Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 40: Cám ơn
Cát Tường Dạ
12/05/2015
Diệp Thanh Hòa đẩy anh ra, cũng không để ý tới anh nữa, bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc.
"Này, làm gì thế?". Đối với phản ứng vội vã đẩy mình ra của cô để cho anh thấy thật buồn cười, lại ghé đầu tới, kề sát vào mặt của cô nói: "Chẳng lẽ cô không ngửi thấy trên người tôi có mùi vị gì sao? Ví dụ như, mùi vị của đàn ông chẳng hạn?"
Diệp Thanh Hòa cau mày, đầu quay về phía sau, không thể nhịn được nữa, lập tức nói: "Tôi chỉ ngửi thấy được mùi tỏi cùng mùi hôi miệng mà thôi!"
Tiêu Y Đình liền cười ha ha, cuối cùng cũng có chuyện có thể làm cho cô chẳng thể bình tĩnh, không phải sao?
Anh trẻ con mà cười rồi nhanh chóng đi đánh răng, Diệp Thanh Hòa cũng vừa dọn dẹp trong bếp vừa tỉnh hồn lại, chuyện ngày hôm nay cô tuyệt không trách Khương Ngư Vãn, chỉ do bản thân làm việc không đủ nghiêm cẩn, về sau không thể tùy tiện như vậy nữa, bất luận là trường hợp nào! Cũng cần phải tránh!
——— —————— —————— —————————
Đảo mắt đã sắp tới kỳ thi giữa kỳ, Diệp Thanh Hòa vẫn có thói quen học tập tốt, hoàn toàn không phải là người khi gặp chuyện thì lại ôm chân phật, mà Tiêu Y Đình cho tới bây giờ lại không thèm để ý đến các cuộc thi, vẫn giống như ngày xưa, ban ngày càn rỡ vui đùa, ban đêm thì lại chơi điện tử.
Ngày ấy, đến phiên Tiêu Y Đình quét dọn vệ sinh phòng học, Tiêu Y Đình giống với thường ngày liền ném cặp sách lên trên bàn học của Diệp Thanh Hòa, rồi nói: "Tôi đi chơi bóng đây!"
Diệp Thanh Hòa cũng không nói gì, yên lặng thu thập xong sách vở, chuẩn bị bắt đầu quét dọn.
Về chuyện trực nhật này, Tiêu Y Đình đã thành thói quen tự nhiên luôn giao lại cho cô, mà đối với cô, dù sao cũng là quét dọn, làm nhiều hay làm ít cũng không sao cả.
Nhưng, hôm nay tại sao lại có thêm một người quét dọn nữa?
Người vừa xách theo thùng nước tiến vào không phải là Giang Chi Vĩnh sao? Cậu ấy có phải thuộc tổ này đâu?
"Diệp Thanh Hòa.". Giang Chi Vĩnh cười híp mắt gọi cô, rồi bắt đầu cùng bọn họ quét dọn phòng học.
Cô chỉ gật đầu một cái, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt mà xa cách như cũ.
Giang Chi Vĩnh cũng không để ý đến thái độ của cô, vừa quét sân vừa câu được câu không cùng cô nói chuyện phiếm, hỏi cô học tập thế nào, thi cấp ba có nắm chắc hay không,….
Diệp Thanh Hòa chỉ hàm hồ trả lời qua loa cho có lệ.
Cuối cùng, quét dọn cũng xong xuôi, những bạn học khác lần lượt rời đi, Giang Chi Vĩnh cũng giúp cô thu dọn tất cả dụng cụ lao động, khuôn mặt anh tuấn có mấy phần xấu hổ, ấp úng nói: "Diệp Thanh Hòa. . . . . . Cám ơn cậu."
"Không cần đâu.". Cô đeo cặp sách của mình lên, thuận tay còn cầm cả cặp sách của Tiêu Y Đình, trong lòng cũng biết cậu ấy cảm ơn cô vì lần trước đã đi cùng chọn mua ngọc thạch.
"Thật lòng! Ông nội tôi rất thích miếng ngọc đó, còn nói muốn gặp cậu một chút !" Cậu ta thấy cô muốn đi, liền gấp gáp ngăn lại.
"Cậu nói với ông cậu về tôi sao?". Cô hơi nhíu mày hỏi.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Rõ ràng cảm thấy cô sẽ không thích, cậu có vẻ hơi sợ hãi: "Bởi vì ông nội biết tôi không có bản lĩnh này, liền hỏi tới, nên tôi mới nói. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Cô liền lắc đầu đáp: "Vậy cũng không có gì. Tôi về đây, hẹn gặp lại."
"Diệp Thanh Hòa, đợi chút, cái này cho cậu.". Trong tay Giang Chi Vĩnh là một chiếc hộp mang hơi hướng cổ xưa, bên trong chắc phải là trang sức bằng ngọc hoặc những thứ có liên quan đến nó.
Cô nghi ngờ nhìn cậu bạn học, cũng không đưa tay nhận.
"Diệp Thanh Hòa, tôi chỉ biết sinh nhật của cậu cũng là tháng này, nhưng lại không biết cụ thể ngày nào. Cái con dấu này là tôi tự mình khắc, mới bắt đầu học, khắc rất xấu, cậu đừng chê nhé.". Trong mắt Giang Chi Vĩnh tràn đầy vẻ ôn nhu, trên làn da trắng mơ hồ lộ ra phấn hồng nhàn nhạt.
"Này, làm gì thế?". Đối với phản ứng vội vã đẩy mình ra của cô để cho anh thấy thật buồn cười, lại ghé đầu tới, kề sát vào mặt của cô nói: "Chẳng lẽ cô không ngửi thấy trên người tôi có mùi vị gì sao? Ví dụ như, mùi vị của đàn ông chẳng hạn?"
Diệp Thanh Hòa cau mày, đầu quay về phía sau, không thể nhịn được nữa, lập tức nói: "Tôi chỉ ngửi thấy được mùi tỏi cùng mùi hôi miệng mà thôi!"
Tiêu Y Đình liền cười ha ha, cuối cùng cũng có chuyện có thể làm cho cô chẳng thể bình tĩnh, không phải sao?
Anh trẻ con mà cười rồi nhanh chóng đi đánh răng, Diệp Thanh Hòa cũng vừa dọn dẹp trong bếp vừa tỉnh hồn lại, chuyện ngày hôm nay cô tuyệt không trách Khương Ngư Vãn, chỉ do bản thân làm việc không đủ nghiêm cẩn, về sau không thể tùy tiện như vậy nữa, bất luận là trường hợp nào! Cũng cần phải tránh!
——— —————— —————— —————————
Đảo mắt đã sắp tới kỳ thi giữa kỳ, Diệp Thanh Hòa vẫn có thói quen học tập tốt, hoàn toàn không phải là người khi gặp chuyện thì lại ôm chân phật, mà Tiêu Y Đình cho tới bây giờ lại không thèm để ý đến các cuộc thi, vẫn giống như ngày xưa, ban ngày càn rỡ vui đùa, ban đêm thì lại chơi điện tử.
Ngày ấy, đến phiên Tiêu Y Đình quét dọn vệ sinh phòng học, Tiêu Y Đình giống với thường ngày liền ném cặp sách lên trên bàn học của Diệp Thanh Hòa, rồi nói: "Tôi đi chơi bóng đây!"
Diệp Thanh Hòa cũng không nói gì, yên lặng thu thập xong sách vở, chuẩn bị bắt đầu quét dọn.
Về chuyện trực nhật này, Tiêu Y Đình đã thành thói quen tự nhiên luôn giao lại cho cô, mà đối với cô, dù sao cũng là quét dọn, làm nhiều hay làm ít cũng không sao cả.
Nhưng, hôm nay tại sao lại có thêm một người quét dọn nữa?
Người vừa xách theo thùng nước tiến vào không phải là Giang Chi Vĩnh sao? Cậu ấy có phải thuộc tổ này đâu?
"Diệp Thanh Hòa.". Giang Chi Vĩnh cười híp mắt gọi cô, rồi bắt đầu cùng bọn họ quét dọn phòng học.
Cô chỉ gật đầu một cái, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt mà xa cách như cũ.
Giang Chi Vĩnh cũng không để ý đến thái độ của cô, vừa quét sân vừa câu được câu không cùng cô nói chuyện phiếm, hỏi cô học tập thế nào, thi cấp ba có nắm chắc hay không,….
Diệp Thanh Hòa chỉ hàm hồ trả lời qua loa cho có lệ.
Cuối cùng, quét dọn cũng xong xuôi, những bạn học khác lần lượt rời đi, Giang Chi Vĩnh cũng giúp cô thu dọn tất cả dụng cụ lao động, khuôn mặt anh tuấn có mấy phần xấu hổ, ấp úng nói: "Diệp Thanh Hòa. . . . . . Cám ơn cậu."
"Không cần đâu.". Cô đeo cặp sách của mình lên, thuận tay còn cầm cả cặp sách của Tiêu Y Đình, trong lòng cũng biết cậu ấy cảm ơn cô vì lần trước đã đi cùng chọn mua ngọc thạch.
"Thật lòng! Ông nội tôi rất thích miếng ngọc đó, còn nói muốn gặp cậu một chút !" Cậu ta thấy cô muốn đi, liền gấp gáp ngăn lại.
"Cậu nói với ông cậu về tôi sao?". Cô hơi nhíu mày hỏi.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Rõ ràng cảm thấy cô sẽ không thích, cậu có vẻ hơi sợ hãi: "Bởi vì ông nội biết tôi không có bản lĩnh này, liền hỏi tới, nên tôi mới nói. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Cô liền lắc đầu đáp: "Vậy cũng không có gì. Tôi về đây, hẹn gặp lại."
"Diệp Thanh Hòa, đợi chút, cái này cho cậu.". Trong tay Giang Chi Vĩnh là một chiếc hộp mang hơi hướng cổ xưa, bên trong chắc phải là trang sức bằng ngọc hoặc những thứ có liên quan đến nó.
Cô nghi ngờ nhìn cậu bạn học, cũng không đưa tay nhận.
"Diệp Thanh Hòa, tôi chỉ biết sinh nhật của cậu cũng là tháng này, nhưng lại không biết cụ thể ngày nào. Cái con dấu này là tôi tự mình khắc, mới bắt đầu học, khắc rất xấu, cậu đừng chê nhé.". Trong mắt Giang Chi Vĩnh tràn đầy vẻ ôn nhu, trên làn da trắng mơ hồ lộ ra phấn hồng nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.