Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 159: Thì ra là vậy
Cát Tường Dạ
28/07/2016
Diệp Thanh Hòa lấy balo của nhóc xuống, lấy quần áo ra, chỉ chừa sách, trả lại cho nhóc, “Ngoan , đi học đi.”
“Chị!” Tiêu Thành Trác không thuận theo. Kiếp sống đi học của nhóc là một đường thuận lợi, hơn nữa bởi vì được gửi ở nhà anh cả, càng hiều được phải nỗ lực, không thể để cha mất thể diện, cho nên coi như không chịu thua kém, vẫn là học sinh xuất sắc, lần này thật vất vả mới có một lần hành động vĩ đại, có thể rời nhà trốn đi, hơn nữa còn rất có khí khái của anh hùng mà bỏ đi, nhóc làm sao chịu được ngọn lửa nhỏ nhoi trong lòng nhóc bị dập tắt chứ? Huống chi, chị dâu đối xử với chị như vậy, nhóc thật sự rất tức giận!
“Bác Tiêu sắp trở lại, nếu như trở về không gặp được chú thì chú xong đời!” Cô khoác balo lên vai nhóc, “Mau đi đi, chớ tới trễ!”
Tiêu Thành Trác vẫn không muốn đi, hừ nói, “Anh cả biết mới tốt! Biết vì sao em phải bỏ đi! Sau đó chỉnh sửa chị dâu cho tốt, bảo vệ chị không bị chị dâu khi dễ!”
Diệp Thanh Hòa nhìn nhóc, nhẹ nhàng lắc đầu, “Chú nhỏ, ai có thể bảo vệ ai cả đời được? Xét đến cùng, người, là phải học tự bảo vệ mình, tự mình phải đối mặt với tất cả những khó khăn và áp lực trong cuộc sống ”
“Nhưng. . . . . . Chị không khổ sở sao?” Nhóc lo âu nhìn cô, nhóc còn khó chịu như vậy, chị không khổ sở mới là lạ?
Diệp Thanh Hòa không trực tiếp trả lời nhóc, chỉ nói, “Chú nhỏ, nếu như chúng ta cứ đi như thế, cha của chú sẽ khó chịu, bác trai cũng sẽ khó chịu, nói không chừng cha của chú và bác gái sẽ có mâu thuẫn, sau đó mọi người đi khắp nơi tìm chúng ta, trật tự trong nhà này sẽ bị phá hỏng. . . . . .”
“Phá hỏng thì phá! Càng loạn càng tốt!Anh cả mới có thể trừng trị chị dâu” Oán giận của Tiêu Thành Trác đối với người chị dâu này hình như rất cố chấp. . . . .
Diệp Thanh Hòa không thể làm gì khác hơn nói, “Đúng vậy! Bác trai rất tức giận, sẽ mắng bác gái, nhưng sau đó thì sao? Cả nhà náo loạn, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ bị tìm trở về phải hay không? Vậy cần gì phải làm vậy? Cần gì khiến cái nhà này gà chó không yên? Cần gì khiến cho người thương yêu chú, anh cả của chú khổ sở? Để cho cha của chú tức giận?”
Tiêu Thành Trác cuối cùng chớp mắt vài cái, bày tỏ thỏa hiệp, “Em nói này chị! Chỉ là, có đôi lời chị nói không đúng.”
“Nói cái gì?”
“Chị nói không có người nào có thể bảo vệ ai cả đời! Chị, chị sai lầm rồi! Em nhất định có thể bảo vệ chị cả đời!”
Tiêu Thành Trác nói xong lời này, ngược lại đeo balo đi, lưu lại những lời này cho Diệp Thanh Hòa, một dòng nước ấm áp của tình chị em từ trong khe hẹp chen lên trái tim, ngay cả khi biển xuống thấp, vẫn có thể cảm thấy sự tồn tại của nó. . . . . .
Tối hôm sau, Tiêu Thành Hưng trở lại, nghe Khương Ngư Vãn bị bệnh, cho nên tăng nhanh tiến độ trở về.
Dấu đỏ trên mặt Diệp Thanh Hòa, gừng những nơi Khương Ngư Vãn cấu qua, có chút bầm tím, nhưng là, cô lấy tóc che, cũng không nhìn ra.
Dì Vân trở lại, làm một bàn thức ăn phong phú, người một nhà quây quần mà ngồi, không khí cũng hòa thuận vui vẻ.
Bởi vì không thể tham dự sinh nhật của Quách Cẩm Nhi, Tiêu Thành Hưng bổ sung cho cô một phần quà tặng, Khương Ngư Vãn cùng Quách Cẩm Nhi đều rất vui vẻ, chỉ là, ông cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đồng dạng quà tặng cũng cho Diệp Thanh Hòa một phần, ngoài ra, Tiêu Thành Trác cũng là có phần, mấy đứa nhỏ trong nhà, chỉ ngoại trừ Tiêu Y Đình ra, đứa nào ông cũng chiếu cố đến.
Khương Ngư Vãn thấy quà trong tay Diệp Thanh Hòa và Quách Cẩm Nhi giống nhau như đúc thì sắc mặt tối sầm lại, chỉ là cũng không có nói gì , chỉ nói cười tựa như oán trách, “Ông thật là thiên vị , đứa nhỏ nhà mình còn chưa có đấy.”
Tiêu Thành Hưng cười cười, lực chú ý mới chuyển dời lên người từ đầu đến cuối không nói gì - Tiêu Y Đình , “Đây là làm sao vậy?”
“Con ăn no rồi, con lên lầu đây!” Tiêu Y Đình đặt chiếc đũa, đi thẳng lên lầu.
Tiêu Thành Hưng ra ngoài mới về, đối với hành động vô lễ của anh cũng không tức giận, chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh hỏi Diệp Thanh Hòa, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra à?”
Thật ra thì đến hiện tại, mấy người Khương Ngư Vãn vẫn không hiểu trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là, mọi chuyện tương liên, chỉ sợ một chuyện dính dấp một chuyện, chuyện bà đánh Diệp Thanh Hòa mà lộ ra thì…, vì vậy cướp lời, “Có thể có chuyện gì ? Nghỉ hè rảnh rỗi! Nhớ đến trò chơi thôi!”
Tiêu Thành Trác loay hoay quà của mình, bẹt bẹt miệng, nhìn nhìn Diệp Thanh Hòa, cuối cùng, không hề nói gì, để quà xuống, miệng to bới cơm.
Nhà họ Tiêu cũng không có gia quy nghiêm khác như ăn không nói, trụ cột gia đình trở lại, Khương Ngư Vãn tất nhiên có nhiều chuyện phải nói, rất nhanh, đề tài liền bị chuyển hướng, chuyện này, cuối cùng là bỏ qua.
Tiêu Thành Hưng cơm nước xong định vào thư phòng, nhớ tới con trai, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, đi tới trước phòng con gõ cửa.
Cửa ngược lại thuận lợi mở ra, chỉ là, con trai không phải đang chơi máy vi tính, nhìn bộ dáng như vậy giống như là đang luyện chữ? Trên bàn trên đất, khắp nơi tán loạn đều là giấy đã viết qua. . . . . .
Nhưng mà, nếu đang luyện chữ tại sao bút lông lại quăng xuống đất? Nghiên mực cũng ngã sang một bên?
Đây là đang giận dỗi với Thanh Hòa sao? Ông còn nhớ mấy năm trước hai đứa nhỏ này luyện chữ cũng thường xuyên tranh cao thấp , nhưng con trai à, bây giờ con cũng 22 rồi, còn ngây thơ như vậy sao?
Mà Tiêu Y Đình đâu? Lại nằm ở trên giường nhìn trần nhà, vẻ mặt phiền muộn.
Hình như chưa từng gặp qua vẻ mặt như thế của con trai, đứa nhỏ này một đường thuận lợi, tính tình lại hoạt bát, càng bị mẹ nó chiều đến vô pháp vô thiên, coi như bị ông đập gần chết, cũng liền mặt ngoài mệt mỏi mấy ngày, nhưng nhìn một lát, từ trong xương tản mát ra sự suy sụp .
Con trai như vậy cũng làm cho ông cảm thấy, thật sự con đã trưởng thành, cũng nảy sinh ý nghĩ muốn cùng con trò chuyện .
“Hừm, từ khi nào trở nên chịu khó như vậy?” Ông đi vào, vừa châm chọc con trai vừa nhặt chữ trên mặt đất lên , lúc này mới phát hiện ra, chữ đầy trên đết này đều mô phỏng theo một thể chữ, còn là thể chữ của bạn chí cốt, chỉ là, nếu so sánh với bạn tốt đã mất, tất nhiên vẫn còn kém sự thành thục.
Cho nên, đây là đang tranh tài với Thanh Hòa xem người nào viết giống hơn mới tức giận sao?
Ông cho rằng, nếu con trai chịu khó mô phỏng theo trang chữ này, tất nhiên là lấy được tin tức từ Thanh Hòa, mà Thanh Hòa cùng con bốn năm bên nhau, trong lúc đó đứa nhỏ này khó tránh khỏi nói nhiều chút lời tri âm.
Vì vậy liền cười nói, “Đây là đang giận dỗi với chữ? Hay là giận dỗi với người?”
Một ngày một đêm, Tiêu Y Đình không nói với bất kỳ ai câu nào, nghe cha hỏi như thế, chợt ngồi dậy, hỏi thẳng, “Viết rất tệ sao?”
Nói xong, chính mình lại suy sụp “Thôi, cha đừng nói nữa… Con biết mình mãi mãi thua kém.”
Tiêu Thành Hưng nghe, càng cảm thấy buồn cười, “Ngược lại có tiền đồ rồi, dám cùng Đào Nhiên huynh so cao thấp? Cha thấy, con có luyện hai mươi năm nữa cũng không có vận may vượt qua được!”
Tiêu Thành Hưng đối với cách giáo dục đứa nhỏ trước sau như một, không sợ đả kích không chết, lập tức thấy sắc mặt Tiêu Y Đình càng thêm uể oải .
Nhưng là, bỗng nhiên lúc này, một mảnh tối tăm hỗn loạn trong đầu Tiêu Y Đình như có một ánh sáng chợt lóe, anh kinh ngạc bắt được nó: Đào Nhiên huynh? !Đào Nhiên huynh? ! Cha gọi người này là anh?
Tiếp theo, càng nhiều ánh sáng lóe lên. . . . . .
Anh nhảy xuống giường, đẩy cha mình ra ngoài cửa, “Cha, cha đi ra ngoài một chút, con có việc, có chuyện quan trọng!”
Tiêu Thành Hưng không hiểu ra sao cả, nhưng khi nhìn con trai có sức sống trở lại, cũng liền thôi, nghĩ tới đứa nhỏ này không có ưu điểm khác, chính là khả năng chịu đả kích rất lớn, cũng không cần lo lắng con xảy ra chuyện gì. . . . . .
Tiêu Y Đình lấy bức nguyên tác được chấp vá ra khỏi ngăn kéo, vừa nhìn lạc khoản, chợt con ngươi ánh lên sự vui mừng. . . . . .
Chỉ là, này sinh càng nhiều nghi hoặc, anh mở máy tính ra, bắt đầu tìm kiếm.
Kết quả tìm kiếm hai cái tên khác nhau mang tới rung động lại không bằng sự hiếu kỳ của anh đối với Đào Nhiên Cư Sĩ, chỉ là, trên mạng tư liệu quá ít, chỉ viết ngày tháng năm sinh và ngày tháng năm ông qua đời, cùng với giới thiệu sơ lược về cuộc đời ông, nhà thư pháp, nhà lịch sử học, bậc thầy văn học Hán Ngữ, danh xưng nhà giám định và thưởng thức Ngọc Thạch, có dán kèm một hai tấm ảnh.
Anh rốt cuộc nhớ tới tại sao lần đầu tiên thấy cái tên Đào Nhiên Cư Sĩ này lại có cảm giác quen thuộc như vậy, khi còn bé luyện thư pháp, làm sao chưa từng nghe qua tên này chứ? Anh hận mình cẩu thả, đã thế lâu như vậy còn không suy nghĩ ra cái tên này. . . . . .
Anh suy nghĩ thật nhanh, dần dần, từng nét rõ ràng, rốt cuộc có thể liên hiện mọi chuyện với nhau, chỉ là, suy nghĩ xong tất cả, trong mắt của anh càng ảm đạm. . . . .
Bóng đêm dày đặc, anh vẫn như cũ ngồi ở trước bàn đọc sách, giữ vững cái tư thế này đã lâu rồi, trên bàn là bức nguyên tác của Đào Nhiên Cư Sĩ đã mở, một ít khối thiếu đi vẫn ở nơi nào, hai ngày nay anh không chỉ một lần muốn lấy chữ bổ sung vào, nhưng anh không biết một khi anh làm như vậy có tính vấy bẩn nguyên tác hay không, có thể người ngoài nghề sẽ không nhìn ra cái gì , nhưng mà, chính anh so với ai khác càng rõ ràng hơn, cái này bị lỗi, bất luận có làm như thế nào cũng không thể bù đắp được rồi, dù là như lời cha nói, anh luyện hai mươi năm nữa, dày công tôi luyện thậm chí dù có tiến bộ hơn, cũng không thể bù lại . . . . . .
Cuối cùng, anh đứng lên, cất chữ xong ra khỏi phòng .
Dừng trước cửa phòng Diệp Thanh Hòa, anh trầm tư.
Lấy dũng khí, ở trên cửa gõ nhẹ một cái, lại nghe được một tiếng khẽ gọi dịu dàng truyền đến, “Anh hai?”
Anh quay đầu lại, chỉ thấy Quách Cẩm Nhi đang cầm quần áo ngày hôm qua của anh, đã giặt sạch, xếp thật chỉnh tề đi tới trước mặt anh.
“Anh hai, ngày hôm qua đã giặt xong, muốn đưa cho anh, nhưng anh một mực đóng của phòng, cũng không muốn nói chuyện với người nào, cho nên. . . . . . Em không dám quấy rầy anh. . . . . .” Lúc nói chuyện sắc mặt Quách Cẩm Nhi khẽ ửng hồng, lộ ra mấy phần e lệ, “Đây là lần đầu tiên em giặt quần áo, có thể giặt không được tốt. . . . . .”
Tiêu Y Đình nhìn cô, ngay lúc này, cửa phòng Diệp Thanh Hòa mở ra, bên trong cánh cửa, khóe môi cô hơi vểnh, “Anh hai, có chuyện gì sao?”
Có chuyện gì sao? Anh có chuyện gì sao?
Ngưng mắt nhìn cô, cùng với khóe môi cô giơ lên độ cong nhàn nhạt, cái loại cảm giác này lại tới, rõ ràng phải là một đường cong ấm áp, nhưng mà, lại như đòng nước giá lạnh lạnh nhạt. . . . . .
Trong lòng giống như một đống cháy đến cuối cùng còn lại tro tàn, vốn là còn có một chút tàn dư , đến giờ phút này, một hồi lạnh lẽo ập đến, diệt sạch sẽ, chỉ còn khói xanh lúc ẩn lúc hiện, phảng phất như vẫn còn giãy dụa lần cuối cùng. . . . . .
Anh ấp úng môi, chợt vẻ mặt thoải mái mà cười nói, “Cái đó. . . . . . Chấn Khiêm và Thần An, hẹn chúng ta ngày mai đi chơi, cùng đi chứ.”
Diệp Thanh Hòa không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, “Được!”
Lòng ngực anh căng thẳng bỗng buông lỏng, “Cứ quyết định như vậy đi!”
Quách Cẩm Nhi như cũ đang cầm y phục, nghe lời của anh, vui vẻ nói, “Anh hai, chính là người chơi dương cầm rất tốt, anh Thần An sao? Cũng rất lâu rồi em không nhìn thấy anh ấy! Bây giờ anh ấy còn đàn dương cầm không?”
“Còn. . . . . .” Tiêu Y Đình đáp.
“Thật ạ! Trình độ nhất định là rất cao. Em phải lãnh giáo anh ấy một phen!” Trong mắt Quách Cẩm Nhi toát ra vẻ mong đợi .
Diệp Thanh Hòa hơi cười, “Anh hai, chị Cẩm Nhi , không có chuyện gì nữa, em nghỉ ngơi trước, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp!” Cẩm Nhi cũng thân thiết nói với cô.
Vì vậy, cửa phòng đóng lại, trên hành lang chỉ còn lại quách Cẩm Nhi cùng Tiêu Y Đình.
“Anh hai, tâm tình anh khá hơn chút nào không?” Quách Cẩm Nhi dịu dàng hỏi, ánh sáng trong con ngươi không chút che dấu sự quan tâm.
“Luôn luôn rất tốt!” Anh nói, đứng ở trước mặt cô, dáng vẻ tự nhiên mà thoải mái.
“Em còn tưởng rằng tâm tình anh không tốt, cho nên hai ngày nay cũng không có kéo đàn nhị phiền anh. . . . . .” Quách Cẩm Nhi như cũ đang cầm quần áo, nụ cười ngọt ngào vừa đúng, “Anh hai, tối nay có thể kéo đàn nhị rồi chứ?”
“Em kéo đi, mẹ anh không phải đã nói rồi sao? Em ở đây như người nhà trong gia đình vậy, muốn làm chuyện gì không cần hỏi anh.” Anh trả lời, rồi sau đó, cất bước đi về phía phòng mình.
“Anh hai, quần áo của anh.” Quách Cẩm Nhi đuổi theo.
“À.” Anh quay đầu lại, cầm quần áo, liền hướng thẳng phòng mình mà đi.
Trở về phòng, chuyện quan trọng nhất đó là gọi điện cho Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An:
“Lão đại, là em, ngày mai có rảnh không? . . . . . . Cái gì? Không có thời gi¬an? . . . . . . Không được! Anh phải rảnh! . . . . . . Đúng! Phải rảnh! Cái gì trận bóng hoãn lại cho em! Hoãn lại. . . . . . Cứ như vậy, em mặc kệ! . . . . . . Em vô lại! Em liền vô lại ! . . . . . . Anh không để cho em vô lại thì không huynh đệ nào có thể làm!”
Nói xong, liền trực tiếp cúp. Rồi sau đó lại gọi cho Tả Thần An:
“Lão Tam! Là anh đây. . . . . . Ngày mai tụ họp, nhớ các cậu. . . . . . Không có thời gi¬an? Anh nói này các cậu sao ai cũng như vậy . . . . . Không được! Người bạn kia của cậu có quan trọng bằng người anh này không? Anh mời khách được không? Anh chi trả toàn bộ! Suốt ngày mai! Cậu nói đi đâu thì đi đó! Cậu muốn ăn gì thì ăn! . . . . . . Anh không có tiền trả? ! Làm sao có thể! . . . . . .” Anh nghĩ lại, thật đúng là không có tiền trả. . . . . .”Cậu yên tâm đi! Toàn bộ hành trình anh đây trả tiền! Anh dẫn cậu đến những nơi nhậu nhẹt nổi tiếng! Chỉ cần cậu đi! Thành! Sáng mai gặp!”
Anh thở một hơi, cuối cùng làm xong! Còn vấn đề cuối cùng là tiền chi trả, cũng không thể gặp em gái lấy tiền, vì vậy gửi cho Trữ Chấn Khiêm một tin nhắn: Lão đại, ngày mai em mời khách anh bỏ tiền! Chỉ lần này thôi! Em thề! Lần tới em trả gấp ba cho anh! Quyết định như vậy!
Tin nhắn vừa mới gửi đi, có người gõ cửa. . . . . .
Anh mở cửa, Khương Ngư Vãn cùng quách Cẩm Nhi đứng ở cửa, trong tay Quách Cẩm Nhi đang cầm đàn nhị.
“Y Đình, hai ngày nay con dạy Cẩm Nhi kéo đàn nhị thế nào rồi? Mẹ tới nghe một chút!” Khương Ngư Vãn cười nói.
“A. . . . . .” Tiêu Y Đình nghiêng người cho bọn họ đi vào.
Quách Cẩm Nhi còn có chút thẹn thùng, ửng đỏ mặt nói: “ Mẹ nuôi, con mới học có hai ngày, kéo còn khó nghe. . . . . .”
“Không sao! Ngày trước lúc Y Đình luyện đàn cũng không phải là Tòng Linh Khai Thủy sao? Cháu cứ việc kéo đàn là được!” Khương Ngư Vãn ngồi xuống, cho cô một ánh mắt khích lệ.
Quách Cẩm Nhi liền bắt đầu, luyện tập khúc nhập môn, kéo đến lắp ba lắp bắp, càng kéo càng khó khăn, “Hôm nay không có luyện, sai nhịp rồi.”
Khương Ngư Vãn lại cười nói, “Không tệ, mới mấy ngày ! Có thể như vậy đã không tệ! Có thể thấy được Y Đình cũng là phí tâm dạy đấy! Y Đình, người thầy là con cần phải thêm chút sức rồi !”
“Dạ!” Tiêu Y Đình đáp.
Khương Ngư Vãn đảo mắt nhìn thấy quần áo hôm trước của Tiêu Y Đình, đã giặt sạch, còn đang để trên bàn, liền cười nói, “Đây là Cẩm Nhi giặt vào hôm qua sao? Thật chịu khó! Không phải bác đã bảo con đừng giặt sao?”
Cẩm Nhi cười ngọt ngào, “Mẹ nuôi, bản thân con ở nhà ở không, đủ ngại rồi, ngài bận rộn như vậy, con giúp anh hai làm chút chuyện thì có gì đâu!”
“Thật là một đứa nhỏ cần mẫn! Tốt lắm, Bác liền không quấy rầy thầy trò các con nữa ! Đúng rồi, Y Đình, ngày mai các con muốn ra ngoài chơi thật sao? Mang Cẩm Nhi theo đi, mặc dù Cẩm Nhi rời Bắc Kinh từ nhỏ, nhưng khi còn bé cũng quen biết lẫn nhau! Bạn bè lâu ngày gặp lại cũng tốt! Vừa đúng Thần An không phải chơi đàn dương cầm rất tốt sao? Cẩm Nhi đàn cũng không tệ, nhiều năm không gặp, có thể cùng Cẩm Nhi trao đổi một chút!” Khương Ngư Vãn nói xong, cười đi ra ngoài, đóng cửa lại cho bọn họ.
Không bao lâu, tiếng đàn của người mới học kéo đàn nhị vang lên khắp nhà họ Tiêu, một đêm không dứt.
“Chị!” Tiêu Thành Trác không thuận theo. Kiếp sống đi học của nhóc là một đường thuận lợi, hơn nữa bởi vì được gửi ở nhà anh cả, càng hiều được phải nỗ lực, không thể để cha mất thể diện, cho nên coi như không chịu thua kém, vẫn là học sinh xuất sắc, lần này thật vất vả mới có một lần hành động vĩ đại, có thể rời nhà trốn đi, hơn nữa còn rất có khí khái của anh hùng mà bỏ đi, nhóc làm sao chịu được ngọn lửa nhỏ nhoi trong lòng nhóc bị dập tắt chứ? Huống chi, chị dâu đối xử với chị như vậy, nhóc thật sự rất tức giận!
“Bác Tiêu sắp trở lại, nếu như trở về không gặp được chú thì chú xong đời!” Cô khoác balo lên vai nhóc, “Mau đi đi, chớ tới trễ!”
Tiêu Thành Trác vẫn không muốn đi, hừ nói, “Anh cả biết mới tốt! Biết vì sao em phải bỏ đi! Sau đó chỉnh sửa chị dâu cho tốt, bảo vệ chị không bị chị dâu khi dễ!”
Diệp Thanh Hòa nhìn nhóc, nhẹ nhàng lắc đầu, “Chú nhỏ, ai có thể bảo vệ ai cả đời được? Xét đến cùng, người, là phải học tự bảo vệ mình, tự mình phải đối mặt với tất cả những khó khăn và áp lực trong cuộc sống ”
“Nhưng. . . . . . Chị không khổ sở sao?” Nhóc lo âu nhìn cô, nhóc còn khó chịu như vậy, chị không khổ sở mới là lạ?
Diệp Thanh Hòa không trực tiếp trả lời nhóc, chỉ nói, “Chú nhỏ, nếu như chúng ta cứ đi như thế, cha của chú sẽ khó chịu, bác trai cũng sẽ khó chịu, nói không chừng cha của chú và bác gái sẽ có mâu thuẫn, sau đó mọi người đi khắp nơi tìm chúng ta, trật tự trong nhà này sẽ bị phá hỏng. . . . . .”
“Phá hỏng thì phá! Càng loạn càng tốt!Anh cả mới có thể trừng trị chị dâu” Oán giận của Tiêu Thành Trác đối với người chị dâu này hình như rất cố chấp. . . . .
Diệp Thanh Hòa không thể làm gì khác hơn nói, “Đúng vậy! Bác trai rất tức giận, sẽ mắng bác gái, nhưng sau đó thì sao? Cả nhà náo loạn, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ bị tìm trở về phải hay không? Vậy cần gì phải làm vậy? Cần gì khiến cái nhà này gà chó không yên? Cần gì khiến cho người thương yêu chú, anh cả của chú khổ sở? Để cho cha của chú tức giận?”
Tiêu Thành Trác cuối cùng chớp mắt vài cái, bày tỏ thỏa hiệp, “Em nói này chị! Chỉ là, có đôi lời chị nói không đúng.”
“Nói cái gì?”
“Chị nói không có người nào có thể bảo vệ ai cả đời! Chị, chị sai lầm rồi! Em nhất định có thể bảo vệ chị cả đời!”
Tiêu Thành Trác nói xong lời này, ngược lại đeo balo đi, lưu lại những lời này cho Diệp Thanh Hòa, một dòng nước ấm áp của tình chị em từ trong khe hẹp chen lên trái tim, ngay cả khi biển xuống thấp, vẫn có thể cảm thấy sự tồn tại của nó. . . . . .
Tối hôm sau, Tiêu Thành Hưng trở lại, nghe Khương Ngư Vãn bị bệnh, cho nên tăng nhanh tiến độ trở về.
Dấu đỏ trên mặt Diệp Thanh Hòa, gừng những nơi Khương Ngư Vãn cấu qua, có chút bầm tím, nhưng là, cô lấy tóc che, cũng không nhìn ra.
Dì Vân trở lại, làm một bàn thức ăn phong phú, người một nhà quây quần mà ngồi, không khí cũng hòa thuận vui vẻ.
Bởi vì không thể tham dự sinh nhật của Quách Cẩm Nhi, Tiêu Thành Hưng bổ sung cho cô một phần quà tặng, Khương Ngư Vãn cùng Quách Cẩm Nhi đều rất vui vẻ, chỉ là, ông cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đồng dạng quà tặng cũng cho Diệp Thanh Hòa một phần, ngoài ra, Tiêu Thành Trác cũng là có phần, mấy đứa nhỏ trong nhà, chỉ ngoại trừ Tiêu Y Đình ra, đứa nào ông cũng chiếu cố đến.
Khương Ngư Vãn thấy quà trong tay Diệp Thanh Hòa và Quách Cẩm Nhi giống nhau như đúc thì sắc mặt tối sầm lại, chỉ là cũng không có nói gì , chỉ nói cười tựa như oán trách, “Ông thật là thiên vị , đứa nhỏ nhà mình còn chưa có đấy.”
Tiêu Thành Hưng cười cười, lực chú ý mới chuyển dời lên người từ đầu đến cuối không nói gì - Tiêu Y Đình , “Đây là làm sao vậy?”
“Con ăn no rồi, con lên lầu đây!” Tiêu Y Đình đặt chiếc đũa, đi thẳng lên lầu.
Tiêu Thành Hưng ra ngoài mới về, đối với hành động vô lễ của anh cũng không tức giận, chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh hỏi Diệp Thanh Hòa, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra à?”
Thật ra thì đến hiện tại, mấy người Khương Ngư Vãn vẫn không hiểu trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là, mọi chuyện tương liên, chỉ sợ một chuyện dính dấp một chuyện, chuyện bà đánh Diệp Thanh Hòa mà lộ ra thì…, vì vậy cướp lời, “Có thể có chuyện gì ? Nghỉ hè rảnh rỗi! Nhớ đến trò chơi thôi!”
Tiêu Thành Trác loay hoay quà của mình, bẹt bẹt miệng, nhìn nhìn Diệp Thanh Hòa, cuối cùng, không hề nói gì, để quà xuống, miệng to bới cơm.
Nhà họ Tiêu cũng không có gia quy nghiêm khác như ăn không nói, trụ cột gia đình trở lại, Khương Ngư Vãn tất nhiên có nhiều chuyện phải nói, rất nhanh, đề tài liền bị chuyển hướng, chuyện này, cuối cùng là bỏ qua.
Tiêu Thành Hưng cơm nước xong định vào thư phòng, nhớ tới con trai, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, đi tới trước phòng con gõ cửa.
Cửa ngược lại thuận lợi mở ra, chỉ là, con trai không phải đang chơi máy vi tính, nhìn bộ dáng như vậy giống như là đang luyện chữ? Trên bàn trên đất, khắp nơi tán loạn đều là giấy đã viết qua. . . . . .
Nhưng mà, nếu đang luyện chữ tại sao bút lông lại quăng xuống đất? Nghiên mực cũng ngã sang một bên?
Đây là đang giận dỗi với Thanh Hòa sao? Ông còn nhớ mấy năm trước hai đứa nhỏ này luyện chữ cũng thường xuyên tranh cao thấp , nhưng con trai à, bây giờ con cũng 22 rồi, còn ngây thơ như vậy sao?
Mà Tiêu Y Đình đâu? Lại nằm ở trên giường nhìn trần nhà, vẻ mặt phiền muộn.
Hình như chưa từng gặp qua vẻ mặt như thế của con trai, đứa nhỏ này một đường thuận lợi, tính tình lại hoạt bát, càng bị mẹ nó chiều đến vô pháp vô thiên, coi như bị ông đập gần chết, cũng liền mặt ngoài mệt mỏi mấy ngày, nhưng nhìn một lát, từ trong xương tản mát ra sự suy sụp .
Con trai như vậy cũng làm cho ông cảm thấy, thật sự con đã trưởng thành, cũng nảy sinh ý nghĩ muốn cùng con trò chuyện .
“Hừm, từ khi nào trở nên chịu khó như vậy?” Ông đi vào, vừa châm chọc con trai vừa nhặt chữ trên mặt đất lên , lúc này mới phát hiện ra, chữ đầy trên đết này đều mô phỏng theo một thể chữ, còn là thể chữ của bạn chí cốt, chỉ là, nếu so sánh với bạn tốt đã mất, tất nhiên vẫn còn kém sự thành thục.
Cho nên, đây là đang tranh tài với Thanh Hòa xem người nào viết giống hơn mới tức giận sao?
Ông cho rằng, nếu con trai chịu khó mô phỏng theo trang chữ này, tất nhiên là lấy được tin tức từ Thanh Hòa, mà Thanh Hòa cùng con bốn năm bên nhau, trong lúc đó đứa nhỏ này khó tránh khỏi nói nhiều chút lời tri âm.
Vì vậy liền cười nói, “Đây là đang giận dỗi với chữ? Hay là giận dỗi với người?”
Một ngày một đêm, Tiêu Y Đình không nói với bất kỳ ai câu nào, nghe cha hỏi như thế, chợt ngồi dậy, hỏi thẳng, “Viết rất tệ sao?”
Nói xong, chính mình lại suy sụp “Thôi, cha đừng nói nữa… Con biết mình mãi mãi thua kém.”
Tiêu Thành Hưng nghe, càng cảm thấy buồn cười, “Ngược lại có tiền đồ rồi, dám cùng Đào Nhiên huynh so cao thấp? Cha thấy, con có luyện hai mươi năm nữa cũng không có vận may vượt qua được!”
Tiêu Thành Hưng đối với cách giáo dục đứa nhỏ trước sau như một, không sợ đả kích không chết, lập tức thấy sắc mặt Tiêu Y Đình càng thêm uể oải .
Nhưng là, bỗng nhiên lúc này, một mảnh tối tăm hỗn loạn trong đầu Tiêu Y Đình như có một ánh sáng chợt lóe, anh kinh ngạc bắt được nó: Đào Nhiên huynh? !Đào Nhiên huynh? ! Cha gọi người này là anh?
Tiếp theo, càng nhiều ánh sáng lóe lên. . . . . .
Anh nhảy xuống giường, đẩy cha mình ra ngoài cửa, “Cha, cha đi ra ngoài một chút, con có việc, có chuyện quan trọng!”
Tiêu Thành Hưng không hiểu ra sao cả, nhưng khi nhìn con trai có sức sống trở lại, cũng liền thôi, nghĩ tới đứa nhỏ này không có ưu điểm khác, chính là khả năng chịu đả kích rất lớn, cũng không cần lo lắng con xảy ra chuyện gì. . . . . .
Tiêu Y Đình lấy bức nguyên tác được chấp vá ra khỏi ngăn kéo, vừa nhìn lạc khoản, chợt con ngươi ánh lên sự vui mừng. . . . . .
Chỉ là, này sinh càng nhiều nghi hoặc, anh mở máy tính ra, bắt đầu tìm kiếm.
Kết quả tìm kiếm hai cái tên khác nhau mang tới rung động lại không bằng sự hiếu kỳ của anh đối với Đào Nhiên Cư Sĩ, chỉ là, trên mạng tư liệu quá ít, chỉ viết ngày tháng năm sinh và ngày tháng năm ông qua đời, cùng với giới thiệu sơ lược về cuộc đời ông, nhà thư pháp, nhà lịch sử học, bậc thầy văn học Hán Ngữ, danh xưng nhà giám định và thưởng thức Ngọc Thạch, có dán kèm một hai tấm ảnh.
Anh rốt cuộc nhớ tới tại sao lần đầu tiên thấy cái tên Đào Nhiên Cư Sĩ này lại có cảm giác quen thuộc như vậy, khi còn bé luyện thư pháp, làm sao chưa từng nghe qua tên này chứ? Anh hận mình cẩu thả, đã thế lâu như vậy còn không suy nghĩ ra cái tên này. . . . . .
Anh suy nghĩ thật nhanh, dần dần, từng nét rõ ràng, rốt cuộc có thể liên hiện mọi chuyện với nhau, chỉ là, suy nghĩ xong tất cả, trong mắt của anh càng ảm đạm. . . . .
Bóng đêm dày đặc, anh vẫn như cũ ngồi ở trước bàn đọc sách, giữ vững cái tư thế này đã lâu rồi, trên bàn là bức nguyên tác của Đào Nhiên Cư Sĩ đã mở, một ít khối thiếu đi vẫn ở nơi nào, hai ngày nay anh không chỉ một lần muốn lấy chữ bổ sung vào, nhưng anh không biết một khi anh làm như vậy có tính vấy bẩn nguyên tác hay không, có thể người ngoài nghề sẽ không nhìn ra cái gì , nhưng mà, chính anh so với ai khác càng rõ ràng hơn, cái này bị lỗi, bất luận có làm như thế nào cũng không thể bù đắp được rồi, dù là như lời cha nói, anh luyện hai mươi năm nữa, dày công tôi luyện thậm chí dù có tiến bộ hơn, cũng không thể bù lại . . . . . .
Cuối cùng, anh đứng lên, cất chữ xong ra khỏi phòng .
Dừng trước cửa phòng Diệp Thanh Hòa, anh trầm tư.
Lấy dũng khí, ở trên cửa gõ nhẹ một cái, lại nghe được một tiếng khẽ gọi dịu dàng truyền đến, “Anh hai?”
Anh quay đầu lại, chỉ thấy Quách Cẩm Nhi đang cầm quần áo ngày hôm qua của anh, đã giặt sạch, xếp thật chỉnh tề đi tới trước mặt anh.
“Anh hai, ngày hôm qua đã giặt xong, muốn đưa cho anh, nhưng anh một mực đóng của phòng, cũng không muốn nói chuyện với người nào, cho nên. . . . . . Em không dám quấy rầy anh. . . . . .” Lúc nói chuyện sắc mặt Quách Cẩm Nhi khẽ ửng hồng, lộ ra mấy phần e lệ, “Đây là lần đầu tiên em giặt quần áo, có thể giặt không được tốt. . . . . .”
Tiêu Y Đình nhìn cô, ngay lúc này, cửa phòng Diệp Thanh Hòa mở ra, bên trong cánh cửa, khóe môi cô hơi vểnh, “Anh hai, có chuyện gì sao?”
Có chuyện gì sao? Anh có chuyện gì sao?
Ngưng mắt nhìn cô, cùng với khóe môi cô giơ lên độ cong nhàn nhạt, cái loại cảm giác này lại tới, rõ ràng phải là một đường cong ấm áp, nhưng mà, lại như đòng nước giá lạnh lạnh nhạt. . . . . .
Trong lòng giống như một đống cháy đến cuối cùng còn lại tro tàn, vốn là còn có một chút tàn dư , đến giờ phút này, một hồi lạnh lẽo ập đến, diệt sạch sẽ, chỉ còn khói xanh lúc ẩn lúc hiện, phảng phất như vẫn còn giãy dụa lần cuối cùng. . . . . .
Anh ấp úng môi, chợt vẻ mặt thoải mái mà cười nói, “Cái đó. . . . . . Chấn Khiêm và Thần An, hẹn chúng ta ngày mai đi chơi, cùng đi chứ.”
Diệp Thanh Hòa không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, “Được!”
Lòng ngực anh căng thẳng bỗng buông lỏng, “Cứ quyết định như vậy đi!”
Quách Cẩm Nhi như cũ đang cầm y phục, nghe lời của anh, vui vẻ nói, “Anh hai, chính là người chơi dương cầm rất tốt, anh Thần An sao? Cũng rất lâu rồi em không nhìn thấy anh ấy! Bây giờ anh ấy còn đàn dương cầm không?”
“Còn. . . . . .” Tiêu Y Đình đáp.
“Thật ạ! Trình độ nhất định là rất cao. Em phải lãnh giáo anh ấy một phen!” Trong mắt Quách Cẩm Nhi toát ra vẻ mong đợi .
Diệp Thanh Hòa hơi cười, “Anh hai, chị Cẩm Nhi , không có chuyện gì nữa, em nghỉ ngơi trước, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp!” Cẩm Nhi cũng thân thiết nói với cô.
Vì vậy, cửa phòng đóng lại, trên hành lang chỉ còn lại quách Cẩm Nhi cùng Tiêu Y Đình.
“Anh hai, tâm tình anh khá hơn chút nào không?” Quách Cẩm Nhi dịu dàng hỏi, ánh sáng trong con ngươi không chút che dấu sự quan tâm.
“Luôn luôn rất tốt!” Anh nói, đứng ở trước mặt cô, dáng vẻ tự nhiên mà thoải mái.
“Em còn tưởng rằng tâm tình anh không tốt, cho nên hai ngày nay cũng không có kéo đàn nhị phiền anh. . . . . .” Quách Cẩm Nhi như cũ đang cầm quần áo, nụ cười ngọt ngào vừa đúng, “Anh hai, tối nay có thể kéo đàn nhị rồi chứ?”
“Em kéo đi, mẹ anh không phải đã nói rồi sao? Em ở đây như người nhà trong gia đình vậy, muốn làm chuyện gì không cần hỏi anh.” Anh trả lời, rồi sau đó, cất bước đi về phía phòng mình.
“Anh hai, quần áo của anh.” Quách Cẩm Nhi đuổi theo.
“À.” Anh quay đầu lại, cầm quần áo, liền hướng thẳng phòng mình mà đi.
Trở về phòng, chuyện quan trọng nhất đó là gọi điện cho Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An:
“Lão đại, là em, ngày mai có rảnh không? . . . . . . Cái gì? Không có thời gi¬an? . . . . . . Không được! Anh phải rảnh! . . . . . . Đúng! Phải rảnh! Cái gì trận bóng hoãn lại cho em! Hoãn lại. . . . . . Cứ như vậy, em mặc kệ! . . . . . . Em vô lại! Em liền vô lại ! . . . . . . Anh không để cho em vô lại thì không huynh đệ nào có thể làm!”
Nói xong, liền trực tiếp cúp. Rồi sau đó lại gọi cho Tả Thần An:
“Lão Tam! Là anh đây. . . . . . Ngày mai tụ họp, nhớ các cậu. . . . . . Không có thời gi¬an? Anh nói này các cậu sao ai cũng như vậy . . . . . Không được! Người bạn kia của cậu có quan trọng bằng người anh này không? Anh mời khách được không? Anh chi trả toàn bộ! Suốt ngày mai! Cậu nói đi đâu thì đi đó! Cậu muốn ăn gì thì ăn! . . . . . . Anh không có tiền trả? ! Làm sao có thể! . . . . . .” Anh nghĩ lại, thật đúng là không có tiền trả. . . . . .”Cậu yên tâm đi! Toàn bộ hành trình anh đây trả tiền! Anh dẫn cậu đến những nơi nhậu nhẹt nổi tiếng! Chỉ cần cậu đi! Thành! Sáng mai gặp!”
Anh thở một hơi, cuối cùng làm xong! Còn vấn đề cuối cùng là tiền chi trả, cũng không thể gặp em gái lấy tiền, vì vậy gửi cho Trữ Chấn Khiêm một tin nhắn: Lão đại, ngày mai em mời khách anh bỏ tiền! Chỉ lần này thôi! Em thề! Lần tới em trả gấp ba cho anh! Quyết định như vậy!
Tin nhắn vừa mới gửi đi, có người gõ cửa. . . . . .
Anh mở cửa, Khương Ngư Vãn cùng quách Cẩm Nhi đứng ở cửa, trong tay Quách Cẩm Nhi đang cầm đàn nhị.
“Y Đình, hai ngày nay con dạy Cẩm Nhi kéo đàn nhị thế nào rồi? Mẹ tới nghe một chút!” Khương Ngư Vãn cười nói.
“A. . . . . .” Tiêu Y Đình nghiêng người cho bọn họ đi vào.
Quách Cẩm Nhi còn có chút thẹn thùng, ửng đỏ mặt nói: “ Mẹ nuôi, con mới học có hai ngày, kéo còn khó nghe. . . . . .”
“Không sao! Ngày trước lúc Y Đình luyện đàn cũng không phải là Tòng Linh Khai Thủy sao? Cháu cứ việc kéo đàn là được!” Khương Ngư Vãn ngồi xuống, cho cô một ánh mắt khích lệ.
Quách Cẩm Nhi liền bắt đầu, luyện tập khúc nhập môn, kéo đến lắp ba lắp bắp, càng kéo càng khó khăn, “Hôm nay không có luyện, sai nhịp rồi.”
Khương Ngư Vãn lại cười nói, “Không tệ, mới mấy ngày ! Có thể như vậy đã không tệ! Có thể thấy được Y Đình cũng là phí tâm dạy đấy! Y Đình, người thầy là con cần phải thêm chút sức rồi !”
“Dạ!” Tiêu Y Đình đáp.
Khương Ngư Vãn đảo mắt nhìn thấy quần áo hôm trước của Tiêu Y Đình, đã giặt sạch, còn đang để trên bàn, liền cười nói, “Đây là Cẩm Nhi giặt vào hôm qua sao? Thật chịu khó! Không phải bác đã bảo con đừng giặt sao?”
Cẩm Nhi cười ngọt ngào, “Mẹ nuôi, bản thân con ở nhà ở không, đủ ngại rồi, ngài bận rộn như vậy, con giúp anh hai làm chút chuyện thì có gì đâu!”
“Thật là một đứa nhỏ cần mẫn! Tốt lắm, Bác liền không quấy rầy thầy trò các con nữa ! Đúng rồi, Y Đình, ngày mai các con muốn ra ngoài chơi thật sao? Mang Cẩm Nhi theo đi, mặc dù Cẩm Nhi rời Bắc Kinh từ nhỏ, nhưng khi còn bé cũng quen biết lẫn nhau! Bạn bè lâu ngày gặp lại cũng tốt! Vừa đúng Thần An không phải chơi đàn dương cầm rất tốt sao? Cẩm Nhi đàn cũng không tệ, nhiều năm không gặp, có thể cùng Cẩm Nhi trao đổi một chút!” Khương Ngư Vãn nói xong, cười đi ra ngoài, đóng cửa lại cho bọn họ.
Không bao lâu, tiếng đàn của người mới học kéo đàn nhị vang lên khắp nhà họ Tiêu, một đêm không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.