Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 225: Ghen?
Cát Tường Dạ
08/11/2016
Ngay sau đó, Diệp
Thanh Hòa cảm thấy có một sức mạnh kéo cô từ trong ngực Phạm Trọng ra
ngoài, hơn nữa còn dùng sức kéo, thiếu chút nữa kéo cô ngã trên mặt đất.
“Thanh Hòa, không sao chứ!” Một tiếng nói dịu dàng vang lên, đồng thời, cô bị một đôi tay vịn lại, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn mùi rượu xông tới mặt, cô biết, là Quách Cẩm Nhi, chị ta cũng uống rượu?
Cô lắc đầu một cái, hơi nhíu lông mày, lúc này, chẳng phải Quách Cẩm Nhi nên quan tâm đến chồng mình hơn sao?
Mà bên kia, Tiêu Y Đình đã vung một quyền đánh Phạm Trọng ngã xuống đất, hơn nữa hoàn toàn mất khống chế , gào thét: “Mày là tên khốn khiếp! Lại dám dùng cái miệng bẩn của mày đụng đến vợ tao! Hôm nay tao không đánh chết mày tao không mang họ Tiêu”
Gào xong, tiến lên, hung hăng giẫm một cước lên người Phạm Trọng, quần áo anh ta vốn trắng như tuyết bây giờ dính đầy bụi bẩn . . . . . .
Tuy nhiên, Tiêu Y Đình vẫn chưa hết hận, đá liên tục mấy đá vào người Phạm Trọng, Phạm Trọng té xuống đất, mặc cho bản thân bị đá vẫn không đánh trả.
Diệp Thanh Hòa bị dọa, sợ anh ta xảy ra chuyện, tiến lên kéo anh, lại bị cuồng nộ của anh đẩy ra lần nữa.
“Mày đứng lên cho tao! Đứng lên đánh lại!” Anh gào lên, níu lấy quần áo của Phạm Trọng, nhấc người lên khỏi mặt đất, vung một quyền nặng nề vào bụng anh ta.
Mặt Phạm Trọng bị ma sát, bùn cát và máu tươi xen lẫn một chỗ, một quyền này đánh đến, một búng máu từ trong miệng phun ra, phun lên bả vai Tiêu Y Đình.
Tô Chỉ San thấy có việc lớn xảy ra, cùng Diệp Thanh Hòa tiến lên, mỗi người kéo Tiêu Y Đình, hai tay Tiêu Y Đình bị hai người nắm chặt không nhúc nhích được, hai chân vẫn không ngừng giẫm vào Phạm Trọng.
Phạm Trọng nằm trên mặt đất, không còn là người đàn ông vẫn luôn sạch sẽ, không nhiễm bụi trần nữa, mà là một thân dơ bẩn, mặt nhếch nhác, bẩn thỉu ,vết máu mơ hồ, mà vẫn nhìn Tiêu Y Đình cười một tiếng, khàn khàn nói : “Có bị cậu đánh chết, cũng là một kết cục tốt. . . . . .”
Nụ cười kia, như đóa hoa Phong Tín Tử rơi xuống mặt đất, dù bị vẩn đục nhưng vẻ đẹp kia vẫn tỏa hương thơm ngát. . . . . .
Diệp Thanh Hòa ngây dại, Tiêu Y Đình lại phát điên, rống to, “Mày câm miệng cho tao!” Giẫm một cước nặng hơn nữa vào ngực Phạm Trọng.
“Anh hai! Anh đừng đánh nữa! Nếu không sẽ đánh anh ta chết đấy!” Diệp Thanh Hòa ôm anh, lớn tiếng ngăn anh lại, đồng thời kêu Quách Cẩm Nhi – người nãy giờ vẫn ở một bên: “Chị còn không mau đỡ Phạm Trọng dậy! Mau! Đưa anh ta về trước!”
Quách Cẩm Nhi như mới tỉnh mộng, đỡ Phạm Trọng dậy.
Phạm Trọng lại vô cùng chán ghét nhìn chị ta một cái, vươn tay đẩy, “Cút ngay cho tôi!” Rồi sau đó, một mình lảo đảo bước đi.
Quách Cẩm Nhi do dự một chút, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Y Đình, cuối cùng theo sau Phạm Trọng.
Tiêu Y Đình đánh người cũng đánh đến mệt mỏi, ở tại chỗ thở hổn hển, nhìn hướng Phạm Trọng đã đi, tức giận cũng lui.
“Anh hai, chúng ta. . . . . .” Cô muốn nói, anh hai, chúng ta trở về thôi. Cô không ngửi được mùi rượu trên người anh. . . . . .
Vậy mà, nói còn chưa dứt lời, anh phóng ánh mắt đầy lửa nhìn cô chằm chằm, rồi sau đó níu lấy cánh tay của cô kéo đi, cắn răng nghiến lợi từ trong miệng nặn ra một câu, “Trở về thu thập em!”
Anh tức giận như thế, thậm chí không để mắt đến Tô Chỉ San đang ở bên cạnh, ngay cả lời chào hỏi cũng không nói.
Tô Chỉ San cũng bị một màn này làm cho kinh sợ, cả buổi mới hoàn hồn, mới vừa rồi Tiêu Y Đình gọi Diệp Thanh Hòa, là “vợ. . . . . .”
Thì ra là vậy, cuối cùng bọn họ cũng ở chung một chỗ, cô vẫn luôn cảm thấy, hai người bọn họ cực kỳ ăn ý, trực giác của cô không sai. . . . . .
Thật tốt, ít nhất vẫn còn một đôi hạnh phúc. . . . . .
Trong bóng đêm, ánh mắt cô tràn ngập ảm đạm. . . . . .
Nhà họ Tiêu.
Tiêu Y Đình xanh mặt lôi Diệp Thanh Hòa vào, kéo lên trên lầu.
Đoạn đường này, sắc mặt anh vẫn luôn như thế, cổ tay Diệp Thanh Hòa cũng sắp bị anh vặn gãy. . . . . .
“Hai đứa. . . . . . Làm cái gì vậy?” Khương Vãn Ngư thấy, kinh ngạc nhìn hai bóng lưng bọn họ lên lầu.
Tiêu Y Đình cũng không trả lời, trực tiếp kéo cô vào phòng, kéo vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, không đợi nước nóng, liền dội nước lên đầu cô.
“Anh làm gì vậy !” Cô nhắm hai mắt, dùng sức né tránh nước dội tới, nước vào trong miệng, vừa nói vừa khạc.
“Anh làm gì? Anh làm gì ?” Anh rống lên , “Em có biết tên Phạm Trọng kia có bao nhiêu bẩn? ! Em để cho hắn hôn! Em còn để cho hắn hôn em! ?”
Anh hoàn toàn tức đến chập mạch, lắc lắc đầu của cô, tiếp tục dội nước xuống, còn lấy tay dùng sức xoa nơi Phạm Trọng hôn, “Anh đã cảnh cáo em chưa? ! Em nói đi! Anh đã nói với em như thế nào! ? Anh bảo em cho dù một câu cũng không được nói với Phạm Trọng! Em hay lắm, không phải ra ngoài với Tô Chỉ San sao? Sao lại ở cùng một chỗ với Phạm Trọng rồi?”
Rốt cuộc, nước chảy xuống cũng trở nên ấm áp, cô lau nước trên mặt, lỗ tai bị anh xoa đến phát đau. . . . . .
“Em không có đi cùng Phạm Trọng! Em chỉ vô tình gặp anh ta thôi . . . . .”
“Vô tình gặp?Vô tình gặp, em không biết đi đường vòng sao? Ai bảo em đến gần? !” Anh vẫn không bỏ qua, đổ sữa tắm lên tay, xoa lỗ tai cô, toàn bộ tóc đều tán loạn.
“Anh ta uống say rồi, còn lái xe. . . . . . Em sợ xảy ra án mạng thôi. . . . . .”
“Án mạng? !” Anh dùng sức nhéo lỗ tai cô, “Loại người kia đáng chết! Chết đi thì ít gieo họa em biết không?”
Lỗ tai cô bị nhéo đến đau, không nhịn được “A” một tiếng.
“A? ! Bây giờ nhớ lâu rồi chứ ? ! Lần sau nếu để anh thấy em ở cùng một chỗ với Phạm Trọng, xem anh thu thập em thế nào!” Anh uy hiếp nói, nhưng mà vẫn buông lỏng tay ra, lúc này mới phát hiện bộ dáng của cô thật sự nhếch nhác, nhất thời trong tim mềm nhũn, nhưng ráng kìm nén, chỉ đứng ở một bên nhìn, mặc cho cô tự dọn dẹp.
Cô cô gắng sửa sang mình cho chỉnh tề, trong lòng vẫn có một nghi vấn, lần này, phản ứng của anh đối với Phạm Trọng quá lớn, ngày xưa đi học, cô và Phạm Trọng không phải không có tiếp xúc, nhưng anh cũng không có phản ứng lớn thế này, dám nói muốn cho Phạm Trọng tìm chết, cái này cần có bao nhiêu thù hận?
Chỉ vì anh ta không cho Quách Cẩm Nhi được hạnh phúc thôi sao? Cho nên anh ta bẩn thỉu? Anh ta đáng chết? Nghĩ tới lời Phạm Trọng nói, hình như không quan tâm đến Quách Cẩm Nhi, như vậy, Phạm Trọng yêu người khác?
Cô cảm thấy rất hợp lý, bởi vì bên ngoài…… mới có thể dơ bẩn. . . . . .
Nhưng không biết vì sao, cô thật không muốn liên tưởng đến hai chữ này lên người Phạm Trọng, cũng không biết tại sao, mặc dù cho tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy, khí chất của Phạm Trọng cho người ta cảm giác vẫn là đóa hoa Phong Tín Tử tinh khiết trong gió, thậm chí cô cũng không muốn tin tưởng Phạm Trọng sẽ là loại người này . . . . .
Cô lắc đầu một cái, vì mình không giải thích được mà thở dài, cô và Phạm Trọng cũng chỉ có mấy lần gặp gỡ thôi, vẫn cố chấp nghĩ như vậy mà không cần lý do! Chẳng lẽ lòng cô mất khống chế rồi sao?
“Gật gù hả hê làm gì? Không phục?” Anh tựa cạnh cửa, mắt như hổ nhìn mồi nhìn cô.
Cô liếc xéo anh một cái, “Em có cái gì không phục? Tiêu Đại Luật Sư nói cái gì chính là cái đó thôi! Nhưng tại sao anh cũng ở đó?”
Trùng hợp gặp anh như vậy? Chỉ là, cũng thật may là gặp anh! Nếu không, liền bị Phạm Trọng cợt nhã. . . . . .
Nghĩ đến cợt nhã, cô mới ý thức tới, từ trước đến giờ, chính cô cũng không để mắt đến vấn đề này, tại sao Phạm Trọng nổi điên muốn hôn cô?
“Anh và Cẩm Nhi ở bên kia, vừa đúng lúc ra ngoài, đã nhìn thấy tên khốn kia ôm em. . . . . .” Một màn kia tái hiện, anh nói không được nữa, căm tức mắng câu: “Em ngu ngốc!”
Cô bĩu môi, “Anh mới ngu ngốc! Bởi vì anh mới gặp Phạm Trọng đấy!”
Cô nghĩ là, khó trách Phạm Trọng lại xuất hiện tại chỗ đó, còn không phải là bởi vì anh và Quách Cẩm Nhi ở cùng một chỗ sao, Phạm Trọng đi theo dõi , nhưng không đúng, không phải Phạm Trọng nói là không quan tâm Quách Cẩm Nhi sao?
Cô càng nghĩ càng hồ đồ, lại nghe anh đột nhiên khẩn trương, nắm bả vai của cô hỏi, “Em biết cái gì?”
Cô không hiểu ra sao, “Em. . . . . . Em biết gì chứ?” Cuối cùng, đối với thái độ tối nay của anh có chút tức giận, đẩy anh ra ngoài, “Anh đi ra ngoài! Em muốn tắm!” Nói xong, đóng cửa lại.
Anh ở bên ngoài gõ, nóng nảy, “Đừng mà! Tắm thì đóng cửa làm gì. . . . . . Thật sự em không biết cái gì?”
“Không biết không biết! Chỉ biết anh ngày ngày ở cùng một chỗ với Quách Cẩm Nhi mà lại gạt em ra ngoài gặp đương sự!” Cô có cần lấy hình sáng nay Phạm Trọng chụp cho anh xem không? Không phải luật pháp chỉ chú trọng chứng cứ sao?
Anh bên ngoài, thanh âm như bị kìm hãm, rồi sau đó, không nghe tiếng gì nữa. . . . . .
Cô thấy kỳ quái, cho là anh tức giận, không nhịn được mở cửa ra, vừa nhìn, lại thấy anh chống đỡ trên khung cửa, nhìn cô cười ngây ngốc, cô mở cửa, liền gặp phải ánh mắt dịu dàng, mềm mại như vậy, khiến cô giật mình.
“Cười khúc khích cái gì?” Cô hỏi.
“Hắc hắc. . . . . .” Anh tiếp tục cười khúc khích, “Em ghen?”
Cô vừa nghe, sắc mặt vọt ửng hồng, bịch một tiếng, đóng cửa lần nữa, “Người nào ghen? Em không có!”
Anh tự nhiên gõ cửa, cười, “Ghen cũng không có gì! Anh nguyện ý chịu thẩm tra, thẳng thắn được khoan hồng, anh lập tức thẳng thắn, ngoan, trước đó quả thật anh đi gặp đương sự, lúc sau Cẩm Nhi mới gọi điện thoại cho anh , mở cửa.”
“Không ra! Anh ở chung với ai không liên quan đến em!”
“. . . . . . Còn nói không ghen! Nói chuyện chua đến ê răng rồi ! Ngoan, mở cửa! em gái ngoan, em mở cửa ra đi. . . . . .” Anh vừa nói còn vừa hát.
“. . . . . .” Cũng không mở!
“Thật không mở? Vậy anh nói với mẹ!” Anh đang bên ngoài cười nói.
“. . . . . .” Rốt cuộc anh có lầm hay không! Ba mươi tuổi rồi ! Còn nói cho mẹ? Cô soàn soạt kéo cửa ra, “Anh đi cáo trạng cái gì?”
Anh cười hì hì một tiếng, “Anh nói em không cho anh lên giường. . . . . .”
“. . . . . .” Thật là phục anh luôn rồi. . . . . .
Anh nhanh nhẹn lắc mình một cái, chui vào phòng tắm, “Tốt lắm, không tức giận, tra thẩm thế nào, phạt anh ra sao, bây giờ anh cởi hết mặc cho em xử trí!”
“. . . . . .” Ai muốn anh cởi hết. . . . . .
“Như thế nào? Muốn làm hành động nào? Dịu dàng một chút? Hay là kiểu thô bạo? Anh đều có thể tiếp nhận!” Anh từ từ cởi ra toàn bộ, ôm cả người cô đến trước gương, dáng người hoàn mỹ chiếu vào trong gương, khoác lên ánh đèn dìu dịu.
Người này, rốt cuộc da mặt dày cỡ nào vậy?
Cô không dám nhìn, nghiêng đầu đi, “Không muốn! Em không muốn!”
“Anh dạy cho em. . . . . .” Anh ôm cô, đặt lên bồn rửa mặt, bắt đầu hôn cô, “Hoặc là, chúng ta cùng nhau học tập?”
“. . . . . .” Học tập cái gì? Cô mới không cần! Hình ảnh kia, thật là hứng thú tệ hại mà! Nhớ tới liền đỏ mặt, “Đừng! Anh tránh ra!”
“Đừng mà! Làm nhiều lần tất nhiên thành thầy giỏi. . . . . . Không cần bảo thủ như vậy. . . . . .” Anh cười nói.
“Anh thối tha, lưu manh! Làm ơn đi ngài luật sư! Tiêu Đại Luật Sư, anh là người đại diện cho pháp luật đấy có biết hay không?” Thật là càng nói càng kỳ cục rồi, người này là thầy sao?
Anh nhìn cô cúi đầu không chịu nâng dậy, nhìn mặt cô đỏ ửng, càng thêm động lòng, “Em gái, Tiêu Đại Luật Sư cũng vẫn là một người đàn ông. . . . . . Em biết anh thủ thân như ngọc có bao nhiêu khổ sở không?”
Một chữ “khổ”, mơ hồ không rõ. . . . . .
Phía sau cô là gương lạnh như băng, trước ngực, là ấm áp, nhắm mắt lại , ôm đầu ở ngực cô, bởi vì từng khổ, cho nên, ngọt, đến không dễ dàng. . . . . .
Cô không có ghen, càng sẽ không truy vấn ngọn nguồn cuối cùng anh ở với ai, buổi sáng ở trong xe Phạm Trọng, tận mắt thấy anh và Quách Cẩm Nhi, tận mắt thấy Quách Cẩm Nhi té vào khuỷu tay của anh, tâm tình khi đó, liền biết có nội tình như những năm trước vậy. Cũng giống như chuyện quần lót khi xưa thôi. . . . . .
Nhiều năm trước thân mật khăng khít, chỉ là bởi vì anh là anh hai của cô; sau lại đi Mĩ, cũng là bởi vì anh là anh hai của cô; cuối cùng về, cũng chỉ vì anh là anh hai của cô. Cùng bất kỳ người nào, một chút quan hệ cũng không có. . . . . .
Nhà họ Phạm.
Quách Cẩm Nhi lái xe trở lại, Phạm Trọng một thân dơ bẩn, ngồi ở ghế phụ, nhắm hai mắt, cũng không xuống xe, trên mặt là bùn cát và vết máu hỗn loạn, trên xe có khăn giấy, nhưng Quách Cẩm Nhi cũng không lau cho anh.
“Đến.” Quách Cẩm Nhi lạnh lùng nói.
Anh không lên tiếng, cũng không mở mắt ra, không biết là ngủ thiếp đi, hay là giả bộ.
Quách Cẩm Nhi chán ghét nhìn anh một cái, xuống xe vào nhà, ba mẹ Phạm Trọng ở đây, cô cũng không gọi ba mẹ, nói thẳng, “Phạm Trọng uống say, ở trong xe, tôi không lay được.” Nói xong, liền đi lên lầu.
Ba mẹ Phạm Trọng nhìn nhau, nồng nặc bi ai. . . . . .
Hai người không thể làm gì khác hơn là tự mình đứng dậy, đi ra cửa đón con trai.
Mở cửa xe, nhìn thấy dáng vẻ Phạm Trọng chật vật như vậy, nước mắt mẹ Phạm rơi xuống, che mặt khóc.
“Khóc cái gì khóc? Theo tôi, dứt khoát ném nó đi ra ngoài, coi như không có đứa con trai này thôi!” Hai hàng lông mày của ba Phạm đầy rối rắm, rõ ràng là khuyên bảo bạn già, nhưng giọng nói cũng là run rẩy. . . . . .
Đúng lúc Phạm Trọng tỉnh lại, nhìn ba mẹ cười ha hả, “Yên tâm, con còn chưa chết đâu. . . . . . Muốn ném thì còn sớm lắm. . . . . .”
Ba Phạm nghe,tát một cái, rống giận, “Sống như mày! Không bằng đi tìm chết!”
Mẹ Phạm dọa sợ, bắt lại cánh tay ông, chảy nước mắt trách cứ, “Ông nói mò gì vậy? Chúng ta chỉ có một đứa con trai này thôi!”
“Con trai như vậy! Không bằng không có!” Ba Phạm thịnh nộ, hất tay áo lên, đẩy mẹ Phạm ra, giận dữ ngút trời vào nhà.
Lưu lại một mình mẹ Phạm, mắt ướt nhòa đỡ con trai xuống xe, “ Trọng nhi, chậm một chút, con đi đâu mà biến thành như vậy? Trong nhà không phải không có rượu, muốn uống thì ở nhà uống…, nếu ở bên ngoài uống say, cũng gọi điện thoại về, để tài xế đón con, té thành như vậy, lòng mẹ rất đau. . . . . .”
“Mẹ. . . . . .” Ánh mắt vẫn luôn cười lạnh và đùa cợt, rốt cuộc đỏ ửng, “Đừng nói … Tự con đi, mẹ nghỉ ngơi đi. . . . . .”
Nói xong, khe khẽ mở tay của mẹ, tự mình bước cao bước thấp vào nhà.
Mẹ Phạm nhìn ở trong mắt, thương ở trong lòng, sao lại nhẫn tâm để cho anh đi một mình? Đuổi theo vịn anh, khóc ròng nói, “Đứa nhỏ ngốc, con phải thay đổi đi!Thay đổi để sống qua ngày với Cẩm Nhi cho tốt, mẹ van con. . . . . .”
Anh buồn bực không nói, mặc cho mẹ đỡ anh trở về phòng.
Quách Cẩm Nhi ở trong phòng, nhìn thấy anh thì cười nhạt một tiếng, “Ơ, Phạm đại công tử thế nhưng đến thăm tôi rồi hả ? Tôi có cần khấu tạ long ân không?”
Đầu Phạm Trọng có chút choáng, là mẹ dẫn anh tới nơi này, định thần nhìn lại, xoay người muốn đi.
“Đừng đi!” Mẹ Phạm cứng rắn lôi kéo cánh tay của anh, nói với Quách Cẩm Nhi : “ Sao lại nói chuyện như vậy?Cô nói như vậy không sợ mặt mũi cô không còn sao?”
Một câu đâm trúng chỗ yếu của Quách Cẩm Nhi , Quách Cẩm Nhi cả giận nói, “Tôi không còn mặt mũi? Tôi một không có vượt tường, hai không ra cửa. Tôi không còn mặt mũi? Không có mặt mũi là nhà họ Phạm các người! Trước khi tôi gả vào nhà các người ! Nhà các người cùng người này là một dạng, bên ngoài nhìn vẻ vang, kì thực thật dơ bẩn!”
Trong đôi mắt Phạm Trọng bắn ra băng hàn quang, lạnh lùng nói, “Cô có thể cút , không ai lưu cô!”
“Thanh Hòa, không sao chứ!” Một tiếng nói dịu dàng vang lên, đồng thời, cô bị một đôi tay vịn lại, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn mùi rượu xông tới mặt, cô biết, là Quách Cẩm Nhi, chị ta cũng uống rượu?
Cô lắc đầu một cái, hơi nhíu lông mày, lúc này, chẳng phải Quách Cẩm Nhi nên quan tâm đến chồng mình hơn sao?
Mà bên kia, Tiêu Y Đình đã vung một quyền đánh Phạm Trọng ngã xuống đất, hơn nữa hoàn toàn mất khống chế , gào thét: “Mày là tên khốn khiếp! Lại dám dùng cái miệng bẩn của mày đụng đến vợ tao! Hôm nay tao không đánh chết mày tao không mang họ Tiêu”
Gào xong, tiến lên, hung hăng giẫm một cước lên người Phạm Trọng, quần áo anh ta vốn trắng như tuyết bây giờ dính đầy bụi bẩn . . . . . .
Tuy nhiên, Tiêu Y Đình vẫn chưa hết hận, đá liên tục mấy đá vào người Phạm Trọng, Phạm Trọng té xuống đất, mặc cho bản thân bị đá vẫn không đánh trả.
Diệp Thanh Hòa bị dọa, sợ anh ta xảy ra chuyện, tiến lên kéo anh, lại bị cuồng nộ của anh đẩy ra lần nữa.
“Mày đứng lên cho tao! Đứng lên đánh lại!” Anh gào lên, níu lấy quần áo của Phạm Trọng, nhấc người lên khỏi mặt đất, vung một quyền nặng nề vào bụng anh ta.
Mặt Phạm Trọng bị ma sát, bùn cát và máu tươi xen lẫn một chỗ, một quyền này đánh đến, một búng máu từ trong miệng phun ra, phun lên bả vai Tiêu Y Đình.
Tô Chỉ San thấy có việc lớn xảy ra, cùng Diệp Thanh Hòa tiến lên, mỗi người kéo Tiêu Y Đình, hai tay Tiêu Y Đình bị hai người nắm chặt không nhúc nhích được, hai chân vẫn không ngừng giẫm vào Phạm Trọng.
Phạm Trọng nằm trên mặt đất, không còn là người đàn ông vẫn luôn sạch sẽ, không nhiễm bụi trần nữa, mà là một thân dơ bẩn, mặt nhếch nhác, bẩn thỉu ,vết máu mơ hồ, mà vẫn nhìn Tiêu Y Đình cười một tiếng, khàn khàn nói : “Có bị cậu đánh chết, cũng là một kết cục tốt. . . . . .”
Nụ cười kia, như đóa hoa Phong Tín Tử rơi xuống mặt đất, dù bị vẩn đục nhưng vẻ đẹp kia vẫn tỏa hương thơm ngát. . . . . .
Diệp Thanh Hòa ngây dại, Tiêu Y Đình lại phát điên, rống to, “Mày câm miệng cho tao!” Giẫm một cước nặng hơn nữa vào ngực Phạm Trọng.
“Anh hai! Anh đừng đánh nữa! Nếu không sẽ đánh anh ta chết đấy!” Diệp Thanh Hòa ôm anh, lớn tiếng ngăn anh lại, đồng thời kêu Quách Cẩm Nhi – người nãy giờ vẫn ở một bên: “Chị còn không mau đỡ Phạm Trọng dậy! Mau! Đưa anh ta về trước!”
Quách Cẩm Nhi như mới tỉnh mộng, đỡ Phạm Trọng dậy.
Phạm Trọng lại vô cùng chán ghét nhìn chị ta một cái, vươn tay đẩy, “Cút ngay cho tôi!” Rồi sau đó, một mình lảo đảo bước đi.
Quách Cẩm Nhi do dự một chút, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Y Đình, cuối cùng theo sau Phạm Trọng.
Tiêu Y Đình đánh người cũng đánh đến mệt mỏi, ở tại chỗ thở hổn hển, nhìn hướng Phạm Trọng đã đi, tức giận cũng lui.
“Anh hai, chúng ta. . . . . .” Cô muốn nói, anh hai, chúng ta trở về thôi. Cô không ngửi được mùi rượu trên người anh. . . . . .
Vậy mà, nói còn chưa dứt lời, anh phóng ánh mắt đầy lửa nhìn cô chằm chằm, rồi sau đó níu lấy cánh tay của cô kéo đi, cắn răng nghiến lợi từ trong miệng nặn ra một câu, “Trở về thu thập em!”
Anh tức giận như thế, thậm chí không để mắt đến Tô Chỉ San đang ở bên cạnh, ngay cả lời chào hỏi cũng không nói.
Tô Chỉ San cũng bị một màn này làm cho kinh sợ, cả buổi mới hoàn hồn, mới vừa rồi Tiêu Y Đình gọi Diệp Thanh Hòa, là “vợ. . . . . .”
Thì ra là vậy, cuối cùng bọn họ cũng ở chung một chỗ, cô vẫn luôn cảm thấy, hai người bọn họ cực kỳ ăn ý, trực giác của cô không sai. . . . . .
Thật tốt, ít nhất vẫn còn một đôi hạnh phúc. . . . . .
Trong bóng đêm, ánh mắt cô tràn ngập ảm đạm. . . . . .
Nhà họ Tiêu.
Tiêu Y Đình xanh mặt lôi Diệp Thanh Hòa vào, kéo lên trên lầu.
Đoạn đường này, sắc mặt anh vẫn luôn như thế, cổ tay Diệp Thanh Hòa cũng sắp bị anh vặn gãy. . . . . .
“Hai đứa. . . . . . Làm cái gì vậy?” Khương Vãn Ngư thấy, kinh ngạc nhìn hai bóng lưng bọn họ lên lầu.
Tiêu Y Đình cũng không trả lời, trực tiếp kéo cô vào phòng, kéo vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, không đợi nước nóng, liền dội nước lên đầu cô.
“Anh làm gì vậy !” Cô nhắm hai mắt, dùng sức né tránh nước dội tới, nước vào trong miệng, vừa nói vừa khạc.
“Anh làm gì? Anh làm gì ?” Anh rống lên , “Em có biết tên Phạm Trọng kia có bao nhiêu bẩn? ! Em để cho hắn hôn! Em còn để cho hắn hôn em! ?”
Anh hoàn toàn tức đến chập mạch, lắc lắc đầu của cô, tiếp tục dội nước xuống, còn lấy tay dùng sức xoa nơi Phạm Trọng hôn, “Anh đã cảnh cáo em chưa? ! Em nói đi! Anh đã nói với em như thế nào! ? Anh bảo em cho dù một câu cũng không được nói với Phạm Trọng! Em hay lắm, không phải ra ngoài với Tô Chỉ San sao? Sao lại ở cùng một chỗ với Phạm Trọng rồi?”
Rốt cuộc, nước chảy xuống cũng trở nên ấm áp, cô lau nước trên mặt, lỗ tai bị anh xoa đến phát đau. . . . . .
“Em không có đi cùng Phạm Trọng! Em chỉ vô tình gặp anh ta thôi . . . . .”
“Vô tình gặp?Vô tình gặp, em không biết đi đường vòng sao? Ai bảo em đến gần? !” Anh vẫn không bỏ qua, đổ sữa tắm lên tay, xoa lỗ tai cô, toàn bộ tóc đều tán loạn.
“Anh ta uống say rồi, còn lái xe. . . . . . Em sợ xảy ra án mạng thôi. . . . . .”
“Án mạng? !” Anh dùng sức nhéo lỗ tai cô, “Loại người kia đáng chết! Chết đi thì ít gieo họa em biết không?”
Lỗ tai cô bị nhéo đến đau, không nhịn được “A” một tiếng.
“A? ! Bây giờ nhớ lâu rồi chứ ? ! Lần sau nếu để anh thấy em ở cùng một chỗ với Phạm Trọng, xem anh thu thập em thế nào!” Anh uy hiếp nói, nhưng mà vẫn buông lỏng tay ra, lúc này mới phát hiện bộ dáng của cô thật sự nhếch nhác, nhất thời trong tim mềm nhũn, nhưng ráng kìm nén, chỉ đứng ở một bên nhìn, mặc cho cô tự dọn dẹp.
Cô cô gắng sửa sang mình cho chỉnh tề, trong lòng vẫn có một nghi vấn, lần này, phản ứng của anh đối với Phạm Trọng quá lớn, ngày xưa đi học, cô và Phạm Trọng không phải không có tiếp xúc, nhưng anh cũng không có phản ứng lớn thế này, dám nói muốn cho Phạm Trọng tìm chết, cái này cần có bao nhiêu thù hận?
Chỉ vì anh ta không cho Quách Cẩm Nhi được hạnh phúc thôi sao? Cho nên anh ta bẩn thỉu? Anh ta đáng chết? Nghĩ tới lời Phạm Trọng nói, hình như không quan tâm đến Quách Cẩm Nhi, như vậy, Phạm Trọng yêu người khác?
Cô cảm thấy rất hợp lý, bởi vì bên ngoài…… mới có thể dơ bẩn. . . . . .
Nhưng không biết vì sao, cô thật không muốn liên tưởng đến hai chữ này lên người Phạm Trọng, cũng không biết tại sao, mặc dù cho tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy, khí chất của Phạm Trọng cho người ta cảm giác vẫn là đóa hoa Phong Tín Tử tinh khiết trong gió, thậm chí cô cũng không muốn tin tưởng Phạm Trọng sẽ là loại người này . . . . .
Cô lắc đầu một cái, vì mình không giải thích được mà thở dài, cô và Phạm Trọng cũng chỉ có mấy lần gặp gỡ thôi, vẫn cố chấp nghĩ như vậy mà không cần lý do! Chẳng lẽ lòng cô mất khống chế rồi sao?
“Gật gù hả hê làm gì? Không phục?” Anh tựa cạnh cửa, mắt như hổ nhìn mồi nhìn cô.
Cô liếc xéo anh một cái, “Em có cái gì không phục? Tiêu Đại Luật Sư nói cái gì chính là cái đó thôi! Nhưng tại sao anh cũng ở đó?”
Trùng hợp gặp anh như vậy? Chỉ là, cũng thật may là gặp anh! Nếu không, liền bị Phạm Trọng cợt nhã. . . . . .
Nghĩ đến cợt nhã, cô mới ý thức tới, từ trước đến giờ, chính cô cũng không để mắt đến vấn đề này, tại sao Phạm Trọng nổi điên muốn hôn cô?
“Anh và Cẩm Nhi ở bên kia, vừa đúng lúc ra ngoài, đã nhìn thấy tên khốn kia ôm em. . . . . .” Một màn kia tái hiện, anh nói không được nữa, căm tức mắng câu: “Em ngu ngốc!”
Cô bĩu môi, “Anh mới ngu ngốc! Bởi vì anh mới gặp Phạm Trọng đấy!”
Cô nghĩ là, khó trách Phạm Trọng lại xuất hiện tại chỗ đó, còn không phải là bởi vì anh và Quách Cẩm Nhi ở cùng một chỗ sao, Phạm Trọng đi theo dõi , nhưng không đúng, không phải Phạm Trọng nói là không quan tâm Quách Cẩm Nhi sao?
Cô càng nghĩ càng hồ đồ, lại nghe anh đột nhiên khẩn trương, nắm bả vai của cô hỏi, “Em biết cái gì?”
Cô không hiểu ra sao, “Em. . . . . . Em biết gì chứ?” Cuối cùng, đối với thái độ tối nay của anh có chút tức giận, đẩy anh ra ngoài, “Anh đi ra ngoài! Em muốn tắm!” Nói xong, đóng cửa lại.
Anh ở bên ngoài gõ, nóng nảy, “Đừng mà! Tắm thì đóng cửa làm gì. . . . . . Thật sự em không biết cái gì?”
“Không biết không biết! Chỉ biết anh ngày ngày ở cùng một chỗ với Quách Cẩm Nhi mà lại gạt em ra ngoài gặp đương sự!” Cô có cần lấy hình sáng nay Phạm Trọng chụp cho anh xem không? Không phải luật pháp chỉ chú trọng chứng cứ sao?
Anh bên ngoài, thanh âm như bị kìm hãm, rồi sau đó, không nghe tiếng gì nữa. . . . . .
Cô thấy kỳ quái, cho là anh tức giận, không nhịn được mở cửa ra, vừa nhìn, lại thấy anh chống đỡ trên khung cửa, nhìn cô cười ngây ngốc, cô mở cửa, liền gặp phải ánh mắt dịu dàng, mềm mại như vậy, khiến cô giật mình.
“Cười khúc khích cái gì?” Cô hỏi.
“Hắc hắc. . . . . .” Anh tiếp tục cười khúc khích, “Em ghen?”
Cô vừa nghe, sắc mặt vọt ửng hồng, bịch một tiếng, đóng cửa lần nữa, “Người nào ghen? Em không có!”
Anh tự nhiên gõ cửa, cười, “Ghen cũng không có gì! Anh nguyện ý chịu thẩm tra, thẳng thắn được khoan hồng, anh lập tức thẳng thắn, ngoan, trước đó quả thật anh đi gặp đương sự, lúc sau Cẩm Nhi mới gọi điện thoại cho anh , mở cửa.”
“Không ra! Anh ở chung với ai không liên quan đến em!”
“. . . . . . Còn nói không ghen! Nói chuyện chua đến ê răng rồi ! Ngoan, mở cửa! em gái ngoan, em mở cửa ra đi. . . . . .” Anh vừa nói còn vừa hát.
“. . . . . .” Cũng không mở!
“Thật không mở? Vậy anh nói với mẹ!” Anh đang bên ngoài cười nói.
“. . . . . .” Rốt cuộc anh có lầm hay không! Ba mươi tuổi rồi ! Còn nói cho mẹ? Cô soàn soạt kéo cửa ra, “Anh đi cáo trạng cái gì?”
Anh cười hì hì một tiếng, “Anh nói em không cho anh lên giường. . . . . .”
“. . . . . .” Thật là phục anh luôn rồi. . . . . .
Anh nhanh nhẹn lắc mình một cái, chui vào phòng tắm, “Tốt lắm, không tức giận, tra thẩm thế nào, phạt anh ra sao, bây giờ anh cởi hết mặc cho em xử trí!”
“. . . . . .” Ai muốn anh cởi hết. . . . . .
“Như thế nào? Muốn làm hành động nào? Dịu dàng một chút? Hay là kiểu thô bạo? Anh đều có thể tiếp nhận!” Anh từ từ cởi ra toàn bộ, ôm cả người cô đến trước gương, dáng người hoàn mỹ chiếu vào trong gương, khoác lên ánh đèn dìu dịu.
Người này, rốt cuộc da mặt dày cỡ nào vậy?
Cô không dám nhìn, nghiêng đầu đi, “Không muốn! Em không muốn!”
“Anh dạy cho em. . . . . .” Anh ôm cô, đặt lên bồn rửa mặt, bắt đầu hôn cô, “Hoặc là, chúng ta cùng nhau học tập?”
“. . . . . .” Học tập cái gì? Cô mới không cần! Hình ảnh kia, thật là hứng thú tệ hại mà! Nhớ tới liền đỏ mặt, “Đừng! Anh tránh ra!”
“Đừng mà! Làm nhiều lần tất nhiên thành thầy giỏi. . . . . . Không cần bảo thủ như vậy. . . . . .” Anh cười nói.
“Anh thối tha, lưu manh! Làm ơn đi ngài luật sư! Tiêu Đại Luật Sư, anh là người đại diện cho pháp luật đấy có biết hay không?” Thật là càng nói càng kỳ cục rồi, người này là thầy sao?
Anh nhìn cô cúi đầu không chịu nâng dậy, nhìn mặt cô đỏ ửng, càng thêm động lòng, “Em gái, Tiêu Đại Luật Sư cũng vẫn là một người đàn ông. . . . . . Em biết anh thủ thân như ngọc có bao nhiêu khổ sở không?”
Một chữ “khổ”, mơ hồ không rõ. . . . . .
Phía sau cô là gương lạnh như băng, trước ngực, là ấm áp, nhắm mắt lại , ôm đầu ở ngực cô, bởi vì từng khổ, cho nên, ngọt, đến không dễ dàng. . . . . .
Cô không có ghen, càng sẽ không truy vấn ngọn nguồn cuối cùng anh ở với ai, buổi sáng ở trong xe Phạm Trọng, tận mắt thấy anh và Quách Cẩm Nhi, tận mắt thấy Quách Cẩm Nhi té vào khuỷu tay của anh, tâm tình khi đó, liền biết có nội tình như những năm trước vậy. Cũng giống như chuyện quần lót khi xưa thôi. . . . . .
Nhiều năm trước thân mật khăng khít, chỉ là bởi vì anh là anh hai của cô; sau lại đi Mĩ, cũng là bởi vì anh là anh hai của cô; cuối cùng về, cũng chỉ vì anh là anh hai của cô. Cùng bất kỳ người nào, một chút quan hệ cũng không có. . . . . .
Nhà họ Phạm.
Quách Cẩm Nhi lái xe trở lại, Phạm Trọng một thân dơ bẩn, ngồi ở ghế phụ, nhắm hai mắt, cũng không xuống xe, trên mặt là bùn cát và vết máu hỗn loạn, trên xe có khăn giấy, nhưng Quách Cẩm Nhi cũng không lau cho anh.
“Đến.” Quách Cẩm Nhi lạnh lùng nói.
Anh không lên tiếng, cũng không mở mắt ra, không biết là ngủ thiếp đi, hay là giả bộ.
Quách Cẩm Nhi chán ghét nhìn anh một cái, xuống xe vào nhà, ba mẹ Phạm Trọng ở đây, cô cũng không gọi ba mẹ, nói thẳng, “Phạm Trọng uống say, ở trong xe, tôi không lay được.” Nói xong, liền đi lên lầu.
Ba mẹ Phạm Trọng nhìn nhau, nồng nặc bi ai. . . . . .
Hai người không thể làm gì khác hơn là tự mình đứng dậy, đi ra cửa đón con trai.
Mở cửa xe, nhìn thấy dáng vẻ Phạm Trọng chật vật như vậy, nước mắt mẹ Phạm rơi xuống, che mặt khóc.
“Khóc cái gì khóc? Theo tôi, dứt khoát ném nó đi ra ngoài, coi như không có đứa con trai này thôi!” Hai hàng lông mày của ba Phạm đầy rối rắm, rõ ràng là khuyên bảo bạn già, nhưng giọng nói cũng là run rẩy. . . . . .
Đúng lúc Phạm Trọng tỉnh lại, nhìn ba mẹ cười ha hả, “Yên tâm, con còn chưa chết đâu. . . . . . Muốn ném thì còn sớm lắm. . . . . .”
Ba Phạm nghe,tát một cái, rống giận, “Sống như mày! Không bằng đi tìm chết!”
Mẹ Phạm dọa sợ, bắt lại cánh tay ông, chảy nước mắt trách cứ, “Ông nói mò gì vậy? Chúng ta chỉ có một đứa con trai này thôi!”
“Con trai như vậy! Không bằng không có!” Ba Phạm thịnh nộ, hất tay áo lên, đẩy mẹ Phạm ra, giận dữ ngút trời vào nhà.
Lưu lại một mình mẹ Phạm, mắt ướt nhòa đỡ con trai xuống xe, “ Trọng nhi, chậm một chút, con đi đâu mà biến thành như vậy? Trong nhà không phải không có rượu, muốn uống thì ở nhà uống…, nếu ở bên ngoài uống say, cũng gọi điện thoại về, để tài xế đón con, té thành như vậy, lòng mẹ rất đau. . . . . .”
“Mẹ. . . . . .” Ánh mắt vẫn luôn cười lạnh và đùa cợt, rốt cuộc đỏ ửng, “Đừng nói … Tự con đi, mẹ nghỉ ngơi đi. . . . . .”
Nói xong, khe khẽ mở tay của mẹ, tự mình bước cao bước thấp vào nhà.
Mẹ Phạm nhìn ở trong mắt, thương ở trong lòng, sao lại nhẫn tâm để cho anh đi một mình? Đuổi theo vịn anh, khóc ròng nói, “Đứa nhỏ ngốc, con phải thay đổi đi!Thay đổi để sống qua ngày với Cẩm Nhi cho tốt, mẹ van con. . . . . .”
Anh buồn bực không nói, mặc cho mẹ đỡ anh trở về phòng.
Quách Cẩm Nhi ở trong phòng, nhìn thấy anh thì cười nhạt một tiếng, “Ơ, Phạm đại công tử thế nhưng đến thăm tôi rồi hả ? Tôi có cần khấu tạ long ân không?”
Đầu Phạm Trọng có chút choáng, là mẹ dẫn anh tới nơi này, định thần nhìn lại, xoay người muốn đi.
“Đừng đi!” Mẹ Phạm cứng rắn lôi kéo cánh tay của anh, nói với Quách Cẩm Nhi : “ Sao lại nói chuyện như vậy?Cô nói như vậy không sợ mặt mũi cô không còn sao?”
Một câu đâm trúng chỗ yếu của Quách Cẩm Nhi , Quách Cẩm Nhi cả giận nói, “Tôi không còn mặt mũi? Tôi một không có vượt tường, hai không ra cửa. Tôi không còn mặt mũi? Không có mặt mũi là nhà họ Phạm các người! Trước khi tôi gả vào nhà các người ! Nhà các người cùng người này là một dạng, bên ngoài nhìn vẻ vang, kì thực thật dơ bẩn!”
Trong đôi mắt Phạm Trọng bắn ra băng hàn quang, lạnh lùng nói, “Cô có thể cút , không ai lưu cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.