Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 221: Qủy đòi nợ
Cát Tường Dạ
02/11/2016
Thần thoại bất
bại của Tiêu Y Đình bị phá vỡ, ở giới luật sư đưa tới oanh động không
nhỏ, ít nhất, văn phòng luật sư Thiên Hải liền sôi trào khắp chốn, rối
rít chúc mừng Bạch Tân.
Lão đại Tằng Thiên Hải cũng đối với việc Bạch Tân phụ trách vụ kiện ly hôn này bày tỏ quan tâm.
Trong phòng làm việc của Tằng Thiên Hải, Bạch Tân lại có mấy phần xấu hổ, “Tôi cũng không phải là công thần lớn nhất.”
“Hả?” Ở trong mắt Tằng Thiên Hải, đối với vụ án nhỏ này cũng không để ý cho lắm, nhưng bởi vì là Tiêu Y Đình chiến bại, cho nên mới cực kỳ cảm thấy hứng thú.
“Là phụ tá mới của tôi, Diệp Thanh Hòa, cô ấy lập công lớn”
“Thật sao? Thực tập sinh mới tới? Cậu thật sự coi trọng cô ấy.” Tằng Thiên Hải cười nói, bình thường thực tập sinh mới tới không phải làm việc vặt chính là chân chạy, làm sao có cơ hội tiếp cận những vụ án, ngay cả thần thoại bất bại Tiêu Y Đình của bây giờ, năm đó cũng là từ tạp vụ làm lên .
“Ách. . . . . .” Bạch Tân nói: “Lúc đi học cô ấy học tập cũng tương đối khá, cùng Tiêu Y Đình đều là học sinh xuất sắc, rất có năng lực, cũng tương đối thông minh, còn là học muội, mang theo cô ấy để cô ấy ít phải đi đường quanh co.”
“Được!” Tằng Thiên Hải cười, “Vậy hôm nay tan tầm mọi người định đi đâu ăn mừng? Mặc dù là một vụ án nhỏ, nhưng ý nghĩa trọng đại!”
“Hỏi Diệp Thanh Hòa đi! Cô ấy là công thần!”
“Vậy mọi người cứ đi, tôi không tham gia náo nhiệt đâu!”
Bạch Tân và Tằng Thiên Hải biết nhau đã nhiều năm cũng coi như là thầy trò, ngày thường nói chuyện cũng có chút tùy ý, “Thôi! Ngài đi làm gia tăng áp lực cho mọi người đấy!”
Vì vậy, đồng nghiệp giựt giây cùng với Bạch Tân mời mọc , buổi chiều Diệp Thanh Hòa quyết định cùng các đồng nghiệp đi liên hoan, coi như là ăn mừng trận đầu thắng lợi.
Không biết người nào truyền tới tin tức, đồng nghiệp đều biết lần này Bạch Tân phá vỡ thần thoại bất bại thì đại công thần chính là Diệp Thanh Hòa, từng người một đều chúc mừng cô, hơn nữa bày tỏ khâm phục.
Trong lòng Diệp Thanh Hòa lộp bộp một tiếng, ngược lại cẩn thận, “Không có, thầy Bạch khiêm nhường rồi, cái gì tôi cũng không làm, cái gì cũng không hiểu, thật.”
Mặc dù quan hệ hiện tại của cô và Tiêu Y Đình không công khai, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, nếu như truyền ra ngoài, không biết đối với anh có ảnh hưởng gì không, bất luận thế nào, cô sẽ không thừa nhận công này . . . . . .
Nghĩ đến điểm này, Tiêu Y Đình gọi điện thoại nói muốn tới đón cô thì cô cũng trở nên cẩn thận, “Anh hai, về sau em tự về nhà được rồi.”
“Không được!” Ngắn ngủn hai chữ, liền đá lời nói của cô trở về.
“. . . . . .” Thôi, vấn đề này trở về rồi nói. . . . . . “Nhưng mà, hôm nay em cũng không thể về với anh! Mọi người ở đây muốn đi ra ngoài ăn cơm!”
“Ăn cơm? Ăn mừng đánh bại anh?” Anh nói ở bên kia, cũng nghe không ra cảm xúc gì.
“. . . . . . Ách, không phải. . . . . .” Trắng trợn như vậy hình như không tốt. . . . . .
“Vậy em có suy nghĩ đến tâm tình của anh không? Hả?” Anh liên tục “Hả” , phảng phất như đang nói anh có uất ức.
“Anh hai. . . . . .” Sự thật không phải như vậy được không?
“Chừng nào về? Anh tới đón em.” Anh vẫn ân chuẩn cho cô ra ngoài ăn cơm.
“Không biết nữa, tự em về nhà , không cần lo lắng, có được không?” Lúc này cô cảm thấy cần phải trốn tránh trước đã, ít nhất tránh nơi đầu gió này cái đã, qua khoảng thời gi¬an này rồi hãy nói, “Có được hay không?”
Cô ôn nhu, cầu xin anh hai lần.
Anh mới lầm bầm đồng ý, “Chừng nào về em phải trấn an tâm linh nhỏ bé của anh. . . . . .”
“. . . . . .” Trấn an? Là có ý gì? Giúp đỡ tâm linh sao?”Được, anh về nhà trước đi!”
Cũng coi như là mất sức của chín trâu hai hổ mới đưa tôn đại thần này cất bước.
Tan làm, mọi người cùng đi đến một nhà hàng, Bạch Tân đã sớm đặt phòng, mọi người cùng nhau mở rượu, la hét.
Đều là luật sư, tất nhiên môi lưỡi lưu loát, lúc này vô cùng náo nhiệt, chỉ có Diệp Thanh Hòa, không nói gì.
Trời sinh tính tình cô rất ít lời, nhưng mà lúc này không phải cô cố ý giữ yên lặng không nói lời nào, mà là, cô căn bản không có cơ hội nói chuyện. . . . . .
Từ lúc lên xe, đến khi vào phòng ăn, trong thời gi¬an này, cô vẫn loay hoay với điện thoại của cô. . . . . .
“Diệp Thanh Hòa, tới phiên cô! Người này cái ly còn chưa động đây này” . Có người bắt đầu kháng nghị.
“Tôi không uống rượu đâu!” Cô khó xử để điện thoại xuống.
“Vậy thì nước trái cây! Không ép cô đâu! Vừa vào tay cô đã loay hoay không ngừng, là làm gì đó?” Bạch Tân đổi ly nước trái cây để trước mặt cô.
“Bạn trai lo lắng à? Đang báo cáo với bạn trai? Gọi anh ta tới đi!” Có đồng nghiệp nói giỡn.
Cô nhìn chén của mình sạch sẽ chưa dính một chút dầu, cười cười, quả thật cô chưa ăn miếng nào cả. . . . . .
Lấy nước trái cây thay rượu, cùng các đồng nghiệp uống một ly, điện thoại lại bắt đầu rung.
Cô không để ý, không cho người ta ăn cơm phải không?
Nhưng mà một khi không để ý tới, điện thoại lại rung không yên. . . . . .
Cô đành cầm lên nhìn, liên tục bốn năm tin nhắn gửi tới:
Em gái, có những ai đang ăn cơm vậy?
Em gái, tại sao không nói chuyện?
Em gái !Để ý đến anh !
Để ý đến anh!
Không để ý anh anh tới tìm em !
Bỗng nhiên cô có cảm giác, người này không phải anh hai cô, càng không phải là chồng của cô, thế nào lại giống con trai cô vậy? Lại nói khi còn bé cô cũng không dính ba mẹ như vậy?
Bất đắc dĩ, nhanh chóng gửi lại: Em đang mời rượu, nhất thời không rảnh.
Mới vừa gửi, anh lại nhắn tới: Uống rượu? Không được!
Em uống nước trái cây mà thôi. Mấy chữ này còn chưa đánh gửi đi, anh lại tới một cái: Còn chưa có nói cho anh biết cùng những người nào ăn cơm!
Cô đành phải nhắn tên từng người gửi đi. . . . . .
Từng người một, tất cả anh đều biết . . . . .
Hiện tại, cuối cùng có thể ngừng nghỉ rồi chứ? Có thể để cho cô ăn cơm chưa?
Vậy mà, chỉ mấy phút, cô cùng đồng nghiệp mới nói mấy câu, còn chưa kịp ăn thật ngon, tin nhắn lại tới:
Em gái, ăn món gì vậy? Nói anh nghe một chút. . . . . .
Cô chợt dấy lên một ngọn lửa vô danh, vẫn không để cho cô ăn cơm hả? !
Không để ý tới! Lần này kiên quyết không để ý tới!
Cô cau mày, để điện thoại về trong túi.
Nhưng mà, làm sao anh từ bỏ ý đồ được? Liên tiếp tin nhắn không đợi đến cô trả lời, điện thoại cô vang lên, lần này là trực tiếp điện tới.
Cô ngồi ngay thẳng bất động, tiếp tục cùng đồng nghiệp nói chuyện.
Đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở cô, “Diệp Thanh Hòa, điện thoại cô vang lên kìa.”
“. . . . . .” Cô đã sớm nghe rồi có được không? Khẽ mỉm cười, cám ơn đồng nghiệp nhắc nhở, không thể làm gì khác hơn là đưa tay vào trong túi nghe điện thoại, trừ anh ra còn có ai?
“Này?” Cô phải nhẫn nại, cảm giác anh đây là muốn bức một người luôn lạnh nhạt với mọi người như cô phải nhảy dựng sao. . . . . .
“Em gái. . . . . .” Bên kia lại truyền đến một tiếng nói như ánh nắng mặt trời rực rỡ hơn nữa mười phần bập bẹ la lên, cùng giọng điệu của cô hiện lên đối lập rõ rệt, đành khiến bực tức tiêu mất. . . . . .
“Thế nào?”
Anh cười hắc hắc, “Xem tin nhắn đi! Sao không để ý tới anh. . . . . .” Uất ức nói.
“Không phải em đang dùng cơm sao?” Cô rất muốn thêm một câu, anh có thể ngoan một chút không? Nhưng mà đây còn trong bữa tiệc, quá không thích hợp. . . . . .
“Vậy em cũng phải xem tin nhắn một chút chứ! Em ở đây ăn chơi đàng điếm, để cho anh một mình phòng không gối chiếc, anh ăn không ngon, trò chơi cũng không chơi được. . . . . .”
“. . . . . .” Đợi chút, sao cô có cảm giác lời này không nên từ miệng một người nói ra . . . . . . Hơn nữa, người nào ăn chơi đàng điếm?
“Em gái! Chừng nào em về vậy? Anh còn chưa ăn cơm !” Tiếp tục uất ức, tiếp tục khuê oán. . . . . .
Cô hết ý kiến, “Sao anh không ăn cơm?”
“Tâm tình không tốt, mệt mỏi, không muốn động, không ai trông nom anh. . . . . .”
Tâm tình không tốt? Thua vụ kiện sao? Không phải chứ. . . . . . Ủa sao không có ai quản anh vậy? “Dì Vân đâu?”
“Đi ra ngoài. . . . . .”
“Trong nhà không có làm cơm?” Cô nhớ ngày nào tháng nào năm nào kia, người khác đốt cả phòng bếp, chẳng lẽ lịch sử tái diễn?
“Làm. . . . . . Nhưng mẹ đến chỗ anh cả, cha có xã giao chưa trở lại. . . . . .”
“. . . . . .” Cô hít một hơi thật sâu, đây là một đứa trẻ chưa dứt sữa, tuyệt đối là vậy! Làm ơn đi, hình tượng hôm nay ở trên tòa án là ảo giác của cô sao? “Đừng nói với em , một mình anh ở nhà sợ. . . . . .”
“Ừ! Sợ. . . . . .”
“Em. . . . . .” Cô thật một câu cũng không nói được. . . . . .
“Em gái, chừng nào em về, anh chờ em về ăn cơm. . . . . .”
“. . . . . .” Cô cảm thấy đời trước cô mắc nợ anh . . . . . Nghĩ tới đây, bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, đây là khoản nợ kiếp trước. . . . . . “Được rồi, vậy em lập tức trở về.”
Thoáng hiện nét ôn nhu, cô thu hồi điện thoại, cáo từ.
Các đồng nghiệp tất nhiên không nguyện ý cô đi sớm như vậy, đồng nghiệp nhắc nhở cô nghe điện thoại còn hỏi cô, “Ai vậy? Nghe giọng điệu của cô, là con trai cô à?”
“. . . . . .” Thật là so với con trai còn khó dây hơn! Cô chỉ buồn cười, “Không phải, là một. . . . . . quỷ đòi nợ. . . . . .”
Cũng không phải là quỷ đòi nợ sao? Đến đòi nợ nần đời trước . . . . . .
Ra phòng ăn, cô đi ra ngoài, từ xa xa , nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào.
Lão đại Tằng Thiên Hải cũng đối với việc Bạch Tân phụ trách vụ kiện ly hôn này bày tỏ quan tâm.
Trong phòng làm việc của Tằng Thiên Hải, Bạch Tân lại có mấy phần xấu hổ, “Tôi cũng không phải là công thần lớn nhất.”
“Hả?” Ở trong mắt Tằng Thiên Hải, đối với vụ án nhỏ này cũng không để ý cho lắm, nhưng bởi vì là Tiêu Y Đình chiến bại, cho nên mới cực kỳ cảm thấy hứng thú.
“Là phụ tá mới của tôi, Diệp Thanh Hòa, cô ấy lập công lớn”
“Thật sao? Thực tập sinh mới tới? Cậu thật sự coi trọng cô ấy.” Tằng Thiên Hải cười nói, bình thường thực tập sinh mới tới không phải làm việc vặt chính là chân chạy, làm sao có cơ hội tiếp cận những vụ án, ngay cả thần thoại bất bại Tiêu Y Đình của bây giờ, năm đó cũng là từ tạp vụ làm lên .
“Ách. . . . . .” Bạch Tân nói: “Lúc đi học cô ấy học tập cũng tương đối khá, cùng Tiêu Y Đình đều là học sinh xuất sắc, rất có năng lực, cũng tương đối thông minh, còn là học muội, mang theo cô ấy để cô ấy ít phải đi đường quanh co.”
“Được!” Tằng Thiên Hải cười, “Vậy hôm nay tan tầm mọi người định đi đâu ăn mừng? Mặc dù là một vụ án nhỏ, nhưng ý nghĩa trọng đại!”
“Hỏi Diệp Thanh Hòa đi! Cô ấy là công thần!”
“Vậy mọi người cứ đi, tôi không tham gia náo nhiệt đâu!”
Bạch Tân và Tằng Thiên Hải biết nhau đã nhiều năm cũng coi như là thầy trò, ngày thường nói chuyện cũng có chút tùy ý, “Thôi! Ngài đi làm gia tăng áp lực cho mọi người đấy!”
Vì vậy, đồng nghiệp giựt giây cùng với Bạch Tân mời mọc , buổi chiều Diệp Thanh Hòa quyết định cùng các đồng nghiệp đi liên hoan, coi như là ăn mừng trận đầu thắng lợi.
Không biết người nào truyền tới tin tức, đồng nghiệp đều biết lần này Bạch Tân phá vỡ thần thoại bất bại thì đại công thần chính là Diệp Thanh Hòa, từng người một đều chúc mừng cô, hơn nữa bày tỏ khâm phục.
Trong lòng Diệp Thanh Hòa lộp bộp một tiếng, ngược lại cẩn thận, “Không có, thầy Bạch khiêm nhường rồi, cái gì tôi cũng không làm, cái gì cũng không hiểu, thật.”
Mặc dù quan hệ hiện tại của cô và Tiêu Y Đình không công khai, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, nếu như truyền ra ngoài, không biết đối với anh có ảnh hưởng gì không, bất luận thế nào, cô sẽ không thừa nhận công này . . . . . .
Nghĩ đến điểm này, Tiêu Y Đình gọi điện thoại nói muốn tới đón cô thì cô cũng trở nên cẩn thận, “Anh hai, về sau em tự về nhà được rồi.”
“Không được!” Ngắn ngủn hai chữ, liền đá lời nói của cô trở về.
“. . . . . .” Thôi, vấn đề này trở về rồi nói. . . . . . “Nhưng mà, hôm nay em cũng không thể về với anh! Mọi người ở đây muốn đi ra ngoài ăn cơm!”
“Ăn cơm? Ăn mừng đánh bại anh?” Anh nói ở bên kia, cũng nghe không ra cảm xúc gì.
“. . . . . . Ách, không phải. . . . . .” Trắng trợn như vậy hình như không tốt. . . . . .
“Vậy em có suy nghĩ đến tâm tình của anh không? Hả?” Anh liên tục “Hả” , phảng phất như đang nói anh có uất ức.
“Anh hai. . . . . .” Sự thật không phải như vậy được không?
“Chừng nào về? Anh tới đón em.” Anh vẫn ân chuẩn cho cô ra ngoài ăn cơm.
“Không biết nữa, tự em về nhà , không cần lo lắng, có được không?” Lúc này cô cảm thấy cần phải trốn tránh trước đã, ít nhất tránh nơi đầu gió này cái đã, qua khoảng thời gi¬an này rồi hãy nói, “Có được hay không?”
Cô ôn nhu, cầu xin anh hai lần.
Anh mới lầm bầm đồng ý, “Chừng nào về em phải trấn an tâm linh nhỏ bé của anh. . . . . .”
“. . . . . .” Trấn an? Là có ý gì? Giúp đỡ tâm linh sao?”Được, anh về nhà trước đi!”
Cũng coi như là mất sức của chín trâu hai hổ mới đưa tôn đại thần này cất bước.
Tan làm, mọi người cùng đi đến một nhà hàng, Bạch Tân đã sớm đặt phòng, mọi người cùng nhau mở rượu, la hét.
Đều là luật sư, tất nhiên môi lưỡi lưu loát, lúc này vô cùng náo nhiệt, chỉ có Diệp Thanh Hòa, không nói gì.
Trời sinh tính tình cô rất ít lời, nhưng mà lúc này không phải cô cố ý giữ yên lặng không nói lời nào, mà là, cô căn bản không có cơ hội nói chuyện. . . . . .
Từ lúc lên xe, đến khi vào phòng ăn, trong thời gi¬an này, cô vẫn loay hoay với điện thoại của cô. . . . . .
“Diệp Thanh Hòa, tới phiên cô! Người này cái ly còn chưa động đây này” . Có người bắt đầu kháng nghị.
“Tôi không uống rượu đâu!” Cô khó xử để điện thoại xuống.
“Vậy thì nước trái cây! Không ép cô đâu! Vừa vào tay cô đã loay hoay không ngừng, là làm gì đó?” Bạch Tân đổi ly nước trái cây để trước mặt cô.
“Bạn trai lo lắng à? Đang báo cáo với bạn trai? Gọi anh ta tới đi!” Có đồng nghiệp nói giỡn.
Cô nhìn chén của mình sạch sẽ chưa dính một chút dầu, cười cười, quả thật cô chưa ăn miếng nào cả. . . . . .
Lấy nước trái cây thay rượu, cùng các đồng nghiệp uống một ly, điện thoại lại bắt đầu rung.
Cô không để ý, không cho người ta ăn cơm phải không?
Nhưng mà một khi không để ý tới, điện thoại lại rung không yên. . . . . .
Cô đành cầm lên nhìn, liên tục bốn năm tin nhắn gửi tới:
Em gái, có những ai đang ăn cơm vậy?
Em gái, tại sao không nói chuyện?
Em gái !Để ý đến anh !
Để ý đến anh!
Không để ý anh anh tới tìm em !
Bỗng nhiên cô có cảm giác, người này không phải anh hai cô, càng không phải là chồng của cô, thế nào lại giống con trai cô vậy? Lại nói khi còn bé cô cũng không dính ba mẹ như vậy?
Bất đắc dĩ, nhanh chóng gửi lại: Em đang mời rượu, nhất thời không rảnh.
Mới vừa gửi, anh lại nhắn tới: Uống rượu? Không được!
Em uống nước trái cây mà thôi. Mấy chữ này còn chưa đánh gửi đi, anh lại tới một cái: Còn chưa có nói cho anh biết cùng những người nào ăn cơm!
Cô đành phải nhắn tên từng người gửi đi. . . . . .
Từng người một, tất cả anh đều biết . . . . .
Hiện tại, cuối cùng có thể ngừng nghỉ rồi chứ? Có thể để cho cô ăn cơm chưa?
Vậy mà, chỉ mấy phút, cô cùng đồng nghiệp mới nói mấy câu, còn chưa kịp ăn thật ngon, tin nhắn lại tới:
Em gái, ăn món gì vậy? Nói anh nghe một chút. . . . . .
Cô chợt dấy lên một ngọn lửa vô danh, vẫn không để cho cô ăn cơm hả? !
Không để ý tới! Lần này kiên quyết không để ý tới!
Cô cau mày, để điện thoại về trong túi.
Nhưng mà, làm sao anh từ bỏ ý đồ được? Liên tiếp tin nhắn không đợi đến cô trả lời, điện thoại cô vang lên, lần này là trực tiếp điện tới.
Cô ngồi ngay thẳng bất động, tiếp tục cùng đồng nghiệp nói chuyện.
Đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở cô, “Diệp Thanh Hòa, điện thoại cô vang lên kìa.”
“. . . . . .” Cô đã sớm nghe rồi có được không? Khẽ mỉm cười, cám ơn đồng nghiệp nhắc nhở, không thể làm gì khác hơn là đưa tay vào trong túi nghe điện thoại, trừ anh ra còn có ai?
“Này?” Cô phải nhẫn nại, cảm giác anh đây là muốn bức một người luôn lạnh nhạt với mọi người như cô phải nhảy dựng sao. . . . . .
“Em gái. . . . . .” Bên kia lại truyền đến một tiếng nói như ánh nắng mặt trời rực rỡ hơn nữa mười phần bập bẹ la lên, cùng giọng điệu của cô hiện lên đối lập rõ rệt, đành khiến bực tức tiêu mất. . . . . .
“Thế nào?”
Anh cười hắc hắc, “Xem tin nhắn đi! Sao không để ý tới anh. . . . . .” Uất ức nói.
“Không phải em đang dùng cơm sao?” Cô rất muốn thêm một câu, anh có thể ngoan một chút không? Nhưng mà đây còn trong bữa tiệc, quá không thích hợp. . . . . .
“Vậy em cũng phải xem tin nhắn một chút chứ! Em ở đây ăn chơi đàng điếm, để cho anh một mình phòng không gối chiếc, anh ăn không ngon, trò chơi cũng không chơi được. . . . . .”
“. . . . . .” Đợi chút, sao cô có cảm giác lời này không nên từ miệng một người nói ra . . . . . . Hơn nữa, người nào ăn chơi đàng điếm?
“Em gái! Chừng nào em về vậy? Anh còn chưa ăn cơm !” Tiếp tục uất ức, tiếp tục khuê oán. . . . . .
Cô hết ý kiến, “Sao anh không ăn cơm?”
“Tâm tình không tốt, mệt mỏi, không muốn động, không ai trông nom anh. . . . . .”
Tâm tình không tốt? Thua vụ kiện sao? Không phải chứ. . . . . . Ủa sao không có ai quản anh vậy? “Dì Vân đâu?”
“Đi ra ngoài. . . . . .”
“Trong nhà không có làm cơm?” Cô nhớ ngày nào tháng nào năm nào kia, người khác đốt cả phòng bếp, chẳng lẽ lịch sử tái diễn?
“Làm. . . . . . Nhưng mẹ đến chỗ anh cả, cha có xã giao chưa trở lại. . . . . .”
“. . . . . .” Cô hít một hơi thật sâu, đây là một đứa trẻ chưa dứt sữa, tuyệt đối là vậy! Làm ơn đi, hình tượng hôm nay ở trên tòa án là ảo giác của cô sao? “Đừng nói với em , một mình anh ở nhà sợ. . . . . .”
“Ừ! Sợ. . . . . .”
“Em. . . . . .” Cô thật một câu cũng không nói được. . . . . .
“Em gái, chừng nào em về, anh chờ em về ăn cơm. . . . . .”
“. . . . . .” Cô cảm thấy đời trước cô mắc nợ anh . . . . . Nghĩ tới đây, bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, đây là khoản nợ kiếp trước. . . . . . “Được rồi, vậy em lập tức trở về.”
Thoáng hiện nét ôn nhu, cô thu hồi điện thoại, cáo từ.
Các đồng nghiệp tất nhiên không nguyện ý cô đi sớm như vậy, đồng nghiệp nhắc nhở cô nghe điện thoại còn hỏi cô, “Ai vậy? Nghe giọng điệu của cô, là con trai cô à?”
“. . . . . .” Thật là so với con trai còn khó dây hơn! Cô chỉ buồn cười, “Không phải, là một. . . . . . quỷ đòi nợ. . . . . .”
Cũng không phải là quỷ đòi nợ sao? Đến đòi nợ nần đời trước . . . . . .
Ra phòng ăn, cô đi ra ngoài, từ xa xa , nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.