Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 189: Không có gì không bỏ được
Cát Tường Dạ
17/09/2016
Trước đấy là tranh chữ, hôm nay là tấm hình này.
Không biết vì sao, giờ phút này, trong lòng lại bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không như lần tranh chữ bị xé khan cả giọng như vậy, có thể, mình đã trải qua quá nhiều chuyện thôi. . . . . .
Tự hỏi, điện thoại lại rung lên.
Hai chữ “Anh hai” xuất hiện trên màn hình.
Điện thoại? Cùng sống chung một mái nhà có chuyện gì không đến phòng nói lại gọi điện thoại?
"Alô?" Cô nói nhỏ.
"Em gái, là anh. . . . . ." Giọng anh cũng thật thấp, trong đêm tối yên tĩnh, lại hết sức rõ ràng, kể cả hô hấp của anh, giống như đang ở bên tai cô, luồng hơi thở, quẩn quanh bên cô.
Tất nhiên cô biết là anh. . . . . .
Đưa điện thoại di động thoáng cách xa lỗ tai, để cho luồng hơi thở kia không rõ ràng như vậy, "Anh hai. . . . . . Trễ như thế, có chuyện gì sao?"
"Ưmh. . . . . ." Anh hơi chần chờ, "Em gái, có một chuyện muốn xin lỗi em. . . . . ."
"Cái gì?" Cô mơ hồ , nghĩ tới vì sao anh phải xin lỗi, chẳng lẽ hình này có liên quan tới anh?
"Anh. . . . . . Không cẩn thận làm hư tấm hình của em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
". . . . . ." Thật đúng là như vậy, nhưng mà, một chút cảm giác tức giận cũng không có, chẳng những không có, ngược lại vô cùng may mắn, may mắn là anh. . . . . .
Cô cũng không biết vì sao có cảm giác như thế, cô vẫn còn nhớ, mùa hè năm ấy anh xé bỏ tác phẩm của cha, cô hận không thể cùng anh liều mạng. . . . .
Hoặc là, đây cũng vì cả hai đều đã trưởng thành. . . . . .
Cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình rất lâu, không có trả lời, người bên kia nghĩ cô đang tức giận, "Em gái, thật xin lỗi, cuối cùng anh lại như thế này. . . . . . Những năm qua không phải là người anh trai tốt, anh . . . . . Thật rất xấu hổ. . . . . ."
"Anh hai. . . . . ." Cô không cho anh nói tiếp, "Em. . . . . . Nhìn thấy hình. . . . . . Chỉ là, em không có ý trách anh. . . . . ."
"Thật?" Trong lòng anh rụt rè, bình tĩnh như vậy cô vẫn là cô sao? Anh cũng nghĩ tới mùa hè năm đó, cô khóc chạy đến giành với mình bức tranh chữ kia, cũng là khi đó, anh mới hiểu rõ ràng, hai món đồ này đối với cô rất quan trọng. . . . . .
"Thật, anh hai, một tấm hình cũng không thể đại biểu cái gì. . . . . . Không có gì không bỏ được . . . . . ." Cô đã từng gào thét , nếu như anh xé bỏ chữ của cô, cô sẽ hận anh cả đời, nhưng trên thực tế, cô lại chưa bao giờ hận anh……. . .
Cô đã buồn bã, đau khổ, nhưng chút kia, đều không liên quan đến anh, mà đến cuối cùng, hoài niệm cùng yêu thương đối với cha mẹ chưa từng vì bộ kia chữ bị phá huỷ mà có nửa phần giảm bớt, vừa cảm thấy, người ta rất thích đặt thứ cảm tình này lên mọi vật, cái gọi là thấy vật nhớ người, có lúc cũng không phải là như vậy, có người, mặc dù xóa tất cả dấu vết trong cuộc sống của mình, thì vẫn ngoan cường tồn tại trong trí nhớ, gạt được người khác, không lừa được mình. . . . . .
"Người. . . . . . Thật có thể không gì không bỏ được sao?" Anh ở đầu bên kia hỏi, âm thanh bồng bềnh trôi nổi . . . . . .
Trong cổ họng cô hơi nghẹn lời, "Có thể. . . . . . . . . . . . Chỉ cần mình nghĩ. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Anh cười, "Tốt. . . . . ."
"Tốt?" Cô cũng không hiểu chữ “Tốt” có ý nghĩa gì, "Vậy. . . . . . Tốt. . . . . . Ngủ ngon, anh hai."
"Em gái. . . . . ." Anh thở nhẹ.
"Hả?"
Anh càng thêm do dự, "Em gái. . . . . . Nếu như. . . . . . Anh kết hôn. . . . . ." Anh ấp a ấp úng, cuối cùng, lại ngắt lời của mình, "Thôi, ngủ ngon."
Cô cười, "Anh hai, nếu như anh kết hôn, nhất định em sẽ đến, mặc kệ em ở đâu. . . . . ."
Vừa nói tới chỗ này, liền nghe một hồi âm thanh "Tút tút tút", "Ngủ ngon" thật là nhanh. . . . . .
Diệp Thanh Hòa cũng không sửa sang lại tủ sách và quần áo, cũng chỉ ở nhà ở một buổi chiều, cũng không có gì phải gấp gáp.
Ngày hôm sau, cô liền trở về ký túc xá ở trường, phải chuẩn bị thi cuối kỳ, chương trình học cô còn phải cố gắng nhiều, những ngày đến thư viện lại trở lại.
Lúc đến trường, là Tiêu Y Đình đưa cô đi, ở trên xe, Tiêu Y Đình hỏi cô, "Có phải nên trở về chỗ ở của chúng ta trước kia hay không? So với ký túc xá thoải mái hơn."
Cô lắc đầu một cái, "Không cần đâu, ở ký túc xá đi, dễ dàng hơn."
Anh cũng không kiên trì, chỉ cười cười, "Được."
Rồi sau đó, liền nhìn chăm chú vào phía trước, nghiêm túc lái xe, chỉ là, màu hổ phách trong con mắt, bất đắc dĩ xám xịt . . . . . .
Diệp Thanh Hòa quá chú tâm vùi đầu vào học tập thi cuối kỳ, ngày gần tối nào đó, đọc sách thấy mệt mỏi, quyết định đi chung quanh một chút, trở về tiếp tục cố gắng.
Cô đi ra trường học, vẫn đi vòng qua cửa sau trường học, cửa hàng của Vương Triết đã không còn ở chỗ này, bốn năm qua chính anh cũng có thành tựu, đi đến khu vực khác tốt hơn, mà Tô Chỉ San cũng đã tốt nghiệp, không có công việc, cũng không đi đến công ty nhà họ Tô giúp một tay, mà là ở nhà, toàn tâm làm chức phu nhân của Vương Triết.
Mặc dù cha Tô đối với lần này rất phê bình kín đáo, nhưng con gái cố ý như thế, ông cũng vô lực, dù sao con gái cũng là người của Vương Triết, chỉ có thể theo con bé thôi.
Mặc dù Diệp Thanh Hòa đối với lựa chọn của Tô Chỉ San không quá tán thành, nhưng cả cha Tô cũng hết cách với con gái, cô thì như thế nào chứ ?
Vương Triết đã có kinh nghiệm mở cửa hàng, đã biến thành một nhà kinh doanh thông thạo, bán các loại quà tặng nhỏ, nghĩ tới những cố gắng cùng mồ hôi tư tưởng cũng khác đi.
Nghĩ đến hơi nhiều, khó tránh khỏi hoài niệm cũng nhiều, nhất thời lại không muốn sớm như vậy trở về đọc sách, từ từ đi, cách trường học dần dần xa, cũng bất tri bất giác cách gần "Nhà" —— cái đó bị người khác xưng là"Ngôi nhà nhỏ của bọn họ" .
Trong túi xách còn có chìa khóa của căn nhà, lúc đại học ở chỗ này ba năm, từng ly từng tý phân cảnh từng cái một thoáng qua, cô không có đình chỉ bước chân, đi thẳng vào chung cư.
Đứng ở dưới lầu nhìn lên trên, chỉ nhìn thấy một mảnh đen như mực, chợt nghĩ đến ánh đèn nhỏ ấm áp trước kia, không chút do dự lên lầu.
Dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, một tia ánh sáng từ trong khe cửa xuyên thấu ra ngoài, hơn nữa, một cỗ ấm áp xông tới mặt, trong lòng cô cả kinh, bước chân dừng lại, chìa khóa cũng cắm ở trong ổ khóa, lại không dám chuyển động. . . . . .
"Người nào?" Bên trong truyền tới một giọng nói, một giọng nói quen thuộc.
". . . . . . Em. . . . . ." Âm thanh hơi căng lên, cô rút chìa khóa ra, cửa chính mở ra toàn bộ, cửa trước đặt chén đèn nhỏ, quả nhiên là sáng, yếu ớt mà ấm áp, phủ lấy một tấc vuông nho nhỏ, ngày trước cô đi dép lê liền đặt trên cửa . . . . .
Phòng khách, phòng ăn , đèn mọi nơi đều tắt, chỉ có cửa phòng ngủ của anh,ánh đèn trắng lóa một mảnh.
Xuất hiện cái bóng thật dài tại cửa, rồi sau đó, chính là anh, vẫn là chiếc áo len cũ rộng thùng thình, tùy ý giắt trên người anh, quần vận động màu xám nhạt, cũng có vẻ rộng rãi khác thường.
Anh mặc như vậy đều khiến người khác cảm thấy anh rất gầy, gầy đến cảm giác chỉ còn xương.
Anh đứng ở cửa phòng ngủ ngắm nhìn cô, trong tay còn cầm một cây viết, "Sao em lại tới đây?"
"Em. . . . . . Tới lấy một quyển sách." Cô nói. Vì che giấu lòng đang loạn nhảy của mình, cô chỉ chỉ thư phòng .
Anh gật đầu một cái.
"Anh. . . . . . Ở nơi này?" Cô nghi ngờ, cũng không có nghe anh nhắc qua, cô vẫn cho là anh ở nhà họ Tiêu .
Anh cười lắc lắc đầu, "Không có, thỉnh thoảng tới nơi này ở, ngày mai phải đi gặp một đương sự, cách gần đây, cứ tới đây ở."
"Vậy à. . . . . ." Cô đứng ở cửa, có chút không biết làm thế nào.
"Không phải em muốn lấy sách sao?" Anh hỏi.
"À! Đúng!" Cô chợt như tỉnh ngộ, cởi giày, xỏ dép, đi đến phòng của mình .
Mở đèn, gian phòng của cô ngược lại chỉnh chỉnh tề tề, hơn nữa không nhiễm một hạt bụi, so với lúc cô đi không có thay đổi gì, hiển nhiên là có người quét dọn.
Anh đi theo tới đây, ở sau lưng cô nói, "Bởi vì anh thỉnh thoảng tới ở, cho nên dì Vân đúng giờ sẽ đến quét dọn."
"Uhm. . . . . ." Cô gật đầu một cái, lướt từng ngón tay trên tủ sách, giả vờ đang tìm sách, rồi sau đó tùy ý rút ra một quyển, "Tìm được rồi."
Anh nhìn bìa sách, trong mắt thoáng qua kinh ngạc cùng một chút xíu vui sướng, "Em . . . . . Muốn xem sách luật?"
Ánh mắt cô thoáng qua một cái, lúc này mới thấy rõ cô tùy ý rút ra một quyển sách luật chuyên nghiệp. . . . . .
Cô đưa lưng về phía anh, cứng ngắc, không thể quay lại, cười một tiếng, bình tĩnh lại, "Không phải. . . . . . Em cho một người bạn mượn. . . . . ."
Anh liền không lên tiếng.
Cô cầm sách bỏ vào trong túi xách, cúi đầu chuẩn bị đi.
"Lúc này đi sao?" Anh tựa vào trên khung cửa, hỏi.
"Ừ. . . . . . Thế nào?" Cô đè túi sách, đè quyển sách luật kia.
"À. . . . . . Không có gì. . . . . ." Anh cười, tay cầm bút, đầu bút ở trong tóc xoa xoa, "Anh. . . . . . Hơi đói bụng, nếu như không vội, nấu cho anh chút gì được không?"
"Ừ!" Cô không nói hai lời, để sách xuống , đi tới phòng bếp, "Muốn ăn cái gì? Trong nhà có cái gì?"
Lúc anh nghe thấy chữ "Nhà" này từ trong miệng cô nói ra , ngây dại, nhìn bóng lưng cô, chóp mũi ê ẩm, quên trả lời.
"Anh hai?" Cô quay đầu lại, hỏi anh lần nữa.
"Ồ!" Lần này chợt hoàn hồn lại, "Tùy tiện đi, trong nhà chỉ có sủi cảo và mì sợi. . . . . ."
"Có thịt nạc không?" Cô đã đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra.
Anh vội vàng đi theo lần nữa, "Chắc có, anh không biết, em nhìn trong tủ lạnh xem. . . . . ."
Cô theo lời, tủ lạnh quả nhiên là có thịt nạc , lại tìm củ tỏi lớn, đồ gia vị cái gì vẫn là có, cô cười, “Vận số rất tốt, mặc dù nguyên liệu không đầy đủ, cũng có thể miễn cưỡng làm một bữa, anh chờ một chút”
"Ừ. . . . . ." Anh đồng ý, lại không động.
Nhìn cô lấy bột mì từ trong tủ ra nhào, anh nhắc nhở, "Có máy nhào mì !"
Nàng đảo bột mì, cũng không quay đầu lại nói, "Dùng tay nhào kỹ, mỳ ăn ngon hơn."
Anh liền im lặng, cầm bút lẳng lặng nhìn cô bận rộn.
Đợi cô nhào xong, quay đầu nhìn lại, anh vẫn đứng ở chỗ này, không khỏi kinh ngạc, "Anh không phải bận sao ? Tài liệu chuẩn bị xong rồi?"
Anh cười cười, lắc đầu, "Anh muốn học một ít, sau này không chừng ở một mình, tự mình có thể nấu cho mình ăn."
"Thật sao?" Cô khó có thể tin nhìn anh một cái, Tiêu nhị thiếu gia muốn học cán mì? Thật là kỳ tích . . . . . .
Chỉ là, cũng không đuổi anh đi, để cho hắn ở đó, cho đến một nồi mì nóng hổi, bỏ thêm thịt và tỏi cô mới giã xong.
Hai người đều nhớ đến một chuyện, lúc cô mới đến nhà họ Tiêu, cô làm chén thịt luộc giã tỏi, gặp Khương Vãn Ngư ghét bỏ vứt vào sọt rác, sau này anh cực lực bảo vệ cô, cùng với, vì để trừ đi mùi rượu trong miệng anh, cô dạy anh một cách thức tốt nhất. . . . . .
Những chuyện kia đều liên quan đến tỏi. . . . . .
Anh không kềm được, lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Tới đây giúp một tay bưng xuống, cười khúc khích cái gì chứ ?" Cô làm hai chén lớn, hết sức phỏng tay, đối với anh đang đứng ngốc ở đó không biết giúp một tay lại khó hiểu.
"Đến đây!" Anh vội vàng giúp đỡ, bưng hai tô mì lên bàn ăn.
Đối với việc tại sao anh cười khúc khích, anh cũng chỉ giải thích, "Anh chỉ là nhớ tới một chút chuyện buồn cười. . . . . ."
"Chuyện gì?" Cô ngồi xuống, chiếc đũa nhẹ nhàng khuấy đều sợi mì, thật ra thì cơm tối cô đã ăn rất no, chỉ là nếu nấu cho anh, cô cũng cùng anh ăn một chút.
Anh không đáp, ăn một miệng mì lớn, kể cả tỏi, rồi sau đó, dùng sức thở ra một hơi, cười hỏi, "Cái này, thật buồn cười!"
Diệp Thanh Hòa cũng cười, "Phương pháp này có tác dụng không?"
"Có tác dụng! Có muốn thử lại lần nữa không?" Anh làm bộ hà hơi nữa.
Cô trốn ra, che lỗ mũi, "Thúi chết!" Anh cũng chỉ dám ở trước mặt cô không chút kiêng kỵ không để ý hình tượng thôi. . . . . .
Anh cười ha ha, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ ăn mì.
Cô nhìn chén của mình, cảm giác mình ăn không hết, đi phòng bếp lại lấy cái chén nhỏ , múc một chút ra ngoài, những thứ khác đặt một bên, tính mang đến ký túc xá, sáng ngày mai có thể ăn.
"Những thứ này là làm gì đó?" Anh hỏi.
"Đợi lát nữa em mang về sáng mai ăn." Cô thổi thổi sợi mì trước mặt, nói.
"Đừng, cho anh, để lại sáng mai anh ăn!" Anh thuận thế lấy chén về phía mình.
Cô chưa bao giờ có thói quen tranh đồ với anh, bộ dáng anh trước mặt, cũng có chút giống nhị thiếu gia ngày trước rồi, cười cười, "Vậy thì giữ lại thôi!"
Anh hài lòng, hai người cùng nhau ăn.
Rồi sau đó, anh trở về phòng đọc sách, cô đến phòng bếp rửa chén.
Sửa sang lau phòng bếp sạch sẽ, liền đi đến nói với anh, chuẩn bị trở về trường học, đi vào phòng ngủ của anh, vừa nhìn, có chút rối loạn . . . . . .
Trên giường, khắp nơi đều là quần áo. . . . .
"Người này là đang làm gì?" Cô không tự chủ được bắt đầu dọn dẹp.
Đầu hắn cũng không ngẩng mà đáp, "A, chỉ là thỉnh thoảng tới ở một ngày, đổi quần áo nhưng chưa giặt, toàn bộ đặt tại nơi này đấy."
"Những thứ này. . . . . . Tất cả đều chưa giặt?" Cô thu từng cái từng cái, đã ôm một đống lớn rồi.
"Đúng vậy!"
Cô than một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đi giặt quần áo cho anh.
Nhớ tới những điều quen thuộc, âm thanh cô hoạt động, giữa không gian vắng vẻ, liền phong phú, tràn đầy. . . . . .
Anh vùi đầu, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ sửa sang lại tài liệu.
Một tiếng sau, cuối cùng giặt xong quần áo, đôi tay cô ửng đỏ, tạm biệt, "Anh hai, em trở về trường đây. . . . . ."
"Anh đưa em đi. . . . . ." Anh đứng lên, liếc mắt nhìn công việc của mình, buông bút xuống.
Cô biết anh đang bận, vội vàng cự tuyệt, "Không cần! Anh bận rộn lắm!"
"Không được! Đã trễ thế này, một mình em đi trở về anh không yên lòng." Anh cầm áo khoác lên, tùy ý mặc vào.
"Nhưng công việc của anh. . . . . . ?" cô nhìn ngoài cửa sổ, hiểu rõ tất nhiên anh sẽ không để cho tự mình đi, vì vậy bất đắc dĩ nói, "Thôi được rồi, em ở lại đây một đêm, sáng mai trở lại trường học."
"Như vậy. . . . . . Vậy cũng tốt." Anh hơi mỉm cười nói.
Cô không ảnh hưởng công việc của anh, trở về phòng của mình, liên tục nhiều ngày học tập đến rất khuya, nếu tối nay không có cách nào tiếp tục, không bằng ngủ sớm một chút.
Rửa mặt một phen, phát hiện, ngay cả đồ dùng trong phòng tắm vẫn giữ nguyên, cả kem đánh răng cũng còn dừng lại ở vị trí khi cô đi, không có người xài, phòng kia, ngược lại cũng không có người ở . . . . . .
Có vẻ hơi mỏi mệt, cô chui vào trong chăn, mùi thơm hoa cúc ngát liền từng tia một chui vào trong lỗ mũi, một loại anh bình không rõ vây quanh cô, để cho cô nhớ lại ở ngày Vân Nam , mỗi ngày như dây cung bị kéo căng, thật lâu không có một giấc ngủ ngon. . . . . .
Mí mắt dần dần nặng nề, tiến vào mộng đẹp.
Rạng sáng hôm sau, cô liền trở về trường học, không muốn anh đưa đi, ở cửa chung cư liền nói rõ, lúc gần đi,anh nói với cô, kỳ thi cuối kỳ kết thúc nếu như có thời gian liền kêu Vương Triết ra ngoài tụ họp, Tô Chỉ San luốn nhắc đến cô, rất nhớ cô.
Cô nhận lời.
Chỉ là, sau kỳ thi cuối chính là nghỉ đông, nếu nghỉ, cô vẫn sẽ tiếp tục đi Vân Nam, hơn nữa, hiện tại có lí do thích đáng, cô còn chưa kịp nói cho Tiêu Y Đình.
Không biết vì sao, giờ phút này, trong lòng lại bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không như lần tranh chữ bị xé khan cả giọng như vậy, có thể, mình đã trải qua quá nhiều chuyện thôi. . . . . .
Tự hỏi, điện thoại lại rung lên.
Hai chữ “Anh hai” xuất hiện trên màn hình.
Điện thoại? Cùng sống chung một mái nhà có chuyện gì không đến phòng nói lại gọi điện thoại?
"Alô?" Cô nói nhỏ.
"Em gái, là anh. . . . . ." Giọng anh cũng thật thấp, trong đêm tối yên tĩnh, lại hết sức rõ ràng, kể cả hô hấp của anh, giống như đang ở bên tai cô, luồng hơi thở, quẩn quanh bên cô.
Tất nhiên cô biết là anh. . . . . .
Đưa điện thoại di động thoáng cách xa lỗ tai, để cho luồng hơi thở kia không rõ ràng như vậy, "Anh hai. . . . . . Trễ như thế, có chuyện gì sao?"
"Ưmh. . . . . ." Anh hơi chần chờ, "Em gái, có một chuyện muốn xin lỗi em. . . . . ."
"Cái gì?" Cô mơ hồ , nghĩ tới vì sao anh phải xin lỗi, chẳng lẽ hình này có liên quan tới anh?
"Anh. . . . . . Không cẩn thận làm hư tấm hình của em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
". . . . . ." Thật đúng là như vậy, nhưng mà, một chút cảm giác tức giận cũng không có, chẳng những không có, ngược lại vô cùng may mắn, may mắn là anh. . . . . .
Cô cũng không biết vì sao có cảm giác như thế, cô vẫn còn nhớ, mùa hè năm ấy anh xé bỏ tác phẩm của cha, cô hận không thể cùng anh liều mạng. . . . .
Hoặc là, đây cũng vì cả hai đều đã trưởng thành. . . . . .
Cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình rất lâu, không có trả lời, người bên kia nghĩ cô đang tức giận, "Em gái, thật xin lỗi, cuối cùng anh lại như thế này. . . . . . Những năm qua không phải là người anh trai tốt, anh . . . . . Thật rất xấu hổ. . . . . ."
"Anh hai. . . . . ." Cô không cho anh nói tiếp, "Em. . . . . . Nhìn thấy hình. . . . . . Chỉ là, em không có ý trách anh. . . . . ."
"Thật?" Trong lòng anh rụt rè, bình tĩnh như vậy cô vẫn là cô sao? Anh cũng nghĩ tới mùa hè năm đó, cô khóc chạy đến giành với mình bức tranh chữ kia, cũng là khi đó, anh mới hiểu rõ ràng, hai món đồ này đối với cô rất quan trọng. . . . . .
"Thật, anh hai, một tấm hình cũng không thể đại biểu cái gì. . . . . . Không có gì không bỏ được . . . . . ." Cô đã từng gào thét , nếu như anh xé bỏ chữ của cô, cô sẽ hận anh cả đời, nhưng trên thực tế, cô lại chưa bao giờ hận anh……. . .
Cô đã buồn bã, đau khổ, nhưng chút kia, đều không liên quan đến anh, mà đến cuối cùng, hoài niệm cùng yêu thương đối với cha mẹ chưa từng vì bộ kia chữ bị phá huỷ mà có nửa phần giảm bớt, vừa cảm thấy, người ta rất thích đặt thứ cảm tình này lên mọi vật, cái gọi là thấy vật nhớ người, có lúc cũng không phải là như vậy, có người, mặc dù xóa tất cả dấu vết trong cuộc sống của mình, thì vẫn ngoan cường tồn tại trong trí nhớ, gạt được người khác, không lừa được mình. . . . . .
"Người. . . . . . Thật có thể không gì không bỏ được sao?" Anh ở đầu bên kia hỏi, âm thanh bồng bềnh trôi nổi . . . . . .
Trong cổ họng cô hơi nghẹn lời, "Có thể. . . . . . . . . . . . Chỉ cần mình nghĩ. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Anh cười, "Tốt. . . . . ."
"Tốt?" Cô cũng không hiểu chữ “Tốt” có ý nghĩa gì, "Vậy. . . . . . Tốt. . . . . . Ngủ ngon, anh hai."
"Em gái. . . . . ." Anh thở nhẹ.
"Hả?"
Anh càng thêm do dự, "Em gái. . . . . . Nếu như. . . . . . Anh kết hôn. . . . . ." Anh ấp a ấp úng, cuối cùng, lại ngắt lời của mình, "Thôi, ngủ ngon."
Cô cười, "Anh hai, nếu như anh kết hôn, nhất định em sẽ đến, mặc kệ em ở đâu. . . . . ."
Vừa nói tới chỗ này, liền nghe một hồi âm thanh "Tút tút tút", "Ngủ ngon" thật là nhanh. . . . . .
Diệp Thanh Hòa cũng không sửa sang lại tủ sách và quần áo, cũng chỉ ở nhà ở một buổi chiều, cũng không có gì phải gấp gáp.
Ngày hôm sau, cô liền trở về ký túc xá ở trường, phải chuẩn bị thi cuối kỳ, chương trình học cô còn phải cố gắng nhiều, những ngày đến thư viện lại trở lại.
Lúc đến trường, là Tiêu Y Đình đưa cô đi, ở trên xe, Tiêu Y Đình hỏi cô, "Có phải nên trở về chỗ ở của chúng ta trước kia hay không? So với ký túc xá thoải mái hơn."
Cô lắc đầu một cái, "Không cần đâu, ở ký túc xá đi, dễ dàng hơn."
Anh cũng không kiên trì, chỉ cười cười, "Được."
Rồi sau đó, liền nhìn chăm chú vào phía trước, nghiêm túc lái xe, chỉ là, màu hổ phách trong con mắt, bất đắc dĩ xám xịt . . . . . .
Diệp Thanh Hòa quá chú tâm vùi đầu vào học tập thi cuối kỳ, ngày gần tối nào đó, đọc sách thấy mệt mỏi, quyết định đi chung quanh một chút, trở về tiếp tục cố gắng.
Cô đi ra trường học, vẫn đi vòng qua cửa sau trường học, cửa hàng của Vương Triết đã không còn ở chỗ này, bốn năm qua chính anh cũng có thành tựu, đi đến khu vực khác tốt hơn, mà Tô Chỉ San cũng đã tốt nghiệp, không có công việc, cũng không đi đến công ty nhà họ Tô giúp một tay, mà là ở nhà, toàn tâm làm chức phu nhân của Vương Triết.
Mặc dù cha Tô đối với lần này rất phê bình kín đáo, nhưng con gái cố ý như thế, ông cũng vô lực, dù sao con gái cũng là người của Vương Triết, chỉ có thể theo con bé thôi.
Mặc dù Diệp Thanh Hòa đối với lựa chọn của Tô Chỉ San không quá tán thành, nhưng cả cha Tô cũng hết cách với con gái, cô thì như thế nào chứ ?
Vương Triết đã có kinh nghiệm mở cửa hàng, đã biến thành một nhà kinh doanh thông thạo, bán các loại quà tặng nhỏ, nghĩ tới những cố gắng cùng mồ hôi tư tưởng cũng khác đi.
Nghĩ đến hơi nhiều, khó tránh khỏi hoài niệm cũng nhiều, nhất thời lại không muốn sớm như vậy trở về đọc sách, từ từ đi, cách trường học dần dần xa, cũng bất tri bất giác cách gần "Nhà" —— cái đó bị người khác xưng là"Ngôi nhà nhỏ của bọn họ" .
Trong túi xách còn có chìa khóa của căn nhà, lúc đại học ở chỗ này ba năm, từng ly từng tý phân cảnh từng cái một thoáng qua, cô không có đình chỉ bước chân, đi thẳng vào chung cư.
Đứng ở dưới lầu nhìn lên trên, chỉ nhìn thấy một mảnh đen như mực, chợt nghĩ đến ánh đèn nhỏ ấm áp trước kia, không chút do dự lên lầu.
Dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, một tia ánh sáng từ trong khe cửa xuyên thấu ra ngoài, hơn nữa, một cỗ ấm áp xông tới mặt, trong lòng cô cả kinh, bước chân dừng lại, chìa khóa cũng cắm ở trong ổ khóa, lại không dám chuyển động. . . . . .
"Người nào?" Bên trong truyền tới một giọng nói, một giọng nói quen thuộc.
". . . . . . Em. . . . . ." Âm thanh hơi căng lên, cô rút chìa khóa ra, cửa chính mở ra toàn bộ, cửa trước đặt chén đèn nhỏ, quả nhiên là sáng, yếu ớt mà ấm áp, phủ lấy một tấc vuông nho nhỏ, ngày trước cô đi dép lê liền đặt trên cửa . . . . .
Phòng khách, phòng ăn , đèn mọi nơi đều tắt, chỉ có cửa phòng ngủ của anh,ánh đèn trắng lóa một mảnh.
Xuất hiện cái bóng thật dài tại cửa, rồi sau đó, chính là anh, vẫn là chiếc áo len cũ rộng thùng thình, tùy ý giắt trên người anh, quần vận động màu xám nhạt, cũng có vẻ rộng rãi khác thường.
Anh mặc như vậy đều khiến người khác cảm thấy anh rất gầy, gầy đến cảm giác chỉ còn xương.
Anh đứng ở cửa phòng ngủ ngắm nhìn cô, trong tay còn cầm một cây viết, "Sao em lại tới đây?"
"Em. . . . . . Tới lấy một quyển sách." Cô nói. Vì che giấu lòng đang loạn nhảy của mình, cô chỉ chỉ thư phòng .
Anh gật đầu một cái.
"Anh. . . . . . Ở nơi này?" Cô nghi ngờ, cũng không có nghe anh nhắc qua, cô vẫn cho là anh ở nhà họ Tiêu .
Anh cười lắc lắc đầu, "Không có, thỉnh thoảng tới nơi này ở, ngày mai phải đi gặp một đương sự, cách gần đây, cứ tới đây ở."
"Vậy à. . . . . ." Cô đứng ở cửa, có chút không biết làm thế nào.
"Không phải em muốn lấy sách sao?" Anh hỏi.
"À! Đúng!" Cô chợt như tỉnh ngộ, cởi giày, xỏ dép, đi đến phòng của mình .
Mở đèn, gian phòng của cô ngược lại chỉnh chỉnh tề tề, hơn nữa không nhiễm một hạt bụi, so với lúc cô đi không có thay đổi gì, hiển nhiên là có người quét dọn.
Anh đi theo tới đây, ở sau lưng cô nói, "Bởi vì anh thỉnh thoảng tới ở, cho nên dì Vân đúng giờ sẽ đến quét dọn."
"Uhm. . . . . ." Cô gật đầu một cái, lướt từng ngón tay trên tủ sách, giả vờ đang tìm sách, rồi sau đó tùy ý rút ra một quyển, "Tìm được rồi."
Anh nhìn bìa sách, trong mắt thoáng qua kinh ngạc cùng một chút xíu vui sướng, "Em . . . . . Muốn xem sách luật?"
Ánh mắt cô thoáng qua một cái, lúc này mới thấy rõ cô tùy ý rút ra một quyển sách luật chuyên nghiệp. . . . . .
Cô đưa lưng về phía anh, cứng ngắc, không thể quay lại, cười một tiếng, bình tĩnh lại, "Không phải. . . . . . Em cho một người bạn mượn. . . . . ."
Anh liền không lên tiếng.
Cô cầm sách bỏ vào trong túi xách, cúi đầu chuẩn bị đi.
"Lúc này đi sao?" Anh tựa vào trên khung cửa, hỏi.
"Ừ. . . . . . Thế nào?" Cô đè túi sách, đè quyển sách luật kia.
"À. . . . . . Không có gì. . . . . ." Anh cười, tay cầm bút, đầu bút ở trong tóc xoa xoa, "Anh. . . . . . Hơi đói bụng, nếu như không vội, nấu cho anh chút gì được không?"
"Ừ!" Cô không nói hai lời, để sách xuống , đi tới phòng bếp, "Muốn ăn cái gì? Trong nhà có cái gì?"
Lúc anh nghe thấy chữ "Nhà" này từ trong miệng cô nói ra , ngây dại, nhìn bóng lưng cô, chóp mũi ê ẩm, quên trả lời.
"Anh hai?" Cô quay đầu lại, hỏi anh lần nữa.
"Ồ!" Lần này chợt hoàn hồn lại, "Tùy tiện đi, trong nhà chỉ có sủi cảo và mì sợi. . . . . ."
"Có thịt nạc không?" Cô đã đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra.
Anh vội vàng đi theo lần nữa, "Chắc có, anh không biết, em nhìn trong tủ lạnh xem. . . . . ."
Cô theo lời, tủ lạnh quả nhiên là có thịt nạc , lại tìm củ tỏi lớn, đồ gia vị cái gì vẫn là có, cô cười, “Vận số rất tốt, mặc dù nguyên liệu không đầy đủ, cũng có thể miễn cưỡng làm một bữa, anh chờ một chút”
"Ừ. . . . . ." Anh đồng ý, lại không động.
Nhìn cô lấy bột mì từ trong tủ ra nhào, anh nhắc nhở, "Có máy nhào mì !"
Nàng đảo bột mì, cũng không quay đầu lại nói, "Dùng tay nhào kỹ, mỳ ăn ngon hơn."
Anh liền im lặng, cầm bút lẳng lặng nhìn cô bận rộn.
Đợi cô nhào xong, quay đầu nhìn lại, anh vẫn đứng ở chỗ này, không khỏi kinh ngạc, "Anh không phải bận sao ? Tài liệu chuẩn bị xong rồi?"
Anh cười cười, lắc đầu, "Anh muốn học một ít, sau này không chừng ở một mình, tự mình có thể nấu cho mình ăn."
"Thật sao?" Cô khó có thể tin nhìn anh một cái, Tiêu nhị thiếu gia muốn học cán mì? Thật là kỳ tích . . . . . .
Chỉ là, cũng không đuổi anh đi, để cho hắn ở đó, cho đến một nồi mì nóng hổi, bỏ thêm thịt và tỏi cô mới giã xong.
Hai người đều nhớ đến một chuyện, lúc cô mới đến nhà họ Tiêu, cô làm chén thịt luộc giã tỏi, gặp Khương Vãn Ngư ghét bỏ vứt vào sọt rác, sau này anh cực lực bảo vệ cô, cùng với, vì để trừ đi mùi rượu trong miệng anh, cô dạy anh một cách thức tốt nhất. . . . . .
Những chuyện kia đều liên quan đến tỏi. . . . . .
Anh không kềm được, lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Tới đây giúp một tay bưng xuống, cười khúc khích cái gì chứ ?" Cô làm hai chén lớn, hết sức phỏng tay, đối với anh đang đứng ngốc ở đó không biết giúp một tay lại khó hiểu.
"Đến đây!" Anh vội vàng giúp đỡ, bưng hai tô mì lên bàn ăn.
Đối với việc tại sao anh cười khúc khích, anh cũng chỉ giải thích, "Anh chỉ là nhớ tới một chút chuyện buồn cười. . . . . ."
"Chuyện gì?" Cô ngồi xuống, chiếc đũa nhẹ nhàng khuấy đều sợi mì, thật ra thì cơm tối cô đã ăn rất no, chỉ là nếu nấu cho anh, cô cũng cùng anh ăn một chút.
Anh không đáp, ăn một miệng mì lớn, kể cả tỏi, rồi sau đó, dùng sức thở ra một hơi, cười hỏi, "Cái này, thật buồn cười!"
Diệp Thanh Hòa cũng cười, "Phương pháp này có tác dụng không?"
"Có tác dụng! Có muốn thử lại lần nữa không?" Anh làm bộ hà hơi nữa.
Cô trốn ra, che lỗ mũi, "Thúi chết!" Anh cũng chỉ dám ở trước mặt cô không chút kiêng kỵ không để ý hình tượng thôi. . . . . .
Anh cười ha ha, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ ăn mì.
Cô nhìn chén của mình, cảm giác mình ăn không hết, đi phòng bếp lại lấy cái chén nhỏ , múc một chút ra ngoài, những thứ khác đặt một bên, tính mang đến ký túc xá, sáng ngày mai có thể ăn.
"Những thứ này là làm gì đó?" Anh hỏi.
"Đợi lát nữa em mang về sáng mai ăn." Cô thổi thổi sợi mì trước mặt, nói.
"Đừng, cho anh, để lại sáng mai anh ăn!" Anh thuận thế lấy chén về phía mình.
Cô chưa bao giờ có thói quen tranh đồ với anh, bộ dáng anh trước mặt, cũng có chút giống nhị thiếu gia ngày trước rồi, cười cười, "Vậy thì giữ lại thôi!"
Anh hài lòng, hai người cùng nhau ăn.
Rồi sau đó, anh trở về phòng đọc sách, cô đến phòng bếp rửa chén.
Sửa sang lau phòng bếp sạch sẽ, liền đi đến nói với anh, chuẩn bị trở về trường học, đi vào phòng ngủ của anh, vừa nhìn, có chút rối loạn . . . . . .
Trên giường, khắp nơi đều là quần áo. . . . .
"Người này là đang làm gì?" Cô không tự chủ được bắt đầu dọn dẹp.
Đầu hắn cũng không ngẩng mà đáp, "A, chỉ là thỉnh thoảng tới ở một ngày, đổi quần áo nhưng chưa giặt, toàn bộ đặt tại nơi này đấy."
"Những thứ này. . . . . . Tất cả đều chưa giặt?" Cô thu từng cái từng cái, đã ôm một đống lớn rồi.
"Đúng vậy!"
Cô than một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đi giặt quần áo cho anh.
Nhớ tới những điều quen thuộc, âm thanh cô hoạt động, giữa không gian vắng vẻ, liền phong phú, tràn đầy. . . . . .
Anh vùi đầu, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ sửa sang lại tài liệu.
Một tiếng sau, cuối cùng giặt xong quần áo, đôi tay cô ửng đỏ, tạm biệt, "Anh hai, em trở về trường đây. . . . . ."
"Anh đưa em đi. . . . . ." Anh đứng lên, liếc mắt nhìn công việc của mình, buông bút xuống.
Cô biết anh đang bận, vội vàng cự tuyệt, "Không cần! Anh bận rộn lắm!"
"Không được! Đã trễ thế này, một mình em đi trở về anh không yên lòng." Anh cầm áo khoác lên, tùy ý mặc vào.
"Nhưng công việc của anh. . . . . . ?" cô nhìn ngoài cửa sổ, hiểu rõ tất nhiên anh sẽ không để cho tự mình đi, vì vậy bất đắc dĩ nói, "Thôi được rồi, em ở lại đây một đêm, sáng mai trở lại trường học."
"Như vậy. . . . . . Vậy cũng tốt." Anh hơi mỉm cười nói.
Cô không ảnh hưởng công việc của anh, trở về phòng của mình, liên tục nhiều ngày học tập đến rất khuya, nếu tối nay không có cách nào tiếp tục, không bằng ngủ sớm một chút.
Rửa mặt một phen, phát hiện, ngay cả đồ dùng trong phòng tắm vẫn giữ nguyên, cả kem đánh răng cũng còn dừng lại ở vị trí khi cô đi, không có người xài, phòng kia, ngược lại cũng không có người ở . . . . . .
Có vẻ hơi mỏi mệt, cô chui vào trong chăn, mùi thơm hoa cúc ngát liền từng tia một chui vào trong lỗ mũi, một loại anh bình không rõ vây quanh cô, để cho cô nhớ lại ở ngày Vân Nam , mỗi ngày như dây cung bị kéo căng, thật lâu không có một giấc ngủ ngon. . . . . .
Mí mắt dần dần nặng nề, tiến vào mộng đẹp.
Rạng sáng hôm sau, cô liền trở về trường học, không muốn anh đưa đi, ở cửa chung cư liền nói rõ, lúc gần đi,anh nói với cô, kỳ thi cuối kỳ kết thúc nếu như có thời gian liền kêu Vương Triết ra ngoài tụ họp, Tô Chỉ San luốn nhắc đến cô, rất nhớ cô.
Cô nhận lời.
Chỉ là, sau kỳ thi cuối chính là nghỉ đông, nếu nghỉ, cô vẫn sẽ tiếp tục đi Vân Nam, hơn nữa, hiện tại có lí do thích đáng, cô còn chưa kịp nói cho Tiêu Y Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.