Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 222: Pháo hoa

Cát Tường Dạ

04/11/2016

Phạm Trọng?

Mấy năm không gặp, ngược lại anh càng thêm xuất chúng. Vẫn là bộ quần áo màu sắc tươi sáng sạch sẽ, thoáng chút rực rỡ, khiến người và vật trong đại sảnh đều ảm đạm phai mờ, chỉ có anh, trở thành tiêu điểm. Đến nỗi, đi tới trước mặt, cô mới phát hiện, đi với anh còn có một đứa nhỏ, thấp hơn so với anh, hết sức thanh tú, bởi vì thanh tú, cho nên cũng không bằng vẻ đẹp như khoe khoang khí thế của Phạm Trọng, như một cái bóng bị xem nhẹ của anh. . . . . .

Phạm Trọng cũng nhìn thấy cô, dừng chân, cười với cô một tiếng, “Xin chào, đã lâu không gặp.” Nói xong, ánh mắt còn lướt qua phía sau cô.

“Đã lâu không gặp.” Cô gật đầu một cái, nhớ lại chuyện Quách Cẩm Nhi muốn ly hôn với anh, hai người không hạnh phúc? Ở trong mắt cô, Phạm Trọng là một người tốt, không phải loại người như Quách Hồng Vũ. Tại sao lại ly hôn? Ban đầu vì giận dỗi mà Quách Cẩm Nhi gả cho anh, vậy anh vì cái gì mà cưới Quách Cẩm Nhi?

Nghĩ thế nào cô cũng không hiểu được. . . . . .

Cô và anh cũng không quen thuộc, gặp gỡ thế này, gật đầu rồi đường ai nấy đi nhưng mà bước chân của anh lại giống như đinh vậy, đứng ở trước mặt cô không đi.

Cô cảm thấy rất là kỳ quái, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, cười cười lần nữa, “Tôi đi trước, hẹn gặp lại. . . . . .”

“Diệp Thanh Hòa!” Thế nhưng anh chợt gọi cô lại.

“Hả?” Cô bị giọng nói gấp gáp của anh dọa sợ, quay đầu lại.

Anh yên lặng nhìn cô, trong mắt lộ ra sự đau thương nhàn nhạt, loại đau thương này cô rất quen thuộc, vì vài lần gặp mặt trước, cô cũng từng phát hiện . . . . . .

“Phạm Trọng, anh. . . . . .” Cô âm thầm suy đoán, anh không sao chứ? Vì phải ly hôn với Quách Cẩm Nhi, cho nên tâm tình không tốt?

“Ngày mai có thời gian không?”Anh đột nhiên hỏi.

“Tôi. . . . . . Không chắc lắm . . . . .” Trừ đi làm thì thời gian của cô vẫn có, nhưng lại bị một tên quỷ đòi nợ chiếm đoạt rồi, nhưng ánh mắt Phạm Trọng thế này, lại để cho người ta cảm thấy nếu như nói không có đó chính là một loại tàn nhẫn. . . . . .

“Tối mai cùng nhau ăn cơm được không?” Anh nói.

“. . . . . .” Đối với giao tình của bọn họ thì yêu cầu này, thật là đường đột. . . . . .”Chuyện này. . . . . . Tôi. . . . . .” Cô cảm thấy mình phải từ chối, bất luận người này dùng ánh mắt nào nhìn cô đi nữa. . . . . .

Đang sắp xếp lời để nói, ở phía sau lại vang lên một giọng nói đầy rét buốt, “Cô ấy không có thời gi¬an!”

Chủ nhân của giọng nói này là —— Tiêu Y Đình. . . . . .

Sao anh tới đây?

Quay đầu lại, trong mắt Tiêu Y Đình là địch ý lạnh thấu xương, so với lúc đi học, đã nhiều năm như vậy, hai người này vẫn sống chết đối đầu nhau sao?

Lại nhìn Phạm Trọng, trên mặt rõ ràng vừa hiện chút ánh sáng, đảo mắt, lại lâm vào tối tăm thâm trầm.

Một khắc kia, Diệp Thanh Hòa lại nghĩ đến sự chóng tàn của pháo hoa. . . . . .

Cổ tay đau xót, bị Tiêu Y Đình nắm thật chặt, hơn nữa tiếng trách cứ đầy tức giận đổ ập xuống, “Tự nhiên phát ngốc hay là đầu óc bị nước vào? ! Gặp tên khốn khiếp này phải nói lại vài câu sao?”

Diệp Thanh Hòa không hiểu sao mình lại bị mắng, nhưng nhìn mặt Tiêu Y Đình xanh mét, không nói gì, chỉ là, trơ mắt, nhìn vẻ mặt Phạm Trọng càng tối tăm thêm, hơi căng lên, hẳn là càng thêm chán nản rồi. . . . . .



Ngược lại, đứa nhỏ bên cạnh Phạm Trọng không nhịn nổi, đứng ra bất bình, “Chú nói ai là khốn khiếp?”

Tiêu Y Đình cười lạnh, “Người nào trả lời thì là người đó !”

“Chú . . . . .” Đứa nhỏ tuổi trẻ khí thịnh, giơ quả đấm lên muốn đánh người.

“Dừng tay!” Phạm Trọng chợt rống lớn một tiếng.

Một tiếng này, giống như sấm chớp, không chỉ làm đứa nhỏ bị chấn kinh, cũng làm cả người Diệp Thanh Hòa phải run lên.

Biết Phạm Trọng nhiều năm như vậy, mặc dù đối với anh chưa quen thuộc, nhưng trong ấn tượng của cô, anh vẫn luôn là người ở dưới ánh nắng tươi sáng ngoái đầu lại mỉm cười, như làn gió mùa thu lướt qua, phát họa lên một người đàn ông dịu dàng lại mang ưu thương nhàn nhạt, lại có thể ở nơi đông người thất kinh rống một tiếng, khiến cô giật mình không nhỏ. . . . . .

Đứa bé trai kia cũng không biết là gì của anh, bị anh vừa hô, dáng vẻ hết sức uất ức, u oán nhìn anh một cái, quay đầu bước đi, mà mặt anh cũng trở nên u ám, lời tạm biệt cũng không có, đuổi theo bóng lưng bé trai kia.

“Còn nhìn cái gì? ! Trở về!” Anh xoay cánh tay cô, cơ hồ là kéo cô ra nhà hàng.

Không biết anh lấy tức giận lớn như vậy từ đâu, cô yên tĩnh không nói mặc anh nhét cô vào trong xe, anh xấu tính, cô đã quen, cư xử lạnh nhạt, chốc lát nữa tự anh chữa khỏi. . . . . .

Trên xe, lửa giận của anh chưa tiêu, tiếp tục phóng hỏa với cô, “Anh biết ngay! Anh biết ngay! Chỉ cần anh không ở bên em một chút thôi, em sẽ xảy ra chuyện!”

“. . . . . .” Cô nháy mắt, không rõ chân tướng. Cô xảy ra vấn đề gì ? Anh cũng từng không ở bên cô một thời gian dài mà. . . . . . Hơn nữa, người mới vừa rồi trái nhắn tin, phải gọi điện, nói sợ ở nhà một mình là ai ?

<

“Nhìn anh làm gì? ! Tạm thời em…, không, tuyệt đối không thể cùng Phạm Trọng không có hoạn đó nói chuyện! Một câu cũng không thể nói! Có nghe thấy không? !” Xe chạy không xa, anh dừng lại liền giáo dục cô.

Đầu óc cô mơ hồ, vẫn gật đầu một cái, xem ra anh thật sự tức giận, mà cô cũng không cần thiết vì một người ngoài mà xảy ra xung đột với anh, cho dù Phạm Trọng có dùng ánh mắt khiến người ta không thể chống đỡ thế nào đi nữa.

“Gật đầu? Nếu biết gật đầu vậy tại sao vừa rồi tên khốn kia mời em ăn cơm em lại không cự tuyệt? !” Ánh mắt anh hung hăng nhìn cô chằm chằm.

“Anh ta. . . . . .” Diệp Thanh Hòa không biết có nên nói thật không.

“Anh cái gì anh? ! Hắn chính là tên khốn khiếp! Em nhớ cho anh! Đừng ở trước mặt anh mà nhắc tới hắn!”

Cô ngậm miệng, anh nói là khốn khiếp, vậy thì cứ coi như vậy đi. . . . . . Anh buồn bực như vậy, lại luôn miệng mắng Phạm Trọng là khốn khiếp , có lẽ là vì Phạm Trọng không cho Quách Cẩm Nhi hạnh phúc. . . . . .

“Em nói hắn cái gì?” Anh thở phì phò, hỏi.

“. . . . . .” Không phải là không muốn nhắc tới anh ta sao? “Không có gì. . . . . .” Nhưng thật ra cô muốn nói, cô có trực giác, bộ dạng Phạm Trọng có lẽ cũng rất thương tổn, rất đáng thương, nhưng cô cũng không đến nỗi không thức thời. . . . . . Hơn nữa, nếu như cô nói ánh mắt Phạm Trọng như pháo hoa xinh đẹp, không chừng anh lại nổi trận lôi đình . . . . .

Trên đường về nhà, chức năng tự chữa trị cùa anh phát huy tác dụng, sắc mặt dần dần không khó coi nữa, về đến nhà, rốt cuộc khôi phục lại bình thường, dắt tay của cô, một bộ dáng vẻ uất ức, nói, “Anh còn chưa ăn cơm, xem ra em thì rất tốt, toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, cơm nước no nê. . . . . .”

Hôm nay, lúc nào, cô có thời gian rãnh rỗi toàn được nhậu nhẹt ăn ngon hả ?

Nhìn hai mắt anh lưng tròng, làm cô nghĩ đến vật nhỏ trong nhà. . . . . .

May mắn nhà bọn họ chỉ nuôi một mình Tiểu Ô Quy, nếu không cô phải chăm sóc cả hai con mất, đúng là một chuyện rất lao tâm lao lực. . . . . .



Thức ăn dì Vân làm đã lạnh, cô vẫn như bình thường, bỏ túi xuống, vào phòng bếp hâm cơm cho anh, lại bị anh ôm ở sau lưng, vẫn ăn vạ như mọi lần, nói bên tai cô, “Đói quá, cho anh ăn no trước đi. . . . . .”

“Không phải em đang hâm cơm cho anh sao?” Ở nhà, người này sao giống như động vật không xương vậy, cứ dính trên người không rời?

“Anh không ăn cơm. . . . . .” Anh xoay cô lại, hô hấp nong nóng phả về phía cô.

“Ăn mì hay sủi cảo. . . . . .”

Cô còn chưa nói dứt lời, liền bị người khác chặn lại, “Bụng của anh không phải đói bụng, mà là đói khổ lạnh lẽo . . . . . .”

Làm ơn, mùa hè, còn đói khổ lạnh lẽo. . . . . .

“Đừng làm rộn. . . . . .” Trong phòng khách, ngộ nhỡ người trong nhà trở lại nhìn thấy cũng không hay. . . . . .

“Em phải đồng ý trấn an tâm linh bị thương của anh. . . . . .” Anh cầm tay cô đặt trước ngực mình, “Em sờ đi, sờ thử đi, lòng của anh thật sự rất lạnh rất lạnh . . . . . .”

“Sao lại rất lạnh?” Cô chỉ có thể thở dài. . . . . .

“Cuộc sống tịch mịch như tuyết . . . . . .” Anh than thở, mặt chui vào cổ cô, “Cho anh chút ấm áp. . . . . .”

Cô biết, tránh là không tránh khỏi rồi, đẩy anh, “Đừng ở chỗ này . . . . . . Phải trở về phòng. . . . . .”

Tinh thần anh phấn chấn, ôm lấy cô chạy lên lầu.

Dày vò đến khi cô kiệt sức, đến xoay người cũng thấy mệt mỏi, anh mới hài lòng ôm cô, môi vẫn lưu luyến trên trán, trên da thịt như gốm sứ, không nỡ rời khỏi.

Cô uể oải, tối cũng không ăn cơm, bụng kêu rột rột.

“Đói bụng?” Anh cười hỏi.

Cô không quan tâm đến anh, đây là do người nào ban tặng?

“Vừa đúng, anh cũng đói bụng, anh đi lấy đồ ăn !” Anh đứng dậy mặc quần áo.

Híp mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, không khỏi hỏi, “Cuộc sống đói khổ lạnh lẽo của anh không tịch mịch như tuyết nữa hả?”

Anh cười ha hả, cúi người hôn cô một cái, “Đột nhiên cuộc sống của anh lại tràn đầy hy vọng!”

Cô mệt mỏi giận anh một cái, có một câu vẫn muốn nói, tuy nhiên nó còn chưa có tìm được thời cơ , “Anh hai, cám ơn anh.”

“Cám ơn anh? Cám ơn anh cái gì? Cám ơn anh. . . . . . Để cho em vui vẻ sao?” Tay anh không có ý tốt đưa vào chăn.

Cô đẩy anh ra, liếc xéo anh, “Chưa nháo đủ sao? Em muốn nói, vụ án này, cám ơn anh. . . . . .”

“Vụ án? Vụ án gì? Quách Hồng Vũ sao? Ai yêu, đừng nói nữa! Nhắc tới anh lại thấy đau lòng! Em cám ơn anh làm gì?” Anh ra vẻ thoải mái, “Anh chiến bại chỉ là vụn vặt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook