Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 127: Chỉ cần còn sống, có thể gặp nhau.

Cát Tường Dạ

29/06/2016

Tập quân sự kết thúc, cuộc sống sinh viên đại học chính thức bắt đầu,

Kết thúc buổi học đầu tiên, Diệp Thanh Hòa lặng lẽ thu dọn sách vở, ném lại cho anh một câu: “Để em đi mua cơm.”, sau đó ôm sách rời đi.

Cô sớm đã hình thành thói quen với chuyện này, anh tin chắc rằng cô sẽ mua cơm đến, nhưng trên thực tế, giữa trưa hôm nay cô có việc.

Các câu lạc bộ của trường đại học đều đang kêu gọi thành viên mới, cô bị Chung Gia Nghi thuyết phục một lần nữa, hai người cùng đăng kí vào một câu lạc bộ, giữa trưa hôm nay câu lạc bộ có cuộc họp.

Vì thế liền vội vàng chạy về phòng ngủ lấy cặp lồng, cùng xếp hàng với Chung Gia Nghi để mua cơm.

Thật vất vả mua xong, cô ôm chén lớn của anh và chén nhỏ của mình nhanh chóng chạy về phía kí túc xá nam.

“Hả! Diệp Thanh Hòa, cậu nhanh thế!” Chung Gia Nghi thấy cô chạy đi vội hô lên.

“Cậu đến đó trước đi! Mình đi tìm anh hai rồi đến sau!” Cô không quay đầu lại, chạy về phía kí túc xá nam.

Nhiều lần đưa cơm, cô chỉ cần đưa đến dưới lầu, anh sẽ tự xuống lấy, nhưng hôm nay anh lại nhờ người nói với cô: “Cậu mang lên cho nó!”

Cô bất đắc dĩ phải đi tìm dì quản kí túc xá.

Dì quản đã sớm quen mặt cô, có vẻ như ngày thường Tiêu Y Đình cũng hay lấy long dì, Diệp Thanh Hòa vừa đến gần dì đã nói: “Lại đến đưa cơm cho anh trai sao?”

“Dạ vâng…….” Cô cũng không ngại bịa một cái cớ với dì quản túc, cũng may, anh trai của cô chính là Tiêu Y Đình, dì quản cũng là người tốt bụng, không làm cô khó xử.

Cô cầm cơm đi thẳng đến phòng của anh.

Nhận thức được vết xe đổ, sẽ không để tình huống bản thân quần áo không chỉnh tề khi có người đi vào kí túc xá, các bạn cùng phòng anh đã đi đâu đó hết, chỉ còn mình anh ngồi trong phòng, đang quay lưng về phía cô, hình như đang…….. chơi game?

“Anh hai, ăn cơm đi.” Cô đặt lồng cơm lớn của anh xuống, xoay người bỏ đi, chạy nhanh có chút gấp gáp.

“Đợi đã.” Anh nói. Có vẻ hôm nay anh đã trở thành truyền nhân xuất sắc của cô, nói chuyện xa cách lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.

Cô đành phải dừng bước.

“Chiến qua màn này cho anh, anh ăn cơm đây!” Anh đứng lên nhường chỗ ngồi cho cô.

Cô do dự một chút, đặt lồng cơm của mình xuống, ngồi vào chỗ của anh.

Đây là một trò chơi mới, anh vẫn lấy tên là ‘Tiêu thiếu gia’, chỉ có điều không còn Nhất Nhất Phong Hà, hẹn ước lúc trước đâu rồi?

Quả thật chuyện này không thể trách bất kỳ ai, anh cũng đâu có biết Nhất Nhất Phong Hà là ai, không hề liên lạc, thậm chí lần nói chuyện cuối cùng anh còn hỏi đó là nam hay nữ………..

Có một số việc, một số người chỉ cần bỏ lỡ là không có cách nào để trở lại sao?

Trò này anh mới chơi chưa được bao lâu, cấp không cao, trang bị cũng sơ sài, không được như Bang chủ hay Thành chủ khí phách trước kia.

Bây giờ tất cả tiền của anh đều ở chỗ cô, đương nhiên anh không thể làm nên một Tiêu thiều gia huyền thoại kahsc.



Trò chơi này với trò lúc trước về cơ bản là giống nhau, kĩ năng của cô cũng có chút giảm sút, từ xa lạ thành quen, rất nhanh đã quen thuộc.

Đánh qua màn cũng mất hơn nửa tiếng, anh cũng ăn cơm xong, đứng bên cạnh nhìn cô.

“Xong rồi.” Cô đứng lên trả lại chỗ cho anh.

Anh không nói gì cả, ngồi xuống tiếp tục chơi.

Cô đứng lại vài giây, cuối cùng cầm cơm của mình, cặp lồng chưa rửa và quần áo chưa giặt của anh lên rời đi. Không còn chuyện gì để nói, mà máy tính của anh cingx không cần cô mở mật khẩu như trước. Cả hai người đều đã trưởng thành………..

Cũng không còn kịp đi họp câu lạc bộ.

Lúc Chung Gia Nghi trở về thấy cô đang phơi quần áo và tất của Tiêu Y Đình ngoài ban công, đều đã giặt sạch sẽ.

“Thanh Hòa, sao lúc nào cậu cũng tốt bụng như thế!” Chung Gia Nghi có chút tức giận.

Diệp Thanh Hòa chỉ mỉm cười, không nói gì.

“Haizz…….. Thật không hiểu nổi sao cậu là người như thế nữa! Ngoài hai việc lấy cơm và giặt quần áo cho anh hai cậu không còn mục đích sống gì sao?” Ngữ khí của Chung Gia Nghi có chút chất vấn, cô còn cảm thán, chính xác thì Diệp Thanh Hòa là người giặt giũ nhiều nhất cái kí túc xá này, vì còn phải thêm quần áo của Tiêu Y Đình nữa.

Diệp Thanh Hòa không thể tiếp tục im lặng, tiếp tục như thế có vẻ bất lịch sự? vì thế khẽ cười nói: “Tối nay mình mời cậu đi ăn thịt nướng, quán nhỏ ven đường nhé.”

Chung Gia Nghi rất thích ăn thịt nướng, mấy ngày tập quân sự vừa qua thể lực tiêu hao không ít, lại không được bổ sung nhiều, thịt nướng bên đường lại ngon như thế, chỉ có điều là hơi mắc.

Chung Gia Nghi nghe xong miệng nói vô cùng cứng rắn: “Mình đang giảm béo!”

Diệp Thanh Hòa biết cô không hề nổi giận…..

Phơi quần áo xong, cô vào mở máy tính ra, tìm thấy trò chơi kia của Tiêu Y Đình, đăng kí làm khách, thế nhưng, vẫn rất do dự có nên đăng kí một tài khoản hay không.

Trên đời này không có nhiều dịp gặp nhau đúng lúc như thế, một lần gặp ngẫu nhiên còn được coi là duyên phận, hai ba lần thì có thể là cố ý, không phải không ai nhận thấy, anh cũng là người thông minh………

Thế nên, Nhất Nhất Phong Hà, vẫn nên dừng lại ở trò chơi đó đi, dừng lại ở buổi chia tay trên núi tuyết đi………….

Nhưng cuối cùng vẫn là kiềm chế không được, cô quyết định đăng nhập vào trò chơi cũ một lần nữa.

Nhân vật của cô vẫn đang đứng giữa cánh đồng tuyết, cô vừa vào đã có người bắt chuyện với cô: “Nhất Nhất Phong Hà, Tiêu thiếu gia nhắn chúng tôi nói với cô, anh ấy đăng chơi một trò mới, tên là XXXX, ở Điện tín Ngũ khu, anh ấy vẫn là ‘Tiêu thiếu gia’.”

Sau đó kênh trong bang bắt đầu rầm rộ:

“Nhất Nhất Phong Hà, Tiêu thiếu gia bảo cô qua xem trò chơi mới, ở Điện tín Ngũ khu.”

“Nhất Nhất tỷ tỷ, mấy hôm trước Tiêu thiếu có đến đây bảo chúng em nói lại với chị, chị đến xem qua trò chơi mới kia.”

“Nhất Nhất, Tiêu thiếu gia ngày nào cũng vào một lúc, ý muốn để cho cô thấy, anh ấy đang ở chỗ trò chơi mới chờ cô.”

“Chị Nhất Nhất, chị đi chơi trò mới thật sao? Chị đi em cũng đi.” Người nói câu này là A Tổ.



Cô kinh ngạc nhìn màn hình máy tính, ngây ngốc………..

Buổi chiều không có tiết học, đây là lần đầu tiên cô không đi đến thư viện. Đăng kí, đăng nhập, xây dựng nhân vật, cùng A Tổ đánh chiến.

Lúc lựa chọn nghề nghiệp, cô luôn đi xem xét danh sách những nghề trợ giúp đầu tiên. Trong trò chơi này có một nghề trợ giúp tên là Hoa, lúc trợ giúp tiếp máu sẽ có một bông sen vàng nở rộ, vô cùng xinh đẹp…….

Cô không chút do dự lựa chọn nghề này, không chỉ bởi vì nó có hoa nở.

Chơi một hồi đến khi trời tối, lúc cô mang cơm đến cho anh, anh vẫn đang ngồi chơi………..

Đến tối, cô đã lên được cấp 30, có thể bái sư.

Trong lúc đợi lên cấp, cô vào khung tìm kiếm tìm tên anh, sau đó ấn yêu cầu kết bạn.

Quả nhiên là chấp nhận ngay lập tức, đầu của anh như có chớp xẹt qua.

Khung chat hiện ra, chỉ có vỏn vẹn hai chữ: “Nhất Nhất.”

Là Nhất Nhất, Nhất Nhất Phong Hà.

“Hôm nay tôi vào trò chơi cũ, mấy người ở đó cho tôi biết chỗ này.” Cô có chút vộ vàng đánh dòng chữ gửi đi, như bị vạch trần tại sao mình xuất hiện ở đây.

“Ừ.” Câu trả lời của anh cực kỳ đơn giản, chỉ một chữ nhưng rất chắc chắn, giống như anh sớm đoán trước được cô sẽ xuất hiện.

Ngược lại cô không biết nên nói cái gì, ngón tay di chuyển qua lại trên bàn phím, gõ rồi lại coá, cuối cùng hỏi một câu: “Thành chủ, nếu tôi không trở lại trò chơi cũ thì sao?”

Lần này anh trả lời chậm hơn, mười giây sau tin nhắn mới đến: “Chỉ cần còn sống, có thể gặp nhau.”

Tám chữ, như băng tuyết lở, mạnh mẽ đổ xuống…….

Diệp Thanh Hòa ngồi trước máy tính, ngón tay khẽ run, chậm rãi đánh ra một dòng chữ: “Nhưng là, tôi nói nếu tôi không bao giờ trở lại thì sao?”

Lần này, anh trả lời rất nhanh: “Chỉ cần cố gắng, có thể tìm được; chỉ cần kiên trì, có thể đợi được. Nhất Nhất, không có ‘nếu’, không phải ngươi đã trở về rồi sao?”

A…….. Đúng vậy, cô đã trở lại. Nếu cô là Nhất Nhất Phong Hà, có lẽ, bất kể anh cố gắng hay kiên trì như thế nào cũng sẽ không đợi được cô, thế nhưng, cô vẫn là Diệp Thanh Hòa. Đâu có ai khiến cô là Diệp Thanh Hòa?

“Nhất Nhất, thực xin lỗi, hai chúng ta đã hẹn ước, đợi ta thi đỗ đại học sẽ tiếp tục chơi. Nhưng hôm đó ta quay lại, ngồi trước máy tính ta nghĩ, ngươi đã có ý định rời đi, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Cũng may, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi.” Tin nhắn cuối cùng anh gửi đến một khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm.

Diệp Thanh Hòa nhớ lại, sau khi anh đi với người nhà họ Quách về còn qua phòng cô đi lại một vòng………

Trong giây lát cô giật mình, muộn như thế anh qua phòng cô là để hỏi mật khẩu máy tính sao? Nhưng thấy cô ngủ lại không gọi cô dậy. Lại còn nói với Nhất Nhất cái gì mà nghĩ cô đã đi rồi, hai điều này trùng hợp như thế, lúc đó mật khẩu máy tính chính là thứ quan trọng nhất với anh, không phải sao? Có mật mã nhất định anh sẽ lên nói mấy câu với Nhất Nhất Phong Hà để lấy lại sĩ diện…………

“Thành chủa, vì sao muốn tìm tôi?” Cô gõ, gửi đi.

“Nhất Nhất, trong lòng ta luôn luôn hi vọng, ngươi ở cùng một chỗ với ta.”

Chẳng bao lâu nữa, anh cũng sẽ lại nói lời như thế, người trẻ không ai sánh bằng, bá đạo ngang ngược, chỉ qua một thời gian ngắn, lặp lại một câu như thế, vì sao tâm tình lại thay đổi rất nhiều?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook