Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 161

Cát Tường Dạ

30/07/2016

Diệp Thanh Hòa rốt cuộc nhớ tới còn có một người không biết bơi - Quách Cẩm Nhi. . . . . .

Nhưng mà, tiếng thét chói tai này, cũng không phải tiếng của Quách Cẩm Nhi, mà là của một cô gái không quen biết ở trong hồ bơi, về phần Quách Cẩm Nhi, mặt nước gần đây đã không còn thấy người. . . . . .

Trong lòng Diệp Thanh Hòa căng thẳng, mà Tiêu Y Đình phản ứng rất nhanh, lập tức bơi tới bên cạnh cô gái đang thét chói tai, cùng lúc đó, cô gái thét to, “Có người chết đuối! Hồ bơi có người chết đuối! Ngay cạnh chân tôi, làm tôi sợ muốn chết!”

Tiêu Y Đình lập tức cắm đầu xuống nước, Diệp Thanh Hòa phát hiện một cái phao lơ lửng ở trên mặt nước, cái đó, đúng là của Quách Cẩm Nhi. . . . . .

Nhân viên cứu hộ cũng chạy tới, rồi sau đó, liền nhìn thấy Tiêu Y Đình kéo Quách Cẩm Nhi nổi lên từ trong nước, vẫn kéo dài tới bên cạnh hồ, cùng nhân viên cứu hộ đỡ cô lên hồ.

Hồ bơi xảy ra chuyện như vậy, nhiên viên cứu hộ rất là lo lắng, vừa khẩn cấp tiến hành cấp cứu cho Quách Cẩm Nhi, vừa giải thích, “Một chút dấu hiệu cũng không phát hiện! Càng không có nghe được tiếng kêu cứu!”

Tiêu Y Đình không lên tiếng, chỉ để Quách Cẩm nhi nằm xuống, giúp cô ép nước ra ngoài.

Nhân viên cứu hộ thấy phương pháp của anh không đúng, nói với anh, “Để tôi!”

Tiêu Y Đình tránh ra, nhân viên cứu hộ liền ép nước ra cho Quách Cẩm Nhi, nhưng mà, Quách Cẩm Nhi đã hôn mê, vừa không có tỉnh lại, cũng không nhổ ra nước .

Nhân viên cứu hộ thăm dò mũi cô, quả quyết nói: “Hô hấp nhân tạo đi!”

Nói xong, anh liền cúi người xuống, muốn hô hấp nhân tạo cho Quách Cẩm Nhi, lúc sắp gần sát mặt Quách Cẩm Nhi, Quách Cẩm Nhi ho lên.

Nhân viên cứu hộ thở phào một cái, “Tỉnh! Người thân của cô hoặc là bạn cô có ở đây không?”

Trước tình trạng rối ren này, anh vẫn nghĩ Tiêu Y Đình chỉ là người nghĩa khí cứu người gặp nạn thôi.

“Là tôi.” Tiêu Y Đình đáp lời.

“Hẳn là không có chuyện gì. . . . . .” Nhân viên cứu hộ đối với anh nói.

Tiêu Y Đình ngồi xổm trước mặt Quách Cẩm Nhi , dìu cô ngồi dậy, trong ánh mắt nặng nề, tựa như sương mù.

“Anh hai. . . . . .” Bộ dạng Quách Cẩm Nhi sống sót sau tai nạn, hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu.

Diệp Thanh Hòa đã sớm lên bờ , vẫn đứng phía sau bọn họ, ngay lúc này Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An cũng chạy tới, ân cần hỏi, “Không có sao chứ?”

“Anh Trữ, anh Thần An, em không sao, thật xin lỗi, để cho mọi người lo lắng.” Gặp trận chết đuối này Quách Cẩm Nhi ngược lại hiểu chuyện hướng về phía mọi người tạ lỗi.

“Nếu không, đi bệnh viện xem một chút?” Trữ Chấn Khiêm nói.

“Không! Không cần. . . . . .” Quách Cẩm Nhi vội nói, “Mọi người tiếp tục chơi đi! Em thật sự không có việc gì! Chỉ là. . . . . . Em không xuống nước, ngồi ở đây xem mọi người chơi. . . . . .”

Quách Cẩm Nhi vừa áy náy, trên mặt lại lộ ra đối với nước sợ hãi.

“Thôi! Còn chơi cái gì! Lão Nhị, đi thôi, hay là đi bệnh viện xem một chút!” Tả Thần An cũng nói.

“Ừ.” Tiêu Y Đình đáp lời, ngưng mắt nhìn Quách Cẩm Nhi, ánh mắt trầm trầm, tựa sương mù, hỏi, “Em có thể đi chứ?”

“Có thể! Có thể! Chỉ là. . . . . .” Quách Cẩm Nhi nhìn Diệp Thanh Hòa ở sau lung Tiêu Y Đình, “Chỉ là, có thể hay không phiền Thanh Hòa đỡ chị một chút?”

Diệp Thanh Hòa nghe, vội đi vòng qua bên người cô, dìu cánh tay của cô.

Dáng vẻ Quách Cẩm Nhi xem ra hết sức mệt mỏi, Diệp Thanh Hòa người nhỏ sức lực càng nhỏ, thật vất vả đỡ cô đứng lên, vừa mới đi, người lại hướng mặt đất ngã xuống.

May mà Tiêu Y Đình ở một bên, thuận tay đỡ lấy, cô mới không có ngã xuống.

“Thôi, để anh!” Tiêu Y Đình bế Quách Cẩm Nhi lên, vẫn ôm đến cửa phòng thay quần áo nữ . “Anh hai! Được rồi! Em tự đi vào! Em có thể . . . . . .” Quách Cẩm Nhi vội la lên.

Tiêu Y Đình liền để cô xuống,lần này Diệp Thanh Hòa rất chủ động đi lên phía trước, đỡ cánh tay Quách Cẩm Nhi. Rồi sau đó, Tiêu Y Đình lại nhờ một cô gái khác cũng muốn vào phòng thay quần áo, hai người cùng nhau đỡ Quách Cẩm Nhi đi vào.

Lúc thay quần áo, Quách Cẩm Nhi lại một lần nữa hướng Diệp Thanh Hòa nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, Thanh Hòa, đã gây phiền toái cho em.”

“Hả? Không có gì!” Thanh Hòa nói: ” Chị tự thay được chứ?”

“Có thể! Có thể!” Mặc dù mè nheo, Quách Cẩm Nhi vẫn có thể tự thay quần áo được, sau đó Diệp Thanh Hòa nâng đỡ ra khỏi phòng thay đồ.

Ba nam sinh đã đợi ở bên ngoài,, vì vậy, một nhóm năm người cùng nhau hướng bệnh viện mà đi.

Một chiếc xe taxi không cách nào ngồi đủ năm người, Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình cùng nhau đỡ Quách Cẩm Nhi lên chiếc xe đầu tiên, Tiêu Y Đình thuận theo cũng lên, Diệp Thanh Hòa vịn cửa xe, nhìn thấy Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An gọi được chiếc taxi khác, vội đóng cửa xe, chạy về phía xe của họ.

Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An, hai người tự nhiên không hỏi tại sao Diệp Thanh Hòa muốn chen chúc cùng bọn họ, rất rõ ràng, không muốn làm bóng đen chứ sao.

. . . . .

Trong xe, Quách Cẩm Nhi uể oải mệt mỏi dựa vào, tóc vẫn ướt sũng , vốn là gò má trắng nõn lại càng thêm trắng bệch , bộ dạng vừa thấy đã thương, lại cố tình, còn cực kỳ hiểu chuyện, đối với Tiêu Y Đình nói: “Anh hai, thật xin lỗi, mỗi lần ra ngoài chơi đều là bởi vì em. . . . . .”



Tiêu Y Đình lúc này mới nhớ tới lần trước cùng Tiêu Thành Trác ra ngoài chơi cô cũng bị cảm nắng phải đi bệnh viện, vì vậy nói, “Chuyện này có gì phải xin lỗi! Em cũng không phải là cố ý. . . . . .”

Lông mi Quách Cẩm Nhi run run đột nhiên mở mắt, nhìn anh một cái, rồi sau đó, hạ mi mắt, bộ dáng hết sức giận mình, “Nhưng. . . . . . Mỗi lần cũng bởi vì em mà chơi không được vui, trong lòng em rất áy náy, anh hai, thật xin lỗi. . . . . .”

“Anh đã nói không có gì! Em cũng đừng nghĩ nhiều! Hiện tại cảm giác như thế nào?” Tiêu Y Đình hỏi.

“Trừ nơi này có chút không thoải mái, ngoài ra đều bình thường. . . . . .” Cô ấn ngực nói.

Tiêu Y Đình nhìn cô, ánh mắt thủy chung nặng nề, “Không biết lội, tại sao còn lấy phao ra?”

“Em. . . . . .” Quách Cẩm Nhi nâng lên con mắt , hơi có vẻ khiếp nhược mà nhìn anh một cái , lại cúi đầu, “Em thấy anh dạy Thanh Hòa rất thú vị. . . . . . Em cũng muốn chơi như vậy. . . . . . Cho nên. . . . . .”

Anh nhìn cô chằm chằm, hết chỗ nói, “Chẳng lẽ em không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Thanh Hòa lấy phao ra, là bởi vì anh ở bên cạnh em ấy! Tại sao em không gọi anh?”

Quách Cẩm Nhi càng thêm có vẻ uất ức, lệ quang cũng tràn đầy, “Em sợ quấy rầy anh. . . . . . thoạt nhìn can đảm của Thanh Hòa cũng rất nhỏ,nếu như mà em kêu anh đi, Thanh Hòa chết chìm làm thế nào?”

“Quả thật ngu xuẩn!” Tiêu Y Đình không nhịn được nói, “Sau đó thì sao? Chết chìm cũng không kêu cứu? Cho dù anh không tới kịp, nhân viên cứu hộ cũng có thể nghe được!”

Quách Cẩm Nhi không lên tiếng, hồi lâu, mới yếu đuối nói, “Em không phải là sợ gây thêm phiền phức cho anh sao? Tại sao em là phiền toái như vậy. . . . . .”

“Được rồi được rồi, quên đi, đừng nói nữa. . . . . .” Anh trầm mặc xuống.

Kết quả kiểm tra của bệnh viện, Quách Cẩm Nhi cũng không có gì lo ngại, chỉ là, không khí này, cũng không bằng lúc trước, Tiêu Y Đình mệt mỏi , hình như không muốn nói chuyện.

Mấy người bọn anh, Trữ Chấn Khiêm chính là một người khó hiểu, Tả Thần An đỡ hơn chút, nhưng khí chất gần giống với Diệp Thanh Hòa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc ba anh em đi chung với nhau còn rất có thể làm ầm ĩ, một khi có người ngoài, anh liền không phải là người chủ động gợi chuyện, cho nên, một khi Tiêu Y Đình trầm mặc, còn có thể high được sao?

Ăn qua loa một bữa cơm, cứ như vậy kết thúc.

Đối với việc bọn họ trở về sớm như vậy, Khương Ngư Vãn cảm thấy kinh ngạc, vì vậy Quách Cẩm Nhi lại một lần xin lỗi, Khương Ngư Vãn nghe nói Quách Cẩm Nhi chết đuối, tất nhiên lại quở trách con trai một phen, oán giận con không có chăm sóc tốt, sau đó liền hạ lệnh về sau không cho phép mang nhóm con gái đi bơi lặn, không an toàn. . . . . .

Trong thời gian nghỉ hè, quả thật không có cơ hội đi bơi lặn, đừng nói đi bơi lội, thời tiết quá nóng, ai nguyện ý đi ra ngoài cho mặt trời hành hạ?

Cho nên, ở nhà đọc sách, luyện một chút chữ, cả ngày Quách Cẩm Nhi là kéo đàn nhị, cái gọi là có công mài sắt, có ngày nên kim, một tháng qua, lúc ban đầu âm thanh lằng nhằng cũng nhanh chóng thay đổi, cuối cùng có thể kéo một khúc ra hình ra dạng. Khương Ngư Vãn lại khen ngợi Quách Cẩm Nhi có năng lực, Quách Cẩm Nhi dĩ nhiên khiêm tốn, chỉ nói là anh hai dạy tốt.

Diệp Thanh Hòa lẳng lặng ở Tiêu gia, thỉnh thoảng sẽ ra cửa.

Chẳng hạn như, cô từng đã đồng ý với nhị lão nhà họ Giang, sẽ đi gặp họ, cho nên, cố định vào ngày chủ nhật, sẽ đi đến nhà họ Giang xem một chút. Sở dĩ chọn chủ nhật, là bởi vì không hy vọng gặp gỡ những người khác của nhà họ Giang.

Vậy mà, Giang Chi Vĩnh ở nhà ông nội nghỉ hè, cho nên, mỗi lần cũng có thể gặp gỡ anh.

Đối với Giang Chi Vĩnh, trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở thời cấp ba, người mời cô cùng đi chọn ngọc, người cùng cô cùng nhau biên soạn kịch bản. Chỉ nhớ rõ anh tao nhã lịch sự, cũng không nói nhiều, hình như, hiện tại càng trầm lặng hơn.

Có đôi khi cô đến, anh chỉ gật đầu mà thôi, liền vào thư phòng. . . . . .

Trừ đi nhà họ Giang, thỉnh thoảng cô có thể đi đến tiệm của Vương Triết , chỉ là, do nghỉ hè, buôn bán so sánh thường ngày nhẹ hơn nhiều, cho nên, đi rất ít.

Thật ra thì, cái tiệm của Vương Triết này, đã giúp cô rất nhiều, bởi vì Vương Triết cho cô tiền lương, thêm với việc cô trước sau như một luôn tiết kiệm , học phí cùng sinh hoạt phí cô đã hoàn toàn có thể tự lo liệu rồi, nói cách khác, không cần nhà họ Tiêu giúp đỡ nữa.

Nhưng mà, lúc này cô cũng không nói rõ với bác Tiêu, bác Tiêu như cũ sẽ đưa học phí mỗi kỳ của hai người cho cô, cô tự mình lấy một quyển sổ, ghi chép lại rõ ràng.

Đã đồng ý phải cùng Tiểu Trái Cây bơi lội, Mục Xuyên cũng đã nói muốn dạy cô bơi, về sau, cũng đi mấy lần, nhưng thiên phú bơi lội của cô thật sự rất tệ, cho nên tiến bộ rất nhỏ. . . . . .

Nháy mắt hai tháng nghỉ hè đã trôi qua một nửa, Quách Cẩm Nhi nhận được điện thoại nhà, nói là sự việc ở trong nhà đã xử lý tốt, cha mẹ đều trở về, nhớ nhung con gái, để con gái đi về nhà. Đồng thời, cũng mời Tiêu Y Đình đi miền nam làm khách.

Khương Ngư Vãn nghe hết sức vui mừng, làm ra một quyết định trọng đại: đi miền nam nghỉ phép! Cả nhà đều đi!

Cả nhà đều đi sao? Vậy trong đó, Tiêu Thành Hưng không thể nào đi! Tiêu Y Bằng cũng không thể đi! Tiêu Thành Trác phải đi học, càng không thể nào đi!

Về phần Diệp Thanh Hòa. . . . . .

Không có ai hỏi ý kiến cô, cô đi hay không đi?

Cô loại bỏ mình ra bên ngoài, không có ý định cùng nhà họ Tiêu xuôi nam. . . . . .

Ngược lại có thể nhìn ra Tiêu Y Đình có chút vui vẻ, đêm trước khi xuất phát, đến tìm Diệp Thanh Hòa.

Lúc đó, cô đang xem sách.

Anh đi vào, tự nhiên nằm soài trên giường, câu được câu không nói chuyện với cô, nói đến trò chơi thì nói ra một câu, “Thật lâu không thấy Nhất Nhất login!”

Trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, quả thật, mùa hè này, cô còn chưa có vào trò chơi. . . . . .

“Tháng này chúng ta đi chơi, càng không thể gặp cậu ấy. . . . . .” Anh nói.

Cô suy nghĩ một chút, nói: “ Không sao, anh đi rồi em thay anh vào, anh có lời gì muốn nói cùng cậu ấy, em giúp anh chuyển đạt. .”



Anh đột nhiên ngồi dậy, “Em không đi?”

Cô giật mình, lắc đầu một cái. Lúc nào cô nói cô muốn đi?

“Em. . . . . .” Trong mắt anh thoáng hiện theo thói quen nóng nảy tức giận, nhưng là, ngược lại trầm xuống, “Tại sao?”

Thật sự cô cũng không muốn nói ra chuyện này, nhưng mà, anh nhìn chằm chằm cô hỏi như vậy, cô rốt cuộc vẫn phải nói, “Em cùng Mục sư huynh. . . . . .”

Chỉ là, những lời này cô chỉ có thể nói đến một nửa, “Mục Sư huynh” ba chữ vừa phát ra, cô liền nhìn thấy anh vọt ra khỏi phòng. . . . . .

Cô ngồi, ngẩn người một hồi, tiếp tục cúi đầu xem sách.

Cùng Mục sư huynh giao hẹn, tháng này về xem ba mẹ. . . . . .

Nhưng là, mặc dù không có chuyện này, cô cũng sẽ không đi nhà họ Quách chơi, chẳng lẽ anh vẫn không biết sao. . . . . .

Một màn hôm đó hiện ra trước mắt cô. . . . . .

Hôm đó Khương Ngư Vãn chuẩn bị để thư ký của Tiêu Thành Hưng đặt vé máy bay, đang tính toán số người, Tiêu Y Đình đang ở trên lầu dạy Quách Cẩm Nhi kéo đàn nhị, cô ở phòng bếp giúp dì Vân hoàn thành việc liền ra ngoài, ở phòng ăn gặp Khương Ngư Vãn.

Khương Ngư Vãn liền hỏi cô, có theo họ đến nhà họ Quách chơi không.

Cô và Mục Xuyên đã có hẹn, tất nhiên nói không đi, hơn nữa, lúc nói hai tiếng không đi này, rõ ràng là nhìn thấy biểu hiện trên mặt Khương Ngư Vãn buông lỏng , vì vậy, cô biết quyết định của mình là chính xác. . . . . .

Sau lại, liền nghe Khương Ngư Vãn gọi điện thoại cho Tiêu Thành Hưng, đặt ba vé máy bay, hơn nữa, còn ở trong điện thoại nói với Tiêu Thành Hưng, lần này đi nhà họ Quách, liền cùng Quách Hoài Nguyệt định xuống chuyện của con, không biết Tiêu Thành Hưng ở bên kia nói cái gì, cô suy đoán ước chừng là nói con trai còn nhỏ, vẫn còn đi học …, Khương Ngư Vãn liền sửa lại, nói người lớn thương lượng trước, định xuống, không ảnh hưởng đứa nhỏ học tập. . . . . .

Hóa ra, Tiêu Y Đình vẫn cho là mình sẽ đi cùng bọn họ . . . . . .

Trước mắt từng chữ trong sách vở lơ lững. . . . . .

Ngày hôm sau, sáng sớm bọn họ liền xuất phát đi sân bay, Diệp Thanh Hòa cố ý ngủ nướng một chút, đợi đến tất cả trong nhà đều yên tĩnh mới rời giường ra khỏi phòng.

Cửa phòng Tiêu Thành Trác đóng, đã sớm đi học, nhà họ Tiêu xem ra chỉ có mình cô. . . . . .

Cô thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao, chợt có chút hưởng thụ trạng thái như vậy, nhà họ Tiêu to như vậy, chưa từng an tĩnh như thế, không khí, cũng chưa từng thoải mái như thế. . . . . .

Cô đi xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng, đi tới phòng bếp, vừa đi vừa hô một tiếng, “Dì Vân. . . . . .”

Nhưng không ngờ, ở phòng ăn gặp Tiêu Y Bằng đang xem báo.

Thấy cô, buông tờ báo xuống, hướng về phía cô cười một tiếng, nụ cười đúng như ánh mặt trời sáng sớm ngoài cửa sổ, ấm áp cùng ôn hòa, “Sớm, Thanh Hòa.”

“Chào buổi sáng. . . . . . Anh cả. . . . . .” Cô ngồi xuống cạnh bàn ăn.

“Ngủ nướng?” Tiêu Y Bằng cười khẽ.

Diệp Thanh Hòa có chút thẹn thùng, khẽ cười.

“Hiểu! Khó được yên tĩnh!” Tiêu Y Bằng cười nói, “Anh cũng vậy mới vừa rời giường!”

Khó được thấy dáng vẻ Tiêu Y Bằng nghịch ngợm, Diệp Thanh Hòa không có quá ngượng ngùng, “Hôm nay anh cả không cần vội làm việc sao?” Trong ấn tượng, hai năm qua Tiêu Y Bằng rất liều mạng, thề phải phát triển công ty của chính mình thật lớn mạnh, hoàn toàn không dựa vào gia sản tổ tiên.

“Phải đi! Hơi muộn một chút!” Tiêu Y Bằng nói, cúi đầu uống một ngụm trà, “Bọn họ đi chơi, nghỉ hè em tính làm gì?”

Diệp Thanh Hòa cũng không có trả lời lời anh, chỉ nói, “Anh cả, sáng sớm bụng rỗng uống trà không tốt đâu. . . . . .”

Tiêu Y Bằng cười, “Thói quen!”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cửa có tiếng động, rồi sau đó tiếng bước chân gấp rút vang lên, hơn nữa một đường đi tới phòng ăn.

Diệp Thanh Hòa kinh ngạc nhìn sang, người tới lại là —— Tiêu Y Đình!

“Không phải em ra sân bay rồi sao?” Tiêu Y Bằng kinh ngạc hỏi.

“Ừ. . . . . . CMND quên mang, trở lại lấy!” Tiêu Y Đình xị mặt nói.

“Vậy còn kịp lên máy bay?” Tiêu Y Bằng lại hỏi.

“Tận lực đuổi! Không được thì đổi giờ bay!” Anh nói xong, ngược lại hỏi Diệp Thanh Hòa, “CMND của anh đâu? Đưa cho anh!”

Diệp Thanh Hòa không giải thích được, “Em không có giữ. . . . . .”

“Đồ của anh không phải do em dọn dẹp sao? Em không giữ thì để ở đâu rồi?” Vẻ mặt anh thoạt nhìn có chút phiền não.

Cô rất thông cảm tâm tình của anh giờ phút này, máy bay sắp cất cánh, anh không tìm được CMND dĩ nhiên là tâm phiền ý loạn, nên cũng không tranh cãi cùng anh, chỉ nói, “Chúng ta cùng lên lầu tìm đi!” Nói xong, bữa ăn sáng cũng không ăn, cùng anh đi lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook