Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 233: Nhớ anh không?
Cát Tường Dạ
19/11/2016
Tô Chỉ San đi lấy nước uống, lâu như vậy vẫn chưa quay lại, rõ ràng là muốn trốn tránh Vương Triết. . . . . .
Cho nên, tốt hay không tốt, người ngoài còn nhìn không ra sao? Nhưng đối mặt với Vương Triết, trừ nói tiếng “Khỏe” cô còn biết nói gì?
Vương Triết “A” một tiếng, cười, hít một hơi thuốc, vòng khói lượn lờ, “Lúc trước, mỗi ngày, bốn người chúng ta đều ở chung một chỗ, cậu áp bức Tiêu Y Đình, Chỉ San áp bức tớ…cả hai khổ không thể tả, mỗi ngày nghĩ trăm phương nghìn kế nếu tránh được ma trảo của hai người thì có biết bao nhiêu hạnh phúc”
Anh dừng lại, lại hít một hơi, cười khổ, “Mọi người cứ bị coi thường, rất nhiều đạo lý lúc mười tuổi đã biết, lại cứ muốn dùng hai mươi năm thậm chí thời gian dài hơn để tự mình nghiệm chứng. Thanh Hòa, bây giờ chúng ta muốn gặp nhau cũng thật khó, mặc dù đều ở cùng một thành phố. . . . . . ”
Anh gọi “Thanh Hòa”, mắt lại nhìn hướng Tô Chỉ San đã đi, người nói đi lấy đồ uống đó, một đi không trở lại. . . . . .
Diệp Thanh Hòa không đưa ra bình luận, thời gian không thể quay về nhưng cố nhân có thể gặp lại, sức quyến rũ lớn nhất của cuộc sống là ai cũng không đoán được, mỗi lần gặp lại sẽ có kết cục gì. . . . . .
Cô cầm xâu rau cải nướng đưa cho anh, “Đói không? Ăn trước đi.”
“Thanh Hòa, có thời gian chúng ta họp mặt nhiều một chút, gọi Tiêu Y Đình đến nữa.” Anh nhận lấy xâu khoai tây, loay hoay trên vĩ nướng, cũng không ăn, “Nhớ những ngày trước, khi đó cũng rất khổ cực, nhưng thật ấm áp, rất thuần túy và tinh khiết, hiện tại. . . . . .” Anh cười cười, “Trừ công việc ra tớ cũng không muốn gặp ai, cứ đối mặt với mỏi mệt, do người đã già rồi sao? Làm việc xong cũng chỉ muốn ở nhà, trêu chọc những chú chó mèo nhỏ, thấy bất luận kẻ nào cũng thành gánh nặng. . . . . .”
Anh tự nói , rồi sau đó lại tự giễu, “Một ông chú già như tớ nói ra những lời này có phải quá buồn nôn không? Không nói, chỉ là thấy cậu, đột nhiên cảm khái.”
Cô cười lắc lắc đầu, “Thời gian không già, Vương Triết, mọi người đều như vậy, cứ nhìn …hôm nay đi.”
Qủa nhiên Tô Chỉ San không quay lại mà cùng bạn học khác hội họp, mà lò nướng này chỉ có hai người bọn họ, mãi cho đến cuối cùng.
Trong lúc đó, bạn gái của anh gọi điện không ngừng , thúc giục anh trở về, anh giận, dập máy.
Cô không có quyền hỏi tới quan hệ của anh và bạn gái, chỉ là, khi anh tắt máy, thì Tiêu Y Đình gọi tới, tiếng chuông này, tựa như sưởi ấm nội tâm đăng căng như dây cung của cô, “Xin lỗi.” Cô cười đứng dậy đi chỗ hẻo lánh nghe điện thoại.
Đối thoại của hai người rất đơn giản, cũng chỉ là hỏi lẫn nhau đang làm gì, đã ăn cơm chưa, anh hỏi cô họp lớp có vui không, có người nào.
Chỉ là cuộc đối thoại đơn giản như vậy, có gió hiu hiu, giọng nói dịu dàng, mặc dù không gặp mặt, nhưng lại giống như anh đang ở đối diện mình mỉm cười, nụ cười như thế, an bình mà ấm áp.
Nói điện thoại ngắn ngủn ba phút, anh có việc, nói cho cô biết hai ngày sau về nhà, nói giỡn muốn cô tắm rửa sạch sẽ chờ anh trở về, cô chỉ cười.
Quay đầu lại, phát hiện Vương Triết đã đi rồi, xung quanh lò nướng không có một bóng người, xâu thịt lúc trước Tô Chỉ San hưng phấn ngồi nướng, bây giờ đã cháy.
Điện thoại rung lên, tin nhắn tới, là Vương Triết : Thanh Hòa, tớ đi trước, lần tới ra ngoài ngồi một chút.
Cô vứt hết thịt bị cháy, Tô Chỉ San mới quay lại, một bộ điềm nhiên như không có việc gì, cùng cô ngồi nướng lần nữa, lơ đãng, hỏi một câu, “Anh ta nói gì?”
“. . . . . .” Càng tỏ ra không thèm để ý, lại càng để ý, cần gì chứ? “Cậu ta nói, nhớ nhung những ngày trước, hẹn chúng ta có thời gian thì ra ngoài gặp mặt.”
Cô đưa tin nhắn cho Tô Chỉ San nhìn.
Tô Chỉ San chỉ nhìn cô, rồi không lên tiếng.
“Cậu ta có bạn gái rồi.” Cô dứt khoát nói rõ mọi chuyện, mặc kệ giờ phút này trong lòng Tô Tô đối với Vương Triết như thế nào, nhưng nhất định phải biết rõ chuyện này.
“Biết! Đổi vài người rồi! Rất bình thường! Tớ cũng có bạn trai, lần sau dẫn cậu gặp mặt!” Tô Chỉ San nói.
“. . . . . .” Cô thật không nói được gì, không thể làm gì khác hơn là nói, “Tô Tô, tớ hi vọng cậu có thể hạnh phúc.”
Tô Chỉ San nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ, mỉm cười, “Biết, tớ sẽ nắm chặc, chẳng lẽ bây giờ cậu không thấy tớ hạnh phúc sao? Tớ không phải là cái bình dễ bị phá vỡ đâu.”
Cô yên lòng, “Ai nói cậu là cái bình dễ vỡ?”
“Thì nói vậy thôi” Thấy cô tức giận, Tô Chỉ San càng vui vẻ, “Tớ không phải là cái bình vỡ, mà tớ là bình hoa có nội hàm, xinh đẹp nhất.”
Diệp Thanh Hòa cười, Tô Chỉ San không phải bình hoa, mà là một bức họa tinh tế, lấy thời gian làm bút, lấy năm tháng làm lụa, miêu tả cô ngày càng mĩ lệ. . . . . .
Về sau, họ không nói tới Vương Triết nữa.
Hôm sau là đại thọ của bà ngoại, Tiêu Y Đình không có ở đây, cô làm vợ anh đương nhiên phải đi chúc thọ , đêm qua trở về, cô bị mất ngủ. . . . . .
Nhưng mặc kệ như thế nào, hôm sau cô phải trang điểm, lấy trạng thái tinh thần tốt nhất cùng Khương Vãn Ngư đến nhà họ Khương. Trước khi đi, cô nghe Khương Vãn Ngư và Tiêu Thành Hưng nói trở về phải thương lượng chuyện hôn lễ của cô và Tiêu Y Đình.
Khương lão phu nhân thích chơi mạt chược, người cao tuổi tất nhiên muốn náo nhiệt, từ sớm, nhà họ Tiêu và hai thông gia khác đã đi qua gặp Khương lão phu nhân rồi.
Lúc người nhà họ Tiêu đến, bàn mạt chược đã bày ra, bốn lão phu nhân đang bận việc, Tiêu Bạch Vũ và Khương Tông Văn lại đang cùng hai vị ông nội nói chuyện.
Thấy Diệp Thanh Hòa, bà nội Tiêu liền mặt mày hớn hở, “Thanh Hòa, tới đây, ngồi với bà nội.”
Trở lại lâu rồi, có đi qua gặp bà nội Tiêu mấy lần, nhưng là lần đầu tiên đến nhà họ Khương.
Cô nghe lời đi qua ngồi, bà nội Tiêu liền cười hì hì giới thiệu với hai người khác, đây là vợ của đứa cháu thứ hai, mặt mũi của hai vị lão phu nhân cũng hiền lành, khen cô thanh tú đoan trang, bà nội Tiêu nghe càng vui vẻ.
Như Tiêu Y Đình từng nói, anh là đứa cháu mà lão nhân hai nhà thương yêu nhất, cháu dâu là cô tất nhiên cũng chịu nhiều chú ý.
Quà tặng cho Khương lão phu nhân, đã do Khương Vãn Ngư đưa cho bà rồi, cô vừa lại đây, Khương lão phu nhân liền kéo đến, đặc biệt vui vẻ, nói Diệp Thanh Hòa mang đến điềm tốt lành cho bà, đáp lại cho cô mấy đồng tiền lẻ.
Diệp Thanh Hòa cười nhận, ngồi nhìn mọi người chơi mạt chược.
Thỉnh thoảng, sẽ truyền đến tiếng nói chuyện của bốn người Tiêu Bạch Vũ, Tiêu Thành Hưng cũng gia nhập trong đó.
Tiêu Thành Hưng buôn bán châu báu trang sức và ngọc, nhà họ Khương cũng làm ở phương diện này, đề tài dần dần từ nhớ chuyện xưa thành vấn đề về ngọc , mấy người nói chuyện rất hợp ý.
Lúc sau, Tiêu Y Bằng tới, Vi Vi lại không tới , bà ngoại Khương hỏi, Tiêu Y Bằng chỉ nói gần đây thai của Vi Vi không ổn, ở nhà dưỡng thai không dám ra cửa.
Phụ nữ có thai là lớn nhất, mọi người vừa nghe, lập tức dặn dò Tiêu Y Bằng chăm sóc cho cô thật tốt, Khương Vãn Ngư lại muốn hai người quay về nhà , Tiêu Y Bằng chỉ nói bốn chữ “Sau này hãy nói” để từ chối khéo.
Tiêu Y Bằng mang đến cho nhị lão nhà họ Khương thuốc bổ thượng hạng, rồi sau đó theo cha nói chuyện với ông nội, ông ngoại.
Vì vậy, đề tài liền chuyển đến vấn đề khỏe mạnh .
Tiêu Thành Hưng nhấn mạnh , tuổi tác của hai vị cha đã cao, nhất định phải chú trọng thân thể.
Đều nói người càng lớn tâm càng nhỏ, lập tức đã có người không phục, “Thân thể cha rất tốt! Vào lúc này chúng ta đi ra ngoài chạy mười mấy vòng, không nói con, ngay cả Y Bằng cũng không thể chạy thắng cha!”
“Cha cũng không kém! Lần trước nhóm người chúng ta trèo lên núi Hương Sơn, cha còn giành được hạng đấy!”
“Ông cũng già rồi. Còn xảy ra chuyện!”
“Nói cái gì! ? Như vậy cũng nói có chuyện! Căn bản không có gì! Nếu không phải chỗ đó quá ẩm ướt thì cũng chẳng có gì!”
Diệp Thanh Hòa lặng lẽ nghe, mười ngón tay ở dưới bàn nắm chặt lại, nhưng mà trên mặt vẫn mỉm cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng, còn có thể trả lời vài câu hỏi của bà nội Tiêu, ngực lại như bị một tảng đá đè ép, không thở nổi.
Loại cảm giác áp bức này bắt đầu từ khi tiến vào nhà họ Khương, mãi cho đến khi buổi tiệc kết thúc, từ đầu đến cuối cũng không biến mất, nhưng mỉm cười trên mặt cô cũng không phai nhạt. . . . . .
Đến khi rời nhà họ Khương, ngồi ở trong xe, cô mới thở dài nhẹ nhõm một cái, có một số việc, chỉ cần cố gắng vẫn có thể làm được.
Lúc trở về, Khương Vãn Ngư và Tiêu Thành Hưng nhắc đến chuyện hôn lễ, “Ý của cha mẹ tôi là năm nay không cần cử hành hôn lễ, năm nay là năm không tốt, không thích hợp kết hôn.”
Tiêu Thành Hưng nghe cười một tiếng, “Nào có chuyện này? Chẳng lẽ năm nay không có người kết hôn? Tôi thấy bà nhận thiệp mừng cũng không ít!”
“Tôi cũng nói như vậy. . . . . . Nhưng cha mẹ nói chưa dứt lời, vừa nói, lòng tôi liền có vướng mắc. . . . . . Người ta kết hôn là chuyện của người ta, nhưng tôi không muốn con trai và con dâu mình mạo hiểm như vậy. . . . . .” Bà lẩm bẩm.
“Bà là quan tâm quá nên mù quáng, chừng nào tổ chức thì hỏi ý kiến của hai đứa nhỏ chẳng phải là được rồi sao? Bọn chúng thích thế nào thể làm thế ấy!”
Khương Vãn Ngư nghe, quay đầu lại hỏi cô, “Thanh Hòa, con nói xem? Có tin những chuyện này không?”
“Mẹ, nếu không thì cứ chậm rãi làm, cũng không gấp. . . . . .” Cô nói.
Khương Vãn Ngư gật đầu, “Vậy cũng được, mẹ cảm thấy, làm hôn lễ sớm một chút, tránh cho con về sau bụng lớn rồi mới làm hôn lễ thì khó coi. . . . . . Bất quá cũng không có gì, hai đứa đã đi đăng kí, cũng không sợ. Giấy khai sinh cũng sẽ có !”
Diệp Thanh Hòa rơi vào trầm mặc.
Thai của Vi Vi không ổn, Khương Vãn Ngư muốn đi thăm, cho nên, Tiêu Thành Hưng không lái xe về nhà, mà đến nhà của Tiêu Y Bằng và Vi Vi.
Bụng Vi Vi đã nổi rõ ràng, đang tựa vào ghế sô pha nghe nhạc dưỡng thai, thấy bọn họ, muốn đứng dậy, bị Khương Vãn Ngư ngăn cản.
Mặt Khương Vãn Ngư đầy lo lắng, “Có chuyện gì xảy ra? Đang tốt lành sao bị động thai?”
Vi Vi liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hòa, “Cậu con trở lại, con đến chỗ mẹ con một chuyến. . . . . . Sau đó, có thể là do ăn phải thứ gì đó. . . . . .”
Khương Vãn Ngư vội la lên, “Không phải bác sĩ đã dặn rồi sao? Muốn con tịnh dưỡng không nên tùy tiện ra cửa!”
Vi Vi hối tiếc, “Mẹ, là lỗi của con, sau này không như vậy nữa. . . . . .”
Tống Thành Huy trở lại. . . . . .
Diệp Thanh Hòa giật mình.
Tiêu Y Bằng đứng ra nói, “Mẹ, mẹ đừng trách cô ấy, là con không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Khương Vãn Ngư trợn mắt nhìn con trai một cái, sinh con ra con đều hướng ra bên ngoài , có vợ quên mẹ,sợ người làm mẹ như bà khiến vợ mình bị uất ức vậy, có ai thấy nỗi khổ tâm của bà không? Làm mẹ, sợ nhất là bị con trai mình vứt bỏ!
Cho nên, vì con trai, cũng chỉ có thể khắc chế miệng của mình, nói trấn án một chút, lại dặn dò một số thứ không thể ăn, không nỡ rời đi.
Mà một buổi tối, Diệp Thanh Hòa trở về nhà họ Tiêu, trằn trọc trở mình, mở to mắt không ngủ được.
Trong phòng tắm, Tiểu Ô Quy Nhất Nhất không biết đang làm gì, phát lên tiếng sột sột soạt soạt, cô liền nhớ tới người kia, giờ phút này không có ai ở bên gối, càng nhớ anh, chỉ là không gọi cho anh, cứ nhớ đến hồi ức, dần dần cũng ngủ.
Bởi vì Tiêu Y Đình đi công tác, cô ngồi xe của Tiêu Thành Hưng đi làm, Tiêu Thành Hưng muốn tới đón cô nhưng cô từ chối, sợ phiền toái ông, tự mình đón xe về.
Cửa sổ bên hành lang, cô kinh ngạc phát hiện, trưng bày ba bó hoa Phong Tín Tử.
Cô có chút tức giận, trước tiên gọi điện thoại cho tiệm bán hoa, rõ ràng cô đã nói không ký nhận, tại sao còn đưa tới , hơn nữa ba bó này, rõ ràng là một ngày một bó.
Người ở tiệm bán hoa nói cho cô biết, khách không yêu cầu cô ký nhận, chỉ nói đặt ở bệ cửa sổ là được, cái này không có phạm pháp.
“. . . . . .” Cô không phản bác được, quả thật, người ta thích tốn tiền, cho dù xếp một đống tiền ở chỗ này cũng không phạm pháp.
Thôi! Thích làm gì thì làm!
Cô ném ba bó hoa vào thùng rác, đi vào văn phòng.
Bạch Tân còn tới sớm hơn cô, cửa phòng làm việc đã đóng rồi, nghe đồng nghiệp nói, đang nói chuyện với người ta ở bên trong.
Cô mới vừa ngồi xuống, Bạch Tân đã có chỉ thị, bảo cô đưa trà vào.
Cô rót hai chén, gõ cửa, tiến vào, lại ngốc tại chỗ, người đến tìm Bạch Tân là Tống Thành Huy. . . . . .
Tống Thành Huy và Bạch Tân nói chuyện hình như hết sức vui vẻ, thấy cô như không biết nhau, mỉm cười gật đầu với cô.
Cô đặt ly cuống, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, mơ hồ cảm thấy, sẽ có việc xảy ra. . . . . .
Cô từ Mĩ về, vốn muốn tìm một chút an bình, chẳng lẽ, cuối cùng cũng không cách nào tìm được sao?
Nửa tiếng sau, Tống Thành Huy đi ra, khẽ mỉm cười với cô, hết sức khách khí, rồi sau đó, rời đi.
Bạch Tân đưa ông ta ra ngoài, khi trở về Diệp Thanh Hòa không nhịn được cùng anh vào phòng làm việc, “Thầy Bạch. . . . . .”
“Thanh Hòa? Chủ nhật có tốt không?” Bạch Tân đối với việc cô gọi anh là thầy, vẫn cảm thấy có chút khó chịu, anh vẫn thấy là thân phận học trưởng thích hợp hơn.
“Thầy Bạch, người mới vừa rồi. . . . . .” Cô muốn nói lại thôi.
“Thế nào? Cô biết?” Bạch Tân hỏi.
Cô gật đầu một cái, “Ông ta là cậu của chị dâu tôi, có chuyện gì sao?”
“A, không có chuyện gì, mời tôi làm cố vấn luật sư cho công ty họ.” Bạch Tân cười nói, “Nhìn bộ dáng cô khẩn trương, xem ra phàm là người tới tìm chúng ta đều không có việc gì tốt à! Suy nghĩ này thành xu hướng tâm lý không bình thường rồi !”
Cô nặn ra một tia cười , “Không có. . . . . . Chỉ là, ông ta. . . . . .” Cô suy nghĩ một chút, chuyện trước kia của Tống Thành Huy, cô vẫn không muốn nói nhiều với người khác.
“Tôi biết rõ, lúc trước ông ta ở Vân Nam có phạm vào chút chuyện, chỉ là, hiện tại mở công ty lần nữa, làm nghề khác, tìm tôi cố vấn !”
Cô không nói gì nữa, cũng không thể bởi vì mình mà khiến Bạch Tân không đi làm cố vấn. . . . . .
“Vậy không có gì, tôi ra ngoài trước.” Cô xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Vi Vi nói, hôm qua Tống Thành Huy mới trở lại, nhưng hôm nay thì có công ty sao? Cô nhớ, lúc trước Tống Thành Huy đã bị lật ngã , đứng lên cũng nhanh thật. . . . . .
Hay là ông ta đã chuẩn bị tất cả rồi mới trở về?
Nhưng muốn mở một công ty phải chuyện bị tiền bạc hùng hậu, nhà mẹ Vi Vi căn bản không giúp được gì cho ông ta. . . . . .
Cô nghĩ tới một người, cười khổ, Tống Thành Huy ở sở cảnh sát thay người ta nhận tội, một câu cũng không nói ra, đối với vài người mà nói, cũng đáng giá tiền một công ty giá thôi. . . . . .
Hôm nay, đối với cô mà nói, chỉ có thể đi một bước nhìn từng bước. . . . . .
Cô cúi đầu làm việc, không suy nghĩ thêm nữa.
Buổi chiều, cứ theo lẽ thường tan việc, cô tính đón xe về nhà.
Đeo túi xách, mới đến dưới lầu,dưới trời chiều mùa hè, có người dựa vào hàng cây bên đường mà đứng, quần tím, áo sơ mi màu lam nhạt, tóc ngắn ngọn gàng, một tinh thần phấn chấn, hơi híp mắt, nhìn chỗ cô, lúc thấy cô, nhoẻn miệng cười, ánh mặt trời bỗng mất màu sắc.
Mừng rỡ như bóp chặt yết hầu cô, cô kinh ngạc nói không ra lời, chỉ cất bước chạy về phía anh, anh mở rộng vòng tay, không để ý giờ phút này là ở trên đường cái, ôm chặt lấy cô, cười hỏi, “Nhớ anh không?”
Nhớ! Rất nhớ!
Cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút hơi nóng do cảm động ở trong mắt chảy xuống, “Không phải nói ngày mai mới trở lại sao?”
Cho nên, tốt hay không tốt, người ngoài còn nhìn không ra sao? Nhưng đối mặt với Vương Triết, trừ nói tiếng “Khỏe” cô còn biết nói gì?
Vương Triết “A” một tiếng, cười, hít một hơi thuốc, vòng khói lượn lờ, “Lúc trước, mỗi ngày, bốn người chúng ta đều ở chung một chỗ, cậu áp bức Tiêu Y Đình, Chỉ San áp bức tớ…cả hai khổ không thể tả, mỗi ngày nghĩ trăm phương nghìn kế nếu tránh được ma trảo của hai người thì có biết bao nhiêu hạnh phúc”
Anh dừng lại, lại hít một hơi, cười khổ, “Mọi người cứ bị coi thường, rất nhiều đạo lý lúc mười tuổi đã biết, lại cứ muốn dùng hai mươi năm thậm chí thời gian dài hơn để tự mình nghiệm chứng. Thanh Hòa, bây giờ chúng ta muốn gặp nhau cũng thật khó, mặc dù đều ở cùng một thành phố. . . . . . ”
Anh gọi “Thanh Hòa”, mắt lại nhìn hướng Tô Chỉ San đã đi, người nói đi lấy đồ uống đó, một đi không trở lại. . . . . .
Diệp Thanh Hòa không đưa ra bình luận, thời gian không thể quay về nhưng cố nhân có thể gặp lại, sức quyến rũ lớn nhất của cuộc sống là ai cũng không đoán được, mỗi lần gặp lại sẽ có kết cục gì. . . . . .
Cô cầm xâu rau cải nướng đưa cho anh, “Đói không? Ăn trước đi.”
“Thanh Hòa, có thời gian chúng ta họp mặt nhiều một chút, gọi Tiêu Y Đình đến nữa.” Anh nhận lấy xâu khoai tây, loay hoay trên vĩ nướng, cũng không ăn, “Nhớ những ngày trước, khi đó cũng rất khổ cực, nhưng thật ấm áp, rất thuần túy và tinh khiết, hiện tại. . . . . .” Anh cười cười, “Trừ công việc ra tớ cũng không muốn gặp ai, cứ đối mặt với mỏi mệt, do người đã già rồi sao? Làm việc xong cũng chỉ muốn ở nhà, trêu chọc những chú chó mèo nhỏ, thấy bất luận kẻ nào cũng thành gánh nặng. . . . . .”
Anh tự nói , rồi sau đó lại tự giễu, “Một ông chú già như tớ nói ra những lời này có phải quá buồn nôn không? Không nói, chỉ là thấy cậu, đột nhiên cảm khái.”
Cô cười lắc lắc đầu, “Thời gian không già, Vương Triết, mọi người đều như vậy, cứ nhìn …hôm nay đi.”
Qủa nhiên Tô Chỉ San không quay lại mà cùng bạn học khác hội họp, mà lò nướng này chỉ có hai người bọn họ, mãi cho đến cuối cùng.
Trong lúc đó, bạn gái của anh gọi điện không ngừng , thúc giục anh trở về, anh giận, dập máy.
Cô không có quyền hỏi tới quan hệ của anh và bạn gái, chỉ là, khi anh tắt máy, thì Tiêu Y Đình gọi tới, tiếng chuông này, tựa như sưởi ấm nội tâm đăng căng như dây cung của cô, “Xin lỗi.” Cô cười đứng dậy đi chỗ hẻo lánh nghe điện thoại.
Đối thoại của hai người rất đơn giản, cũng chỉ là hỏi lẫn nhau đang làm gì, đã ăn cơm chưa, anh hỏi cô họp lớp có vui không, có người nào.
Chỉ là cuộc đối thoại đơn giản như vậy, có gió hiu hiu, giọng nói dịu dàng, mặc dù không gặp mặt, nhưng lại giống như anh đang ở đối diện mình mỉm cười, nụ cười như thế, an bình mà ấm áp.
Nói điện thoại ngắn ngủn ba phút, anh có việc, nói cho cô biết hai ngày sau về nhà, nói giỡn muốn cô tắm rửa sạch sẽ chờ anh trở về, cô chỉ cười.
Quay đầu lại, phát hiện Vương Triết đã đi rồi, xung quanh lò nướng không có một bóng người, xâu thịt lúc trước Tô Chỉ San hưng phấn ngồi nướng, bây giờ đã cháy.
Điện thoại rung lên, tin nhắn tới, là Vương Triết : Thanh Hòa, tớ đi trước, lần tới ra ngoài ngồi một chút.
Cô vứt hết thịt bị cháy, Tô Chỉ San mới quay lại, một bộ điềm nhiên như không có việc gì, cùng cô ngồi nướng lần nữa, lơ đãng, hỏi một câu, “Anh ta nói gì?”
“. . . . . .” Càng tỏ ra không thèm để ý, lại càng để ý, cần gì chứ? “Cậu ta nói, nhớ nhung những ngày trước, hẹn chúng ta có thời gian thì ra ngoài gặp mặt.”
Cô đưa tin nhắn cho Tô Chỉ San nhìn.
Tô Chỉ San chỉ nhìn cô, rồi không lên tiếng.
“Cậu ta có bạn gái rồi.” Cô dứt khoát nói rõ mọi chuyện, mặc kệ giờ phút này trong lòng Tô Tô đối với Vương Triết như thế nào, nhưng nhất định phải biết rõ chuyện này.
“Biết! Đổi vài người rồi! Rất bình thường! Tớ cũng có bạn trai, lần sau dẫn cậu gặp mặt!” Tô Chỉ San nói.
“. . . . . .” Cô thật không nói được gì, không thể làm gì khác hơn là nói, “Tô Tô, tớ hi vọng cậu có thể hạnh phúc.”
Tô Chỉ San nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ, mỉm cười, “Biết, tớ sẽ nắm chặc, chẳng lẽ bây giờ cậu không thấy tớ hạnh phúc sao? Tớ không phải là cái bình dễ bị phá vỡ đâu.”
Cô yên lòng, “Ai nói cậu là cái bình dễ vỡ?”
“Thì nói vậy thôi” Thấy cô tức giận, Tô Chỉ San càng vui vẻ, “Tớ không phải là cái bình vỡ, mà tớ là bình hoa có nội hàm, xinh đẹp nhất.”
Diệp Thanh Hòa cười, Tô Chỉ San không phải bình hoa, mà là một bức họa tinh tế, lấy thời gian làm bút, lấy năm tháng làm lụa, miêu tả cô ngày càng mĩ lệ. . . . . .
Về sau, họ không nói tới Vương Triết nữa.
Hôm sau là đại thọ của bà ngoại, Tiêu Y Đình không có ở đây, cô làm vợ anh đương nhiên phải đi chúc thọ , đêm qua trở về, cô bị mất ngủ. . . . . .
Nhưng mặc kệ như thế nào, hôm sau cô phải trang điểm, lấy trạng thái tinh thần tốt nhất cùng Khương Vãn Ngư đến nhà họ Khương. Trước khi đi, cô nghe Khương Vãn Ngư và Tiêu Thành Hưng nói trở về phải thương lượng chuyện hôn lễ của cô và Tiêu Y Đình.
Khương lão phu nhân thích chơi mạt chược, người cao tuổi tất nhiên muốn náo nhiệt, từ sớm, nhà họ Tiêu và hai thông gia khác đã đi qua gặp Khương lão phu nhân rồi.
Lúc người nhà họ Tiêu đến, bàn mạt chược đã bày ra, bốn lão phu nhân đang bận việc, Tiêu Bạch Vũ và Khương Tông Văn lại đang cùng hai vị ông nội nói chuyện.
Thấy Diệp Thanh Hòa, bà nội Tiêu liền mặt mày hớn hở, “Thanh Hòa, tới đây, ngồi với bà nội.”
Trở lại lâu rồi, có đi qua gặp bà nội Tiêu mấy lần, nhưng là lần đầu tiên đến nhà họ Khương.
Cô nghe lời đi qua ngồi, bà nội Tiêu liền cười hì hì giới thiệu với hai người khác, đây là vợ của đứa cháu thứ hai, mặt mũi của hai vị lão phu nhân cũng hiền lành, khen cô thanh tú đoan trang, bà nội Tiêu nghe càng vui vẻ.
Như Tiêu Y Đình từng nói, anh là đứa cháu mà lão nhân hai nhà thương yêu nhất, cháu dâu là cô tất nhiên cũng chịu nhiều chú ý.
Quà tặng cho Khương lão phu nhân, đã do Khương Vãn Ngư đưa cho bà rồi, cô vừa lại đây, Khương lão phu nhân liền kéo đến, đặc biệt vui vẻ, nói Diệp Thanh Hòa mang đến điềm tốt lành cho bà, đáp lại cho cô mấy đồng tiền lẻ.
Diệp Thanh Hòa cười nhận, ngồi nhìn mọi người chơi mạt chược.
Thỉnh thoảng, sẽ truyền đến tiếng nói chuyện của bốn người Tiêu Bạch Vũ, Tiêu Thành Hưng cũng gia nhập trong đó.
Tiêu Thành Hưng buôn bán châu báu trang sức và ngọc, nhà họ Khương cũng làm ở phương diện này, đề tài dần dần từ nhớ chuyện xưa thành vấn đề về ngọc , mấy người nói chuyện rất hợp ý.
Lúc sau, Tiêu Y Bằng tới, Vi Vi lại không tới , bà ngoại Khương hỏi, Tiêu Y Bằng chỉ nói gần đây thai của Vi Vi không ổn, ở nhà dưỡng thai không dám ra cửa.
Phụ nữ có thai là lớn nhất, mọi người vừa nghe, lập tức dặn dò Tiêu Y Bằng chăm sóc cho cô thật tốt, Khương Vãn Ngư lại muốn hai người quay về nhà , Tiêu Y Bằng chỉ nói bốn chữ “Sau này hãy nói” để từ chối khéo.
Tiêu Y Bằng mang đến cho nhị lão nhà họ Khương thuốc bổ thượng hạng, rồi sau đó theo cha nói chuyện với ông nội, ông ngoại.
Vì vậy, đề tài liền chuyển đến vấn đề khỏe mạnh .
Tiêu Thành Hưng nhấn mạnh , tuổi tác của hai vị cha đã cao, nhất định phải chú trọng thân thể.
Đều nói người càng lớn tâm càng nhỏ, lập tức đã có người không phục, “Thân thể cha rất tốt! Vào lúc này chúng ta đi ra ngoài chạy mười mấy vòng, không nói con, ngay cả Y Bằng cũng không thể chạy thắng cha!”
“Cha cũng không kém! Lần trước nhóm người chúng ta trèo lên núi Hương Sơn, cha còn giành được hạng đấy!”
“Ông cũng già rồi. Còn xảy ra chuyện!”
“Nói cái gì! ? Như vậy cũng nói có chuyện! Căn bản không có gì! Nếu không phải chỗ đó quá ẩm ướt thì cũng chẳng có gì!”
Diệp Thanh Hòa lặng lẽ nghe, mười ngón tay ở dưới bàn nắm chặt lại, nhưng mà trên mặt vẫn mỉm cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng, còn có thể trả lời vài câu hỏi của bà nội Tiêu, ngực lại như bị một tảng đá đè ép, không thở nổi.
Loại cảm giác áp bức này bắt đầu từ khi tiến vào nhà họ Khương, mãi cho đến khi buổi tiệc kết thúc, từ đầu đến cuối cũng không biến mất, nhưng mỉm cười trên mặt cô cũng không phai nhạt. . . . . .
Đến khi rời nhà họ Khương, ngồi ở trong xe, cô mới thở dài nhẹ nhõm một cái, có một số việc, chỉ cần cố gắng vẫn có thể làm được.
Lúc trở về, Khương Vãn Ngư và Tiêu Thành Hưng nhắc đến chuyện hôn lễ, “Ý của cha mẹ tôi là năm nay không cần cử hành hôn lễ, năm nay là năm không tốt, không thích hợp kết hôn.”
Tiêu Thành Hưng nghe cười một tiếng, “Nào có chuyện này? Chẳng lẽ năm nay không có người kết hôn? Tôi thấy bà nhận thiệp mừng cũng không ít!”
“Tôi cũng nói như vậy. . . . . . Nhưng cha mẹ nói chưa dứt lời, vừa nói, lòng tôi liền có vướng mắc. . . . . . Người ta kết hôn là chuyện của người ta, nhưng tôi không muốn con trai và con dâu mình mạo hiểm như vậy. . . . . .” Bà lẩm bẩm.
“Bà là quan tâm quá nên mù quáng, chừng nào tổ chức thì hỏi ý kiến của hai đứa nhỏ chẳng phải là được rồi sao? Bọn chúng thích thế nào thể làm thế ấy!”
Khương Vãn Ngư nghe, quay đầu lại hỏi cô, “Thanh Hòa, con nói xem? Có tin những chuyện này không?”
“Mẹ, nếu không thì cứ chậm rãi làm, cũng không gấp. . . . . .” Cô nói.
Khương Vãn Ngư gật đầu, “Vậy cũng được, mẹ cảm thấy, làm hôn lễ sớm một chút, tránh cho con về sau bụng lớn rồi mới làm hôn lễ thì khó coi. . . . . . Bất quá cũng không có gì, hai đứa đã đi đăng kí, cũng không sợ. Giấy khai sinh cũng sẽ có !”
Diệp Thanh Hòa rơi vào trầm mặc.
Thai của Vi Vi không ổn, Khương Vãn Ngư muốn đi thăm, cho nên, Tiêu Thành Hưng không lái xe về nhà, mà đến nhà của Tiêu Y Bằng và Vi Vi.
Bụng Vi Vi đã nổi rõ ràng, đang tựa vào ghế sô pha nghe nhạc dưỡng thai, thấy bọn họ, muốn đứng dậy, bị Khương Vãn Ngư ngăn cản.
Mặt Khương Vãn Ngư đầy lo lắng, “Có chuyện gì xảy ra? Đang tốt lành sao bị động thai?”
Vi Vi liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hòa, “Cậu con trở lại, con đến chỗ mẹ con một chuyến. . . . . . Sau đó, có thể là do ăn phải thứ gì đó. . . . . .”
Khương Vãn Ngư vội la lên, “Không phải bác sĩ đã dặn rồi sao? Muốn con tịnh dưỡng không nên tùy tiện ra cửa!”
Vi Vi hối tiếc, “Mẹ, là lỗi của con, sau này không như vậy nữa. . . . . .”
Tống Thành Huy trở lại. . . . . .
Diệp Thanh Hòa giật mình.
Tiêu Y Bằng đứng ra nói, “Mẹ, mẹ đừng trách cô ấy, là con không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Khương Vãn Ngư trợn mắt nhìn con trai một cái, sinh con ra con đều hướng ra bên ngoài , có vợ quên mẹ,sợ người làm mẹ như bà khiến vợ mình bị uất ức vậy, có ai thấy nỗi khổ tâm của bà không? Làm mẹ, sợ nhất là bị con trai mình vứt bỏ!
Cho nên, vì con trai, cũng chỉ có thể khắc chế miệng của mình, nói trấn án một chút, lại dặn dò một số thứ không thể ăn, không nỡ rời đi.
Mà một buổi tối, Diệp Thanh Hòa trở về nhà họ Tiêu, trằn trọc trở mình, mở to mắt không ngủ được.
Trong phòng tắm, Tiểu Ô Quy Nhất Nhất không biết đang làm gì, phát lên tiếng sột sột soạt soạt, cô liền nhớ tới người kia, giờ phút này không có ai ở bên gối, càng nhớ anh, chỉ là không gọi cho anh, cứ nhớ đến hồi ức, dần dần cũng ngủ.
Bởi vì Tiêu Y Đình đi công tác, cô ngồi xe của Tiêu Thành Hưng đi làm, Tiêu Thành Hưng muốn tới đón cô nhưng cô từ chối, sợ phiền toái ông, tự mình đón xe về.
Cửa sổ bên hành lang, cô kinh ngạc phát hiện, trưng bày ba bó hoa Phong Tín Tử.
Cô có chút tức giận, trước tiên gọi điện thoại cho tiệm bán hoa, rõ ràng cô đã nói không ký nhận, tại sao còn đưa tới , hơn nữa ba bó này, rõ ràng là một ngày một bó.
Người ở tiệm bán hoa nói cho cô biết, khách không yêu cầu cô ký nhận, chỉ nói đặt ở bệ cửa sổ là được, cái này không có phạm pháp.
“. . . . . .” Cô không phản bác được, quả thật, người ta thích tốn tiền, cho dù xếp một đống tiền ở chỗ này cũng không phạm pháp.
Thôi! Thích làm gì thì làm!
Cô ném ba bó hoa vào thùng rác, đi vào văn phòng.
Bạch Tân còn tới sớm hơn cô, cửa phòng làm việc đã đóng rồi, nghe đồng nghiệp nói, đang nói chuyện với người ta ở bên trong.
Cô mới vừa ngồi xuống, Bạch Tân đã có chỉ thị, bảo cô đưa trà vào.
Cô rót hai chén, gõ cửa, tiến vào, lại ngốc tại chỗ, người đến tìm Bạch Tân là Tống Thành Huy. . . . . .
Tống Thành Huy và Bạch Tân nói chuyện hình như hết sức vui vẻ, thấy cô như không biết nhau, mỉm cười gật đầu với cô.
Cô đặt ly cuống, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, mơ hồ cảm thấy, sẽ có việc xảy ra. . . . . .
Cô từ Mĩ về, vốn muốn tìm một chút an bình, chẳng lẽ, cuối cùng cũng không cách nào tìm được sao?
Nửa tiếng sau, Tống Thành Huy đi ra, khẽ mỉm cười với cô, hết sức khách khí, rồi sau đó, rời đi.
Bạch Tân đưa ông ta ra ngoài, khi trở về Diệp Thanh Hòa không nhịn được cùng anh vào phòng làm việc, “Thầy Bạch. . . . . .”
“Thanh Hòa? Chủ nhật có tốt không?” Bạch Tân đối với việc cô gọi anh là thầy, vẫn cảm thấy có chút khó chịu, anh vẫn thấy là thân phận học trưởng thích hợp hơn.
“Thầy Bạch, người mới vừa rồi. . . . . .” Cô muốn nói lại thôi.
“Thế nào? Cô biết?” Bạch Tân hỏi.
Cô gật đầu một cái, “Ông ta là cậu của chị dâu tôi, có chuyện gì sao?”
“A, không có chuyện gì, mời tôi làm cố vấn luật sư cho công ty họ.” Bạch Tân cười nói, “Nhìn bộ dáng cô khẩn trương, xem ra phàm là người tới tìm chúng ta đều không có việc gì tốt à! Suy nghĩ này thành xu hướng tâm lý không bình thường rồi !”
Cô nặn ra một tia cười , “Không có. . . . . . Chỉ là, ông ta. . . . . .” Cô suy nghĩ một chút, chuyện trước kia của Tống Thành Huy, cô vẫn không muốn nói nhiều với người khác.
“Tôi biết rõ, lúc trước ông ta ở Vân Nam có phạm vào chút chuyện, chỉ là, hiện tại mở công ty lần nữa, làm nghề khác, tìm tôi cố vấn !”
Cô không nói gì nữa, cũng không thể bởi vì mình mà khiến Bạch Tân không đi làm cố vấn. . . . . .
“Vậy không có gì, tôi ra ngoài trước.” Cô xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Vi Vi nói, hôm qua Tống Thành Huy mới trở lại, nhưng hôm nay thì có công ty sao? Cô nhớ, lúc trước Tống Thành Huy đã bị lật ngã , đứng lên cũng nhanh thật. . . . . .
Hay là ông ta đã chuẩn bị tất cả rồi mới trở về?
Nhưng muốn mở một công ty phải chuyện bị tiền bạc hùng hậu, nhà mẹ Vi Vi căn bản không giúp được gì cho ông ta. . . . . .
Cô nghĩ tới một người, cười khổ, Tống Thành Huy ở sở cảnh sát thay người ta nhận tội, một câu cũng không nói ra, đối với vài người mà nói, cũng đáng giá tiền một công ty giá thôi. . . . . .
Hôm nay, đối với cô mà nói, chỉ có thể đi một bước nhìn từng bước. . . . . .
Cô cúi đầu làm việc, không suy nghĩ thêm nữa.
Buổi chiều, cứ theo lẽ thường tan việc, cô tính đón xe về nhà.
Đeo túi xách, mới đến dưới lầu,dưới trời chiều mùa hè, có người dựa vào hàng cây bên đường mà đứng, quần tím, áo sơ mi màu lam nhạt, tóc ngắn ngọn gàng, một tinh thần phấn chấn, hơi híp mắt, nhìn chỗ cô, lúc thấy cô, nhoẻn miệng cười, ánh mặt trời bỗng mất màu sắc.
Mừng rỡ như bóp chặt yết hầu cô, cô kinh ngạc nói không ra lời, chỉ cất bước chạy về phía anh, anh mở rộng vòng tay, không để ý giờ phút này là ở trên đường cái, ôm chặt lấy cô, cười hỏi, “Nhớ anh không?”
Nhớ! Rất nhớ!
Cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút hơi nóng do cảm động ở trong mắt chảy xuống, “Không phải nói ngày mai mới trở lại sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.