Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 168: Bao nhiêu nhớ nhung bấy nhiêu chia ly
Cát Tường Dạ
06/08/2016
Editor: Tinh Di
Đột nhiên cô có một dự cảm xấu, trước mắt hiện lên một thảm cảnh huỷ diệt tàn khốc…. ?!
“Chuyện gì?” Cô tự dặn bản thân phải trấn tĩnh…
“Cháy rồi!” Anh vò đầu hô lên, sau đó lại lập tức sửa lại, “Không đúng không đúng! Là đại hồng thuỷ!”
“….” Cô không thể tưởng tượng nổi anh đã làm ra cái trò gì ở nhà, mà có thể đồng thời làm ra hoả hoạn cùng lụt nước…. Hay là đang nguyên cứu tương khắc giữa lửa và nước sao??
Cô càng không hiểu hơn, nếu có hoả hoạn, sao anh không gọi cho chữa cháy mà lại gọi cho cô? Anh thực sự coi cô là vạn năng, kiêm luôn cả khả năng dập lửa sao?
“Em sẽ về ngay!” Mặc dù rất ‘ngưỡng mộ’ khả năng gây rối của anh nhưng cô không thể không về.
Cô vừa cúp điện thoại, Mục Xuyên lo lắng hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
“Trong nhà có chút chuyện, em phải về đó ngay!” Cô đứng lên trả lời.
“Chuyện gì? Để anh về cùng em!” Mục Xuyên cũng theo cô đứng lên.
“Không cần đâu anh Mục Xuyên, không có chuyện gì to tát!” Trong nhà không biết bây giờ loạn ra sao, không thể để anh Mục Xuyên thấy cảnh này…..
Mục Xuyên nói: “Vậy thì tốt, nếu không anh đưa em về, nhỡ đâu có chuyện khẩn cấp, giờ này cũng không còn xe nữa.”
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, dù sao từ đây về nhà cũng là một đoạn không hề ngắn, cô lại không đạp xe, nếu đi bộ sẽ tốn khá nhiều thời gian, không ai biết được, trong khoảng thời gian đó, nhà có bị thiêu rụi hay không….
Mục Xuyên trở cô đến trước cổng tiểu khu sau đó quay về, còn cô thì cắm đầu cắm cổ chạy vào, vừa chạy vừa để ý thấy phòng ở phía xa xa không có động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng, không thấy khói cay ra, trong lòng yên tâm một nửa.
Một hơi chạy về đến nhà, mở cửa ra cô thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng trước mắt khá hơn so với cô tưởng tượng……
Sàn nhà toàn là nước, sách của anh ở khắp mọi nơi, đều đã ướt nước, còn tiểu Ô Quy thì đang tự do bơi lội…..
Cô cảm thấy có chút may mắn, máy tính của cô đang nằm yên vị trên sofa, không hề hấn gì….
Cô đổi giày, đạp nước đi vào phòng bếp, vừa nhìn vào tim liền nhảy thót, tình hình trong đây hình như còn thảm hơn bên ngoài…..
Cửa tủ lạnh mở toang, toàn bộ đồ trong đó đều bị lôi ra ngoài, đồ ăn thừa trưa nay tràn trề ra, bát đĩa cũng vỡ đến mấy cái, nhưng có chút may mắn là chiếc tủ lạnh không bị gì……
Sau đó, cô nhìn thấy anh, anh đang tựa người vào cửa phòng bếp, ngẩn ngơ.
Nghe tiếng động, anh xoay người lại ngay lập tức, bày ra vẻ mặt đau khổ, ôm chầm lấy cô kêu than: “Em gái! Cuối cùng em cũng về rồi! Trễ chút nữa có khi không thể nhìn mặt anh lần cuối! Sao giờ em mới về chứ!”
Cái gì gọi là ‘mới’ cơ? Cô vội vội vàng vàng trở về như thế, anh còn nói cô chạm trễ sao?
Cô đẩy anh ra, đi vào bếp, nhàn nhạt nói một câu: “Trên đường về tiện đường em có ghé qua tiệm thuốc.”
“Tiệm thuốc? Em không thoải mái chỗ nào sao?” Anh lập tức hỏi lại cô.
Cô không thèm liếc anh một cái: “Để xem một chút, họ có bán não hay không?”
“….” Tay của anh vịn lên vai cô, cười hắc hắc, “Em muốn ăn?”
Cô trực tiếp gạt tay anh ra, bắt đầu dọn dẹp.
Quả nhiên phòng bếp này là bãi chiến đầu tiên, liểng xiểng mảnh sứ vỡ, mấy đồ vật đáng thương đã ‘thịt nát xương tan’, cô thực sự muốn hỏi anh, cô và anh còn cái chén nào để ăn cơm hay không?
Nhìn đến chỗ bếp nấu, tất cả đều là nước, nước vẫn chưa ngừng tràn ra từ bồn nước…
Còn xong nồi thì cháy đen, thìa đũa cũng không có gì khả quan, tủ bát đĩa cũng đen nhẻm đôi chỗ…….
Còn lò vi sóng, không biết còn hoạt động được không nữa?
Thảm nhất là máy tính của anh, hai mảnh chia lìa, anh dũng hi sinh…?!
Cô không muốn hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, có dùng lỗ mũi cô cũng biết được, nhưng là, người nào đó vẫn cố bày ra vẻ mặt uỷ khuất vô cùng giải thích: “Em gái, anh rất nghiêm túc muốn tự làm cơm, anh định hâm nóng đồ ăn thừa trưa này một chút….”
“Đầu tiên là bật lò vi sóng, nhưng anh làm gì biết bật? Anh tìm được sách hướng dẫn và làm đúng như chỉ dẫn, anh rất giỏi đúng không? Em gái?”
“Sau đó thì sao, anh muốn rang cơm lên một chút, vì trước đó em nói rang cơm lên sẽ ngon và đảm bảo hơn….”
“Anh lên mạng tìm kiếm cách làm cơm chiên trứng, sau đó lấy xong chảo ra…..”
“Đột nhiên anh có điện thoại, anh phải đi nghe máy…”
“Sau đó phòng bếp liền bốc khói….”
“Sau đó nữa, em có biết không?” Anh rất vô tội hỏi.
Cô không thèm để ý anh, chuyên tâm dọn dẹp sàn nhà.
Anh tự cảm thấy không mấy vui vẻ, tiếp tục đi qua đi lại quanh người cô: “Em gái, em tức giận sao? Được rồi, anh sẽ thẳng thắn, sau đó mọi thứ bốc khói ngùn ngụt….. Để dập lửa nên anh mở toàn bộ vòi nước… Thế nên mới có lụt nước…. Em xem…. Máy tính của anh cũng hỏng rồi…”
Vẫn không quan tâm…..
Anh thở dài: “Anh biết em sẽ tức giận mà! Để anh giúp em dạy dỗ tên tiểu tử Thần An kia! Đều là tại nó! Nếu tiểu tử này không gọi điện cho anh thì đâu xảy ra những chuyện này! Chờ anh, anh mang nó đến tận đây cho em mắng!”
Vừa nói, anh thật sự lấy điện thoại ra, tìm số của Tả Thần An, gọi lại để Diệp Thanh Hòa nghe thấy anh nói.
Cuối cùng Diệp Thanh Hòa không thể im lặng thêm được nữa, nhẫn nhịn nói với anh: “Anh hai, nếu như anh có thể tránh xa em một chút để em có thể dọn dẹp, em sẽ rất vui mừng.”
Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngoan ngoãn đi ra phòng khách.
Ước chừng ba tiếng sau, Diệp Thanh Hòa mới coi như tạm thời dọn dẹp ổn thoả, lúc cô đi ra, ông lớn nào đó đang chễm trệ ngồi trên sofa, chân vắt xem TV ăn đào rất vui vẻ, nhìn thấy cô còn vẫy vẫy tay gọi cô lại, còn thuận tay đút cho cô một miếng, sau đó xoa xoa đầu cô như tán thưởng……
Một hồi sau cô mới dọn xong toàn bộ, lúc này anh mới sấn lại hỏi cô: “Em gái, tối nay chúng ta ăn cái gì?”
“…..” Ăn gì? Cô thật muốn đem anh ra xâu xé?! “Em ăn ở nhà anh Mục Xuyên rồi! Tự anh ăn đi!”
Anh lập tức trở nên uỷ khuất: “Vậy anh phải làm sao?!”
Dù đã rất mệt mỏi, cô vẫn đành đứng lên: “Anh muốn ăn gì?” Mấu chốt là, bây giờ không biết lò vi sóng hỏng hay chưa….. Hơn nữa, cô cũng đã kiểm tra qua, không còn một cái chén nào ‘sống sót’……
Anh vươn tay ra, giữ lấy vai cô: “Em gái, chúng ta ra ngoài ăn đi! Hôm nay em vất vả rồi…..”
Thì ra anh còn biết cô đã vất vả mệt mỏi…….
“Đi thôi đi thôi!” Anh kéo tay cô ra ngoài.
Hai người đi vào một quán ăn gần tiểu khu, Tiêu Y Đình gọi vài món ăn, còn thêm một chai bia.
“Anh gọi ít thôi! Em ăn ở nhà anh Mục Xuyên rồi!” Cô luôn luôn tiết kiệm, cũng hiểu được tính tình thiếu gia của anh, nên rất phản đối việc gọi quá nhiều như thế của anh.
“Sao em không ăn cùng anh được?” Anh buồn buồn bã bã nói, “Chẳng nhẽ em quên hôm nay anh đã trải qua những chuyện gì không? Anh vừa trải qua hoạ hoạn và lụt nước! Sống như trải qua thảm hoạ chết sống không biết trước! Em không thể cùng anh ăn một bữa mừng tai qua nạn khỏi sao?”
“….” Cô không thể hiểu nổi sao anh còn nói được như thế…..
“Suốt ngày anh Mục Xuyên anh Mục Xuyên! Anh ta căn bản không phải là anh của em được không? Là thầy giáo! Sao em không gọi là anh thầy giáo đi? Đúng là chuyện rối rắm mà!” Anh vô cùng tức tối với ba chữ ‘anh Mục Xuyên’ kia……
Cô nhìn anh, trong đầu chỉ có bốn chữ: Không thể nói lý, không thể nói lý với anh….
Con người não tàn trong anh bắt đầu không an phận, anh gõ gõ tay lên mặt bàn hỏi cô: “Em nghĩ em gọi anh là gì?”
“Anh hai….” Cô không nghĩ ngợi trả lời, cô vẫn gọi anh như thế, có gì không ổn sao?
“Đổi cái khác…. thân thiết hơn một chút…..” Anh bắt đầu mở ra con đường dẫn dắt.
Cô hơi nghĩ ngợi, cho rằng mấy suy nghĩ-não-tàn này của anh là do ba chữ ‘anh Mục Xuyên’ kia đem lại, vì thế thuận miệng nói: “Anh Y Đình?”
“….” Anh kinh ngạc, “Cứ gọi là anh hai…. anh hai đi…”
Vừa dứt lời, một bóng đen phủ lên người Tiêu Y Đình.
Vì ở phía sau lưng Tiêu Y Đình nên anh không nhìn thấy nhưng Diệp Thanh Hòa thì thấy rất rõ, mỉm cười với bóng đen: “Học trưởng…”
Tiêu Y Đình lắc lắc đầu: “Cái này không thể, người một nhà sao có thể gọi là học trưởng…”
Nói xong, cảm giác có gì đó không đúng, sao tự nhiên Diệp Thanh Hòa lại cười?
Anh quay đầu lại nhìn, lập tức mây đen cuồn cuộn bao phủ, anh quát lên với Diệp Thanh Hòa: “Không cho phép!” Thât không thể hiểu nổi! Tại sao cô gái nào ở cạnh anh khi nhìn thấy Phạm Trọng đều cười cười rất xinh đẹp như thế?
“Chào hai người.” Phạm Trọng thân thiện cười một cái, cũng không đợi được mời, trực tiếp ngồi xuống.
“Ai mời ngồi thế?” Tiêu Y Đình xù lông, người này không có mắt nhìn sao? Chẳng nhẽ hắn không biết sự thật mình không được hoan nghênh sao? Đừng tưởng anh cho phép hắn kéo Nhị Hồ trong nhà anh hôm sinh nhật Cẩm Nhi là một thù hận tiêu tan!
Cho dù Tiêu Y Đình có quát tháo như thế nào, Phạm Trọng vẫn không nổi giận, vẫn luôn mỉm cười, nụ cười vô hại, giống như lá cây xanh mát, khẽ xào xạc trong gió: “Tiểu Nhị, tôi sắp đi rồi.”
“Đi? Nhanh lên! Càng xa càng tốt!” Tiêu Y Đình phất phất tay.
Ngược lại, trong phút chốc Diệp Thanh Hòa cảm nhận được chút buồn bã trên mặt Phạm Trọng, vì thế cảm thấy hơi khó chịu, cô hỏi Phạm Trọng: “Học trưởng Phạm, anh định đi đâu?”
“Em quan tâm hắn đi đâu làm gì?” Tiêu Y Đình nạt cô.
Nhưng có vẻ không hiệu quả, Phạm Trọng cười nói Diệp Thanh Hòa: “Đi Mỹ, trao đổi sinh viên.”
“Đi đi! Tốt nhất là đừng về nữa!” Tiêu Y Đình không chút khách khí nói.
Lúc này, đồ ăn được bê lên, phục vụ mang theo hai chiếc cốc, vốn định là cho Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình, nhưng cô không uống, vì thế nhường cốc lại cho Phạm Trọng.
Tiêu Y Đình chỉ rót bia cho mình.
Phạm Trọng không biểu hiện gì, tự mình rót lấy, một hơi uống cạn, rồi sau đó, giọng nói cô đơn vang lên: “Tiểu Nhị, thật xin lỗi…..”
Cái…. Cái gì? Hắn ta đang nói cái gì vậy?
Tiêu Y Đình cho rằng mình đã nghe nhầm, quên luôn cả việc uống bia, chỉ nhìn chằm chằm Phạm Trọng….
“Tiểu Nhị, sau này sẽ không có người giành bạn gái với cậu, không có người đánh nhau cùng cậu, không có người để cho cậu ghét nữa….” Phạm Trọng nhẹ nhàng nói, vẻ mặt trước sau vẫn bình thản.
Nhưng là tại sao, lúc Phạm Trọng uống sạch cốc bia kia, Diệp Thanh Hòa thoáng nhìn thấy khoé mắt anh ta ửng đỏ?
Tiêu Y Đình vốn là người thích ăn xương mềm, Phạm Trọng nói chuyện với anh như thế, anh không thể làm ra vẻ như mọi khi, quả như câu nói “Không đánh thì không quen”, anh và Phạm Trọng đánh nhau nhiều lần như thế, cũng đã không ít năm, đột nhiên anh hiểu được cảm giác của người hiệp khách trên giang hồ, dù đối thủ có như thế nào, nhưng nếu đột nhiên biến mất, lòng không trách khỏi cô đơn mất mát…..
Vì vậy, anh cười hắc hắc: “Đừng nói thế chứ! Nếu nói thay bạn gái như thay quần áo, anh em ta đều rất giống nhau! Chúc cậu lên đường thuận buồm xuôi gió!”
Ánh mắt Phạm Trọng sáng lên, giống như ngôi sao trong đêm tối: “Mấy năm qua….. cậu thực sự coi tôi như anh em sao?”
“….” Tiêu Y Đình thầm hối hận, chỉ là anh nhất thời mạnh miệng, những năm qua giữa hai người thì làm gì có anh em gì chứ, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, không cách nào rút lại, không thể làm gì khác ngoài cười hắc hắc: “Không phải nói từng đánh nhau thì là anh em sao….. Chúng ta uống, uống nào!”
Suốt đêm đó, Tiêu Y Đình và thiên địch của mình uống đến say khướt, hơn mười chai bia…..
Diệp Thanh Hòa không có ý ngăn cản, chính cô cũng không hiểu được cảm nhận của cô lúc này, rõ ràng biết được đối đầu của hai người những năm qua, nhưng bây giờ, đâu khác gì tri kỉ nhiều năm đâu?
Có lẽ, thật sự có những người như thế, là địch rồi mới biết là bạn…..
Cô chỉ hiểu được đến đó……
Chính là thông cảm, cô nên cho phép Tiêu Y Đình, vì nghĩ, dù anh có uống bao nhiêu, say thành như thế nào thì vẫn còn có cô chăm sóc anh. Cuộc đời này, liệu được bao nhiêu lần say?
Uống một hồi, cuối cũng hai người cũng kiệt sức.
Phạm Trọng lên tiếng trước: “Đủ rồi! Tiểu Nhị! Hôm nay tôi đã rất vui! Chỉ tới đây thôi, không uống thêm được nữa!”
“Cái gì? Cậu có ý gì? Đây là coi thường tửu lượng của tôi sao? Nói cho câụ biết, Phạm Trọng, tôi không thể kém cậu được! Phục vụ! Lấy thêm bia tới đây!” Tiêu Y Đình bất mãn nói.
Giờ phút này thực sự không thể nhìn ta ai hơn ai kém…
Trên mặt Phạm Trọng không mấy khác, nhưng có lẽ đã uống không ít nên trong mắt long lanh là nước, sóng sánh ý xuân…
Phạm Trọng ngăn phục vụ lại, cười nói: “Tiểu Nhị, cảm ơn cậu hôm nay đã say với tôi! Có lẽ… sẽ không bao giờ gặp lại nữa! Chào tạm biệt nhau ở đây đi……”
Giọng nói kia, ánh mắt kia, trong trẻo mà lạnh lùng, làm chấn động cả Diệp Thanh Hòa, nhưng Tiêu Y Đình đang say khướt kia không hề phát hiện ra, chỉ vẫy vẫy tay nói: “Ừ! Tạm biệt! Vĩnh viễn không gặp lại!”
Cuối cùng, Phạm Trọng là người trả tiền.
Diệp Thanh Hòa chưa kịp ngăn cản, Phạm Trọng đã thanh toán xong, đột nhiên cô nghĩ đến hai chữ: tác thành.
Cô cũng không hiểu tại sao hai chữ đó lại xuất hiện trong đầu cô…..
“Để anh giúp em đưa cậu ấy về! Mình em có lẽ không thể!” Phạm Trọng nói với cô.
“Được! Cảm ơn anh!” Diệp Thanh Hòa vẫn cảm thấy đầu óc mình tối nay có chút chậm chạp, khó linh hoạt.
Vì vậy Phạm Trọng bắt lấy cánh tay của Tiêu Y Đình, dìu lên.
Tiêu Y Đình hết lần này đến lần khác đưa qua đưa lại cơ thể, còn vùng ra khỏi tay của Phạm Trọng: “Không cần! Tự tôi đi được! Không cần cậu lo!”
Phạm Trọng và Diệp Thanh Hòa liếc mắt nhìn nhau, một khắc kia cô thấy được trong đôi mắt kia có gì đó như dung túng, ánh mắt ấy, cô rất quen thuộc….
Hai người khó khăn lắm mới khiến Tiêu Y Đình yên lặng, mỗi người một bên dìu đi.
Cũng may là anh chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, vẫn có thể tự bước đi. Lúc về đến nhà còn vênh mặt lên nói với Phạm Trọng: “Nhìn đi! Tôi đâu có say!”
Phạm Trọng tiếp tục dung túng cười cười vui vẻ: “Đúng! Tiểu Nhị rất lợi hại!”
“Được rồi! Lần tới chúng ta lại uống nữa…. uống nữa…” Dường như Tiêu Y Đình đã hoàn toàn quên đi chuyện trong quá khứ của hai người….
Phạm Trọng không đáp lại anh, vẫn mỉm cười ấm áp, còn yên lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó mới xoay người rời đi, lúc rời đi không nói thêm một lời tạm biệt, thâm chí còn không nhìn lấy Diệp Thanh Hòa một cái
Đột nhiên cô có một dự cảm xấu, trước mắt hiện lên một thảm cảnh huỷ diệt tàn khốc…. ?!
“Chuyện gì?” Cô tự dặn bản thân phải trấn tĩnh…
“Cháy rồi!” Anh vò đầu hô lên, sau đó lại lập tức sửa lại, “Không đúng không đúng! Là đại hồng thuỷ!”
“….” Cô không thể tưởng tượng nổi anh đã làm ra cái trò gì ở nhà, mà có thể đồng thời làm ra hoả hoạn cùng lụt nước…. Hay là đang nguyên cứu tương khắc giữa lửa và nước sao??
Cô càng không hiểu hơn, nếu có hoả hoạn, sao anh không gọi cho chữa cháy mà lại gọi cho cô? Anh thực sự coi cô là vạn năng, kiêm luôn cả khả năng dập lửa sao?
“Em sẽ về ngay!” Mặc dù rất ‘ngưỡng mộ’ khả năng gây rối của anh nhưng cô không thể không về.
Cô vừa cúp điện thoại, Mục Xuyên lo lắng hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
“Trong nhà có chút chuyện, em phải về đó ngay!” Cô đứng lên trả lời.
“Chuyện gì? Để anh về cùng em!” Mục Xuyên cũng theo cô đứng lên.
“Không cần đâu anh Mục Xuyên, không có chuyện gì to tát!” Trong nhà không biết bây giờ loạn ra sao, không thể để anh Mục Xuyên thấy cảnh này…..
Mục Xuyên nói: “Vậy thì tốt, nếu không anh đưa em về, nhỡ đâu có chuyện khẩn cấp, giờ này cũng không còn xe nữa.”
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, dù sao từ đây về nhà cũng là một đoạn không hề ngắn, cô lại không đạp xe, nếu đi bộ sẽ tốn khá nhiều thời gian, không ai biết được, trong khoảng thời gian đó, nhà có bị thiêu rụi hay không….
Mục Xuyên trở cô đến trước cổng tiểu khu sau đó quay về, còn cô thì cắm đầu cắm cổ chạy vào, vừa chạy vừa để ý thấy phòng ở phía xa xa không có động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng, không thấy khói cay ra, trong lòng yên tâm một nửa.
Một hơi chạy về đến nhà, mở cửa ra cô thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng trước mắt khá hơn so với cô tưởng tượng……
Sàn nhà toàn là nước, sách của anh ở khắp mọi nơi, đều đã ướt nước, còn tiểu Ô Quy thì đang tự do bơi lội…..
Cô cảm thấy có chút may mắn, máy tính của cô đang nằm yên vị trên sofa, không hề hấn gì….
Cô đổi giày, đạp nước đi vào phòng bếp, vừa nhìn vào tim liền nhảy thót, tình hình trong đây hình như còn thảm hơn bên ngoài…..
Cửa tủ lạnh mở toang, toàn bộ đồ trong đó đều bị lôi ra ngoài, đồ ăn thừa trưa nay tràn trề ra, bát đĩa cũng vỡ đến mấy cái, nhưng có chút may mắn là chiếc tủ lạnh không bị gì……
Sau đó, cô nhìn thấy anh, anh đang tựa người vào cửa phòng bếp, ngẩn ngơ.
Nghe tiếng động, anh xoay người lại ngay lập tức, bày ra vẻ mặt đau khổ, ôm chầm lấy cô kêu than: “Em gái! Cuối cùng em cũng về rồi! Trễ chút nữa có khi không thể nhìn mặt anh lần cuối! Sao giờ em mới về chứ!”
Cái gì gọi là ‘mới’ cơ? Cô vội vội vàng vàng trở về như thế, anh còn nói cô chạm trễ sao?
Cô đẩy anh ra, đi vào bếp, nhàn nhạt nói một câu: “Trên đường về tiện đường em có ghé qua tiệm thuốc.”
“Tiệm thuốc? Em không thoải mái chỗ nào sao?” Anh lập tức hỏi lại cô.
Cô không thèm liếc anh một cái: “Để xem một chút, họ có bán não hay không?”
“….” Tay của anh vịn lên vai cô, cười hắc hắc, “Em muốn ăn?”
Cô trực tiếp gạt tay anh ra, bắt đầu dọn dẹp.
Quả nhiên phòng bếp này là bãi chiến đầu tiên, liểng xiểng mảnh sứ vỡ, mấy đồ vật đáng thương đã ‘thịt nát xương tan’, cô thực sự muốn hỏi anh, cô và anh còn cái chén nào để ăn cơm hay không?
Nhìn đến chỗ bếp nấu, tất cả đều là nước, nước vẫn chưa ngừng tràn ra từ bồn nước…
Còn xong nồi thì cháy đen, thìa đũa cũng không có gì khả quan, tủ bát đĩa cũng đen nhẻm đôi chỗ…….
Còn lò vi sóng, không biết còn hoạt động được không nữa?
Thảm nhất là máy tính của anh, hai mảnh chia lìa, anh dũng hi sinh…?!
Cô không muốn hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, có dùng lỗ mũi cô cũng biết được, nhưng là, người nào đó vẫn cố bày ra vẻ mặt uỷ khuất vô cùng giải thích: “Em gái, anh rất nghiêm túc muốn tự làm cơm, anh định hâm nóng đồ ăn thừa trưa này một chút….”
“Đầu tiên là bật lò vi sóng, nhưng anh làm gì biết bật? Anh tìm được sách hướng dẫn và làm đúng như chỉ dẫn, anh rất giỏi đúng không? Em gái?”
“Sau đó thì sao, anh muốn rang cơm lên một chút, vì trước đó em nói rang cơm lên sẽ ngon và đảm bảo hơn….”
“Anh lên mạng tìm kiếm cách làm cơm chiên trứng, sau đó lấy xong chảo ra…..”
“Đột nhiên anh có điện thoại, anh phải đi nghe máy…”
“Sau đó phòng bếp liền bốc khói….”
“Sau đó nữa, em có biết không?” Anh rất vô tội hỏi.
Cô không thèm để ý anh, chuyên tâm dọn dẹp sàn nhà.
Anh tự cảm thấy không mấy vui vẻ, tiếp tục đi qua đi lại quanh người cô: “Em gái, em tức giận sao? Được rồi, anh sẽ thẳng thắn, sau đó mọi thứ bốc khói ngùn ngụt….. Để dập lửa nên anh mở toàn bộ vòi nước… Thế nên mới có lụt nước…. Em xem…. Máy tính của anh cũng hỏng rồi…”
Vẫn không quan tâm…..
Anh thở dài: “Anh biết em sẽ tức giận mà! Để anh giúp em dạy dỗ tên tiểu tử Thần An kia! Đều là tại nó! Nếu tiểu tử này không gọi điện cho anh thì đâu xảy ra những chuyện này! Chờ anh, anh mang nó đến tận đây cho em mắng!”
Vừa nói, anh thật sự lấy điện thoại ra, tìm số của Tả Thần An, gọi lại để Diệp Thanh Hòa nghe thấy anh nói.
Cuối cùng Diệp Thanh Hòa không thể im lặng thêm được nữa, nhẫn nhịn nói với anh: “Anh hai, nếu như anh có thể tránh xa em một chút để em có thể dọn dẹp, em sẽ rất vui mừng.”
Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngoan ngoãn đi ra phòng khách.
Ước chừng ba tiếng sau, Diệp Thanh Hòa mới coi như tạm thời dọn dẹp ổn thoả, lúc cô đi ra, ông lớn nào đó đang chễm trệ ngồi trên sofa, chân vắt xem TV ăn đào rất vui vẻ, nhìn thấy cô còn vẫy vẫy tay gọi cô lại, còn thuận tay đút cho cô một miếng, sau đó xoa xoa đầu cô như tán thưởng……
Một hồi sau cô mới dọn xong toàn bộ, lúc này anh mới sấn lại hỏi cô: “Em gái, tối nay chúng ta ăn cái gì?”
“…..” Ăn gì? Cô thật muốn đem anh ra xâu xé?! “Em ăn ở nhà anh Mục Xuyên rồi! Tự anh ăn đi!”
Anh lập tức trở nên uỷ khuất: “Vậy anh phải làm sao?!”
Dù đã rất mệt mỏi, cô vẫn đành đứng lên: “Anh muốn ăn gì?” Mấu chốt là, bây giờ không biết lò vi sóng hỏng hay chưa….. Hơn nữa, cô cũng đã kiểm tra qua, không còn một cái chén nào ‘sống sót’……
Anh vươn tay ra, giữ lấy vai cô: “Em gái, chúng ta ra ngoài ăn đi! Hôm nay em vất vả rồi…..”
Thì ra anh còn biết cô đã vất vả mệt mỏi…….
“Đi thôi đi thôi!” Anh kéo tay cô ra ngoài.
Hai người đi vào một quán ăn gần tiểu khu, Tiêu Y Đình gọi vài món ăn, còn thêm một chai bia.
“Anh gọi ít thôi! Em ăn ở nhà anh Mục Xuyên rồi!” Cô luôn luôn tiết kiệm, cũng hiểu được tính tình thiếu gia của anh, nên rất phản đối việc gọi quá nhiều như thế của anh.
“Sao em không ăn cùng anh được?” Anh buồn buồn bã bã nói, “Chẳng nhẽ em quên hôm nay anh đã trải qua những chuyện gì không? Anh vừa trải qua hoạ hoạn và lụt nước! Sống như trải qua thảm hoạ chết sống không biết trước! Em không thể cùng anh ăn một bữa mừng tai qua nạn khỏi sao?”
“….” Cô không thể hiểu nổi sao anh còn nói được như thế…..
“Suốt ngày anh Mục Xuyên anh Mục Xuyên! Anh ta căn bản không phải là anh của em được không? Là thầy giáo! Sao em không gọi là anh thầy giáo đi? Đúng là chuyện rối rắm mà!” Anh vô cùng tức tối với ba chữ ‘anh Mục Xuyên’ kia……
Cô nhìn anh, trong đầu chỉ có bốn chữ: Không thể nói lý, không thể nói lý với anh….
Con người não tàn trong anh bắt đầu không an phận, anh gõ gõ tay lên mặt bàn hỏi cô: “Em nghĩ em gọi anh là gì?”
“Anh hai….” Cô không nghĩ ngợi trả lời, cô vẫn gọi anh như thế, có gì không ổn sao?
“Đổi cái khác…. thân thiết hơn một chút…..” Anh bắt đầu mở ra con đường dẫn dắt.
Cô hơi nghĩ ngợi, cho rằng mấy suy nghĩ-não-tàn này của anh là do ba chữ ‘anh Mục Xuyên’ kia đem lại, vì thế thuận miệng nói: “Anh Y Đình?”
“….” Anh kinh ngạc, “Cứ gọi là anh hai…. anh hai đi…”
Vừa dứt lời, một bóng đen phủ lên người Tiêu Y Đình.
Vì ở phía sau lưng Tiêu Y Đình nên anh không nhìn thấy nhưng Diệp Thanh Hòa thì thấy rất rõ, mỉm cười với bóng đen: “Học trưởng…”
Tiêu Y Đình lắc lắc đầu: “Cái này không thể, người một nhà sao có thể gọi là học trưởng…”
Nói xong, cảm giác có gì đó không đúng, sao tự nhiên Diệp Thanh Hòa lại cười?
Anh quay đầu lại nhìn, lập tức mây đen cuồn cuộn bao phủ, anh quát lên với Diệp Thanh Hòa: “Không cho phép!” Thât không thể hiểu nổi! Tại sao cô gái nào ở cạnh anh khi nhìn thấy Phạm Trọng đều cười cười rất xinh đẹp như thế?
“Chào hai người.” Phạm Trọng thân thiện cười một cái, cũng không đợi được mời, trực tiếp ngồi xuống.
“Ai mời ngồi thế?” Tiêu Y Đình xù lông, người này không có mắt nhìn sao? Chẳng nhẽ hắn không biết sự thật mình không được hoan nghênh sao? Đừng tưởng anh cho phép hắn kéo Nhị Hồ trong nhà anh hôm sinh nhật Cẩm Nhi là một thù hận tiêu tan!
Cho dù Tiêu Y Đình có quát tháo như thế nào, Phạm Trọng vẫn không nổi giận, vẫn luôn mỉm cười, nụ cười vô hại, giống như lá cây xanh mát, khẽ xào xạc trong gió: “Tiểu Nhị, tôi sắp đi rồi.”
“Đi? Nhanh lên! Càng xa càng tốt!” Tiêu Y Đình phất phất tay.
Ngược lại, trong phút chốc Diệp Thanh Hòa cảm nhận được chút buồn bã trên mặt Phạm Trọng, vì thế cảm thấy hơi khó chịu, cô hỏi Phạm Trọng: “Học trưởng Phạm, anh định đi đâu?”
“Em quan tâm hắn đi đâu làm gì?” Tiêu Y Đình nạt cô.
Nhưng có vẻ không hiệu quả, Phạm Trọng cười nói Diệp Thanh Hòa: “Đi Mỹ, trao đổi sinh viên.”
“Đi đi! Tốt nhất là đừng về nữa!” Tiêu Y Đình không chút khách khí nói.
Lúc này, đồ ăn được bê lên, phục vụ mang theo hai chiếc cốc, vốn định là cho Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình, nhưng cô không uống, vì thế nhường cốc lại cho Phạm Trọng.
Tiêu Y Đình chỉ rót bia cho mình.
Phạm Trọng không biểu hiện gì, tự mình rót lấy, một hơi uống cạn, rồi sau đó, giọng nói cô đơn vang lên: “Tiểu Nhị, thật xin lỗi…..”
Cái…. Cái gì? Hắn ta đang nói cái gì vậy?
Tiêu Y Đình cho rằng mình đã nghe nhầm, quên luôn cả việc uống bia, chỉ nhìn chằm chằm Phạm Trọng….
“Tiểu Nhị, sau này sẽ không có người giành bạn gái với cậu, không có người đánh nhau cùng cậu, không có người để cho cậu ghét nữa….” Phạm Trọng nhẹ nhàng nói, vẻ mặt trước sau vẫn bình thản.
Nhưng là tại sao, lúc Phạm Trọng uống sạch cốc bia kia, Diệp Thanh Hòa thoáng nhìn thấy khoé mắt anh ta ửng đỏ?
Tiêu Y Đình vốn là người thích ăn xương mềm, Phạm Trọng nói chuyện với anh như thế, anh không thể làm ra vẻ như mọi khi, quả như câu nói “Không đánh thì không quen”, anh và Phạm Trọng đánh nhau nhiều lần như thế, cũng đã không ít năm, đột nhiên anh hiểu được cảm giác của người hiệp khách trên giang hồ, dù đối thủ có như thế nào, nhưng nếu đột nhiên biến mất, lòng không trách khỏi cô đơn mất mát…..
Vì vậy, anh cười hắc hắc: “Đừng nói thế chứ! Nếu nói thay bạn gái như thay quần áo, anh em ta đều rất giống nhau! Chúc cậu lên đường thuận buồm xuôi gió!”
Ánh mắt Phạm Trọng sáng lên, giống như ngôi sao trong đêm tối: “Mấy năm qua….. cậu thực sự coi tôi như anh em sao?”
“….” Tiêu Y Đình thầm hối hận, chỉ là anh nhất thời mạnh miệng, những năm qua giữa hai người thì làm gì có anh em gì chứ, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, không cách nào rút lại, không thể làm gì khác ngoài cười hắc hắc: “Không phải nói từng đánh nhau thì là anh em sao….. Chúng ta uống, uống nào!”
Suốt đêm đó, Tiêu Y Đình và thiên địch của mình uống đến say khướt, hơn mười chai bia…..
Diệp Thanh Hòa không có ý ngăn cản, chính cô cũng không hiểu được cảm nhận của cô lúc này, rõ ràng biết được đối đầu của hai người những năm qua, nhưng bây giờ, đâu khác gì tri kỉ nhiều năm đâu?
Có lẽ, thật sự có những người như thế, là địch rồi mới biết là bạn…..
Cô chỉ hiểu được đến đó……
Chính là thông cảm, cô nên cho phép Tiêu Y Đình, vì nghĩ, dù anh có uống bao nhiêu, say thành như thế nào thì vẫn còn có cô chăm sóc anh. Cuộc đời này, liệu được bao nhiêu lần say?
Uống một hồi, cuối cũng hai người cũng kiệt sức.
Phạm Trọng lên tiếng trước: “Đủ rồi! Tiểu Nhị! Hôm nay tôi đã rất vui! Chỉ tới đây thôi, không uống thêm được nữa!”
“Cái gì? Cậu có ý gì? Đây là coi thường tửu lượng của tôi sao? Nói cho câụ biết, Phạm Trọng, tôi không thể kém cậu được! Phục vụ! Lấy thêm bia tới đây!” Tiêu Y Đình bất mãn nói.
Giờ phút này thực sự không thể nhìn ta ai hơn ai kém…
Trên mặt Phạm Trọng không mấy khác, nhưng có lẽ đã uống không ít nên trong mắt long lanh là nước, sóng sánh ý xuân…
Phạm Trọng ngăn phục vụ lại, cười nói: “Tiểu Nhị, cảm ơn cậu hôm nay đã say với tôi! Có lẽ… sẽ không bao giờ gặp lại nữa! Chào tạm biệt nhau ở đây đi……”
Giọng nói kia, ánh mắt kia, trong trẻo mà lạnh lùng, làm chấn động cả Diệp Thanh Hòa, nhưng Tiêu Y Đình đang say khướt kia không hề phát hiện ra, chỉ vẫy vẫy tay nói: “Ừ! Tạm biệt! Vĩnh viễn không gặp lại!”
Cuối cùng, Phạm Trọng là người trả tiền.
Diệp Thanh Hòa chưa kịp ngăn cản, Phạm Trọng đã thanh toán xong, đột nhiên cô nghĩ đến hai chữ: tác thành.
Cô cũng không hiểu tại sao hai chữ đó lại xuất hiện trong đầu cô…..
“Để anh giúp em đưa cậu ấy về! Mình em có lẽ không thể!” Phạm Trọng nói với cô.
“Được! Cảm ơn anh!” Diệp Thanh Hòa vẫn cảm thấy đầu óc mình tối nay có chút chậm chạp, khó linh hoạt.
Vì vậy Phạm Trọng bắt lấy cánh tay của Tiêu Y Đình, dìu lên.
Tiêu Y Đình hết lần này đến lần khác đưa qua đưa lại cơ thể, còn vùng ra khỏi tay của Phạm Trọng: “Không cần! Tự tôi đi được! Không cần cậu lo!”
Phạm Trọng và Diệp Thanh Hòa liếc mắt nhìn nhau, một khắc kia cô thấy được trong đôi mắt kia có gì đó như dung túng, ánh mắt ấy, cô rất quen thuộc….
Hai người khó khăn lắm mới khiến Tiêu Y Đình yên lặng, mỗi người một bên dìu đi.
Cũng may là anh chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, vẫn có thể tự bước đi. Lúc về đến nhà còn vênh mặt lên nói với Phạm Trọng: “Nhìn đi! Tôi đâu có say!”
Phạm Trọng tiếp tục dung túng cười cười vui vẻ: “Đúng! Tiểu Nhị rất lợi hại!”
“Được rồi! Lần tới chúng ta lại uống nữa…. uống nữa…” Dường như Tiêu Y Đình đã hoàn toàn quên đi chuyện trong quá khứ của hai người….
Phạm Trọng không đáp lại anh, vẫn mỉm cười ấm áp, còn yên lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó mới xoay người rời đi, lúc rời đi không nói thêm một lời tạm biệt, thâm chí còn không nhìn lấy Diệp Thanh Hòa một cái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.