Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 154: Giấc mơ
Cát Tường Dạ
26/07/2016
Sau đó, cô cũng không nhớ rõ mình đã nói cái gì, anh đã nói cái gì…..
Cô nhẹ nhàng ngủ thiếp đi, đi sâu vào giấc ngủ. Đêm hè nóng ran, có gió thổi, còn có sương mù trắng xoá khắp mọi nơi, văng vẳng xa xa tiếng Nhị Hồ, cùng với sương khói bao trùm lấy cô.
Trong chốc lát, cô không còn rõ là mình đang tỉnh hay mơ, chỉ là không muốn mở mắt ra, tiếng Nhị Hồ ai oán như trách móc giữa khung cảnh như chiếc khăn mỏng che mắt cô gái trẻ, tiếng chuông leng keng, quanh quẩn khắp không gian, lúc đứt quãng, lúc dồn dập, mơ mơ hồ hồ……..
Cô không hề nhảy múa nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, uyển chuyển.
Cô không rõ phương hướng, chỉ đi theo sự dẫn dắt của tiếng đàn kia, bước chân nhẹ nhàng phiêu dật……..
Tiếng đàn càng gần, lúc buồn lúc ai oán. Còn cô, làn váy và tóc đều tung bay, nhẹ nhàng di chuyển, nhưng không hề có phương hướng. Tiếng đàn không ngừng, bước chân không ngừng………
Tiếng đàn đột nhiên như giục giã, bước chân cũng nhanh hơn, đưa cô đến trước một con đường.
Không nhìn rõ con đường phía trước, cô không biết làm sao, cơ thể như bị làn sương mù bao kín, đột nhiên cơ thể cô bị nhấc bổng lên, đặt lên một lưng ngựa…….
Không biết cánh tay khoẻ mạnh kia là của ai, khi ngồi lên ngựa, lưng cô áp vào một lồng ngực ấm áp của một người nào đó. Một người cùng một người, hai người cưỡi ngựa đi ra khỏi sương mù, tiếng đàn theo đó mà réo rắt hơn……
Tiếng đàn chậm lại, vó ngựa cũng chậm lại. Cô nhìn ra, không còn mây mù sương khói, trước mắt cô là cảnh sông núi non xanh……
Cô có chút lơ đãng, đã qua Thiên Sơn rồi sao?
Cô đang định quay đầu lại, đột nhiên tiếng Nhị Hồ ngưng bặt, mọi thứ như ảo ảnh, biến mất hoàn toàn………
Cô bừng tỉnh, mở to mắt, ánh mặt trời đã chiếu vào đến cửa sổ……….
Thì ra là mơ, đúng là mơ rồi…….
Cô nằm vật xuống giường, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng đàn Nhị, mơ mơ hồ hồ……….
Cô không thể biết được người đằng sau là ai……..
Cô vùi đầu vào chăn, mong có thể loại tiếng đàn Nhị kia ra khỏi lỗ tai……….
Chợt nhớ tới cái gì đó, cô bật dậy mở máy tính, đeo tai nghe vào.
Rốt cuộc cô đã biết, vì sao mình có giấc mơ đó và vì sao cô có thể vượt qua Thiên Sơn trong chốc lát như thế……..
Cô điều khiển chuột đi qua đi lại trên bản đồ tìm kiếm, mặc kệ A Tổ ở một bên đang gào thét tên cô.
Từ Trường An, qua Đôn Hoàng, lại đến cửa Ngọc Môn……
Cô di chuyển rất nhanh, đến nỗi mây khói không kịp đuổi theo. Trong tai nghe văng vẳng tiếng Nhị Hồ trong trò chơi, như thôi thúc cô đi nhanh hơn……
Nhưng là, một con ngựa trắng và bạch mã hoảng tử không thấy xuất hiện, không có ai đưa cô qua Thiên Sơn…..
Tiếng đàn ngưng, cô rớt tuyến.
Tiếng đàn lại vang lên lần nữa, nhưng hình như là tiếng Quách Cẩm Nhi đang học đàn……
Cô bỏ tai nghe xuống, chuyện muốn đến không thể tránh.
Nhưng gì vừa rồi, chỉ là một giấc mơ……
Tiếng đàn của Quách Cẩm Nhi có vẻ như sẽ không dừng lại. Diệp Thanh Hòa tắt máy tính, thu dọn đồ đạc muốn ra ngoài.
Cô không có ý trách Quách Cẩm Nhi đánh đàn dở, vì hồi cô mới học đàn cũng khiến những người xung quanh bị hành hạ không ít. Chỉ là, tiếng đàn như thế lại thêm thời tiết như thế này, nếu ngồi trong nhà thực sự rất khó chịu……..
Cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, thả lỏng tinh thần.
Cô ra bắt xe buýt đến trường học.
Cô đi tới cửa hàng của Vương Triết trước, nhân tiện thăm rùa con, ăn trưa xong sẽ đến nhà Mục Xuyên.
Hôm nay Mục Xuyên ở nhà, cả nhà còn có bà nội anh, vừa dùng bữa trưa xong thấy cô đến rất mừng rỡ. Nhưng là, mẹ Mục nghe cô nói ăn cơm xong mới đến có chút không vui, còn nạt cô nếu lần sau cô còn thế nữa, bà sẽ giận cô!
Diệp Thanh Hòa phải làm mặt đáng thương, chọc bà nội cười mẹ Mục mới bỏ qua cho cô. Bà nội còn nói với cô: “Hay con cùng chuyển về đây sống! Đừng có khách khí!”
Mục Xuyên đứng một bên nghe cười nói: “Đây mới đúng là điều nội muốn, kể từ khi có Tiểu Hà thì cháu trai và đích tôn đều bị nội gạt sang một bên hết!”
“Con thì biết cái gì! Cháu gái quý hoá biết bao! Nội phải xót chứ! Hai người lớn nhỏ các con ở trong nhà này suốt rồi, còn muốn tranh thủ tình cảm gì nữa?” Bà nội nói xong, liền quay sang bàn tán xem tối nay nấu món ngon gì cho Diệp Thanh Hòa, còn nạt cô nhất định phải ở lại ăn cơm.
Mục Xuyên đang định ngồi xuống nói chuyện cùng Diệp Thanh Hòa thì có điện thoại đến, anh ra ngoài nghe.
Mục Xuyên trở vào xin lỗi Diệp Thanh Hòa và cả nhà, Diệp Thanh Hòa nói: “Anh Mục Xuyên, anh đừng khách khí, không phải mẹ Mục nói muốn em coi đây như là nhà sao? Làm gì có chuyện ở nhà mình mà còn để ý mấy chuyện đó chứ?”
Cô nói câu này, cả mẹ Mục và Mục Xuyên mắt đều sáng lên.
Mục Xuyên đi, mẹ Mục không khỏi than vãn: “Thật là, không phải là thầy giáo sao? Cũng không biết bận rộn chuyện gì, đến nhà hè cũng không được nghỉ nữa?”
Diệp Thanh Hòa cười: “Mẹ Mục, anh Mục Xuyên không phải chỉ là thầy giáo đâu ạ!”
“Cô! Cô đến xem bài tập của cháu đi!” Tiểu Trái Cây kéo kéo tay cô.
Diệp Thanh Hòa cười thầm, Tiểu Trái Cây này sáng sớm đã chơi trò chơi, lại còn viện cớ đi học bài, còn kéo cô theo, không phải là muốn chơi nữa đó chứ? Thật vất vả lắm cha nhóc mới ra ngoài, có người cô này làm bình phong cũng không đến nỗi nào…..
Nhưng phải nói thật là tên nhóc này rất thông minh, bài tập làm đúng rất nhiều, Diệp Thanh Hòa chỉ cần giúp chỉ ra vài chỗ sai. Nhưng đời không như mơ, Diệp Thanh Hòa ra quy định một lỗi sai thì phạt một giờ đồng hồ không được chơi, thế là Tiểu Trái Cây đáng thương đau khổ nghĩ đến thế là mất tong buổi chiều, chỉ có thể ngồi làm bài……
Nhìn dáng vẻ không phục của Tiểu Trái Cây cô không nhịn nổi bật cười, cô cứ có duyên với mấy đứa nhỏ mê trò chơi như cảm sao? Hết một lại một nữa!
Tiểu Trái Cây chăm chú làm bài tập, còn Diệp Thanh Hòa như thường lệ, cầm theo một cuốn sách, ngồi trước cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là ban công, hoa lá mọc xanh um, đoá tường vy nở rộ, trắng hồng xen lẫn, trông càng đẹp hơn dưới ánh mắt chiều. Không biết từ đâu vọng đến tiếng đàn piano, không to không nhỏ, vừa vặn với một không gian yên tĩnh như thế này…….
Hoàn cảnh như vậy vốn rất thích hợp cho cô đọc sách, cô cảm thấy rất thoải mái, thích thú nhìn ngắm mọi thứ, sách chỉ đọc được mấy trang cô liền ngủ quên…
Nơi mà cô có thể bình yên ngủ quên không chút đề phòng như thế không có nhiều, lúc giật mình tỉnh dậy, cô cũng tự hỏi mình, dường như cô đã xem nơi đây như nhà của mình….
Hơn nữa, lúc tỉnh dậy, đón cô là nụ cười ôn hoà của Mục Xuyên.
“Anh Mục Xuyên….. em ngủ quên mất……” Cô đỏ mặt, cúi đầu, phát hiện trên người mình còn đắp một chiếc chăn mỏng, chắc là Mục Xuyên đi về thấy cô ngủ quên nên đắp cho cô.
Mục Xuyên cười vui vẻ: “Mùa này giờ này buồn ngủ là chuyện bình thường! Chỉ là lần sau nhớ đắp mềm đó! Nếu không cứ ngủ thế sẽ bị cảm lạnh!”
Cô càng đỏ mặt hơn, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, không khỏi thốt lên: “Em ngủ lâu như vậy sao?”
“Đúng thế! Ngủ say như Tiểu Trư*, anh vào em cũng không biết!” Mục Xuyên cười nói.
*chú lợn con
Mỗi lần Mục Xuyên nói chuyện cô, trong giọng nói sẽ mang theo nhiều phần cưng chiều đối với trẻ nhỏ, anh gọi cô là Tiểu Trư, nhóc con, tiểu quỷ,….. vân vân mây mây. Mấy cách gọi này cô có chút không quen, nhưng không hề bài xích hay khó chịu, ngược lại có chút hưởng thụ. Nói như thế nào đi nữa, là một cô gái, cô luôn thích được cưng chiều hơn là tự mình gồng lên kiên cường………..
“Tiểu Trái Cây muốn đi bơi, em muốn đi cùng không?” Mục Xuyên lại hỏi.
Suy nghĩ của cô vẫn còn đang vắt vẻo trên mây, không có nghe rõ anh nói cái gì, chỉ thuận miệng đáp “Vâng…”, sau đó mới ý thức được, kêu “A” một tiếng.
“Thế nào?” Mục Xuyên hỏi.
“Em…….. không đi bơi đâu…….” Cô chỉ là vịt trên cạn, không thể…..
Mục Xuyên không muốn ép buộc cô: “Nói vậy thì em ở nhà đọc sách cũng được.”
Đột nhiên Tiểu Trái Cây xông vào: “Cô, cô! Cô sẽ không đi sao? Không học thì vĩnh viễn không biết nha! Cô, cô đi đi mà…”
Diệp Thanh Hòa không thể chịu đựng được mớ lí lẽ và nài nỉ của Tiểu Trái Cây, đành phải đồng ý.
Trước đó không biết là sẽ đi bơi, đương nhiên không mang theo đồ bơi, đành tạm thời mua một bộ. Lựa một hồi, cô chọn được một chiếc áo kiểu dáng ‘bảo thủ’, che phủ gần như hết cơ thể cô. Vốn định lấy chiếc màu đen, nhưng Tiểu Trái Cây nằng nặc không chịu, đòi cô mặc màu………. đỏ….
Tất cả hình thái vận động đều là quá sức đối với cô…..
Lúc cô đi đến mép hồ bơi, cảm giác như mình không còn là mình nữa, tay chân như mất cảm giác, co rút đứng bên cạnh hồ, không biết phải làm thế nào.
“Cô! Cô thật kém cỏi! Xem cháu đây!” Tiểu Trái Cây chìm xuống nước, giống như một con cá nhỏ, nhanh chóng mất tăm tích.
“Anh Mục Xuyên, nếu không, hay là…….” Cô định nói là hay là để cô về nhà đợi, nhưng không biết Tiểu Trái Cây lại ở đâu chồi lên, đi đến cạnh mép bể, hắt nước lên người cô, còn nói: “Cô, cô mau xuống đi, không cháu sẽ lên đó đẩy cô xuống đó!”
“Không được!” Đừng có đẩy cô xuống chứ…….
Cô sợ hãi nhìn nước: “Cô xuống…. xuống…… tự mình xuống….”
Hành động này của cô khiến Mục Xuyên bật cười ha ha: “Tiểu Hà, thật không thể nhìn ra, em cũng có cái không thể! Dù sao cũng đừng sợ! Đến đây, không sợ, để anh dạy em!”
Mục Xuyên đứng ở bờ bên kia lại, từng bước chậm rãi dụ cô xuống nước.
“Anh Mục Xuyên…….. hay anh đưa em cái phao bơi đi….” Cô đi được mấy bước, tay lại nắm chặt lấy tay vịn, có chết cũng không chịu buông, không chịu đi về phía trước.
“Dùng phao bơi thì sẽ rất lâu có thể bơi được! Cứ theo anh, anh không để em chết đuối đâu! Anh sẽ chỉ em!” Mục Xuyên cười nói với cô.
Cô lấy hết dũng khí của mình, chậm rãi bước từng bước về phía Mục Xuyên. Ra đến giữa hồ, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chính lúc buông lỏng này, cô bị trượt chân, ngã ngụm về phía trước, uống được không ít nước.
Cô chỉ kịp hô lên một tiếng “Anh….”, hai chữ còn lại còn chưa kịp hô, nước đã tràn vào lỗ mũi và lồng ngực rất khó chịu.
Mục Xuyên nhanh chóng bắt được tay cô, kéo người cô từ trong nước lên. Diệp Thanh Hòa cảm giác như được hồi sinh, cố sống cố chết ôm lấy vật có thể nổi kia, lớn tiếng ho khan, mắt vì bị nước tát mà chảy ít nước mắt.
Thật vất vả mới có thể hô hấp ổn định, hai mắt cô đỏ bừng, vừa ho khan vừa nói: “Anh Mục Xuyên…….. em……”
Chính cô không ý được giờ phút này trông cô rất đáng yêu, mặc dù mặc mẫu đồ bơi ‘bảo thủ’ nhưng vẫn để lộ ra cần cổ và cánh tay trắng nõn, hơn nữa màu đỏ càng làm nổi bật làn da của cô. Vì đi bơi nên cô phải thay chiếc kính lớn kia bằng kính bơi, lúc này kính bơi cũng không còn, để lộ ra một đôi mắt ươn ướt, hốc mắt phiếm hồng, vừa uỷ khuất vừa đáng thương gọi Mục Xuyên, khiến không ai có thể trách móc được……….
“Được rồi được rồi, không sao, là anh không tốt, không bảo vệ được em, anh xin lỗi….” Cô ôm chặt cứng người anh, khiến anh không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhẹ vỗ lưng cô an ủi, “Được rồi, chúng ta không bơi nữa, lên bờ nhé? Đi, lên bờ thôi………”
Tiểu Trái Cây bơi một vòng lại vòng lại, hướng Diệp Thanh Hòa đang rất ngượng ngùng: “Cô thật trẻ con! Lớn như thế còn làm nũng với papa! Trẻ con! Trẻ con! Chuyện nhỏ như thế này cũng không làm được!”
Lúc này Diệp Thanh Hòa mới phát hiện tư thế của cô và Mục Xuyên………
Quẫn bách vội vàng buông tay đẩy anh ra, nhưng là, lại làm chính mình ngã về phía sau…..
Mục Xuyên nhanh nhẹn bắt được cô, tránh cô uống nước hồ bơi thêm một lần nữa.
“Không cần để ý mấy chuyện đó nữa, việc cứu người là quan trọng hơn, hơn nữa anh Mục Xuyên cũng là chính nhân quân tử, chắc chắn không để ý mấy chuyện đó….” Cô tự nhủ.
Diệp Thanh Hòa nắm chặt ngón tay Mục Xuyên, không di chuyển.
“Sao vậy?” Mục Xuyên không biết phải làm sao bây giờ, bây giờ cô nhóc này đi cũng không chịu đi, nếu mà muốn đưa cô lên bờ thì phải ôm, mà như thế thì không hay cho lắm…. “Chúng ta, lên bờ đi?” Anh thử hỏi cô một câu, dắt tay cô, bước chậm rãi.
“Không được------“ Cô sống chết không chịu đi, chỉ nắm chặt ngón tay anh.
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ đứng ở chỗ này nhé?” Mục Xuyên dở khóc dở cười.
Cô không biết trả lời như thế nào, mím mím môi, vẻ mặt vừa chật vật vừa gây cười.
Mục Xuyên suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, nếu em sợ nước, chúng ta phải vượt qua nó trước! Anh dắt em, em đứng đó, chúng ta tập lấy hơi trước nhé!”
Mục Xuyên làm mẫu cho cô nhìn, chìm đầu vào trong nước sau đó lại nhô lên: “Em thử làm đi.”
“Không….. em không…….” Cô cắn môi, liều mạng lắc đầu.
Cứ như thế đi xuống bể rồi về sao? Đột nhiên Mục Xuyên nảy lên ý nghĩ xấu xa, nói với cô: “Thử một lần! Nếu không anh sẽ buông tay, mình em đứng đây đi!”
Vừa nói, anh liền làm luôn.
“Không……..Không muốn……. Anh Mục Xuyên……. Em….. Em thử một lần….. một lần…..” Cô cảm giác như mình sắp khóc đến nơi, việc này so với chạy 3000m còn đau khổ hơn…….
Cô nắm chặt ngón tay Mục Xuyên, anh làm mẫu lại cho cô một lần nữa, sửa lại kính bơi cho cô. Lúc này Diệp Thanh Hòa mới chậm rì rì cúi đầu xuống nước.
Chỉ hai giây, cô chồi lên ngay lập tức, rất hoàn hảo, không hề bị sặc nước…. ?!
“Em xem! Không tệ đúng không? Tiểu Hà của chúng ta thông minh như thế sao có thể sặc nước được? Giỏi lắm! Một lần nữa, thử một lần nữa…..” Mục Xuyên nắm lấy cơ hội khen ngợi cô hết lời… ?!
Diệp Thanh Hòa bĩu môi, hít vào: “Anh Mục Xuyên, anh không cảm thấy khen em như thế rất trái lương tâm sao?”
“Ách……” Mục Xuyên bị cô lật mặt, cũng cảm thấy rất buồn cười, “Là thật mà! Em đã tiến bộ hơn rất nhiều so với vừa nãy rồi! Em thử một lần nữa đi!”
Diệp Thanh Hòa không nói gì nữa, hít thật sâu, coi như tự mình chọc tức mình, sau đó, từ từ cúi xuống……..
Qua mấy lần, rốt cuộc đã bớt sợ nước, thời gian lấy hơi cũng dài hơn.
Sau đó, Mục Xuyên tập cùng cô. Cô lặn xuống, thầm đến thời gian, chưa đến thời gian cô đặt ra, cô tuyệt đối không chồi lên.
Tập cả một buổi chiều, ‘kĩ thuật’ nín thở của cô cũng không hề tệ, ít ra cũng không còn quá sợ nước, chỉ là….. từ đầu đến cuối cô không hề buông lỏng tay Mục Xuyên…….
Nhìn qua kính bơi, dưới bể nước là một thế giới khác, cô nhìn mình và Mục Xuyên cùng nhau nín thở dưới nước, trái tim cô như không còn sức nặng, hay là, do cô phát hiện ra bơi không khó khăn như cô tưởng…….
Trên đường về, Tiểu Trái Cây hào hứng hỏi cô: “Cô, cô bơi có vui không? Mai chúng ta lại đến nữa nhé?”
Có hay không? Cô tự hỏi mình.
Không phải là có được hay không mà là………. cô vô cùng sâu sắc hoài nghi khả năng học bơi của bản thân…..
“Cô, không phải cô sợ đó chứ?” Lại là chiêu khích tướng.
Diệp Thanh Hòa vỗ vỗ đầu nhóc con: “Đi thì đi, ai sợ ai!”
Cũng không phải là cô trúng chiêu khích tướng của Tiểu Trái Cây, mà là, cô cảm thấy, những buổi chiều như thế cũng rất tốt……
Cô nhẹ nhàng ngủ thiếp đi, đi sâu vào giấc ngủ. Đêm hè nóng ran, có gió thổi, còn có sương mù trắng xoá khắp mọi nơi, văng vẳng xa xa tiếng Nhị Hồ, cùng với sương khói bao trùm lấy cô.
Trong chốc lát, cô không còn rõ là mình đang tỉnh hay mơ, chỉ là không muốn mở mắt ra, tiếng Nhị Hồ ai oán như trách móc giữa khung cảnh như chiếc khăn mỏng che mắt cô gái trẻ, tiếng chuông leng keng, quanh quẩn khắp không gian, lúc đứt quãng, lúc dồn dập, mơ mơ hồ hồ……..
Cô không hề nhảy múa nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, uyển chuyển.
Cô không rõ phương hướng, chỉ đi theo sự dẫn dắt của tiếng đàn kia, bước chân nhẹ nhàng phiêu dật……..
Tiếng đàn càng gần, lúc buồn lúc ai oán. Còn cô, làn váy và tóc đều tung bay, nhẹ nhàng di chuyển, nhưng không hề có phương hướng. Tiếng đàn không ngừng, bước chân không ngừng………
Tiếng đàn đột nhiên như giục giã, bước chân cũng nhanh hơn, đưa cô đến trước một con đường.
Không nhìn rõ con đường phía trước, cô không biết làm sao, cơ thể như bị làn sương mù bao kín, đột nhiên cơ thể cô bị nhấc bổng lên, đặt lên một lưng ngựa…….
Không biết cánh tay khoẻ mạnh kia là của ai, khi ngồi lên ngựa, lưng cô áp vào một lồng ngực ấm áp của một người nào đó. Một người cùng một người, hai người cưỡi ngựa đi ra khỏi sương mù, tiếng đàn theo đó mà réo rắt hơn……
Tiếng đàn chậm lại, vó ngựa cũng chậm lại. Cô nhìn ra, không còn mây mù sương khói, trước mắt cô là cảnh sông núi non xanh……
Cô có chút lơ đãng, đã qua Thiên Sơn rồi sao?
Cô đang định quay đầu lại, đột nhiên tiếng Nhị Hồ ngưng bặt, mọi thứ như ảo ảnh, biến mất hoàn toàn………
Cô bừng tỉnh, mở to mắt, ánh mặt trời đã chiếu vào đến cửa sổ……….
Thì ra là mơ, đúng là mơ rồi…….
Cô nằm vật xuống giường, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng đàn Nhị, mơ mơ hồ hồ……….
Cô không thể biết được người đằng sau là ai……..
Cô vùi đầu vào chăn, mong có thể loại tiếng đàn Nhị kia ra khỏi lỗ tai……….
Chợt nhớ tới cái gì đó, cô bật dậy mở máy tính, đeo tai nghe vào.
Rốt cuộc cô đã biết, vì sao mình có giấc mơ đó và vì sao cô có thể vượt qua Thiên Sơn trong chốc lát như thế……..
Cô điều khiển chuột đi qua đi lại trên bản đồ tìm kiếm, mặc kệ A Tổ ở một bên đang gào thét tên cô.
Từ Trường An, qua Đôn Hoàng, lại đến cửa Ngọc Môn……
Cô di chuyển rất nhanh, đến nỗi mây khói không kịp đuổi theo. Trong tai nghe văng vẳng tiếng Nhị Hồ trong trò chơi, như thôi thúc cô đi nhanh hơn……
Nhưng là, một con ngựa trắng và bạch mã hoảng tử không thấy xuất hiện, không có ai đưa cô qua Thiên Sơn…..
Tiếng đàn ngưng, cô rớt tuyến.
Tiếng đàn lại vang lên lần nữa, nhưng hình như là tiếng Quách Cẩm Nhi đang học đàn……
Cô bỏ tai nghe xuống, chuyện muốn đến không thể tránh.
Nhưng gì vừa rồi, chỉ là một giấc mơ……
Tiếng đàn của Quách Cẩm Nhi có vẻ như sẽ không dừng lại. Diệp Thanh Hòa tắt máy tính, thu dọn đồ đạc muốn ra ngoài.
Cô không có ý trách Quách Cẩm Nhi đánh đàn dở, vì hồi cô mới học đàn cũng khiến những người xung quanh bị hành hạ không ít. Chỉ là, tiếng đàn như thế lại thêm thời tiết như thế này, nếu ngồi trong nhà thực sự rất khó chịu……..
Cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, thả lỏng tinh thần.
Cô ra bắt xe buýt đến trường học.
Cô đi tới cửa hàng của Vương Triết trước, nhân tiện thăm rùa con, ăn trưa xong sẽ đến nhà Mục Xuyên.
Hôm nay Mục Xuyên ở nhà, cả nhà còn có bà nội anh, vừa dùng bữa trưa xong thấy cô đến rất mừng rỡ. Nhưng là, mẹ Mục nghe cô nói ăn cơm xong mới đến có chút không vui, còn nạt cô nếu lần sau cô còn thế nữa, bà sẽ giận cô!
Diệp Thanh Hòa phải làm mặt đáng thương, chọc bà nội cười mẹ Mục mới bỏ qua cho cô. Bà nội còn nói với cô: “Hay con cùng chuyển về đây sống! Đừng có khách khí!”
Mục Xuyên đứng một bên nghe cười nói: “Đây mới đúng là điều nội muốn, kể từ khi có Tiểu Hà thì cháu trai và đích tôn đều bị nội gạt sang một bên hết!”
“Con thì biết cái gì! Cháu gái quý hoá biết bao! Nội phải xót chứ! Hai người lớn nhỏ các con ở trong nhà này suốt rồi, còn muốn tranh thủ tình cảm gì nữa?” Bà nội nói xong, liền quay sang bàn tán xem tối nay nấu món ngon gì cho Diệp Thanh Hòa, còn nạt cô nhất định phải ở lại ăn cơm.
Mục Xuyên đang định ngồi xuống nói chuyện cùng Diệp Thanh Hòa thì có điện thoại đến, anh ra ngoài nghe.
Mục Xuyên trở vào xin lỗi Diệp Thanh Hòa và cả nhà, Diệp Thanh Hòa nói: “Anh Mục Xuyên, anh đừng khách khí, không phải mẹ Mục nói muốn em coi đây như là nhà sao? Làm gì có chuyện ở nhà mình mà còn để ý mấy chuyện đó chứ?”
Cô nói câu này, cả mẹ Mục và Mục Xuyên mắt đều sáng lên.
Mục Xuyên đi, mẹ Mục không khỏi than vãn: “Thật là, không phải là thầy giáo sao? Cũng không biết bận rộn chuyện gì, đến nhà hè cũng không được nghỉ nữa?”
Diệp Thanh Hòa cười: “Mẹ Mục, anh Mục Xuyên không phải chỉ là thầy giáo đâu ạ!”
“Cô! Cô đến xem bài tập của cháu đi!” Tiểu Trái Cây kéo kéo tay cô.
Diệp Thanh Hòa cười thầm, Tiểu Trái Cây này sáng sớm đã chơi trò chơi, lại còn viện cớ đi học bài, còn kéo cô theo, không phải là muốn chơi nữa đó chứ? Thật vất vả lắm cha nhóc mới ra ngoài, có người cô này làm bình phong cũng không đến nỗi nào…..
Nhưng phải nói thật là tên nhóc này rất thông minh, bài tập làm đúng rất nhiều, Diệp Thanh Hòa chỉ cần giúp chỉ ra vài chỗ sai. Nhưng đời không như mơ, Diệp Thanh Hòa ra quy định một lỗi sai thì phạt một giờ đồng hồ không được chơi, thế là Tiểu Trái Cây đáng thương đau khổ nghĩ đến thế là mất tong buổi chiều, chỉ có thể ngồi làm bài……
Nhìn dáng vẻ không phục của Tiểu Trái Cây cô không nhịn nổi bật cười, cô cứ có duyên với mấy đứa nhỏ mê trò chơi như cảm sao? Hết một lại một nữa!
Tiểu Trái Cây chăm chú làm bài tập, còn Diệp Thanh Hòa như thường lệ, cầm theo một cuốn sách, ngồi trước cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là ban công, hoa lá mọc xanh um, đoá tường vy nở rộ, trắng hồng xen lẫn, trông càng đẹp hơn dưới ánh mắt chiều. Không biết từ đâu vọng đến tiếng đàn piano, không to không nhỏ, vừa vặn với một không gian yên tĩnh như thế này…….
Hoàn cảnh như vậy vốn rất thích hợp cho cô đọc sách, cô cảm thấy rất thoải mái, thích thú nhìn ngắm mọi thứ, sách chỉ đọc được mấy trang cô liền ngủ quên…
Nơi mà cô có thể bình yên ngủ quên không chút đề phòng như thế không có nhiều, lúc giật mình tỉnh dậy, cô cũng tự hỏi mình, dường như cô đã xem nơi đây như nhà của mình….
Hơn nữa, lúc tỉnh dậy, đón cô là nụ cười ôn hoà của Mục Xuyên.
“Anh Mục Xuyên….. em ngủ quên mất……” Cô đỏ mặt, cúi đầu, phát hiện trên người mình còn đắp một chiếc chăn mỏng, chắc là Mục Xuyên đi về thấy cô ngủ quên nên đắp cho cô.
Mục Xuyên cười vui vẻ: “Mùa này giờ này buồn ngủ là chuyện bình thường! Chỉ là lần sau nhớ đắp mềm đó! Nếu không cứ ngủ thế sẽ bị cảm lạnh!”
Cô càng đỏ mặt hơn, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, không khỏi thốt lên: “Em ngủ lâu như vậy sao?”
“Đúng thế! Ngủ say như Tiểu Trư*, anh vào em cũng không biết!” Mục Xuyên cười nói.
*chú lợn con
Mỗi lần Mục Xuyên nói chuyện cô, trong giọng nói sẽ mang theo nhiều phần cưng chiều đối với trẻ nhỏ, anh gọi cô là Tiểu Trư, nhóc con, tiểu quỷ,….. vân vân mây mây. Mấy cách gọi này cô có chút không quen, nhưng không hề bài xích hay khó chịu, ngược lại có chút hưởng thụ. Nói như thế nào đi nữa, là một cô gái, cô luôn thích được cưng chiều hơn là tự mình gồng lên kiên cường………..
“Tiểu Trái Cây muốn đi bơi, em muốn đi cùng không?” Mục Xuyên lại hỏi.
Suy nghĩ của cô vẫn còn đang vắt vẻo trên mây, không có nghe rõ anh nói cái gì, chỉ thuận miệng đáp “Vâng…”, sau đó mới ý thức được, kêu “A” một tiếng.
“Thế nào?” Mục Xuyên hỏi.
“Em…….. không đi bơi đâu…….” Cô chỉ là vịt trên cạn, không thể…..
Mục Xuyên không muốn ép buộc cô: “Nói vậy thì em ở nhà đọc sách cũng được.”
Đột nhiên Tiểu Trái Cây xông vào: “Cô, cô! Cô sẽ không đi sao? Không học thì vĩnh viễn không biết nha! Cô, cô đi đi mà…”
Diệp Thanh Hòa không thể chịu đựng được mớ lí lẽ và nài nỉ của Tiểu Trái Cây, đành phải đồng ý.
Trước đó không biết là sẽ đi bơi, đương nhiên không mang theo đồ bơi, đành tạm thời mua một bộ. Lựa một hồi, cô chọn được một chiếc áo kiểu dáng ‘bảo thủ’, che phủ gần như hết cơ thể cô. Vốn định lấy chiếc màu đen, nhưng Tiểu Trái Cây nằng nặc không chịu, đòi cô mặc màu………. đỏ….
Tất cả hình thái vận động đều là quá sức đối với cô…..
Lúc cô đi đến mép hồ bơi, cảm giác như mình không còn là mình nữa, tay chân như mất cảm giác, co rút đứng bên cạnh hồ, không biết phải làm thế nào.
“Cô! Cô thật kém cỏi! Xem cháu đây!” Tiểu Trái Cây chìm xuống nước, giống như một con cá nhỏ, nhanh chóng mất tăm tích.
“Anh Mục Xuyên, nếu không, hay là…….” Cô định nói là hay là để cô về nhà đợi, nhưng không biết Tiểu Trái Cây lại ở đâu chồi lên, đi đến cạnh mép bể, hắt nước lên người cô, còn nói: “Cô, cô mau xuống đi, không cháu sẽ lên đó đẩy cô xuống đó!”
“Không được!” Đừng có đẩy cô xuống chứ…….
Cô sợ hãi nhìn nước: “Cô xuống…. xuống…… tự mình xuống….”
Hành động này của cô khiến Mục Xuyên bật cười ha ha: “Tiểu Hà, thật không thể nhìn ra, em cũng có cái không thể! Dù sao cũng đừng sợ! Đến đây, không sợ, để anh dạy em!”
Mục Xuyên đứng ở bờ bên kia lại, từng bước chậm rãi dụ cô xuống nước.
“Anh Mục Xuyên…….. hay anh đưa em cái phao bơi đi….” Cô đi được mấy bước, tay lại nắm chặt lấy tay vịn, có chết cũng không chịu buông, không chịu đi về phía trước.
“Dùng phao bơi thì sẽ rất lâu có thể bơi được! Cứ theo anh, anh không để em chết đuối đâu! Anh sẽ chỉ em!” Mục Xuyên cười nói với cô.
Cô lấy hết dũng khí của mình, chậm rãi bước từng bước về phía Mục Xuyên. Ra đến giữa hồ, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chính lúc buông lỏng này, cô bị trượt chân, ngã ngụm về phía trước, uống được không ít nước.
Cô chỉ kịp hô lên một tiếng “Anh….”, hai chữ còn lại còn chưa kịp hô, nước đã tràn vào lỗ mũi và lồng ngực rất khó chịu.
Mục Xuyên nhanh chóng bắt được tay cô, kéo người cô từ trong nước lên. Diệp Thanh Hòa cảm giác như được hồi sinh, cố sống cố chết ôm lấy vật có thể nổi kia, lớn tiếng ho khan, mắt vì bị nước tát mà chảy ít nước mắt.
Thật vất vả mới có thể hô hấp ổn định, hai mắt cô đỏ bừng, vừa ho khan vừa nói: “Anh Mục Xuyên…….. em……”
Chính cô không ý được giờ phút này trông cô rất đáng yêu, mặc dù mặc mẫu đồ bơi ‘bảo thủ’ nhưng vẫn để lộ ra cần cổ và cánh tay trắng nõn, hơn nữa màu đỏ càng làm nổi bật làn da của cô. Vì đi bơi nên cô phải thay chiếc kính lớn kia bằng kính bơi, lúc này kính bơi cũng không còn, để lộ ra một đôi mắt ươn ướt, hốc mắt phiếm hồng, vừa uỷ khuất vừa đáng thương gọi Mục Xuyên, khiến không ai có thể trách móc được……….
“Được rồi được rồi, không sao, là anh không tốt, không bảo vệ được em, anh xin lỗi….” Cô ôm chặt cứng người anh, khiến anh không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhẹ vỗ lưng cô an ủi, “Được rồi, chúng ta không bơi nữa, lên bờ nhé? Đi, lên bờ thôi………”
Tiểu Trái Cây bơi một vòng lại vòng lại, hướng Diệp Thanh Hòa đang rất ngượng ngùng: “Cô thật trẻ con! Lớn như thế còn làm nũng với papa! Trẻ con! Trẻ con! Chuyện nhỏ như thế này cũng không làm được!”
Lúc này Diệp Thanh Hòa mới phát hiện tư thế của cô và Mục Xuyên………
Quẫn bách vội vàng buông tay đẩy anh ra, nhưng là, lại làm chính mình ngã về phía sau…..
Mục Xuyên nhanh nhẹn bắt được cô, tránh cô uống nước hồ bơi thêm một lần nữa.
“Không cần để ý mấy chuyện đó nữa, việc cứu người là quan trọng hơn, hơn nữa anh Mục Xuyên cũng là chính nhân quân tử, chắc chắn không để ý mấy chuyện đó….” Cô tự nhủ.
Diệp Thanh Hòa nắm chặt ngón tay Mục Xuyên, không di chuyển.
“Sao vậy?” Mục Xuyên không biết phải làm sao bây giờ, bây giờ cô nhóc này đi cũng không chịu đi, nếu mà muốn đưa cô lên bờ thì phải ôm, mà như thế thì không hay cho lắm…. “Chúng ta, lên bờ đi?” Anh thử hỏi cô một câu, dắt tay cô, bước chậm rãi.
“Không được------“ Cô sống chết không chịu đi, chỉ nắm chặt ngón tay anh.
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ đứng ở chỗ này nhé?” Mục Xuyên dở khóc dở cười.
Cô không biết trả lời như thế nào, mím mím môi, vẻ mặt vừa chật vật vừa gây cười.
Mục Xuyên suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, nếu em sợ nước, chúng ta phải vượt qua nó trước! Anh dắt em, em đứng đó, chúng ta tập lấy hơi trước nhé!”
Mục Xuyên làm mẫu cho cô nhìn, chìm đầu vào trong nước sau đó lại nhô lên: “Em thử làm đi.”
“Không….. em không…….” Cô cắn môi, liều mạng lắc đầu.
Cứ như thế đi xuống bể rồi về sao? Đột nhiên Mục Xuyên nảy lên ý nghĩ xấu xa, nói với cô: “Thử một lần! Nếu không anh sẽ buông tay, mình em đứng đây đi!”
Vừa nói, anh liền làm luôn.
“Không……..Không muốn……. Anh Mục Xuyên……. Em….. Em thử một lần….. một lần…..” Cô cảm giác như mình sắp khóc đến nơi, việc này so với chạy 3000m còn đau khổ hơn…….
Cô nắm chặt ngón tay Mục Xuyên, anh làm mẫu lại cho cô một lần nữa, sửa lại kính bơi cho cô. Lúc này Diệp Thanh Hòa mới chậm rì rì cúi đầu xuống nước.
Chỉ hai giây, cô chồi lên ngay lập tức, rất hoàn hảo, không hề bị sặc nước…. ?!
“Em xem! Không tệ đúng không? Tiểu Hà của chúng ta thông minh như thế sao có thể sặc nước được? Giỏi lắm! Một lần nữa, thử một lần nữa…..” Mục Xuyên nắm lấy cơ hội khen ngợi cô hết lời… ?!
Diệp Thanh Hòa bĩu môi, hít vào: “Anh Mục Xuyên, anh không cảm thấy khen em như thế rất trái lương tâm sao?”
“Ách……” Mục Xuyên bị cô lật mặt, cũng cảm thấy rất buồn cười, “Là thật mà! Em đã tiến bộ hơn rất nhiều so với vừa nãy rồi! Em thử một lần nữa đi!”
Diệp Thanh Hòa không nói gì nữa, hít thật sâu, coi như tự mình chọc tức mình, sau đó, từ từ cúi xuống……..
Qua mấy lần, rốt cuộc đã bớt sợ nước, thời gian lấy hơi cũng dài hơn.
Sau đó, Mục Xuyên tập cùng cô. Cô lặn xuống, thầm đến thời gian, chưa đến thời gian cô đặt ra, cô tuyệt đối không chồi lên.
Tập cả một buổi chiều, ‘kĩ thuật’ nín thở của cô cũng không hề tệ, ít ra cũng không còn quá sợ nước, chỉ là….. từ đầu đến cuối cô không hề buông lỏng tay Mục Xuyên…….
Nhìn qua kính bơi, dưới bể nước là một thế giới khác, cô nhìn mình và Mục Xuyên cùng nhau nín thở dưới nước, trái tim cô như không còn sức nặng, hay là, do cô phát hiện ra bơi không khó khăn như cô tưởng…….
Trên đường về, Tiểu Trái Cây hào hứng hỏi cô: “Cô, cô bơi có vui không? Mai chúng ta lại đến nữa nhé?”
Có hay không? Cô tự hỏi mình.
Không phải là có được hay không mà là………. cô vô cùng sâu sắc hoài nghi khả năng học bơi của bản thân…..
“Cô, không phải cô sợ đó chứ?” Lại là chiêu khích tướng.
Diệp Thanh Hòa vỗ vỗ đầu nhóc con: “Đi thì đi, ai sợ ai!”
Cũng không phải là cô trúng chiêu khích tướng của Tiểu Trái Cây, mà là, cô cảm thấy, những buổi chiều như thế cũng rất tốt……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.