Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 257
Cát Tường Dạ
13/01/2017
Anh ôm cô rất lâu,
không nói gì, bên tai vang lên câu nói của cô: Em chỉ muốn anh, chỉ muốn anh sống thật tốt, chỉ cần ở chung một chỗ với em thật hạnh phúc. . . . . .
Trong phút chốc, lòng thật tĩnh lặng, tất cả nghi ngờ đều không cần ép hỏi , anh cũng chỉ cần cô, chỉ cần cô ở trong lòng anh như bây giờ, cho đến vĩnh cửu. . . . . .
“Được. . . . . .” Anh đồng ý với cô, sau đó lại do dự.
Hai người, hai trái tim, giờ phút này mỗi người đều mang những ý định riêng, cũng bởi cái ôm này mà dần dần bình lặng, dung hợp.
“Ưmm. . . . . .” Trong không gian tĩnh lặng lại phát ra tiếng rên nhẹ.
“Sao vậy?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Đau. . . . . .” Anh vuốt cái trán, nơi Tiêu Thành Hưng mới gõ qua.
“. . . . . .” Thật sao? Mới vừa rồi còn nói không quan tâm. . . . . .
“Em thổi một chút. . . . . .” Anh cúi người , đưa trán về phía cô.
“. . . . . .” Cái trán quả thật đỏ, cô nhón chân lên, nhẹ nhàng thổi cho anh.
Anh hưởng thụ hơi thở như lan, nhắm mắt lại say mê, “Ừ. . . . . . Nếu hôn sẽ tốt hơn. . . . . .”
“. . . . . .” Thì ra là như vậy. . . . . .
Cô đưa tay ra , dùng sức búng lên trán anh, quay người bỏ chạy.
“Em giỏi lắm! Biến xấu rồi!” Chân dài bước tới, mở mắt ra liền bắt được cô, âm thanh vui đùa một lần nữa lại vang vọng trong phòng, giống như những đám mây đen vừa rồi chưa bao giờ tồn tại. . . . . .
Văn phòng luật sư.
Diệp Thanh Hòa đi ra từ phòng làm việc của anh, thở một hơi, vén vài cọng tóc bị rớt xuống ở bên má. Ngay cả khi biết tính tình bám người của anh, nhưng cho tới trưa, gọi cô vào phòng làm việc, mặc dù không có việc gì cũng không để cho cô ra ngoài, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy. . . . . . Được rồi, rất thỏa mãn. . . . . .
Phương Lê đã trở thành luật sư độc lập, mấy ngày nay, cũng nhận mấy vụ án nhỏ, công tác rất thuận lợi, giờ phút này mới từ bên ngoài trở lại, vừa tiến đến, liền có người chú ý tới túi xách của cô ta, sợ hãi than, “Luật sư Phương, đây không phải của một nhãn hiệu nổi tiếng sao? Gần đây nhận vụ án không tệ!”
Phương Lê cười một tiếng, “Không có! Bạn trai đưa! Tôi đây mới nhận mấy vụ án? Tôi thấy chút tiền này, còn chưa đủ ăn cơm đây!”
Có người chậc chậc khen ngợi, “Luật sư Phương, bạn trai tốt như vậy, không cần giấu đi, lúc nào thì mang đến cho chúng tôi nhìn đây?”
“Được! Không thành vấn đề!” Nói xong, Phương Lê vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Diệp Thanh Hòa.
Diệp Thanh Hòa làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, thu thập đồ trên bàn, chuẩn bị cùng Tiêu Y Đình đi ra sân bay, hôm nay Kiều Tư và chú nhỏ trở lại, cũng không thể chậm trễ, hơn nữa chú nhỏ này ư, là người đàn ông nhà họ Tiêu có truyền thống làm nũng ăn vạ, hai chú cháu một tính tình, nếu như không đi đón chú ấy, không biết mấy ngày nghỉ này chú ấy sẽ nhắc đi nhắc lại nỗi oán hận trong lòng như thế nào nữa. . . . . .
Rất nhanh sau đó Tiêu Y Đình cũng đi ra, “Thu thập xong chưa? Đi thôi!”
“Ừm!” Cô đeo túi trên lưng, cùng anh sóng vai mà đi.
Đi qua Phương Lê thì Phương Lê đang nghe điện thoại, bộ dáng rất ngọt ngào, giọng nói cũng rất mềm mại, nghe không rõ cô ta đang nói cái gì, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhìn ra thần thái kia là nói chuyện với người yêu.
Hai người bọn họ đi tới, Phương Lê liền cúp điện thoại, mặt có chút hồng, “Luật sư Tiêu, trợ lý Diệp, đi ra ngoài à. . . . . .”
“Ừ.” Tiêu Y Đình nhàn nhạt, gật đầu một cái. Hình như không có lưu ý đến quần áo mới của cô ta, túi xách mới của cô ta, cùng với vẻ hạnh phúc của cô ta.
Cô lặng lẽ nhìn hai người đi ra khỏi văn phòng, trong đôi mắt còn thoáng qua một tia mất mác, cái thế giới này cũng không phải ít đi người nào thì không được, có người mà nói, mình cũng không phải quan trọng như vậy, mặc dù, đã từng cho rằng, mình là trợ lý đắc lực nhất không thể thay thế của anh, mặc dù, cô cho rằng người trợ lý Diệp Thanh Hòa này làm việc chưa chắc tốt hơn cô, như lần trước Diệp Thanh Hòa in tài liệu bị sai, nếu là người khác, nhất định luật sư Tiêu sẽ trách cứ, hơn nữa nói chuyện tất nhiên lời nói ác độc không lưu tình chút nào, bởi vì theo ý anh, một người làm luật thì quan trọng nhất chính là nghiêm cẩn, tài liệu mà cũng làm sai thì sao làm luật sư? Nhưng Diệp Thanh Hòa xảy ra lỗi này, luật sư Tiêu không những không trách cứ, ngược lại đích thân tới in lại, còn quan tâm hỏi cô có phải quá mệt mỏi không. . . . . .
Người và người lại bất đồng như vậy. . . . . .
Cô có chút chua xót, cầm điện thoại trong tay, mở ra lần nữa, những thứ chua xót kia liền biến thành một loại đau đớn sảng khoái. . . . . .
Sân bay.
Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đang đứng đợi trước cổng chờ, trong lối đi xuất hiện gương mặt quen thuộc, Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, trên lưng chú nhỏ đeo balo, hai tay còn kéo hai vali, đưa cổ dài nhìn quanh, mà sau lưng cậu là Kiều Tư, mang một túi nhỏ, sửa sang lại cái mũ, thoải mái nhàn nhã. . . . . .
Hình như chú nhỏ đang bị Kiều Tư bóc lột. . . . . .
Hơn nửa năm không gặp, tên nhóc này hình như lại cao lớn hơn một chút, có lẽ ngày tháng ở Mĩ rất thoải mái . . . . . .
Rốt cuộc, chú nhỏ gặp được bọn họ, kéo vali chạy tới như điên, đứng trước mặt cô, ném vali đi, liền nhào đến ôm cô, “Chị! Em nhớ chị muốn chết !” Cũng làm bộ hôn lên mặt cô một chút theo lễ tiết nước ngoài. . . . . .
Tiêu Y Đình tay mắt lanh lẹ, kéo Diệp Thanh Hòa về phía au, chú nhỏ liền trực tiếp ôm Tiêu Y Đình, thu thế không được, nụ hôn này tự nhiên cũng rơi lên mặt Tiêu Y Đình, cậu thấy tình hình thành như vậy, liên tiếp nôn ọe, “Tiêu Y Đình! Thật ghê tởm!”
“Cháu ghê tởm?” Tiêu Y Đình hừ lạnh, “Rốt cuộc là ai ghê tởm?”
Chú nhỏ cợt nhã cười, “Làm cái gì vậy? Chú ôm chị chú thì thế nào? Chú hôn chị một cái thì sao? Ở nước ngoài, không phải đều là vậy sao?”
“Thật sao?” Kiều Tư đưa mặt lại, chỉ chỉ gương mặt mình, “Cậu cũng hôn tôi một cái xem?”
“Đi qua một bên!” Chú nhỏ đẩy cô ra, mặt không phục, “Quan hệ của chị và tôi như thế nào? Làm sao các người hiểu được? Từ nhỏ chị đã ôm tôi ngủ. . . . . .”
“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa ở sau lưng Tiêu Y Đình, đã sớm che miệng cười không ngừng. Sao lại bảo cô ôm cậu ngủ? Rõ ràng là cậu ôm cô ngủ mới đúng. . . . . . Đây cũng là truyền thống của đàn ông nhà họ Tiêu sao? Đổi trắng thay đen. . . . . .
Kiều Tư thoải mái tới ôm Diệp Thanh Hòa, nhìn phía sau cô một chút, ánh mắt liếc quanh một vòng, trong mắt có chút thất vọng, rồi sau đó liền đẩy chú nhỏ ra, để người phía sau cậu lộ mặt, “Thanh Hòa, cô họ của mình cũng về.”
“Chào cô.” Diệp Thanh Hòa đã sớm nhìn thấy, chỉ là bị chú nhỏ và Kiều Tư làm loạn, không có cơ hội chào hỏi.
“Mọi người khỏe.” Bà nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt trầm tĩnh.
Mà Tiêu Y Đình nhìn bà, lại chẳng thay đổi nét mặt. . . . . .
“Đi thôi! Thanh Hòa! Mình theo cô mình đến khách sạn trước!” Một tay Kiều Tư kéo cô, một tay kéo cô họ, hoàn toàn mặc kệ hai cái vali lớn kia.
Ngược lại cô họ, có chút ngượng ngùng, quay người nghĩ tự mình kéo, lại thấy chú nhỏ mỗi tay một cái, đã không cần bà. . . . . .
Không khỏi giận Kiều Tư, “Con đó, đừng khi dễ người quá đáng.”
Kiều Tư lơ đễnh, chỉ là, ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm đám người trong sân bay.
Diệp Thanh Hòa thấy cô có chút không yên lòng, âm thầm buồn cười, ngại vì cô họ ở đây, cũng không nói ra.
Ở Bắc Kinh, Kiều Tư và cô họ cũng không có người thân, theo lý, Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình muốn chiêu đãi bọn họ , cho nên, Tiêu Y Đình quyết định trước tiên mọi người ra ngoài ăn, sau đó sẽ mang Tiêu Thành Trác trở về.
Ăn cơm được một nửa, Tiêu Y Đình rời ghế đi toilet, mấy phút sau, điện thoại cô họ vang lên, bà nhận điện thoại, chỉ “Ừ” mấy tiếng, cũng không nói gì khác, liền cúp. Một lát sau, cũng rời ghế, đi toilet.
Diệp Thanh Hòa nhìn chỗ trống của hai người, trong lòng vang lên cảnh báo. . . . . .
“Tư Tư, cô họ của cậu trở về mà cũng không nói với bọn mình một tiếng, để bọn mình còn chuẩn bị!” Cô không biến sắc hỏi.
“Còn phải chuẩn bị gì chứ? Bữa tiệc Mãn Hán à?” Kiều Tư nháy mắt mấy cái, “Mình còn ở đây mấy ngày nữa, cậu không cần gấp gáp, từ từ chuẩn bị!”
Diệp Thanh Hòa cười cười, “Ý của mình là, rất đột ngột, bọn mình không ngờ, chỉ sợ hôm nay lễ tiết không chu toàn, chỗ ở cũng chưa chuẩn bị tốt.”
“Không có việc gì! Cô mình cũng lập tức phải về Vân Nam rồi.Chỉ nán lại đây một chút thôi! Muốn về Vân Nam đón mấy đứa nhỏ thân thích ra nước ngoài, làm sao có thời giờ cùng mình đi đây đó chứ!” Kiều Tư nói.
Chỉ là như vậy sao? Diệp Thanh Hòa nhìn chỗ ngồi của hai người, im lặng. . . . . .
“Mình cũng đi toilet.” Cô nói, đứng dậy.
Lâu rồi Tiêu Thành Trác chưa ăn đồ ăn Trung Quốc, đã sớm vùi đầu vào thức ăn ngon, gật đầu một cái, tiếp tục hưởng thụ.
Cô họ đứng trước gương chỉnh sửa lại lớp trang điểm, mở cửa, Tiêu Y Đình chờ ở bên ngoài.
Bà buông tiếng thở dài, “Tôi có thể cho cậu cái gì tôi đã cho, cậu còn tìm tôi làm gì chứ ?”
Tiêu Y Đình lại cười một tiếng, “Tôi cũng không muốn quấy rầy cô. . . . . .”
“Vậy thì đến đây chấm dứt đi! Mọi chuyện đã qua! Tôi không muốn cuộc sống bình yên của mình có biến hóa gì, an cư lạc nghiệp là thứ duy nhất tôi muốn theo đuổi, cám ơn.”
Bà cúi đầu, tính lướt qua Tiêu Y Đình rời đi.
Trong phút chốc, lòng thật tĩnh lặng, tất cả nghi ngờ đều không cần ép hỏi , anh cũng chỉ cần cô, chỉ cần cô ở trong lòng anh như bây giờ, cho đến vĩnh cửu. . . . . .
“Được. . . . . .” Anh đồng ý với cô, sau đó lại do dự.
Hai người, hai trái tim, giờ phút này mỗi người đều mang những ý định riêng, cũng bởi cái ôm này mà dần dần bình lặng, dung hợp.
“Ưmm. . . . . .” Trong không gian tĩnh lặng lại phát ra tiếng rên nhẹ.
“Sao vậy?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Đau. . . . . .” Anh vuốt cái trán, nơi Tiêu Thành Hưng mới gõ qua.
“. . . . . .” Thật sao? Mới vừa rồi còn nói không quan tâm. . . . . .
“Em thổi một chút. . . . . .” Anh cúi người , đưa trán về phía cô.
“. . . . . .” Cái trán quả thật đỏ, cô nhón chân lên, nhẹ nhàng thổi cho anh.
Anh hưởng thụ hơi thở như lan, nhắm mắt lại say mê, “Ừ. . . . . . Nếu hôn sẽ tốt hơn. . . . . .”
“. . . . . .” Thì ra là như vậy. . . . . .
Cô đưa tay ra , dùng sức búng lên trán anh, quay người bỏ chạy.
“Em giỏi lắm! Biến xấu rồi!” Chân dài bước tới, mở mắt ra liền bắt được cô, âm thanh vui đùa một lần nữa lại vang vọng trong phòng, giống như những đám mây đen vừa rồi chưa bao giờ tồn tại. . . . . .
Văn phòng luật sư.
Diệp Thanh Hòa đi ra từ phòng làm việc của anh, thở một hơi, vén vài cọng tóc bị rớt xuống ở bên má. Ngay cả khi biết tính tình bám người của anh, nhưng cho tới trưa, gọi cô vào phòng làm việc, mặc dù không có việc gì cũng không để cho cô ra ngoài, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy. . . . . . Được rồi, rất thỏa mãn. . . . . .
Phương Lê đã trở thành luật sư độc lập, mấy ngày nay, cũng nhận mấy vụ án nhỏ, công tác rất thuận lợi, giờ phút này mới từ bên ngoài trở lại, vừa tiến đến, liền có người chú ý tới túi xách của cô ta, sợ hãi than, “Luật sư Phương, đây không phải của một nhãn hiệu nổi tiếng sao? Gần đây nhận vụ án không tệ!”
Phương Lê cười một tiếng, “Không có! Bạn trai đưa! Tôi đây mới nhận mấy vụ án? Tôi thấy chút tiền này, còn chưa đủ ăn cơm đây!”
Có người chậc chậc khen ngợi, “Luật sư Phương, bạn trai tốt như vậy, không cần giấu đi, lúc nào thì mang đến cho chúng tôi nhìn đây?”
“Được! Không thành vấn đề!” Nói xong, Phương Lê vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Diệp Thanh Hòa.
Diệp Thanh Hòa làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, thu thập đồ trên bàn, chuẩn bị cùng Tiêu Y Đình đi ra sân bay, hôm nay Kiều Tư và chú nhỏ trở lại, cũng không thể chậm trễ, hơn nữa chú nhỏ này ư, là người đàn ông nhà họ Tiêu có truyền thống làm nũng ăn vạ, hai chú cháu một tính tình, nếu như không đi đón chú ấy, không biết mấy ngày nghỉ này chú ấy sẽ nhắc đi nhắc lại nỗi oán hận trong lòng như thế nào nữa. . . . . .
Rất nhanh sau đó Tiêu Y Đình cũng đi ra, “Thu thập xong chưa? Đi thôi!”
“Ừm!” Cô đeo túi trên lưng, cùng anh sóng vai mà đi.
Đi qua Phương Lê thì Phương Lê đang nghe điện thoại, bộ dáng rất ngọt ngào, giọng nói cũng rất mềm mại, nghe không rõ cô ta đang nói cái gì, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhìn ra thần thái kia là nói chuyện với người yêu.
Hai người bọn họ đi tới, Phương Lê liền cúp điện thoại, mặt có chút hồng, “Luật sư Tiêu, trợ lý Diệp, đi ra ngoài à. . . . . .”
“Ừ.” Tiêu Y Đình nhàn nhạt, gật đầu một cái. Hình như không có lưu ý đến quần áo mới của cô ta, túi xách mới của cô ta, cùng với vẻ hạnh phúc của cô ta.
Cô lặng lẽ nhìn hai người đi ra khỏi văn phòng, trong đôi mắt còn thoáng qua một tia mất mác, cái thế giới này cũng không phải ít đi người nào thì không được, có người mà nói, mình cũng không phải quan trọng như vậy, mặc dù, đã từng cho rằng, mình là trợ lý đắc lực nhất không thể thay thế của anh, mặc dù, cô cho rằng người trợ lý Diệp Thanh Hòa này làm việc chưa chắc tốt hơn cô, như lần trước Diệp Thanh Hòa in tài liệu bị sai, nếu là người khác, nhất định luật sư Tiêu sẽ trách cứ, hơn nữa nói chuyện tất nhiên lời nói ác độc không lưu tình chút nào, bởi vì theo ý anh, một người làm luật thì quan trọng nhất chính là nghiêm cẩn, tài liệu mà cũng làm sai thì sao làm luật sư? Nhưng Diệp Thanh Hòa xảy ra lỗi này, luật sư Tiêu không những không trách cứ, ngược lại đích thân tới in lại, còn quan tâm hỏi cô có phải quá mệt mỏi không. . . . . .
Người và người lại bất đồng như vậy. . . . . .
Cô có chút chua xót, cầm điện thoại trong tay, mở ra lần nữa, những thứ chua xót kia liền biến thành một loại đau đớn sảng khoái. . . . . .
Sân bay.
Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đang đứng đợi trước cổng chờ, trong lối đi xuất hiện gương mặt quen thuộc, Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, trên lưng chú nhỏ đeo balo, hai tay còn kéo hai vali, đưa cổ dài nhìn quanh, mà sau lưng cậu là Kiều Tư, mang một túi nhỏ, sửa sang lại cái mũ, thoải mái nhàn nhã. . . . . .
Hình như chú nhỏ đang bị Kiều Tư bóc lột. . . . . .
Hơn nửa năm không gặp, tên nhóc này hình như lại cao lớn hơn một chút, có lẽ ngày tháng ở Mĩ rất thoải mái . . . . . .
Rốt cuộc, chú nhỏ gặp được bọn họ, kéo vali chạy tới như điên, đứng trước mặt cô, ném vali đi, liền nhào đến ôm cô, “Chị! Em nhớ chị muốn chết !” Cũng làm bộ hôn lên mặt cô một chút theo lễ tiết nước ngoài. . . . . .
Tiêu Y Đình tay mắt lanh lẹ, kéo Diệp Thanh Hòa về phía au, chú nhỏ liền trực tiếp ôm Tiêu Y Đình, thu thế không được, nụ hôn này tự nhiên cũng rơi lên mặt Tiêu Y Đình, cậu thấy tình hình thành như vậy, liên tiếp nôn ọe, “Tiêu Y Đình! Thật ghê tởm!”
“Cháu ghê tởm?” Tiêu Y Đình hừ lạnh, “Rốt cuộc là ai ghê tởm?”
Chú nhỏ cợt nhã cười, “Làm cái gì vậy? Chú ôm chị chú thì thế nào? Chú hôn chị một cái thì sao? Ở nước ngoài, không phải đều là vậy sao?”
“Thật sao?” Kiều Tư đưa mặt lại, chỉ chỉ gương mặt mình, “Cậu cũng hôn tôi một cái xem?”
“Đi qua một bên!” Chú nhỏ đẩy cô ra, mặt không phục, “Quan hệ của chị và tôi như thế nào? Làm sao các người hiểu được? Từ nhỏ chị đã ôm tôi ngủ. . . . . .”
“. . . . . .” Diệp Thanh Hòa ở sau lưng Tiêu Y Đình, đã sớm che miệng cười không ngừng. Sao lại bảo cô ôm cậu ngủ? Rõ ràng là cậu ôm cô ngủ mới đúng. . . . . . Đây cũng là truyền thống của đàn ông nhà họ Tiêu sao? Đổi trắng thay đen. . . . . .
Kiều Tư thoải mái tới ôm Diệp Thanh Hòa, nhìn phía sau cô một chút, ánh mắt liếc quanh một vòng, trong mắt có chút thất vọng, rồi sau đó liền đẩy chú nhỏ ra, để người phía sau cậu lộ mặt, “Thanh Hòa, cô họ của mình cũng về.”
“Chào cô.” Diệp Thanh Hòa đã sớm nhìn thấy, chỉ là bị chú nhỏ và Kiều Tư làm loạn, không có cơ hội chào hỏi.
“Mọi người khỏe.” Bà nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt trầm tĩnh.
Mà Tiêu Y Đình nhìn bà, lại chẳng thay đổi nét mặt. . . . . .
“Đi thôi! Thanh Hòa! Mình theo cô mình đến khách sạn trước!” Một tay Kiều Tư kéo cô, một tay kéo cô họ, hoàn toàn mặc kệ hai cái vali lớn kia.
Ngược lại cô họ, có chút ngượng ngùng, quay người nghĩ tự mình kéo, lại thấy chú nhỏ mỗi tay một cái, đã không cần bà. . . . . .
Không khỏi giận Kiều Tư, “Con đó, đừng khi dễ người quá đáng.”
Kiều Tư lơ đễnh, chỉ là, ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm đám người trong sân bay.
Diệp Thanh Hòa thấy cô có chút không yên lòng, âm thầm buồn cười, ngại vì cô họ ở đây, cũng không nói ra.
Ở Bắc Kinh, Kiều Tư và cô họ cũng không có người thân, theo lý, Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình muốn chiêu đãi bọn họ , cho nên, Tiêu Y Đình quyết định trước tiên mọi người ra ngoài ăn, sau đó sẽ mang Tiêu Thành Trác trở về.
Ăn cơm được một nửa, Tiêu Y Đình rời ghế đi toilet, mấy phút sau, điện thoại cô họ vang lên, bà nhận điện thoại, chỉ “Ừ” mấy tiếng, cũng không nói gì khác, liền cúp. Một lát sau, cũng rời ghế, đi toilet.
Diệp Thanh Hòa nhìn chỗ trống của hai người, trong lòng vang lên cảnh báo. . . . . .
“Tư Tư, cô họ của cậu trở về mà cũng không nói với bọn mình một tiếng, để bọn mình còn chuẩn bị!” Cô không biến sắc hỏi.
“Còn phải chuẩn bị gì chứ? Bữa tiệc Mãn Hán à?” Kiều Tư nháy mắt mấy cái, “Mình còn ở đây mấy ngày nữa, cậu không cần gấp gáp, từ từ chuẩn bị!”
Diệp Thanh Hòa cười cười, “Ý của mình là, rất đột ngột, bọn mình không ngờ, chỉ sợ hôm nay lễ tiết không chu toàn, chỗ ở cũng chưa chuẩn bị tốt.”
“Không có việc gì! Cô mình cũng lập tức phải về Vân Nam rồi.Chỉ nán lại đây một chút thôi! Muốn về Vân Nam đón mấy đứa nhỏ thân thích ra nước ngoài, làm sao có thời giờ cùng mình đi đây đó chứ!” Kiều Tư nói.
Chỉ là như vậy sao? Diệp Thanh Hòa nhìn chỗ ngồi của hai người, im lặng. . . . . .
“Mình cũng đi toilet.” Cô nói, đứng dậy.
Lâu rồi Tiêu Thành Trác chưa ăn đồ ăn Trung Quốc, đã sớm vùi đầu vào thức ăn ngon, gật đầu một cái, tiếp tục hưởng thụ.
Cô họ đứng trước gương chỉnh sửa lại lớp trang điểm, mở cửa, Tiêu Y Đình chờ ở bên ngoài.
Bà buông tiếng thở dài, “Tôi có thể cho cậu cái gì tôi đã cho, cậu còn tìm tôi làm gì chứ ?”
Tiêu Y Đình lại cười một tiếng, “Tôi cũng không muốn quấy rầy cô. . . . . .”
“Vậy thì đến đây chấm dứt đi! Mọi chuyện đã qua! Tôi không muốn cuộc sống bình yên của mình có biến hóa gì, an cư lạc nghiệp là thứ duy nhất tôi muốn theo đuổi, cám ơn.”
Bà cúi đầu, tính lướt qua Tiêu Y Đình rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.