Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 200: Bên ngoài không giống nhau

Cát Tường Dạ

30/09/2016

“Phó Chân Ngôn!” Cô hoảng sợ hét lớn.

Cô mở mắt, chỉ thấy một màu đen đặc, những hình ảnh đáng sợ vẫn chưa thể biến mất ngay, nhất thời rối loạn, không biết bản thân đang ở đâu.

Một cánh tay nhẹ ôm lấy cô, vỗ về.

Hương hoa cúc nhàn nhạt quen thuộc bay đến chóp mũi cô,chăn gối đều mềm mại như mây trời, còn trán cô đang dựa vào một lồng ngực rắn chắc……..

Cô thở ra một hơi, chỉ là mơ, mà lại như không phải mơ………

Trong bóng đêm, cô chỉ nhìn thấy Phó Chân Ngôn khắp người đều là máu……..

Cô nhịn không được, co người lại.

Cánh tay đang ôm cô dùng thêm sức, hơi thở lan ra từ đỉnh đầu cô, giọng nói thì thầm êm ái: “Ngoan, ngủ nào……..”

Cô nhanh chóng nhớ lại tất cả những chuyện tối hôm nay: cô về nhà rồi……. Cô không ở Vân Nam nữa…… Anh bôi thuốc cho cô…….. Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi……..

Cho nên, bây giờ, cô đang ngủ trong lòng anh?

Đột nhiên cô nhớ tới chuyện: Anh nói muốn kết hôn cùng cô…….

Kết hôn……

Cô hơi giật mình, anh lại càng ôm chặt cô hơn, cả người cô dán vào người anh.

Bàn tay cô đặt giữa hai người, qua lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được bắp thịt dẻo dai, khoẻ mạnh của anh…….

Thời gian thấm thoát qua đi, như một giấc mơ, thiếu niên hôm nào còn tươi cười cầm quả bóng rổ trên tay nay đã 27…….

Cô nhắm mắt lại, hương hoa cúc nhàn nhạt lại tràn ngập lồng ngực cô.

Cổ Bảo Ngọc sợ gặp lại Lâm Bảo Ngọc, cái này,cô đã hiểu rõ, cái gọi là trước sau như một, xa rồi lại gặp, là như thế.

Đương nhiên, cuộc đời này có biết bao kiểu gặp lại nhau, trong đó có một loại, thời gian lâu như không lâu, chỉ trong chớp mắt đã được gặp lại, khiến người ta mừng không nói lên lời………

Giống như lúc này, cả người cô đang dán vào người anh, bàn tay có thể cảm nhận rõ từng nhịp tim đập của anh, hốc mắt cô ẩm ướt, nghẹn ngào………

“Ngủ ngoan, không được suy nghĩ gì nữa…….” Tay anh đưa lên sau gáy cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Vâng……” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, đặc âm mũi.

Chiếc mũi nghẹn ứ nhưng không làm cô khó hô hấp, vì tảng đá lớn kia trong lòng cô đã được nhẹ đi rất nhiều trong nháy mắt.

Nhưng vẫn là cố chấp, không thôi lo lắng, không thể buông xuống, chỉ là vẻ ngoài không giống nhau…..

Cô suy nghĩ mông lung mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi. Người đêm nay không ngủ chính là anh.

Quanh đi quẩn lại, rất nhiều chuyện kéo đến trong suy nghĩ của anh, chuyện về cô, nếu không phải do anh ép cha cũng không kể cho anh, chín năm qua chịu đựng của cô, càng trách bản thân vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn, tự hỏi bản thân sau này phải bù đắp ra sao cho cô. Không phải cô đồng ý kết hôn với anh rồi hay sao? Tuy nhiên, mọi chuyện quá dể dàng như thế khiến anh không dám tin đây là sự thật, giờ phút này cô đang yên bình nằm trong lòng anh, anh vẫn rất sợ hãi, sợ sẽ giống như bao đêm trước, khi tỉnh lại mọi thứ hạnh phúc là cô sẽ biến mất như một giấc mơ……..

Dường như cô đã ngủ say, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gáy nhỏ, anh không khỏi hoài nghi, ba năm qua ở Vân Nam, cô đã được một đêm ngủ ngon?

Đến nỗi, suốt đêm anh không dám cử động, bảo vệ cho giấc ngủ của cô, giống như nguyện ý mãi ôm cô như thế, bảo vệ cô suốt quảng đường còn lại………

Sáng hôm sau, cô giật mình tỉnh giấc, ngẩn người vì ánh sáng xung quanh, không giống với lần tỉnh dậy lúc nửa đêm…….

Ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ cũng khiến cô đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ngồi bật dậy từ trong lòng anh, dừng sức đẩy anh ra: “Anh đứng lên mau! Mau về phòng mình! Để người khác nhìn thấy là không hay đâu!”

Cô cảm giác được giờ cũng không còn sớm, chỉ sợ Khương Vãn Ngư sắp qua phòng kêu anh xuống ăn sáng……..

Anh từ từ nhắm chặt mắt, chỉ là giả vờ ngủ, một đêm không ngủ, cô vừa dậy anh liền giả bộ còn đang ngủ, bị cô đẩy mới làm ra vẻ bị đánh thức, kéo cô nằm xuống giường, chôn mặt vào cổ cô: “Em là vợ của anh đó, làm vậy sao được?”

Diệp Thanh Hòa sửng sốt, từ trước đến giờ cũng có lúc anh làm thế, anh xem phim kinh dị rồi ôm chặt cô, chôn mặt vào cổ cô rồi ngủ thiếp đi, nhưng bây giờ, thân phận có đột nhiên thay đổi, cô có chút không quen………

Không thấy cô phản ứng lại, anh hoảng sợ, ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi cô: “Em…. hối hận rồi sao?”

Cô yên lặng xuống giường.

Lần này anh thực sự gấp gáp, cũng xuống giường: “Là thật sao?”



Cô lấy từ trong tủ ra một chiếc váy, váy liền màu đỏ mới tinh,rực rỡ đến chói mắt, đây là quà sinh nhật Tô Chỉ San tặng cô, còn nói chiếc váy này là chuyện bí mật của riêng hai người.

Hiển nhiên lúc đó chiếc váy này không phải phong cách của cô nên chỉ để gọn trong tủ, nhưng hôm nay, cô rất muốn mặc nó………

“Nói gì với anh đi!” Anh thì vội sắp chết, cô lại bình tĩnh như thế.

Cô quay đầu, ánh mắt sóng sánh như nước: “Anh không định thay quần áo sao?” Nói xong liền cầm váy đi vào nhà tắm.

Anh ngây ngốc đứng tại chỗ, sau đó mới hiểu ý của cô, nhưng vẫn đứng lại đó ngây ngốc nhìn cánh cửa nhà tắm cười, mãi đến khi cô tắm sau, thay đồ rồi đi ra vẫn thấy anh ở đó.

Cô ngạc nhiên: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

“Hả! Cái này…. Anh đi ! Đi ngay đây!” Anh vội vàng mở cửa.

Diệp Thanh Hòa cũng định xuống lầu nên đi ngay phía sau anh.

Cửa vừa mở thì cửa phòng đối diện cũng mở ra, Tiêu Thành Trác đi ra, bắt gặp Tiêu Y Đình đi ra từ trong phòng cô, khuôn mặt liền tối sầm lại,nhưng sau đó lại vui vẻ: “Chị về rồi, tối qua em chưa được gặp chị……..”

Tối hôm qua, lớp học thêm học đến muộn.

“Chú nhỏ.” Diệp Thanh Hòa toàn thân đỏ rực, đi ra từ phía sau Tiêu Y Đình.

“Chị, đã lâu không gặp.” Giọng nói con trai mới lớn hơi khó nghe, Tiêu Thành Trác cười đến vui vẻ, “Xinh đẹp thật đó!”

Trước kia là một đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu, giờ đã thành một thiếu niên cao lớn khoẻ mạnh.

Dĩ nhiên lớn cũng hiêu chuyện hơn, Tiêu Thành Trác không ào vào ôm ấp cô như trước nữa, cũng biết giữ khoảng cách với cô.

Diệp Thanh Hòa khẽ cười: “Chú nhỏ lớn thật rồi!”

Tiêu Thành Trác cười vui vẻ: “Đương nhiên, còn có bạn gái luôn rồi đó!”

“Chú giỏi quá cơ? Muốn bị đòn sao?” Tiêu Y Đình hung hăng trừng mắt với Tiêu Thành Trác, tiểu tử này, mới trung học thôi đã có bạn gái? Không phải muốn chết sao?

Tiêu Thành Trác trừng mắt lại: “Chú vẫn còn nhớ rõ, cháu có bạn gái từ hồi đi nhà trẻ, so với cháu thì chú đây vẫn còn chậm hơn nhiều nha!”

“Chú đừng có mà nói bậy!” Tiêu Y Đình theo bản năng liếc nhìn Diệp Thanh Hòa một cái.

Diệp Thanh Hòa vui vẻ, như có như không cười cười, giống như hồi mới mười sáu………..

Tiêu Thành Trác chuẩn bị đi học, nhưng có vẻ bị muộn rồi, còn không kịp ăn sáng, vội vàng nói tạm biệt với Diệp Thanh Hòa rồi xuống lầu.

Diệp Thanh Hòa sau đó lại đổi ý, đợi anh thay đồ xong mới cùng xuống lầu.

Mấy phút sau, anh xuất hiện ngoài cửa, sơ mi đỏ……..

Màu đỏ……..

Vẫn dáng vẻ tươi cười đó, cô đột nhiên nhớ lại hình ảnh anh mặc chiếc áo lông màu đỏ, nhưng là, áo sơ mi đỏ hình như có hơi……. hơi chói mắt quá thì phải…………….

Anh huýt sáo, đứng trước mặt cô, mặt mày vui vẻ: “Có phải rất đẹp trai đúng không?”

“…….” Cô thu lại ánh mắt, ấp úng, “Đẹp trai….. Con dế mèn màu đỏ………”

Anh bị cứng họng không nói được, lúc sau mới nói: “Không phải là anh phối cho hợp với em sao?”

“Thôi được rồi, chúng ta cũng nên….. nói với hai bác một tiếng trước khi đi chứ?” Cô thoáng chần chừ.

“Nói cái gì?” Anh giấu được sự buồn cười, cố ý hỏi.

Làm sao cô có thể trúng kế của anh? Cô trừng mắt nhìn anh: “Không nói thì đành thôi vậy!”

“Được được được! Là anh sai! Em yên tâm, không cần phải nói!” Anh nói, “Mang theo chứng minh thư và hộ khẩu chưa đó?”

“….” Cô đã quên.

“Anh biết mà!” Anh đi vào phòng cô, tìm đông tìm tây sau đó đi ra, nắm lấy tay cô: “Đi thôi!”

Cô bước theo: “Đợi đã, cũng nên nói với hai bác một tiếng đã!”



Cô nghĩ, chuyện quan trọng như kết hôn, nếu không được trưởng bối đồng ý, không phải là không tôn trọng họ sao? Nhất là Khương Vãn Ngư, vốn không đồng ý chuyện này.

Anh dừng bước, nhìn cô một lúc, sau đó nắm chặt tay cô hơn: “Được!”

Diệp Thanh Hòa liền bị anh vừa lôi vừa kéo xuống lầu, lúc đi cầu thang suýt nữa thì ngã, cuối cùng nghiêng nghiêng lảo đảo đứng trước mặt Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư.

Đầu tiên Khương Vãn Ngư nhìn thấy bộ đồ đỏ của cả hai người mà có chút kinh hãi, sau bình tĩnh lại, nhìn đến hai người đang nắm tay nhau, khẽ mỉm cười nói: “Đang định lên gọi các con xuống ăn sáng, giờ xuống rồi……”

Diệp Thanh Hòa cảm giác được một đợt lạnh dọc sống lưng, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng bị Tiêu Y Đình giữ chặt hơn.

“Cha, mẹ, chúng con có chuyện muốn thưa.” Tiêu Y Đình cười nói.

“Chuyện gì?” Sắc mặt Khương Vãn Ngư đã thay đổi, chén nước trong tay được đặt xuống bàn.

“Chúng con không ăn sáng ở nhà nữa….” Anh nói.

Biểu cảm Khương Vãn Ngư thả lỏng, ý là ‘Cứ tưởng là có chuyện gì’, chậm rãi nâng chén nước lên.

Tiêu Y Đình nói tiếp: “Bởi vì hôm nay bọn con phải đi đăng kí kết hôn! Thời gian gấp rút! Gặp lại hai người sau!”

Nói xong, kéo tay Diệp Thanh Hòa chạy nhanh ra ngoài, Diệp Thanh Hòa còn không kịp nói lấy một câu, không biết được thái độ của Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư.

“Anh cứ thế mà đi sao?” Cô bị anh kéo đi, nhịn không được hỏi.

“Có vấn đề gì sao?” Anh chạy đến vui vẻ, kéo cô ngồi vào trong xe, còn giống như sợ bị đuổi theo, nhanh chóng khởi động xe.

Đây là xe mới của anh, trong xe là miếng ngọc cô tặng anh khi về nhà lần trước “Bộ Bộ Sinh Liên”

Cô có chút lo lắng: “Anh làm trò như thế, không sợ bác gái không vui sao?”

Anh vừa lái xe vừa trả lời qua loa: “Em yên tâm! Người phụ nữ của ai thì người đó thu phục!”

“Có ý gì đây?” Nhất thời chưa hiểu, cô cau mày nhìn anh.

Anh cười cười: “Ý của anh là, người phụ nữ của anh anh thu phục, còn người phụ nữ của cha anh thì ông ấy thu phục, đã hiểu chưa?”

Cô không nói gì, đúng là đã lên xe của anh, khó lòng mà nhảy xuống…….

Miếng “Bộ Bộ Sinh Liên” loé lên rực rỡ dưới ánh mặt trời, chuyện kể rằng, miếng ngọc này có thể dẫn đường cho người ta trở lại kiếp trước, có đúng vậy không?

Hai người đi rồi, trong phòng ăn nhà họ Tiêu, chén nước trong tay Khương Vãn Ngư rơi xuống, nước lênh láng mặt bàn.

Khương Vãn Ngư vừa luống cuống tay chân vừa tức giận: “Ông xem! Ông xem! Chuyện này là sao nữa đây? Con cái lớn rồi không cần nghe cha mẹ sao? Kết hôn là chuyện lớn như thế mà không cần bàn bạc với chúng ta sao?”

Tiêu Thành Hưng nghe, từ từ gật đầu: “Đã nói với tôi rồi.”

“Nói khi nào?” Khương Vãn Ngư dùng lực lau nước trên áo, vải lụa bị bà di đến nhăn lại.

“Trước kia….” Tiêu Thành Hưng nhấc tờ báo vô tội trên bàn lên, bị dính nước, nhỏ giọt, nhỏ giọt……….

“Ông làm vậy là muốn sàn nhà bị bẩn sao? Cả hai cha con ông! Khi nào mới khiến người khác bớt lo lắng?” Khương Vãn Ngư bực bội, thành ra ‘giận chó đánh mèo’, “Không được! Ông gọi điện kêu hai đứa về ngay! Không cho phép đăng kí gì hết!”

Mắt thấy tờ báo không thể dùng được nữa, Tiêu Thành Hưng vất vào thúng rác, nhìn vợ mình một cái: “Vì sao phải vậy? Không phải bà vì chuyện kết hôn của con trai mà hao tổn biết bao tâm trí sao? Còn nói nó không còn nhỏ, cũng đã 27 rồi, nên kết hôn nữa? Bây giờ nó đi đăng kí kết hôn, bà còn phản đối?”

“Không phải tôi không cho phép nó kết hôn, mà là……” Bà có nói là bà không cho phép con trai kết hôn với Diệp Thanh Hòa sao? Nói rằng bà không bao giờ đồng ý chuyện này, bà rất gai mắt, Diệp Thanh Hòa không phải con dâu lí tưởng của bà? Một người lạnh nhạt vô tình, không giỏi giao tiếp, cố chấp tuỳ hứng, một người sẵn sàng chạy đến Vân Nam mấy tháng không về, người như thế có thể chăm sóc tốt cho con trai của bà sao? Nhưng là, bà không thể nói ra, vì chồng bà đối với con bé, bà biết rõ hơn ai hết………..

Cho nên, bà chỉ có thể dùng cách của phụ nữ mà giận dỗi: “Mấy cha con ông là đang thông đồng lừa tôi sao? Còn coi tôi là vợ là mẹ không? Hại tôi vất vả lo lắng trăm bề, lúc này lại vác bản mặt xám tro lạnh ngắt này!”

Tiêu Thành Hưng thấy vợ mình như sắp khóc, chỉ có thể thở dài: “Ai làm cho bà mặt xám tro lạnh ngắt chứ? Giờ bà còn trách ai? Không phải con trai đã nói rất nhiều lần là không cần đính hôn rồi sao? Nó cũng nói sẽ không kết hôn với Cẩm Nhi! Bà còn cố cho đăng báo! Vãn Ngư, bây giờ là thời đại gì rồi, chẳng lẽ bà còn cố theo chuyện mai mối cha mẹ ước hẹn sao?”

Khương Vãn Ngư tức giận trừng mắt: “Làm theo lời mai mối của cha mẹ có gì không tốt? Tôi bức hôn thằng bé được sao? Không phải tôi và ông cùng thống nhất rồi sao? Không phải nói sẽ ổn cả sao? Cả hai người con trai đều như thế, có cái gì không tốt?”

Tiêu Thành Hưng lắc đầu: “Được được được, không có cái gì không tốt, lần này người không muốn đính hôn cũng không phải nhà chúng ta, là người nhà Cẩm Nhi không muốn gả con bé cho Y Đình mà!”

“Nói đến càng thêm bực mình!” Khương Vãn Ngư vừa nói vừa thở hắt ra, “Con trai chúng ta ưu tú như thế! Mà lại bị từ hôn! Nhà chúng ta mạnh hơn nhà họ Quách rất nhiều lần đó! Phải là chúng ta từ chứ! Nhà họ dựa vào cái gì mà từ hôn chứ?”

Tiêu Thành Hưng không khỏi thấy buồn cười, lúc đầu người xem trọng nhà họ Quách là bà ấy, hiện tại đang nói nhà họ không xứng đáng cũng là bà ấy, đây là chuyện phụ nữ đi? Mặc kệ là chuyện gì, đối với Khương Vãn Ngư, cả đời này con cái và ông là quan trọng nhất, nếu có ai làm tổn thương họ thì dù là ai bà ấy cũng sẽ giẫm lên, nhưng nếu đã như thế, vì sao vẫn cố chấp không tác thành cho con trai, để nó thuận lợi cưới được Thanh Hòa? Chẳng nhẽ là ghen sao?

“Vãn Ngư! Nghe tôi này! Cứ để thằng bé cưới được Thanh Hòa về, bà vừa có con gái vừa có con dâu, theo tôi, bà khó mà tìm được đứa con dâu thứ hai như con bé, dù sao cũng là đứa trẻ nhà chúng ta nuôi nấng. Sau này, hai năm nữa thôi, con đàn cháu đống, nhà cửa náo nhiệt, không phải rất vui vẻ sao? Chẳng nhẽ bà thích nhà này loạn lên như cào cào? Nếu bà cứ cố chấp, thằng bé lại cứng đầu, nhỡ đâu mất con dâu còn mất cả con trai, về sau có cháu cũng không dẫn đến cho bà bế bồng, nhà này coi như đoạn tuyệt! Vì sao còn phản đối làm gì? Thằng bé không phải máu mủ của bà sao?” Tiêu Thành Hưng khuyên nhủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook