Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 148
Cát Tường Dạ
20/07/2016
Diệp Thanh Hòa nhớ tới một câu chuyện xưa.
Hồi năm Ba trung học, thầy giáo yêu cầu bọn cô viết mới một câu chuyện cũ, cô nhỡ rõ cô bạn ngồi cùng bàn của cô viết về câu chuyện “Con vịt xấu xí”.
Cô ấy viết thành có hai con vịt xấu xí.
Hai con vịt xấu xí bị tất cả các loại động vật khác cười nhạo, nhưng bọn nó không bao giờ buồn phiền, bởi vì chúng nó có một tình bạn đẹp nhất, luôn giúp đỡ nhau, cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau đi kiếm ăn; ban đêm lạnh lẽo, chúng ngủ sát vào nhau; ban ngày tìm được cái ăn, nhất định sẽ nhưởng cho đối phương.
Bọn chúng nói với nhau: “Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè tốt, không bao giờ chia lìa.”
Bọn chúng tin rằng, chỉ cần chúng có nhau, dù có bị cả thế giới này cười nhạo đi chăng nữa, chúng không bao giờ sợ hãi…………
Bọn chúng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, chúng vui vẻ ca hát trong lúc có chuyện buồn, bọn chúng nghĩ rằng, chỉ cần ngày nào cũng giống như bây giờ………
Rốt cuộc cũng có một ngày, một trong hai con vịt đi đến một hồ nước và phát hiện ra mình có một bộ lông trắng muốt rất xinh đẹp……
Nó vẫy vẫy cánh, bay lên trời xanh, bỏ lại phía sau những kẻ đã cười nhạo nó…….
Lúc này nó mới biết, cảm giác khi được bay lượn rất tuyệt vời, và khi từ trên cao nhìn xuống, thế giới bên dưới thật xinh đẹp. Nó sung sướng kêu lên, mới phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi, không còn là tiếng vịt khan khan cạc cạc nữa………….
Bay một vòng lớn, nó mới nhớ tới, bạn mình đâu?
Nó bay trở lại, đáp xuống bên cạnh hồ nước, muốn về thật nhanh kể lại chuyện này cho bạn thân nhất của mình. Nhưng rồi, nó nhìn thấy sự buồn bã trong mắt của bạn nó, bởi vì bạn ấy vẫn là bộ dạng xấu xí ban đầu………….
Nó rất buồn. Nó không muốn nhìn bạn mình đau lòng, vì hai đứa là bạn bè hoạn nạn có nhau.
Nó thấy hối hận, không muốn mình trở nên thế này, bởi vì nó biết, nó như thế này sẽ làm tổn thương lòng của bạn nó.
Nó nói: “Hi, bạn của tôi, tôi đã về rồi, bầu trời không đẹp gì cả, chúng ta đi bơi lội đi!”
Con vịt xấu xí thật sự không nói gì, chỉ cười vui vẻ: “Được!” Giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Từ khi bạn của mình biến thành thiên nga, con vịt xấu xí được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nó còn phát hiện, có món nó chưa từng ăn qua…………
Nhất định là bạn nó đã bay đi rất xa để tìm đồ ăn ngon cho nó! Chúng luôn giành cho người bạn kia phần ăn tốt nhất………..
Nó rất cảm động, vì mình có một người bạn như thế……….
Nhưng quả thật, vịt xấu xí hiểu được, thiên nga có thế giới của cậu ấy, cậu ấy thích bay lượn, thích trời xanh. Buôi tối nó trở về chỗ ở, thiên nga luôn kể cho nó nghe cảm giác khi làm thiên nga, có thể bay đi khắp nơi kiếm đồ ngon vật lạ cho nó ăn……….
Vịt xấu xí cũng hiểu được, thiên nga có bạn bè của cậu ấy. Bởi vì cậu ấy là một thiên nga, xinh đẹp như thế, tao nhã như thế, tự nhiên những những thiên nga khác sẽ tìm đến cậu ấy, có một buổi tối, bọn họ còn gặp mặt nhau ở trên bầu trời kia………………
Thiên nga cứ rằng bạn mình đang ngủ nên không biết, nhưng thực ra, thiên nga không hề hay biết, mỗi lần nó rời đi, người bạn kia đang ngủ liền tỉnh giấc………….
Nhưng là vịt xấu xí không hề buồn bã, bởi vì, mặc kệ thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, mặc kệ thế giới của thiên nga ngoài đó ra sao, hai bọn nó vẫn có chung một thế giới nhỏ, không ai có thể chen chân vào đó, bọn nó đã cùng nhau xây nên bằng những vui buồn như thế, không ai có thể phá huỷ thế giới đó.
Cho neen, chỉ cần có thế giới này là đủ rồi…….
Vịt xấu xí vẫn hạnh phúc cho rằng như thế.
Sau đó, thời tiết lạnh dần, mùa đông đang tới, giấc ngủ của vịt ngày càng ít.
Có những buổi tối, khi rời thiên nga rời đi, nó chỉ giả vờ đang ngủ.
Nó theo thói quen mở to mắt nhìn về phía bầu trời, nhưng không thấy bạn nó ở trên trời. Ngoài một bãi cỏ đã khô héo, truyền đến một giọng nói rất nhỏ.
“Này, cậu nói nhỏ chút!” Đây là giọng của thiên nga.
“Thực sự cậu không đi sao? Các thiên nga khác đều đã bay về phương Nam! Chúng ta đã là những người cuối cùng rồi! Nếu còn không đi, mùa đông đến cậu sẽ chết vì lạnh đó!” Một thiên nga khác nói.
“Không đi! Các cậu cứ đi đi!” Thiên nga kiên quyết.
“Cậu đúng là bị điên rồi! Cậu nghe mình nói, cậu là thiên nga chứ không phải vịt! Vì một con vịt, như thế đáng giá sao?” Một con thiên nga khác tức giận nói.
“Đáng giá! Bọn mình đã hứa rồi,mãi mãi ở cùng một chỗ!”
“Cậu là đồ điên!” Cuối cùng hai con thiên nga kia vỗ cánh bay đi…….
Thiên nga trở về chỗ ở, nằm sát vào người vịt, dùng cơ thể sưởi ấm cho nhau.
Vịt nhắm mắt lại, ở một hướng mà thiên nga không nhìn thấy, nó âm thầm khóc…….
Sáng sớm hôm sau, thiên nga tỉnh dậy, không thấy vịt đâu, trước mặt nó là một đống lớn đồ ăn……….
Vịt xấu xí đã bỏ đi, thiên nga điên cuồng đi tìm nó, hết bay lên trời lại chạy dưới đất, nhưng vẫn không thể tìm thấy………..
Cuối cùng, có một loài vật nói với thiên nga, vịt xấu xí có nhắn lại cho nó rằng: Thiên nga cứ bay về phương Nam đi, đừng tìm vịt xấu xí nữa.
Thiên nga khóc, bọn chúng mỗi ngày đều sưởi ấm nhau, cùng nhau vui đùa bên hồ nước, nó không rõ, nó đã cố gắng như thế để bảo vệ thế giới nhỏ của cả hai, mặc kệ người khác nói gì nó không hề để ý, vì sao vẫn là bảo vệ không được?
Mà nó cũng không nhìn thấy được, ở một bụi cây đã héo lá cách đó không xa, vịt đang lặng lẽ nhìn nó điên cuồng khóc. Thế giới nhỏ kia, hơn ai hết vịt cũng rất quý trọng nó, nhưng không thể không tự phá vỡ, bởi lẽ, chúng không còn là hai con vịt xấu xí như trước………..
Chuyện xưa kết thúc ở đây. Không có kết cục của vịt xấu xí, không có kết cục của thiên nga, là bay đi phương Nam hay ở lại tìm kiếm vịt cho đến chết…….
Diệp Thanh Hòa nhớ rõ, hồi ấy câu chuyện này rất được các học trò hưởng ứng, nhưng thầy giáo thì không, thầy cho rằng nó không phù hợp với học sinh trung học, có lẽ là thấy nó quá bi quan.
Nhưng là, các học sinh rất thích thú, còn sôi nổi bàn tán về cái kết của câu chuyện.
Cô bạn viết câu chuyện này vốn là người trầm tính, không thích giao tiếp với mọi người, khá giống với cô của bây giờ. Lúc ấy cô luôn tự hỏi, không biết bạn ấy đã trải qua chuyện gì mới có thể viết lên câu chuyện như thế?
Bạn nữ kia không hề nói gì về chuyện trước đó, Diệp Thanh Hòa cũng chỉ cho qua như những câu chuyện cổ tích bình thường. Còn giờ phút này, khi nhớ về câu chuyện trong quá khứ, đột nhiên cô có chút đồng cảm…………
Vịt xấu xí và thiên nga đi đến nước ấy, có thể trách ai?
Những học sinh hồn nhiên ngày đó nhìn nhận theo nhiều chiều, có bạn nói, chính là do vịt xấu xó quá tự ti, hoàn toàn có thể đợi thiên nga sau khi đi phương Nam trở về, tiếp tục là bạn bè; có bạn lại nói, là do thiên nga ngốc nghếch, sao không nói rõ với vịt để nó chờ đợi mình đi phương Nam?; lại có bạn nói, là do mấy thiên nga kia nhiều chuyện, để vịt xấu xí nghe được, nếu không vịt đã không bỏ đi……….. Thậm chí còn có bạn nói, câu chuyện của bạn nữ kia quá kì quái, không hợp logic……….
A………..
Nhưng là cũng chỉ là một câu chuyện xưa mà thôi, nếu không như thế đã không là chuyện cổ tích…………
Bây giờ, cô đã hiểu nhiều hơn từ câu chuyện này……..
Quả thật không thể trách ai……..
Kể cả những thiên nga kia, chúng không nói gì sai cả, nói cho cùng, chúng chỉ là một loài chim di trú, đông đi hạ về, nếu không đi có thể sống sót qua mùa đông sao?
Thế giới nhỏ của chúng, chúng mặc định bản thân ở trong đó, vốn không chịu nổi sự chia lìa…………….
Nhưng là, cả thiên nga và vịt đều rất hiểu chuyện, bọn họ nhìn vào quá khứ sát cánh bên nhau, không để những lời của những thiên nga kia xen vào thế giới đáng trân trọng kia.
Thiên nga quý trọng! Vịt xấu xí cũng thế!
Ánh mắt Diệp Thanh Hòa dừng lại ở màn hình máy tính,chữ cứ thế mà tuôn ra: Hoa mà biết cười nào có chuyên, đá không thể nói lại hợp lòng.
Rồi sau đó không chút di dự gửi đi. Còn không chờ Quách Cẩm Nhi kịp trả lời, logout rồi đi ngủ.
Thế nhưng, tối đó cô ngủ không yên, trong mơ đều là câu chuyện ban nãy, lúc cô là vịt xấu xí, lúc cô lại là thiên nga, lúc thì vừa bay vừa khóc, lúc thì lấp trong một bụi cây âm thầm khóc, cuối cùng, giật mình tỉnh dậy lúc trời còn chưa sáng…………
Tính cách của cô vốn không hề dịu dàng, đôi khi lúc bướng bỉnh vô cùng đáng sợ, mặc dù bây giờ đã khác, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô vẫn giữ phần tính cách ăn rễ sâu đó, để trị một Tiêu Y Đình cứng đầu như thế, nếu cô không hơn thì sao có thể trị anh?
Cô gọi đó là ăn rễ sâu, bởi vì chính cô cũng cảm thấy nó không tốt, cần phải sửa!
Nhưng giờ phút này, sau khi tỉnh dậy, cái tính đó của cô lại không ngừng nổi lên, không gì có thể ngăn nó làm loạn, vì thế cô rời giường, đi làm một chuyện ‘ngốc nghếch’ nhất từ trước tới giờ……..
Câu chuyện vịt xấu xí và thiên nga kia, cô muốn dựng lại lần nữa.
Cô vẫn luôn khen ngợi cách làm của vịt xấu xí, biết rằng thế giới kia không còn là của chúng không nữa, nó đành tự mình phá huỷ.
Bởi vì rất quý trọng, không muốn nó bị phá hoại bởi mùa đông đang đến gần, không bằng tự mình ra tay, tự mình dùng cách của mình để từ biệt, để cho đối phương một lối đi, và bản thân cũng không quá luyến tiếc……….
Đương nhiên, cô không giống với vịt xấu xí, cô huỷ hoại không phải là để cho một lối đi, mà là………. coi như trả thù hay xả giận đi, ít nhất thế giới sẽ bị người ngoài xâm nhập, cũng không phải trách nhiệm của cô! Hoặc là, cũng nên thử một lần xem sao?
Bất kể là mục đích giờ, giờ phút này cô cần làm một chuyện!
Cô mở máy tính, login. Nhưng là tài khoản của Tiêu Y Đình.
Tài khoản của Tiêu Y Đình có hai người biết, một là cô, người còn lại là Nhất Nhất Phong Hà. Được rồi, hai người thực ra là một……….
Khoảng thời gian anh đang giận dỗi cô, có rất nhiều việc nhưng không muốn nhờ cô, vì thế nhờ Nhất Nhất Phong Hà, nhờ cô giúp anh không ít chuyện quan trọng………..
Loại chuyện trao đổi tài khoản này không xa lạ gì, có lần Tiêu Y Đình và A Tổ thấy cô ít login, ngỏ ý muốn giúp cô, nhưng đều bị cô từ chố.
Đương nhiên, bây giờ có thêm một người biết tài khoản của anh: Quách Cẩm Nhi.
Trò chơi này anh không tốn nhiều tiền như trò chơi khác, chính là Nhất Nhất Phong Hà hay chính là cô ra tay rất lợi hại, trang bị cho anh rất nhiều linh vật, đều là thứ đồ đẳng cấp cao, trên mỗi món đồ anh đều khắc dòng chứ: Nhất Nhất Phong Hà tạo ra.
Chuyện từng rất tốt đẹp cho tới khi Quách Cẩm Nhi nhìn thấy……..
Cô chậm rãi gỡ từng linh vật xuống, tiêu huỷ từng cái từng cái một………..
Mỗi linh vật có được cô phải đổ không ít máu, bình thường phải đổi không ít linh vật tầm thường mới được một linh vật cấp cao, giá của chúng đều ở trên trời, toàn bộ đều là do cô đi phía sau tiếp máu, gom góp cho anh, mới có thể có được số lượng linh vật như thế…………
Nếu nói, huỷ đi tất cả như thế cô không đau lòng, đó là giả………
Chỉ còn thứ cuối cùng, vũ khí của anh………
Trên màn hình hiện lên dòng chữ cô đã quen mắt: Bạn thật sự muốn tiêu huỷ linh vật này?
Cô di con trỏ chuột đến, nhắm mắt lại, dùng sức nhấn chuột……..
Đột nhiên màn hình hiện lên kênh nói chuyện của anh với những người khác trong bang.
Nhiều người ngưỡng mộ, nói anh đã tìm được một lão bà tốt.
Anh đã trả lời thế nào nhỉ? Không phải lão bà, là huynh đệ…….
Nhưng là, không ai tin, trên linh vật nào của anh cũng khắc tên cô, đi đến đâu cũng rêu rao khoe về cô, nào là huynh đệ chiến đấu không tiếc máu mình của anh, nào là người bảo hộ. Như thế thì có ai tin cô không phải lão bà mà là huynh đệ của anh chứ?
Thế nhưng, chuyện này cũng không quan trọng.
Chính là, cô và anh đã có thế giới riêng của mình, còn bên ngoài, những người khác có nói gì họ cũng không để ý……
Được rồi, hiện tại thế giới đó không còn nữa………
Chính là tự tay cô huỷ…….
Cô rất muốn xem phản ứng của anh khi biết chuyện này, dù sao cũng có chút e dè……….
Thời điểm logout, nhiều loại cảm xúc phức tạp va chạm nhau mãnh liệt trong lòng cô, nhưng bao trùm tất cả là một cảm giác nữ vương, cô nhớ tới một câu: Thành cũng Phong Hà, bại cũng Phong Hà.
Dù là trong trò chơi, điều đó cũng không sai……..
Cô muốn cười lại không cười nổi………..
Có thể cô huỷ được thế giới của cô và anh trong trò chơi, nhưng còn ngoài đời, cô cũng không biết được………..
Tính tình này lại được giấu đi, giống như không hề thuộc về Diệp Thanh Hòa của lúc này, chỉ là một quá khứ không tốt đẹp từng tồn tại………
Đi lại trong phòng một lúc, cũng gần đến giờ ăn cơm.Lúc cô đang định xuống lầu, di động có tin nhắn: “Tiểu Hà, đã dậy chưa?”
Là anh Mục Xuyên………..
Cô lập tức gọi lại.
Mục Xuyên bắt máy rất nhanh: “Sớm như vậy sao? Anh cứ nghĩ em sẽ lười biếng ngủ cố chứ, không phải nghĩ hè rồi sao?”
“Trời nóng quá, không ngủ được!” Cô đáp.
“Vậy sáng nay em có rảnh không?” Mục Xuyên hỏi.
“Có anh, làm sao vậy?”
“Là như vậy, Tiểu Trái Cây thi đỗ, náo loạn muốn được đi chơi, kêu anh gọi điện mời em cùng đi, em muốn đi cùng không?”
“Được thôi!” Cô không do dự đồng ý, “Mấy giờ đi?”
“Anh tới đón em được không?”
“Không cần đâu, tự em đi xe qua đó, chúng ta cứ hẹn chỗ gặp mặt đi, để em xem nào, mười giờ có được không? Gặp nhau ở quán ăn trước cổng khu vui chơi đi!” Cô hào hứng nói.
“Được! Anh và Tiểu Trái Cây sẽ đến đó đợi em!”
Khu vui chơi sao? Cũng lâu rồi cô chưa đến đó……….
Lần gần đây nhất là cùng Tiêu Thành Trác đi, nhưng lần đó không có tâm trạng để vui chơi….
Cô sửa soạn lại một chút, đi xuống lầu.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều có mặt. Tiêu Thành Trác, Quách Cẩm Nhi, và Tiêu Y Đình đều đã sửa soạn quần áo tươm tất, sẵn sáng cho một ngày vui chơi.
Trong lúc ăn, Diệp Thanh Hòa ăn rất chậm rãi,Tiêu Thành Trác thì long nóng như lửa đốt, muốn nhanh nhanh chóng chóng để đi chơi. Điều này cũng dễ hiểu, cha nhóc cũng rất ít khi cho nhóc được đi chơi, vì thế, tâm tình kia có thể thông cảm được.
Mắt thấy Diệp Thanh Hòa ăn rất chậm, trong lòng rất lo lắng, nhịn không được thúc giục cô: “Chị, chị ăn nhanh một chút! Cứ ăn như thế thì chậm trễ mất, trời sẽ nắng to đó!”
Hồi năm Ba trung học, thầy giáo yêu cầu bọn cô viết mới một câu chuyện cũ, cô nhỡ rõ cô bạn ngồi cùng bàn của cô viết về câu chuyện “Con vịt xấu xí”.
Cô ấy viết thành có hai con vịt xấu xí.
Hai con vịt xấu xí bị tất cả các loại động vật khác cười nhạo, nhưng bọn nó không bao giờ buồn phiền, bởi vì chúng nó có một tình bạn đẹp nhất, luôn giúp đỡ nhau, cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau đi kiếm ăn; ban đêm lạnh lẽo, chúng ngủ sát vào nhau; ban ngày tìm được cái ăn, nhất định sẽ nhưởng cho đối phương.
Bọn chúng nói với nhau: “Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè tốt, không bao giờ chia lìa.”
Bọn chúng tin rằng, chỉ cần chúng có nhau, dù có bị cả thế giới này cười nhạo đi chăng nữa, chúng không bao giờ sợ hãi…………
Bọn chúng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, chúng vui vẻ ca hát trong lúc có chuyện buồn, bọn chúng nghĩ rằng, chỉ cần ngày nào cũng giống như bây giờ………
Rốt cuộc cũng có một ngày, một trong hai con vịt đi đến một hồ nước và phát hiện ra mình có một bộ lông trắng muốt rất xinh đẹp……
Nó vẫy vẫy cánh, bay lên trời xanh, bỏ lại phía sau những kẻ đã cười nhạo nó…….
Lúc này nó mới biết, cảm giác khi được bay lượn rất tuyệt vời, và khi từ trên cao nhìn xuống, thế giới bên dưới thật xinh đẹp. Nó sung sướng kêu lên, mới phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi, không còn là tiếng vịt khan khan cạc cạc nữa………….
Bay một vòng lớn, nó mới nhớ tới, bạn mình đâu?
Nó bay trở lại, đáp xuống bên cạnh hồ nước, muốn về thật nhanh kể lại chuyện này cho bạn thân nhất của mình. Nhưng rồi, nó nhìn thấy sự buồn bã trong mắt của bạn nó, bởi vì bạn ấy vẫn là bộ dạng xấu xí ban đầu………….
Nó rất buồn. Nó không muốn nhìn bạn mình đau lòng, vì hai đứa là bạn bè hoạn nạn có nhau.
Nó thấy hối hận, không muốn mình trở nên thế này, bởi vì nó biết, nó như thế này sẽ làm tổn thương lòng của bạn nó.
Nó nói: “Hi, bạn của tôi, tôi đã về rồi, bầu trời không đẹp gì cả, chúng ta đi bơi lội đi!”
Con vịt xấu xí thật sự không nói gì, chỉ cười vui vẻ: “Được!” Giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Từ khi bạn của mình biến thành thiên nga, con vịt xấu xí được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nó còn phát hiện, có món nó chưa từng ăn qua…………
Nhất định là bạn nó đã bay đi rất xa để tìm đồ ăn ngon cho nó! Chúng luôn giành cho người bạn kia phần ăn tốt nhất………..
Nó rất cảm động, vì mình có một người bạn như thế……….
Nhưng quả thật, vịt xấu xí hiểu được, thiên nga có thế giới của cậu ấy, cậu ấy thích bay lượn, thích trời xanh. Buôi tối nó trở về chỗ ở, thiên nga luôn kể cho nó nghe cảm giác khi làm thiên nga, có thể bay đi khắp nơi kiếm đồ ngon vật lạ cho nó ăn……….
Vịt xấu xí cũng hiểu được, thiên nga có bạn bè của cậu ấy. Bởi vì cậu ấy là một thiên nga, xinh đẹp như thế, tao nhã như thế, tự nhiên những những thiên nga khác sẽ tìm đến cậu ấy, có một buổi tối, bọn họ còn gặp mặt nhau ở trên bầu trời kia………………
Thiên nga cứ rằng bạn mình đang ngủ nên không biết, nhưng thực ra, thiên nga không hề hay biết, mỗi lần nó rời đi, người bạn kia đang ngủ liền tỉnh giấc………….
Nhưng là vịt xấu xí không hề buồn bã, bởi vì, mặc kệ thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, mặc kệ thế giới của thiên nga ngoài đó ra sao, hai bọn nó vẫn có chung một thế giới nhỏ, không ai có thể chen chân vào đó, bọn nó đã cùng nhau xây nên bằng những vui buồn như thế, không ai có thể phá huỷ thế giới đó.
Cho neen, chỉ cần có thế giới này là đủ rồi…….
Vịt xấu xí vẫn hạnh phúc cho rằng như thế.
Sau đó, thời tiết lạnh dần, mùa đông đang tới, giấc ngủ của vịt ngày càng ít.
Có những buổi tối, khi rời thiên nga rời đi, nó chỉ giả vờ đang ngủ.
Nó theo thói quen mở to mắt nhìn về phía bầu trời, nhưng không thấy bạn nó ở trên trời. Ngoài một bãi cỏ đã khô héo, truyền đến một giọng nói rất nhỏ.
“Này, cậu nói nhỏ chút!” Đây là giọng của thiên nga.
“Thực sự cậu không đi sao? Các thiên nga khác đều đã bay về phương Nam! Chúng ta đã là những người cuối cùng rồi! Nếu còn không đi, mùa đông đến cậu sẽ chết vì lạnh đó!” Một thiên nga khác nói.
“Không đi! Các cậu cứ đi đi!” Thiên nga kiên quyết.
“Cậu đúng là bị điên rồi! Cậu nghe mình nói, cậu là thiên nga chứ không phải vịt! Vì một con vịt, như thế đáng giá sao?” Một con thiên nga khác tức giận nói.
“Đáng giá! Bọn mình đã hứa rồi,mãi mãi ở cùng một chỗ!”
“Cậu là đồ điên!” Cuối cùng hai con thiên nga kia vỗ cánh bay đi…….
Thiên nga trở về chỗ ở, nằm sát vào người vịt, dùng cơ thể sưởi ấm cho nhau.
Vịt nhắm mắt lại, ở một hướng mà thiên nga không nhìn thấy, nó âm thầm khóc…….
Sáng sớm hôm sau, thiên nga tỉnh dậy, không thấy vịt đâu, trước mặt nó là một đống lớn đồ ăn……….
Vịt xấu xí đã bỏ đi, thiên nga điên cuồng đi tìm nó, hết bay lên trời lại chạy dưới đất, nhưng vẫn không thể tìm thấy………..
Cuối cùng, có một loài vật nói với thiên nga, vịt xấu xí có nhắn lại cho nó rằng: Thiên nga cứ bay về phương Nam đi, đừng tìm vịt xấu xí nữa.
Thiên nga khóc, bọn chúng mỗi ngày đều sưởi ấm nhau, cùng nhau vui đùa bên hồ nước, nó không rõ, nó đã cố gắng như thế để bảo vệ thế giới nhỏ của cả hai, mặc kệ người khác nói gì nó không hề để ý, vì sao vẫn là bảo vệ không được?
Mà nó cũng không nhìn thấy được, ở một bụi cây đã héo lá cách đó không xa, vịt đang lặng lẽ nhìn nó điên cuồng khóc. Thế giới nhỏ kia, hơn ai hết vịt cũng rất quý trọng nó, nhưng không thể không tự phá vỡ, bởi lẽ, chúng không còn là hai con vịt xấu xí như trước………..
Chuyện xưa kết thúc ở đây. Không có kết cục của vịt xấu xí, không có kết cục của thiên nga, là bay đi phương Nam hay ở lại tìm kiếm vịt cho đến chết…….
Diệp Thanh Hòa nhớ rõ, hồi ấy câu chuyện này rất được các học trò hưởng ứng, nhưng thầy giáo thì không, thầy cho rằng nó không phù hợp với học sinh trung học, có lẽ là thấy nó quá bi quan.
Nhưng là, các học sinh rất thích thú, còn sôi nổi bàn tán về cái kết của câu chuyện.
Cô bạn viết câu chuyện này vốn là người trầm tính, không thích giao tiếp với mọi người, khá giống với cô của bây giờ. Lúc ấy cô luôn tự hỏi, không biết bạn ấy đã trải qua chuyện gì mới có thể viết lên câu chuyện như thế?
Bạn nữ kia không hề nói gì về chuyện trước đó, Diệp Thanh Hòa cũng chỉ cho qua như những câu chuyện cổ tích bình thường. Còn giờ phút này, khi nhớ về câu chuyện trong quá khứ, đột nhiên cô có chút đồng cảm…………
Vịt xấu xí và thiên nga đi đến nước ấy, có thể trách ai?
Những học sinh hồn nhiên ngày đó nhìn nhận theo nhiều chiều, có bạn nói, chính là do vịt xấu xó quá tự ti, hoàn toàn có thể đợi thiên nga sau khi đi phương Nam trở về, tiếp tục là bạn bè; có bạn lại nói, là do thiên nga ngốc nghếch, sao không nói rõ với vịt để nó chờ đợi mình đi phương Nam?; lại có bạn nói, là do mấy thiên nga kia nhiều chuyện, để vịt xấu xí nghe được, nếu không vịt đã không bỏ đi……….. Thậm chí còn có bạn nói, câu chuyện của bạn nữ kia quá kì quái, không hợp logic……….
A………..
Nhưng là cũng chỉ là một câu chuyện xưa mà thôi, nếu không như thế đã không là chuyện cổ tích…………
Bây giờ, cô đã hiểu nhiều hơn từ câu chuyện này……..
Quả thật không thể trách ai……..
Kể cả những thiên nga kia, chúng không nói gì sai cả, nói cho cùng, chúng chỉ là một loài chim di trú, đông đi hạ về, nếu không đi có thể sống sót qua mùa đông sao?
Thế giới nhỏ của chúng, chúng mặc định bản thân ở trong đó, vốn không chịu nổi sự chia lìa…………….
Nhưng là, cả thiên nga và vịt đều rất hiểu chuyện, bọn họ nhìn vào quá khứ sát cánh bên nhau, không để những lời của những thiên nga kia xen vào thế giới đáng trân trọng kia.
Thiên nga quý trọng! Vịt xấu xí cũng thế!
Ánh mắt Diệp Thanh Hòa dừng lại ở màn hình máy tính,chữ cứ thế mà tuôn ra: Hoa mà biết cười nào có chuyên, đá không thể nói lại hợp lòng.
Rồi sau đó không chút di dự gửi đi. Còn không chờ Quách Cẩm Nhi kịp trả lời, logout rồi đi ngủ.
Thế nhưng, tối đó cô ngủ không yên, trong mơ đều là câu chuyện ban nãy, lúc cô là vịt xấu xí, lúc cô lại là thiên nga, lúc thì vừa bay vừa khóc, lúc thì lấp trong một bụi cây âm thầm khóc, cuối cùng, giật mình tỉnh dậy lúc trời còn chưa sáng…………
Tính cách của cô vốn không hề dịu dàng, đôi khi lúc bướng bỉnh vô cùng đáng sợ, mặc dù bây giờ đã khác, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô vẫn giữ phần tính cách ăn rễ sâu đó, để trị một Tiêu Y Đình cứng đầu như thế, nếu cô không hơn thì sao có thể trị anh?
Cô gọi đó là ăn rễ sâu, bởi vì chính cô cũng cảm thấy nó không tốt, cần phải sửa!
Nhưng giờ phút này, sau khi tỉnh dậy, cái tính đó của cô lại không ngừng nổi lên, không gì có thể ngăn nó làm loạn, vì thế cô rời giường, đi làm một chuyện ‘ngốc nghếch’ nhất từ trước tới giờ……..
Câu chuyện vịt xấu xí và thiên nga kia, cô muốn dựng lại lần nữa.
Cô vẫn luôn khen ngợi cách làm của vịt xấu xí, biết rằng thế giới kia không còn là của chúng không nữa, nó đành tự mình phá huỷ.
Bởi vì rất quý trọng, không muốn nó bị phá hoại bởi mùa đông đang đến gần, không bằng tự mình ra tay, tự mình dùng cách của mình để từ biệt, để cho đối phương một lối đi, và bản thân cũng không quá luyến tiếc……….
Đương nhiên, cô không giống với vịt xấu xí, cô huỷ hoại không phải là để cho một lối đi, mà là………. coi như trả thù hay xả giận đi, ít nhất thế giới sẽ bị người ngoài xâm nhập, cũng không phải trách nhiệm của cô! Hoặc là, cũng nên thử một lần xem sao?
Bất kể là mục đích giờ, giờ phút này cô cần làm một chuyện!
Cô mở máy tính, login. Nhưng là tài khoản của Tiêu Y Đình.
Tài khoản của Tiêu Y Đình có hai người biết, một là cô, người còn lại là Nhất Nhất Phong Hà. Được rồi, hai người thực ra là một……….
Khoảng thời gian anh đang giận dỗi cô, có rất nhiều việc nhưng không muốn nhờ cô, vì thế nhờ Nhất Nhất Phong Hà, nhờ cô giúp anh không ít chuyện quan trọng………..
Loại chuyện trao đổi tài khoản này không xa lạ gì, có lần Tiêu Y Đình và A Tổ thấy cô ít login, ngỏ ý muốn giúp cô, nhưng đều bị cô từ chố.
Đương nhiên, bây giờ có thêm một người biết tài khoản của anh: Quách Cẩm Nhi.
Trò chơi này anh không tốn nhiều tiền như trò chơi khác, chính là Nhất Nhất Phong Hà hay chính là cô ra tay rất lợi hại, trang bị cho anh rất nhiều linh vật, đều là thứ đồ đẳng cấp cao, trên mỗi món đồ anh đều khắc dòng chứ: Nhất Nhất Phong Hà tạo ra.
Chuyện từng rất tốt đẹp cho tới khi Quách Cẩm Nhi nhìn thấy……..
Cô chậm rãi gỡ từng linh vật xuống, tiêu huỷ từng cái từng cái một………..
Mỗi linh vật có được cô phải đổ không ít máu, bình thường phải đổi không ít linh vật tầm thường mới được một linh vật cấp cao, giá của chúng đều ở trên trời, toàn bộ đều là do cô đi phía sau tiếp máu, gom góp cho anh, mới có thể có được số lượng linh vật như thế…………
Nếu nói, huỷ đi tất cả như thế cô không đau lòng, đó là giả………
Chỉ còn thứ cuối cùng, vũ khí của anh………
Trên màn hình hiện lên dòng chữ cô đã quen mắt: Bạn thật sự muốn tiêu huỷ linh vật này?
Cô di con trỏ chuột đến, nhắm mắt lại, dùng sức nhấn chuột……..
Đột nhiên màn hình hiện lên kênh nói chuyện của anh với những người khác trong bang.
Nhiều người ngưỡng mộ, nói anh đã tìm được một lão bà tốt.
Anh đã trả lời thế nào nhỉ? Không phải lão bà, là huynh đệ…….
Nhưng là, không ai tin, trên linh vật nào của anh cũng khắc tên cô, đi đến đâu cũng rêu rao khoe về cô, nào là huynh đệ chiến đấu không tiếc máu mình của anh, nào là người bảo hộ. Như thế thì có ai tin cô không phải lão bà mà là huynh đệ của anh chứ?
Thế nhưng, chuyện này cũng không quan trọng.
Chính là, cô và anh đã có thế giới riêng của mình, còn bên ngoài, những người khác có nói gì họ cũng không để ý……
Được rồi, hiện tại thế giới đó không còn nữa………
Chính là tự tay cô huỷ…….
Cô rất muốn xem phản ứng của anh khi biết chuyện này, dù sao cũng có chút e dè……….
Thời điểm logout, nhiều loại cảm xúc phức tạp va chạm nhau mãnh liệt trong lòng cô, nhưng bao trùm tất cả là một cảm giác nữ vương, cô nhớ tới một câu: Thành cũng Phong Hà, bại cũng Phong Hà.
Dù là trong trò chơi, điều đó cũng không sai……..
Cô muốn cười lại không cười nổi………..
Có thể cô huỷ được thế giới của cô và anh trong trò chơi, nhưng còn ngoài đời, cô cũng không biết được………..
Tính tình này lại được giấu đi, giống như không hề thuộc về Diệp Thanh Hòa của lúc này, chỉ là một quá khứ không tốt đẹp từng tồn tại………
Đi lại trong phòng một lúc, cũng gần đến giờ ăn cơm.Lúc cô đang định xuống lầu, di động có tin nhắn: “Tiểu Hà, đã dậy chưa?”
Là anh Mục Xuyên………..
Cô lập tức gọi lại.
Mục Xuyên bắt máy rất nhanh: “Sớm như vậy sao? Anh cứ nghĩ em sẽ lười biếng ngủ cố chứ, không phải nghĩ hè rồi sao?”
“Trời nóng quá, không ngủ được!” Cô đáp.
“Vậy sáng nay em có rảnh không?” Mục Xuyên hỏi.
“Có anh, làm sao vậy?”
“Là như vậy, Tiểu Trái Cây thi đỗ, náo loạn muốn được đi chơi, kêu anh gọi điện mời em cùng đi, em muốn đi cùng không?”
“Được thôi!” Cô không do dự đồng ý, “Mấy giờ đi?”
“Anh tới đón em được không?”
“Không cần đâu, tự em đi xe qua đó, chúng ta cứ hẹn chỗ gặp mặt đi, để em xem nào, mười giờ có được không? Gặp nhau ở quán ăn trước cổng khu vui chơi đi!” Cô hào hứng nói.
“Được! Anh và Tiểu Trái Cây sẽ đến đó đợi em!”
Khu vui chơi sao? Cũng lâu rồi cô chưa đến đó……….
Lần gần đây nhất là cùng Tiêu Thành Trác đi, nhưng lần đó không có tâm trạng để vui chơi….
Cô sửa soạn lại một chút, đi xuống lầu.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều có mặt. Tiêu Thành Trác, Quách Cẩm Nhi, và Tiêu Y Đình đều đã sửa soạn quần áo tươm tất, sẵn sáng cho một ngày vui chơi.
Trong lúc ăn, Diệp Thanh Hòa ăn rất chậm rãi,Tiêu Thành Trác thì long nóng như lửa đốt, muốn nhanh nhanh chóng chóng để đi chơi. Điều này cũng dễ hiểu, cha nhóc cũng rất ít khi cho nhóc được đi chơi, vì thế, tâm tình kia có thể thông cảm được.
Mắt thấy Diệp Thanh Hòa ăn rất chậm, trong lòng rất lo lắng, nhịn không được thúc giục cô: “Chị, chị ăn nhanh một chút! Cứ ăn như thế thì chậm trễ mất, trời sẽ nắng to đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.