Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 201
Cát Tường Dạ
30/09/2016
“Tôi không đồng ý! Không bao giờ đồng ý!” Khương Vãn Ngư vẫn không thay đổi
suy nghĩ, “Tôi nuôi lớn thằng con trai dễ dàng quá sao? Dựa vào cái gì
mà nói nó sẽ đối nghịch với ý tôi?”
Lời này có chút trẻ con, Tiêu Thành Hưng nghe xong không nhịn được cười: “Vãn Ngư, tôi biết những năm qua bà không dễ dàng gì, cái này là tôi làm bà vất vả, nhưng cũng vì có bà tôi mới có thể yên tâm làm việc, bà rất giỏi, hi sinh nhiều thứ, đối với tôi, tôi chưa từng hối hận khi cưới bà. Bây giờ con trai đã lớn, chúng ta cũng già rồi, chúng ta nên tự tính chuyện của mình thôi, đợi sau hôn lễ của thằng bé, chúng ta giao lại cho chúng nó mọi chuyện, rồi cùng đi du ngoạn sơn thuỷ, viu vui vẻ vẻ an hưởng tuổi già!”
Khương Vãn Ngư nghe xong, lúc đầu ngây ngốc, về sau hốc mắt đỏ hoe, không nói thêm gì.
Tiêu Thành Hưng cười ha ha: “Đi thôi, hôm nay chúng ta để dì Vân không cần vất vả, tôi với bà đi mua đồ ăn, làm một bữa thật ngon, như hai vợ chồng trẻ, chào đón hai đứa nhỏ về nhà!”
Hốc mắt Khương Vãn Ngư nóng lên, xoay người sang một bên, đây là lần đầu tiên, từ sau khi kết hôn, Tiêu Thành Hưng chưa lần nào cùng bà đi mua đồ ăn…………
“Tôi chỉ hi vọng, Thanh Hòa có thể chăm sóc tốt cho con trai.” Khương Vãn Ngư nói thầm, sau đó lên lầu thay quần áo.
Tiêu Y Đình đỗ xe bên đường, chiếc áo sơ mi đỏ của anh thu hút được không ít sự chú ý.
Cô luôn thích ẩn mình trong đám đông, nên không quen lắm với chuyện trở thành tiêu điểm như thế này, đúng vậy, sánh vai cùng anh đã đủ trở thành tiêu điểm rồi, không phải sao?
Cô cảm nhận được ánh mắt của người bên đường như muốn đốt cháy hai người…………..
“Hay là, anh đổi cái áo khác đi?” Cô nhẹ nhàng nói, cảm giác như không ngẩng được đầu lên.
“Không được.” Anh căn bản không cho cô đường sống, kéo cô một mạch vào khu thương mại, đi thẳng đến cửa hàng trang sức, chỉ vào nơi bày nhẫn tình nhân: “Em chọn một đôi đi.”
Diệp Thanh Hòa không phản đối, ánh mắt khẽ đảo qua.
Anh biết cô là người rất tiết kiệm, khẽ dặn dò bên tai cô: “Chọn cái em thích.”, chỉ sợ cô chọn tiết kiệm……..
Người bán hàng thấy hai người vội đon đả nói: “Tiên sinh muốn mua nhẫn đính hôn?”
Tiêu Y Đình cực kỳ vui vẻ: “Đúng!”
Diệp Thanh Hòa không nói gì, nhất thiết phải nói cho tất cả mọi người là họ kết hôn sao?
Người bán hàng lấy ra đặt trước mặt hai người mấy mẫu: “Đây đều là những mẫu mới nhất năm nay, hợp với người trẻ, thời thượng thời trang, giá cả hợp lí.”
“Chúng tôi không để ý giá cả.” Tiêu Y Đình nói.
Diệp Thanh Hòa trừng mắt với anh, cần khoe mẽ như thế sao? Bình thường anh đâu phải là người khoe khoang tiền bạc như thế!
Tiêu Y Đình cười cười, còn cố tình quay lại nói với cô: “Hôm nay thực sự anh sẽ không để ý giá cả! Bây giờ chồng em có thể nuôi nổi em!”
Ai cần anh nuôi? Diệp Thanh Hòa trừng mắt với anh, ánh mắt cô chuyển sang một khu vực khác, chỗ bày trang sức Ruby.
Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh Nhất Nhất Phong Hà một thân áo đỏ……………
Cô vẫn luôn nghĩ đến màu đỏ, màu nhiều ý nghĩa….
Vì thế, không quan tâm người bán hàng giới thiệu gì đó, cô đi thẳng về chỗ đó, nhanh chóng bị một viên Ruby nhỏ đỏ rực thu hút.
Một chiếc nhẫn vàng, Ruby được gắn lên theo hình cánh hoa, vừa tinh xảo vừa hấp dẫn người nhìn.
Nhận ra ánh mắt của cô, Tiêu Y Đình cười cười: “Lấy cái đó cho cô ấy xem.”
“Cái này sao?” Người bán hàng có chút kinh ngạc, “Đây không phải là nhẫn tình nhân thưa ngài.”
“Lấy cái đó.” Anh cười vui vẻ, không phải, anh chịu theo lẽ thường sao?
Anh chỉ cần liếc mắt là biết cô rất vừa ý chiếc nhẫn kia, đây là sự ăn ý sau bao nhiêu năm, cô vốn kiệm lời, không hay thể hiện yêu thích cá nhân, nhưng mọi vui buồn thích thú, dù là nhỏ nhất trong đáy mắt cô, anh đều để ý, không bao giờ bỏ sót……….
Người bán hàng lấy chiếc nhẫn ra, anh nhanh nhẹn đón lấy, sau đó cẩn thận đeo vào ngón áp út của cô.
Quả thật anh cũng rất muốn, đeo nhẫn trước rồi mới cầu hôn, kiểu như “Em đồng ý làm vợ anh?” Mấy lời như thế này được tính là lãng mạn, người khác được nghe thì cô cũng phải được nghe, thế mới không thiệt thòi, nhưng hơn cả, là vì hôm qua cô quá xúc động, sợ thiếu tỉnh táo, còn bây giờ không phải là vô cùng tỉnh táo sao? Còn gì tuyệt hơn nghe một câu đồng ý từ cô lúc này……….
“Để anh xem!” Anh nâng bàn tay cô, ngắm ngía thật kĩ.
Ngón tay trắng nõn, màu đỏ chói liễm mà không chói mắt, cao quý, được đeo lên tay cô mới thành cực phẩm như thế…….
“Đẹp quá!” Người bán hàng không khỏi ngưỡng mộ, “Rất hợp với tiểu thư!”
Khoé môi anh nâng lên, đều là vẻ mãn nguyện và tự hào: “Cô ấy luôn có mắt nhìn tốt nhất!”
Khen ngợi không chút che giấu như thế trước mặt người ngoài, cô không xấu hổ được sao? Mặt cô khẽ chuyển đỏ.
Người bán hàng nghe xong lời anh nói, cũng tủm tỉm cười: “Mắt nhìn tốt như thế mới chọn được chồng đẹp trai thế này!”
Tiêu Y Đình đang tươi cười trong nháy mắt đông cứng: “Mau lấy hoá đơn!”
Người bán hàng không biết đã đắc tội gì với vị tiên sinh này, không nói gì nữa, vội vàng đi lấy hoá đơn.
Tiêu Y Đình cần hoá đơn đi thanh toán, người bán hàng liền hỏi Diệp Thanh Hòa: “Tiểu thư, có cần gói lại không ạ?”
“Không cần!” Tiêu Y Đình đi phía trước quay đầu lại nói lớn, giọng điệu có chút khẩn trương.
Người bán hàng không biết bản thân lại nói sai gì nữa, cảm thấy được chính mình vẫn nên không nói gì thì hơn, nói lời nào cũng làm mất hứng tiên sinh kia,chỉ im lặng cúi đầu ghi chép gì đó.
Anh thanh toán xong trở lại, xách theo túi lớn túi nhỏ, không nói thêm gì kéo cô rời đi.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe, anh mới nói: “Đeo luôn đừng bao giờ tháo ra!”
“….” Cô giật mình, lúc này mới hiểu được ý của anh, là đáp lại câu hỏi ‘Có gói lại hay không’ của người bán hàng sao?
Chhh sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi, ahi người đến cục d[/size]ân chính đăng kí, làm thủ tục hộ khẩu đều được một chị gái ở đó hưỡng dẫn trôi chảy, Tiêu Y Đình tự cảm thấy khả năng của cha mình quá cao thâm, nếu không, không qua được ‘cửa ải’ kia, không biết sẽ trì hoãn bao nhiêu thời gian, chuyện này sao có thể thuận lợi như thế?
Lúc này tâm trạng anh không còn khẩn trương như lúc sáng, hơn nữa lúc chị gái kia kêu hai người kí tên, anh để cho cô kí trước, Diệp Thanh Hòa ngừng lại một lúc, một chớp mắt kia khiến tâm trí anh nhanh chóng rối loạn: “Chuyện gì thế?”
“Không, chỉ là em muốn nhìn cho kĩ thôi!” Cô nói.
“Có gì cần nhìn! Kí là xong rồi!” Anh vội vã.
“Không phải…… Nhỡ như …..”
“Nhỡ như cái gì? Em có thể không nói mấy điềm gở kia không?!” Anh xù lông.
Cô ngậm miệng, kích động như vậy làm gì….. Chỉ là cô muốn nhìn kĩ một chút, nhỡ đâu sai sót thì sau này làm lại thêm rắc rối, không được sao?
Cô nhịn không được nói thầm một câu: “Không phải đây là lần đầu tiên sao? Cũng phải có chút……..”
“Lần đầu tiên cái gì chứ? Chẳng lẽ em muốn mấy lần sao?” Anh vừa nghe xong, tất cả lông trên người đều dựng lên…….
“….” Cô chỉ muốn nói, là lần đầu tiên nên khẩn trương một chút không được sao? Cô nói gì không tốt sao? Đành ấm ức ngậm miệng, cứ xong liền đưa cho anh.
Nhìn theo bút của cô viết đến nét cuối cùng anh mới thở hắt ra, không còn chút tức giận nào nữa.
Cuối cùng cũng kí xong rồi, anh khẩn trương cầm bút lên, vung tay kí thật vui vẻ!
Sau đó thuận lời nhận ‘sổ hồng’, chị gái kia còn chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Anh nắm tay cô đi ra ngoài.
Đột nhiên có một đôi ly hôn đang cãi nhau, anh liền ôm lấy bả vai cô tránh hai người va phải, an toàn đưa cô ra khỏi cục dân chính.
Trên xe, anh lại ‘giáo huấn’ cô một trận nữa: “Em là người học pháp luật, nói chuyện cần để ý từng lời từng chữ đó!”
“…..” Cô làm sao vậy?
Anh đưa cho cô một bản ‘sổ hồng’: “Mỗi người một bản! Giữ cẩn thận đó!”
Dứt lời, anh nói tiếp: “Chúng ta dùng lại bang quy một lần nữa nhé!”
Bang quy? Nhiều năm rồi……..
“Thành còn người còn, thành mất người mất.” Cái này cô vẫn nhớ rõ.
“Đúng! Áp dụng với cái này!” Anh chỉ vào ‘sổ hồng’ trên tay cô.
Đây là ‘người còn sổ còn, người mất sổ mất’ sao?
Cô cất ‘sổ hồng’ vào trong túi xách.
Xong xuôi mọi chuyện, thời gian buổi sáng cũng không còn nhiều, vốn định đi đâu đó ăn một bữa thật ý nghĩa để kỉ niệm nhưng ở nhà gọi điện đến, kêu hai người về sớm, hôm nay nhà có tiệc.
Tiêu Y Đình cười nói: “Bọn con về ngay!”
Trong lòng Diệp Thanh Hòa vẫn còn lo lắng về chỗ Khương Vãn Ngư, không biết làm sao, anh lại thư thái cười: “Về thôi! Làm gì có con dâu nào dám gặp mặt mẹ chồng luôn, hôm nay còn có ông bà hai bên, mở đại tiệc chúc mừng chuyện kết hôn của chúng ta đó!”
Trong lòng Diệp Thanh Hòa vẫn không yên, về đến cửa nhưng vẫn chần chừ do dự.
Tiêu Y Đình thấy cô không bước, buồn cười: “Em không vào sao?”
Lúc này anh vẫn cười cô sao? Cô sợ không phải vì việc anh làm ra sao? Anh…. anh……… anh chính là toàn bộ nguyên nhân………
“Có anh ở đây!” Anh mỉm cười, nắm tay cô đi vào trong.
Trong nhà quả nhiên rất nào nhiệt, ông bà nội rồi ông bà ngoại, chỉ có Khương Vãn Ngư là không thấy.
“Mẹ cháu đâu rồi?” Tiêu Y Đình hỏi.
Tiêu Thành Hưng làm ra vẻ nghiêm túc nhưng không giấu được nét cười trong mắt: “Đang ở trong phòng bếp!”
Tiêu Y Đình nghe xong lập tức xoa xoa ngón tay cô, ý nói, cha anh mà ‘ra chiêu’ là chỉ có hiệu quả!
“Bác Tiêu……” Lần đầu tiên đứng trước mặt Tiêu Thành Hưng với thân phận coi dâu, Diệp Thanh Hòa có chút không được tự nhiên, giọng nói nhỏ hơn so với bình thường.
Tiêu Thành Hưng cười nói: “Gọi là nhỉ? Ông già này nghe không rõ.”
Tiêu Y Đình nắm chặt tay cô, cười nói: “Em ngốc sao? Nên gọi là gì?”
Cô nhỏ giọng kêu: “Cha…..”
“Ai! Lần này cùng không khác gì!” Tiêu Thành Hưng vui vẻ trêu đùa, lập tức lấy từ trong túi áo ra hai bao lì xì: “Quà mừng, đáng lẽ là ngày mai mới đưa, nhưng là, cha vui quá! Ngày mai lại cho nữa! Đi xem mẹ mấy đứa đi!”
Diệp Thanh Hòa vẫn chưa kịp đáp lại, Tiêu Y Đình nhanh chân nhanh tay nhận lấy, đưa cho cô, không phải tiền bạc của anh đều là cô quản lí sao?
Hai người nắm tay đi xuống phòng bếp, Diệp Thanh Hòa còn nghe thấy Tiêu Thành Hưng nói với bốn người lớn hơn: “Con mong đợi ngày này rất lâu rồi đó! Thật tốt! Cuối cùng cũng cưới được đứa còn dâu này! Đừng nói đến chuyện tặng kì xì, con tình nguyện ngày nào cũng cho ấy chứ! Cho đi con rất vui! Con quá vừa lòng người con dâu này ạ!”
Trong lòng Diệp Thanh Hòa ấm áp, bác Tiêu là đang cố ‘chống trận’ cho cô! Mặc dù vừa nãy chưa nói chuyện được nhiều với bốn người cao tuổi, bác Tiêu nói thế đại ý là, người con dâu này con đã vừa ý như thế, bốn người có phản đối cũng vô ích………
Bác Tiêu giúp cô như thế, tốt hơn cả…….
Quả nhiên Khương Vãn Ngư đang ở trong bếp, Tiêu Y Đình nhìn thấy bà lập tức khoa trương gọi mấy tiếng, còn cười hì hì rất vui vẻ.
Khương Vãn Ngư chỉ quay đầu lại nhìn hai người, không nói gì.
Diệp Thanh Hòa biết, lần này cô phải tự ‘ra trận’, dù đón đầu cô là mưa bom bão đạn cô cũng phải kiên trì, nhưng vấn đề ở chỗ, kia chỉ là suy nghĩ, ra thành hành động thì không khỏi cứng ngắc và xoắn xuýt, mãi mới thành tiếng gọi: “Mẹ.”
Khương Vãn Ngư đang xào rau, cơ thể cứng ngắc, sau đó không quay đầu lại nhìn, chỉ hừ một tiếng: “Gọi không có thứ tự gì cả, gọi ai là mẹ?”
Diệp Thanh Hòa mấp mấy môi, có chút bối rối, phản ứng này nằm ngoài dự kiến của cô, cô luôn cảm thấy mình gọi bà như thế hẳn bà sẽ nổi giận lắm, nhưng ít ra cô cũng đã nói rồi, nhưng cũng đâu có nói sai?
Cô tự mình bình tĩnh lại, người nào đó bên cạnh cô đã mất bình tĩnh, bắt đầu náo loạn: “Mẹ, con là con trai mẹ đúng không?”
Khương Vãn Ngư trợn mắt nhìn anh: “Anh muốn như thế nào?”
“Con là con trai của mẹ, cô ấy là vợ con, không cho cô ấy gọi mẹ là mẹ, khác gì kêu con không được gọi mẹ nữa?” Anh đùa nhưng vẻ mặt rất kiên quyết, không để cô gọi là mẹ, anh cũng không gọi là mẹ……..
Khương Vãn Ngư tức giận thiếu chút nữa dùng thìa xào rau đánh anh: “Sao tôi lại nuôi ra cái đồ con trai bất hiếu như anh?”
“Mẹ, con yêu mẹ!” Sau khi làm cho tức chết lại cho quả táo ngọt, vẫn là dáng vẻ cợt nhả đó, khiến Khương Vãn Ngư vừa vui vừa giận, dở khóc dở cười.
Cuối cùng, đành tỏ ra giận dỗi nói: “Đi đi! Sang một bên đứng đợi đi! Đừng ở đây làm vướng chân tôi!”
“Dạ!” Tiêu Y Đình vui vẻ cùng Diệp Thanh Hòa ra ngoài.
Ra đến phòng khách, bà nội Tiêu liền ngoắc tay với Diệp Thanh Hòa, cười tít mắt, phúc hậu hiền lành, ánh mắt rất giống với Tiêu Y Đình: “Lại đây, cho bà xem! Để bà nhìn kĩ cháu dâu bà cái nào!”
Bốn vị cao tuổi này, Diệp Thanh Hòa đã sớm biết, từ năm mười sáu tuổi mới vào nhà họ Tiêu, hằng năm các dịp lễ lớn đều đến nhà hai bên chúc mừng, tụ tập. Cũng bởi Diệp Thanh Hòa đặc biệt trầm tính, hơn nữa con cháu hai nhà đều đông đúc, càng không có nhiều người chú ý đến cô, chỉ coi cô như con gái nuôi của Tiêu Thành Hưng, gia cảnh nhà họ Tiêu lại giàu có, coi như làm việc thiện. Người duy nhất quan tâm cô hơn một chút là bà nội Tiêu, mỗi lần lễ Tết đều cho cô nhiều tiền lì xì hơn người khác, nói với cô ‘Đứa trẻ đáng thương’, thực ra cũng không khác những người khác cho lắm………
Bây giờ, thành vợ của Tiêu Y Đình, chỉ sợ sẽ được chú ý hơn gấp nhiều lần thôi.
“Qua đi! Bà nội gọi em đó!” Tiêu Y Đình đẩy cô.
Anh làm thế là muốn giúp cô yên tâm hơn, anh dù sao cũng là cháu, anh cả đã kết hôn không nói tới nữa, để cô thêm thân thiết với mọi người đều là chuyện tốt, được các vị trưởng bối yêu quý, có lẽ cô sẽ yên tâm hơn.
Lời này có chút trẻ con, Tiêu Thành Hưng nghe xong không nhịn được cười: “Vãn Ngư, tôi biết những năm qua bà không dễ dàng gì, cái này là tôi làm bà vất vả, nhưng cũng vì có bà tôi mới có thể yên tâm làm việc, bà rất giỏi, hi sinh nhiều thứ, đối với tôi, tôi chưa từng hối hận khi cưới bà. Bây giờ con trai đã lớn, chúng ta cũng già rồi, chúng ta nên tự tính chuyện của mình thôi, đợi sau hôn lễ của thằng bé, chúng ta giao lại cho chúng nó mọi chuyện, rồi cùng đi du ngoạn sơn thuỷ, viu vui vẻ vẻ an hưởng tuổi già!”
Khương Vãn Ngư nghe xong, lúc đầu ngây ngốc, về sau hốc mắt đỏ hoe, không nói thêm gì.
Tiêu Thành Hưng cười ha ha: “Đi thôi, hôm nay chúng ta để dì Vân không cần vất vả, tôi với bà đi mua đồ ăn, làm một bữa thật ngon, như hai vợ chồng trẻ, chào đón hai đứa nhỏ về nhà!”
Hốc mắt Khương Vãn Ngư nóng lên, xoay người sang một bên, đây là lần đầu tiên, từ sau khi kết hôn, Tiêu Thành Hưng chưa lần nào cùng bà đi mua đồ ăn…………
“Tôi chỉ hi vọng, Thanh Hòa có thể chăm sóc tốt cho con trai.” Khương Vãn Ngư nói thầm, sau đó lên lầu thay quần áo.
Tiêu Y Đình đỗ xe bên đường, chiếc áo sơ mi đỏ của anh thu hút được không ít sự chú ý.
Cô luôn thích ẩn mình trong đám đông, nên không quen lắm với chuyện trở thành tiêu điểm như thế này, đúng vậy, sánh vai cùng anh đã đủ trở thành tiêu điểm rồi, không phải sao?
Cô cảm nhận được ánh mắt của người bên đường như muốn đốt cháy hai người…………..
“Hay là, anh đổi cái áo khác đi?” Cô nhẹ nhàng nói, cảm giác như không ngẩng được đầu lên.
“Không được.” Anh căn bản không cho cô đường sống, kéo cô một mạch vào khu thương mại, đi thẳng đến cửa hàng trang sức, chỉ vào nơi bày nhẫn tình nhân: “Em chọn một đôi đi.”
Diệp Thanh Hòa không phản đối, ánh mắt khẽ đảo qua.
Anh biết cô là người rất tiết kiệm, khẽ dặn dò bên tai cô: “Chọn cái em thích.”, chỉ sợ cô chọn tiết kiệm……..
Người bán hàng thấy hai người vội đon đả nói: “Tiên sinh muốn mua nhẫn đính hôn?”
Tiêu Y Đình cực kỳ vui vẻ: “Đúng!”
Diệp Thanh Hòa không nói gì, nhất thiết phải nói cho tất cả mọi người là họ kết hôn sao?
Người bán hàng lấy ra đặt trước mặt hai người mấy mẫu: “Đây đều là những mẫu mới nhất năm nay, hợp với người trẻ, thời thượng thời trang, giá cả hợp lí.”
“Chúng tôi không để ý giá cả.” Tiêu Y Đình nói.
Diệp Thanh Hòa trừng mắt với anh, cần khoe mẽ như thế sao? Bình thường anh đâu phải là người khoe khoang tiền bạc như thế!
Tiêu Y Đình cười cười, còn cố tình quay lại nói với cô: “Hôm nay thực sự anh sẽ không để ý giá cả! Bây giờ chồng em có thể nuôi nổi em!”
Ai cần anh nuôi? Diệp Thanh Hòa trừng mắt với anh, ánh mắt cô chuyển sang một khu vực khác, chỗ bày trang sức Ruby.
Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh Nhất Nhất Phong Hà một thân áo đỏ……………
Cô vẫn luôn nghĩ đến màu đỏ, màu nhiều ý nghĩa….
Vì thế, không quan tâm người bán hàng giới thiệu gì đó, cô đi thẳng về chỗ đó, nhanh chóng bị một viên Ruby nhỏ đỏ rực thu hút.
Một chiếc nhẫn vàng, Ruby được gắn lên theo hình cánh hoa, vừa tinh xảo vừa hấp dẫn người nhìn.
Nhận ra ánh mắt của cô, Tiêu Y Đình cười cười: “Lấy cái đó cho cô ấy xem.”
“Cái này sao?” Người bán hàng có chút kinh ngạc, “Đây không phải là nhẫn tình nhân thưa ngài.”
“Lấy cái đó.” Anh cười vui vẻ, không phải, anh chịu theo lẽ thường sao?
Anh chỉ cần liếc mắt là biết cô rất vừa ý chiếc nhẫn kia, đây là sự ăn ý sau bao nhiêu năm, cô vốn kiệm lời, không hay thể hiện yêu thích cá nhân, nhưng mọi vui buồn thích thú, dù là nhỏ nhất trong đáy mắt cô, anh đều để ý, không bao giờ bỏ sót……….
Người bán hàng lấy chiếc nhẫn ra, anh nhanh nhẹn đón lấy, sau đó cẩn thận đeo vào ngón áp út của cô.
Quả thật anh cũng rất muốn, đeo nhẫn trước rồi mới cầu hôn, kiểu như “Em đồng ý làm vợ anh?” Mấy lời như thế này được tính là lãng mạn, người khác được nghe thì cô cũng phải được nghe, thế mới không thiệt thòi, nhưng hơn cả, là vì hôm qua cô quá xúc động, sợ thiếu tỉnh táo, còn bây giờ không phải là vô cùng tỉnh táo sao? Còn gì tuyệt hơn nghe một câu đồng ý từ cô lúc này……….
“Để anh xem!” Anh nâng bàn tay cô, ngắm ngía thật kĩ.
Ngón tay trắng nõn, màu đỏ chói liễm mà không chói mắt, cao quý, được đeo lên tay cô mới thành cực phẩm như thế…….
“Đẹp quá!” Người bán hàng không khỏi ngưỡng mộ, “Rất hợp với tiểu thư!”
Khoé môi anh nâng lên, đều là vẻ mãn nguyện và tự hào: “Cô ấy luôn có mắt nhìn tốt nhất!”
Khen ngợi không chút che giấu như thế trước mặt người ngoài, cô không xấu hổ được sao? Mặt cô khẽ chuyển đỏ.
Người bán hàng nghe xong lời anh nói, cũng tủm tỉm cười: “Mắt nhìn tốt như thế mới chọn được chồng đẹp trai thế này!”
Tiêu Y Đình đang tươi cười trong nháy mắt đông cứng: “Mau lấy hoá đơn!”
Người bán hàng không biết đã đắc tội gì với vị tiên sinh này, không nói gì nữa, vội vàng đi lấy hoá đơn.
Tiêu Y Đình cần hoá đơn đi thanh toán, người bán hàng liền hỏi Diệp Thanh Hòa: “Tiểu thư, có cần gói lại không ạ?”
“Không cần!” Tiêu Y Đình đi phía trước quay đầu lại nói lớn, giọng điệu có chút khẩn trương.
Người bán hàng không biết bản thân lại nói sai gì nữa, cảm thấy được chính mình vẫn nên không nói gì thì hơn, nói lời nào cũng làm mất hứng tiên sinh kia,chỉ im lặng cúi đầu ghi chép gì đó.
Anh thanh toán xong trở lại, xách theo túi lớn túi nhỏ, không nói thêm gì kéo cô rời đi.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe, anh mới nói: “Đeo luôn đừng bao giờ tháo ra!”
“….” Cô giật mình, lúc này mới hiểu được ý của anh, là đáp lại câu hỏi ‘Có gói lại hay không’ của người bán hàng sao?
Chhh sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi, ahi người đến cục d[/size]ân chính đăng kí, làm thủ tục hộ khẩu đều được một chị gái ở đó hưỡng dẫn trôi chảy, Tiêu Y Đình tự cảm thấy khả năng của cha mình quá cao thâm, nếu không, không qua được ‘cửa ải’ kia, không biết sẽ trì hoãn bao nhiêu thời gian, chuyện này sao có thể thuận lợi như thế?
Lúc này tâm trạng anh không còn khẩn trương như lúc sáng, hơn nữa lúc chị gái kia kêu hai người kí tên, anh để cho cô kí trước, Diệp Thanh Hòa ngừng lại một lúc, một chớp mắt kia khiến tâm trí anh nhanh chóng rối loạn: “Chuyện gì thế?”
“Không, chỉ là em muốn nhìn cho kĩ thôi!” Cô nói.
“Có gì cần nhìn! Kí là xong rồi!” Anh vội vã.
“Không phải…… Nhỡ như …..”
“Nhỡ như cái gì? Em có thể không nói mấy điềm gở kia không?!” Anh xù lông.
Cô ngậm miệng, kích động như vậy làm gì….. Chỉ là cô muốn nhìn kĩ một chút, nhỡ đâu sai sót thì sau này làm lại thêm rắc rối, không được sao?
Cô nhịn không được nói thầm một câu: “Không phải đây là lần đầu tiên sao? Cũng phải có chút……..”
“Lần đầu tiên cái gì chứ? Chẳng lẽ em muốn mấy lần sao?” Anh vừa nghe xong, tất cả lông trên người đều dựng lên…….
“….” Cô chỉ muốn nói, là lần đầu tiên nên khẩn trương một chút không được sao? Cô nói gì không tốt sao? Đành ấm ức ngậm miệng, cứ xong liền đưa cho anh.
Nhìn theo bút của cô viết đến nét cuối cùng anh mới thở hắt ra, không còn chút tức giận nào nữa.
Cuối cùng cũng kí xong rồi, anh khẩn trương cầm bút lên, vung tay kí thật vui vẻ!
Sau đó thuận lời nhận ‘sổ hồng’, chị gái kia còn chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Anh nắm tay cô đi ra ngoài.
Đột nhiên có một đôi ly hôn đang cãi nhau, anh liền ôm lấy bả vai cô tránh hai người va phải, an toàn đưa cô ra khỏi cục dân chính.
Trên xe, anh lại ‘giáo huấn’ cô một trận nữa: “Em là người học pháp luật, nói chuyện cần để ý từng lời từng chữ đó!”
“…..” Cô làm sao vậy?
Anh đưa cho cô một bản ‘sổ hồng’: “Mỗi người một bản! Giữ cẩn thận đó!”
Dứt lời, anh nói tiếp: “Chúng ta dùng lại bang quy một lần nữa nhé!”
Bang quy? Nhiều năm rồi……..
“Thành còn người còn, thành mất người mất.” Cái này cô vẫn nhớ rõ.
“Đúng! Áp dụng với cái này!” Anh chỉ vào ‘sổ hồng’ trên tay cô.
Đây là ‘người còn sổ còn, người mất sổ mất’ sao?
Cô cất ‘sổ hồng’ vào trong túi xách.
Xong xuôi mọi chuyện, thời gian buổi sáng cũng không còn nhiều, vốn định đi đâu đó ăn một bữa thật ý nghĩa để kỉ niệm nhưng ở nhà gọi điện đến, kêu hai người về sớm, hôm nay nhà có tiệc.
Tiêu Y Đình cười nói: “Bọn con về ngay!”
Trong lòng Diệp Thanh Hòa vẫn còn lo lắng về chỗ Khương Vãn Ngư, không biết làm sao, anh lại thư thái cười: “Về thôi! Làm gì có con dâu nào dám gặp mặt mẹ chồng luôn, hôm nay còn có ông bà hai bên, mở đại tiệc chúc mừng chuyện kết hôn của chúng ta đó!”
Trong lòng Diệp Thanh Hòa vẫn không yên, về đến cửa nhưng vẫn chần chừ do dự.
Tiêu Y Đình thấy cô không bước, buồn cười: “Em không vào sao?”
Lúc này anh vẫn cười cô sao? Cô sợ không phải vì việc anh làm ra sao? Anh…. anh……… anh chính là toàn bộ nguyên nhân………
“Có anh ở đây!” Anh mỉm cười, nắm tay cô đi vào trong.
Trong nhà quả nhiên rất nào nhiệt, ông bà nội rồi ông bà ngoại, chỉ có Khương Vãn Ngư là không thấy.
“Mẹ cháu đâu rồi?” Tiêu Y Đình hỏi.
Tiêu Thành Hưng làm ra vẻ nghiêm túc nhưng không giấu được nét cười trong mắt: “Đang ở trong phòng bếp!”
Tiêu Y Đình nghe xong lập tức xoa xoa ngón tay cô, ý nói, cha anh mà ‘ra chiêu’ là chỉ có hiệu quả!
“Bác Tiêu……” Lần đầu tiên đứng trước mặt Tiêu Thành Hưng với thân phận coi dâu, Diệp Thanh Hòa có chút không được tự nhiên, giọng nói nhỏ hơn so với bình thường.
Tiêu Thành Hưng cười nói: “Gọi là nhỉ? Ông già này nghe không rõ.”
Tiêu Y Đình nắm chặt tay cô, cười nói: “Em ngốc sao? Nên gọi là gì?”
Cô nhỏ giọng kêu: “Cha…..”
“Ai! Lần này cùng không khác gì!” Tiêu Thành Hưng vui vẻ trêu đùa, lập tức lấy từ trong túi áo ra hai bao lì xì: “Quà mừng, đáng lẽ là ngày mai mới đưa, nhưng là, cha vui quá! Ngày mai lại cho nữa! Đi xem mẹ mấy đứa đi!”
Diệp Thanh Hòa vẫn chưa kịp đáp lại, Tiêu Y Đình nhanh chân nhanh tay nhận lấy, đưa cho cô, không phải tiền bạc của anh đều là cô quản lí sao?
Hai người nắm tay đi xuống phòng bếp, Diệp Thanh Hòa còn nghe thấy Tiêu Thành Hưng nói với bốn người lớn hơn: “Con mong đợi ngày này rất lâu rồi đó! Thật tốt! Cuối cùng cũng cưới được đứa còn dâu này! Đừng nói đến chuyện tặng kì xì, con tình nguyện ngày nào cũng cho ấy chứ! Cho đi con rất vui! Con quá vừa lòng người con dâu này ạ!”
Trong lòng Diệp Thanh Hòa ấm áp, bác Tiêu là đang cố ‘chống trận’ cho cô! Mặc dù vừa nãy chưa nói chuyện được nhiều với bốn người cao tuổi, bác Tiêu nói thế đại ý là, người con dâu này con đã vừa ý như thế, bốn người có phản đối cũng vô ích………
Bác Tiêu giúp cô như thế, tốt hơn cả…….
Quả nhiên Khương Vãn Ngư đang ở trong bếp, Tiêu Y Đình nhìn thấy bà lập tức khoa trương gọi mấy tiếng, còn cười hì hì rất vui vẻ.
Khương Vãn Ngư chỉ quay đầu lại nhìn hai người, không nói gì.
Diệp Thanh Hòa biết, lần này cô phải tự ‘ra trận’, dù đón đầu cô là mưa bom bão đạn cô cũng phải kiên trì, nhưng vấn đề ở chỗ, kia chỉ là suy nghĩ, ra thành hành động thì không khỏi cứng ngắc và xoắn xuýt, mãi mới thành tiếng gọi: “Mẹ.”
Khương Vãn Ngư đang xào rau, cơ thể cứng ngắc, sau đó không quay đầu lại nhìn, chỉ hừ một tiếng: “Gọi không có thứ tự gì cả, gọi ai là mẹ?”
Diệp Thanh Hòa mấp mấy môi, có chút bối rối, phản ứng này nằm ngoài dự kiến của cô, cô luôn cảm thấy mình gọi bà như thế hẳn bà sẽ nổi giận lắm, nhưng ít ra cô cũng đã nói rồi, nhưng cũng đâu có nói sai?
Cô tự mình bình tĩnh lại, người nào đó bên cạnh cô đã mất bình tĩnh, bắt đầu náo loạn: “Mẹ, con là con trai mẹ đúng không?”
Khương Vãn Ngư trợn mắt nhìn anh: “Anh muốn như thế nào?”
“Con là con trai của mẹ, cô ấy là vợ con, không cho cô ấy gọi mẹ là mẹ, khác gì kêu con không được gọi mẹ nữa?” Anh đùa nhưng vẻ mặt rất kiên quyết, không để cô gọi là mẹ, anh cũng không gọi là mẹ……..
Khương Vãn Ngư tức giận thiếu chút nữa dùng thìa xào rau đánh anh: “Sao tôi lại nuôi ra cái đồ con trai bất hiếu như anh?”
“Mẹ, con yêu mẹ!” Sau khi làm cho tức chết lại cho quả táo ngọt, vẫn là dáng vẻ cợt nhả đó, khiến Khương Vãn Ngư vừa vui vừa giận, dở khóc dở cười.
Cuối cùng, đành tỏ ra giận dỗi nói: “Đi đi! Sang một bên đứng đợi đi! Đừng ở đây làm vướng chân tôi!”
“Dạ!” Tiêu Y Đình vui vẻ cùng Diệp Thanh Hòa ra ngoài.
Ra đến phòng khách, bà nội Tiêu liền ngoắc tay với Diệp Thanh Hòa, cười tít mắt, phúc hậu hiền lành, ánh mắt rất giống với Tiêu Y Đình: “Lại đây, cho bà xem! Để bà nhìn kĩ cháu dâu bà cái nào!”
Bốn vị cao tuổi này, Diệp Thanh Hòa đã sớm biết, từ năm mười sáu tuổi mới vào nhà họ Tiêu, hằng năm các dịp lễ lớn đều đến nhà hai bên chúc mừng, tụ tập. Cũng bởi Diệp Thanh Hòa đặc biệt trầm tính, hơn nữa con cháu hai nhà đều đông đúc, càng không có nhiều người chú ý đến cô, chỉ coi cô như con gái nuôi của Tiêu Thành Hưng, gia cảnh nhà họ Tiêu lại giàu có, coi như làm việc thiện. Người duy nhất quan tâm cô hơn một chút là bà nội Tiêu, mỗi lần lễ Tết đều cho cô nhiều tiền lì xì hơn người khác, nói với cô ‘Đứa trẻ đáng thương’, thực ra cũng không khác những người khác cho lắm………
Bây giờ, thành vợ của Tiêu Y Đình, chỉ sợ sẽ được chú ý hơn gấp nhiều lần thôi.
“Qua đi! Bà nội gọi em đó!” Tiêu Y Đình đẩy cô.
Anh làm thế là muốn giúp cô yên tâm hơn, anh dù sao cũng là cháu, anh cả đã kết hôn không nói tới nữa, để cô thêm thân thiết với mọi người đều là chuyện tốt, được các vị trưởng bối yêu quý, có lẽ cô sẽ yên tâm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.