệp Thanh Hòa không đành lòng cắt ngang hăng hái của bà, gật đầu một cái. Đến tuổi lúc này của lão nhân gia, vui vẻ nhất là kể chuyện xưa cho người ta nghe, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp khi còn trẻ.
"Vậy bà dì sẽ nói." Vu Tiểu Mạn hài lòng cười, "Đây cũng chính là truyền thuyết. Truyền thuyết về vòng tay này là từ thời vua Càn Long truyền xuống. Năm đó Càn Long Hoàng đế thu phục Tân Cương, Hồi tộc tiến cống cho Thanh triều Hoàng đế Dương Chi Ngọc, có điêu khắc thành phẩm, cũng có vật liệu nguyên vẹn. Trong đó có một khối lớn tử ngọc thượng hạng, Càn Long đưa nó cho một phi tử được sủng ái nhất, ban đầu định khắc thành một pho tượng của vị phi tử đó, nhưng không ngờ, bị phi tử đó làm vỡ, vị phi tử này giận chính mình, suốt cả một ngày chưa ăn cơm, sau lại, liền dùng khối ngọc bể điêu khắc ra bốn thứ đồ tốt, một vòng tay, một nhẫn, một khuyên tai ngọc, còn có một ngọc bội. Càn Long học đòi văn vẻ, phi tử của hắn cũng vậy, đặt tên cho mỗi đồ vật, chia ra làm: Vấn Tình, Vấn Đời, Vấn Tâm, Vấn Tam Sinh."
Diệp Thanh Hòa nghe chuyện xưa này, sửng sốt.
Vu Tiểu Mạn nhìn dáng vẻ cô, cười nói, "Đứa nhỏ này, thật đúng là nghe nhập thần! Cũng chỉ là một chuyện xưa mà thôi! Ai biết là thật hay giả? Trong này sơ hở quá nhiều, bà dì đều không tin con còn tin? Chỉ là, bốn đồ vật này cũng là đồ thật , chẳng biết về sau thế nào, liền không ở cùng nhau, nhà chúng ta có Vấn Tình, ba thứ kia đi nơi nào bà dì cũng không biết, nếu con thích chuyện xưa này, thì cất nó đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.