Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 187: Tha hương gặp bạn cố tri
Cát Tường Dạ
16/09/2016
Thành phố I là một
thành phố nhỏ nằm sát vùng Vân Nam, khí hậu dễ chịu, cả thành phố đều
trồng cây mai, còn chưa tới mùa hoa nở, cành lá rậm rạp , một quang cảnh phồn thịnh.
Một nửa dân số ở đây đều là dân tộc thiểu số, cũng là một vùng đất đầy hấp dẫn lôi cuốn của đỗ trường. Diệp Thanh Hòa biết gần đây nơi này có mở một đỗ trường khoán thạch, giờ phút này, cô lại ở trong đám người đang vây xem trận đánh cuộc.
Rời Bắc Kinh,cô không ăn mặc như trước, mặc dù vẫn mộc mạc đơn giản, nhưng là, tóc dài , tùy ý búi một búi tóc nhỏ sau ót, mái tóc dùng kẹp kẹp chặt về phía sau, gọng kính lớn cũng lấy ra, khuôn mặt thanh lệ không còn thứ gì che đậy, mặt mộc không trang điểm, ánh mắt long lanh xinh đẹp, đối với nơi đàn ông chiếm đa số như đỗ trường, là tương đối thu hút sự chú ý của người khác .
Thỉnh thoảng, tóc mai lại rớt xuống vài sợi, cô nâng cổ tay phải, vén chúng trở về sau tai, trên cổ tay lơ đãng lộ ra vòng tay Dương Chi Bạch Ngọc, sáng chói vô cùng.
Vật này, cả vùng Vân Nam cũng không có, Vân Nam có là Phí Thúy Miễn Điện, nhưng người trong nghề vẫn có thể nhìn ra đây là Ngọc Thạch Thượng Phẩm trong Thượng Phẩm.
Tới Vân Nam đã mấy ngày, phần lớn thời giờ là đi theo Mục Xuyên học tập, thâm nhập vào nơi ở của người dân tộc thiểu số khảo sát và nghiên cứu về sinh hoạt và ngôn ngữ của họ, hiểu rõ văn hóa của họ, thu thập tài liệu, có lúc là từ chối Mục Xuyên đi cùng , một thân một mình làm một chuyến đến mấy đỗ trường quan trọng.
Dựa vào bản lĩnh và vận may của cô, cũng không lớn không nỏ thắng được mấy lần, chỉ là, mỗi lần đi ra đều trực tiếp bán chiến lợi phẩm đi.
Ngày đầu tiên cô đến Vân Nam, là Phó Chân Ngôn đón cô, ngày đó cô liền nói với Phó Chân Ngôn, muốn anh lập tức trở về Bắc Kinh.
Nhưng người như Phó Chân Ngôn, cô có thể điều khiển sao?
Nếu vào mấy năm trước, có thể còn nghe lời cô nói, nhưng hôm nay, anh đã lăn lộn trong xã hội mấy năm, làm việc càng thêm quả quyết kiên quyết, cũng càng làm cho người ta nhìn không thấu.
Anh vẫn cùng cô đến nơi ở của Mục Xuyên, cũng yên lặng gần nửa giờ nghe cô nói một số đạo lý làm anh cả, làm trụ cột trong nhà, thậm chí giúp anh nhớ lại quá khứ, phân tích hiện tại, nhìn về tương lai, thật thực lại một lần nữa lãnh giáo tài ăn nói của cô.
Đợi cô nói xong môi khô lưỡi nóng thì anh cười cười, "Nói rất hay."
Rất hay? Sau đó thì sao?
Diệp Thanh Hòa nhìn anh, anh thấy ánh nhìn soi mói của cô, còn cười ném cho cô một câu"Gặp lại". . . . . .
Đi!
Còn gặp lại?
Vậy anh là trở về hay chưa trở về?
Ý lúc này là gặp lại sau, hay là gặp lại ở Bắc Kinh?
Về sau, cô cũng không gặp Phó Chân Ngôn, ba ngày hai bữa sẽ có điện thoại trò chuyện, nhưng mà, cô hỏi anh ở đâu, đang làm gì, anh đều ở đó cười ha hả, tránh nặng tìm nhẹ.
Vì vậy cô biết, tất nhiên anh vẫn còn ở Vân Nam, chưa có trở về Bắc Kinh, hơn nữa, còn ẩn núp cô. . . . . .
Cô thật không biết, bây giờ người này đang ở che giấu những thứ gì. . . . . .
Đỗ trường mới mở một trận đánh cuộc khoán thạch bằng đồng, ánh mắt của cô nhìn trận đánh cuộc tỏ vẻ buồn bực, lại hứng thú nhiều hơn, trước cô có mấy người cũng đều có dáng vẻ buồn bực, nguy hiểm cực lớn, nhưng cô đều có chút thu hoạch.
Một nhân viên đi tới bên cạnh, nói với cô, "Vị tiểu thư này ngài khỏe chứ, chỗ của chúng tôi còn có vật liệu tốt hơn, nếu ngài có hứng thú có thể đến phòng vip xem một chút."
Tình huống như thế, Diệp Thanh Hòa chưa từng gặp, phòng vip?
Bất quá, ý định ban đầu của cô đến đây chính là để thấy chúng . . . . . .
"Được!" Cô không chút do dự theo nhân viên vào phòng trong.
Trong phòng trống không, cũng không có người, nhân viên đóng cửa lại, liền đi ra ngoài.
Diệp Thanh Hòa quan sát gian phòng này, bàn làm việc, máy vi tính, ghế tiếp khách, hiển nhiên là một phòng làm việc, chỉ là không có một bóng người, đùa giỡn cái gì đây?
Ánh mắt của cô dừng lại ở ghế dựa của bàn làm việc. . . . . .
Chợt, sau lưng một tiếng vang nhỏ, có người bắt được cánh tay của cô, tay cũng bị người trở tay vặn chặt, cô muốn xoay người, lại bị một cánh tay vòng từ phía sau bụm miệng cô lại.
Cô giãy giãy, không thể tránh thoát, liền buông tha .
Người nọ ở sau lưng lại buông lỏng cô ra, cực kỳ tức giận ở phía sau hô, "Em nói em liều lĩnh đến đây làm gì? Mới vừa rồi, nếu như không phải tôi mà là bọn người xấu, em phải làm sao? Em sớm hài cốt đã không còn!"
Cô căn bản là xoay người sang chỗ khác, nhìn cái áo khoác vắt trên ghế, trấn định nói, "Phó Chân Ngôn, lần sau chơi loại trò chơi này nên cất đồ hết đồ mà tôi quen thuộc!"
Cô thừa nhận, lúc ban đầu tiến vào gian phòng này không có một bóng người, cô còn có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy cái này áo khoác liền âm thầm ha ha một tiếng. Phó Chân Chân không phải nói sao? Anh trai cô ấy không chú trọng ăn mặc, quần áo cũ cũng không mua một cái, nhưng mà, nếu như mua cho anh chiếc áo vét anh sẽ rất thích mặt. . . . . .
Cho nên, cái này là bằng chứng anh thích mặc đúng không? Cô nớ nút áo của cái áo này đã từng rớt một nút ở nhà của cô và Tiêu Y Đình, anh cũng không tìm được nút áo rơi kia, dì Vân nhìn không được, bảo anh cởi áo khoác ra, đổi toàn bộ nút, cái áo này không phải là cái mà dì Vân đã vá sao?
Phó Chân Ngôn kinh ngạc, cũng phát hiện áo khoác của mình, nhưng vẫn cảm thấy là cô làm sai, tức giận đằng đằng cầm lấy tay cổ tay cô giương lên, khiến chiếc vòng tay gọi là Vấn Tình kia ở giữa hai người sáng rực chói mắt, "Em nhìn đi! Chính em nhìn một chút! Nhìn lại bộ dạng của em đi!"
Anh đẩy cô đến trước tủ hồ sơ, lúc này mặt sơn tỏa sáng hiện ra dung nhan của cô.
"Mắt kính của em đâu? Tại sao tóc lại thành ra thế này? Còn đeo chiếc vòng như vậy tới khoe khoang mọi nơi? Em cho là người khác đối với em không có lòng xấu xa thật sao?" Anh trực tiếp mắng cô.
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng của cô và anh ở trong tủ, cũng không cam lòng yếu thế, "Anh đang làm gì? Anh nói cho tôi biết anh không quay về Bắc Kinh mà ở chỗ này làm gì?"
Anh buông cô ra, trở lại bàn làm việc ở phía sau, "Em thấy tôi làm cái gì thì là làm cái đó!"
". . . . . ." Anh biết cô đang làm gì sao? Anh thật sự là làm càn!"Phó Chân Ngôn! Cái gì anh cũng không hiểu! Anh về nhà cho tôi!"
Anh chống đầu ở trên bàn, cười cười, "Muốn uống nước sao?"
Lại là kiểu cũ, cố ý lãng tránh. . . . . .
Diệp Thanh Hòa cau mày, "Phó Chân Ngôn! Ít gây rắc rối cho tôi đi! Anh thật sự không hiểu rõ tình huống một chút nào cả! Tôi làm chuyện gì cũng không liên quan đến anh! Đỗ trường này anh thật sự không có khả năng! Anh về nhà! Có nghe thấy không!"
Phó Chân Ngôn lắc đầu một cái, "Tôi chơi không nổi, chẳng lẽ em có khả năng hay sao? Tôi không biết? Em không nói làm sao tôi hiểu? Vậy tôi chỉ có thể làm như vậy!"
Gặp phải người so với tảng đáng còn cứng rắn hơn, Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cảm giác lúc này, giống như dùng búa đi đập, cũng đập không được khối đá cứng đầu này. . . . . .
Cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với anh, hỏi, "Phó Chân Ngôn, vậy anh nói cho tôi biết, bây giờ anh đang làm gì?Anh cảm thấy anh làm như vậy có ý nghĩa sao?"
Con ngươi đen nhánh của Phó Chân Ngôn bình tĩnh nhìn cô, rồi lại sinh ra tia mê mang , "Tôi đương nhiên biết mình đang làm cái gì, nhưng mà, tôi cũng lại không biết chính mình làm cái gì. . . . . . Về phần ý nghĩa của nó. . . . . . Tôi tin tưởng em sẽ hiểu."
Nếu nói là, vào giờ phút này, Diệp Thanh Hòa không cảm động, đó là giả, nhưng là, so cảm động sức nặng lại càng nhiều hơn.
Khi một người từ bỏ tất cả hơn nữa mạo hiểm táng gia bại sản thậm chí an toàn tánh mạng xông vào nguy hiểm vì ngươi làm một chuyện, như vậy cũng sẽ trở thành một gánh nặng đeo trên lưng, sẽ chuyển dời đến trên người ngươi, ép tới ngươi không thở nổi. . . . . .
"Phó Chân Ngôn. . . . . ." Cô không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục anh, anh ở trước mắt, da ngâm đen, sống mũi kiên định. Ánh mắt sắc bén, bờ môi cứng rắn, cằm cũng góc cạnh rõ ràng. Người như vậy, chỉ có thể làm cho người ta một cảm giác, đó chính là"Kiên cường" . . . . . .
Người quá cứng rắn, đối với cô mà nói, ứng phó có chút mệt mỏi. . . . . .
"Phó Chân Ngôn. . . . . ." cô cúi đầu , lấy tay nhẹ nhàng đè huyệt Thái Dương, tự hỏi nên nói thế nào nữa.
"Tôi làm em rất khó xử sao?" Anh hỏi.
"Đúng!" Cô thản nhiên thừa nhận, "Anh thật sự làm cho tôi gặp khó khăn!"
Anh phất tay một cái, "Em không cần phải lo lắng! Tôi làm chuyện của tôi! Em làm nghiên cứu của em! Chúng ta làm như không biết! Em xem, nếu như hôm nay tôi không mới em tới, căn bản em cũng không biết tôi mở ra đỗ trường này!"
". . . . . ." Thì ra là, đỗ trường này thật sự là anh mở. Trước cô chỉ là nghi ngờ thôi. . . . . .
Cái loại cảm giác vô lực cùng cảm giác bị áp bức đè ở trong lòng cô lần nữa, "Phó Chân Ngôn! Lúc trước anh đã đồng ý với tôi cái gì anh đã quên rồi sao? Anh cam kết, sẽ không tới chỗ thế này nữa! Không bao giờ tham dự cùng đổ thạch có liên quan bất cứ chuyện gì! Kết quả bây giờ anh đang làm gì? Mở đổ trường? Anh có biết hay không rất có thể là con đường không lối về! Bây giờ anh có tiền thật sao? Có tiền cũng không nên như thế này! Anh có nghĩ đến người nhà của anh ở Bắc Kinh chưa, sự nghiệp và bạn bè của anh chưa? Có có thể có trách nhiệm một chút được không?"
Mỗi khi cô nói những lời này, anh đều nghe rất nghiêm túc, giống như thiếu niên nhiều năm trước lắng nghe cô "Dạy bảo", chỉ là, cũng chính là sau khi nghe xong rồi, năm đó thiếu niên bất lương sớm đã có chủ kiến cùng phương pháp làm việc của mình, lẳng lặng sau khi nghe xong, nói với cô, "Sự nghiệp? Sự nghiệp của tôi là từ em mà bắt đầu, không có em, tôi chẳng là gì cả! Người nhà cùng bằng hữu? Tôi đương nhiên cân nhắc qua! Công ty đã cho Chân Chân cùng Điền Giản, để lại tiền đủ để bọn họ sinh hoạt, sau đó, tôi mới đến đây chờ em, em đi đến chân trời tôi cũng liền theo."
"Tiền? ! Ngươi cho rằng có tiền là đủ rồi sao? Anh là con trai của ba mẹ! Là anh cả ! Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của họ chưa? Ba mẹ anh sẽ lo lắng cỡ nào! Còn có Chân Chân! Chân Chân cô ấy yêu anh, anh biết không?" Nhớ tới Chân Chân ở trước mặt cô khóc đỏ mắt, cô đã cảm thấy đau lòng, nếu như không phải bởi vì cô, cuộc sống một nhà của nhà họ Phó sẽ tốt đẹp biết nhường nào!
Nhắc tới Chân Chân, trong mắt Phó Chân Ngôn thoáng qua áy náy cùng tự trách, "Thì ra là em cũng biết. . . . . . Chân Chân nha đầu ngốc này, nói gì với em. . . . . ."
"Anh không cần trách cứ Chân Chân! Anh đột nhiên biến mất như vậy, Chân Chân trừ tới tìm tôi, ở trước mặt tôi khóc, vô kế khả thi, tôi nhìn ra, cô ấy thật sự yêu anh , làm sao anh có thể phụ lòng cô ấy!" Cô nóng lòng khuyên Phó Chân Ngôn đi về, cho nên không cẩn thận suy nghĩ, lời nên nói hay không nên nói đều nói ra ngoài.
Phó Chân Ngôn nghe, sắc mặt liền có mấy phần tối tăm, "Chuyện này cùng Chân Chân không có quan hệ! Tôi biết em không yêu tôi, trong lòng em chỉ xem tôi như bạn bè bình thường, có thể bởi vì tôi xuất hiện quá thường xuyên, có thể đã tạo thành phiền não cho em, nhưng mà, em cũng không cần thiết đẩy tôi cho người khác! Tôi sớm đã nói qua với em ấy, trong lòng tôi em ấy chỉ là em gái, vĩnh viễn tôi sẽ không cùng em của mình xảy ra bất kì quan hệ gì, cho nên, em có thể từ chối tôi, nhưng không nên lôi kéo tôi và Chân Chân cùng một chỗ, tôi là anh trai của em ấy, cùng chung một họ! Hơn nữa, Thanh Hòa, một đời người trong đó có quá nhiều người ràng buộc cùng lựa chọn, không sai, ba mẹ và em gái, còn có công ty cùng bạn bè đều là trách nhiệm của tôi, tôi cũng biết rõ, có trách nhiệm không phải dựa vào tiền để hoàn thành , nhưng mà, con người đôi khi cũng phải lựa chọn, em đối với tôi mà nói cũng là một người quan trọng, không bởi vì thời gian dài dài ngắn khác nhau ,hiện tại tôi chỉ có thể vì một người, tất nhiên tôi cũng chỉ có thể lựa chọn em! Bởi vì em chỉ một mình cơ khổ không ai nương tựa! Lúc này tôi không ở bên cạnh em thì người nào sẽ ở bên cạnh em? Em đẩy tôi cho Chân Chân là có ý gì? Chẳng lẽ tôi nói tôi ở bên cạnh em, em phải lấy thân báo đáp sao? Phó Chân Ngôn tôi xấu xa đến thế sao?"
Diệp Thanh Hòa nhất thời nghẹn lời, ý thức được lời mình đã nói. . . . . .
"Thanh Hòa, tôi biết em đang nghĩ gì, em yên tâm, đã nhiều năm như vậy, em nhìn tôi đối với em đã tạo rắc rối gì chưa? Tôi cũng không che giấu tâm tư của tôi, tôi thích em, nhưng là, theo những năm này tuổi càng tăng, tôi cũng tự biết rõ, biết tôi không xứng với em, cho nên, tôi tận lực giảm bớt số lần mình xuất hiện ở bên cạnh em, chỉ hy vọng mỗi lần tôi xuất hiện sẽ không mang lại cho em phiền não gì, nếu như, chúng ta một mực sống ở Bắc Kinh, em lo việc học của em, tôi làm buôn bán của tôi, sự nghiệp của tôi vĩnh viễn có một nửa là của em, có lẽ, em cũng không hiếm lạ gì, nhưng mà, tôi vẫn muốn cố gắng giữ lại cho em, ngộ nhỡ có một ngày, tôi nói là ngộ nhỡ, đương nhiên tôi không hi vọng ngày này xảy ra. Ngộ nhỡ có một ngày, em mất đi tất cả, chỗ này của tôi có thể để em dựa vào. Nhưng là, không hiểu tại sao em lại rời bỏ cuộc uống yên ả ở Bắc Kinh, chạy đến nơi đây mạo hiểm, thật xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp thuyết phục mình nhìn em một mình mạo hiểm. Thanh Hòa, em cũng không cần có áp lực, tôi làm như vậy, em không cần nghĩ đã thiếu tôi cái gì, tôi chỉ làm chuyện khiến tôi vui, em phải hiểu được, có một số việc một cô gái đi làm, cơ hồ là không thể nào làm xong!"
Có một số việc?
"Anh biết chuyện gì?" Cô hỏi ngược lại, cô tự nhận, chuyện của cô không có bất kỳ người nào biết được.
Phó Chân Ngôn cười nhẹ một tiếng, "Tôi không biết, thật không biết, tôi chỉ là suy đoán. Năm đó tôi muốn tới đổ thạch, một mình em chỉ là cô gái mới mười mấy tuổi, quyết tâm muốn đi cùng tôi , thời điểm đó tôi trẻ người non dạ, không có đi ngẫm nghĩ tại sao, chỉ nói em tốt bụng. Đã trải qua những năm này, cũng xem hiểu một chút thế thái nhân tình, lại hồi tưởng , biểu hiện của em khi đó quả thật rất đột ngột. Sau lại, em lại khóc đuổi theo xe lửa đi Vân Nam, tôi liền nghĩ, anh trai quân nhân đó đối với em cũng không có tình cảm sâu đậm gì, tội gì em khóc thành như vậy, trọng tâm chỉ sợ là hai chữ Vân Nam. Sau nữa, chính là hiện tại, tôi nhớ lúc đến nhà em ăn cơm, em đã chuẩn bị thi nghiên cứu sinh ngành luật, đột nhiên sửa lại phương hướng, hơn nữa còn là trước khi ghi danh trước, cái này không quá hợp lẽ thường! Lúc đó tôi chỉ nói suy nghĩ của người trí thức chúng ta không thể lý giải, có thể em muốn khiêu chiến khó khăn lĩnh vực nào đó, em rất thích như vậy, cho đến khi em nói em phải tới Vân Nam. Lại là Vân Nam. . . . . . Thanh Hòa, tôi không thể không cho là, em và Vân Nam không có quan hệ sâu xa gì, hơn nữa, sâu xa này có liên quan đến Ngọc Thạch, đúng không?"
Diệp Thanh Hòa trầm mặc.
"Trầm mặc chính là chấp nhận?" Anh nói tiếp, "Như vậy, chứng minh cảm giác của tôi rất tốt. Thanh Hòa, có lúc tôi rất tin tưởng cảm giác của mình. Năm ấy ở trên đường cái đánh nhau với Tiêu Y Đình, lần đầu tiên ngay mặt nói chuyện, tôi liền có một loại cảm giác, cảm giác rất mãnh liệt, cô gái này, sẽ là người khắc sâu vào trí nhớ của tôi. . . . . . Quả thế. Sau lại, em và tôi đi miền nam, tôi lại có một loại cảm giác, lần này có cô gái này gia nhập , tất nhiên chuyến đi này không tệ! Kết quả, vẫn xác nhận cảm giác của tôi. Sau nữa. . . . . . Thanh Hòa, cho nên tôi tin tưởng cảm giác của tôi, cuộc đời của em cùng đổ thạch tất nhiên có liên quan, hơn nữa, đó là một bi kịch." Anh khẽ mỉm cười, tóm tắt từng sự kiện với nhau.
"Cho nên. . . . . . Bất luận tôi nói cái gì anh cũng không về nhà?" Cô kinh ngạc nghe, kinh ngạc hỏi.
"Phải! Tôi và em sẽ cùng nhau về nhà! Nhưng mà, nếu như em cảm thấy ở Vân Nam tôi không tiện cùng em ra vào, như vậy chúng ta liền giả bộ không biết, tôi mở đổ trường này, sẽ từ từ thăm dò tất cả đường dây cùng nhân mạch, em cần gì, tôi sẽ lấy nơi này thăm dò so với mình em mò mẫm tiện hơn."Anh nói.
Hồi lâu, Diệp Thanh Hòa vẫn lắc đầu, cô thủy chung không hy vọng người khác mạo hiểm vì việc của cô, hơn nữa, cô cũng biết, nơi này mọi chuyện Phó Chân Ngôn cũng không thông, anh yêu thích đánh cuộc nên mở đổ trường, tựa như anh nói, bọn họ không biết gì. . . . . .
Cô xách túi, chuẩn bị rời đi.
Một nửa dân số ở đây đều là dân tộc thiểu số, cũng là một vùng đất đầy hấp dẫn lôi cuốn của đỗ trường. Diệp Thanh Hòa biết gần đây nơi này có mở một đỗ trường khoán thạch, giờ phút này, cô lại ở trong đám người đang vây xem trận đánh cuộc.
Rời Bắc Kinh,cô không ăn mặc như trước, mặc dù vẫn mộc mạc đơn giản, nhưng là, tóc dài , tùy ý búi một búi tóc nhỏ sau ót, mái tóc dùng kẹp kẹp chặt về phía sau, gọng kính lớn cũng lấy ra, khuôn mặt thanh lệ không còn thứ gì che đậy, mặt mộc không trang điểm, ánh mắt long lanh xinh đẹp, đối với nơi đàn ông chiếm đa số như đỗ trường, là tương đối thu hút sự chú ý của người khác .
Thỉnh thoảng, tóc mai lại rớt xuống vài sợi, cô nâng cổ tay phải, vén chúng trở về sau tai, trên cổ tay lơ đãng lộ ra vòng tay Dương Chi Bạch Ngọc, sáng chói vô cùng.
Vật này, cả vùng Vân Nam cũng không có, Vân Nam có là Phí Thúy Miễn Điện, nhưng người trong nghề vẫn có thể nhìn ra đây là Ngọc Thạch Thượng Phẩm trong Thượng Phẩm.
Tới Vân Nam đã mấy ngày, phần lớn thời giờ là đi theo Mục Xuyên học tập, thâm nhập vào nơi ở của người dân tộc thiểu số khảo sát và nghiên cứu về sinh hoạt và ngôn ngữ của họ, hiểu rõ văn hóa của họ, thu thập tài liệu, có lúc là từ chối Mục Xuyên đi cùng , một thân một mình làm một chuyến đến mấy đỗ trường quan trọng.
Dựa vào bản lĩnh và vận may của cô, cũng không lớn không nỏ thắng được mấy lần, chỉ là, mỗi lần đi ra đều trực tiếp bán chiến lợi phẩm đi.
Ngày đầu tiên cô đến Vân Nam, là Phó Chân Ngôn đón cô, ngày đó cô liền nói với Phó Chân Ngôn, muốn anh lập tức trở về Bắc Kinh.
Nhưng người như Phó Chân Ngôn, cô có thể điều khiển sao?
Nếu vào mấy năm trước, có thể còn nghe lời cô nói, nhưng hôm nay, anh đã lăn lộn trong xã hội mấy năm, làm việc càng thêm quả quyết kiên quyết, cũng càng làm cho người ta nhìn không thấu.
Anh vẫn cùng cô đến nơi ở của Mục Xuyên, cũng yên lặng gần nửa giờ nghe cô nói một số đạo lý làm anh cả, làm trụ cột trong nhà, thậm chí giúp anh nhớ lại quá khứ, phân tích hiện tại, nhìn về tương lai, thật thực lại một lần nữa lãnh giáo tài ăn nói của cô.
Đợi cô nói xong môi khô lưỡi nóng thì anh cười cười, "Nói rất hay."
Rất hay? Sau đó thì sao?
Diệp Thanh Hòa nhìn anh, anh thấy ánh nhìn soi mói của cô, còn cười ném cho cô một câu"Gặp lại". . . . . .
Đi!
Còn gặp lại?
Vậy anh là trở về hay chưa trở về?
Ý lúc này là gặp lại sau, hay là gặp lại ở Bắc Kinh?
Về sau, cô cũng không gặp Phó Chân Ngôn, ba ngày hai bữa sẽ có điện thoại trò chuyện, nhưng mà, cô hỏi anh ở đâu, đang làm gì, anh đều ở đó cười ha hả, tránh nặng tìm nhẹ.
Vì vậy cô biết, tất nhiên anh vẫn còn ở Vân Nam, chưa có trở về Bắc Kinh, hơn nữa, còn ẩn núp cô. . . . . .
Cô thật không biết, bây giờ người này đang ở che giấu những thứ gì. . . . . .
Đỗ trường mới mở một trận đánh cuộc khoán thạch bằng đồng, ánh mắt của cô nhìn trận đánh cuộc tỏ vẻ buồn bực, lại hứng thú nhiều hơn, trước cô có mấy người cũng đều có dáng vẻ buồn bực, nguy hiểm cực lớn, nhưng cô đều có chút thu hoạch.
Một nhân viên đi tới bên cạnh, nói với cô, "Vị tiểu thư này ngài khỏe chứ, chỗ của chúng tôi còn có vật liệu tốt hơn, nếu ngài có hứng thú có thể đến phòng vip xem một chút."
Tình huống như thế, Diệp Thanh Hòa chưa từng gặp, phòng vip?
Bất quá, ý định ban đầu của cô đến đây chính là để thấy chúng . . . . . .
"Được!" Cô không chút do dự theo nhân viên vào phòng trong.
Trong phòng trống không, cũng không có người, nhân viên đóng cửa lại, liền đi ra ngoài.
Diệp Thanh Hòa quan sát gian phòng này, bàn làm việc, máy vi tính, ghế tiếp khách, hiển nhiên là một phòng làm việc, chỉ là không có một bóng người, đùa giỡn cái gì đây?
Ánh mắt của cô dừng lại ở ghế dựa của bàn làm việc. . . . . .
Chợt, sau lưng một tiếng vang nhỏ, có người bắt được cánh tay của cô, tay cũng bị người trở tay vặn chặt, cô muốn xoay người, lại bị một cánh tay vòng từ phía sau bụm miệng cô lại.
Cô giãy giãy, không thể tránh thoát, liền buông tha .
Người nọ ở sau lưng lại buông lỏng cô ra, cực kỳ tức giận ở phía sau hô, "Em nói em liều lĩnh đến đây làm gì? Mới vừa rồi, nếu như không phải tôi mà là bọn người xấu, em phải làm sao? Em sớm hài cốt đã không còn!"
Cô căn bản là xoay người sang chỗ khác, nhìn cái áo khoác vắt trên ghế, trấn định nói, "Phó Chân Ngôn, lần sau chơi loại trò chơi này nên cất đồ hết đồ mà tôi quen thuộc!"
Cô thừa nhận, lúc ban đầu tiến vào gian phòng này không có một bóng người, cô còn có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy cái này áo khoác liền âm thầm ha ha một tiếng. Phó Chân Chân không phải nói sao? Anh trai cô ấy không chú trọng ăn mặc, quần áo cũ cũng không mua một cái, nhưng mà, nếu như mua cho anh chiếc áo vét anh sẽ rất thích mặt. . . . . .
Cho nên, cái này là bằng chứng anh thích mặc đúng không? Cô nớ nút áo của cái áo này đã từng rớt một nút ở nhà của cô và Tiêu Y Đình, anh cũng không tìm được nút áo rơi kia, dì Vân nhìn không được, bảo anh cởi áo khoác ra, đổi toàn bộ nút, cái áo này không phải là cái mà dì Vân đã vá sao?
Phó Chân Ngôn kinh ngạc, cũng phát hiện áo khoác của mình, nhưng vẫn cảm thấy là cô làm sai, tức giận đằng đằng cầm lấy tay cổ tay cô giương lên, khiến chiếc vòng tay gọi là Vấn Tình kia ở giữa hai người sáng rực chói mắt, "Em nhìn đi! Chính em nhìn một chút! Nhìn lại bộ dạng của em đi!"
Anh đẩy cô đến trước tủ hồ sơ, lúc này mặt sơn tỏa sáng hiện ra dung nhan của cô.
"Mắt kính của em đâu? Tại sao tóc lại thành ra thế này? Còn đeo chiếc vòng như vậy tới khoe khoang mọi nơi? Em cho là người khác đối với em không có lòng xấu xa thật sao?" Anh trực tiếp mắng cô.
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng của cô và anh ở trong tủ, cũng không cam lòng yếu thế, "Anh đang làm gì? Anh nói cho tôi biết anh không quay về Bắc Kinh mà ở chỗ này làm gì?"
Anh buông cô ra, trở lại bàn làm việc ở phía sau, "Em thấy tôi làm cái gì thì là làm cái đó!"
". . . . . ." Anh biết cô đang làm gì sao? Anh thật sự là làm càn!"Phó Chân Ngôn! Cái gì anh cũng không hiểu! Anh về nhà cho tôi!"
Anh chống đầu ở trên bàn, cười cười, "Muốn uống nước sao?"
Lại là kiểu cũ, cố ý lãng tránh. . . . . .
Diệp Thanh Hòa cau mày, "Phó Chân Ngôn! Ít gây rắc rối cho tôi đi! Anh thật sự không hiểu rõ tình huống một chút nào cả! Tôi làm chuyện gì cũng không liên quan đến anh! Đỗ trường này anh thật sự không có khả năng! Anh về nhà! Có nghe thấy không!"
Phó Chân Ngôn lắc đầu một cái, "Tôi chơi không nổi, chẳng lẽ em có khả năng hay sao? Tôi không biết? Em không nói làm sao tôi hiểu? Vậy tôi chỉ có thể làm như vậy!"
Gặp phải người so với tảng đáng còn cứng rắn hơn, Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cảm giác lúc này, giống như dùng búa đi đập, cũng đập không được khối đá cứng đầu này. . . . . .
Cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với anh, hỏi, "Phó Chân Ngôn, vậy anh nói cho tôi biết, bây giờ anh đang làm gì?Anh cảm thấy anh làm như vậy có ý nghĩa sao?"
Con ngươi đen nhánh của Phó Chân Ngôn bình tĩnh nhìn cô, rồi lại sinh ra tia mê mang , "Tôi đương nhiên biết mình đang làm cái gì, nhưng mà, tôi cũng lại không biết chính mình làm cái gì. . . . . . Về phần ý nghĩa của nó. . . . . . Tôi tin tưởng em sẽ hiểu."
Nếu nói là, vào giờ phút này, Diệp Thanh Hòa không cảm động, đó là giả, nhưng là, so cảm động sức nặng lại càng nhiều hơn.
Khi một người từ bỏ tất cả hơn nữa mạo hiểm táng gia bại sản thậm chí an toàn tánh mạng xông vào nguy hiểm vì ngươi làm một chuyện, như vậy cũng sẽ trở thành một gánh nặng đeo trên lưng, sẽ chuyển dời đến trên người ngươi, ép tới ngươi không thở nổi. . . . . .
"Phó Chân Ngôn. . . . . ." Cô không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục anh, anh ở trước mắt, da ngâm đen, sống mũi kiên định. Ánh mắt sắc bén, bờ môi cứng rắn, cằm cũng góc cạnh rõ ràng. Người như vậy, chỉ có thể làm cho người ta một cảm giác, đó chính là"Kiên cường" . . . . . .
Người quá cứng rắn, đối với cô mà nói, ứng phó có chút mệt mỏi. . . . . .
"Phó Chân Ngôn. . . . . ." cô cúi đầu , lấy tay nhẹ nhàng đè huyệt Thái Dương, tự hỏi nên nói thế nào nữa.
"Tôi làm em rất khó xử sao?" Anh hỏi.
"Đúng!" Cô thản nhiên thừa nhận, "Anh thật sự làm cho tôi gặp khó khăn!"
Anh phất tay một cái, "Em không cần phải lo lắng! Tôi làm chuyện của tôi! Em làm nghiên cứu của em! Chúng ta làm như không biết! Em xem, nếu như hôm nay tôi không mới em tới, căn bản em cũng không biết tôi mở ra đỗ trường này!"
". . . . . ." Thì ra là, đỗ trường này thật sự là anh mở. Trước cô chỉ là nghi ngờ thôi. . . . . .
Cái loại cảm giác vô lực cùng cảm giác bị áp bức đè ở trong lòng cô lần nữa, "Phó Chân Ngôn! Lúc trước anh đã đồng ý với tôi cái gì anh đã quên rồi sao? Anh cam kết, sẽ không tới chỗ thế này nữa! Không bao giờ tham dự cùng đổ thạch có liên quan bất cứ chuyện gì! Kết quả bây giờ anh đang làm gì? Mở đổ trường? Anh có biết hay không rất có thể là con đường không lối về! Bây giờ anh có tiền thật sao? Có tiền cũng không nên như thế này! Anh có nghĩ đến người nhà của anh ở Bắc Kinh chưa, sự nghiệp và bạn bè của anh chưa? Có có thể có trách nhiệm một chút được không?"
Mỗi khi cô nói những lời này, anh đều nghe rất nghiêm túc, giống như thiếu niên nhiều năm trước lắng nghe cô "Dạy bảo", chỉ là, cũng chính là sau khi nghe xong rồi, năm đó thiếu niên bất lương sớm đã có chủ kiến cùng phương pháp làm việc của mình, lẳng lặng sau khi nghe xong, nói với cô, "Sự nghiệp? Sự nghiệp của tôi là từ em mà bắt đầu, không có em, tôi chẳng là gì cả! Người nhà cùng bằng hữu? Tôi đương nhiên cân nhắc qua! Công ty đã cho Chân Chân cùng Điền Giản, để lại tiền đủ để bọn họ sinh hoạt, sau đó, tôi mới đến đây chờ em, em đi đến chân trời tôi cũng liền theo."
"Tiền? ! Ngươi cho rằng có tiền là đủ rồi sao? Anh là con trai của ba mẹ! Là anh cả ! Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của họ chưa? Ba mẹ anh sẽ lo lắng cỡ nào! Còn có Chân Chân! Chân Chân cô ấy yêu anh, anh biết không?" Nhớ tới Chân Chân ở trước mặt cô khóc đỏ mắt, cô đã cảm thấy đau lòng, nếu như không phải bởi vì cô, cuộc sống một nhà của nhà họ Phó sẽ tốt đẹp biết nhường nào!
Nhắc tới Chân Chân, trong mắt Phó Chân Ngôn thoáng qua áy náy cùng tự trách, "Thì ra là em cũng biết. . . . . . Chân Chân nha đầu ngốc này, nói gì với em. . . . . ."
"Anh không cần trách cứ Chân Chân! Anh đột nhiên biến mất như vậy, Chân Chân trừ tới tìm tôi, ở trước mặt tôi khóc, vô kế khả thi, tôi nhìn ra, cô ấy thật sự yêu anh , làm sao anh có thể phụ lòng cô ấy!" Cô nóng lòng khuyên Phó Chân Ngôn đi về, cho nên không cẩn thận suy nghĩ, lời nên nói hay không nên nói đều nói ra ngoài.
Phó Chân Ngôn nghe, sắc mặt liền có mấy phần tối tăm, "Chuyện này cùng Chân Chân không có quan hệ! Tôi biết em không yêu tôi, trong lòng em chỉ xem tôi như bạn bè bình thường, có thể bởi vì tôi xuất hiện quá thường xuyên, có thể đã tạo thành phiền não cho em, nhưng mà, em cũng không cần thiết đẩy tôi cho người khác! Tôi sớm đã nói qua với em ấy, trong lòng tôi em ấy chỉ là em gái, vĩnh viễn tôi sẽ không cùng em của mình xảy ra bất kì quan hệ gì, cho nên, em có thể từ chối tôi, nhưng không nên lôi kéo tôi và Chân Chân cùng một chỗ, tôi là anh trai của em ấy, cùng chung một họ! Hơn nữa, Thanh Hòa, một đời người trong đó có quá nhiều người ràng buộc cùng lựa chọn, không sai, ba mẹ và em gái, còn có công ty cùng bạn bè đều là trách nhiệm của tôi, tôi cũng biết rõ, có trách nhiệm không phải dựa vào tiền để hoàn thành , nhưng mà, con người đôi khi cũng phải lựa chọn, em đối với tôi mà nói cũng là một người quan trọng, không bởi vì thời gian dài dài ngắn khác nhau ,hiện tại tôi chỉ có thể vì một người, tất nhiên tôi cũng chỉ có thể lựa chọn em! Bởi vì em chỉ một mình cơ khổ không ai nương tựa! Lúc này tôi không ở bên cạnh em thì người nào sẽ ở bên cạnh em? Em đẩy tôi cho Chân Chân là có ý gì? Chẳng lẽ tôi nói tôi ở bên cạnh em, em phải lấy thân báo đáp sao? Phó Chân Ngôn tôi xấu xa đến thế sao?"
Diệp Thanh Hòa nhất thời nghẹn lời, ý thức được lời mình đã nói. . . . . .
"Thanh Hòa, tôi biết em đang nghĩ gì, em yên tâm, đã nhiều năm như vậy, em nhìn tôi đối với em đã tạo rắc rối gì chưa? Tôi cũng không che giấu tâm tư của tôi, tôi thích em, nhưng là, theo những năm này tuổi càng tăng, tôi cũng tự biết rõ, biết tôi không xứng với em, cho nên, tôi tận lực giảm bớt số lần mình xuất hiện ở bên cạnh em, chỉ hy vọng mỗi lần tôi xuất hiện sẽ không mang lại cho em phiền não gì, nếu như, chúng ta một mực sống ở Bắc Kinh, em lo việc học của em, tôi làm buôn bán của tôi, sự nghiệp của tôi vĩnh viễn có một nửa là của em, có lẽ, em cũng không hiếm lạ gì, nhưng mà, tôi vẫn muốn cố gắng giữ lại cho em, ngộ nhỡ có một ngày, tôi nói là ngộ nhỡ, đương nhiên tôi không hi vọng ngày này xảy ra. Ngộ nhỡ có một ngày, em mất đi tất cả, chỗ này của tôi có thể để em dựa vào. Nhưng là, không hiểu tại sao em lại rời bỏ cuộc uống yên ả ở Bắc Kinh, chạy đến nơi đây mạo hiểm, thật xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp thuyết phục mình nhìn em một mình mạo hiểm. Thanh Hòa, em cũng không cần có áp lực, tôi làm như vậy, em không cần nghĩ đã thiếu tôi cái gì, tôi chỉ làm chuyện khiến tôi vui, em phải hiểu được, có một số việc một cô gái đi làm, cơ hồ là không thể nào làm xong!"
Có một số việc?
"Anh biết chuyện gì?" Cô hỏi ngược lại, cô tự nhận, chuyện của cô không có bất kỳ người nào biết được.
Phó Chân Ngôn cười nhẹ một tiếng, "Tôi không biết, thật không biết, tôi chỉ là suy đoán. Năm đó tôi muốn tới đổ thạch, một mình em chỉ là cô gái mới mười mấy tuổi, quyết tâm muốn đi cùng tôi , thời điểm đó tôi trẻ người non dạ, không có đi ngẫm nghĩ tại sao, chỉ nói em tốt bụng. Đã trải qua những năm này, cũng xem hiểu một chút thế thái nhân tình, lại hồi tưởng , biểu hiện của em khi đó quả thật rất đột ngột. Sau lại, em lại khóc đuổi theo xe lửa đi Vân Nam, tôi liền nghĩ, anh trai quân nhân đó đối với em cũng không có tình cảm sâu đậm gì, tội gì em khóc thành như vậy, trọng tâm chỉ sợ là hai chữ Vân Nam. Sau nữa, chính là hiện tại, tôi nhớ lúc đến nhà em ăn cơm, em đã chuẩn bị thi nghiên cứu sinh ngành luật, đột nhiên sửa lại phương hướng, hơn nữa còn là trước khi ghi danh trước, cái này không quá hợp lẽ thường! Lúc đó tôi chỉ nói suy nghĩ của người trí thức chúng ta không thể lý giải, có thể em muốn khiêu chiến khó khăn lĩnh vực nào đó, em rất thích như vậy, cho đến khi em nói em phải tới Vân Nam. Lại là Vân Nam. . . . . . Thanh Hòa, tôi không thể không cho là, em và Vân Nam không có quan hệ sâu xa gì, hơn nữa, sâu xa này có liên quan đến Ngọc Thạch, đúng không?"
Diệp Thanh Hòa trầm mặc.
"Trầm mặc chính là chấp nhận?" Anh nói tiếp, "Như vậy, chứng minh cảm giác của tôi rất tốt. Thanh Hòa, có lúc tôi rất tin tưởng cảm giác của mình. Năm ấy ở trên đường cái đánh nhau với Tiêu Y Đình, lần đầu tiên ngay mặt nói chuyện, tôi liền có một loại cảm giác, cảm giác rất mãnh liệt, cô gái này, sẽ là người khắc sâu vào trí nhớ của tôi. . . . . . Quả thế. Sau lại, em và tôi đi miền nam, tôi lại có một loại cảm giác, lần này có cô gái này gia nhập , tất nhiên chuyến đi này không tệ! Kết quả, vẫn xác nhận cảm giác của tôi. Sau nữa. . . . . . Thanh Hòa, cho nên tôi tin tưởng cảm giác của tôi, cuộc đời của em cùng đổ thạch tất nhiên có liên quan, hơn nữa, đó là một bi kịch." Anh khẽ mỉm cười, tóm tắt từng sự kiện với nhau.
"Cho nên. . . . . . Bất luận tôi nói cái gì anh cũng không về nhà?" Cô kinh ngạc nghe, kinh ngạc hỏi.
"Phải! Tôi và em sẽ cùng nhau về nhà! Nhưng mà, nếu như em cảm thấy ở Vân Nam tôi không tiện cùng em ra vào, như vậy chúng ta liền giả bộ không biết, tôi mở đổ trường này, sẽ từ từ thăm dò tất cả đường dây cùng nhân mạch, em cần gì, tôi sẽ lấy nơi này thăm dò so với mình em mò mẫm tiện hơn."Anh nói.
Hồi lâu, Diệp Thanh Hòa vẫn lắc đầu, cô thủy chung không hy vọng người khác mạo hiểm vì việc của cô, hơn nữa, cô cũng biết, nơi này mọi chuyện Phó Chân Ngôn cũng không thông, anh yêu thích đánh cuộc nên mở đổ trường, tựa như anh nói, bọn họ không biết gì. . . . . .
Cô xách túi, chuẩn bị rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.