Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 182: Đông
Cát Tường Dạ
30/08/2016
"Tức chết con rồi! Cô! Cô lấy tài khoản về đi! Cô không chơi con cũng không
chơi nữa! Con chính là đi theo cô mới chơi cái trò chơi này đấy! Con là A Tổ! Con chính là A Tổ! Cô!" Tiểu Trái Cây ở trong trò chơi không có nhờ vào ai, cùng Tiêu thiếu gia chẳng biết tại sao cũng có ngăn cách, chơi
cực kỳ không thuận.
Diệp Thanh Hòa im lặng nghe, cậu là A Tổ, cô đã sớm biết. . . . . .
Hồi lâu, mới nói, "Tiểu Trái Cây, không chơi, thì không chơi thôi. . . . . . "
Tiểu Trái Cây chép miệng, mắt lộ vẻ tiếc nuối, "Cô à, chúng ta chơi lâu như vậy rồi. . . . . . "
"Tiểu Trái Cây, không có gì không bỏ được cả. . . . . ." Cô trầm lặng, ánh mắt trống không rơi trên vách tường, tựa như đang nói với Tiểu Trái Cây, cũng tựa như, đang nói với mình. . . . . ."Tiểu Trái Cây, trò chơi này, cô sẽ không chơi nữa. . . . . ."
"Tại sao? Chẳng phải đang chơi rất tốt à . . . . . . Là bởi vì cuộc thi sao?" Trong lòng Tiểu Trái Cây cuối cùng vẫn không cam lòng, xụ mặt hỏi.
Cô trầm mặc một hồi, gật đầu một cái.
Tiểu Trái Cây phiền muộn than một tiếng, không nói gì nữa, "Cô, con sẽ tiếp tục chơi, con muốn ở trong trò chơi nhìn tài khoản của cô, nhìn cô ta còn có thể đắc chí bao lâu nữa! Hừ!"
Diệp Thanh Hòa vỗ vỗ đầu của cậu, "Tiểu Trái Cây, con cũng không nên quá ham chơi, cha con một mình nuôi con rất vất vả , con là nam tử hán, phải chiếu cố cha ! Không nên làm cho cha phải luôn quan tâm con!"
"Con hiểu rõ!" Tiểu Trái Cây mặc dù mê chơi, nhưng bản tính cũng là đứa nhỏ hiền lành, "Con sẽ không để cho cha quan tâm, con đều học xong rồi mới chơi!"
Diệp Thanh Hòa gật đầu một cái, điểm này cô vẫn hiểu rõ Tiểu Trái Cây, không phải một đứa bé không có chừng mực, thành tích học tập quả thật cũng rất ưu tú.
Từ chối yêu cầu Tiểu Trái Cây muốn cô trở lại trò chơi, cô cầm lông chim Khổng Tước Mục Xuyên cho cô trở về nhà.
Lọ thủy tinh trong suốt, vách màu trắng, lông vũ xanh biếc cẩn vàng, đen, xanh lá xen nhau, bài trí màu sắc đơn giản cực kỳ, ánh đèn chiếu vào, mỗi một màu sắc cũng tản ra ánh sáng lóa mắt, rất là xinh đẹp.
Phải nói, trên lý thuyết mà nói, cực đẹp.
Nhưng mà, tại sao lại cùng tưởng tượng lúc trước của cô có chênh lệch? Tại sao cô vẫn cảm thấy bình hoa sen với mấy nhành hoa khô hợp tâm ý hơn?
Cô đứng nhìn bình hoa, nói thầm với mình, người, đại khái cũng như thế. . . . . .
Trực giác nói cho cô biết, có người sau lưng đến gần.
Thân thể cô hơi căng thẳng, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy anh, bưng một ly trà nóng, ở sau lưng cô nhìn lông chim Khổng Tước.
Tóc khẽ tán loạn, rũ xuống trán, áo len tùy ý giắt trên người, xương quai xanh so với ngày trước nhô ra một chút, mấy ngày này, anh thật gầy. . . . . .
Cô cho là anh sẽ nói chút gì, nhưng mà, anh lại vẻn vẹn chỉ nhìn nhìn, uống một ngụm trà, đi về phòng.
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh biến mất, cũng xoay người trở về phòng.
Lúc này dì Vân còn chưa ngủ, mỗi lần, dì Vân đều là chờ anh trở lại mới có thể ngủ, cho nên, ngăn cách bằng cánh cửa, cô hỏi, "Dì Vân, trời lạnh,có thể làm thức ăn bổ một chút, cho dễ tiêu hơn không?"
Thật ra thì, ngược lại cô chuộng thanh đạm hơn. . . . . .
Dì Vân quả nhiên còn thức, đáp lại cô, "Được, hai người các con, quả thật nên bồi bổ một chút, hai người đều như vậy, hơn nửa đêm không ngủ. Thanh Hòa, đọc sách chăm chỉ đương nhiên tốt, nhưng đừng ngủ quá muộn, tẩm bổ như thế nào đi nữa cũng không làm nên chuyện gì!"
Diệp Thanh Hòa nghe, cũng chỉ là nghe thôi. . . . . .
Ngoài cửa sổ, gió ào ào mà qua, cành lá xôn xao vang dội, sáng ngày mai, trong sân tất nhiên lá rơi rụng tầng tầng. . . . . .
Không biết trên cây lá đã vàng bao nhiêu, cũng không biết lá rơi rụng bao nhiêu tầng, một ngày nào đó chợt phát hiện, cây kia chỉ còn lại những nhành khô , thời gian thoáng qua vụt đi bất chợt.
Một quyển sách thi nghiên cứu thật dầy cô đã đọc xong, mùa đông vội vã lại tới, giống như con chuồn chuồn lướt nước, lại thật nhanh sắp sửa rời đi.
Cuộc sống như thế, vô tri vô giác, những ngày lễ ở trong mắt người khác là quan trọng, ví dụ như lễ Nô-en, Nguyên Đán, cũng như vậy lặng yên không một tiếng động đã qua, đợi cô tỉnh ngộ lại, đã là một năm mới, cuộc thi sắp tới.
Đây là mùa đông rét lạnh nhất từ khi cô đến Bắc Kinh, nhiệt độ cực thấp, rét lạnh, nhưng hoa tuyết lại chưa từng rơi xuống.
Cũng là một mùa đông an tĩnh nhất ở Bắc Kinh, hoàn toàn phong bế mình trong thế giới của sách vở, nhốt mình trong thư viện, không có bất kỳ người nào tới quấy rầy cô, ngay cả Phó Chân Ngôn tới ăn cơm mấy lần, cũng không gặp cô, về phần đám người khác, cô càng không có gặp mặt.
Cuộc thi ngày ấy, cô dậy thật sớm, như ngày thi tốt nghiệp trung học vậy, tỉ mỉ kiểm tra mọi thứ trước khi đi thi, xác nhận không có thiếu gì, xách cặp sách ra khỏi phòng .
Dì Vân đã chuẩn bị bữa ăn thật sớm, cô mới ngồi xuống bàn, anh cũng đi ra, đầu cuối thấp, một tay xách theo cặp, ngồi xuống đối diện cô.
Cô nhớ, năm thi tốt nghiệp trung học, là cô sửa sang lại đồ dùng cho anh, là cô kiểm tra giấy báo thi cho anh, năm ấy, anh 20, cô 18.
Hôm nay, anh đã 24 rồi. . . . . .
Nhưng mà, tối hôm qua, chính tai cô nghe, anh chơi trò chơi cả đêm. . . . . .
Cho dù là anh mười tám tuổi thì trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một đêm anh cũng có thể ngoan ngoãn uống chén sữa tươi, ngủ thật tốt. . . . . .
Ngồi đối diện anh, cô nhìn thấy, ánh mắt anh hơi đỏ, cùng quầng thâm ngay mắt, rõ ràng là triệu chứng thức đêm. . . . . .
"Đi, thi thuận lợi." Anh chợt để đũa xuống, nói với cô, mày giản ra, mỉm cười thản nhiên.
Suốt mùa đông, cô đều không thể nào nói chuyện với anh, đây là đông tan ra bước chân cũng phá băng sao?
Cô vừa định trả lời, anh đã đứng dậy, xách cặp, sải bước đi. . . . . .
Thì ra, chỉ là tưởng tượng, cho dù mùa xuân đến thật, đầu xuân vẫn còn một thời gian giá lạnh.
——— —————— —————— —————— ————————
Cuộc thi cuối cùng kết thúc, thời điểm ra khỏi trường, cô thở phào một cái, mình cảm giác hẳn không có vấn đề, không biết anh thi thế nào. . . . . .
Mặc dù biết rõ anh sẽ không xuất hiện bên ngoài trường, nhưng theo thói quen vẫn nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy lại là Phó Chân Ngôn.
Da hơi đen, dưới ánh mặt trời tỏa sáng của mùa đông, nhếch miệng mà cười với cô, lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Rốt cuộc đã thi xong! Nửa năm này anh đều không dám tới ăn cơm! Chỉ sợ quấy rầy em học tập!" Phó Chân Ngôn mang theo ánh mắt sùng kính nhìn cô, cũng nhìn trường học sau cô, thở dài, "Mỗi lần tới chỗ như thế này, đều chỉ cảm thấy tự ti thật lớn. . . . . ."
Ý của Phó Chân Ngôn, cô hiểu, trình độ học vấn, là tổn thương lớn nhất của anh.
Cô nhìn chung quanh, lại nhìn anh một chút, từ năm bọn họ đi Vân Nam đến bây giờ, anh tự mình gây dựng sự nghiệp đã năm năm, sớm đã không còn là chàng thanh niên lỗ mãng của ban đầu rồi.
Không khỏi cũng học bộ dáng của anh thở dài, "Phó tổng đi tới nơi này, lại để cho bao nhiêu người cảm thấy tự ti đây? Lúc Phó tổng tuyển dụng nhân viên, lại nắm trong tay bao nhiêu bản bằng tốt nghiệp mà chúng tôi phấn đấu làm mục tiêu đây?"
Phó Chân Ngôn liền cười lớn, là loại cười to đầy khí thế, khí chất của anh, so với trước đây đã hoàn toàn bất đồng. . . . . .
"Thanh Hòa, tài nữ như em ôm bằng tốt nghiệp tới công ty bọn anh nộp đơn? Đừng đùa anh! Chỉ cần em nguyện ý , chỗ ngồi của anh cho em ngồi!" Anh suy nghĩ rất nhiều khi cô tới công ty, cùng cô cùng phân thiên hạ, nhưng mà, anh biết cô sẽ không tới. . . . . .
"Anh cũng đừng đùa! Em cũng không học chuyên ngành này! Chớ làm công ty anh thua lỗ!" Cô theo anh đi về phía bãi đậu xe.
"Chẳng lẽ anh thì sao? Chính anh nghành gì cũng không học!" Phó Chân Ngôn mở cửa xe cho cô, để cô lên xe.
Diệp Thanh Hòa xem thường, không sai, anh thật sự không học đại học chính quy, nhưng năm năm này anh không có nhàn rỗi, tự học kiến trúc sát hạch đã qua khoa chính quy rồi, chính anh cũng không ngừng cảm thán một lần, năm năm này, anh đã học xong toàn bộ khoảng thời gian mười hai năm không đọc sách rồi. . . . . .
"Nói thật, Thanh Hòa, em học thạc sĩ luật xong có nghĩ vào công ty làm việc không ?" Phó Chân Ngôn hỏi. Anh nhắc tới công ty cho tới bây giờ đều nói thẳng là công ty, sẽ không nói"Công ty anh" .
Xe khởi động, Diệp Thanh Hòa nhìn về phía trước, nói: " Em học nghiên cứu sinh không phải học pháp luật."
"Hả?" Phó Chân Ngôn kinh ngạc nhìn cô một cái, "Vậy cũng không sao, em học khoa chính quy cũng đã đủ rồi ! Hơn nữa không phải đã trải qua cuộc thi tư pháp, có chứng chỉ nghề ngiệp pháp luật! Thật là lợi hại, cũng có thể làm quan tòa thẩm phán!"
Ở trong mắt Phó Chân Ngôn, Diệp Thanh Hòa chính là nữ thần, mấy năm này không chỉ một lần tưởng tượng qua bộ dáng uy phong lẫm lẫm của cô khi làm nữ quan toà cùng nữ Quan Kiểm Sát, mỗi lần khâm phục không dứt.
Dĩ nhiên, có thể làm quan toà cùng Quan Kiểm Sát cô sao lại tới công ty cố vấn? Anh chỉ liền thuận miệng nói đùa thôi.
Diệp Thanh Hòa chỉ là nhàn nhạt cười cười, không trả lời.
Phó Chân Ngôn lái xe, đi đến nhà cô và Tiêu Y Đình, "Anh đã báo với dì Vân rồi, tối nay muốn tới chúc mừng hai người kết thúc cuộc thi, có thể uống chút rượu chứ?" Phó Chân Ngôn từ ghế sau lấy ra rượu, hướng cô ý bảo.
Cô cười cười, uống rượu? Không phải là không thể được, mà là có người uống..., hôm nay trong nhà này, một chút rượu cồn cũng bốc cháy. . . . . .
Chỉ là, quan hệ giữa Phó Chân Ngôn và Tiêu Y Đình rất quái lạ, mỗi lần đều giương cung bạt kiếm, thủy hỏa bất dung, nhưng là, lần nào Phó Chân Ngôn cũng có thể an toàn ngồi xuống ăn xong cơm của anh, lúc nào đó, còn có thể cùng Tiêu Y Đình uống hai chén.
Chỉ là, hôm nay Tiêu Y Đình vẫn chưa trở về, ngồi chờ ở nhà , là Khương Vãn Ngư và Quách Cẩm Nhi.
Diệp Thanh Hòa vừa vào cửa, hai người liều mạng nhìn phía sau cô, chỉ thấy Phó Chân Ngôn, không thấy Tiêu Y Đình, trên mặt hiện vẻ rất thất vọng.
"Thanh Hòa, Y Đình đâu?" Khương Vãn Ngư hỏi.
Diệp Thanh Hòa chỉ có thể lắc đầu, "Bác gái, cháu và anh ấy không cùng khối thi, nên không biết. . . . . ."
Lần giải thích này, cũng không hề khiến Khương Vãn Ngư không vui, bà chính là hi vọng Diệp Thanh Hòa không biết, nếu như Diệp Thanh Hòa mọi chuyện đều biết, mới hỏng bét.
"Bác gọi điện thoại hỏi một chút." Khương Vãn Ngư lấy điện thoại di động ra.
Gọi xong tựa như trấn an Quách Cẩm Nhi, nói, "Y Đình không trở lại ăn cơm, cùng bạn bè ăn mừng cuộc thi kết thúc ! Chúng ta ăn đi, đừng đợi!"
Nói xong, ôn hòa cười nói với Diệp Thanh Hòa, "Thanh Hòa, chuẩn bị ăn cơm đi, hôm nay hai đứa thi xong, bác cố ý đến đây cùng mấy đứa ."
"Dạ, cám ơn bác gái." Diệp Thanh Hòa đi về phòng cất cặp sách, rửa tay.
Bất luận Khương Vãn Ngư tới mừng cả hai, hay chỉ vì Tiêu Y Đình mà tới, đều không quan trọng, loại cảm giác này vẫn là rất tốt đẹp, tựa như năm đó cô thi tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp toàn quốc, mẹ đã cố ý làm những món ăn cô thích nhất để ăn mừng. . . . . .
Mẹ. . . . . .
Trong lòng lẩm nhẩm tên gọi này, con gái rốt cuộc trưởng thành. . . . . .
Trở lại phòng ăn thì Khương Vãn Ngư dĩ nhiên không có bỏ rơi người cùng cô trở về - Phó Chân Ngôn, đã sớm cùng anh trò chuyện .
Bởi vì là mẹ Tiêu Y Đình, ân nhân của Diệp Thanh Hòa, Phó Chân Ngôn cũng hết sức khách khí, hễ hỏi thì đáp.
Cũng may Khương Vãn Ngư quen giao tiếp, sẽ không hỏi những lời thất thường, những câu đều chỉ hỏi một chút, càng hỏi một tiếng khen một tiếng, đặc biệt biết anh cùng con cả của mình có quen biết, hơn nữa có quan hệ hợp tác thì biểu hiện càng vui mừng hơn.
Ngại vì trưởng bối ở đây, Phó Chân Ngôn cơm nước xong liền lễ phép cáo từ, thật ra thì với anh mà nói, mỗi lần tới ăn cơm không chỉ là nhìn Diệp Thanh Hòa , đặc biệt đến tìm Tiêu Y Đình tranh cãi lại có một phen ý tứ khác, cõi đời này, có thể cùng anh thuần túy tranh cãi hơn nữa vô hại có một không hai , cũng chỉ có cậu ta, cái này cùng đối thủ trong sự nghiệp hoàn toàn bất đồng, luôn có thể để cho anh nghĩ đến mấy năm trước, khi đó, anh vẫn còn là tên tiểu tử làm việc lỗ mãng, hơi thở cũng toát ra vẻ nghèo hèn, hôm nay khẩn trương mà không ngừng đi về phía trước, là một loại cảm giác không nói được cùng hưởng thụ. . . . . .
Trong nhà chỉ còn lại bốn phụ nữ, Tiêu Y Đình chậm chạp không trở về.
Ngay thời khắc này, Diệp Thanh Hòa cũng không thể rụt cổ ở trong phòng, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cùng với họ nói chuyện phiếm.
Từ thi nghiên cứu nói đến Mục Xuyên, tán gẫu tiếp đến Phó Chân Ngôn, Khương Vãn Ngư nghĩ ngợi gật đầu, "Thanh Hòa, hôm nay trưởng thành, tiếp xúc nhiều với mấy đứa con trai là không sai, nhiều lựa chọn hơn, hiện nay đã 22, cũng nên tiến vào việc xã giao rồi, bác gái biết cháu thích đọc sách không thích những thứ này, nhưng mà, là con gái, suốt ngày núp ở trong nhà, dù là khối mỹ ngọc, cũng không có người phát hiện !"
Diệp Thanh Hòa chỉ cười, chưa nói được, cũng không nói không tốt.
"Tốt lắm! Bác gái biết cháu không thích nghe những thứ này, nhưng cháu nghĩ đi, chờ cháu tốt nghiệp nghiên cứu cũng hai mươi lăm, chính cháu không vội, bác trai và bác gái cũng gấp gáp, không giao con cho một người có thể yên tâm, bác trai thế nào không phụ lòng cha mẹ cháu?" Khương Vãn Ngư ý vị sâu xa nói.
Diệp Thanh Hòa rốt cuộc gật đầu, "Cám ơn bác gái quan tâm Thanh Hòa như vậy, Thanh Hòa hiểu."
"Hiểu là tốt rồi!" Lấy được câu trả lời của cô, Khương Vãn Ngư cũng không nói cái gì nữa, lại nói đến chuyên ngành của cô, tương lai của cô, hơn nữa bày tỏ nghi ngờ, "Thanh Hòa, cháu nghiên cứu sinh chọn Trung Văn là vì sao vậy chứ? Nói thật, bác và bác trai vốn có ý định cho cháu, tốt nghiệp xong, sau đó đi tòa án cùng Viện Kiểm Sát làm việc, cháu lại đổi chủ ý, thật là làm cho bác và bác trai không kịp chuẩn bị, chỉ là, con gái học Trung Văn ngược lại tốt, nữ quan toà cùng nữ Quan Kiểm Sát quá ác liệt. Chỉ là, bác cùng bác trai lại muốn lần nữa lập kế hoạch cho cháu! Nếu học Trung Văn, ở lại đại học làm việc là tốt nhất, con gái làm cô giáo rất tốt."
Diệp Thanh Hòa lẳng lặng nghe, đợi bà nói xong, mới nói, "Bác gái, vẫn còn sớm lắm, còn thời gian ba năm nữa."
"Cũng thế thôi, bác không phải vì hai đứa mà lo lắng sao?" Khương Vãn Ngư uống một ngụm trà, nói.
Rồi sau đó, lại nói tới vấn đề tốt nghiệp của Quách Cẩm Nhi, Quách Cẩm Nhi không có thi nghiên cứu, Khương Vãn Ngư đã liên hệ công tác cho chị ta, quyết định ở lại Bắc Kinh.
"Mẹ nuôi, mẹ đối với con thật tốt, thật, Cẩm Nhi rất cảm kích mẹ nuôi." Quách Cẩm Nhi thân mật nói với Khương Vãn Ngư.
Khương Vãn Ngư dịu dàng cười với Quách Cẩm Nhi, "Đứa nhỏ ngốc, cháu đã gọi bác là mẹ nuôi rồi, không phải cũng giống như con gái ruột sao?" Nói xong lại nhìn Diệp Thanh Hòa, "Thanh Hòa, cháu cũng giống vậy."
"Dạ, Thanh Hòa có bác gái thương yêu, là phúc khí của Thanh Hòa." Cô cũng cười.
Khóa cửa vừa vang lên, Tiêu Y Đình rốt cuộc trở lại. Mang theo một thân khí lạnh, lẫn vào chút mùi rượu.
"Y Đình! Lại uống rượu?" Khương Vãn Ngư vừa nghe mùi rượu liền cau mày nói, quay đầu hỏi Diệp Thanh Hòa, "Thằng bé thường uống sao?"
"Cái này. . . . . ." Cô nhìn Tiêu Y Đình, nhỏ giọng nói, "Bác gái, cháu cũng không biết. . . . . . Cháu thường ở thư viện, rất ít thấy anh ấy. . . . . ."
Trả lời như vậy, cũng là để cho Khương Vãn Ngư yên tâm , bà sau khi nghe, hơi tức giận chỉ trích con trai, "Con đó! Nên tìm người quản con cho tốt rồi ! Anh cả con sắp đính hôn, con cũng chuẩn bị đi! Cũng 24 rồi !"
Tiêu Y Đình uống đến hơi say, tới ôm bả vai mẹ cười ha hả một tiếng, "Mẹ, mẹ gấp cái gì? Lo lắng con trai của mẹ không ai muốn sao? Đừng có gấp, người tranh nhau gả cho con trai mẹ đếm không kể xiết đấy!"
Diệp Thanh Hòa im lặng nghe, cậu là A Tổ, cô đã sớm biết. . . . . .
Hồi lâu, mới nói, "Tiểu Trái Cây, không chơi, thì không chơi thôi. . . . . . "
Tiểu Trái Cây chép miệng, mắt lộ vẻ tiếc nuối, "Cô à, chúng ta chơi lâu như vậy rồi. . . . . . "
"Tiểu Trái Cây, không có gì không bỏ được cả. . . . . ." Cô trầm lặng, ánh mắt trống không rơi trên vách tường, tựa như đang nói với Tiểu Trái Cây, cũng tựa như, đang nói với mình. . . . . ."Tiểu Trái Cây, trò chơi này, cô sẽ không chơi nữa. . . . . ."
"Tại sao? Chẳng phải đang chơi rất tốt à . . . . . . Là bởi vì cuộc thi sao?" Trong lòng Tiểu Trái Cây cuối cùng vẫn không cam lòng, xụ mặt hỏi.
Cô trầm mặc một hồi, gật đầu một cái.
Tiểu Trái Cây phiền muộn than một tiếng, không nói gì nữa, "Cô, con sẽ tiếp tục chơi, con muốn ở trong trò chơi nhìn tài khoản của cô, nhìn cô ta còn có thể đắc chí bao lâu nữa! Hừ!"
Diệp Thanh Hòa vỗ vỗ đầu của cậu, "Tiểu Trái Cây, con cũng không nên quá ham chơi, cha con một mình nuôi con rất vất vả , con là nam tử hán, phải chiếu cố cha ! Không nên làm cho cha phải luôn quan tâm con!"
"Con hiểu rõ!" Tiểu Trái Cây mặc dù mê chơi, nhưng bản tính cũng là đứa nhỏ hiền lành, "Con sẽ không để cho cha quan tâm, con đều học xong rồi mới chơi!"
Diệp Thanh Hòa gật đầu một cái, điểm này cô vẫn hiểu rõ Tiểu Trái Cây, không phải một đứa bé không có chừng mực, thành tích học tập quả thật cũng rất ưu tú.
Từ chối yêu cầu Tiểu Trái Cây muốn cô trở lại trò chơi, cô cầm lông chim Khổng Tước Mục Xuyên cho cô trở về nhà.
Lọ thủy tinh trong suốt, vách màu trắng, lông vũ xanh biếc cẩn vàng, đen, xanh lá xen nhau, bài trí màu sắc đơn giản cực kỳ, ánh đèn chiếu vào, mỗi một màu sắc cũng tản ra ánh sáng lóa mắt, rất là xinh đẹp.
Phải nói, trên lý thuyết mà nói, cực đẹp.
Nhưng mà, tại sao lại cùng tưởng tượng lúc trước của cô có chênh lệch? Tại sao cô vẫn cảm thấy bình hoa sen với mấy nhành hoa khô hợp tâm ý hơn?
Cô đứng nhìn bình hoa, nói thầm với mình, người, đại khái cũng như thế. . . . . .
Trực giác nói cho cô biết, có người sau lưng đến gần.
Thân thể cô hơi căng thẳng, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy anh, bưng một ly trà nóng, ở sau lưng cô nhìn lông chim Khổng Tước.
Tóc khẽ tán loạn, rũ xuống trán, áo len tùy ý giắt trên người, xương quai xanh so với ngày trước nhô ra một chút, mấy ngày này, anh thật gầy. . . . . .
Cô cho là anh sẽ nói chút gì, nhưng mà, anh lại vẻn vẹn chỉ nhìn nhìn, uống một ngụm trà, đi về phòng.
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh biến mất, cũng xoay người trở về phòng.
Lúc này dì Vân còn chưa ngủ, mỗi lần, dì Vân đều là chờ anh trở lại mới có thể ngủ, cho nên, ngăn cách bằng cánh cửa, cô hỏi, "Dì Vân, trời lạnh,có thể làm thức ăn bổ một chút, cho dễ tiêu hơn không?"
Thật ra thì, ngược lại cô chuộng thanh đạm hơn. . . . . .
Dì Vân quả nhiên còn thức, đáp lại cô, "Được, hai người các con, quả thật nên bồi bổ một chút, hai người đều như vậy, hơn nửa đêm không ngủ. Thanh Hòa, đọc sách chăm chỉ đương nhiên tốt, nhưng đừng ngủ quá muộn, tẩm bổ như thế nào đi nữa cũng không làm nên chuyện gì!"
Diệp Thanh Hòa nghe, cũng chỉ là nghe thôi. . . . . .
Ngoài cửa sổ, gió ào ào mà qua, cành lá xôn xao vang dội, sáng ngày mai, trong sân tất nhiên lá rơi rụng tầng tầng. . . . . .
Không biết trên cây lá đã vàng bao nhiêu, cũng không biết lá rơi rụng bao nhiêu tầng, một ngày nào đó chợt phát hiện, cây kia chỉ còn lại những nhành khô , thời gian thoáng qua vụt đi bất chợt.
Một quyển sách thi nghiên cứu thật dầy cô đã đọc xong, mùa đông vội vã lại tới, giống như con chuồn chuồn lướt nước, lại thật nhanh sắp sửa rời đi.
Cuộc sống như thế, vô tri vô giác, những ngày lễ ở trong mắt người khác là quan trọng, ví dụ như lễ Nô-en, Nguyên Đán, cũng như vậy lặng yên không một tiếng động đã qua, đợi cô tỉnh ngộ lại, đã là một năm mới, cuộc thi sắp tới.
Đây là mùa đông rét lạnh nhất từ khi cô đến Bắc Kinh, nhiệt độ cực thấp, rét lạnh, nhưng hoa tuyết lại chưa từng rơi xuống.
Cũng là một mùa đông an tĩnh nhất ở Bắc Kinh, hoàn toàn phong bế mình trong thế giới của sách vở, nhốt mình trong thư viện, không có bất kỳ người nào tới quấy rầy cô, ngay cả Phó Chân Ngôn tới ăn cơm mấy lần, cũng không gặp cô, về phần đám người khác, cô càng không có gặp mặt.
Cuộc thi ngày ấy, cô dậy thật sớm, như ngày thi tốt nghiệp trung học vậy, tỉ mỉ kiểm tra mọi thứ trước khi đi thi, xác nhận không có thiếu gì, xách cặp sách ra khỏi phòng .
Dì Vân đã chuẩn bị bữa ăn thật sớm, cô mới ngồi xuống bàn, anh cũng đi ra, đầu cuối thấp, một tay xách theo cặp, ngồi xuống đối diện cô.
Cô nhớ, năm thi tốt nghiệp trung học, là cô sửa sang lại đồ dùng cho anh, là cô kiểm tra giấy báo thi cho anh, năm ấy, anh 20, cô 18.
Hôm nay, anh đã 24 rồi. . . . . .
Nhưng mà, tối hôm qua, chính tai cô nghe, anh chơi trò chơi cả đêm. . . . . .
Cho dù là anh mười tám tuổi thì trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một đêm anh cũng có thể ngoan ngoãn uống chén sữa tươi, ngủ thật tốt. . . . . .
Ngồi đối diện anh, cô nhìn thấy, ánh mắt anh hơi đỏ, cùng quầng thâm ngay mắt, rõ ràng là triệu chứng thức đêm. . . . . .
"Đi, thi thuận lợi." Anh chợt để đũa xuống, nói với cô, mày giản ra, mỉm cười thản nhiên.
Suốt mùa đông, cô đều không thể nào nói chuyện với anh, đây là đông tan ra bước chân cũng phá băng sao?
Cô vừa định trả lời, anh đã đứng dậy, xách cặp, sải bước đi. . . . . .
Thì ra, chỉ là tưởng tượng, cho dù mùa xuân đến thật, đầu xuân vẫn còn một thời gian giá lạnh.
——— —————— —————— —————— ————————
Cuộc thi cuối cùng kết thúc, thời điểm ra khỏi trường, cô thở phào một cái, mình cảm giác hẳn không có vấn đề, không biết anh thi thế nào. . . . . .
Mặc dù biết rõ anh sẽ không xuất hiện bên ngoài trường, nhưng theo thói quen vẫn nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy lại là Phó Chân Ngôn.
Da hơi đen, dưới ánh mặt trời tỏa sáng của mùa đông, nhếch miệng mà cười với cô, lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Rốt cuộc đã thi xong! Nửa năm này anh đều không dám tới ăn cơm! Chỉ sợ quấy rầy em học tập!" Phó Chân Ngôn mang theo ánh mắt sùng kính nhìn cô, cũng nhìn trường học sau cô, thở dài, "Mỗi lần tới chỗ như thế này, đều chỉ cảm thấy tự ti thật lớn. . . . . ."
Ý của Phó Chân Ngôn, cô hiểu, trình độ học vấn, là tổn thương lớn nhất của anh.
Cô nhìn chung quanh, lại nhìn anh một chút, từ năm bọn họ đi Vân Nam đến bây giờ, anh tự mình gây dựng sự nghiệp đã năm năm, sớm đã không còn là chàng thanh niên lỗ mãng của ban đầu rồi.
Không khỏi cũng học bộ dáng của anh thở dài, "Phó tổng đi tới nơi này, lại để cho bao nhiêu người cảm thấy tự ti đây? Lúc Phó tổng tuyển dụng nhân viên, lại nắm trong tay bao nhiêu bản bằng tốt nghiệp mà chúng tôi phấn đấu làm mục tiêu đây?"
Phó Chân Ngôn liền cười lớn, là loại cười to đầy khí thế, khí chất của anh, so với trước đây đã hoàn toàn bất đồng. . . . . .
"Thanh Hòa, tài nữ như em ôm bằng tốt nghiệp tới công ty bọn anh nộp đơn? Đừng đùa anh! Chỉ cần em nguyện ý , chỗ ngồi của anh cho em ngồi!" Anh suy nghĩ rất nhiều khi cô tới công ty, cùng cô cùng phân thiên hạ, nhưng mà, anh biết cô sẽ không tới. . . . . .
"Anh cũng đừng đùa! Em cũng không học chuyên ngành này! Chớ làm công ty anh thua lỗ!" Cô theo anh đi về phía bãi đậu xe.
"Chẳng lẽ anh thì sao? Chính anh nghành gì cũng không học!" Phó Chân Ngôn mở cửa xe cho cô, để cô lên xe.
Diệp Thanh Hòa xem thường, không sai, anh thật sự không học đại học chính quy, nhưng năm năm này anh không có nhàn rỗi, tự học kiến trúc sát hạch đã qua khoa chính quy rồi, chính anh cũng không ngừng cảm thán một lần, năm năm này, anh đã học xong toàn bộ khoảng thời gian mười hai năm không đọc sách rồi. . . . . .
"Nói thật, Thanh Hòa, em học thạc sĩ luật xong có nghĩ vào công ty làm việc không ?" Phó Chân Ngôn hỏi. Anh nhắc tới công ty cho tới bây giờ đều nói thẳng là công ty, sẽ không nói"Công ty anh" .
Xe khởi động, Diệp Thanh Hòa nhìn về phía trước, nói: " Em học nghiên cứu sinh không phải học pháp luật."
"Hả?" Phó Chân Ngôn kinh ngạc nhìn cô một cái, "Vậy cũng không sao, em học khoa chính quy cũng đã đủ rồi ! Hơn nữa không phải đã trải qua cuộc thi tư pháp, có chứng chỉ nghề ngiệp pháp luật! Thật là lợi hại, cũng có thể làm quan tòa thẩm phán!"
Ở trong mắt Phó Chân Ngôn, Diệp Thanh Hòa chính là nữ thần, mấy năm này không chỉ một lần tưởng tượng qua bộ dáng uy phong lẫm lẫm của cô khi làm nữ quan toà cùng nữ Quan Kiểm Sát, mỗi lần khâm phục không dứt.
Dĩ nhiên, có thể làm quan toà cùng Quan Kiểm Sát cô sao lại tới công ty cố vấn? Anh chỉ liền thuận miệng nói đùa thôi.
Diệp Thanh Hòa chỉ là nhàn nhạt cười cười, không trả lời.
Phó Chân Ngôn lái xe, đi đến nhà cô và Tiêu Y Đình, "Anh đã báo với dì Vân rồi, tối nay muốn tới chúc mừng hai người kết thúc cuộc thi, có thể uống chút rượu chứ?" Phó Chân Ngôn từ ghế sau lấy ra rượu, hướng cô ý bảo.
Cô cười cười, uống rượu? Không phải là không thể được, mà là có người uống..., hôm nay trong nhà này, một chút rượu cồn cũng bốc cháy. . . . . .
Chỉ là, quan hệ giữa Phó Chân Ngôn và Tiêu Y Đình rất quái lạ, mỗi lần đều giương cung bạt kiếm, thủy hỏa bất dung, nhưng là, lần nào Phó Chân Ngôn cũng có thể an toàn ngồi xuống ăn xong cơm của anh, lúc nào đó, còn có thể cùng Tiêu Y Đình uống hai chén.
Chỉ là, hôm nay Tiêu Y Đình vẫn chưa trở về, ngồi chờ ở nhà , là Khương Vãn Ngư và Quách Cẩm Nhi.
Diệp Thanh Hòa vừa vào cửa, hai người liều mạng nhìn phía sau cô, chỉ thấy Phó Chân Ngôn, không thấy Tiêu Y Đình, trên mặt hiện vẻ rất thất vọng.
"Thanh Hòa, Y Đình đâu?" Khương Vãn Ngư hỏi.
Diệp Thanh Hòa chỉ có thể lắc đầu, "Bác gái, cháu và anh ấy không cùng khối thi, nên không biết. . . . . ."
Lần giải thích này, cũng không hề khiến Khương Vãn Ngư không vui, bà chính là hi vọng Diệp Thanh Hòa không biết, nếu như Diệp Thanh Hòa mọi chuyện đều biết, mới hỏng bét.
"Bác gọi điện thoại hỏi một chút." Khương Vãn Ngư lấy điện thoại di động ra.
Gọi xong tựa như trấn an Quách Cẩm Nhi, nói, "Y Đình không trở lại ăn cơm, cùng bạn bè ăn mừng cuộc thi kết thúc ! Chúng ta ăn đi, đừng đợi!"
Nói xong, ôn hòa cười nói với Diệp Thanh Hòa, "Thanh Hòa, chuẩn bị ăn cơm đi, hôm nay hai đứa thi xong, bác cố ý đến đây cùng mấy đứa ."
"Dạ, cám ơn bác gái." Diệp Thanh Hòa đi về phòng cất cặp sách, rửa tay.
Bất luận Khương Vãn Ngư tới mừng cả hai, hay chỉ vì Tiêu Y Đình mà tới, đều không quan trọng, loại cảm giác này vẫn là rất tốt đẹp, tựa như năm đó cô thi tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp toàn quốc, mẹ đã cố ý làm những món ăn cô thích nhất để ăn mừng. . . . . .
Mẹ. . . . . .
Trong lòng lẩm nhẩm tên gọi này, con gái rốt cuộc trưởng thành. . . . . .
Trở lại phòng ăn thì Khương Vãn Ngư dĩ nhiên không có bỏ rơi người cùng cô trở về - Phó Chân Ngôn, đã sớm cùng anh trò chuyện .
Bởi vì là mẹ Tiêu Y Đình, ân nhân của Diệp Thanh Hòa, Phó Chân Ngôn cũng hết sức khách khí, hễ hỏi thì đáp.
Cũng may Khương Vãn Ngư quen giao tiếp, sẽ không hỏi những lời thất thường, những câu đều chỉ hỏi một chút, càng hỏi một tiếng khen một tiếng, đặc biệt biết anh cùng con cả của mình có quen biết, hơn nữa có quan hệ hợp tác thì biểu hiện càng vui mừng hơn.
Ngại vì trưởng bối ở đây, Phó Chân Ngôn cơm nước xong liền lễ phép cáo từ, thật ra thì với anh mà nói, mỗi lần tới ăn cơm không chỉ là nhìn Diệp Thanh Hòa , đặc biệt đến tìm Tiêu Y Đình tranh cãi lại có một phen ý tứ khác, cõi đời này, có thể cùng anh thuần túy tranh cãi hơn nữa vô hại có một không hai , cũng chỉ có cậu ta, cái này cùng đối thủ trong sự nghiệp hoàn toàn bất đồng, luôn có thể để cho anh nghĩ đến mấy năm trước, khi đó, anh vẫn còn là tên tiểu tử làm việc lỗ mãng, hơi thở cũng toát ra vẻ nghèo hèn, hôm nay khẩn trương mà không ngừng đi về phía trước, là một loại cảm giác không nói được cùng hưởng thụ. . . . . .
Trong nhà chỉ còn lại bốn phụ nữ, Tiêu Y Đình chậm chạp không trở về.
Ngay thời khắc này, Diệp Thanh Hòa cũng không thể rụt cổ ở trong phòng, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cùng với họ nói chuyện phiếm.
Từ thi nghiên cứu nói đến Mục Xuyên, tán gẫu tiếp đến Phó Chân Ngôn, Khương Vãn Ngư nghĩ ngợi gật đầu, "Thanh Hòa, hôm nay trưởng thành, tiếp xúc nhiều với mấy đứa con trai là không sai, nhiều lựa chọn hơn, hiện nay đã 22, cũng nên tiến vào việc xã giao rồi, bác gái biết cháu thích đọc sách không thích những thứ này, nhưng mà, là con gái, suốt ngày núp ở trong nhà, dù là khối mỹ ngọc, cũng không có người phát hiện !"
Diệp Thanh Hòa chỉ cười, chưa nói được, cũng không nói không tốt.
"Tốt lắm! Bác gái biết cháu không thích nghe những thứ này, nhưng cháu nghĩ đi, chờ cháu tốt nghiệp nghiên cứu cũng hai mươi lăm, chính cháu không vội, bác trai và bác gái cũng gấp gáp, không giao con cho một người có thể yên tâm, bác trai thế nào không phụ lòng cha mẹ cháu?" Khương Vãn Ngư ý vị sâu xa nói.
Diệp Thanh Hòa rốt cuộc gật đầu, "Cám ơn bác gái quan tâm Thanh Hòa như vậy, Thanh Hòa hiểu."
"Hiểu là tốt rồi!" Lấy được câu trả lời của cô, Khương Vãn Ngư cũng không nói cái gì nữa, lại nói đến chuyên ngành của cô, tương lai của cô, hơn nữa bày tỏ nghi ngờ, "Thanh Hòa, cháu nghiên cứu sinh chọn Trung Văn là vì sao vậy chứ? Nói thật, bác và bác trai vốn có ý định cho cháu, tốt nghiệp xong, sau đó đi tòa án cùng Viện Kiểm Sát làm việc, cháu lại đổi chủ ý, thật là làm cho bác và bác trai không kịp chuẩn bị, chỉ là, con gái học Trung Văn ngược lại tốt, nữ quan toà cùng nữ Quan Kiểm Sát quá ác liệt. Chỉ là, bác cùng bác trai lại muốn lần nữa lập kế hoạch cho cháu! Nếu học Trung Văn, ở lại đại học làm việc là tốt nhất, con gái làm cô giáo rất tốt."
Diệp Thanh Hòa lẳng lặng nghe, đợi bà nói xong, mới nói, "Bác gái, vẫn còn sớm lắm, còn thời gian ba năm nữa."
"Cũng thế thôi, bác không phải vì hai đứa mà lo lắng sao?" Khương Vãn Ngư uống một ngụm trà, nói.
Rồi sau đó, lại nói tới vấn đề tốt nghiệp của Quách Cẩm Nhi, Quách Cẩm Nhi không có thi nghiên cứu, Khương Vãn Ngư đã liên hệ công tác cho chị ta, quyết định ở lại Bắc Kinh.
"Mẹ nuôi, mẹ đối với con thật tốt, thật, Cẩm Nhi rất cảm kích mẹ nuôi." Quách Cẩm Nhi thân mật nói với Khương Vãn Ngư.
Khương Vãn Ngư dịu dàng cười với Quách Cẩm Nhi, "Đứa nhỏ ngốc, cháu đã gọi bác là mẹ nuôi rồi, không phải cũng giống như con gái ruột sao?" Nói xong lại nhìn Diệp Thanh Hòa, "Thanh Hòa, cháu cũng giống vậy."
"Dạ, Thanh Hòa có bác gái thương yêu, là phúc khí của Thanh Hòa." Cô cũng cười.
Khóa cửa vừa vang lên, Tiêu Y Đình rốt cuộc trở lại. Mang theo một thân khí lạnh, lẫn vào chút mùi rượu.
"Y Đình! Lại uống rượu?" Khương Vãn Ngư vừa nghe mùi rượu liền cau mày nói, quay đầu hỏi Diệp Thanh Hòa, "Thằng bé thường uống sao?"
"Cái này. . . . . ." Cô nhìn Tiêu Y Đình, nhỏ giọng nói, "Bác gái, cháu cũng không biết. . . . . . Cháu thường ở thư viện, rất ít thấy anh ấy. . . . . ."
Trả lời như vậy, cũng là để cho Khương Vãn Ngư yên tâm , bà sau khi nghe, hơi tức giận chỉ trích con trai, "Con đó! Nên tìm người quản con cho tốt rồi ! Anh cả con sắp đính hôn, con cũng chuẩn bị đi! Cũng 24 rồi !"
Tiêu Y Đình uống đến hơi say, tới ôm bả vai mẹ cười ha hả một tiếng, "Mẹ, mẹ gấp cái gì? Lo lắng con trai của mẹ không ai muốn sao? Đừng có gấp, người tranh nhau gả cho con trai mẹ đếm không kể xiết đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.