Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 230: Giải thoát
Cát Tường Dạ
13/11/2016
Cục dân chính.
Ký tên, đổi văn bản, về sau chỉ là người qua đường, không còn liên quan.
Ba năm trước đây, hình ảnh đến nơi này vẫn hiện rành rành trước mắt, ba năm sau, cô vẫn còn tấm thân hoàn bích rút lui khỏi bức tường này, nghĩ đến, thật là một chuyện cười.
Phạm Trọng thật sự cho cô rất nhiều: nhà cửa, xe, tài sản kếch xù.
Những thứ này tương đương với những chuyện đã xảy ra với cô trong ba năm.
Cô không có dị nghị, dù anh không cho, hôm nay cô cũng sẽ ký tên, cuộc hôn nhân này, cô chịu đủ rồi, hành hạ mình, cũng hành hạ anh. . . . . .
Hai người một trước một sau ra ngoài cục dân chính, đã từng nhìn nhau chán ghét, căm ghét và oán hận, thứ gắn bó với hai người đã tháo bỏ, tất cả như những đám mây mỏng manh trên bầu trời ngày hạ, cuối cùng sẽ có một ngày bị gió thổi đi. . . . . .
Đi tới ven đường, hai người đồng thời dừng bước, anh ở sau lưng, chợt nói, “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?”
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu, bất kỳ chuyện xưa nào cũng cần một dấu chấm tròn kết thúc, mà không phải là một dấu chấm lửng, phải giải quyết dấu chấm lửng này rõ ràng, để kết thúc triệt để, đối với cô, cũng giống như vậy.
Hai người tìm một nhà hàng gần đây.
Đã ba năm cô không có một bữa ăn ngon, người gầy gò không ít, hôm nay là một ngày mới, cô quyết định bắt đầu từ việc ăn cơm, sống thật tốt, cho nên món ăn lên, liền nghiêm túc ăn.
Thế nhưng anh vẫn không động đũa, cũng không quấy rầy cô ăn cơm, thỉnh thoảng uống một hớp nước.
Cho đến khi cô ăn xong, để đũa xuống rồi, anh mới hỏi cô, “Ăn no?”
Trong dạ dày, cảm giác rất ấm áp dễ chịu, chết qua một lần, còn có thể nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ, quan trọng nhất là, sống chết vừa đi, cơn ác mộng tỉnh lại, hít thở được bầu không khí của tự do, còn có thể bay lượn dưới ánh mặt trời một lần nữa, thật sự rất thoải mái. . . . . .
Yêu và hận, cuối cùng vẫn phải đặt xuống . . . . .
Cho nên, cô gật đầu một cái, “Đúng vậy.” Đồng thời chú ý tới bát đũa của anh, “Anh chưa ăn?”
Anh không trả lời vấn đề này, chỉ là ngưng mắt nhìn cô, nói với cô một tiếng, “Thật xin lỗi. . . . . .”
Cho tới bây giờ, giữa bọn họ chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau, bắt đầu từ đêm cưới anh không đụng vào cô, giữa hai người liền giương cung bạt kiếm tràn đầy khói lửa, một lạnh lùng không chịu nói nhiều một câu, một đến gần liền châm chọc khiêu khích, giờ phút này một tiếng xin lỗi thiếu chút nữa làm cô muốn rơi lệ. . . . . .
Dùng thời gian cực ngắn nói rõ chuyện cũ trước kia, cô nhẹ nhàng chấm khóe mắt, để tránh phải trang điểm lại. Ba năm hôn nhân, khiến cô tiều tụy không chịu nổi, hôm nay là ngày bắt đầu lại, cho nên trang điểm cũng cực kỳ mất tâm tư.
Cho đến khi sóng nước mãnh liệt rút đi, cô mới nhìn anh mỉm cười, “Phạm Trọng, anh tin không? Thật ra thì tôi thật sự đã muốn cùng anh trải qua một đời thật tốt. . . . . .”
Ngày đó nhà họ Tiêu thông báo kết hôn rộng rãi, nhưng Tiêu Y Đình lại đến nhà họ Quách , thanh mình anh không biết chuyện gì cả, anh sẽ không kết hôn với cô. . . . . .
Ngay lúc đó cô rất mất mặt, cha mẹ và anh trai nhìn cô cúi đầu, quở trách cô làm họ mất mặt, mà lúc này đây, Phạm Trọng lại xuất hiện bên cạnh cô, học thức và gia thế không thua Tiêu Y Đình, anh so với Tiêu Y Đình càng dịu dàng và thân thiết,một cô gái đã chạy theo tình yêu một quãng đường dài suốt nhiều năm, vẫn không có được người đàn ông đó, một nửa vì giận dỗi, giận Tiêu Y Đình,cũng giận trong nhà, mà một nửa kia, đó là mong chờ, có lẽ, cùng sống với một người đàn ông như vậy, coi như không yêu, cũng sẽ không quá cực khổ. . . . . .
Về sau, người trong nhà gặp được anh, bộ dạng như lo sợ cô không xứng với người ta, vội vàng cho cô lập gia đình. . . . . .
Lúc ấy anh 27, tuổi cũng không nhỏ, nhà họ Phạm chỉ có một đứa con trai độc nhất, hi vọng anh nhanh chóng kết hôn, kéo dài hương quả, huống chi, cô cũng không kém, vì vậy, cuộc hôn nhân này liền quyết định. . . . . .
Lúc chuẩn bị hôn lễ, có lẽ cũng nở mày nở mặt , bạn bè thân thích ai cũng nói cô gả vào chỗ tốt, ngay cả mẹ Tiêu Y Đình khi thấy cô, cũng mặt ngoài ôn nhu nhưng lơ đãng biểu lộ không phục,cô nghĩ, tất cả thù hận, đều đã trả qua hôn lễ này. . . . . .
Ai biết, phong cảnh này kéo dài ba năm, anh dịu dàng nhưng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. . . . . .
Chuyện về sau, cô không muốn nhớ, lẳng lặng nhìn anh, lẳng lặng mỉm cười.
Bộ dáng của anh so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu, đã từng là một chàng trai sáng lạng, trong ba năm này, chịu hết nhục mạ cùng châm chọc, mà tất cả đều có liên quan đến cô.
Nếu như không phải là cô không cách nào đè nén mọi thứ mà phát giận với người nhà của anh, không nói ra bí mật của anh cho ba mẹ Phạm, thì cuộc sống của anh mặt ngoài ít nhất là yên bình, ba mẹ của anh sẽ không vì biết bí mật mà đau lòng muốn chết, sẽ không vừa thấy là đối với anh không đánh thì mắng, anh cũng sẽ không rời đi, không phải ở bên ngoài trải qua cuộc sống rượu chè khiến người không ra người, quỷ không ra quỷ, đến nỗi chàng trai như hoa của ngày xưa cũng héo úa . . . . .
Giờ phút này ngồi đối diện anh, nỗi hận của nhiều năm đã không còn liên quan đến cô, cuối cùng cô cũng được giải thoát, mặc dù ba năm bị tổn thương đó rất đau, nhưng dù sao cũng chưa từng yêu sâu đậm, đối với cô, không khí tự do còn vui hơn cả những thứ đau này, cho nên, tất cả đều sẽ qua , cô tin tưởng vào tương lai sau này. Đến đây, thậm chí cô thấy thật may mắn, anh chưa từng động tới mình. . . . . .
Mà anh. . . . . .
Chợt , đối với anh lại có mấy phần đồng tình. . . . . .
Anh nghe lời cô nói cũng không có quá nhiều vẻ mặt, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, mỗi cô gái đến với anh, cũng từng mong đợi có thể tiếp tục cùng anh, chỉ là, không có người nào giống như cô, chân chính đi vào cuộc sống của anh mà thôi, cho nên, anh không cảm thấy kỳ quái. . . . . .
Chỉ là, anh cũng chưa từng nói với ai, mỗi ngày đối mặt với ánh mắt đau lòng và trách cứ của ba mẹ, anh đã từng nghĩ tới, nếu cưới vợ thì cũng nên sinh con? Trở lại quỹ đạo bình thường, vậy mà, anh không làm được. . . . . .
Không những không làm được, càng muốn ép buộc mình, ngược lại càng thêm khổ sở. . . . . .
Rốt cuộc, càng ngày càng đi xa, cuộc sống càng thêm thối nát, càng thêm tăm tối. . . . . .
Anh gật đầu một cái, “Là tôi có lỗi với em. . . . . .”
Thật xin lỗi, ba chữ này thường không thể bù đắp cái gì, nhưng với hai người, lại có một chút tác dụng để cho lá chắn cứng rắn giữa hai người phải phá vỡ.
Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể thở dài.
Mấy ngày nay, nghĩ tới nghĩ lui, mỗi vấn đề đều đã nghĩ thấu đáo, không cần rối rắm ai đúng ai sai, cười khổ, nhìn anh thương hại, “Phạm Trọng, thật ra thì chúng ta là cùng một loại người, không những yêu cùng một người, ngay cả tính cố chấp cũng giống nhau, khác biệt chính là, tôi yêu ở ngoài sáng, anh yêu ở trong bóng tối, cho nên, thương tổn của tôi cũng ở chỗ sáng, mà thương tổn của anh lại ở trong bóng tối. Kết quả chính là thương thế của tôi dễ dàng chữa khỏi, mà anh. . . . . .”
Cô lắc đầu một cái, không có nói tiếp. Từ đó về sau, cô giải thoát, tự do, có thể bay lượn, mà anh, vẫn còn bị thế giới âm u bao phủ, thậm chí, tư cách biểu đạt cũng không có. . . . . .
“Phạm Trọng, anh so với tôi thì đáng thương hơn. . . . . .” Cô cười, “Người đời vẫn luôn tầm thường như vậy, một khi phát hiện kẻ đáng thương hơn mình, lập tức chó chê mèo lắm lông, vui sướng khi người gặp họa . . . . .”
Những lời này, có một chút vui đùa, anh cũng cười, mặc dù cười đến chua xót.
“Thật xin lỗi.” Anh vẫn nói ba chữ này, “Nếu như cô về nhà mà bọn họ có hỏi, cô nói thế nào thì nói, toàn bộ cứ đẩy qua tôi.”
“Tất cả vốn là anh sai!” Cô cười nói.
Anh cũng cười một tiếng, gật đầu, “Phải , còn có ba mẹ tôi, không nên trách bọn họ, lỗi duy nhất của họ, là không có vận khí mới có đứa con trai vô dụng như tôi.”
Cô cũng gật đầu. Lúc đi học có nghe nói qua đồng tính, cũng biết một chút, khi đó đối với chuyện này cũng bày tỏ thấu hiểu, chỉ khi nào chồng của mình cũng thế, vậy thì không thể thấu hiểu nổi, trong ba năm này, chú ý qua các trang web, cũng xem rất nhiều chuyện đồng tính, bên trong là máu , nước mắt cùng chua cay, để cho cô khóc đến khi ngủ, về phần tiếng lòng của ba mẹ khóc ra máu, cô càng thêm hiểu, họ chỉ hi vọng con trai trở về đường chính, dù là bỏ ra mạng già cũng nguyện ý. . . . . .
Ngược lại là cô, những oán hận không thể làm gì Phạm Trọng liền chuyển dời lên người ba mẹ anh, khiến hai người có rất nhiều uất ức. . . . . .
“Phạm trọng, tôi đã chết qua một lần, hôm nay còn sống, chính là sinh mạng mới, những chuyện đã qua tôi sẽ không oán hận bất cứ ai, bởi vì oán hận thì đồng nghĩa với ghi hận, ghi hận thì đồng nghĩa với không buông tha mình, tôi sẽ không để mình rơi vào lốc xoáy này, tôi sẽ dễ dàng sống, ngược lại anh…anh vẫn nên chú ý đến mình. . . . . .”
Ngón tay của anh nắm ly nước, nhìn ngón tay bị đè đến biến dạng, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Không cần nói tôi. Tôi rất tốt.”
Sau khi cô nghe, thở dài, “Phạm Trọng, anh có tin hay không, tôi rất hiểu rõ anh? Tôi nói rồi, chúng ta là cùng một loại người. Thật ra thì, cho tới bây giờ tôi cũng không kỳ thị đồng tính, chỉ là, không thể nào chấp nhận được chồng của mình là đồng tính mà thôi, nếu như chúng ta không phải vợ chồng, thì có lẽ tôi sẽ trở thành bạn bè của anh, thậm chí là tri kỷ.”
Anh nhìn chằm chằm ly nước, khóe môi mơ hồ cười, “Tôi không phải người tốt.”
“Phải! Tôi cũng chưa nói anh là người tốt! Nói đến thế thôi, tôi may mắn sống lại, chính anh tự giải quyết cho tốt đi, người xấu!” Cô chuẩn bị rời đi.
Anh chuẩn bị tính tiền, cô lại nói: “ Anh cứ ngồi ăn một chút đi, người xấu! Tôi đi trước.”
Anh cũng không đưa cô đi, chỉ nói, “Về sau. . . . . . Nếu như có khó khăn gì, có thể tới tìm tôi, về tiến bạc, không thành vấn đề. . . . . .”
“Tôi không thiếu tiền! Nếu như tôi về nhà mẹ đẻ sống không tốt, thứ anh để lại cho tôi, cũng đủ nửa đời sau không buồn không lo rồi, gặp lại, Phạm Trọng.” Cô đi, không quay đầu lại.
Mà anh, vẫn gọi phục vụ tính tiền, cũng không có ăn chút gì, ra cửa lái xe, đi hướng ngược lại với cô . . . . .
Ký tên, đổi văn bản, về sau chỉ là người qua đường, không còn liên quan.
Ba năm trước đây, hình ảnh đến nơi này vẫn hiện rành rành trước mắt, ba năm sau, cô vẫn còn tấm thân hoàn bích rút lui khỏi bức tường này, nghĩ đến, thật là một chuyện cười.
Phạm Trọng thật sự cho cô rất nhiều: nhà cửa, xe, tài sản kếch xù.
Những thứ này tương đương với những chuyện đã xảy ra với cô trong ba năm.
Cô không có dị nghị, dù anh không cho, hôm nay cô cũng sẽ ký tên, cuộc hôn nhân này, cô chịu đủ rồi, hành hạ mình, cũng hành hạ anh. . . . . .
Hai người một trước một sau ra ngoài cục dân chính, đã từng nhìn nhau chán ghét, căm ghét và oán hận, thứ gắn bó với hai người đã tháo bỏ, tất cả như những đám mây mỏng manh trên bầu trời ngày hạ, cuối cùng sẽ có một ngày bị gió thổi đi. . . . . .
Đi tới ven đường, hai người đồng thời dừng bước, anh ở sau lưng, chợt nói, “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?”
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu, bất kỳ chuyện xưa nào cũng cần một dấu chấm tròn kết thúc, mà không phải là một dấu chấm lửng, phải giải quyết dấu chấm lửng này rõ ràng, để kết thúc triệt để, đối với cô, cũng giống như vậy.
Hai người tìm một nhà hàng gần đây.
Đã ba năm cô không có một bữa ăn ngon, người gầy gò không ít, hôm nay là một ngày mới, cô quyết định bắt đầu từ việc ăn cơm, sống thật tốt, cho nên món ăn lên, liền nghiêm túc ăn.
Thế nhưng anh vẫn không động đũa, cũng không quấy rầy cô ăn cơm, thỉnh thoảng uống một hớp nước.
Cho đến khi cô ăn xong, để đũa xuống rồi, anh mới hỏi cô, “Ăn no?”
Trong dạ dày, cảm giác rất ấm áp dễ chịu, chết qua một lần, còn có thể nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ, quan trọng nhất là, sống chết vừa đi, cơn ác mộng tỉnh lại, hít thở được bầu không khí của tự do, còn có thể bay lượn dưới ánh mặt trời một lần nữa, thật sự rất thoải mái. . . . . .
Yêu và hận, cuối cùng vẫn phải đặt xuống . . . . .
Cho nên, cô gật đầu một cái, “Đúng vậy.” Đồng thời chú ý tới bát đũa của anh, “Anh chưa ăn?”
Anh không trả lời vấn đề này, chỉ là ngưng mắt nhìn cô, nói với cô một tiếng, “Thật xin lỗi. . . . . .”
Cho tới bây giờ, giữa bọn họ chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau, bắt đầu từ đêm cưới anh không đụng vào cô, giữa hai người liền giương cung bạt kiếm tràn đầy khói lửa, một lạnh lùng không chịu nói nhiều một câu, một đến gần liền châm chọc khiêu khích, giờ phút này một tiếng xin lỗi thiếu chút nữa làm cô muốn rơi lệ. . . . . .
Dùng thời gian cực ngắn nói rõ chuyện cũ trước kia, cô nhẹ nhàng chấm khóe mắt, để tránh phải trang điểm lại. Ba năm hôn nhân, khiến cô tiều tụy không chịu nổi, hôm nay là ngày bắt đầu lại, cho nên trang điểm cũng cực kỳ mất tâm tư.
Cho đến khi sóng nước mãnh liệt rút đi, cô mới nhìn anh mỉm cười, “Phạm Trọng, anh tin không? Thật ra thì tôi thật sự đã muốn cùng anh trải qua một đời thật tốt. . . . . .”
Ngày đó nhà họ Tiêu thông báo kết hôn rộng rãi, nhưng Tiêu Y Đình lại đến nhà họ Quách , thanh mình anh không biết chuyện gì cả, anh sẽ không kết hôn với cô. . . . . .
Ngay lúc đó cô rất mất mặt, cha mẹ và anh trai nhìn cô cúi đầu, quở trách cô làm họ mất mặt, mà lúc này đây, Phạm Trọng lại xuất hiện bên cạnh cô, học thức và gia thế không thua Tiêu Y Đình, anh so với Tiêu Y Đình càng dịu dàng và thân thiết,một cô gái đã chạy theo tình yêu một quãng đường dài suốt nhiều năm, vẫn không có được người đàn ông đó, một nửa vì giận dỗi, giận Tiêu Y Đình,cũng giận trong nhà, mà một nửa kia, đó là mong chờ, có lẽ, cùng sống với một người đàn ông như vậy, coi như không yêu, cũng sẽ không quá cực khổ. . . . . .
Về sau, người trong nhà gặp được anh, bộ dạng như lo sợ cô không xứng với người ta, vội vàng cho cô lập gia đình. . . . . .
Lúc ấy anh 27, tuổi cũng không nhỏ, nhà họ Phạm chỉ có một đứa con trai độc nhất, hi vọng anh nhanh chóng kết hôn, kéo dài hương quả, huống chi, cô cũng không kém, vì vậy, cuộc hôn nhân này liền quyết định. . . . . .
Lúc chuẩn bị hôn lễ, có lẽ cũng nở mày nở mặt , bạn bè thân thích ai cũng nói cô gả vào chỗ tốt, ngay cả mẹ Tiêu Y Đình khi thấy cô, cũng mặt ngoài ôn nhu nhưng lơ đãng biểu lộ không phục,cô nghĩ, tất cả thù hận, đều đã trả qua hôn lễ này. . . . . .
Ai biết, phong cảnh này kéo dài ba năm, anh dịu dàng nhưng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. . . . . .
Chuyện về sau, cô không muốn nhớ, lẳng lặng nhìn anh, lẳng lặng mỉm cười.
Bộ dáng của anh so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu, đã từng là một chàng trai sáng lạng, trong ba năm này, chịu hết nhục mạ cùng châm chọc, mà tất cả đều có liên quan đến cô.
Nếu như không phải là cô không cách nào đè nén mọi thứ mà phát giận với người nhà của anh, không nói ra bí mật của anh cho ba mẹ Phạm, thì cuộc sống của anh mặt ngoài ít nhất là yên bình, ba mẹ của anh sẽ không vì biết bí mật mà đau lòng muốn chết, sẽ không vừa thấy là đối với anh không đánh thì mắng, anh cũng sẽ không rời đi, không phải ở bên ngoài trải qua cuộc sống rượu chè khiến người không ra người, quỷ không ra quỷ, đến nỗi chàng trai như hoa của ngày xưa cũng héo úa . . . . .
Giờ phút này ngồi đối diện anh, nỗi hận của nhiều năm đã không còn liên quan đến cô, cuối cùng cô cũng được giải thoát, mặc dù ba năm bị tổn thương đó rất đau, nhưng dù sao cũng chưa từng yêu sâu đậm, đối với cô, không khí tự do còn vui hơn cả những thứ đau này, cho nên, tất cả đều sẽ qua , cô tin tưởng vào tương lai sau này. Đến đây, thậm chí cô thấy thật may mắn, anh chưa từng động tới mình. . . . . .
Mà anh. . . . . .
Chợt , đối với anh lại có mấy phần đồng tình. . . . . .
Anh nghe lời cô nói cũng không có quá nhiều vẻ mặt, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, mỗi cô gái đến với anh, cũng từng mong đợi có thể tiếp tục cùng anh, chỉ là, không có người nào giống như cô, chân chính đi vào cuộc sống của anh mà thôi, cho nên, anh không cảm thấy kỳ quái. . . . . .
Chỉ là, anh cũng chưa từng nói với ai, mỗi ngày đối mặt với ánh mắt đau lòng và trách cứ của ba mẹ, anh đã từng nghĩ tới, nếu cưới vợ thì cũng nên sinh con? Trở lại quỹ đạo bình thường, vậy mà, anh không làm được. . . . . .
Không những không làm được, càng muốn ép buộc mình, ngược lại càng thêm khổ sở. . . . . .
Rốt cuộc, càng ngày càng đi xa, cuộc sống càng thêm thối nát, càng thêm tăm tối. . . . . .
Anh gật đầu một cái, “Là tôi có lỗi với em. . . . . .”
Thật xin lỗi, ba chữ này thường không thể bù đắp cái gì, nhưng với hai người, lại có một chút tác dụng để cho lá chắn cứng rắn giữa hai người phải phá vỡ.
Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể thở dài.
Mấy ngày nay, nghĩ tới nghĩ lui, mỗi vấn đề đều đã nghĩ thấu đáo, không cần rối rắm ai đúng ai sai, cười khổ, nhìn anh thương hại, “Phạm Trọng, thật ra thì chúng ta là cùng một loại người, không những yêu cùng một người, ngay cả tính cố chấp cũng giống nhau, khác biệt chính là, tôi yêu ở ngoài sáng, anh yêu ở trong bóng tối, cho nên, thương tổn của tôi cũng ở chỗ sáng, mà thương tổn của anh lại ở trong bóng tối. Kết quả chính là thương thế của tôi dễ dàng chữa khỏi, mà anh. . . . . .”
Cô lắc đầu một cái, không có nói tiếp. Từ đó về sau, cô giải thoát, tự do, có thể bay lượn, mà anh, vẫn còn bị thế giới âm u bao phủ, thậm chí, tư cách biểu đạt cũng không có. . . . . .
“Phạm Trọng, anh so với tôi thì đáng thương hơn. . . . . .” Cô cười, “Người đời vẫn luôn tầm thường như vậy, một khi phát hiện kẻ đáng thương hơn mình, lập tức chó chê mèo lắm lông, vui sướng khi người gặp họa . . . . .”
Những lời này, có một chút vui đùa, anh cũng cười, mặc dù cười đến chua xót.
“Thật xin lỗi.” Anh vẫn nói ba chữ này, “Nếu như cô về nhà mà bọn họ có hỏi, cô nói thế nào thì nói, toàn bộ cứ đẩy qua tôi.”
“Tất cả vốn là anh sai!” Cô cười nói.
Anh cũng cười một tiếng, gật đầu, “Phải , còn có ba mẹ tôi, không nên trách bọn họ, lỗi duy nhất của họ, là không có vận khí mới có đứa con trai vô dụng như tôi.”
Cô cũng gật đầu. Lúc đi học có nghe nói qua đồng tính, cũng biết một chút, khi đó đối với chuyện này cũng bày tỏ thấu hiểu, chỉ khi nào chồng của mình cũng thế, vậy thì không thể thấu hiểu nổi, trong ba năm này, chú ý qua các trang web, cũng xem rất nhiều chuyện đồng tính, bên trong là máu , nước mắt cùng chua cay, để cho cô khóc đến khi ngủ, về phần tiếng lòng của ba mẹ khóc ra máu, cô càng thêm hiểu, họ chỉ hi vọng con trai trở về đường chính, dù là bỏ ra mạng già cũng nguyện ý. . . . . .
Ngược lại là cô, những oán hận không thể làm gì Phạm Trọng liền chuyển dời lên người ba mẹ anh, khiến hai người có rất nhiều uất ức. . . . . .
“Phạm trọng, tôi đã chết qua một lần, hôm nay còn sống, chính là sinh mạng mới, những chuyện đã qua tôi sẽ không oán hận bất cứ ai, bởi vì oán hận thì đồng nghĩa với ghi hận, ghi hận thì đồng nghĩa với không buông tha mình, tôi sẽ không để mình rơi vào lốc xoáy này, tôi sẽ dễ dàng sống, ngược lại anh…anh vẫn nên chú ý đến mình. . . . . .”
Ngón tay của anh nắm ly nước, nhìn ngón tay bị đè đến biến dạng, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Không cần nói tôi. Tôi rất tốt.”
Sau khi cô nghe, thở dài, “Phạm Trọng, anh có tin hay không, tôi rất hiểu rõ anh? Tôi nói rồi, chúng ta là cùng một loại người. Thật ra thì, cho tới bây giờ tôi cũng không kỳ thị đồng tính, chỉ là, không thể nào chấp nhận được chồng của mình là đồng tính mà thôi, nếu như chúng ta không phải vợ chồng, thì có lẽ tôi sẽ trở thành bạn bè của anh, thậm chí là tri kỷ.”
Anh nhìn chằm chằm ly nước, khóe môi mơ hồ cười, “Tôi không phải người tốt.”
“Phải! Tôi cũng chưa nói anh là người tốt! Nói đến thế thôi, tôi may mắn sống lại, chính anh tự giải quyết cho tốt đi, người xấu!” Cô chuẩn bị rời đi.
Anh chuẩn bị tính tiền, cô lại nói: “ Anh cứ ngồi ăn một chút đi, người xấu! Tôi đi trước.”
Anh cũng không đưa cô đi, chỉ nói, “Về sau. . . . . . Nếu như có khó khăn gì, có thể tới tìm tôi, về tiến bạc, không thành vấn đề. . . . . .”
“Tôi không thiếu tiền! Nếu như tôi về nhà mẹ đẻ sống không tốt, thứ anh để lại cho tôi, cũng đủ nửa đời sau không buồn không lo rồi, gặp lại, Phạm Trọng.” Cô đi, không quay đầu lại.
Mà anh, vẫn gọi phục vụ tính tiền, cũng không có ăn chút gì, ra cửa lái xe, đi hướng ngược lại với cô . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.