Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 162
Cát Tường Dạ
31/07/2016
Hai người lục tung phòng của Tiêu Y Đình lên, ngay cả chăn nệm cũng không tha, nhưng vẫn không tìm thấy hộ chiếu của anh.
“Anh đã hỏi bác gái chưa? Chẳng nhẽ lúc mua vé máy bay anh không đưa cho bác ấy sao?” Tìm mãi vẫn không thấy, Diệp Thanh Hòa hỏi anh.
“Mẹ đưa lại cho anh rồi! Sau đó anh đưa em!” Từ lúc bắt đầu vào phòng đến giờ, anh vẫn ung dung tự tại đứng một bên nhìn cô.
Cô tìm đến cả người đều là mồ hôi, nhưng là không thể nhớ nổi anh đưa hộ chiếu của anh cho cô lúc nào.
“Anh để ở trên bàn của em! Lúc đó em đang đọc sách! Đọc hăng say quá, nên anh chỉ nói với em một tiếng!” Anh bổ sung.
Thật không?
Chẳng lẽ thật sự là do cô quá chăm chú nên quên cất đi?
Cô không thể làm gì khác ngoài việc cùng anh chuyển địa điểm tìm kiếm về phòng mình.
Vừa mở cửa phòng, Tiêu Y Đình nhìn thấy giữa phòng là một chiếc vali, đang đứng thẳng………
Anh sải bước đi đến, mở vali ra, bên trong là quần áo của cô đã được gấp sắp xếp rất gọn gàng…….
“Em đang làm gì vậy?” Tiêu Y Đình xoay người lại ngay lập tức, bắt lấy cổ tay cô, tay còn lại chỉ vào chiếc vali.
“Em….. Ngày mai em ra ngoài có chút việc…..” Cô thì hoàn toàn ngược lại, không nghĩ tới anh sẽ phản ứng như thế.
“Đi đâu?”
Giờ phút này anh không chỉ kích động, giọng nói như một vị hung thần…….
Cô hít một hơi: “Em….. về nhà thăm cha mẹ………”
Lúc này, bàn tay nắm cổ tay cô mới buông lỏng, vẻ hung thần trong mắt cũng không còn, trở lại vẻ dịu dàng phải ôn nhu: “Vậy sao….. Sao không nghe thấy em nói trước đó?”
Cô không nói gì.
Những chuyện đã qua, tất cả với cô đều là chuyện của kiếp trước, cô không muốn bất kì người nào của kiếp này tham gia……..
Anh cũng đã quen với sự im lặng của cô, cũng hiểu được, nếu như không có ý muốn nói thì có hỏi cũng vô ích, chỉ kéo kéo tay cô hỏi: “Đã mua vé chưa?”
“Rồi….” Cô gật đầu.
“Xe lửa sao?” Anh đoán chắc đó là xe lửa, với tính tiết kiệm của cô, không bao giờ là máy bay được.
“Phải….” Cô gật đầu một lần nữa.
Anh cười: “Em cũng có bản lãnh đó! Vé xe lửa rất khó mua đó nha!” Anh tự hỏi, liệu có phải nhà họ Giang giúp cô chuyện này hay không?
Nghe xong, cô im một lúc sau đó nói: “Là anh Mục Xuyên mua.”
“…..” Anh ngẩn người, nhớ tới gì đó, đột nhiên cười, cười đến mây gió nổi cơn: “Ồ, tốt thật! Đây là dùng tiền của nhà chúng ta để cùng đi chơi mà!”
Nói xong, sắc mặt anh trắng bệch, muốn nói gì đó nữa nhưng nghẹn lại ở trong….
Diệp Thanh Hòa nghe những lời này cũng đã quen, coi như không, không phản ứng gì….
Tay của cô vẫn nằm trong tay anh, cô không giãy ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh hai…. Lần này em về nhà, không dùng đến tiền của nhà họ Tiêu…….”
Tay anh run run, trong nháy mắt mí mắt cũng run run, nhưng vẫn cố cười: “Nói như vậy…. là tiền của ông chú kia sao?”
Ý giễu cợt trong câu này quá rõ ràng……
Diệp Thanh Hòa ngẩng đầu lên, xuyên qua mắt kính nhìn anh, khuôn mặt của anh, nụ cười của anh, tất cả đều rất rõ ràng…….
Chưa bao giờ cô là một người thích giải thích, nhưng đối mặt với anh như thế này, những lời không muốn nói cứ thế mà ra: “Anh hai, em biết, từ khi em bước vào nhà này, em luôn tiêu tiền của nhà anh, em cũng biết, anh nói ra những lời kia làm tổn thương người nghe rất nhiều, nhưng anh không hề có ý làm tổn thương em. Nhưng quan trọng là, ở trong lòng anh, anh luôn đặt mình ở vị trí người ban ơn, chỉ là, anh chỉ chấp nhận người nhận ơn là em thôi….. Anh hai, lần này em muốn nói rõ với anh, lần về nhà này, em không tiêu tiền của nhà anh hay của bất kì ai cả, mà là tiền của chính em! Tiền Vương Triết trả cho em, em cũng đủ tiền trả cho học kì sau rồi, không cần anh phải ban ơn, em sống rất ổn, anh hai, cảm ơn anh….”
Con ngươi của Tiêu Y Đình co giật liên hồi.
Lúc này cô mới nhẹ nhàng rút tay ra, vẻ mặt trở lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, xoay người: “Để em tìm hộ chiếu cho anh……”
Anh đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô, bên tai lại vang lên lời cô nói với anh vào buổi tối sinh nhật Quách Cẩm Nhi, cô và Tiêu Thành Trác uống say ngoài gốc cây, cô nằm trên giường nói với anh….
Lúc đó anh hỏi cô tại sao Mục Xuyên lại quan trọng như vậy…….
Cô nói: Vì trên thế gian này Mục Xuyên là người duy nhất hiểu cô, là người thân mới tìm lại được của cô, anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương cô…..
Anh lại hỏi: “Mục Xuyên quan trọng hơn anh hai sao?”
Anh nhớ cô khi đó nhắm chặt mắt, giọng như mê sảng: “Phải….”
Bỗng nhiên cô nở nụ cười, một nụ cười hồn nhiên không lo toan tính toán, giống như một đứa trẻ được như ý, anh chưa từng thấy cô cười như thế….
Trước mắt anh là cô đang cặm cụi hộ chiếu của anh. Ở trước bàn trang điểm, anh nhìn vào gương có thể thấy được vẻ mặt không nói không cười, không uất không hận của cô…….
Anh cúi đầu, tay nắm chặt…..
Anh đứng đó cười tự giễu, hồi lâu sau, ung dung hai tay đút trong túi quần đi về phía bàn học, kéo ngăn kéo ra.
Anh tìm kiếm một lúc, sau đó hô lên: “Tìm thấy rồi! Ở chỗ này!”
Anh cầm hộ chiếu trong tay, xoay người đi ra ngoài, cũng không liếc nhìn cô lấy một cái trước khi đi.
Diệp Thanh Hòa kì kì quái quái nhìn theo bóng lưng của Tiêu Y Đình, kì quái hơn chính là, cái ngăn kéo đó cô đã tìm rồi nhưng không thấy, chả nhẽ là cô tìm sót sao?
Mặc kệ là gì, Tiêu Y Đình vẫn cầm theo hộ chiếu ra sân bay, cùng Quách Cẩm Nhi về nhà, còn cô thì cùng với Mục Xuyên đi thăm cha mẹ cô.
Bốn năm…..
Đã bốn năm rồi cô chưa từng đặt chân lại trên mảnh đất thân thương, cô hít một hơi, cảm giác như không khí nơi đây lấp đầy cả cơ thể cô, mặc dù khác hoàn toàn Bắc Kinh, nhưng nỗi nhớ quê hương ở sâu nhất trong cô dâng lên khiến hít thở của cô như tham lam hơn, muốn thật nhiều…..
Nếu nói đến tình yêu quê hương, hôm nay cô đã có dịp được tự mình cảm nhận, biết được thế nào là xa quê nhớ từng tấc đất, từng luồng khí…..
Thế nhưng, nội tâm cô vẫn không tránh khỏi có chút thấp thỏm, hô hấp đang mất dần ổn định….. Càng đến gần mộ cha mẹ, cơ thể cô càng run rẩy hơn, hai chân thiếu điều ngã quỵ…..
“Tiểu Hà, không sao chứ?” Mục Xuyên đi bên cạnh người cô, chú ý đến mọi thay đổi của cô.
Cô dừng bước, hốc mắt nóng lên, tựa hộ như bị không khí ở đây làm cho ẩm ướt, giọng cô nghèn nghẹn: “Anh Mục Xuyên, em…… vẫn cảm thấy mình quá yếu đuối! Em sợ…. sợ mình sẽ khóc trước mặt cha mẹ, như thế sẽ rất khó coi…..”
“Vậy thì cứ khóc đi!” Ngược lại Mục Xuyên mỉm cười với cô, “Ở trước mặt cha mẹ, Tiểu Hà buồn thì khóc, vui thì cười, không phải Tiểu Hà còn rất nhiều chuyện muốn kể cho cha mẹ nghe sao? Không phải muốn nói cho họ biết cuộc sống của em ở Bắc Kinh rất tốt sao? Còn thi đỗ trường luật danh tiếng, cha mẹ chắc chắn sẽ tự hào về Tiểu Hà!”
Diệp Thanh Hòa sửng sốt, không phải là cô không biết những cái này, nhưng là……..
Mục Xuyên đưa khăn giấy cho cô, nụ cười giống như mưa xuân dịu dàng: “Lau mồ hôi đi đã, phải thật xinh đẹp để đi gặp cha mẹ chứ, cha mẹ chắc chắn rất mong gặp Tiểu Hà đó!”
Cô lau nước mắt, mồ hôi, sau đó tiếp tục cùng Mục Xuyên đi.
Cuối cùng khi đứng trước phần mộ của cha mẹ, Diệp Thanh Hòa mới nhận ra cô không hề đau khổ như cô nghĩ, trên bia mộ là hai cái tên quen thuộc, gợi cho cô nhớ lại rất nhiều kí ức ấm áp…..
Hai chữ kia giống như cha mẹ, vẫn luôn còn trên đời này, dõi theo cô, chưa từng rời đi……..
Cô quỳ trước bia mộ, không hề ôm bia mộ khóc lóc hay làm bộ dạng yếu đuối như cô đã tưởng tượng. Cô khẽ mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi, kể lại cho cha mẹ bốn năm qua của cô, cô đã sống như thế nào, đã gặp những ai, đã nhận những ơn gì, còn cả chuyện nhà họ Giang, còn hứa cô sẽ mãi kiên cường, lạc quan, cố gắng…..
Thời gian bốn năm, có biết bao chuyện muốn nói với cha mẹ?
Bốn năm qua cô trầm mặc ít nói, dường như hôm nay là dịp để cô có thể nói ra tất cả, nói đến khô miệng.
Mục Xuyên đưa cho cô một chai nước đã mở sẵn.
Cô nhận lấy, uống một ngụm, làm ướt lại thanh quản, sau đó lại hướng về phía bia mộ nói: “Cha me, hai người biết không? Con đã gặp lại anh Mục Xuyên, được như thế là trời cao đã rất tốt với con, anh ấy chăm sóc con như người nhà vậy….. Cha mẹ, mất đi hai người là nỗi đau lớn nhất của con gái, nhưng con sẽ không để hai người thất vọng, con sẽ kiên cường sống theo ước muốn của hai người, sẽ thành niềm tự hào của cha mẹ!”
Cô nói xong những lời này, Mục Xuyên ở bên cạnh cũng vui vẻ nói: “Thầy, sư mẫu, Tiểu Hà luôn luôn là niềm tự hào của hai người, từ nhỏ đã là thế rồi!”
Diệp Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn Mục Xuyên, anh vẫn mỉm cười như thế. Từ ngày gặp lại anh, anh luôn dành cho cô dáng vẻ mỉm cười, hơn nữa còn là ấm áp mỉm cười, dù cho là gặp chuyện gì hay người nào, anh vẫn luôn mỉm cười…………
Thật ra thì cô hiểu, không phải anh Mục Xuyên không có chuyện phiền lòng. Người chứ không phải thánh hiền, sao lại không có phiền não chứ? Chuyện của chị A Tổ, rồi chuyện của cha mẹ cô, chắc chắn anh buồn lòng rất nhiều, nhưng vẫn luôn dùng cách mỉm cười để biểu đạt. Nhưng Diệp Thanh Hòa thì khác, cô nghe theo lời anh nói với cô trước khi đến trước mộ: “Không có sao! Ở trước mặt cha mẹ, vui thì cười, buồn thì khóc!”
Không sai, cô là một người mạnh mẽ! Khóc lóc cũng đã xong rồi, sau đó sẽ càng mạnh mẽ hơn! Dù cho đó có là mỉm cười cùng nước mắt!
“Tiểu Hà, hôm nay chúng về trước, ngày mai sẽ trở lại thăm thầy và sư mẫu, ngày mai sẽ cùng nói chuyện nữa!” Mục Xuyên nói.
“Dạ được!” Diệp Thanh Hòa lau nước mắt trên mặt, rót trà và rượu ra trước phần mộ của cha và mẹ.
Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện………
“Anh Mục Xuyên……… Em cảm thấy có gì đó không đúng….” Cô đứng bên mộ, cau mày.
Diệp Thanh Hòa nhìn chằm chằm phần mộ của cha mẹ, đầy hoài nghi: “Anh Mục Xuyên, đã bốn năm rồi em không hề về thăm cha và mẹ, nhà cũng không còn người thân, nhưng mộ lại rất gọn gàng ngăn nắp!”
Mục Xuyên cũng “Hả” một tiếng: “Em không nói anh cũng không chú ý đến…….”
Trên hai phần mộ đều không có cỏ dại, không khác nhiều so với những phần mộ bên cạnh, giống như mấy năm qua đều có người chăm nom rất chu đáo………
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, trong lòng thầm hỏi: “Là ai? Là người nào đến thăm mộ?”
Cô nhìn Mục Xuyên, anh lắc lắc đầu ý bảo không phải anh.
Diệp Thanh Hòa vắt óc suy nghĩ, vẫn không thể rõ người kia là ai, bác Tiêu sao? Nếu như là bác ấy thì chắc chắn sẽ dẫn cô theo, còn nếu không thì ít nhất cũng sẽ nói với cô một tiếng……
Vậy có thể là ai chứ?
“Đừng suy nghĩ nhiều Tiểu Hà, thầy có rất nhiều học trò, nói không chừng là ai đó đến thăm đã dọn dẹp chỗ này.” Mục Xuyên nói với cô.
Cô suy nghĩ một chút, cũng chỉ có khả năng này…..
Sau đó, cô chào tạm biệt cha mẹ, sau đó cùng Mục Xuyên rời đi.
Mục Xuyên nói cũng lâu rồi cô chưa về quê, muốn cô ở lại lâu hơn một chút, anh sẽ ở lại cùng cô, vì thế tìm một chỗ trọ, ở đến khi nào cô muốn về thì thôi.
Mục Xuyên thuê một phòng có hai gian, ngăn cách bởi vách ngăn.
Sau bữa tối, hai người tự trở về gian của mình, lúc đi đến cửa, Mục Xuyên nói với cô: “Anh ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì kêu anh.”
“Dạ! Em biết rồi anh Mục Xuyên.” Diệp Thanh Hòa rất biết ơn anh đi cùng cô lần này.
Hôm nay đi đường mệt mỏi, lại thêm khóc cười lẫn lộn, thể lực cô hao tốn không ít, tắm rửa xong liền lên giường, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy, hỗn độn và chồng chéo, nhiều chuyện vừa qua hay đã lâu, có rất nhiều bóng người, rất nhiều tiếng nói, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, lúc ẩn lúc hiện……
Cô muốn nhìn rõ, đưa tay bắt lấy nhưng tất cả đều như gió, nhanh chóng vụt qua……
Đột nhiên, giấc mơ dừng lại ở năm cô mười sáu tuổi….
Cái đêm tối tăm đó, trong nhà cô là một đám người hung hăng đập phá, tất ca rmoij thứ trong nhà đều không tha, cô trốn dưới gầm giường, chỉ nhìn thấy được bước chân vội vã qua lại của những người đó, trong không gian là âm thanh đồ sành sứ bị đập bể, tiếng tranh bị xé……
Cô đánh bạo, nhấc tấm ga giường lên, chỉ nhìn thấy được tay của mấy kẻ đó…..
Cuối cùng, sau khi tất cả im lặng, cô mới bò ra ngoài, mới thấy căn phòng không còn là của nhà cô nữa, tất cả là một mớ hỗn độn…..
Sau đó là tin cha mất….
Rồi tin mẹ cô……
Cả thế giới của cô như sụp đổ hoàn toàn…….
Cô chỉ nhớ mình đã khóc rất lâu, khóc và gọi cha, gọi mẹ……
Trả lời cô chỉ có không gian tĩnh lặng và giấy bay lả tả…..
“Cha! Mẹ!” Giữa đêm, cô giật mình dậy, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Cô bật đèn ở đầu giường lên ngay lập tức, dần ổn định trở lại. Cô nhìn xung quanh, đã lâu rồi cô không mơ giấc mơ này, hôm nay vừa đến thăm cha mẹ, giấc mơ liền trở lại….
Cô sẽ không thấy sợ vì anh Mục Xuyên ở ngay sát vách. Diệp Thanh Hòa nhìn điện thoại đặt đầu giường, chỉ cần gọi một cuộc là anh ấy sẽ sang đây, nhưng cô sẽ không làm thế, cả ngày nay anh ấy cũng đủ mệt mỏi rồi.
Vừa tỉnh giấc nửa đêm, không thể ngủ tiếp, cô ngồi dậy, tựa lưng vào giường.
Trong phòng có một máy tình bàn, cô xuống giường đi lại mở máy, rảnh rỗi xem chút tin tức sau đó login trò chơi.
Một tiếng sau, cô đã ở trên kênh.
Ở trên đó, cô mới phát hiên, Tiêu Y Đình vẫn đang onl! Không phải anh ấy cùng về nhà với Quách Cẩm Nhi sao? Muộn như vậy rồi, anh không sợ cảm thấy bất tiện ở nhà họ Quách sao?
“Nhất Nhất!”
Anh lập tức nhắn tin cho cô, chào hỏi một câu.
“Sư phụ! Tôi tới rồi!” Cô trả lời.
“Sao lâu rồi không thấy người, bận chuyện gì sao?”
“Nghỉ hè tôi về nhà, ở nhà có rất nhiều việc, cho nên không có thời gian onl.” Cô tuỳ tiện nói dối, “Sư phụ, sao giờ này còn chưa ngủ?”
“Ta không ngủ được!” Anh nói.
“Người đang ở đâu? Nghỉ hè không đi đâu chơi sao?” Cô hỏi.
“Anh đã hỏi bác gái chưa? Chẳng nhẽ lúc mua vé máy bay anh không đưa cho bác ấy sao?” Tìm mãi vẫn không thấy, Diệp Thanh Hòa hỏi anh.
“Mẹ đưa lại cho anh rồi! Sau đó anh đưa em!” Từ lúc bắt đầu vào phòng đến giờ, anh vẫn ung dung tự tại đứng một bên nhìn cô.
Cô tìm đến cả người đều là mồ hôi, nhưng là không thể nhớ nổi anh đưa hộ chiếu của anh cho cô lúc nào.
“Anh để ở trên bàn của em! Lúc đó em đang đọc sách! Đọc hăng say quá, nên anh chỉ nói với em một tiếng!” Anh bổ sung.
Thật không?
Chẳng lẽ thật sự là do cô quá chăm chú nên quên cất đi?
Cô không thể làm gì khác ngoài việc cùng anh chuyển địa điểm tìm kiếm về phòng mình.
Vừa mở cửa phòng, Tiêu Y Đình nhìn thấy giữa phòng là một chiếc vali, đang đứng thẳng………
Anh sải bước đi đến, mở vali ra, bên trong là quần áo của cô đã được gấp sắp xếp rất gọn gàng…….
“Em đang làm gì vậy?” Tiêu Y Đình xoay người lại ngay lập tức, bắt lấy cổ tay cô, tay còn lại chỉ vào chiếc vali.
“Em….. Ngày mai em ra ngoài có chút việc…..” Cô thì hoàn toàn ngược lại, không nghĩ tới anh sẽ phản ứng như thế.
“Đi đâu?”
Giờ phút này anh không chỉ kích động, giọng nói như một vị hung thần…….
Cô hít một hơi: “Em….. về nhà thăm cha mẹ………”
Lúc này, bàn tay nắm cổ tay cô mới buông lỏng, vẻ hung thần trong mắt cũng không còn, trở lại vẻ dịu dàng phải ôn nhu: “Vậy sao….. Sao không nghe thấy em nói trước đó?”
Cô không nói gì.
Những chuyện đã qua, tất cả với cô đều là chuyện của kiếp trước, cô không muốn bất kì người nào của kiếp này tham gia……..
Anh cũng đã quen với sự im lặng của cô, cũng hiểu được, nếu như không có ý muốn nói thì có hỏi cũng vô ích, chỉ kéo kéo tay cô hỏi: “Đã mua vé chưa?”
“Rồi….” Cô gật đầu.
“Xe lửa sao?” Anh đoán chắc đó là xe lửa, với tính tiết kiệm của cô, không bao giờ là máy bay được.
“Phải….” Cô gật đầu một lần nữa.
Anh cười: “Em cũng có bản lãnh đó! Vé xe lửa rất khó mua đó nha!” Anh tự hỏi, liệu có phải nhà họ Giang giúp cô chuyện này hay không?
Nghe xong, cô im một lúc sau đó nói: “Là anh Mục Xuyên mua.”
“…..” Anh ngẩn người, nhớ tới gì đó, đột nhiên cười, cười đến mây gió nổi cơn: “Ồ, tốt thật! Đây là dùng tiền của nhà chúng ta để cùng đi chơi mà!”
Nói xong, sắc mặt anh trắng bệch, muốn nói gì đó nữa nhưng nghẹn lại ở trong….
Diệp Thanh Hòa nghe những lời này cũng đã quen, coi như không, không phản ứng gì….
Tay của cô vẫn nằm trong tay anh, cô không giãy ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh hai…. Lần này em về nhà, không dùng đến tiền của nhà họ Tiêu…….”
Tay anh run run, trong nháy mắt mí mắt cũng run run, nhưng vẫn cố cười: “Nói như vậy…. là tiền của ông chú kia sao?”
Ý giễu cợt trong câu này quá rõ ràng……
Diệp Thanh Hòa ngẩng đầu lên, xuyên qua mắt kính nhìn anh, khuôn mặt của anh, nụ cười của anh, tất cả đều rất rõ ràng…….
Chưa bao giờ cô là một người thích giải thích, nhưng đối mặt với anh như thế này, những lời không muốn nói cứ thế mà ra: “Anh hai, em biết, từ khi em bước vào nhà này, em luôn tiêu tiền của nhà anh, em cũng biết, anh nói ra những lời kia làm tổn thương người nghe rất nhiều, nhưng anh không hề có ý làm tổn thương em. Nhưng quan trọng là, ở trong lòng anh, anh luôn đặt mình ở vị trí người ban ơn, chỉ là, anh chỉ chấp nhận người nhận ơn là em thôi….. Anh hai, lần này em muốn nói rõ với anh, lần về nhà này, em không tiêu tiền của nhà anh hay của bất kì ai cả, mà là tiền của chính em! Tiền Vương Triết trả cho em, em cũng đủ tiền trả cho học kì sau rồi, không cần anh phải ban ơn, em sống rất ổn, anh hai, cảm ơn anh….”
Con ngươi của Tiêu Y Đình co giật liên hồi.
Lúc này cô mới nhẹ nhàng rút tay ra, vẻ mặt trở lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, xoay người: “Để em tìm hộ chiếu cho anh……”
Anh đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô, bên tai lại vang lên lời cô nói với anh vào buổi tối sinh nhật Quách Cẩm Nhi, cô và Tiêu Thành Trác uống say ngoài gốc cây, cô nằm trên giường nói với anh….
Lúc đó anh hỏi cô tại sao Mục Xuyên lại quan trọng như vậy…….
Cô nói: Vì trên thế gian này Mục Xuyên là người duy nhất hiểu cô, là người thân mới tìm lại được của cô, anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương cô…..
Anh lại hỏi: “Mục Xuyên quan trọng hơn anh hai sao?”
Anh nhớ cô khi đó nhắm chặt mắt, giọng như mê sảng: “Phải….”
Bỗng nhiên cô nở nụ cười, một nụ cười hồn nhiên không lo toan tính toán, giống như một đứa trẻ được như ý, anh chưa từng thấy cô cười như thế….
Trước mắt anh là cô đang cặm cụi hộ chiếu của anh. Ở trước bàn trang điểm, anh nhìn vào gương có thể thấy được vẻ mặt không nói không cười, không uất không hận của cô…….
Anh cúi đầu, tay nắm chặt…..
Anh đứng đó cười tự giễu, hồi lâu sau, ung dung hai tay đút trong túi quần đi về phía bàn học, kéo ngăn kéo ra.
Anh tìm kiếm một lúc, sau đó hô lên: “Tìm thấy rồi! Ở chỗ này!”
Anh cầm hộ chiếu trong tay, xoay người đi ra ngoài, cũng không liếc nhìn cô lấy một cái trước khi đi.
Diệp Thanh Hòa kì kì quái quái nhìn theo bóng lưng của Tiêu Y Đình, kì quái hơn chính là, cái ngăn kéo đó cô đã tìm rồi nhưng không thấy, chả nhẽ là cô tìm sót sao?
Mặc kệ là gì, Tiêu Y Đình vẫn cầm theo hộ chiếu ra sân bay, cùng Quách Cẩm Nhi về nhà, còn cô thì cùng với Mục Xuyên đi thăm cha mẹ cô.
Bốn năm…..
Đã bốn năm rồi cô chưa từng đặt chân lại trên mảnh đất thân thương, cô hít một hơi, cảm giác như không khí nơi đây lấp đầy cả cơ thể cô, mặc dù khác hoàn toàn Bắc Kinh, nhưng nỗi nhớ quê hương ở sâu nhất trong cô dâng lên khiến hít thở của cô như tham lam hơn, muốn thật nhiều…..
Nếu nói đến tình yêu quê hương, hôm nay cô đã có dịp được tự mình cảm nhận, biết được thế nào là xa quê nhớ từng tấc đất, từng luồng khí…..
Thế nhưng, nội tâm cô vẫn không tránh khỏi có chút thấp thỏm, hô hấp đang mất dần ổn định….. Càng đến gần mộ cha mẹ, cơ thể cô càng run rẩy hơn, hai chân thiếu điều ngã quỵ…..
“Tiểu Hà, không sao chứ?” Mục Xuyên đi bên cạnh người cô, chú ý đến mọi thay đổi của cô.
Cô dừng bước, hốc mắt nóng lên, tựa hộ như bị không khí ở đây làm cho ẩm ướt, giọng cô nghèn nghẹn: “Anh Mục Xuyên, em…… vẫn cảm thấy mình quá yếu đuối! Em sợ…. sợ mình sẽ khóc trước mặt cha mẹ, như thế sẽ rất khó coi…..”
“Vậy thì cứ khóc đi!” Ngược lại Mục Xuyên mỉm cười với cô, “Ở trước mặt cha mẹ, Tiểu Hà buồn thì khóc, vui thì cười, không phải Tiểu Hà còn rất nhiều chuyện muốn kể cho cha mẹ nghe sao? Không phải muốn nói cho họ biết cuộc sống của em ở Bắc Kinh rất tốt sao? Còn thi đỗ trường luật danh tiếng, cha mẹ chắc chắn sẽ tự hào về Tiểu Hà!”
Diệp Thanh Hòa sửng sốt, không phải là cô không biết những cái này, nhưng là……..
Mục Xuyên đưa khăn giấy cho cô, nụ cười giống như mưa xuân dịu dàng: “Lau mồ hôi đi đã, phải thật xinh đẹp để đi gặp cha mẹ chứ, cha mẹ chắc chắn rất mong gặp Tiểu Hà đó!”
Cô lau nước mắt, mồ hôi, sau đó tiếp tục cùng Mục Xuyên đi.
Cuối cùng khi đứng trước phần mộ của cha mẹ, Diệp Thanh Hòa mới nhận ra cô không hề đau khổ như cô nghĩ, trên bia mộ là hai cái tên quen thuộc, gợi cho cô nhớ lại rất nhiều kí ức ấm áp…..
Hai chữ kia giống như cha mẹ, vẫn luôn còn trên đời này, dõi theo cô, chưa từng rời đi……..
Cô quỳ trước bia mộ, không hề ôm bia mộ khóc lóc hay làm bộ dạng yếu đuối như cô đã tưởng tượng. Cô khẽ mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi, kể lại cho cha mẹ bốn năm qua của cô, cô đã sống như thế nào, đã gặp những ai, đã nhận những ơn gì, còn cả chuyện nhà họ Giang, còn hứa cô sẽ mãi kiên cường, lạc quan, cố gắng…..
Thời gian bốn năm, có biết bao chuyện muốn nói với cha mẹ?
Bốn năm qua cô trầm mặc ít nói, dường như hôm nay là dịp để cô có thể nói ra tất cả, nói đến khô miệng.
Mục Xuyên đưa cho cô một chai nước đã mở sẵn.
Cô nhận lấy, uống một ngụm, làm ướt lại thanh quản, sau đó lại hướng về phía bia mộ nói: “Cha me, hai người biết không? Con đã gặp lại anh Mục Xuyên, được như thế là trời cao đã rất tốt với con, anh ấy chăm sóc con như người nhà vậy….. Cha mẹ, mất đi hai người là nỗi đau lớn nhất của con gái, nhưng con sẽ không để hai người thất vọng, con sẽ kiên cường sống theo ước muốn của hai người, sẽ thành niềm tự hào của cha mẹ!”
Cô nói xong những lời này, Mục Xuyên ở bên cạnh cũng vui vẻ nói: “Thầy, sư mẫu, Tiểu Hà luôn luôn là niềm tự hào của hai người, từ nhỏ đã là thế rồi!”
Diệp Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn Mục Xuyên, anh vẫn mỉm cười như thế. Từ ngày gặp lại anh, anh luôn dành cho cô dáng vẻ mỉm cười, hơn nữa còn là ấm áp mỉm cười, dù cho là gặp chuyện gì hay người nào, anh vẫn luôn mỉm cười…………
Thật ra thì cô hiểu, không phải anh Mục Xuyên không có chuyện phiền lòng. Người chứ không phải thánh hiền, sao lại không có phiền não chứ? Chuyện của chị A Tổ, rồi chuyện của cha mẹ cô, chắc chắn anh buồn lòng rất nhiều, nhưng vẫn luôn dùng cách mỉm cười để biểu đạt. Nhưng Diệp Thanh Hòa thì khác, cô nghe theo lời anh nói với cô trước khi đến trước mộ: “Không có sao! Ở trước mặt cha mẹ, vui thì cười, buồn thì khóc!”
Không sai, cô là một người mạnh mẽ! Khóc lóc cũng đã xong rồi, sau đó sẽ càng mạnh mẽ hơn! Dù cho đó có là mỉm cười cùng nước mắt!
“Tiểu Hà, hôm nay chúng về trước, ngày mai sẽ trở lại thăm thầy và sư mẫu, ngày mai sẽ cùng nói chuyện nữa!” Mục Xuyên nói.
“Dạ được!” Diệp Thanh Hòa lau nước mắt trên mặt, rót trà và rượu ra trước phần mộ của cha và mẹ.
Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện………
“Anh Mục Xuyên……… Em cảm thấy có gì đó không đúng….” Cô đứng bên mộ, cau mày.
Diệp Thanh Hòa nhìn chằm chằm phần mộ của cha mẹ, đầy hoài nghi: “Anh Mục Xuyên, đã bốn năm rồi em không hề về thăm cha và mẹ, nhà cũng không còn người thân, nhưng mộ lại rất gọn gàng ngăn nắp!”
Mục Xuyên cũng “Hả” một tiếng: “Em không nói anh cũng không chú ý đến…….”
Trên hai phần mộ đều không có cỏ dại, không khác nhiều so với những phần mộ bên cạnh, giống như mấy năm qua đều có người chăm nom rất chu đáo………
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, trong lòng thầm hỏi: “Là ai? Là người nào đến thăm mộ?”
Cô nhìn Mục Xuyên, anh lắc lắc đầu ý bảo không phải anh.
Diệp Thanh Hòa vắt óc suy nghĩ, vẫn không thể rõ người kia là ai, bác Tiêu sao? Nếu như là bác ấy thì chắc chắn sẽ dẫn cô theo, còn nếu không thì ít nhất cũng sẽ nói với cô một tiếng……
Vậy có thể là ai chứ?
“Đừng suy nghĩ nhiều Tiểu Hà, thầy có rất nhiều học trò, nói không chừng là ai đó đến thăm đã dọn dẹp chỗ này.” Mục Xuyên nói với cô.
Cô suy nghĩ một chút, cũng chỉ có khả năng này…..
Sau đó, cô chào tạm biệt cha mẹ, sau đó cùng Mục Xuyên rời đi.
Mục Xuyên nói cũng lâu rồi cô chưa về quê, muốn cô ở lại lâu hơn một chút, anh sẽ ở lại cùng cô, vì thế tìm một chỗ trọ, ở đến khi nào cô muốn về thì thôi.
Mục Xuyên thuê một phòng có hai gian, ngăn cách bởi vách ngăn.
Sau bữa tối, hai người tự trở về gian của mình, lúc đi đến cửa, Mục Xuyên nói với cô: “Anh ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì kêu anh.”
“Dạ! Em biết rồi anh Mục Xuyên.” Diệp Thanh Hòa rất biết ơn anh đi cùng cô lần này.
Hôm nay đi đường mệt mỏi, lại thêm khóc cười lẫn lộn, thể lực cô hao tốn không ít, tắm rửa xong liền lên giường, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy, hỗn độn và chồng chéo, nhiều chuyện vừa qua hay đã lâu, có rất nhiều bóng người, rất nhiều tiếng nói, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, lúc ẩn lúc hiện……
Cô muốn nhìn rõ, đưa tay bắt lấy nhưng tất cả đều như gió, nhanh chóng vụt qua……
Đột nhiên, giấc mơ dừng lại ở năm cô mười sáu tuổi….
Cái đêm tối tăm đó, trong nhà cô là một đám người hung hăng đập phá, tất ca rmoij thứ trong nhà đều không tha, cô trốn dưới gầm giường, chỉ nhìn thấy được bước chân vội vã qua lại của những người đó, trong không gian là âm thanh đồ sành sứ bị đập bể, tiếng tranh bị xé……
Cô đánh bạo, nhấc tấm ga giường lên, chỉ nhìn thấy được tay của mấy kẻ đó…..
Cuối cùng, sau khi tất cả im lặng, cô mới bò ra ngoài, mới thấy căn phòng không còn là của nhà cô nữa, tất cả là một mớ hỗn độn…..
Sau đó là tin cha mất….
Rồi tin mẹ cô……
Cả thế giới của cô như sụp đổ hoàn toàn…….
Cô chỉ nhớ mình đã khóc rất lâu, khóc và gọi cha, gọi mẹ……
Trả lời cô chỉ có không gian tĩnh lặng và giấy bay lả tả…..
“Cha! Mẹ!” Giữa đêm, cô giật mình dậy, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Cô bật đèn ở đầu giường lên ngay lập tức, dần ổn định trở lại. Cô nhìn xung quanh, đã lâu rồi cô không mơ giấc mơ này, hôm nay vừa đến thăm cha mẹ, giấc mơ liền trở lại….
Cô sẽ không thấy sợ vì anh Mục Xuyên ở ngay sát vách. Diệp Thanh Hòa nhìn điện thoại đặt đầu giường, chỉ cần gọi một cuộc là anh ấy sẽ sang đây, nhưng cô sẽ không làm thế, cả ngày nay anh ấy cũng đủ mệt mỏi rồi.
Vừa tỉnh giấc nửa đêm, không thể ngủ tiếp, cô ngồi dậy, tựa lưng vào giường.
Trong phòng có một máy tình bàn, cô xuống giường đi lại mở máy, rảnh rỗi xem chút tin tức sau đó login trò chơi.
Một tiếng sau, cô đã ở trên kênh.
Ở trên đó, cô mới phát hiên, Tiêu Y Đình vẫn đang onl! Không phải anh ấy cùng về nhà với Quách Cẩm Nhi sao? Muộn như vậy rồi, anh không sợ cảm thấy bất tiện ở nhà họ Quách sao?
“Nhất Nhất!”
Anh lập tức nhắn tin cho cô, chào hỏi một câu.
“Sư phụ! Tôi tới rồi!” Cô trả lời.
“Sao lâu rồi không thấy người, bận chuyện gì sao?”
“Nghỉ hè tôi về nhà, ở nhà có rất nhiều việc, cho nên không có thời gian onl.” Cô tuỳ tiện nói dối, “Sư phụ, sao giờ này còn chưa ngủ?”
“Ta không ngủ được!” Anh nói.
“Người đang ở đâu? Nghỉ hè không đi đâu chơi sao?” Cô hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.