Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 214: Cuộc tình ra hoa
Cát Tường Dạ
23/10/2016
Cô chỉ cảm thấy trước ngực xẹt qua cảm giác một hồi tê ngứa, bởi vì uống 3 ly rượu ấy, đầu
cũng choáng váng, lập tức cầm quần áo đi tắm.
Lúc trở ra, anh nằm ở trên giường, đắp một cái mền thật mỏng ở bên hong, mở TV, thần thái rất là tự nhiên, tựa như trở về buổi tối ngày trước anh mặc cái T shirt cũ, nằm trên ghế sa lon, khác biệt chính là, giờ phút này vật che đậy cho anh thật quá ít. . . . . .
Cô rất mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi, dưới tình trạng này, là muốn cô chủ động bò đến nằm bên cạnh anh sao?
Cô đứng ở một bên, có chút chần chờ.
Mặc dù bọn họ không chỉ một lần cùng giường chung gối, nhưng mà, hình như không có lần nào cô chủ động cả. . .
Mà anh, thật sự xem ti vi đến nhập thần hay là thế nào? Vậy mà vẫn để cho cô đứng như vậy. . . . . .
Rốt cuộc, cô không chịu được nữa, ngồi xuống mép giường, rồi sau đó nghiêng người nằm xuống, đưa lưng về phía anh.
Sau đó nữa, âm thanh của ti vi liền tắt đi, đèn cũng theo đó dập tắt, nệm sau lưng khẽ trùng xuống, thân thể anh hơi lạnh nhích lại gần, mang theo mùi thơm ngát sau khi tắm cùng mùi rượu, cằm đặt ở trên vai cô, "Này, cứ vậy đi ngủ?"
"Ừ. . . . . ." Mí mắt cô nặng nề, một khi ngã vào giường mềm mại toàn thân cũng thả lỏng.
"Tới đây." Cánh tay của anh xuyên qua bả vai của cô, lật người cô lại, kéo tới, "Chúng ta không phải nên tâm tình trò chuyện một chút sao?"
". . . . . ." Ai muốn tâm tình chứ, mệt mỏi mở mắt không ra đây. . . . . .
"Em gái, còn nhớ lúc em đến nhà chúng ta là khi nào không?" Anh ôm cô, hô hấp có chút nóng lẫn vào mùi rượu phả trên mặt cô.
Cô mê hoặc , bị mùi rượu phả vào, càng cảm thấy chóng mặt, theo bản năng đẩy anh, "Anh có đánh răng không? Mùi thật nặng. . . . . ."
". . . . . . Có thể đừng sát phong cảnh được không ? Anh có thể không đánh răng sao?" Anh dùng sức thở mấy hơi về phía cô.
Trong bóng tối, mùi rượu nồng nặc phả đến khiến cô không chỗ trốn, chen lấn vào trong ngực anh, phát ra giọng buồn ngủ , "Ừ. . . . . ."
"Ừ cái gì? Em còn nhớ hay không? Năm lớp 11, em dạy anh làm bài tập, dạy anh giải đề, giúp anh phụ đạo tiếng Anh?" Anh xoa tóc của cô, nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ, nhớ. . . . . ." Cô mơ hồ trả lời anh, làm sao quên được?
"Này em gái, anh hỏi em một vấn đề về tiếng Anh. . . . . ." Anh không để ý dáng vẻ uể oải của cô, nói tiếp.
"Ừ. . . . . ." Lúc này hỏi cái gì vấn đề tiếng Anh gì? Cô sắp ngủ thiếp đi. . . . . .
"Lời ca mở đầu bài loving you mà em hát là cái gì?"
"Loving you is easy cuz you‘re beautiful,making love with you is all I wanna do. . . . . ." Cô chóng mặt theo bản năng nhớ tới.
"Có ý gì? Hai câu này? Hơn nữa câu thứ hai, dịch ra tiếng Trung giùm anh. . . . . ."
Anh không hiểu nghĩa?
Cái vấn đề này trong lúc buồn ngủ và say rượu cứ quay một vòng trong đầu cô , nhưng mà chỉ một vòng mà thôi, không có suy nghĩ quá nhiều, giờ phút này đầu cô không cách nào nghĩ quá nhiều, trong lòng nhớ lại một lần lời ca câu thứ hai , theo lời của anh đáp , "Cùng anh. . . . . ."
Ở giây phút nguy cấp, chợt trong nháy mắt cô liền thanh tỉnh, kịp thời ngừng lại, lại nói, cô thật chưa bao giờ suy nghĩ câu thứ hai của bài hát này có ý gì. . . . . .
Anh ôm cô, ban đầu hơi lạnh liền trở nên ấm áp, cơ ngực chắc nịch, bắp thịt co dãn mềm mại, còn bao bọc cô trong tầng tầng mùi hương của sữa tắm và men rượu. . . . . .
Cô không nhịn được mở mắt ra, mặt đối mặt, chính là trong bóng tối tròng mắt của anh, bởi vì đêm làm nổi bật, con ngươi màu hổ phách luôn là mang theo ánh sáng phảng phất như hút vào màn đêm dày đặc, tối nay không có sao, chỉ vì ánh sao toàn bộ dung nhập vào trong đôi mắt của anh rồi. . . . . .
Tiếng anh vang lên, như sự hòa tan rượu và chocolate, trái tim cô như muốn nhảy ra, làm lòng cô cũng mềm nhũng, "Em gái, cùng anh làm gì đó đi?"
". . . . . ." Lông mi cô khẽ run, ngón tay theo bản năng bấu vào trong bắp thịt của anh, tim nóng bỏng, mê say. . . . . .
"Em gái, dạy anh, making love là có ý gì?" Anh chợt lật người, nằm ở phía trên cô.
Đôi mắt kia, càng thêm chói sáng, như ánh sáng Ngân Hà, như nước xoáy thần bí, cuốn cô vào trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Không thấy rõ sắc mặt của anh, trước mắt chỉ hiện ra cánh môi như hoa đào, ấm áp, thời khắc kia, như thủy triều hiện lên, đẩy cô vào sâu hơn trong nước xoáy. . . . . .
Suy nghĩ của cô đã sớm ngưng vận chuyển, trong đêm tối, chỉ dẫn cô chỉ có anh, trong bóng tối ấm áp mà lóe sáng. . . . . .
Cô choáng đầu hoa mắt, mặt của anh và cô gần như thế, hơn nữa hình như càng ngày càng gần, hô hấp hai người trong mùi rượu dây dưa hỗn hợp, không khí xung quanh cũng bởi vì rượu cồn mà như bốc cháy, chóp mũi anh. . . . . . Đụng phải cô. . . . . .
Trong lòng cô run lên, ánh sao trong đôi mắt anh khiến cô nhắm mắt lại, rồi sau đó, hất cằm lên, rốt cuộc nhích tới gần cánh đôi hoa đào ấy, rồi sau đó, lướt qua. . . . . .
Ý nghĩa Making love, cô không nói ra, nhưng cô hiểu làm thế nào. . . . . .
Vậy mà, cô chỉ biết là, chỉ có thể lướt qua mà thôi. . . . . .
Sau, tựa như con bướm trong nhụy hoa, mật hoa nồng đặc tràn vào, cho đến đầu quả tim, đáy lòng, quá ngọt ngào, chịu đựng không nổi, không còn sức bay lượn. . . . . .
Making love vì vậy thành một cuộc tình ra hoa.
Cô như con bướm lén uống chút mật ngọt, lại bị mật làm cho say, mà lưu luyến không ngừng, lại không biết tại sao bỗng nhiên mưa gió quét qua, biển hoa rơi xuống, anh đào rực rỡ, tan tác thành bùn. . . . . .
Đau đớn. Xé rách. Bất tỉnh.
Bấp bênh, cánh bướm bị gãy, phá thành mảnh nhỏ, cánh hoa bay tán loạn theo gió phập phồng, theo mưa trôi dạt, theo phần đau đớn kia hóa thành bụi bậm. . . . . .
Đó là một cuộc hành hạ, hay là một lần dâng hiến, hoặc là phồn hoa gió thảm mưa sầu?
Cô không biết. . . . . .
Duy chỉ có biết, là đau, xỏ xuyên qua tất cả. . . . . .
Nhưng mà cô vẫn thư giãn cơ thể, cánh chim vươn lên, mặc anh bẻ gảy, mặc anh nghiền nát, mặc anh ném vào mưa gió, cuối cùng, theo hoa rụng, hóa thành bụi bậm, cuối cùng giữa anh và cô cũng trổ hoa, mặc dù có tách ra, cũng không thay đổi. . . . . .
Mặt trời dậy sớm, sóng biển thối lui.
Đứa bé nhặt vỏ sò trên bãi biển, cô gái lướt sóng, đã sớm náo nhiệt ồn ào.
Vậy mà, hết thảy âm thanh cũng không có thể gọi tỉnh cô gái ở trong phòng , giờ phút này, lẳng lặng ngủ ở trong khuỷu tay của anh như cũ, tóc dài tản ra, che kín khuôn mặt phiếm hồng của cô.
Anh đã sớm tỉnh lại, chỉ là không nhúc nhích, thưởng thức vẻ mặt khi ngủ của cô.
Nếu không phải điện thoại của cô điện tới đánh thức cô, nếu không, cô còn phải tiếp tục ngủ, tiếng chuông quen thuộc vừa vang lên, cô phản xạ có điều kiện tỉnh lại, hơn nữa nghĩ lập tức đứng dậy tìm điện thoại.
Vậy mà, khẽ động một cái , lại đau như muốn tan xác, cô ngã về trên gối, mới chợt nhớ tới, tất cả chuyện xảy ra đêm qua. . . . . .
Kinh ngạc, lúng túng, đỏ mặt, cuối cùng từ từ bình tĩnh.
Cũng không nhìn anh bên cạnh, mái tóc dài đen dày che giấu cho cô, cô núp trong đó, mặc cho chuông điện thoại vang dội, cũng không đi nhận, tiếp tục nhắm mắt lại.
Anh nhìn bộ dáng cô như vậy, không khỏi buồn cười, cả người cũng trốn vào trong tóc còn giả bộ bình tĩnh, không phải giống như con rùa nhỏ rồi sao?
Vươn tay lấy điện thoại cô tới, thay cô nhận điện thoại, "Alô?"
"Tiêu Y Đình?" Người bên kia ngược lại trong nháy mắt liền nghe ra giọng nói của anh.
"Đúng, Phó Chân Ngôn." Anh đối với đối phương cũng là tương đối quen thuộc, "Tìm em gái tôi?" Nói xong anh hối hận không thôi, thói quen thật là một thứ đáng sợ, anh nên nói tìm bà xã mới đúng!
"Ừ, cô ấy trở lại?" Phó Chân Ngôn hỏi.
"Đúng, đang ngủ." Anh không khách khí nói, hai chữ đang ngủ này thể hiện chủ quyền của người đàn ông!
"Được, không quấy rầy, lần sau tán gẫu tiếp." Phó Chân Ngôn là một người quả quyết, cũng không cùng anh dài dòng, cúp điện thoại.
Tiêu Y Đình bỏ điện thoại xuống, thấy cô vẫn núp dưới mái tóc, không nhịn được hỏi, "Em không muốn biết ai gọi đến sao?"
"Không phải Phó Chân Ngôn sao?" Cô cúi đầu nói.
". . . . . ." Anh choáng váng. . . . . . Tiếp theo cười một tiếng, "Nhất Nhất, em thật không hổ danh là Nhất Nhất. . . . . ."
"Đừng làm rộn, em ngủ. . . . . ." Cô giật giật thân thể, còn đau đến khó chịu.
"Mệt lắm à?" Anh nằm ở trên vai cô, thuận tiện hỏi.
"Ừ. . . . . ." Quả thật mệt mỏi, hơn nữa còn đau. . . . . .
Anh liền nằm xuống cùng với cô, nhìn trần nhà, "Ừ, khóa học này quả thật cần nhiều thể lực, em gái, em cực khổ rồi, cũng cám ơn em dạy anh khóa học này”
". . . . . ." Cái gì? Cái gì gọi là cô dạy anh?
Cuối cùng cô cũng lộ mặt ra, khó được đỏ bừng, "Em dạy anh cái gì? Chớ nói nhảm. . . . . ."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Anh nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn, "Ngày hôm qua anh hỏi em, making love là có ý gì, em liền dùng hành động dạy cho anh một khóa."
”. . . . . .” Làm sao cô cũng nghĩ không ra? Rõ ràng là anh muốn nghiền nát cô có được không? “Em nào có. . . . . .”
“Em quên? Em gái! Em không thể như vậy! Trọng yếu là, đây là lần đầu của anh, em đoạt đi còn chưa tính, còn muốn đẩy trách nhiệm?” Anh trợn to hai mắt,ý vị buồn cười thâm thúy trong con mắt chợt lóe lên.
Lần đầu tiên của anh? Nói như cô không phải lần đầu tiên vậy! “Em cũng thế. . . . . .”
“Đúng! Em cũng thế. . . . . .” Anh một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, “Rốt cuộc là người tài giỏi, loại chuyện như vậy lần đầu tiên cũng có khuông có dạng, em gái Lão sư, anh đối với em bội phục sát đất . . . . . .”
“Em không có. . . . . .”
“Còn nói không? Anh tới giúp em nhớ lại một chút!” Anh cố gắng cố kềm chế ý cười, “Em uống say rồi, anh cũng vậy, đúng không? Sau đó chúng ta trở lại tắm, anh nằm ở trên giường xem ti vi, em chủ động nằm ở bên cạnh anh, sau đó, anh rất nghiêm túc thỉnh giáo em lời ca bài loving you,lúc nhắc tới making love, em làm thế nào? Giống như cọp thấy thịt vậy,thẩn thờ nhìn chằm chằm anh, sau đó, liền hất cằm lên. . . . . . Hôn anh rồi. . . . . .”
Là cô hôn anh. . . . . . Điểm này hình như là không sai. . . . . . Cô có chút nhớ ra rồi. . . . . . Nhưng chuyện phía sau thì có liên quan gì? Đó không phải là cô làm. . . . . .
“Sau đó, em liền đem anh. . . . . .” Anh vẫn còn tiếp tục ở đó nói.
Cô lập tức phản bác, “Em không làm gì anh hết! Em sẽ không như vậy! Là anh đem em. . . . . .”
Nói tới chỗ này, cô ngừng.
Rõ ràng chính là cá bẫy rập, lại cứ nhảy xuống hố. . . . . .
Anh lật người dính vào phía sau lưng cô, rốt cuộc cười thừa nhận, “Được, được, được, sẽ không, là anh. . . . . . Yên tâm đi, em lỡ say rượu mà thôi, anh không cười em. . . . . .” Nhưng rõ ràng anh đang cười, cười xong, lại hỏi cô, “Thật sự em sẽ không?”
Cô hết ý kiến. . . . . .
Không sai , cô vốn là một người tương đối bình tĩnh, nhưng cũng muốn phân rõ chuyện. . . . . .
Lúc cô tức giận cởi hết quần áo của anh, đó hoàn toàn là hành động theo cảm tình, cùng tình sắc không có một chút quan hệ, hiện tại, hai người cái gì cũng không mặc nằm ở trong chăn, mới vừa làm xong một chuyện, lại đến thảo luận vấn đề này tại ai, điều này làm cho cô không cách nào bình tĩnh, chẳng lẽ chuyện như vậy không phải chỉ làm không nói sao?
“Không có!” Cô định nằm lỳ ở trên giường, cả khuôn mặt cũng chôn vào, đưa lưng về phía anh.
“Được rồi, xem như không vậy. . . . . .”
Cô cho là anh đã hiểu, kết quả, anh lại chuyển hướng, “Chỉ là, những năm này, anh đối với chuyện này ngược lại có chút nghiên cứu nhỏ, em sẽ không, nhưng anh có , không bằng anh dạy em, nghiên cứu một lần nữa, cùng nhau tiến bộ. . . . . .”
“. . . . . .” Anh cho là học thuật nghiên cứu sao? Còn mở cuộc thảo luận, cùng nhau tiến bộ?
“Có được hay không?” Anh dọc theo sống lưng cô, rỉ tai.
Hơi thở ấm áp phun lên mặt hơi nhột, cô biết anh có ý gì . . . . .
Cô lặng lẽ nằm, không nhìn anh, từng nhịp đập của anh lại dán phía sau lưng cô, thân thể của cô ở trong chăn cũng được lau sạch sẽ, cũng không biết tối hôm qua anh dọn dẹp thế nào, mà ngoài cửa sổ sóng biển từng trận, bên trong phòng đã là ánh mặt trời ấm áp, bình yên của đời này, chỉ dừng lại ở thời gian này. . . . . .
Không đáp lại lời đùa giỡn của anh, cô chỉ xoay người lại, lẳng lặng đưa mắt nhìn anh, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi, ngay cả đau đớn đêm qua vẫn lưu lại ở trong người.
Ngược lại anh thấy cô thuận theo như vậy mà cả kinh, vốn tưởng rằng cô sẽ cự tuyệt, hoặc là, có ít nhất một chút khước từ hoặc là ngượng ngùng, cô như vậy, quả thật giống như em gái ngày trước vẫn nghe lời anh, nhưng lại cảm giác có một chút không giống. . . . . .
Tóc của cô tán loạn , trải qua đêm qua xem ra mặc dù sắc mặt cô đỏ thắm, lại mệt mỏi mà suy yếu, hơn nữa nhắm hai mắt như vậy, đôi môi mềm mại như sương đọng, lông mi khẽ run như sợi lông vũ, trong lòng anh có một chỗ nào đó mềm nhũn đau nhói, ngược lại không nhẫn tâm ra tay với cô,thân thể này, vốn đã mỏng manh, sợ cũng không chịu được anh giày vò lần nữa, ba mươi năm cũng nhẫn nại tới bây giờ, dầu gì tối hôm qua đã nếm thức ăn tươi, vào giờ khắc này cũng không cần gấp gáp, lần này, ngày sau, còn dài. . . . . .
Vì vậy, ở trên mặt cô hôn một cái, nói nhỏ, “ Có đói bụng hay không?”
Cô nghĩ, anh muốn, tất nhiên cô sẽ cho , vậy mà, anh chợt đứng dậy, lại làm cho cô kinh ngạc, mở mắt ra, nhìn thấy sau lưng anh, đường cong cực đẹp.
Anh giống như biết cô mở mắt ra nhìn anh, chợt quay đầu lại, vừa đúng lúc bắt quả tang tẩm mắt của cô , mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, này, thật không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy toàn bộ của anh, nhưng mà, lúc này so với bất kỳ lần nào khác thì không giống nhau. . . . . .
Anh cười ha hả, ung dung nhặt quần áo lên, vào phòng tắm.
Vào mùa này, buổi sáng ở bãi biển, thật cực kỳ xinh đẹp.
Mặt trời cũng không quá gắt, không cần che dù, thậm chí không cần kem chống nắng, chân trần giẫm ở trên bờ cát, ánh sáng màu vàng từ xa thấm vào mỗi một tấc trong nước biển, từng khúc chiếu sáng, từng khúc lăn tăn.
Chỉ là, dáng dấp đi bộ của cô hơi khác thường.
“Thế nào?” Anh dắt tay của cô, đi rất chậm, vẫn cảm giác cô theo không kịp.
Cô lắc đầu một cái, tất nhiên sẽ không nói, là bởi vì đêm qua , bây giờ còn hết sức khó chịu, chỉ nói, “Nước biển rất đẹp, đi chậm một chút, thưởng thức thật tốt.”
Cho nên thời gian, luôn là quá nhanh, trong lúc lơ đãng một ngày lại một ngày, cứ như vậy từ đầu ngón tay lướt qua, thoáng một cái mười hai năm, lại giống như mới gặp anh ngày hôm qua . . . . . .
Nếu mỗi người khi nhớ lại, bắt đầu cảm thán thời gian trôi qua, vậy, nhất định là muốn giữ lại, giữ lại những thứ đã từng ở bên cạnh mình lại chưa từng chú ý tới , dù là việc nhỏ không đáng kể cũng biến thành cực kỳ trân quý . . . . . .
Cho nên, thời gian từng bước chân, có thể hay không chậm một chút? Chậm một chút nữa?
Lúc trở ra, anh nằm ở trên giường, đắp một cái mền thật mỏng ở bên hong, mở TV, thần thái rất là tự nhiên, tựa như trở về buổi tối ngày trước anh mặc cái T shirt cũ, nằm trên ghế sa lon, khác biệt chính là, giờ phút này vật che đậy cho anh thật quá ít. . . . . .
Cô rất mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi, dưới tình trạng này, là muốn cô chủ động bò đến nằm bên cạnh anh sao?
Cô đứng ở một bên, có chút chần chờ.
Mặc dù bọn họ không chỉ một lần cùng giường chung gối, nhưng mà, hình như không có lần nào cô chủ động cả. . .
Mà anh, thật sự xem ti vi đến nhập thần hay là thế nào? Vậy mà vẫn để cho cô đứng như vậy. . . . . .
Rốt cuộc, cô không chịu được nữa, ngồi xuống mép giường, rồi sau đó nghiêng người nằm xuống, đưa lưng về phía anh.
Sau đó nữa, âm thanh của ti vi liền tắt đi, đèn cũng theo đó dập tắt, nệm sau lưng khẽ trùng xuống, thân thể anh hơi lạnh nhích lại gần, mang theo mùi thơm ngát sau khi tắm cùng mùi rượu, cằm đặt ở trên vai cô, "Này, cứ vậy đi ngủ?"
"Ừ. . . . . ." Mí mắt cô nặng nề, một khi ngã vào giường mềm mại toàn thân cũng thả lỏng.
"Tới đây." Cánh tay của anh xuyên qua bả vai của cô, lật người cô lại, kéo tới, "Chúng ta không phải nên tâm tình trò chuyện một chút sao?"
". . . . . ." Ai muốn tâm tình chứ, mệt mỏi mở mắt không ra đây. . . . . .
"Em gái, còn nhớ lúc em đến nhà chúng ta là khi nào không?" Anh ôm cô, hô hấp có chút nóng lẫn vào mùi rượu phả trên mặt cô.
Cô mê hoặc , bị mùi rượu phả vào, càng cảm thấy chóng mặt, theo bản năng đẩy anh, "Anh có đánh răng không? Mùi thật nặng. . . . . ."
". . . . . . Có thể đừng sát phong cảnh được không ? Anh có thể không đánh răng sao?" Anh dùng sức thở mấy hơi về phía cô.
Trong bóng tối, mùi rượu nồng nặc phả đến khiến cô không chỗ trốn, chen lấn vào trong ngực anh, phát ra giọng buồn ngủ , "Ừ. . . . . ."
"Ừ cái gì? Em còn nhớ hay không? Năm lớp 11, em dạy anh làm bài tập, dạy anh giải đề, giúp anh phụ đạo tiếng Anh?" Anh xoa tóc của cô, nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ, nhớ. . . . . ." Cô mơ hồ trả lời anh, làm sao quên được?
"Này em gái, anh hỏi em một vấn đề về tiếng Anh. . . . . ." Anh không để ý dáng vẻ uể oải của cô, nói tiếp.
"Ừ. . . . . ." Lúc này hỏi cái gì vấn đề tiếng Anh gì? Cô sắp ngủ thiếp đi. . . . . .
"Lời ca mở đầu bài loving you mà em hát là cái gì?"
"Loving you is easy cuz you‘re beautiful,making love with you is all I wanna do. . . . . ." Cô chóng mặt theo bản năng nhớ tới.
"Có ý gì? Hai câu này? Hơn nữa câu thứ hai, dịch ra tiếng Trung giùm anh. . . . . ."
Anh không hiểu nghĩa?
Cái vấn đề này trong lúc buồn ngủ và say rượu cứ quay một vòng trong đầu cô , nhưng mà chỉ một vòng mà thôi, không có suy nghĩ quá nhiều, giờ phút này đầu cô không cách nào nghĩ quá nhiều, trong lòng nhớ lại một lần lời ca câu thứ hai , theo lời của anh đáp , "Cùng anh. . . . . ."
Ở giây phút nguy cấp, chợt trong nháy mắt cô liền thanh tỉnh, kịp thời ngừng lại, lại nói, cô thật chưa bao giờ suy nghĩ câu thứ hai của bài hát này có ý gì. . . . . .
Anh ôm cô, ban đầu hơi lạnh liền trở nên ấm áp, cơ ngực chắc nịch, bắp thịt co dãn mềm mại, còn bao bọc cô trong tầng tầng mùi hương của sữa tắm và men rượu. . . . . .
Cô không nhịn được mở mắt ra, mặt đối mặt, chính là trong bóng tối tròng mắt của anh, bởi vì đêm làm nổi bật, con ngươi màu hổ phách luôn là mang theo ánh sáng phảng phất như hút vào màn đêm dày đặc, tối nay không có sao, chỉ vì ánh sao toàn bộ dung nhập vào trong đôi mắt của anh rồi. . . . . .
Tiếng anh vang lên, như sự hòa tan rượu và chocolate, trái tim cô như muốn nhảy ra, làm lòng cô cũng mềm nhũng, "Em gái, cùng anh làm gì đó đi?"
". . . . . ." Lông mi cô khẽ run, ngón tay theo bản năng bấu vào trong bắp thịt của anh, tim nóng bỏng, mê say. . . . . .
"Em gái, dạy anh, making love là có ý gì?" Anh chợt lật người, nằm ở phía trên cô.
Đôi mắt kia, càng thêm chói sáng, như ánh sáng Ngân Hà, như nước xoáy thần bí, cuốn cô vào trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Không thấy rõ sắc mặt của anh, trước mắt chỉ hiện ra cánh môi như hoa đào, ấm áp, thời khắc kia, như thủy triều hiện lên, đẩy cô vào sâu hơn trong nước xoáy. . . . . .
Suy nghĩ của cô đã sớm ngưng vận chuyển, trong đêm tối, chỉ dẫn cô chỉ có anh, trong bóng tối ấm áp mà lóe sáng. . . . . .
Cô choáng đầu hoa mắt, mặt của anh và cô gần như thế, hơn nữa hình như càng ngày càng gần, hô hấp hai người trong mùi rượu dây dưa hỗn hợp, không khí xung quanh cũng bởi vì rượu cồn mà như bốc cháy, chóp mũi anh. . . . . . Đụng phải cô. . . . . .
Trong lòng cô run lên, ánh sao trong đôi mắt anh khiến cô nhắm mắt lại, rồi sau đó, hất cằm lên, rốt cuộc nhích tới gần cánh đôi hoa đào ấy, rồi sau đó, lướt qua. . . . . .
Ý nghĩa Making love, cô không nói ra, nhưng cô hiểu làm thế nào. . . . . .
Vậy mà, cô chỉ biết là, chỉ có thể lướt qua mà thôi. . . . . .
Sau, tựa như con bướm trong nhụy hoa, mật hoa nồng đặc tràn vào, cho đến đầu quả tim, đáy lòng, quá ngọt ngào, chịu đựng không nổi, không còn sức bay lượn. . . . . .
Making love vì vậy thành một cuộc tình ra hoa.
Cô như con bướm lén uống chút mật ngọt, lại bị mật làm cho say, mà lưu luyến không ngừng, lại không biết tại sao bỗng nhiên mưa gió quét qua, biển hoa rơi xuống, anh đào rực rỡ, tan tác thành bùn. . . . . .
Đau đớn. Xé rách. Bất tỉnh.
Bấp bênh, cánh bướm bị gãy, phá thành mảnh nhỏ, cánh hoa bay tán loạn theo gió phập phồng, theo mưa trôi dạt, theo phần đau đớn kia hóa thành bụi bậm. . . . . .
Đó là một cuộc hành hạ, hay là một lần dâng hiến, hoặc là phồn hoa gió thảm mưa sầu?
Cô không biết. . . . . .
Duy chỉ có biết, là đau, xỏ xuyên qua tất cả. . . . . .
Nhưng mà cô vẫn thư giãn cơ thể, cánh chim vươn lên, mặc anh bẻ gảy, mặc anh nghiền nát, mặc anh ném vào mưa gió, cuối cùng, theo hoa rụng, hóa thành bụi bậm, cuối cùng giữa anh và cô cũng trổ hoa, mặc dù có tách ra, cũng không thay đổi. . . . . .
Mặt trời dậy sớm, sóng biển thối lui.
Đứa bé nhặt vỏ sò trên bãi biển, cô gái lướt sóng, đã sớm náo nhiệt ồn ào.
Vậy mà, hết thảy âm thanh cũng không có thể gọi tỉnh cô gái ở trong phòng , giờ phút này, lẳng lặng ngủ ở trong khuỷu tay của anh như cũ, tóc dài tản ra, che kín khuôn mặt phiếm hồng của cô.
Anh đã sớm tỉnh lại, chỉ là không nhúc nhích, thưởng thức vẻ mặt khi ngủ của cô.
Nếu không phải điện thoại của cô điện tới đánh thức cô, nếu không, cô còn phải tiếp tục ngủ, tiếng chuông quen thuộc vừa vang lên, cô phản xạ có điều kiện tỉnh lại, hơn nữa nghĩ lập tức đứng dậy tìm điện thoại.
Vậy mà, khẽ động một cái , lại đau như muốn tan xác, cô ngã về trên gối, mới chợt nhớ tới, tất cả chuyện xảy ra đêm qua. . . . . .
Kinh ngạc, lúng túng, đỏ mặt, cuối cùng từ từ bình tĩnh.
Cũng không nhìn anh bên cạnh, mái tóc dài đen dày che giấu cho cô, cô núp trong đó, mặc cho chuông điện thoại vang dội, cũng không đi nhận, tiếp tục nhắm mắt lại.
Anh nhìn bộ dáng cô như vậy, không khỏi buồn cười, cả người cũng trốn vào trong tóc còn giả bộ bình tĩnh, không phải giống như con rùa nhỏ rồi sao?
Vươn tay lấy điện thoại cô tới, thay cô nhận điện thoại, "Alô?"
"Tiêu Y Đình?" Người bên kia ngược lại trong nháy mắt liền nghe ra giọng nói của anh.
"Đúng, Phó Chân Ngôn." Anh đối với đối phương cũng là tương đối quen thuộc, "Tìm em gái tôi?" Nói xong anh hối hận không thôi, thói quen thật là một thứ đáng sợ, anh nên nói tìm bà xã mới đúng!
"Ừ, cô ấy trở lại?" Phó Chân Ngôn hỏi.
"Đúng, đang ngủ." Anh không khách khí nói, hai chữ đang ngủ này thể hiện chủ quyền của người đàn ông!
"Được, không quấy rầy, lần sau tán gẫu tiếp." Phó Chân Ngôn là một người quả quyết, cũng không cùng anh dài dòng, cúp điện thoại.
Tiêu Y Đình bỏ điện thoại xuống, thấy cô vẫn núp dưới mái tóc, không nhịn được hỏi, "Em không muốn biết ai gọi đến sao?"
"Không phải Phó Chân Ngôn sao?" Cô cúi đầu nói.
". . . . . ." Anh choáng váng. . . . . . Tiếp theo cười một tiếng, "Nhất Nhất, em thật không hổ danh là Nhất Nhất. . . . . ."
"Đừng làm rộn, em ngủ. . . . . ." Cô giật giật thân thể, còn đau đến khó chịu.
"Mệt lắm à?" Anh nằm ở trên vai cô, thuận tiện hỏi.
"Ừ. . . . . ." Quả thật mệt mỏi, hơn nữa còn đau. . . . . .
Anh liền nằm xuống cùng với cô, nhìn trần nhà, "Ừ, khóa học này quả thật cần nhiều thể lực, em gái, em cực khổ rồi, cũng cám ơn em dạy anh khóa học này”
". . . . . ." Cái gì? Cái gì gọi là cô dạy anh?
Cuối cùng cô cũng lộ mặt ra, khó được đỏ bừng, "Em dạy anh cái gì? Chớ nói nhảm. . . . . ."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Anh nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn, "Ngày hôm qua anh hỏi em, making love là có ý gì, em liền dùng hành động dạy cho anh một khóa."
”. . . . . .” Làm sao cô cũng nghĩ không ra? Rõ ràng là anh muốn nghiền nát cô có được không? “Em nào có. . . . . .”
“Em quên? Em gái! Em không thể như vậy! Trọng yếu là, đây là lần đầu của anh, em đoạt đi còn chưa tính, còn muốn đẩy trách nhiệm?” Anh trợn to hai mắt,ý vị buồn cười thâm thúy trong con mắt chợt lóe lên.
Lần đầu tiên của anh? Nói như cô không phải lần đầu tiên vậy! “Em cũng thế. . . . . .”
“Đúng! Em cũng thế. . . . . .” Anh một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, “Rốt cuộc là người tài giỏi, loại chuyện như vậy lần đầu tiên cũng có khuông có dạng, em gái Lão sư, anh đối với em bội phục sát đất . . . . . .”
“Em không có. . . . . .”
“Còn nói không? Anh tới giúp em nhớ lại một chút!” Anh cố gắng cố kềm chế ý cười, “Em uống say rồi, anh cũng vậy, đúng không? Sau đó chúng ta trở lại tắm, anh nằm ở trên giường xem ti vi, em chủ động nằm ở bên cạnh anh, sau đó, anh rất nghiêm túc thỉnh giáo em lời ca bài loving you,lúc nhắc tới making love, em làm thế nào? Giống như cọp thấy thịt vậy,thẩn thờ nhìn chằm chằm anh, sau đó, liền hất cằm lên. . . . . . Hôn anh rồi. . . . . .”
Là cô hôn anh. . . . . . Điểm này hình như là không sai. . . . . . Cô có chút nhớ ra rồi. . . . . . Nhưng chuyện phía sau thì có liên quan gì? Đó không phải là cô làm. . . . . .
“Sau đó, em liền đem anh. . . . . .” Anh vẫn còn tiếp tục ở đó nói.
Cô lập tức phản bác, “Em không làm gì anh hết! Em sẽ không như vậy! Là anh đem em. . . . . .”
Nói tới chỗ này, cô ngừng.
Rõ ràng chính là cá bẫy rập, lại cứ nhảy xuống hố. . . . . .
Anh lật người dính vào phía sau lưng cô, rốt cuộc cười thừa nhận, “Được, được, được, sẽ không, là anh. . . . . . Yên tâm đi, em lỡ say rượu mà thôi, anh không cười em. . . . . .” Nhưng rõ ràng anh đang cười, cười xong, lại hỏi cô, “Thật sự em sẽ không?”
Cô hết ý kiến. . . . . .
Không sai , cô vốn là một người tương đối bình tĩnh, nhưng cũng muốn phân rõ chuyện. . . . . .
Lúc cô tức giận cởi hết quần áo của anh, đó hoàn toàn là hành động theo cảm tình, cùng tình sắc không có một chút quan hệ, hiện tại, hai người cái gì cũng không mặc nằm ở trong chăn, mới vừa làm xong một chuyện, lại đến thảo luận vấn đề này tại ai, điều này làm cho cô không cách nào bình tĩnh, chẳng lẽ chuyện như vậy không phải chỉ làm không nói sao?
“Không có!” Cô định nằm lỳ ở trên giường, cả khuôn mặt cũng chôn vào, đưa lưng về phía anh.
“Được rồi, xem như không vậy. . . . . .”
Cô cho là anh đã hiểu, kết quả, anh lại chuyển hướng, “Chỉ là, những năm này, anh đối với chuyện này ngược lại có chút nghiên cứu nhỏ, em sẽ không, nhưng anh có , không bằng anh dạy em, nghiên cứu một lần nữa, cùng nhau tiến bộ. . . . . .”
“. . . . . .” Anh cho là học thuật nghiên cứu sao? Còn mở cuộc thảo luận, cùng nhau tiến bộ?
“Có được hay không?” Anh dọc theo sống lưng cô, rỉ tai.
Hơi thở ấm áp phun lên mặt hơi nhột, cô biết anh có ý gì . . . . .
Cô lặng lẽ nằm, không nhìn anh, từng nhịp đập của anh lại dán phía sau lưng cô, thân thể của cô ở trong chăn cũng được lau sạch sẽ, cũng không biết tối hôm qua anh dọn dẹp thế nào, mà ngoài cửa sổ sóng biển từng trận, bên trong phòng đã là ánh mặt trời ấm áp, bình yên của đời này, chỉ dừng lại ở thời gian này. . . . . .
Không đáp lại lời đùa giỡn của anh, cô chỉ xoay người lại, lẳng lặng đưa mắt nhìn anh, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi, ngay cả đau đớn đêm qua vẫn lưu lại ở trong người.
Ngược lại anh thấy cô thuận theo như vậy mà cả kinh, vốn tưởng rằng cô sẽ cự tuyệt, hoặc là, có ít nhất một chút khước từ hoặc là ngượng ngùng, cô như vậy, quả thật giống như em gái ngày trước vẫn nghe lời anh, nhưng lại cảm giác có một chút không giống. . . . . .
Tóc của cô tán loạn , trải qua đêm qua xem ra mặc dù sắc mặt cô đỏ thắm, lại mệt mỏi mà suy yếu, hơn nữa nhắm hai mắt như vậy, đôi môi mềm mại như sương đọng, lông mi khẽ run như sợi lông vũ, trong lòng anh có một chỗ nào đó mềm nhũn đau nhói, ngược lại không nhẫn tâm ra tay với cô,thân thể này, vốn đã mỏng manh, sợ cũng không chịu được anh giày vò lần nữa, ba mươi năm cũng nhẫn nại tới bây giờ, dầu gì tối hôm qua đã nếm thức ăn tươi, vào giờ khắc này cũng không cần gấp gáp, lần này, ngày sau, còn dài. . . . . .
Vì vậy, ở trên mặt cô hôn một cái, nói nhỏ, “ Có đói bụng hay không?”
Cô nghĩ, anh muốn, tất nhiên cô sẽ cho , vậy mà, anh chợt đứng dậy, lại làm cho cô kinh ngạc, mở mắt ra, nhìn thấy sau lưng anh, đường cong cực đẹp.
Anh giống như biết cô mở mắt ra nhìn anh, chợt quay đầu lại, vừa đúng lúc bắt quả tang tẩm mắt của cô , mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, này, thật không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy toàn bộ của anh, nhưng mà, lúc này so với bất kỳ lần nào khác thì không giống nhau. . . . . .
Anh cười ha hả, ung dung nhặt quần áo lên, vào phòng tắm.
Vào mùa này, buổi sáng ở bãi biển, thật cực kỳ xinh đẹp.
Mặt trời cũng không quá gắt, không cần che dù, thậm chí không cần kem chống nắng, chân trần giẫm ở trên bờ cát, ánh sáng màu vàng từ xa thấm vào mỗi một tấc trong nước biển, từng khúc chiếu sáng, từng khúc lăn tăn.
Chỉ là, dáng dấp đi bộ của cô hơi khác thường.
“Thế nào?” Anh dắt tay của cô, đi rất chậm, vẫn cảm giác cô theo không kịp.
Cô lắc đầu một cái, tất nhiên sẽ không nói, là bởi vì đêm qua , bây giờ còn hết sức khó chịu, chỉ nói, “Nước biển rất đẹp, đi chậm một chút, thưởng thức thật tốt.”
Cho nên thời gian, luôn là quá nhanh, trong lúc lơ đãng một ngày lại một ngày, cứ như vậy từ đầu ngón tay lướt qua, thoáng một cái mười hai năm, lại giống như mới gặp anh ngày hôm qua . . . . . .
Nếu mỗi người khi nhớ lại, bắt đầu cảm thán thời gian trôi qua, vậy, nhất định là muốn giữ lại, giữ lại những thứ đã từng ở bên cạnh mình lại chưa từng chú ý tới , dù là việc nhỏ không đáng kể cũng biến thành cực kỳ trân quý . . . . . .
Cho nên, thời gian từng bước chân, có thể hay không chậm một chút? Chậm một chút nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.