Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 199: Chương 187.3
Cát Tường Dạ
28/09/2016
Trần Dật và Diệp Thanh Hòa đến thăm phòng bệnh của Phó Chân Ngôn.
Phó Chân Chân cũng biết chuyện cửa hàng của Phó Chân Ngôn, Diệp Thanh Hòa càng thêm áy náy khi đối diện với cô, tiền bạc của Phó Chân Ngôn hơn hai năm qua đổ vào đó coi như đều tiêu tan…….
Phó Chân Chân thờ ơ nói với cô: “Không cần nhìn tôi như thế, cũng không cần cảm thấy áy náy, tôi nói rồi, anh hai tôi có tiền hay không tôi không cần, chỉ cần anh ấy về nhà với tôi, chỉ nhà chúng tôi thôi, không cần ai khác nữa.”
Diệp Thanh Hòa biết rõ, thành kiến Phó Chân Chân đối với cô sẽ không bao giờ mất đi được, nhưng tình hình của Phó Chân Ngôn như vậy, cô không thể cứ thế mà trở về Bắc Kinh, chỉ mong có thể nhờ Trần Dật thay cô trông nom chỗ anh.
“Yên tâm, đây là chức trách của những người làm cảnh sát, Thanh Hòa cứ yên tâm mà về Bắc Kinh thôi, ở lại đây cũng đâu giúp được gì, không có tác dụng gì với bệnh của cậu ấy, ngược lại còn khiến bọn chúng chú ý, càng loạn.” Trần Dật thật lòng khuyên bảo cô.
Cuối cùng thì lần này Diệp Thanh Hòa không thể phản đối thêm, Trần Dật khuyên ngăn, thêm Phó Chân Chân ‘xua đuổi’, cô đành trở về Bắc Kinh cùng Tiêu Thành Hưng, trước khi đi, cô gửi lại Phó Chân Chân một tấm chi phiếu, đây là toàn bộ thu nhập của cô hơn hai năm qua…
Nhưng Phó Chân Chân kiên quyết vứt xuống đất, hơn nữa còn cười nhạo nói móc: “Ý của cô là mạng của anh tôi chỉ đáng chút tiền này? Đây chính là logic của mấy người có tiền sao? Dùng tiền mua mạng đúng không? Tôi nói cho cô biết, chúng tôi không thiếu! Mạng của anh tôi cũng sẽ không bán cho cô lần nữa! Cô cút đi! Cút càng xa càng tốt! Đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi nữa, như thế là ân đức lớn rồi!”
Diệp Thanh Hòa nhặt chi phiếu lên, im lặng rời đi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc u ám…….. Thực sự cô không như Phó Chân Chân nói, cô không muốn và không bao giờ nghĩ đến chuyện dùng tiền mua mạng của Phó Chân Ngôn………
Lúc Tiêu Thành Hưng cùng Diệp Thanh Hòa bước vào cửa lớn, phòng khách sáng sủa, một mình Khương Vãn Ngư ngồi đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Khương Vãn Ngư quau đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Tiêu Thành Hưng trên mặt không giấu nổi sự vui mừng, nhưng khi nhìn đến Diệp Thanh Hòa, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng chỉ chốc lát, lại trở lại vui vẻ hoà thuận: “Ai nha! Xem ai trở về đây! Làm người khác nhớ quá thôi!”
“Cháu chào bác gái.” Cô đứng bên cạnh Tiêu Thành Hưng, trên tay và cổ vẫn còn vết thương chưa khỏi hẳn, rất bắt mắt,
Khương Vãn Ngư thấy vậy không hỏi hoảng hốt: “Chuyện này là sao? Vết thương này, rốt cuộc là hai bác cháu ông đã đi đâu vậy? Trở về lại thành ra thế nàynafKk biết có để lại sẹo không nữa! Nhanh chóng bôi thuốc mới tránh được sẹo!”
Diệp Thanh Hòa không hé răng, chỉ cúi đầu.
Tiêu Thành Hưng nói: “Được rồi, nói nhiều quá! Dọn chút đồ ăn cho con bé để còn nghỉ ngơi sớm, những chuyện khác sau hãy nói!”
“Xem tôi coi, đúng là hồ đồ! Chị Vân, chị Vân!” Khương Vãn Ngư vội vàng gọi dì Vân, “Dọn cơm cho ông Tiêu với Thanh Hòa nào!”
Dì Vân nghe thấy Diệp Thanh Hòa trở về cực kì vui vẻ, thật lâu sau mới kịp phản ứng lại, nhìn cô không dứt.
“Bác Tiêu, bác gái, cháu nên lầu thay đồ trước.” Diệp Thanh Hòa kéo theo vali của mình nhẹ nhàng nói.
“Ừ, đi đi!” Tiêu Thành Hưng nói.
Cô kéo vali lên lầu, cũng không có ý định gặp lại ai, trên đường về cô cũng đã nghĩ qua, hai vợ chồng anh cả không ở đây, Tiêu Thành Trác chắc chắn đang ở lớp học thêm buổi tối, còn anh hai……. Có lẽ là dọn ra ở riêng cùng Quách Cẩm Nhi rồi chăng?
Nhưng là cô vừa đi hết cầu thang, quay người lại………
Cô không ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy chiếc áo phông trắng cổ chữ V, hơi thở nóng bức phả xuống từ trên đỉnh đầu cô, hô hấp cô như ngừng lại…….
Anh, ở nhà sao?
Đột nhiên, cằm cô bị nắm chặt, ép cô ngẩng đầu lên, cô nhìn lên, bắt gặp con ngươi màu hổ phách đang tràn ngập tức giận của anh: “Chuyện gì đây? Em đánh nhau với ai sao?! Hay Mục Xuyên đánh em?”
Nói xong, dùng tay còn lại vết thương trên cổ cô, càng chạm đến sắc mặ càng tệ hơn: “Nói gì đi?!”
“Em không sao, buông….. đau…. Em bị ngã…….” Cô vội vàng bịa lí do, vùng ra khỏi tay anh.
“Ngã sao? Ngã thành bộ dạng này? Sao không ngã thành đầu heo luôn đi?!” Đương nhiên là anh không tin, kéo áo cô để xem phần vai.
Cô không chịu, vùng vẫy, anh ôm chặt lấy người cô, cánh tay dùng thêm lực………….
Phải biết rằng, cô lăn từ trên vách núi xuống, anh lại dùng lực như thế, cô không đau mới là lạ…….
Cô nhịn không được hừ một tiếng, anh biết được bản thân làm cô đau liền buông lỏng tay.
Cô giống như đang chạy trốn, bỏ lại vali, chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại.
Anh nhìn cửa phòng đóng chặt của cô, vẻ mặt nghi hoặc, đi xuống lầu.
Diệp Thanh Hòa đi vào phòng cũng không tắm rửa thay quần áo, chỉ khoá trái cửa sau đó nằm vật xuống giường, cả cơ thể nằm lên chăn đệm, cô chưa từng thấy mệt mỏi như bây giờ…….
Đến lúc cô tưởng chừng như sắp ngủ thiếp đi, có người gõ cửa.
Cô giật mình tỉnh lại, nghĩ là anh, không dám mở.
“Thanh Hòa, ăn cơm thôi.” Là dì Vân.
“Cháu xuống liền.” Cô đứng lên mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là dì Vân,nhưng phía sau dì vẫn còn một người nữa, cao lớn hơn dì, vẻ mặt thâm trầm khó đoán.
Dì Vân đi vào, đặt đồ ăn lên trên bàn của cô, cười nói: “Ông Tiêu sợ cháu mệt nên kêu dì mang cơm lên đây cho cháu.”
Tiêu Y Đình bưng theo một bát canh, cùng đặt lên bàn.
Dì Vân xong xuôi liền rời đi, chỉ có anh vẫn đứng lại đó, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt càng thêm khó hiểu……..
Cô bị anh nhìn như thế có chút không tự nhiên, im lặng ăn cơm.
Đột nhiên anh xoay người đi ra ngoài, đóng cửa cái ‘Rầm’, cô bị tiêng động làm cho giật mình đến mức sặc cơm, ho khan hồi lâu.
Nhưng là, anh đi ra ngoài là tốt rồi, anh ở lại thực sự cô không thoải mái được……
Chỉ là, cô cũng không quá đói, chỉ ăn một chút cơm, uống chút canh, không thể ăn hơn, nhưng cô cũng không muốn xuống lầu, vì cô không biết cô sẽ phải đối mặt với những khuôn mặt như thế nào………..
Cô trở lại giường nằm nghiêng, suy nghĩ lại tất cả những chuyện đã qua, thực phi logic………
Nửa giờ sau, cửa lại ‘ầm ầm’ mấy tiếng, có người vụt vào phòng như cơn gió lốc, hướng thẳng phía giường, ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia như muốn đâm nát cơ thể cô………..
Cô cúi đầu.
Đột nhiên chăn bị xốc lên, cô không hề có chuẩn bị nào, áo của cô bị anh kéo lên, từng mảng xanh tím lộ ra………….
Cô kinh hãi mở to mắt, quên cả che đậy, nhớ tới lần nào đó, anh cũng đã thấy hết của cô………..
Loại chuyện này không phải chưa từng có, nhưng khi ấy còn nhỏ, bây giờ anh đã đính hôn, vẫn đối xử với cô như thế, liệu thích hợp hay không?
Cô kéo áo xuống, thấy được rất nhiều thứ cảm xúc phức tạp trong mắt anh.
Mày nhíu chặt, ánh mắt phun lửa, đều cho thấy anh đang rất giận, sắp phát hoả……..
Cô liếm liếm môi, không biết phải nói cái gì, vừa rồi anh có xuống lầu hỏi bác Tiêu hay không? Bác ấy nói tất cả rồi sao? Nếu anh đã biết hết, cô đành ‘an phận’ chịu nghe mắng thôi………..
Nhưng là, đột nhiên cảm giác ấm áp truyền đến, một bàn tay nhẹ nhàng xoa cho cô, như sợ sẽ làm cô đau…….
Rồi sau đó, một tình huống cô không bao giờ ngờ đến, từ đỉnh đầu truyền xuống giọng nói ảo ảo mơ hồ như không của anh: “Kết hôn với anh.”
Cô bị doạ cho ngây người, theo bản năng nắm chặt áo của anh, vẫn là chiếc áo phông cũ, thoang thoảng mùi hoa cúc, mùi hương quen thuộc của anh…….
Đây là anh đã trưởng thành, ra ngoài cuộc đời có thêm nhiều chuyện, anh có hút thuốc……..
“Ngày mai đi đăng kí!” Anh kiên quyết, mỗi chữ nói ra đều rất cứng rắn.
“Quách Cẩm Nhi……..” Hô hấp của cô như bị mùi hương của anh lấp đầy, hít thở khó khăn.
Anh có chút giận: “Kết hôn với anh! Quách Cẩm Nhi thì có liên quan gì? Cô ấy kết hôn với Phạm Trọng rồi!”
Là như thế……….
Cô cảm nhận được, anh và Phạm Trọng luôn trái ngược nhau……..
Đột nhiên chóp mũi cô như bị khói đặc bao vây…….
Cô vẫn ngẩn người như cũ.
Anh quay mặt nhẹ nhàng cọ cằm vào gò má cô, làn da cô ngứa….. rất ngứa……
“Cho tới cùng anh vẫn là kẻ thất bại, vì thế mới thành kẻ vô dụng như thế trong mắt tất cả mọi người! Em gạt anh! Cha gạt anh! Ngay cả chuyện Phó Chân Ngôn đi Vân Nam, anh cả cũng gạt anh! Mọi người là thông đồng với nhau sao? Xem thường anh chỉ là một đoá hoa trong lọ, xem thường anh chỉ là một tên chỉ biết ăn chơi trác táng?” Anh bi phẫn lại đáng thương, “Nhưng là, anh không tránh ai cả, là do anh, bản thân anh không tốt, mọi người mới cho là anh vô dụng, đáng nhẽ người nằm trong viện kia phải là anh! Tại sao không phải là anh?!”
Nghe thấy ba chữ ‘nằm trong viện’ kia, cô khẩn trương ngồi dậy, dùng tay chặn miệng anh lại, liều mạng lắc đầu, sao anh có thể nói như thế?
Nhớ tới Phó Chân Ngôn, trong lòng cô không tránh khỏi thương tâm, nước mắt nhịn không được rơi xuống: “Anh không thấy……. bộ dạng của Phó Chân Ngôn………. Cả người đều là máu……. Bây giờ chỉ cần em nhắm mắt là nhớ lại dáng vẻ đó, rõ mồn một, ngửi thấy cả mùi máu tươi……. Một Phó Chân Ngôn bị thương đã khiến em đau khổ như thế, anh làm sao có thể…….. làm sao có thể……….”
Cô khóc đến không nói lên lời……..
Cô không nhớ rõ chính mình đã từng yếu đuối như thế trước mặt anh hay chưa, trừ những lần cãi nhau, có khi nào cô khóc giãi bày mọi chuyện với anh?
Không nhớ ra được, nước mắt càng nhiều hơn……….
“Sao anh lại không thể? Toàn bộ chuyện Phó Chân Ngôn đã làm, anh đều có thể làm! Chỉ là…..” Trong mắt anh đều là ảo não, nói tới cùng thì vẫn là anh không bằng Phó Chân Ngôn mà thôi! Phó Chân Ngôn hiểu biết tâm tình của cô như thế, cô chưa nói gì đã bỏ hết tất cả chạy đến Vân Nam, ở cùng cô những năm tháng khó khăn nhất, bên cô lúc nguy hiểm nhất!
Mà hơn hai năm qua anh đã làm gì? Tự làm tự nhận là người chúc phúc cho cô nhất!
Ngay từ đầu cái gì nghiên cứu sinh cùng Mục Xuyên đều là nguỵ trang! Cô gái ngốc này còn lừa anh, dẫn anh đi sai đường? Nói là cái gì Mục Xuyên chăm sóc cô rất tốt, còn nói với anh coi Mục Xuyên như người bạn cả đời!
Cô dẫn anh đi sai đường, muốn anh đi thật xa!
Anh đúng là đầu đất!
Anh càng nói, cô càng muốn ngăn lại: “Không nói nữa! Không cần nói nữa! Một Phó Chân Ngôn là đủ rồi! Không cần……. Không cần anh thành ra như thế nữa! Không ai coi thường anh cả, chỉ vì……. vì anh là người mọi người muốn bảo vệ… anh tuyệt đối không được như thế…….”
Trong phút chốc, cô nghe được trong đầu mình một tiếng ‘Ong’, bởi một câu ‘Anh tuyệt đối không được như thế……..”
Đúng vậy, anh tuyệt đối không được như thế……..
Nghĩ đến đó, nước mắt lại tuôn ra, nóng bỏng, nóng bỏng, như chất chứa tất cả áp lực của cô chín năm qua………
Tay cô vẫn chặn ở miệng anh như cũ, anh yên lặng nhìn cô, nhìn cô khóc đến đáng thương, rửa trôi đi những vệt máu khô trên tay anh, nhưng không sao sạch hết được, lúc này anh không còn lời nào khác để nói ngoài: “Kết hôn với anh.”
Anh muốn kết hôn với cô, cùng cô trong mọi chuyện, không muốn chỉ một thằng ngốc, chỉ biết khi mọi chuyện đã quá muộn………
Anh là một kiện tướng thể thao nhưng trong cuộc đời của cô lại luôn chậm một bước, không phải sao? Cô xinh đẹp như thế, anh không phải là người đầu tiên nhìn thấy! Quá khứ của cô, anh không phải là người đầu tiên được nghe! Bó hoa đầu tiên của cô, không phải là anh tặng! Tên cô trong bức thư tình đầu tiên, không ở cạnh tên anh! Người đầu tiên cùng cô về thăm mộ cha mẹ, cũng không phải là anh! Lần đầu tiên trong cuộc đời cô đối diện với nguy hiểm như thế, người ở cùng cô cũng không phải anh! Mà rõ ràng anh luôn là người ở gần cô nhất! Đương nhiên, lại là kẻ ngu xuẩn nhất! Nhưng là, anh không muốn tiếp tục như thế nữa!
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung, không nhìn rõ anh, chỉ mơ hồ nghe thấy lời anh nói, mà không, là nghe rất rõ………….
Cô khóc đến không mở miệng nói chuyện được, chỉ biết gật đầu, ra sức gật đầu………
Từ năm mười sáu tuổi bước đi cùng anh, cô chưa từng chia sẻ điều gì với anh, ngoài chuyện cha mẹ đã mất……..
Đó là bóng ma trong lòng cô, là điểm yếu của cô, cô không cách nào phá bỏ…….
Hiện giờ nội tâm chỉ còn là một sợi dây đàn mỏng manh, dễ dàng đứt ra, phá vỡ mọi bóng ma, cô chỉ còn nghe thấy tiếng anh gọi cô, bất kể là ai, Quách Cẩm Nhi, Mục Xuyên hay Khương Vãn Ngư….. đều không còn quan trọng……….
Cô thậm chí xem nhẹ tất cả, kể cả chính cô trước đó, chỉ biết, hai người lúc này đều đồng lòng.
Cô cũng không muốn đi sâu tìm hiểu thế giới nội tâm của anh, bởi ở đó, luôn có sự tồn tại của cô………..
Mà thế giới này, mặc kệ ra sao, chỉ cần có anh và cô, cô rõ điều này hơn ai hết………….
“Ngày mai đi đăng kí?”
Môi anh khẽ mấp máy, đan tay mình vào tay cô, cảm xúc ấm nóng lan ra toàn tâm trí, đầu trái tim ngứa ngáy như bị cọ nhẹ, cô cúi đầu gật nhẹ.
Cuối cùng anh đã có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Không cần quan tâm ai nói gì, anh có thể tự quyết định!”
Cô không nói gì, nhưng trong đáy lòng không gì khác: Chắc chắn, vì bây giờ…… tất cả cô đã buông hết……
Anh chăm chú ngắm ngía cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng vết sẹo, bàn tay lại đi vào bên trong quần áo của cô, chạm vào chỗ mềm mại nhẵn nhụi, lại có nơi thô sần, cuối cũng nhịn không được kéo áo cô lên lần nữa, vệt máu ứ lại lộ ra.
Mặt cô đỏ lên, vẫn không quen quá thân mật với anh như thế, vặn vẹo muốn che giấu, anh nhăn mặt nói: “Xấu quá đi mất! Về sau đâu dám để hở ra nữa!”
Cô cười vui vẻ, nước sóng sánh trong ánh mắt, nhịn không được vươn tay ra vuốt ve chỗ mi cau lại của anh, cô luôn bên cạnh anh, không lúc nào từng xinh đẹp sao?
“Bôi thuốc không?” Thực sự cái cảm giác hưởng thụ này là rất hiếm đối với anh, nhưng anh chịu nổi sao? Rất ngứa vì thế liền tìm cách ‘tránh xa’ đầu ngón tay của cô…
“Được, bôi thuốc.” Giọng cô có chút khàn khàn.
“Để anh giúp em!” Anh nói xong liền đứng lên đi lấy thuốc cho cô.
“Chưa được! Phải tắm rửa sạch sẽ mới được bôi thuốc!” Cô vừa về đến, chưa tắm rửa đã đi ngủ, cảm giác cả người đều là bụi bẩn.
“Vậy em đi tắm đi.” Quả thật anh rất muốn nói, anh sẽ giúp em, nhưng đột nhiên không dám lỗ mãng như thế…….
Cô xấu hổ không muốn, anh phát hoả: “Bẩn chết mất! Đừng làm bẩn lây sang chăn gối! Muốn anh ném em vào trong bồn tắm sao? Khác nào ‘gậy ông đập lưng ông’?!”
Cái gì ‘gậy ông đập lưng ông’?
Cô nhớ lại, một ngày quá khứ nào đó, cô lột sạch quần áo của anh, đổ nước lên người anh………
Chuyện này, cho qua đi…….
Toàn thân cô đau nhức, không có sức tranh luận với anh……….
Cô chậm chạp rời giường, đi vào phòng tắm, tắm rửa sau đó thay quần áo ngủ, đồ cô mặc cũng có mùi hoa cúc thoảng thoảng, rất dễ chịu.
“Nằm xuống.” Anh chỉ giường.
“……” Cô ngồi im, “Tự em được rồi, anh ra ngoài đi.”
“Hả!” Anh mất kiên nhẫn, “Vớ vẩn! Cũng không phải là anh chưa từng nhìn qua em! Cả người em rồi đó! Cởi ra mau, muốn anh giúp em chuyện này nữa sao?”
“……” Cô không nói gì, để cô tự cởi đã coi là quá lịch sự rồi…….. Năm cô mười sáu…… Nhưng giờ đã qua chín năm! Thời gian chín năm, hạt đậu xanh cũng phải thành bánh bao hấp rồi!
Chưa nghĩ xong đã bị anh đè xuống giường, dù sao bánh bao hấp cũng phải có tôn nghiêm, cô nằm úp sấp che che đậy đậy, cất giấu ‘bánh bao hấp’ đi, mặc anh kéo áo phía sau lên.
Cảm giác mát rượi truyền đến từ sau lưng, anh nhẹ nhàng xoa cho cô, trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi thuốc Đông y nhè nhẹ.
Đệm êm, cơ thể vừa tắm xong, cô cảm thấy rất dễ chịu.
Cô nằm thế, trong đầu lại hiện về rất nhiều chuyện, nhiều người, Phó Chân Ngôn, Phó Chân Chân, tiếng ho khan,…….
Cứ thế, cô ngủ thiếp đi………
Cô thả lỏng lưng, lúc đó anh mới chắc chắn cô đã ngủ yên, vì thế nhẹ nhàng lật người cô lại, bắt đầu bôi thuốc lên phía trước cho cô, cô nằm thế, vẫn như cũ, chỉ thêm những vết bầm tím ghê người, khiến anh không hỏi đau lòng, càng thêm âu yếm nhẹ nhàng với cô.
Đêm đó anh không về phòng ngủ, ngồi bên giường nhìn cô rất lâu, tóc mái của cô hai năm qua chưa cắt ngắn đã dài hơn nhiều, buông xuống hai bên má, càng tô đậm nét thanh tú cho khuôn mặt của cô, nhớ lại lời cô nói, cô đã béo lên nhưng xem ra vẫn rất gầy, lúc bôi thuốc càng cảm nhận được rõ hơn………..
Cả đêm anh không ngủ, cứ thế nhìn cô, thậm chí anh còn nghỉ ngờ không biết là thật hay mơ, nắm chặt tay cô, day nhẹ, chạm nhẹ môi cô, khi cảm nhận được thân nhiệt của cô mới yên tâm phần nào……..
Đã rất lâu Diệp Thanh Hòa không có một giấc ngủ sâu như thế, giống như được gỡ xuống mọi gánh nặng, cô chỉ như đang nằm trên một đám mây, nhẹ bâng, ấm áp thoải mái.
Chỉ là, một đám mây thì được bao lâu?
Lâu ngày sẽ phải thàn mưa, khi đó sẽ như thế nào?
Cô lại có giác mình như đang rơi xuống, rất sâu, dưới chân đều là màu đen, đột nhiên cô đang ngồi trong xe, xe cứ thế lao xuống, sau đó va chạm mạnh, cả người cô đều là máu, cô quay sang, Phó Chân Ngôn người toàn máu đang nhìn cô………….
Phó Chân Chân cũng biết chuyện cửa hàng của Phó Chân Ngôn, Diệp Thanh Hòa càng thêm áy náy khi đối diện với cô, tiền bạc của Phó Chân Ngôn hơn hai năm qua đổ vào đó coi như đều tiêu tan…….
Phó Chân Chân thờ ơ nói với cô: “Không cần nhìn tôi như thế, cũng không cần cảm thấy áy náy, tôi nói rồi, anh hai tôi có tiền hay không tôi không cần, chỉ cần anh ấy về nhà với tôi, chỉ nhà chúng tôi thôi, không cần ai khác nữa.”
Diệp Thanh Hòa biết rõ, thành kiến Phó Chân Chân đối với cô sẽ không bao giờ mất đi được, nhưng tình hình của Phó Chân Ngôn như vậy, cô không thể cứ thế mà trở về Bắc Kinh, chỉ mong có thể nhờ Trần Dật thay cô trông nom chỗ anh.
“Yên tâm, đây là chức trách của những người làm cảnh sát, Thanh Hòa cứ yên tâm mà về Bắc Kinh thôi, ở lại đây cũng đâu giúp được gì, không có tác dụng gì với bệnh của cậu ấy, ngược lại còn khiến bọn chúng chú ý, càng loạn.” Trần Dật thật lòng khuyên bảo cô.
Cuối cùng thì lần này Diệp Thanh Hòa không thể phản đối thêm, Trần Dật khuyên ngăn, thêm Phó Chân Chân ‘xua đuổi’, cô đành trở về Bắc Kinh cùng Tiêu Thành Hưng, trước khi đi, cô gửi lại Phó Chân Chân một tấm chi phiếu, đây là toàn bộ thu nhập của cô hơn hai năm qua…
Nhưng Phó Chân Chân kiên quyết vứt xuống đất, hơn nữa còn cười nhạo nói móc: “Ý của cô là mạng của anh tôi chỉ đáng chút tiền này? Đây chính là logic của mấy người có tiền sao? Dùng tiền mua mạng đúng không? Tôi nói cho cô biết, chúng tôi không thiếu! Mạng của anh tôi cũng sẽ không bán cho cô lần nữa! Cô cút đi! Cút càng xa càng tốt! Đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi nữa, như thế là ân đức lớn rồi!”
Diệp Thanh Hòa nhặt chi phiếu lên, im lặng rời đi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc u ám…….. Thực sự cô không như Phó Chân Chân nói, cô không muốn và không bao giờ nghĩ đến chuyện dùng tiền mua mạng của Phó Chân Ngôn………
Lúc Tiêu Thành Hưng cùng Diệp Thanh Hòa bước vào cửa lớn, phòng khách sáng sủa, một mình Khương Vãn Ngư ngồi đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Khương Vãn Ngư quau đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Tiêu Thành Hưng trên mặt không giấu nổi sự vui mừng, nhưng khi nhìn đến Diệp Thanh Hòa, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng chỉ chốc lát, lại trở lại vui vẻ hoà thuận: “Ai nha! Xem ai trở về đây! Làm người khác nhớ quá thôi!”
“Cháu chào bác gái.” Cô đứng bên cạnh Tiêu Thành Hưng, trên tay và cổ vẫn còn vết thương chưa khỏi hẳn, rất bắt mắt,
Khương Vãn Ngư thấy vậy không hỏi hoảng hốt: “Chuyện này là sao? Vết thương này, rốt cuộc là hai bác cháu ông đã đi đâu vậy? Trở về lại thành ra thế nàynafKk biết có để lại sẹo không nữa! Nhanh chóng bôi thuốc mới tránh được sẹo!”
Diệp Thanh Hòa không hé răng, chỉ cúi đầu.
Tiêu Thành Hưng nói: “Được rồi, nói nhiều quá! Dọn chút đồ ăn cho con bé để còn nghỉ ngơi sớm, những chuyện khác sau hãy nói!”
“Xem tôi coi, đúng là hồ đồ! Chị Vân, chị Vân!” Khương Vãn Ngư vội vàng gọi dì Vân, “Dọn cơm cho ông Tiêu với Thanh Hòa nào!”
Dì Vân nghe thấy Diệp Thanh Hòa trở về cực kì vui vẻ, thật lâu sau mới kịp phản ứng lại, nhìn cô không dứt.
“Bác Tiêu, bác gái, cháu nên lầu thay đồ trước.” Diệp Thanh Hòa kéo theo vali của mình nhẹ nhàng nói.
“Ừ, đi đi!” Tiêu Thành Hưng nói.
Cô kéo vali lên lầu, cũng không có ý định gặp lại ai, trên đường về cô cũng đã nghĩ qua, hai vợ chồng anh cả không ở đây, Tiêu Thành Trác chắc chắn đang ở lớp học thêm buổi tối, còn anh hai……. Có lẽ là dọn ra ở riêng cùng Quách Cẩm Nhi rồi chăng?
Nhưng là cô vừa đi hết cầu thang, quay người lại………
Cô không ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy chiếc áo phông trắng cổ chữ V, hơi thở nóng bức phả xuống từ trên đỉnh đầu cô, hô hấp cô như ngừng lại…….
Anh, ở nhà sao?
Đột nhiên, cằm cô bị nắm chặt, ép cô ngẩng đầu lên, cô nhìn lên, bắt gặp con ngươi màu hổ phách đang tràn ngập tức giận của anh: “Chuyện gì đây? Em đánh nhau với ai sao?! Hay Mục Xuyên đánh em?”
Nói xong, dùng tay còn lại vết thương trên cổ cô, càng chạm đến sắc mặ càng tệ hơn: “Nói gì đi?!”
“Em không sao, buông….. đau…. Em bị ngã…….” Cô vội vàng bịa lí do, vùng ra khỏi tay anh.
“Ngã sao? Ngã thành bộ dạng này? Sao không ngã thành đầu heo luôn đi?!” Đương nhiên là anh không tin, kéo áo cô để xem phần vai.
Cô không chịu, vùng vẫy, anh ôm chặt lấy người cô, cánh tay dùng thêm lực………….
Phải biết rằng, cô lăn từ trên vách núi xuống, anh lại dùng lực như thế, cô không đau mới là lạ…….
Cô nhịn không được hừ một tiếng, anh biết được bản thân làm cô đau liền buông lỏng tay.
Cô giống như đang chạy trốn, bỏ lại vali, chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại.
Anh nhìn cửa phòng đóng chặt của cô, vẻ mặt nghi hoặc, đi xuống lầu.
Diệp Thanh Hòa đi vào phòng cũng không tắm rửa thay quần áo, chỉ khoá trái cửa sau đó nằm vật xuống giường, cả cơ thể nằm lên chăn đệm, cô chưa từng thấy mệt mỏi như bây giờ…….
Đến lúc cô tưởng chừng như sắp ngủ thiếp đi, có người gõ cửa.
Cô giật mình tỉnh lại, nghĩ là anh, không dám mở.
“Thanh Hòa, ăn cơm thôi.” Là dì Vân.
“Cháu xuống liền.” Cô đứng lên mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là dì Vân,nhưng phía sau dì vẫn còn một người nữa, cao lớn hơn dì, vẻ mặt thâm trầm khó đoán.
Dì Vân đi vào, đặt đồ ăn lên trên bàn của cô, cười nói: “Ông Tiêu sợ cháu mệt nên kêu dì mang cơm lên đây cho cháu.”
Tiêu Y Đình bưng theo một bát canh, cùng đặt lên bàn.
Dì Vân xong xuôi liền rời đi, chỉ có anh vẫn đứng lại đó, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt càng thêm khó hiểu……..
Cô bị anh nhìn như thế có chút không tự nhiên, im lặng ăn cơm.
Đột nhiên anh xoay người đi ra ngoài, đóng cửa cái ‘Rầm’, cô bị tiêng động làm cho giật mình đến mức sặc cơm, ho khan hồi lâu.
Nhưng là, anh đi ra ngoài là tốt rồi, anh ở lại thực sự cô không thoải mái được……
Chỉ là, cô cũng không quá đói, chỉ ăn một chút cơm, uống chút canh, không thể ăn hơn, nhưng cô cũng không muốn xuống lầu, vì cô không biết cô sẽ phải đối mặt với những khuôn mặt như thế nào………..
Cô trở lại giường nằm nghiêng, suy nghĩ lại tất cả những chuyện đã qua, thực phi logic………
Nửa giờ sau, cửa lại ‘ầm ầm’ mấy tiếng, có người vụt vào phòng như cơn gió lốc, hướng thẳng phía giường, ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia như muốn đâm nát cơ thể cô………..
Cô cúi đầu.
Đột nhiên chăn bị xốc lên, cô không hề có chuẩn bị nào, áo của cô bị anh kéo lên, từng mảng xanh tím lộ ra………….
Cô kinh hãi mở to mắt, quên cả che đậy, nhớ tới lần nào đó, anh cũng đã thấy hết của cô………..
Loại chuyện này không phải chưa từng có, nhưng khi ấy còn nhỏ, bây giờ anh đã đính hôn, vẫn đối xử với cô như thế, liệu thích hợp hay không?
Cô kéo áo xuống, thấy được rất nhiều thứ cảm xúc phức tạp trong mắt anh.
Mày nhíu chặt, ánh mắt phun lửa, đều cho thấy anh đang rất giận, sắp phát hoả……..
Cô liếm liếm môi, không biết phải nói cái gì, vừa rồi anh có xuống lầu hỏi bác Tiêu hay không? Bác ấy nói tất cả rồi sao? Nếu anh đã biết hết, cô đành ‘an phận’ chịu nghe mắng thôi………..
Nhưng là, đột nhiên cảm giác ấm áp truyền đến, một bàn tay nhẹ nhàng xoa cho cô, như sợ sẽ làm cô đau…….
Rồi sau đó, một tình huống cô không bao giờ ngờ đến, từ đỉnh đầu truyền xuống giọng nói ảo ảo mơ hồ như không của anh: “Kết hôn với anh.”
Cô bị doạ cho ngây người, theo bản năng nắm chặt áo của anh, vẫn là chiếc áo phông cũ, thoang thoảng mùi hoa cúc, mùi hương quen thuộc của anh…….
Đây là anh đã trưởng thành, ra ngoài cuộc đời có thêm nhiều chuyện, anh có hút thuốc……..
“Ngày mai đi đăng kí!” Anh kiên quyết, mỗi chữ nói ra đều rất cứng rắn.
“Quách Cẩm Nhi……..” Hô hấp của cô như bị mùi hương của anh lấp đầy, hít thở khó khăn.
Anh có chút giận: “Kết hôn với anh! Quách Cẩm Nhi thì có liên quan gì? Cô ấy kết hôn với Phạm Trọng rồi!”
Là như thế……….
Cô cảm nhận được, anh và Phạm Trọng luôn trái ngược nhau……..
Đột nhiên chóp mũi cô như bị khói đặc bao vây…….
Cô vẫn ngẩn người như cũ.
Anh quay mặt nhẹ nhàng cọ cằm vào gò má cô, làn da cô ngứa….. rất ngứa……
“Cho tới cùng anh vẫn là kẻ thất bại, vì thế mới thành kẻ vô dụng như thế trong mắt tất cả mọi người! Em gạt anh! Cha gạt anh! Ngay cả chuyện Phó Chân Ngôn đi Vân Nam, anh cả cũng gạt anh! Mọi người là thông đồng với nhau sao? Xem thường anh chỉ là một đoá hoa trong lọ, xem thường anh chỉ là một tên chỉ biết ăn chơi trác táng?” Anh bi phẫn lại đáng thương, “Nhưng là, anh không tránh ai cả, là do anh, bản thân anh không tốt, mọi người mới cho là anh vô dụng, đáng nhẽ người nằm trong viện kia phải là anh! Tại sao không phải là anh?!”
Nghe thấy ba chữ ‘nằm trong viện’ kia, cô khẩn trương ngồi dậy, dùng tay chặn miệng anh lại, liều mạng lắc đầu, sao anh có thể nói như thế?
Nhớ tới Phó Chân Ngôn, trong lòng cô không tránh khỏi thương tâm, nước mắt nhịn không được rơi xuống: “Anh không thấy……. bộ dạng của Phó Chân Ngôn………. Cả người đều là máu……. Bây giờ chỉ cần em nhắm mắt là nhớ lại dáng vẻ đó, rõ mồn một, ngửi thấy cả mùi máu tươi……. Một Phó Chân Ngôn bị thương đã khiến em đau khổ như thế, anh làm sao có thể…….. làm sao có thể……….”
Cô khóc đến không nói lên lời……..
Cô không nhớ rõ chính mình đã từng yếu đuối như thế trước mặt anh hay chưa, trừ những lần cãi nhau, có khi nào cô khóc giãi bày mọi chuyện với anh?
Không nhớ ra được, nước mắt càng nhiều hơn……….
“Sao anh lại không thể? Toàn bộ chuyện Phó Chân Ngôn đã làm, anh đều có thể làm! Chỉ là…..” Trong mắt anh đều là ảo não, nói tới cùng thì vẫn là anh không bằng Phó Chân Ngôn mà thôi! Phó Chân Ngôn hiểu biết tâm tình của cô như thế, cô chưa nói gì đã bỏ hết tất cả chạy đến Vân Nam, ở cùng cô những năm tháng khó khăn nhất, bên cô lúc nguy hiểm nhất!
Mà hơn hai năm qua anh đã làm gì? Tự làm tự nhận là người chúc phúc cho cô nhất!
Ngay từ đầu cái gì nghiên cứu sinh cùng Mục Xuyên đều là nguỵ trang! Cô gái ngốc này còn lừa anh, dẫn anh đi sai đường? Nói là cái gì Mục Xuyên chăm sóc cô rất tốt, còn nói với anh coi Mục Xuyên như người bạn cả đời!
Cô dẫn anh đi sai đường, muốn anh đi thật xa!
Anh đúng là đầu đất!
Anh càng nói, cô càng muốn ngăn lại: “Không nói nữa! Không cần nói nữa! Một Phó Chân Ngôn là đủ rồi! Không cần……. Không cần anh thành ra như thế nữa! Không ai coi thường anh cả, chỉ vì……. vì anh là người mọi người muốn bảo vệ… anh tuyệt đối không được như thế…….”
Trong phút chốc, cô nghe được trong đầu mình một tiếng ‘Ong’, bởi một câu ‘Anh tuyệt đối không được như thế……..”
Đúng vậy, anh tuyệt đối không được như thế……..
Nghĩ đến đó, nước mắt lại tuôn ra, nóng bỏng, nóng bỏng, như chất chứa tất cả áp lực của cô chín năm qua………
Tay cô vẫn chặn ở miệng anh như cũ, anh yên lặng nhìn cô, nhìn cô khóc đến đáng thương, rửa trôi đi những vệt máu khô trên tay anh, nhưng không sao sạch hết được, lúc này anh không còn lời nào khác để nói ngoài: “Kết hôn với anh.”
Anh muốn kết hôn với cô, cùng cô trong mọi chuyện, không muốn chỉ một thằng ngốc, chỉ biết khi mọi chuyện đã quá muộn………
Anh là một kiện tướng thể thao nhưng trong cuộc đời của cô lại luôn chậm một bước, không phải sao? Cô xinh đẹp như thế, anh không phải là người đầu tiên nhìn thấy! Quá khứ của cô, anh không phải là người đầu tiên được nghe! Bó hoa đầu tiên của cô, không phải là anh tặng! Tên cô trong bức thư tình đầu tiên, không ở cạnh tên anh! Người đầu tiên cùng cô về thăm mộ cha mẹ, cũng không phải là anh! Lần đầu tiên trong cuộc đời cô đối diện với nguy hiểm như thế, người ở cùng cô cũng không phải anh! Mà rõ ràng anh luôn là người ở gần cô nhất! Đương nhiên, lại là kẻ ngu xuẩn nhất! Nhưng là, anh không muốn tiếp tục như thế nữa!
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung, không nhìn rõ anh, chỉ mơ hồ nghe thấy lời anh nói, mà không, là nghe rất rõ………….
Cô khóc đến không mở miệng nói chuyện được, chỉ biết gật đầu, ra sức gật đầu………
Từ năm mười sáu tuổi bước đi cùng anh, cô chưa từng chia sẻ điều gì với anh, ngoài chuyện cha mẹ đã mất……..
Đó là bóng ma trong lòng cô, là điểm yếu của cô, cô không cách nào phá bỏ…….
Hiện giờ nội tâm chỉ còn là một sợi dây đàn mỏng manh, dễ dàng đứt ra, phá vỡ mọi bóng ma, cô chỉ còn nghe thấy tiếng anh gọi cô, bất kể là ai, Quách Cẩm Nhi, Mục Xuyên hay Khương Vãn Ngư….. đều không còn quan trọng……….
Cô thậm chí xem nhẹ tất cả, kể cả chính cô trước đó, chỉ biết, hai người lúc này đều đồng lòng.
Cô cũng không muốn đi sâu tìm hiểu thế giới nội tâm của anh, bởi ở đó, luôn có sự tồn tại của cô………..
Mà thế giới này, mặc kệ ra sao, chỉ cần có anh và cô, cô rõ điều này hơn ai hết………….
“Ngày mai đi đăng kí?”
Môi anh khẽ mấp máy, đan tay mình vào tay cô, cảm xúc ấm nóng lan ra toàn tâm trí, đầu trái tim ngứa ngáy như bị cọ nhẹ, cô cúi đầu gật nhẹ.
Cuối cùng anh đã có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Không cần quan tâm ai nói gì, anh có thể tự quyết định!”
Cô không nói gì, nhưng trong đáy lòng không gì khác: Chắc chắn, vì bây giờ…… tất cả cô đã buông hết……
Anh chăm chú ngắm ngía cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng vết sẹo, bàn tay lại đi vào bên trong quần áo của cô, chạm vào chỗ mềm mại nhẵn nhụi, lại có nơi thô sần, cuối cũng nhịn không được kéo áo cô lên lần nữa, vệt máu ứ lại lộ ra.
Mặt cô đỏ lên, vẫn không quen quá thân mật với anh như thế, vặn vẹo muốn che giấu, anh nhăn mặt nói: “Xấu quá đi mất! Về sau đâu dám để hở ra nữa!”
Cô cười vui vẻ, nước sóng sánh trong ánh mắt, nhịn không được vươn tay ra vuốt ve chỗ mi cau lại của anh, cô luôn bên cạnh anh, không lúc nào từng xinh đẹp sao?
“Bôi thuốc không?” Thực sự cái cảm giác hưởng thụ này là rất hiếm đối với anh, nhưng anh chịu nổi sao? Rất ngứa vì thế liền tìm cách ‘tránh xa’ đầu ngón tay của cô…
“Được, bôi thuốc.” Giọng cô có chút khàn khàn.
“Để anh giúp em!” Anh nói xong liền đứng lên đi lấy thuốc cho cô.
“Chưa được! Phải tắm rửa sạch sẽ mới được bôi thuốc!” Cô vừa về đến, chưa tắm rửa đã đi ngủ, cảm giác cả người đều là bụi bẩn.
“Vậy em đi tắm đi.” Quả thật anh rất muốn nói, anh sẽ giúp em, nhưng đột nhiên không dám lỗ mãng như thế…….
Cô xấu hổ không muốn, anh phát hoả: “Bẩn chết mất! Đừng làm bẩn lây sang chăn gối! Muốn anh ném em vào trong bồn tắm sao? Khác nào ‘gậy ông đập lưng ông’?!”
Cái gì ‘gậy ông đập lưng ông’?
Cô nhớ lại, một ngày quá khứ nào đó, cô lột sạch quần áo của anh, đổ nước lên người anh………
Chuyện này, cho qua đi…….
Toàn thân cô đau nhức, không có sức tranh luận với anh……….
Cô chậm chạp rời giường, đi vào phòng tắm, tắm rửa sau đó thay quần áo ngủ, đồ cô mặc cũng có mùi hoa cúc thoảng thoảng, rất dễ chịu.
“Nằm xuống.” Anh chỉ giường.
“……” Cô ngồi im, “Tự em được rồi, anh ra ngoài đi.”
“Hả!” Anh mất kiên nhẫn, “Vớ vẩn! Cũng không phải là anh chưa từng nhìn qua em! Cả người em rồi đó! Cởi ra mau, muốn anh giúp em chuyện này nữa sao?”
“……” Cô không nói gì, để cô tự cởi đã coi là quá lịch sự rồi…….. Năm cô mười sáu…… Nhưng giờ đã qua chín năm! Thời gian chín năm, hạt đậu xanh cũng phải thành bánh bao hấp rồi!
Chưa nghĩ xong đã bị anh đè xuống giường, dù sao bánh bao hấp cũng phải có tôn nghiêm, cô nằm úp sấp che che đậy đậy, cất giấu ‘bánh bao hấp’ đi, mặc anh kéo áo phía sau lên.
Cảm giác mát rượi truyền đến từ sau lưng, anh nhẹ nhàng xoa cho cô, trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi thuốc Đông y nhè nhẹ.
Đệm êm, cơ thể vừa tắm xong, cô cảm thấy rất dễ chịu.
Cô nằm thế, trong đầu lại hiện về rất nhiều chuyện, nhiều người, Phó Chân Ngôn, Phó Chân Chân, tiếng ho khan,…….
Cứ thế, cô ngủ thiếp đi………
Cô thả lỏng lưng, lúc đó anh mới chắc chắn cô đã ngủ yên, vì thế nhẹ nhàng lật người cô lại, bắt đầu bôi thuốc lên phía trước cho cô, cô nằm thế, vẫn như cũ, chỉ thêm những vết bầm tím ghê người, khiến anh không hỏi đau lòng, càng thêm âu yếm nhẹ nhàng với cô.
Đêm đó anh không về phòng ngủ, ngồi bên giường nhìn cô rất lâu, tóc mái của cô hai năm qua chưa cắt ngắn đã dài hơn nhiều, buông xuống hai bên má, càng tô đậm nét thanh tú cho khuôn mặt của cô, nhớ lại lời cô nói, cô đã béo lên nhưng xem ra vẫn rất gầy, lúc bôi thuốc càng cảm nhận được rõ hơn………..
Cả đêm anh không ngủ, cứ thế nhìn cô, thậm chí anh còn nghỉ ngờ không biết là thật hay mơ, nắm chặt tay cô, day nhẹ, chạm nhẹ môi cô, khi cảm nhận được thân nhiệt của cô mới yên tâm phần nào……..
Đã rất lâu Diệp Thanh Hòa không có một giấc ngủ sâu như thế, giống như được gỡ xuống mọi gánh nặng, cô chỉ như đang nằm trên một đám mây, nhẹ bâng, ấm áp thoải mái.
Chỉ là, một đám mây thì được bao lâu?
Lâu ngày sẽ phải thàn mưa, khi đó sẽ như thế nào?
Cô lại có giác mình như đang rơi xuống, rất sâu, dưới chân đều là màu đen, đột nhiên cô đang ngồi trong xe, xe cứ thế lao xuống, sau đó va chạm mạnh, cả người cô đều là máu, cô quay sang, Phó Chân Ngôn người toàn máu đang nhìn cô………….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.