Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 192: Bức ảnh
Cát Tường Dạ
21/09/2016
Đột nhiên cô hiểu ra mình nên đi đâu.... .........
Bảy năm, giống như một kiếp luân hồi, cô lại một mình đơn độc giữa phố người, giống năm cô mười sáu tuổi ấy, cô đứng trước cửa ‘nhà mình’ , toàn bộ thế giới chỉ còn lại cảm giác của cô, mờ mịt nhưng không thể từ bỏ.... ......
Chỉ là bảy năm trước, có một bác Tiêu đứng trước mặt cô như một vị thần hộ mệnh, nói với cô, sẽ đưa cô về nhà, bảy năm sau, cô đã có thể tự mình, còn cần ai bảo hộ nữa sao?
Nhà họ Tiêu giống như gia đình thứ hai của cô, cho dù có chút không thoải mái, nhưng ít nhiều cũng khiến cô không cảm thấy lạnh lẽo cô đơn, giờ phút này, trở về có chút nghẹn ngào.... .......
Từng suy nghĩ rất lâu, cô chọn ‘trở về’, dù sao nhà họ Tiêu cũng có ơn với cô, đã nhiều năm không về, không biết bác ấy sẽ nghĩ cô là người như thế nào?
Lúc này, dường như tất cả mọi người đều đã có mặt ở nhà họ Tiêu, Tiêu Thành Trác vui vẻ hô lớn ra đón cô, nhận lấy hành lý, những người còn lại cũng rất vui vẻ, lúc đầu đều nghĩ rằng cô sẽ ở Vân Nam đến hết Tết âm lịch.... .......
Dì Vân vẫn làm việc ở nhà họ Tiêu, thấy Diệp Thanh Hòa về, Tiêu Thành Hưng liền kêu bà nấu cho cô ăn, Tiêu Y Bằng và Vi Vi cũng ở nhà, Khương Vãn Ngư cũng ôn hòa cười, nói với cô: “Thanh Hòa, chào mừng cháu về nhà, năm mới vui vẻ.”
Chào mừng cháu về nhà.... ....
Lời lẽ ấm áp làm sao......
Dì Vân nhẹ nhàng đi đến đón lấy áo khoác cô cởi ra, không khí ấm áp lập tức bao lấy người cô, không khí này, thực sự rất ấm áp, suốt bảy năm qua, cô chưa bao giờ không cảm kích nhà họ Tiêu, tuy nhiên, khát vọng độc lập của cô cũng luôn mãnh liệt, nhưng vẫn luôn tham lam cái không khí ấm áo này, có ai lại không muốn chứ?
Mọi người ngồi xuống, Tiêu Thành Trác ngồi bên cạnh cô, để cho cô tự nhiên hơn, Trình Oái Vi ngồi ở bên còn lại của cô.
Cô nhìn thấy ánh mắt Tiêu Y Bằng nhìn chị dâu lúc đó có hơi dao động, trên mặt vẫn luôn là nụ cười mỉm nhàn nhạt, đối với cuộc hôn nhân này có vẻ chỉ có mình anh ấy hưởng thụ, từ trước tới giờ Trình Oái Vi vẫn không hề nhìn đến anh ấy.... ....
Có vẻ như cô hiểu ra một chút, Trình Oái Vi ở nhà chồng, mấy những đàn ông trong nhà thì không có chuyện gì để nói cùng, với mẹ chồng thì không được thân thiết như Quách Cẩm Nhi và Khương Vãn Ngư, cô là người duy nhất trong nhà cùng tuổi với cô ấy, cho nên ngồi cạnh cô. Từ chuyện này có thể thấy được, Trình Oái Vi và anh cả, hai người..... đáng lo lắng thì phải? Nếu không thì, Trình Oái Vi nên ngồi cạnh anh cả mới phải?
Cô có ý tốt, nói với Trình Oái Vi: “Chị dâu.”
Trình Oái Vi ngồi đoan trang, tươi cười đáp lại: “Đừng có khách khí như vậy, gọi tôi là Vi Vi là được rồi.”
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Trình Oái Vi hung hắn dựng ngón giữa, hoàn toàn khác với Trình Oái Vi của lúc này.... ....
“Nha đầu! Cháu còn biết về cơ đấy! Bác còn tưởng cháu cứ nhẫn tâm đi mãi đến tận lúc già! Sao nào? Nhớ nhà sao?” Đương nhiên Tiêu Thành Hưng rất vui vẻ đối với chuyện cô trở về, cười hỏi.
Diệp Thanh Hòa không đành lòng hắt cho Tiêu Thành Hưng gáo nước lạnh, càng không thể nói ra lí do trở về, thuận theo cười nói: “Dạ vâng, cháu nhớ nhà, nhớ bác Tiêu, bác gái, các anh chị.....”
Nói cả Khương Vãn Ngư vào có lẽ quá khách sáo, nhưng dù vậy vẫn phải làm, quả nhiên Tiêu Thành Hưng nghe xong rất vui vẻ, ai lại không thích một đứa trẻ hiểu chuyện chứ?
“Chị, vậy còn em.....” Tiêu Thành Trác ở một bên không tiện xen vào, căn thời cơ tranh thủ tình cảm.
Diệp Thanh Hòa cười: “Chú nhỏ, chú đã lớn cao hơn cháu nhiều như thế mà vẫn còn cái tính trẻ con đó!”
“Ai là trẻ con? Ai tính trẻ con?” Tiêu Thành Trác mất hứng rồi.
Nhưng là, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, một hồi giận dỗi này nọ, đúng lúc Trình Oái Vi sắp có hài kịch lại rối rít kéo Diệp Thanh Hòa xem cùng.
Mùng một, nhà họ Tiêu rất vui vẻ ấm áp, đúng không khí ngày Tết.
Nhưng trong một căn hộ trong tiểu khu gần trường đại học, mọi thứ lại yên tĩnh đến lạ thường.
Lúc này bệnh của Tiêu Y Đình đã nặng hơn, hình như sốt cao, đang trong cơn mê man, không biết gì đến chuyện Diệp Thanh Hòa trở về.
Quác Cẩm Nhi mặc quần áo của anh, ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của anh lại càng thêm lo lắng, sao lại thế, thuốc không hề có tác dụng, không hề hạ sốt gì cả?
Hôm nay là mùng một, cô ta gọi điện đến chỉ muốn chúc anh năm mới vui vẻ, trước đó cũng gửi tin nhắn cho anh nhưng không thấy anh trả lời, là vì ốm thành thế này sao?
Ai biết, được, cô ta chỉ kịp gọi anh một tiếng anh hai, anh liền nói mình ốm, muốn cô ta nấu cháo cho anh......
Quách Cẩm Nhi nghe đến đó vui mừng như điên, nhưng câu nói sau lại đẩy cô ta vào hầm băng, anh nói: “Em trở về đi có được không?”
Vì thế cô ta hiểu được, ‘em’ kia không phải là Quách Cẩm Nhi cô.... .....
Nhưng cô biết, Diệp Thanh Hòa đang ở Vân Nam, sao có thể về đây bên anh ấy?
Nghĩ đến lời anh nói, thì anh đang ở nhà sao? Không phải mẹ nuôi nói anh đi công tác điều tra một vụ án sao? Nhưng nếu thật sự ở nhà thì sao đến cháo để ăn cũng không có?
Không, không thể nhịn được! Tưởng tượng ra anh một mình chịu đựng bệnh tật, Quách Cẩm Nhị đau lòng không thôi....
Cô ta gọi lại cho anh nhưng không ai bắt máy.
Cô ta đành gọi điện cho Khương Vãn Ngư, biết được anh không ở nhà, rốt cuộc là anh ở đâu?
Lo lắng không kiềm được, cô ta kể cho Khương Vãn Ngư nghe, bà cũng rất lo lắng, kêu Quách Cẩm Nhi nhanh chóng đến xem anh thế nào.
Hai người đến tiểu khu gần như cùng lúc, cùng lên lầu, nhấn chuông nhưng chuông bị hỏng, gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Khương Vãn Ngư dùng chìa khóa mở cửa, thấy, dáng vẻ mê man lúc này của Tiêu Y Đình.... ......
Lúc ấy Khương Vãn Ngư cũng sắp khóc, may mắn có chìa khóa của dì Vân, nếu không đã không vào được, Tiêu Y Đình có ốm chết trong đây cũng không ai biết.
Hai người nhanh chóng gọi bác sĩ đến khám cho anh, Khương Vãn Ngư thì vội vàng đi nấu cháo.
May mà bác sĩ nói anh chỉ ốm sốt, mặc dù có chút nghiêm trọng nhưng thể chất của anh vốn tốt nên chỉ cần uống thuốc sẽ sớm khỏe lại.
Lúc này Khương Vãn Ngư mới bớt lo, ở lại một lúc, xác định mọi chuyện đã ổn, liền giao anh lại cho Quách Cẩm Nhi chăm sóc, bản thân còn phải về.
Cháo chín, Quách Cẩm Nhi lấy ra một chén nhỏ, đưa đến cho Tiêu Y Đình.
Nhưng giờ anh đang ngủ, sao ăn được? Cô ta cũng chưa từng hầu hạ người ốm, chưa bao giờ đút cho người khác ăn, nhưng cô ta vẫn thử đút cháo cho anh, có vẻ như vì cháo nóng nên anh không chịu ăn, vung tay lên, hất đổ bát cháo, đổ hết lên người Quách Cẩm Nhi.... ...
Lúc đầu Quách Cẩm Nhi định vào phòng của Diệp Thanh Hòa thay quần áo của cô, nhưng là.... ......
Không dám.
Vào một ngày cuối năm, cô phát hiện ra, anh có thói quen vào phòng Diệp Thanh Hòa ngồi chờ, còn ở lì trong đó rất lâu, có khi còn ngủ lại đó.
Cô ta không ít lần lén nhìn anh, anh không phải đang luyện chữ thì là xem hồ sơ vụ án, cảm đôi khi là chơi game trên máy tính.
Có nhiều lần nhân lúc anh không ở nhà, cô ta vào phòng của Diệp Thanh Hòa, chính mình cũng biết được bản thân đang tự mình đi tìm phiền phức, nhưng là, cô ta không khống chế được bản thân, không hiểu được rốt cuộc căn phòng này cảm gì hấp dẫn anh?
Không khí trong lành hơn? Ánh sáng đủ hơn? Hay là vì chuyện khác?
Cô ta cũng chỉ nghĩ bản thân tự cảm nhận một chút.... .........
Nói thật, cô ta thực sự ngưỡng một Diệp Thanh Hòa, quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Y Đình chỉ đơn thuần là anh em sao? Nếu như vậy thì thực sự khiến người ngoài quá đố kị rồi.... ....
Cô ta không hiểu, rốt cuộc Diệp Thanh Hòa có cái gì mà Tiêu Y Đình xem trọng như thế?
Nhưng là, cô ta luôn có nhận được sự khác biệt của anh đối với Diệp Thanh Hòa, không nói lên được là gì, chỉ biết rằng, Diệp Thanh Hòa là người duy nhất trong lòng anh.... ....
Cô mở tủ quần áo của Diệp Thanh Hòa, lấy mấy bộ quần áo ướm lên người, mấy bộ đồ này thực sự rất bình thường, cô ta luôn đánh giá không cao cách ăn mặc của Diệp Thanh Hòa. Nhưng Diệp Thanh Hòa xnh đẹp tinh tế, mặc dù gầy nhưng khi mặc những bộ quần áo này lên người lại toát ra khí chất riêng biệt, giống như câu nói: ‘Quần áo là do người mặc.’
Cô ta còn xem qua tủ sách của Diệp Thanh Hòa, muốn tìm hiểu Diệp Thanh Hòa có tâm hồn như thế nào, không phải cô ấy rất hay đọc sách sao? Quách Cẩm Nhi lấy xuống, xem rồi lại cất, một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận: Diệp Thanh Hòa là người không thú vị chút nào.
Nhưng dù thế, vẫn là người trong lòng Tiêu Y Đình, cô ta không ganh tị sao được.... ....
Đêm hôm đó, cô ta còn đang đọc dở một cuốn sách, Tiêu Y Đình trở về, mặt lạnh tanh đứng trước cửa, chỉ nói với cô ta hai chữ: “Để xuống.”
Tiêu Y Đình chưa từng dùng thái độ như thế nói chuyện với Quách Cẩm Nhi, tuy nhiên luôn là khách khí, không mặn không nhạt, không tình cảm, không cảm xúc.... ....
Bảy năm qua, cô ta tủi thân không ít lần.... ......
Quách Cẩm Nhi tay cầm sách đứng ngây người, lại nghe anh quát lớn: “Để sách xuống!” Bộ dạng kia giống như sắp tức giận.
Quách Cẩm Nhi bị dọa sợ, vội vàng cất sách lên.
“Ra ngoài.” Anh đi tới, nói một câu duy nhất.
Một khắc kia, Quách Cẩm Nhi thực sự muốn khóc.
“Ra ngoài! Từ sau không cho phép em lại gần căn phòng này!” Anh đi về phía bàn học, ánh mắt từ tầng sâu nhất đều là băng giá lạnh lẽo.
Quách Cẩm Nhi cố nhịn, yên lặng đi ra ngoài, nhưng không cam lòng rời đi. Từ nhỏ đến lớn Quách Cẩm Nhi chưa từng chịu ủy khuất như thế, ở nhà, cô ta là bảo bối của cha mẹ và anh trai, không ai nỡ nói nặng lới với cô ta, nhưng bảy năm quam vì Tiêu Y Đình anh lại chịu đựng nhiều như thế.... ....
Tiêu Y Đình ở lại trong phòng, mọi thứ yên tính trở lại, anh trải giấy ra, bắt đầu luyện chữ.
Quách Cẩm Nhi giận đến mất lí trí, nhấc tờ giấy trải trên mặt bàn lên, không nói gì, chỉ đứng đó khóc.
Trong lúc tờ giấy bị nhấc lên, vướng vào lọ mực, mực cứ thể đổ tràn ra, dù anh đã cố sức ngăn cản nhưng mực vẫn thẳng đường chảy xuống ngăn kéo.......
Quách Cẩm Nhi thấy sắc mặt anh thay đổi.......
Tiêu Y Đình vội vàng mở ngăn kéo ra, trong đó là một khung hình, trên đó loang lổ vết mực, không biết có làm bẩn bức ảnh bên trong hay không.......
Quách Cẩm Nhi thấy được bức ảnh kia là hình ba người, một trong số đó là Diệp Thanh Hòa, nhanh chóng hiểu được tầm quan trọng của bức ảnh, trong lòng càng thêm luống cuống, có giác sợ hãi bò dọc xương sống.
Quách Cẩm Nhi biết, cô ta gặp rắc rối rồi.... ...
Quách Cẩm Nhi sợ hãi nhìn về phía Tiêu Y Đình, trong mắt anh đều là lửa giận, dường như muốn thiêu cháy cô thành tro bụi.... ...... ...
Quách Cẩm Nhi muốn nói xin lỗi, nhưng ba chữ nghẹn lại không nói ra được.... .....
Rồi sau đó, Tiêu Y Đình vung tay lên, bộ dạng như muốn đánh Quách Cẩm Nhi, cô ta chắc rằng mặt mình lúc đó đã trăng bệch, cả cơ thể đã run rẩy không ngừng.......
Nhưng là, anh không xuống tay, anh nói một tiếng, còn đau lòng hơn là cái tát tưởng như sẽ đến kia: “Biến.”
Lúc nghe thấy chữ kia, lòng Quách Cẩm Nhi tan nát......
Thà rằng anh đánh, cô ta sẽ đau còn anh bớt giận, nhưng một chữ ‘biến’ kia, nhục nhã biết bao nhiêu?
Quách Cẩm Nhi đau và giận, càng giận chủ nhân căn phòng này hơn!
Một khắc kia, cảm xúc của Quách Cẩm Nhi bạo phát, dường như muốn đem tất cả ủy khuất bản thân chịu đựng bao nhiêu năm qua phát tiết ra, đưa tay giằng lấy khung ảnh trong tay anh, ném xuống.... ....
Kính vỡ vụn......
Mực trên sàn vẩy lên bức ảnh.... ....
Một lần nữa Quách Cẩm Nhi thấy được lửa giận bùng lên trong mắt anh.... ...
Thì sao chứ? Đến giờ phút này cô ta không sợ gì nữa! Cô ta chán ghét Diệp Thanh Hòa! Oán hận Diệp Thanh Hòa! Chán ghét Diệp Thanh Hòa đã rời đi nhưng vẫn chiếm lấy tâm trí của anh!
Cô ta muốn phá! Muốn hủy tất cả!
Quách Cẩm Nhi khóc lớn, không nói ra lời, như phát điên, điên cuồng ném sách của Diệp Thanh Hòa xuống đất, tất cả quần áo, còn đầy căm phẫn chà đạp.... .....
Quách Cẩm Nhi bị Tiêu Y Đình lôi ra khỏi phòng, cánh tay bị nắm chặt như muốn gãy rời.... ...
Quách Cẩm Nhi không sợ hãi, nói lớn: “Anh đánh em đi! Có giỏi thì anh đánh em đi!”
Tiếng ồn làm kinh động mọi người trong nhà, hai vợ chồng Tiêu Thành Hưng cũng tỉnh giấc.... ....
Đêm đó qua cũng khá lâu rồi.... ...
Nhưng là, kí ức trong đầu Quách Cẩm Nhi vẫn luôn rất mới mẻ.
Một đêm điên cuồng kia, lâu dần anh cũng bình thường trở lại, nhưng Quách Cẩm Nhi không thể nào đến gần anh như trước, khoảng cách bị kéo dài hơn.... .....
Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của anh, giọng nói khàn khàn: “Anh bị ốm” đã khiến Quách Cẩm Nhi quên mọi chuyện, điên cuồng chạy đến đây.... ...
Chỉ là, cô ta không dám đụng chạm đến mọi thứ của Diệp Thanh Hòa nữa.... .....
Vì thế, dù không có quần áo thay, cũng không nghĩ đến đồ của Diệp Thanh Hòa nữa.......
Cuối cùng nhìn thấy tủ quần áo của anh, liền nhớ đến bộ đồ anh mặc gần đây nhất, chắc vẫn còn hơi ấm của anh đúng không?
Cho nên, được một lần mặc, cô ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi.....
Giờ phút này, Quách Cẩm Nhi xinh đẹp mặc quần áo của anh ngồi bên cạnh giường, sao anh vẫn không chịu tỉnh? Sao không tỉnh dậy mà xem, người bên cạnh anh là ai? Lúc anh bị ốm ai là người chăm sóc? Ai mới là người thực sự đồng cam cộng khổ cùng anh? Sao anh lại đối xử như thế với một người thật lòng yêu anh?
Đảo mắt thời gian trôi đi rất nhanh, không khí Tết âm lịch cũng đã bớt đi nhiều.
Diệp Thanh Hòa ở lại nhà họ Tiêu hai ngày, sau đó đi nhà họ Giang chúc tết hai ông bà Giang. Năm nay Tiểu Mạn không còn khỏe như trước nữa, càng không muốn để Diệp Thanh Hòa đi, cô đành ở lại nhà họ Giang thêm một hai ngày, tình cảm có khác xưa nhưng vì nhận nhau quá muộn nên không tránh khỏi ngượng ngùng, nhưng đối lại tình cảm của hai người, Diệp Thanh Hòa ở lại chăm sóc mấy ngày, coi như đã yên lòng.
Trong mấy ngày, không ai gặp nhau.
Tiêu Y Đình được Quách Cẩm Nhi chăm sóc nên nhanh chóng khỏe lại.
Tối hôm đó, cả nhà vừa dùng cơm xong, Tiêu Y Đình về.
Nhìn anh, có vẻ lần bệnh này ảnh hưởng anh không ít, sau khi khỏe lại, anh gầy đi không ít, áo khoác cởi ra có thể thấy xương vai nhô lên.
Cô tránh ánh mắt không nhìn anh.
Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh Quách Cẩm Nhi mặc áo lông của anh.
Đương nhiên, hôm nay anh không mặc áo lông.....
Diệp Thanh Hòa vì chính liên tưởng của bản thân mà tự trách, cô đã tự nhủ không có quyền gì nhắc đến chuyện ấy, con người luôn mâu thuẫn như thế, cô lúc này không khác gì ‘Già mồm cãi láo’... ....
Diệp Thanh Hòa, cô chính là kẻ ‘già mồm cãi láo’ vô quyền, chính cô có biết không?
Bảy năm, giống như một kiếp luân hồi, cô lại một mình đơn độc giữa phố người, giống năm cô mười sáu tuổi ấy, cô đứng trước cửa ‘nhà mình’ , toàn bộ thế giới chỉ còn lại cảm giác của cô, mờ mịt nhưng không thể từ bỏ.... ......
Chỉ là bảy năm trước, có một bác Tiêu đứng trước mặt cô như một vị thần hộ mệnh, nói với cô, sẽ đưa cô về nhà, bảy năm sau, cô đã có thể tự mình, còn cần ai bảo hộ nữa sao?
Nhà họ Tiêu giống như gia đình thứ hai của cô, cho dù có chút không thoải mái, nhưng ít nhiều cũng khiến cô không cảm thấy lạnh lẽo cô đơn, giờ phút này, trở về có chút nghẹn ngào.... .......
Từng suy nghĩ rất lâu, cô chọn ‘trở về’, dù sao nhà họ Tiêu cũng có ơn với cô, đã nhiều năm không về, không biết bác ấy sẽ nghĩ cô là người như thế nào?
Lúc này, dường như tất cả mọi người đều đã có mặt ở nhà họ Tiêu, Tiêu Thành Trác vui vẻ hô lớn ra đón cô, nhận lấy hành lý, những người còn lại cũng rất vui vẻ, lúc đầu đều nghĩ rằng cô sẽ ở Vân Nam đến hết Tết âm lịch.... .......
Dì Vân vẫn làm việc ở nhà họ Tiêu, thấy Diệp Thanh Hòa về, Tiêu Thành Hưng liền kêu bà nấu cho cô ăn, Tiêu Y Bằng và Vi Vi cũng ở nhà, Khương Vãn Ngư cũng ôn hòa cười, nói với cô: “Thanh Hòa, chào mừng cháu về nhà, năm mới vui vẻ.”
Chào mừng cháu về nhà.... ....
Lời lẽ ấm áp làm sao......
Dì Vân nhẹ nhàng đi đến đón lấy áo khoác cô cởi ra, không khí ấm áp lập tức bao lấy người cô, không khí này, thực sự rất ấm áp, suốt bảy năm qua, cô chưa bao giờ không cảm kích nhà họ Tiêu, tuy nhiên, khát vọng độc lập của cô cũng luôn mãnh liệt, nhưng vẫn luôn tham lam cái không khí ấm áo này, có ai lại không muốn chứ?
Mọi người ngồi xuống, Tiêu Thành Trác ngồi bên cạnh cô, để cho cô tự nhiên hơn, Trình Oái Vi ngồi ở bên còn lại của cô.
Cô nhìn thấy ánh mắt Tiêu Y Bằng nhìn chị dâu lúc đó có hơi dao động, trên mặt vẫn luôn là nụ cười mỉm nhàn nhạt, đối với cuộc hôn nhân này có vẻ chỉ có mình anh ấy hưởng thụ, từ trước tới giờ Trình Oái Vi vẫn không hề nhìn đến anh ấy.... ....
Có vẻ như cô hiểu ra một chút, Trình Oái Vi ở nhà chồng, mấy những đàn ông trong nhà thì không có chuyện gì để nói cùng, với mẹ chồng thì không được thân thiết như Quách Cẩm Nhi và Khương Vãn Ngư, cô là người duy nhất trong nhà cùng tuổi với cô ấy, cho nên ngồi cạnh cô. Từ chuyện này có thể thấy được, Trình Oái Vi và anh cả, hai người..... đáng lo lắng thì phải? Nếu không thì, Trình Oái Vi nên ngồi cạnh anh cả mới phải?
Cô có ý tốt, nói với Trình Oái Vi: “Chị dâu.”
Trình Oái Vi ngồi đoan trang, tươi cười đáp lại: “Đừng có khách khí như vậy, gọi tôi là Vi Vi là được rồi.”
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Trình Oái Vi hung hắn dựng ngón giữa, hoàn toàn khác với Trình Oái Vi của lúc này.... ....
“Nha đầu! Cháu còn biết về cơ đấy! Bác còn tưởng cháu cứ nhẫn tâm đi mãi đến tận lúc già! Sao nào? Nhớ nhà sao?” Đương nhiên Tiêu Thành Hưng rất vui vẻ đối với chuyện cô trở về, cười hỏi.
Diệp Thanh Hòa không đành lòng hắt cho Tiêu Thành Hưng gáo nước lạnh, càng không thể nói ra lí do trở về, thuận theo cười nói: “Dạ vâng, cháu nhớ nhà, nhớ bác Tiêu, bác gái, các anh chị.....”
Nói cả Khương Vãn Ngư vào có lẽ quá khách sáo, nhưng dù vậy vẫn phải làm, quả nhiên Tiêu Thành Hưng nghe xong rất vui vẻ, ai lại không thích một đứa trẻ hiểu chuyện chứ?
“Chị, vậy còn em.....” Tiêu Thành Trác ở một bên không tiện xen vào, căn thời cơ tranh thủ tình cảm.
Diệp Thanh Hòa cười: “Chú nhỏ, chú đã lớn cao hơn cháu nhiều như thế mà vẫn còn cái tính trẻ con đó!”
“Ai là trẻ con? Ai tính trẻ con?” Tiêu Thành Trác mất hứng rồi.
Nhưng là, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, một hồi giận dỗi này nọ, đúng lúc Trình Oái Vi sắp có hài kịch lại rối rít kéo Diệp Thanh Hòa xem cùng.
Mùng một, nhà họ Tiêu rất vui vẻ ấm áp, đúng không khí ngày Tết.
Nhưng trong một căn hộ trong tiểu khu gần trường đại học, mọi thứ lại yên tĩnh đến lạ thường.
Lúc này bệnh của Tiêu Y Đình đã nặng hơn, hình như sốt cao, đang trong cơn mê man, không biết gì đến chuyện Diệp Thanh Hòa trở về.
Quác Cẩm Nhi mặc quần áo của anh, ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của anh lại càng thêm lo lắng, sao lại thế, thuốc không hề có tác dụng, không hề hạ sốt gì cả?
Hôm nay là mùng một, cô ta gọi điện đến chỉ muốn chúc anh năm mới vui vẻ, trước đó cũng gửi tin nhắn cho anh nhưng không thấy anh trả lời, là vì ốm thành thế này sao?
Ai biết, được, cô ta chỉ kịp gọi anh một tiếng anh hai, anh liền nói mình ốm, muốn cô ta nấu cháo cho anh......
Quách Cẩm Nhi nghe đến đó vui mừng như điên, nhưng câu nói sau lại đẩy cô ta vào hầm băng, anh nói: “Em trở về đi có được không?”
Vì thế cô ta hiểu được, ‘em’ kia không phải là Quách Cẩm Nhi cô.... .....
Nhưng cô biết, Diệp Thanh Hòa đang ở Vân Nam, sao có thể về đây bên anh ấy?
Nghĩ đến lời anh nói, thì anh đang ở nhà sao? Không phải mẹ nuôi nói anh đi công tác điều tra một vụ án sao? Nhưng nếu thật sự ở nhà thì sao đến cháo để ăn cũng không có?
Không, không thể nhịn được! Tưởng tượng ra anh một mình chịu đựng bệnh tật, Quách Cẩm Nhị đau lòng không thôi....
Cô ta gọi lại cho anh nhưng không ai bắt máy.
Cô ta đành gọi điện cho Khương Vãn Ngư, biết được anh không ở nhà, rốt cuộc là anh ở đâu?
Lo lắng không kiềm được, cô ta kể cho Khương Vãn Ngư nghe, bà cũng rất lo lắng, kêu Quách Cẩm Nhi nhanh chóng đến xem anh thế nào.
Hai người đến tiểu khu gần như cùng lúc, cùng lên lầu, nhấn chuông nhưng chuông bị hỏng, gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Khương Vãn Ngư dùng chìa khóa mở cửa, thấy, dáng vẻ mê man lúc này của Tiêu Y Đình.... ......
Lúc ấy Khương Vãn Ngư cũng sắp khóc, may mắn có chìa khóa của dì Vân, nếu không đã không vào được, Tiêu Y Đình có ốm chết trong đây cũng không ai biết.
Hai người nhanh chóng gọi bác sĩ đến khám cho anh, Khương Vãn Ngư thì vội vàng đi nấu cháo.
May mà bác sĩ nói anh chỉ ốm sốt, mặc dù có chút nghiêm trọng nhưng thể chất của anh vốn tốt nên chỉ cần uống thuốc sẽ sớm khỏe lại.
Lúc này Khương Vãn Ngư mới bớt lo, ở lại một lúc, xác định mọi chuyện đã ổn, liền giao anh lại cho Quách Cẩm Nhi chăm sóc, bản thân còn phải về.
Cháo chín, Quách Cẩm Nhi lấy ra một chén nhỏ, đưa đến cho Tiêu Y Đình.
Nhưng giờ anh đang ngủ, sao ăn được? Cô ta cũng chưa từng hầu hạ người ốm, chưa bao giờ đút cho người khác ăn, nhưng cô ta vẫn thử đút cháo cho anh, có vẻ như vì cháo nóng nên anh không chịu ăn, vung tay lên, hất đổ bát cháo, đổ hết lên người Quách Cẩm Nhi.... ...
Lúc đầu Quách Cẩm Nhi định vào phòng của Diệp Thanh Hòa thay quần áo của cô, nhưng là.... ......
Không dám.
Vào một ngày cuối năm, cô phát hiện ra, anh có thói quen vào phòng Diệp Thanh Hòa ngồi chờ, còn ở lì trong đó rất lâu, có khi còn ngủ lại đó.
Cô ta không ít lần lén nhìn anh, anh không phải đang luyện chữ thì là xem hồ sơ vụ án, cảm đôi khi là chơi game trên máy tính.
Có nhiều lần nhân lúc anh không ở nhà, cô ta vào phòng của Diệp Thanh Hòa, chính mình cũng biết được bản thân đang tự mình đi tìm phiền phức, nhưng là, cô ta không khống chế được bản thân, không hiểu được rốt cuộc căn phòng này cảm gì hấp dẫn anh?
Không khí trong lành hơn? Ánh sáng đủ hơn? Hay là vì chuyện khác?
Cô ta cũng chỉ nghĩ bản thân tự cảm nhận một chút.... .........
Nói thật, cô ta thực sự ngưỡng một Diệp Thanh Hòa, quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Y Đình chỉ đơn thuần là anh em sao? Nếu như vậy thì thực sự khiến người ngoài quá đố kị rồi.... ....
Cô ta không hiểu, rốt cuộc Diệp Thanh Hòa có cái gì mà Tiêu Y Đình xem trọng như thế?
Nhưng là, cô ta luôn có nhận được sự khác biệt của anh đối với Diệp Thanh Hòa, không nói lên được là gì, chỉ biết rằng, Diệp Thanh Hòa là người duy nhất trong lòng anh.... ....
Cô mở tủ quần áo của Diệp Thanh Hòa, lấy mấy bộ quần áo ướm lên người, mấy bộ đồ này thực sự rất bình thường, cô ta luôn đánh giá không cao cách ăn mặc của Diệp Thanh Hòa. Nhưng Diệp Thanh Hòa xnh đẹp tinh tế, mặc dù gầy nhưng khi mặc những bộ quần áo này lên người lại toát ra khí chất riêng biệt, giống như câu nói: ‘Quần áo là do người mặc.’
Cô ta còn xem qua tủ sách của Diệp Thanh Hòa, muốn tìm hiểu Diệp Thanh Hòa có tâm hồn như thế nào, không phải cô ấy rất hay đọc sách sao? Quách Cẩm Nhi lấy xuống, xem rồi lại cất, một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận: Diệp Thanh Hòa là người không thú vị chút nào.
Nhưng dù thế, vẫn là người trong lòng Tiêu Y Đình, cô ta không ganh tị sao được.... ....
Đêm hôm đó, cô ta còn đang đọc dở một cuốn sách, Tiêu Y Đình trở về, mặt lạnh tanh đứng trước cửa, chỉ nói với cô ta hai chữ: “Để xuống.”
Tiêu Y Đình chưa từng dùng thái độ như thế nói chuyện với Quách Cẩm Nhi, tuy nhiên luôn là khách khí, không mặn không nhạt, không tình cảm, không cảm xúc.... ....
Bảy năm qua, cô ta tủi thân không ít lần.... ......
Quách Cẩm Nhi tay cầm sách đứng ngây người, lại nghe anh quát lớn: “Để sách xuống!” Bộ dạng kia giống như sắp tức giận.
Quách Cẩm Nhi bị dọa sợ, vội vàng cất sách lên.
“Ra ngoài.” Anh đi tới, nói một câu duy nhất.
Một khắc kia, Quách Cẩm Nhi thực sự muốn khóc.
“Ra ngoài! Từ sau không cho phép em lại gần căn phòng này!” Anh đi về phía bàn học, ánh mắt từ tầng sâu nhất đều là băng giá lạnh lẽo.
Quách Cẩm Nhi cố nhịn, yên lặng đi ra ngoài, nhưng không cam lòng rời đi. Từ nhỏ đến lớn Quách Cẩm Nhi chưa từng chịu ủy khuất như thế, ở nhà, cô ta là bảo bối của cha mẹ và anh trai, không ai nỡ nói nặng lới với cô ta, nhưng bảy năm quam vì Tiêu Y Đình anh lại chịu đựng nhiều như thế.... ....
Tiêu Y Đình ở lại trong phòng, mọi thứ yên tính trở lại, anh trải giấy ra, bắt đầu luyện chữ.
Quách Cẩm Nhi giận đến mất lí trí, nhấc tờ giấy trải trên mặt bàn lên, không nói gì, chỉ đứng đó khóc.
Trong lúc tờ giấy bị nhấc lên, vướng vào lọ mực, mực cứ thể đổ tràn ra, dù anh đã cố sức ngăn cản nhưng mực vẫn thẳng đường chảy xuống ngăn kéo.......
Quách Cẩm Nhi thấy sắc mặt anh thay đổi.......
Tiêu Y Đình vội vàng mở ngăn kéo ra, trong đó là một khung hình, trên đó loang lổ vết mực, không biết có làm bẩn bức ảnh bên trong hay không.......
Quách Cẩm Nhi thấy được bức ảnh kia là hình ba người, một trong số đó là Diệp Thanh Hòa, nhanh chóng hiểu được tầm quan trọng của bức ảnh, trong lòng càng thêm luống cuống, có giác sợ hãi bò dọc xương sống.
Quách Cẩm Nhi biết, cô ta gặp rắc rối rồi.... ...
Quách Cẩm Nhi sợ hãi nhìn về phía Tiêu Y Đình, trong mắt anh đều là lửa giận, dường như muốn thiêu cháy cô thành tro bụi.... ...... ...
Quách Cẩm Nhi muốn nói xin lỗi, nhưng ba chữ nghẹn lại không nói ra được.... .....
Rồi sau đó, Tiêu Y Đình vung tay lên, bộ dạng như muốn đánh Quách Cẩm Nhi, cô ta chắc rằng mặt mình lúc đó đã trăng bệch, cả cơ thể đã run rẩy không ngừng.......
Nhưng là, anh không xuống tay, anh nói một tiếng, còn đau lòng hơn là cái tát tưởng như sẽ đến kia: “Biến.”
Lúc nghe thấy chữ kia, lòng Quách Cẩm Nhi tan nát......
Thà rằng anh đánh, cô ta sẽ đau còn anh bớt giận, nhưng một chữ ‘biến’ kia, nhục nhã biết bao nhiêu?
Quách Cẩm Nhi đau và giận, càng giận chủ nhân căn phòng này hơn!
Một khắc kia, cảm xúc của Quách Cẩm Nhi bạo phát, dường như muốn đem tất cả ủy khuất bản thân chịu đựng bao nhiêu năm qua phát tiết ra, đưa tay giằng lấy khung ảnh trong tay anh, ném xuống.... ....
Kính vỡ vụn......
Mực trên sàn vẩy lên bức ảnh.... ....
Một lần nữa Quách Cẩm Nhi thấy được lửa giận bùng lên trong mắt anh.... ...
Thì sao chứ? Đến giờ phút này cô ta không sợ gì nữa! Cô ta chán ghét Diệp Thanh Hòa! Oán hận Diệp Thanh Hòa! Chán ghét Diệp Thanh Hòa đã rời đi nhưng vẫn chiếm lấy tâm trí của anh!
Cô ta muốn phá! Muốn hủy tất cả!
Quách Cẩm Nhi khóc lớn, không nói ra lời, như phát điên, điên cuồng ném sách của Diệp Thanh Hòa xuống đất, tất cả quần áo, còn đầy căm phẫn chà đạp.... .....
Quách Cẩm Nhi bị Tiêu Y Đình lôi ra khỏi phòng, cánh tay bị nắm chặt như muốn gãy rời.... ...
Quách Cẩm Nhi không sợ hãi, nói lớn: “Anh đánh em đi! Có giỏi thì anh đánh em đi!”
Tiếng ồn làm kinh động mọi người trong nhà, hai vợ chồng Tiêu Thành Hưng cũng tỉnh giấc.... ....
Đêm đó qua cũng khá lâu rồi.... ...
Nhưng là, kí ức trong đầu Quách Cẩm Nhi vẫn luôn rất mới mẻ.
Một đêm điên cuồng kia, lâu dần anh cũng bình thường trở lại, nhưng Quách Cẩm Nhi không thể nào đến gần anh như trước, khoảng cách bị kéo dài hơn.... .....
Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của anh, giọng nói khàn khàn: “Anh bị ốm” đã khiến Quách Cẩm Nhi quên mọi chuyện, điên cuồng chạy đến đây.... ...
Chỉ là, cô ta không dám đụng chạm đến mọi thứ của Diệp Thanh Hòa nữa.... .....
Vì thế, dù không có quần áo thay, cũng không nghĩ đến đồ của Diệp Thanh Hòa nữa.......
Cuối cùng nhìn thấy tủ quần áo của anh, liền nhớ đến bộ đồ anh mặc gần đây nhất, chắc vẫn còn hơi ấm của anh đúng không?
Cho nên, được một lần mặc, cô ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi.....
Giờ phút này, Quách Cẩm Nhi xinh đẹp mặc quần áo của anh ngồi bên cạnh giường, sao anh vẫn không chịu tỉnh? Sao không tỉnh dậy mà xem, người bên cạnh anh là ai? Lúc anh bị ốm ai là người chăm sóc? Ai mới là người thực sự đồng cam cộng khổ cùng anh? Sao anh lại đối xử như thế với một người thật lòng yêu anh?
Đảo mắt thời gian trôi đi rất nhanh, không khí Tết âm lịch cũng đã bớt đi nhiều.
Diệp Thanh Hòa ở lại nhà họ Tiêu hai ngày, sau đó đi nhà họ Giang chúc tết hai ông bà Giang. Năm nay Tiểu Mạn không còn khỏe như trước nữa, càng không muốn để Diệp Thanh Hòa đi, cô đành ở lại nhà họ Giang thêm một hai ngày, tình cảm có khác xưa nhưng vì nhận nhau quá muộn nên không tránh khỏi ngượng ngùng, nhưng đối lại tình cảm của hai người, Diệp Thanh Hòa ở lại chăm sóc mấy ngày, coi như đã yên lòng.
Trong mấy ngày, không ai gặp nhau.
Tiêu Y Đình được Quách Cẩm Nhi chăm sóc nên nhanh chóng khỏe lại.
Tối hôm đó, cả nhà vừa dùng cơm xong, Tiêu Y Đình về.
Nhìn anh, có vẻ lần bệnh này ảnh hưởng anh không ít, sau khi khỏe lại, anh gầy đi không ít, áo khoác cởi ra có thể thấy xương vai nhô lên.
Cô tránh ánh mắt không nhìn anh.
Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh Quách Cẩm Nhi mặc áo lông của anh.
Đương nhiên, hôm nay anh không mặc áo lông.....
Diệp Thanh Hòa vì chính liên tưởng của bản thân mà tự trách, cô đã tự nhủ không có quyền gì nhắc đến chuyện ấy, con người luôn mâu thuẫn như thế, cô lúc này không khác gì ‘Già mồm cãi láo’... ....
Diệp Thanh Hòa, cô chính là kẻ ‘già mồm cãi láo’ vô quyền, chính cô có biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.