Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 184: Thật xin lỗi
Cát Tường Dạ
04/09/2016
Chuyện xưa này cũng chưa phải là tốt đẹp, Diệp Thanh Hòa cũng không thích, chỉ là, Vấn Tình, Vấn Đời, Vấn Tâm, Vấn Tam Sinh sao?
"Được, vậy Thanh Hòa cung kính không bằng tuân mệnh, cám ơn bà dì." cô nhận.
Giang Tuần rất là vui mừng, cười nói, "Cái này đúng rồi! Nha đầu này, thật quá khách khí, đừng quên, chúng ta là người thân chân chính của con"
Vu Tiểu Mạn càng thêm vui mừng, lúc này liền lấy vòng tay ra, đeo lên cho cô.
Da của cô vốn rất trắng, khí chất thanh nhã, đoan trang mà ngồi, đó là cảm giác hồn nhiên như ngọc, trời sanh, thích hợp với Ngọc Thạch Phỉ Thúy ... Đồ trang sức, vòng tay giữ chặt cổ tay trắng của cô, chỉ là một cái hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, không được hoàn mỹ duy nhất, là cổ tay cô quá gầy, vòng tay có vẻ hơi lớn.
"Đẹp. . . . . . Thật là đẹp!" Vu Tiểu Mạn liên tiếp khen ngợi, cười nói với Giang Tuần, "So với người già xương khô như tôi thì tốt hơn nhiều!"
Giang Tuần lại dịu dàng nhìn bạn già, "Bà đeo cũng dễ nhìn." Nói xong, còn bổ sung thêm một câu, "Như thế nào cũng đều đẹp."
Ngay trước mặt con cháu, Vu Tiểu Mạn rất là quẫn bách, trợn mắt nhìn Giang Tuần một cái, "Lão già, ông nói mò gì đây? Để Thanh Hòa cười cho!"
Diệp Thanh Hòa mỉm cười, cúi đầu xuống.
Cô sẽ không chê cười.
Giang Tuần và Vu Tiểu Mạn, là tình yêu mà tất cả mọi người đều vĩnh viễn mong đợi, như lời anh cả nói, có thể làm bạn với nhau vượt qua từng lần 365 ngày
Tiêu Thành Trác vẫn không nói cái gì , ngồi một bên rất là nhàm chán, sau lại nhìn cô mang vòng tay, mắt mới sáng nhanh mấy cái, vui sướng khen, "Thật sự rất đẹp."
Vu Tiểu Mạn nghe tất nhiên hết sức vui mừng, cùng hai người bọn họ lại nói một hồi, mắt thấy sắc trời dần tối, mới lưu luyến để tài xế đưa hai người bọn họ trở về.
Trên đường trở về, Diệp Thanh Hòa lấy vòng tay xuống cất lại trong hộp.
Tiêu Thành Trác nhìn động tác của cô, bình tĩnh nói: " Chị, em sẽ không nói."
Ánh mắt Diệp Thanh Hòa sững lại, thoáng hiểu, Tiêu Thành Trác nói là chuyện vòng tay, cậu sẽ không nói cho người nhà họ Tiêu. . . . . .
Đứa bé này, càng ngày càng hiểu chuyện cùng nhạy cảm, không, thật ra thì, chú nhỏ vẫn luôn rất nhạy bén, có lẽ, đứa bé ăn nhờ ở đậu cực kỳ cẩn thận thôi. . . . . .
Mỗi lần như vậy, cô liền sờ đầu của cậu, nhưng mà, khi tay cô đưa ra, mới phát hiện, chú nhỏ ngồi đã cao hơn cô rồi. . . . . .
Cô cười, thu tay về, "Chú nhỏ, vài năm nữa có lẽ phải nhón chân mới có thể đến đầu chú!"
Tiêu Thành Trác cũng hả hê mà cười rồi, "Đó là đương nhiên, bây giờ em là cầu thủ bóng rổ chủ lực trong lớp! Chị, chờ lúc chị phải nhón chân em mới thật sự có thể bảo vệ chị, ai cũng đừng nghĩ khi dễ chị !"
Diệp Thanh Hòa cười cười, chú nhỏ luôn luôn bảo vệ cô như vậy. . . . . .
Giọng điệu như vậy, như để cho cô nhớ lại lần chú nhỏ vì cô mà bất mình muốn trốn nhà đi, lúc ấy cậu rất tức giận bất bình, không hiểu tại sao cô có thể nhịn.
Cô rất muốn nói cho chú nhỏ hiểu, thật ra thì, trên thế giới này không có người nào có thể khi dễ được người nào, cũng không có ai có thể tổn thương được người nào, có thể gây thương tổn cho mình, chỉ có tim của mình. Bởi vì lòng để ý, nó mới bị thương, mới có thể cảm thấy đau, nếu không quan tâm, quản hắn khỉ gió là ai?
Vào mùa xuân luôn là náo nhiệt, xuân năm nay lại không tầm thường.
Bởi vì, nhà họ Tiêu và nhà họ Trình đã định ngày đính hôn, ngay mùa xuân, Tết Nguyên Tiêu.
Mà trong thời gian này, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa cũng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, chỉ những người trong gia đình.
Người một nhà vây quanh một bàn ăn phong phú, mở rượu đỏ, Khương Vãn Ngư cố cắt một khối bánh kem lớn, khối thứ nhất có trái cây nhiều cho tiểu thọ tinh Diệp Thanh Hòa.
Loại cảm giác này, được gọi là coi trọng, thật ra thì, cô ở nhà họ Tiêu vẫn có thể hưởng thụ được, đây cũng là nơi ấm áp nhất, để cho cô cảm thấy đây là nơi cô biết ơn nhất.
Cô vẫn nên để khối bánh này cho Khương Vãn Ngư, cho dù như thế nào, cô đều sẽ cảm kích, người như người mẹ khác lúc cô bất lực nhất đã che chở cho cô.
Vậy mà, Tiêu Thành Hưng cũng cắt một khối, đây là ân nhân cả đời cô phải cảm kích.
Trong tiệc sinh nhật Tiêu Y Đình thủy chung cười nhẹ nhàng, mời rượu cha mẹ, nói ra những lời biết ơn.
Khương Vãn Ngư rất cảm động, con trai đã trưởng thành, ngay cả Tiêu Thành Hưng, cũng lộ ra vui mừng khó có được.
Diệp Thanh Hòa cúi đầu cắn một miếng trái cây, ly trước mặt liền được rót nước trái cây vào,cùng một ly rượu đỏ nhẹ nhàng va chạm, giọng ôn hòa vang lên, "Em gái, anh còn muốn cám ơn em, anh có thể trở thành một người như bây giờ, không thể không có công của em, cám ơn em, gần như đã tạo anh thành một con người khác."
Cô nắm cái ly, ngưng mắt nhìn mảnh vụn nước chanh chìm chìm nổi nổi , ngưng mắt nhìn rượu đỏ màu sắc tươi đẹp, thủy chung chưa từng ngước mắt.
Anh rút ly lại, cổ tay giương lên.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh uống một hơi cạn sạch, nhìn anh khép hờ ánh mắt của mình, trong đầu vẫn là con ngươi màu hổ phách sáng ngời, nhưng giờ phút này, lại không thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt ấy. . . . . .
Người nhà đều ở đây nhìn cô mỉm cười, cô chỉ đành giơ lên, tiếng nói nhu hòa chậm rãi nói nhỏ, "Thật ra thì, người phải nói cảm ơn là cháu, bác trai, bác gái, anh cả, anh hai, chú nhỏ, còn có dì Vân, cám ơn mọi người, trong mấy năm ở nơi này để Thanh Hòa cảm nhận được sự ấm áp nhất, khiến Thanh Hòa. . . . . . Cảm giác sâu sắc không gì báo đáp. . . . . ."
Nói xong, liền nghẹn ngào.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng nói nữa!Phải vui vẻ ăn bánh ngọt, dùng bữa! Đều là người một nhà, cái gì cám ơn với không cám ơn, báo đáp không báo đáp!" Tiêu Y Bằng đánh vỡ cục diện này.
Bữa cơm kia ăn thật lâu, làm thật vui vẻ hòa thuận, hòa hợp có một không hai. . . . . .
Cô và Tiêu Y Đình cũng nhận được quà sinh nhật ,anh cũng chuẩn bị một phần cho cô, cô không biết là cái gì, không có mở tại chỗ, nhưng nhìn hình dáng, chắc là tranh chữ, thật ra thì, cô cũng có quà tặng cho anh, để ở trong phòng.
Năm ngoái cho anh bao tay rất tệ, mà cô lại không am hiểu loại chuyện nhỏ này, cho nên, năm nay mua một đôi.
Lúc trở về phòng, cô chuẩn bị gọi anh lại, nhưng mà, anh đi rất nhanh, cô đuổi theo bóng lưng của anh, thoáng cái, anh liền vào phòng, hơn nữa đóng cửa lại rồi. . . . . .
Cô chỉ đành trở về phòng mình, mở quà anh tặng, quả nhiên là cuộn tranh chữ .
Cô mở ra, cuộn tranh chữ mới tinh, thể chữ quen thuộc ——《 Tô Mạc Già 》.
Chữ lạc khoản, là tên của anh, con dấu quen thuộc "Tiêu Y Đình Ấn" , đó là "Kiệt tác" của cô , cái đó là dấu mộc của Tiểu Ô Quy. . . . . .
Bây giờ nghĩ lại, đoạn thời gian kia giống như đã đi qua rất là lâu rồi. . . . . .
Ngược lại chữ này, cảm thấy quen thuộc, là bởi vì cố gắng ở bắt chước thể chữ của cha, mặc dù không cách nào giống, so với cha vẫn còn chút khoảng cách, nhưng mà, ở hình thức, đã giống bảy tám phần. . . . . .
Cô lặng lẽ nhìn một hồi, cuốn nó lại, bỏ vào hộp nhỏ, nhưng là, không cách nào bỏ vào toàn bộ.
Cô lắc lắc, bên trong có đồ.
Đổ ra nhìn, là một tấm thẻ mỏng nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay lớn nhỏ, phía trên vẻn vẹn ba chữ: Thật xin lỗi.
Nhất thời, ngây dại. . . . . .
Hôm sau, cô nghe thấy tiếng động từ phòng của Tiêu Y Đình, chợt nhớ đến phải đưa quà tặng cho anh, vội vàng mở cửa, gọi anh lại, "Anh hai. . . . . ."
Anh đứng lại, ở trước mặt cô nhàn nhạt cười, áo len màu xám tro, nổi bật lên nụ cười của anh mấy phần sương mù, "Có chuyện gì sao?"
"Em. . . . . . Còn chưa tặng quà cho anh. . . . . ." Cô nói.
Anh cười ha ha, "Anh trai sao có thể để em gái tặng quà? Anh có việc đi ra ngoài, có cần mua cái gì về cho em ăn không?"
Cô trầm mặc, lắc đầu một cái.
"Anh đi đây." Trên tay anh khoác áo khoác, đi đến cầu thang, vừa đi vừa nói với Khương Vãn Ngư đang ở dưới lầu, "Mẹ, con đi ra ngoài làm chút chuyện cho lão đại, tối quay lại ăn cơm, chờ con."
Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng khép cửa lại, cất bao tay vào ngăn kéo, người, có lúc luôn dễ dàng bị kích động, mà làm ra một chút việc không nên làm, thật ra thì, như vậy là không tốt. . . . . .
Buổi tối anh quả nhiên đúng hẹn trở lại, mang theo nụ cười, tuyên bố với mỗi người: Anh trở lại! Có thể ăn cơm rồi !
Anh như vậy, vẫn sáng sủa như xưa, vẫn cười đáng yêu như cũ, nhưng là, rõ ràng lại cùng trước kia không giống nhau. . . . . .
Những ngày sau đó, tựa như vội vàng gấp trôi qua.
Tết Nguyên Tiêu, Tiêu Y Bằng cùng Trình Oái Nhã đính hôn, làm em gái, Diệp Thanh Hòa không thể quên đưa lên một phần gọi là quà tặng, mặc dù, cô không đưa cũng không phải không hợp lễ nghi.
Ở lễ đính hôn, Trình Oái Nhã trung quy trung củ, mặc dù nụ cười chỉ như công thức, nhưng là, bữa tiệc đính hôn mà hai nhà chờ đợi cuối cùng cũng hoàn thành viên mãn.
Ngay sau đó, ngày kết hôn cũng định xuống, vào mùa hè năm nay. . . . . .
Nếu không phải thời gian chuẩn bị dài như vậy, Diệp Thanh Hòa cảm thấy người lớn hai nhà hận không thể ngày mai sẽ đưa bọn họ vào động phòng.
Mùa hè, cô không biết mình có còn ở nhà họ Tiêu hay không, anh cả tốt như vậy, cô thật hi vọng cô gái thoạt nhìn chẳng thể tin cậy này, có thể cho anh cả hạnh phúc. . . . . .
Nhưng mà, ngày này qua ngày khác, vẫn để cho cô không cẩn thận nghe cuộc đối thoại của anh cả và Trình Oái Nhã trên ban công:
"Này, đây là đính hôn à? Anh không thể đổi ý rồi đó?"
"Ừ. . . . . ."
"Anh cưới tôi thì đừng hối hận! Tôi nói cho anh biết, tôi không phải cô gái còn trong trắng! Ở nước ngoài tôi đã cùng nhiều đàn ông xxoo qua!"
Diệp Thanh Hòa nghe đến đó rất muốn đi, quá khó xử rồi, nhiều như vậy cũng không biết là bao nhiêu, Trình Oái Nhã phải đếm từng ngón tay. . . . . .
Thật không nghĩ đến anh cả lại đáp lại một câu:
"Ừ. . . . . ."
Trình Oái Nhã cũng giật mình, ngừng một chút, mới nói, "Cho nên, sau khi cưới, tôi có thể sẽ vượt tường! Anh biết, thói quen người nước ngoài, người Trung Quốc, anh hiểu. . . . . ."
"Ừ. . . . . ."
Diệp Thanh Hòa thật nghe không nổi nữa, chạy như bay. . . . . .
Cô không cách nào tưởng tượng, anh cả cùng cô gái Trình Oái Nhã này sẽ có cuộc hôn nhân thế nào, mà việc này, mặc dù cô muốn quan tâm, cũng không tới phiên cô. . . . . .
Cuối tháng, thành tích thi nghiên cứu đã có, số điểm của cô so mấy năm trước trúng tuyển cao hơn rất nhiều, cho nên, được trúng tuyển đã là chuyện đương nhiên.
Vậy mà, điểm của Tiêu Y Đình lại không được lý tưởng, so sánh với năm ngoái trúng tuyển, vẫn kém một chút . . . . . .
Diệp Thanh Hòa nhớ lại những ngày chơi bời điên cuồng kia. . . . . .
Người của nhà họ Tiêu sợ anh không chịu nổi, không khí nhất thời xám xịt xuống, giờ này ngày này Tiêu Y Đình dù sao cũng không phải là đứa nhỏ tiểu học ban đầu, người người đều nhìn anh như thế nào từng bước bước đi tới. . . . . .
Tiêu Y Đình lại cười ha hả, "Bày ra bộ dáng này làm gì? Thật giống như con đã rớt rồi vậy! Cái này có gì! Xe anh con còn bị treo mười năm, chút chuyện nhỏ này thì có gì? Huống chi, điểm sàn còn chưa thông báo ra !"
Vì vậy, Khương Vãn Ngư liền an ủi con trai, "Cũng đúng, điểm sàn chưa có gấp cái gì!" Đồng thời, tính toán muốn đi tìm người, có thể thời điểm trúng tuyển tìm một con đường sống , bà thầm buồn Tiêu Thành Hưng, vốn là vì thực hiện mơ ước của con trai nên muốn tranh thủ một danh ngạch, bản thân con trai cũng rất là ưu tú, cũng không phải là không đủ tư cách, nhưng Tiêu Thành Hưng cố tình không chịu đi.
Tiêu Y Đình lại hiểu mẹ của mình, sau khi lên lầu, một mình tìm Khương Vãn Ngư, nói với bà, "Mẹ, đối với việc này mẹ đừng vì con mà phí tâm làm bất kỳ chuyện gì, thi không đậu con không cảm thấy sỉ nhục, nếu như làm theo lời mẹ, con sẽ xem thường mình, cha cũng sẽ mất hứng."
Khương Vãn Ngư tất nhiên mất hứng, mình có ý tốt, con trai và chồng lại xem là lòng lang dạ thú, nhưng con trai kiên trì như vậy, bà cũng hết cách rồi, cũng không thể để con trai vì bà mà hổ thẹn. . . . . .
Tiêu Y Đình nói dứt lời với mẹ liền trở về phòng, máy vi tính còn mở, trò chơi cũng đăng vào.
Anh đứng dưới bông tuyết tung bay trong thành Lạc Dương, một thân Bích Lam trường sam.
Lên ngựa, bay tới Vân Tiêu, bay về phía Tân Thủ thôn Thải Hồng kiều, hạ xuống ở Thải Hồng , mắt nhìn xuống dãy núi, nhớ lại Nhất Nhất Phong Hà, cởi một thần điểu nhỏ vỗ cánh phành phạch tới gọi anh sư phụ. . . . . .
Mở ra nhân vật của mình, ở status viết: cố gắng biến thành dáng vẻ em muốn, nhưng em. . . . . .
Viết tới đây, bên tai lại nghĩ tới lời anh cả nói: nhìn cô ấy không có mình lại tốt đẹp hơn, đồng thời, bầu trời của mình không phải là hạnh phúc của cô ấy. . . . . .
Màn hình máy vi tính từ từ trở nên mơ hồ. . . . . .
Lặng lẽ, xóa một hàng chữ đi. . . . . .
Tháng ba, điểm sàn đã xác định, Diệp Thanh Hòa không ngoài ý nghĩ trúng tuyển, mà Tiêu Y Đình, quả thật không đậu. . . . . .
Lần này, nhà họ Tiêu thật sự bao phủ tầng mây đen.
Tiêu Thành Trác, kẻ thù không đội trời chung với anh cũng bày tỏ đồng tình an ủi, "Tiêu Y Đình, không sao, thắng bại là chuyện thường binh gia, sang năm thi lại thôi!"
Khương Vãn Ngư nói chuyện càng thêm cẩn thận, e sợ chọc Tiêu Y Đình mất hứng, ngay cả Tiêu Thành Hưng cũng nói: " Không có việc gì, con trai, tận lực là tốt rồi! Kết quả không quan trọng! Là đàn ông cần phải lên tinh thần một lần nữa nữa!"
Duy chỉ có Tiêu Y Đình, cười đến không tim không phổi, "Con nói mọi người có chuyện gì xảy ra à? Con mắt nào nhìn thấy con khó chịu? Lúc này, chẳng lẽ mọi người không nên chúc mừng em gái sao? Lãng phí nét mặt ở con làm gì? Lại nói mọi người thật chẳng lẽ không hiểu con sao? Có khi nào vì thi không đậu mà con khổ sở chưa. Vậy con còn là Tiêu Y Đình sao?"
Anh ở trước mặt người nhà cười lớn, cự tuyệt tất cả quan tâm của mọi người, khoa trương nói "Xem ra con ưu tú quá lâu, mọi người quên mất năng lực của con" !
Đối mặt anh như vậy, nhiều lần, cô rất muốn nói tiếng: Thật xin lỗi. . . . . .
Nhưng mà, anh chưa bao giờ cho cô có cơ hội nói ra khỏi miệng, mỗi lần gặp mặt cũng vội vàng qua, anh cười ha hả phất tay với cô, kêu"Em gái" , rồi sau đó tất nhiên liền nhanh chóng biến mất, thật giống như, anh cực kỳ bận rộn . . . . . .
Người nhà cũng cổ động anh thi lại, nhưng là, anh lại cười nói: Đời người, cần phải vui vẻ! Tuổi trẻ quý báu không nên lãng phí lòng vòng trong cuộc thi! Cuộc sống quý ở kinh nghiệm, kinh nghiệm như vậy từng có một lần là đủ rồi!
Vì vậy, Khương Vãn Ngư liền thương lượng cùng Tiêu Thành Hưng,nghĩ biện pháp cho anh vào Viện Kiểm Sát hoặc tòa án, cũng đã hỏi anh, là muốn vào quan toà hay Kiểm Sát Trưởng .
Thế nhưng anh lại rất chảnh nói, tương lai của anh chính anh phụ trách! Không cần cha mẹ quan tâm cho anh! Hơn nữa còn hỏi ngược lại Tiêu Thành Hưng: Cha, lời cha nói ban đầu sao cha đã quên rồi?
Tiêu Thành Hưng có nói qua, tất cả của anh dựa vào anh tự mình đoạt lấy, làm cha, sẽ không cho anh nửa điểm trợ giúp!
Nhưng kia cũng chỉ là một câu nói mà thôi, cũng không xem là thật, vậy mà, giờ phút này nghe được lời nói hùng hồn của con trai, lại thấy vui mừng bội phần, lập tức đồng ý yêu cầu của anh, để anh tự mình cố gắng!
Mặc dù Khương Vãn Ngư đối với lần này có phê bình kín đáo, nhưng chuyện Tiêu Thành Hưng quyết định, bà cũng không thể thay đổi, bị Tiêu Thành Hưng khiển trách một câu: Mẹ nuông chiều thì con hư! Nam nhi tốt chí ở bốn phương! Nên thả con đi ra ngoài rèn luyện! Dù là rèn luyện đến bể đầu chảy máu cũng không sao! Chỉ cần còn mạng trở lại!
Tháng tư, Diệp Thanh Hòa thông qua đợt thi vòng hai.
Tháng sáu, bước vào tốt nghiệp cuối kỳ.
Diệp Thanh Hòa thuận lợi nhận được thư thông báo trúng tuyển, mà Tiêu Y Đình cuối cùng cũng lấy thành tích khoa chính quy tốt nghiệp.
Phượng Hoàng hoa nở, ly biệt cũng sắp đến .
"Được, vậy Thanh Hòa cung kính không bằng tuân mệnh, cám ơn bà dì." cô nhận.
Giang Tuần rất là vui mừng, cười nói, "Cái này đúng rồi! Nha đầu này, thật quá khách khí, đừng quên, chúng ta là người thân chân chính của con"
Vu Tiểu Mạn càng thêm vui mừng, lúc này liền lấy vòng tay ra, đeo lên cho cô.
Da của cô vốn rất trắng, khí chất thanh nhã, đoan trang mà ngồi, đó là cảm giác hồn nhiên như ngọc, trời sanh, thích hợp với Ngọc Thạch Phỉ Thúy ... Đồ trang sức, vòng tay giữ chặt cổ tay trắng của cô, chỉ là một cái hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, không được hoàn mỹ duy nhất, là cổ tay cô quá gầy, vòng tay có vẻ hơi lớn.
"Đẹp. . . . . . Thật là đẹp!" Vu Tiểu Mạn liên tiếp khen ngợi, cười nói với Giang Tuần, "So với người già xương khô như tôi thì tốt hơn nhiều!"
Giang Tuần lại dịu dàng nhìn bạn già, "Bà đeo cũng dễ nhìn." Nói xong, còn bổ sung thêm một câu, "Như thế nào cũng đều đẹp."
Ngay trước mặt con cháu, Vu Tiểu Mạn rất là quẫn bách, trợn mắt nhìn Giang Tuần một cái, "Lão già, ông nói mò gì đây? Để Thanh Hòa cười cho!"
Diệp Thanh Hòa mỉm cười, cúi đầu xuống.
Cô sẽ không chê cười.
Giang Tuần và Vu Tiểu Mạn, là tình yêu mà tất cả mọi người đều vĩnh viễn mong đợi, như lời anh cả nói, có thể làm bạn với nhau vượt qua từng lần 365 ngày
Tiêu Thành Trác vẫn không nói cái gì , ngồi một bên rất là nhàm chán, sau lại nhìn cô mang vòng tay, mắt mới sáng nhanh mấy cái, vui sướng khen, "Thật sự rất đẹp."
Vu Tiểu Mạn nghe tất nhiên hết sức vui mừng, cùng hai người bọn họ lại nói một hồi, mắt thấy sắc trời dần tối, mới lưu luyến để tài xế đưa hai người bọn họ trở về.
Trên đường trở về, Diệp Thanh Hòa lấy vòng tay xuống cất lại trong hộp.
Tiêu Thành Trác nhìn động tác của cô, bình tĩnh nói: " Chị, em sẽ không nói."
Ánh mắt Diệp Thanh Hòa sững lại, thoáng hiểu, Tiêu Thành Trác nói là chuyện vòng tay, cậu sẽ không nói cho người nhà họ Tiêu. . . . . .
Đứa bé này, càng ngày càng hiểu chuyện cùng nhạy cảm, không, thật ra thì, chú nhỏ vẫn luôn rất nhạy bén, có lẽ, đứa bé ăn nhờ ở đậu cực kỳ cẩn thận thôi. . . . . .
Mỗi lần như vậy, cô liền sờ đầu của cậu, nhưng mà, khi tay cô đưa ra, mới phát hiện, chú nhỏ ngồi đã cao hơn cô rồi. . . . . .
Cô cười, thu tay về, "Chú nhỏ, vài năm nữa có lẽ phải nhón chân mới có thể đến đầu chú!"
Tiêu Thành Trác cũng hả hê mà cười rồi, "Đó là đương nhiên, bây giờ em là cầu thủ bóng rổ chủ lực trong lớp! Chị, chờ lúc chị phải nhón chân em mới thật sự có thể bảo vệ chị, ai cũng đừng nghĩ khi dễ chị !"
Diệp Thanh Hòa cười cười, chú nhỏ luôn luôn bảo vệ cô như vậy. . . . . .
Giọng điệu như vậy, như để cho cô nhớ lại lần chú nhỏ vì cô mà bất mình muốn trốn nhà đi, lúc ấy cậu rất tức giận bất bình, không hiểu tại sao cô có thể nhịn.
Cô rất muốn nói cho chú nhỏ hiểu, thật ra thì, trên thế giới này không có người nào có thể khi dễ được người nào, cũng không có ai có thể tổn thương được người nào, có thể gây thương tổn cho mình, chỉ có tim của mình. Bởi vì lòng để ý, nó mới bị thương, mới có thể cảm thấy đau, nếu không quan tâm, quản hắn khỉ gió là ai?
Vào mùa xuân luôn là náo nhiệt, xuân năm nay lại không tầm thường.
Bởi vì, nhà họ Tiêu và nhà họ Trình đã định ngày đính hôn, ngay mùa xuân, Tết Nguyên Tiêu.
Mà trong thời gian này, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa cũng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, chỉ những người trong gia đình.
Người một nhà vây quanh một bàn ăn phong phú, mở rượu đỏ, Khương Vãn Ngư cố cắt một khối bánh kem lớn, khối thứ nhất có trái cây nhiều cho tiểu thọ tinh Diệp Thanh Hòa.
Loại cảm giác này, được gọi là coi trọng, thật ra thì, cô ở nhà họ Tiêu vẫn có thể hưởng thụ được, đây cũng là nơi ấm áp nhất, để cho cô cảm thấy đây là nơi cô biết ơn nhất.
Cô vẫn nên để khối bánh này cho Khương Vãn Ngư, cho dù như thế nào, cô đều sẽ cảm kích, người như người mẹ khác lúc cô bất lực nhất đã che chở cho cô.
Vậy mà, Tiêu Thành Hưng cũng cắt một khối, đây là ân nhân cả đời cô phải cảm kích.
Trong tiệc sinh nhật Tiêu Y Đình thủy chung cười nhẹ nhàng, mời rượu cha mẹ, nói ra những lời biết ơn.
Khương Vãn Ngư rất cảm động, con trai đã trưởng thành, ngay cả Tiêu Thành Hưng, cũng lộ ra vui mừng khó có được.
Diệp Thanh Hòa cúi đầu cắn một miếng trái cây, ly trước mặt liền được rót nước trái cây vào,cùng một ly rượu đỏ nhẹ nhàng va chạm, giọng ôn hòa vang lên, "Em gái, anh còn muốn cám ơn em, anh có thể trở thành một người như bây giờ, không thể không có công của em, cám ơn em, gần như đã tạo anh thành một con người khác."
Cô nắm cái ly, ngưng mắt nhìn mảnh vụn nước chanh chìm chìm nổi nổi , ngưng mắt nhìn rượu đỏ màu sắc tươi đẹp, thủy chung chưa từng ngước mắt.
Anh rút ly lại, cổ tay giương lên.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh uống một hơi cạn sạch, nhìn anh khép hờ ánh mắt của mình, trong đầu vẫn là con ngươi màu hổ phách sáng ngời, nhưng giờ phút này, lại không thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt ấy. . . . . .
Người nhà đều ở đây nhìn cô mỉm cười, cô chỉ đành giơ lên, tiếng nói nhu hòa chậm rãi nói nhỏ, "Thật ra thì, người phải nói cảm ơn là cháu, bác trai, bác gái, anh cả, anh hai, chú nhỏ, còn có dì Vân, cám ơn mọi người, trong mấy năm ở nơi này để Thanh Hòa cảm nhận được sự ấm áp nhất, khiến Thanh Hòa. . . . . . Cảm giác sâu sắc không gì báo đáp. . . . . ."
Nói xong, liền nghẹn ngào.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng nói nữa!Phải vui vẻ ăn bánh ngọt, dùng bữa! Đều là người một nhà, cái gì cám ơn với không cám ơn, báo đáp không báo đáp!" Tiêu Y Bằng đánh vỡ cục diện này.
Bữa cơm kia ăn thật lâu, làm thật vui vẻ hòa thuận, hòa hợp có một không hai. . . . . .
Cô và Tiêu Y Đình cũng nhận được quà sinh nhật ,anh cũng chuẩn bị một phần cho cô, cô không biết là cái gì, không có mở tại chỗ, nhưng nhìn hình dáng, chắc là tranh chữ, thật ra thì, cô cũng có quà tặng cho anh, để ở trong phòng.
Năm ngoái cho anh bao tay rất tệ, mà cô lại không am hiểu loại chuyện nhỏ này, cho nên, năm nay mua một đôi.
Lúc trở về phòng, cô chuẩn bị gọi anh lại, nhưng mà, anh đi rất nhanh, cô đuổi theo bóng lưng của anh, thoáng cái, anh liền vào phòng, hơn nữa đóng cửa lại rồi. . . . . .
Cô chỉ đành trở về phòng mình, mở quà anh tặng, quả nhiên là cuộn tranh chữ .
Cô mở ra, cuộn tranh chữ mới tinh, thể chữ quen thuộc ——《 Tô Mạc Già 》.
Chữ lạc khoản, là tên của anh, con dấu quen thuộc "Tiêu Y Đình Ấn" , đó là "Kiệt tác" của cô , cái đó là dấu mộc của Tiểu Ô Quy. . . . . .
Bây giờ nghĩ lại, đoạn thời gian kia giống như đã đi qua rất là lâu rồi. . . . . .
Ngược lại chữ này, cảm thấy quen thuộc, là bởi vì cố gắng ở bắt chước thể chữ của cha, mặc dù không cách nào giống, so với cha vẫn còn chút khoảng cách, nhưng mà, ở hình thức, đã giống bảy tám phần. . . . . .
Cô lặng lẽ nhìn một hồi, cuốn nó lại, bỏ vào hộp nhỏ, nhưng là, không cách nào bỏ vào toàn bộ.
Cô lắc lắc, bên trong có đồ.
Đổ ra nhìn, là một tấm thẻ mỏng nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay lớn nhỏ, phía trên vẻn vẹn ba chữ: Thật xin lỗi.
Nhất thời, ngây dại. . . . . .
Hôm sau, cô nghe thấy tiếng động từ phòng của Tiêu Y Đình, chợt nhớ đến phải đưa quà tặng cho anh, vội vàng mở cửa, gọi anh lại, "Anh hai. . . . . ."
Anh đứng lại, ở trước mặt cô nhàn nhạt cười, áo len màu xám tro, nổi bật lên nụ cười của anh mấy phần sương mù, "Có chuyện gì sao?"
"Em. . . . . . Còn chưa tặng quà cho anh. . . . . ." Cô nói.
Anh cười ha ha, "Anh trai sao có thể để em gái tặng quà? Anh có việc đi ra ngoài, có cần mua cái gì về cho em ăn không?"
Cô trầm mặc, lắc đầu một cái.
"Anh đi đây." Trên tay anh khoác áo khoác, đi đến cầu thang, vừa đi vừa nói với Khương Vãn Ngư đang ở dưới lầu, "Mẹ, con đi ra ngoài làm chút chuyện cho lão đại, tối quay lại ăn cơm, chờ con."
Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng khép cửa lại, cất bao tay vào ngăn kéo, người, có lúc luôn dễ dàng bị kích động, mà làm ra một chút việc không nên làm, thật ra thì, như vậy là không tốt. . . . . .
Buổi tối anh quả nhiên đúng hẹn trở lại, mang theo nụ cười, tuyên bố với mỗi người: Anh trở lại! Có thể ăn cơm rồi !
Anh như vậy, vẫn sáng sủa như xưa, vẫn cười đáng yêu như cũ, nhưng là, rõ ràng lại cùng trước kia không giống nhau. . . . . .
Những ngày sau đó, tựa như vội vàng gấp trôi qua.
Tết Nguyên Tiêu, Tiêu Y Bằng cùng Trình Oái Nhã đính hôn, làm em gái, Diệp Thanh Hòa không thể quên đưa lên một phần gọi là quà tặng, mặc dù, cô không đưa cũng không phải không hợp lễ nghi.
Ở lễ đính hôn, Trình Oái Nhã trung quy trung củ, mặc dù nụ cười chỉ như công thức, nhưng là, bữa tiệc đính hôn mà hai nhà chờ đợi cuối cùng cũng hoàn thành viên mãn.
Ngay sau đó, ngày kết hôn cũng định xuống, vào mùa hè năm nay. . . . . .
Nếu không phải thời gian chuẩn bị dài như vậy, Diệp Thanh Hòa cảm thấy người lớn hai nhà hận không thể ngày mai sẽ đưa bọn họ vào động phòng.
Mùa hè, cô không biết mình có còn ở nhà họ Tiêu hay không, anh cả tốt như vậy, cô thật hi vọng cô gái thoạt nhìn chẳng thể tin cậy này, có thể cho anh cả hạnh phúc. . . . . .
Nhưng mà, ngày này qua ngày khác, vẫn để cho cô không cẩn thận nghe cuộc đối thoại của anh cả và Trình Oái Nhã trên ban công:
"Này, đây là đính hôn à? Anh không thể đổi ý rồi đó?"
"Ừ. . . . . ."
"Anh cưới tôi thì đừng hối hận! Tôi nói cho anh biết, tôi không phải cô gái còn trong trắng! Ở nước ngoài tôi đã cùng nhiều đàn ông xxoo qua!"
Diệp Thanh Hòa nghe đến đó rất muốn đi, quá khó xử rồi, nhiều như vậy cũng không biết là bao nhiêu, Trình Oái Nhã phải đếm từng ngón tay. . . . . .
Thật không nghĩ đến anh cả lại đáp lại một câu:
"Ừ. . . . . ."
Trình Oái Nhã cũng giật mình, ngừng một chút, mới nói, "Cho nên, sau khi cưới, tôi có thể sẽ vượt tường! Anh biết, thói quen người nước ngoài, người Trung Quốc, anh hiểu. . . . . ."
"Ừ. . . . . ."
Diệp Thanh Hòa thật nghe không nổi nữa, chạy như bay. . . . . .
Cô không cách nào tưởng tượng, anh cả cùng cô gái Trình Oái Nhã này sẽ có cuộc hôn nhân thế nào, mà việc này, mặc dù cô muốn quan tâm, cũng không tới phiên cô. . . . . .
Cuối tháng, thành tích thi nghiên cứu đã có, số điểm của cô so mấy năm trước trúng tuyển cao hơn rất nhiều, cho nên, được trúng tuyển đã là chuyện đương nhiên.
Vậy mà, điểm của Tiêu Y Đình lại không được lý tưởng, so sánh với năm ngoái trúng tuyển, vẫn kém một chút . . . . . .
Diệp Thanh Hòa nhớ lại những ngày chơi bời điên cuồng kia. . . . . .
Người của nhà họ Tiêu sợ anh không chịu nổi, không khí nhất thời xám xịt xuống, giờ này ngày này Tiêu Y Đình dù sao cũng không phải là đứa nhỏ tiểu học ban đầu, người người đều nhìn anh như thế nào từng bước bước đi tới. . . . . .
Tiêu Y Đình lại cười ha hả, "Bày ra bộ dáng này làm gì? Thật giống như con đã rớt rồi vậy! Cái này có gì! Xe anh con còn bị treo mười năm, chút chuyện nhỏ này thì có gì? Huống chi, điểm sàn còn chưa thông báo ra !"
Vì vậy, Khương Vãn Ngư liền an ủi con trai, "Cũng đúng, điểm sàn chưa có gấp cái gì!" Đồng thời, tính toán muốn đi tìm người, có thể thời điểm trúng tuyển tìm một con đường sống , bà thầm buồn Tiêu Thành Hưng, vốn là vì thực hiện mơ ước của con trai nên muốn tranh thủ một danh ngạch, bản thân con trai cũng rất là ưu tú, cũng không phải là không đủ tư cách, nhưng Tiêu Thành Hưng cố tình không chịu đi.
Tiêu Y Đình lại hiểu mẹ của mình, sau khi lên lầu, một mình tìm Khương Vãn Ngư, nói với bà, "Mẹ, đối với việc này mẹ đừng vì con mà phí tâm làm bất kỳ chuyện gì, thi không đậu con không cảm thấy sỉ nhục, nếu như làm theo lời mẹ, con sẽ xem thường mình, cha cũng sẽ mất hứng."
Khương Vãn Ngư tất nhiên mất hứng, mình có ý tốt, con trai và chồng lại xem là lòng lang dạ thú, nhưng con trai kiên trì như vậy, bà cũng hết cách rồi, cũng không thể để con trai vì bà mà hổ thẹn. . . . . .
Tiêu Y Đình nói dứt lời với mẹ liền trở về phòng, máy vi tính còn mở, trò chơi cũng đăng vào.
Anh đứng dưới bông tuyết tung bay trong thành Lạc Dương, một thân Bích Lam trường sam.
Lên ngựa, bay tới Vân Tiêu, bay về phía Tân Thủ thôn Thải Hồng kiều, hạ xuống ở Thải Hồng , mắt nhìn xuống dãy núi, nhớ lại Nhất Nhất Phong Hà, cởi một thần điểu nhỏ vỗ cánh phành phạch tới gọi anh sư phụ. . . . . .
Mở ra nhân vật của mình, ở status viết: cố gắng biến thành dáng vẻ em muốn, nhưng em. . . . . .
Viết tới đây, bên tai lại nghĩ tới lời anh cả nói: nhìn cô ấy không có mình lại tốt đẹp hơn, đồng thời, bầu trời của mình không phải là hạnh phúc của cô ấy. . . . . .
Màn hình máy vi tính từ từ trở nên mơ hồ. . . . . .
Lặng lẽ, xóa một hàng chữ đi. . . . . .
Tháng ba, điểm sàn đã xác định, Diệp Thanh Hòa không ngoài ý nghĩ trúng tuyển, mà Tiêu Y Đình, quả thật không đậu. . . . . .
Lần này, nhà họ Tiêu thật sự bao phủ tầng mây đen.
Tiêu Thành Trác, kẻ thù không đội trời chung với anh cũng bày tỏ đồng tình an ủi, "Tiêu Y Đình, không sao, thắng bại là chuyện thường binh gia, sang năm thi lại thôi!"
Khương Vãn Ngư nói chuyện càng thêm cẩn thận, e sợ chọc Tiêu Y Đình mất hứng, ngay cả Tiêu Thành Hưng cũng nói: " Không có việc gì, con trai, tận lực là tốt rồi! Kết quả không quan trọng! Là đàn ông cần phải lên tinh thần một lần nữa nữa!"
Duy chỉ có Tiêu Y Đình, cười đến không tim không phổi, "Con nói mọi người có chuyện gì xảy ra à? Con mắt nào nhìn thấy con khó chịu? Lúc này, chẳng lẽ mọi người không nên chúc mừng em gái sao? Lãng phí nét mặt ở con làm gì? Lại nói mọi người thật chẳng lẽ không hiểu con sao? Có khi nào vì thi không đậu mà con khổ sở chưa. Vậy con còn là Tiêu Y Đình sao?"
Anh ở trước mặt người nhà cười lớn, cự tuyệt tất cả quan tâm của mọi người, khoa trương nói "Xem ra con ưu tú quá lâu, mọi người quên mất năng lực của con" !
Đối mặt anh như vậy, nhiều lần, cô rất muốn nói tiếng: Thật xin lỗi. . . . . .
Nhưng mà, anh chưa bao giờ cho cô có cơ hội nói ra khỏi miệng, mỗi lần gặp mặt cũng vội vàng qua, anh cười ha hả phất tay với cô, kêu"Em gái" , rồi sau đó tất nhiên liền nhanh chóng biến mất, thật giống như, anh cực kỳ bận rộn . . . . . .
Người nhà cũng cổ động anh thi lại, nhưng là, anh lại cười nói: Đời người, cần phải vui vẻ! Tuổi trẻ quý báu không nên lãng phí lòng vòng trong cuộc thi! Cuộc sống quý ở kinh nghiệm, kinh nghiệm như vậy từng có một lần là đủ rồi!
Vì vậy, Khương Vãn Ngư liền thương lượng cùng Tiêu Thành Hưng,nghĩ biện pháp cho anh vào Viện Kiểm Sát hoặc tòa án, cũng đã hỏi anh, là muốn vào quan toà hay Kiểm Sát Trưởng .
Thế nhưng anh lại rất chảnh nói, tương lai của anh chính anh phụ trách! Không cần cha mẹ quan tâm cho anh! Hơn nữa còn hỏi ngược lại Tiêu Thành Hưng: Cha, lời cha nói ban đầu sao cha đã quên rồi?
Tiêu Thành Hưng có nói qua, tất cả của anh dựa vào anh tự mình đoạt lấy, làm cha, sẽ không cho anh nửa điểm trợ giúp!
Nhưng kia cũng chỉ là một câu nói mà thôi, cũng không xem là thật, vậy mà, giờ phút này nghe được lời nói hùng hồn của con trai, lại thấy vui mừng bội phần, lập tức đồng ý yêu cầu của anh, để anh tự mình cố gắng!
Mặc dù Khương Vãn Ngư đối với lần này có phê bình kín đáo, nhưng chuyện Tiêu Thành Hưng quyết định, bà cũng không thể thay đổi, bị Tiêu Thành Hưng khiển trách một câu: Mẹ nuông chiều thì con hư! Nam nhi tốt chí ở bốn phương! Nên thả con đi ra ngoài rèn luyện! Dù là rèn luyện đến bể đầu chảy máu cũng không sao! Chỉ cần còn mạng trở lại!
Tháng tư, Diệp Thanh Hòa thông qua đợt thi vòng hai.
Tháng sáu, bước vào tốt nghiệp cuối kỳ.
Diệp Thanh Hòa thuận lợi nhận được thư thông báo trúng tuyển, mà Tiêu Y Đình cuối cùng cũng lấy thành tích khoa chính quy tốt nghiệp.
Phượng Hoàng hoa nở, ly biệt cũng sắp đến .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.