Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 229: Tin tưởng
Cát Tường Dạ
12/11/2016
Trên đường, cô
gọi cho Tiêu Y Đình, nhưng gọi mấy lần, điện thoại của anh đều bận, lại
không dám trì hoãn, đón taxi chạy đến bệnh viện, đồng thời cũng gọi cho
Phạm Trọng, xem anh có bình an vô sự không.
“Alô, Phạm Trọng!” Cô thở có chút gấp.
Anh nghe thấy tiếng thở dốc của cô không nhỏ, cười, “Thật sự chạy đến đây à?”
“Anh. . . . . . Trêu tôi?” Cô ngồi ở trên xe taxi, có chút nổi cáu.
Hơi thở của anh ở bên tai cô hết sức rõ ràng, “Không có, thật sự tôi đang ở sân thượng. . . . . . Diệp Thanh Hòa, cô rất ngốc. . . . . .Nếu tôi là cô, tôi sẽ không đến”
“. . . . . .” Cô cũng không biết nên nói gì, dừng một chút, “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không làm việc ngốc nghếch như ngồi ở sân thượng. . . . . .”
“Việc ngốc?” Anh lặp lại, cười nhẹ một tiếng.
Đột nhiên cô cảm thấy, hình như anh nói “Việc ngốc”, ý nghĩa đó khác với lúc cô nói? “Phạm Trọng, anh đợi ở đó, tôi sẽ đến liền.” Dù sao đã xảy ra rồi, hay là đi xem rõ ngọn ngành nếu không trong lòng cứ thấp thỏm. . . . . .
Sợ anh có gì ngoài ý muốn, vẫn nói chuyện với anh câu được câu không, rất nhanh, xe đã đến bệnh viện.
Cô xuống xe liền chạy đến chỗ anh nói, nhưng dưới lầu cũng không thấy mọi người vây xem nhảy lầu như trên ti vi, cũng không thấy cảnh sát và bảo an, hay là không có ai biết Phạm Trọng ở trên sân thượng? Không lẽ Phạm Trọng lừa cô ?
Mặc kệ như thế nào, đã đến rồi thì đi lên vậy. . . . . .
Một đường lên đến trên, cô tức giận thở hổn hển , quả nhiên nhìn thấy Phạm Trọng đang ngồi ở đó, bên cạnh có vỏ chai rượu.
“Phạm Trọng. . . . . .” Cô nhẹ nhàng gọi anh.
Ban đêm, gió hơi lớn, anh ngồi ở đấy, áo sơ mi bị gió thổi phồng lên, cô thật sợ, ngộ nhỡ anh bị kinh ngạc, anh sẽ té xuống. . . . . .
Anh không lên tiếng.
Cô từ từ đến gần, cho đến đi tới phía sau anh không xa, cô mới nghe anh nói một tiếng, “Cô đừng tới đây.”
Này, sao giống lời kịch trên ti vi vậy. . . . . .
“Tôi không tới, anh đi vào trong được không?” Cô lau mồ hôi đang rỉ ra trên trán, đoạn đường này, cũng coi như bị kinh hách . . . . . . Mấy lời cô nói thật giống như lời thoại trên ti vi vậy, kế tiếp không phải là còn có một phen rối rắm, như Phạm Trọng nói cái gì : “Cô đừng tới đây,cô tới nữa tôi liền nhảy xuống.” Nếu như là vậy, cô nên làm cái gì? Làm sao thuyết phục anh ta trở lại?
Nhưng không ngờ, anh thật sự rất nghe lời, tự động đi vào trong. . . . .
“. . . . . .” Cô thật bất ngờ, hai người nhìn nhau, có chút ngu ra.
Tóc của anh bị gió thổi xốc xếch, nút áo bị mở ra hai cái, vạt áo ở ngoài dây lưng, trên mặt – chỗ bị Tiêu Y Đình đánh còn ứ đọng máu, thoạt nhìn cả người rất tiều tụy.
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần anh không nhảy xuống, nhiệm vụ hôm nay của cô coi như hoàn thành. . . . . .
“Chúng ta. . . . . . Đi xuống đi?” Cô nói.
Anh đi tới cô, cúi đầu cười, biểu tình có chút kỳ quái. Chờ anh đi tới trước mặt, cô mới phát hiện, sở dĩ kì quái là vì anh nhẫn nhịn không cười.
“Phạm Trọng?” Hai hàng lông mày cô nhíu chặt, có chút tức giận.
Anh liền cười lớn, “Xin lỗi, thật không nhịn được. . . . . . Không ngờ cô thật sự đến. . . . . .”
Cho nên là anh lừa cô phải không? Căn bản anh cũng không có muốn tự sát. . . . . .
Vốn là nên rất tức giận, nhưng nhìn anh trong lúc cười lại không giấu được tang thương, đêm hè ở trên sân thượng, nhìn bóng dáng anh thon gầy mà xốc xếch, cũng làm giọng điệu cô nhẹ hơn, cô bất đắc dĩ hỏi anh, “Phạm Trọng, đang yên lành anh chạy tới đây làm gì?”
Anh nhìn cô cười, rồi sau đó lại cảm thán, “Diệp Thanh Hòa, thật sự trời sanh cô đã có mệnh bảo mẫu!”
Mệnh bảo mẫu? Trời sanh? Trọng điểm là nói cô và Tiêu Y Đình sao?
“Anh kêu tôi tới đây làm gì?” Cô có thể xác định, Phạm Trọng không hề có ý muốn tự sát! Thậm chí cô còn dung túng anh trêu đùa cô, nhưng đùa giỡn như vậy thú vị lắm sao? Là vì cái gì?
Phạm Trọng lắc đầu một cái, “Thật xin lỗi, để cho cô đến một chuyến tay không, người tự sát không phải tôi. . . . . .”
“Không phải anh?” Ý anh là, còn có người muốn tự sát?
“Không sai! Không phải tôi. . . . . .” Anh cười nhạt một tiếng, “Tôi thật sự bội phục người đi nước này, nói cô ngốc, là bởi vì, nếu tôi là cô, tuyệt đối sẽ không ngăn kẻ muốn tự sát, đó là cách sống mà họ muốn, thật ra thì mỗi người đều phải chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, tôi chỉ là thấy rất kỳ quái, tại sao tự sát lại khiến người ta đồng tình như vậy? Vì người dám kết thúc sinh mạng của mình thì người đó rất dũng cảm. . . . . .”
Cô nhìn Phạm Trọng, một người có ý nghĩ cố chấp đã nhiều năm, nếu muốn thuyết phục anh, không phải chuyện một sớm một chiều, cô không biết Phạm Trọng đã trải qua cuộc sống thế nào, nhưng ít nhất thì bề ngoài vinh quang, cái gì đã làm anh giãy giụa giữa ranh giới sống và chết?
Có lúc, đối mặt với một người quá mức cố chấp, là một việc rất mệt mỏi, như hiện tại, như Phạm Trọng.
Mà cô lại không có tinh lực đối đáp về nhân sinh quan với anh, ít nhất, bây giờ không có. . . . . .
“Phạm Trọng, anh muốn dẫn tôi đến nhìn một người khác tự sát sao? Người nào?” Cô không biết ai có liên quan đến cô mà lại muốn sống chết, nhưng thấy ánh mắt Phạm Trọng lóe lên, hình như cô đã hiểu rõ ràng rồi, “Cẩm Nhi?”
Anh cười nhạt, “Quả nhiên là một người thông minh . . . . .”
Cẩm Nhi tự sát? Tại sao? Vì hôn nhân của hai người không hạnh phúc sao?
Nhưng vợ tự sát, anh là chồng lại gọi cô đến nhìn? Hai người này đều có chút kỳ quái . . . . . .
“Tôi nói này Phạm Trọng, dù nói thế nào, lúc này anh cũng nên ở bên cạnh vợ mình chứ?” Đại khái cũng có thể nghĩ ra, Cẩm Nhi đang ở trong bệnh viện, nếu ở bệnh viện, như vậy thì muốn chết không thành, chẳng lẽ Phạm Trọng gọi cô tới để đả thông tư tưởng cho Quách Cẩm Nhi sao?
Phạm Trọng nhún vai một cái, “Cô ấy không cần tôi, nhìn thấy tôi chỉ làm gia tăng ý nghĩ muốn chết thôi.”
“. . . . . .” Đây là đôi vợ chồng thế nào vậy. . . . . .”Vậy hai người cần gì phải. . . . . .” Nói một nửa, người Trung Quốc khuyên giải chứ không khuyên ly, có lời người ngoài vẫn không tiện nói lung tung.
“Đi thôi. . . . . .” Anh nói.
Đi đâu? Cô đứng bất động.
“Đi xem Cẩm Nhi . . . . . .” Anh đi về phía trước.
Cô có chút do dự, cô với Cẩm Nhi mà gặp nhau cũng không phải vui vẻ gì, cô đi xem Cẩm Nhi? Thích hợp sao? Vậy mà, trong đầu thoáng qua một tia sáng, đột nhiên hiểu tại sao Phạm Trọng lại kêu cô đi , vì vậy theo sát Phạm Trọng.
Anh dẫn cô đến phòng bệnh, dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn cô cười, “Tôi sẽ không vào, tránh làm người ta ngột ngạt, cô vào đi.”
Thật ra cô đã biết tình huống bên trong thế nào rồi, đứng ở cửa, suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Tôi cũng không vào, là anh gọi tôi tới, nếu anh đã không có chuyện gì thì tôi nên đi.”
“Tại sao?” Anh rõ ràng kinh ngạc.
Cô không muốn giải thích, cũng không cần giải thích với người ngoài, chỉ nhìn Phạm Trọng một cái, chuẩn bị rời bệnh viện, vậy mà, ngay vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, bên trong là Tiêu Y Đình, ngoài cửa là cô, hai người bọn họ đối mặt nhau.
“Sao em lại tới đây?” Anh hết sức kinh ngạc.
Cô cười cười, nói thẳng, “Phạm Trọng gọi em tới.”
Phạm Trọng cũng không ngờ cô nói thẳng như vậy, nụ cười như đùa cợt nháy mắt ngưng lại, mà ánh mắt Tiêu Y Đình nhìn Phạm Trọng càng nhiều tầng chán ghét, “Cặn bã!”
Nói xong, kéo tay Diệp Thanh Hòa, “Chúng ta đi.”
Mà Phạm Trọng đứng sau lưng, bỗng nhiên nói, “Diệp Thanh Hòa, cô có ngốc hay không?”
Diệp Thanh Hòa không quay đầu lại, tay vẫn bị Tiêu Y Đình nắm, hai người sóng vai nhau ra khỏi bệnh viện.
Phạm Trọng vẫn đứng trước cửa phòng không vào, trên mặt cũng chẳng còn cười cợt, nhìn Quách Cẩm Nhi trầm mặt, trong đôi mắt nồng nặc bi ai, nhìn người phụ nữ này, hiếm khi toát ra thương hại.
Anh không vào, cô cũng không nhìn anh, xoay đầu qua một bên, tóc hỗn loạn, màu da ố vàng, trên cổ tay quấn một vòng băng gạc. . . . . .
Anh vẫn nhìn cô như vậy, lâu đến quên mất thời gian, anh mới từ từ thở ra một hơi, nói nhỏ, “Ly hôn đi.”
Ba chữ, quyết định, ngắn ngủi, cô nghe, lệ rơi đầy mặt. . . . . .
Anh không ở lại mà xoay người bước đi, mẹ Quách Cẩm Nhi đi tới, thấy anh, mắng anh một tiếng thật to, anh như không nhìn thấy người này, cũng như không nghe được bất kỳ âm thanh gì, cứ gặp thoáng qua như vậy. . . . . .
Đi đến bãi đậu xe, nhìn thấy xe Tiêu Y Đình còn đậu ở chỗ đó, lên xe, xe chạy qua xe của Tiêu Y Đình thì tim như ghim một mũi gai. . . . . .
Anh biết, tối nay lại là một đêm say thối nát, anh đã sớm chán ghét cuộc sống như thế, nhưng lại lệ thuộc vào nó mà tồn tại. . . . . .
Diệp Thanh Hòa ngồi trong xe Tiêu Y Đình, nhìn tận mắt Phạm Trọng lái xe đi, nghĩ tới bộ dạng anh ta trên sân thượng, nhất thời mất hồn.
Tiêu Y Đình phát hiện, mặt lộ vẻ không vui, “Em đang nhìn cái gì vậy? Một tên cặn bã thì có gì để nhìn?”
“. . . . . .” Cô lắc đầu một cái, “Đừng nói như vậy, em cảm thấy mỗi người đều có nỗi niềm khó nói.”
“Hắn ta thì có lời gì khó nói? Hắn. . . . . .” Anh chợt kích động, rồi sau đó phát hiện giọng mình không đúng, bình tĩnh lại, “Thôi, không nói, hay là nói xem tối nay hai chúng ta ăn gì.”
Cô cũng thu hồi cảm xúc lại, cười với anh, đưa ngón tay cho anh nhìn, “Vốn là đang ở nhà cán mì, bị cú điện thoại của Phạm Trọng gọi tới.”
Anh ngưng mắt nhìn tay của cô, chỉ thấy móng tay cô vẫn còn bột chưa rửa sạch, sóng mắt nhất thời mềm mại vô cùng, nắm tay cô, lau từng chút từng chút cho cô, rồi sau đó giải thích, “Không biết Phạm Trọng đã nói với em cái gì, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người tốt, về sau không nên tin hắn, trưa nay anh có đi gặp đương sự, sau đó chuẩn bị trở về, người này gọi điện cho anh, nói vợ hắn tự. . . . . .”
Tay Diệp Thanh Hòa vẫn được anh nâng niu trong lòng bàn tay, yên lặng nghe anh nói chuyện, nghe đến đó thì hai cánh tay duỗi ra, ôm cổ của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Lời của anh còn chưa nói xong, ngớ người, biết cô đang ngăn anh tiếp tục giải thích, luồng nhiệt trong lòng bắt đầu khởi động, chóp mũi đụng vào cô, nhẹ nhàng đụng chạm môi cô, dịu dàng như nước, “Tin tưởng anh?”
Cô dịu dàng cười yếu ớt, tìm được chút kẽ hở với anh , “Anh hai của em, rất xấu, rất bướng bỉnh, thường tức giận khi em phạt anh làm con rùa nhỏ, nhưng chưa bao giờ nói dối.”
Thế giới của cô và anh, không ai hiểu được. Phạm Trọng không hiểu, Quách Cẩm Nhi càng không hiểu, cho nên, thậm chí cô còn lười giải thích với Phạm Trọng, mà bọn họ vốn đã phí thời gian nhiều năm như vậy, con người khi còn sống còn có mấy lần mười hai năm? Không thể lại lãng phí thời gian vì bất kì người nào mà ít đi vài bước đường của hạnh phúc. . . . . .
Mặt mày anh đều tươi cười, chống đỡ cái trán của cô, một phen thân mật với cô “Tối nay không làm, chúng ta ăn ở bên ngoài đi?”
Muốn thân thiết với cô một chút, nhưng lại bị mắt kính của cô cản trở, không khỏi đưa tay tháo xuống, tất nhiên cô đeo mắt kính cũng rất dễ nhìn, hơn nữa đã nhìn quen, nhưng có lúc thật đúng là không tiện.
Nhưng cô lại nhanh chóng lui ra, không để cho anh tháo xuống, “Được! Chúng ta đến nhà hàng của anh Tả đi, còn nhớ sinh nhật của Tô Tô không? Chúng ta ăn cơm ở đó, anh còn quệt bánh ngọt lên em.”
“Được!” Anh thổn thức, “Nhưng cũng mười hai năm rồi, lão tam cũng đã mở rất nhiều chi nhánh. . . . . . Nhưng.. ai…không nói nữa. . . . . .” Giờ nhà họ Tả cũng rất ồn ào, hôm nay cái gì bác Tả cũng không quản, một mình Thần Hi gánh vác mọi việc, mỗi lần nhìn, lòng cũng chua xót, cuộc sống hoàn toàn có thể thay đổi một người, khai thác mọi tiềm lực, ban đầu được cha mẹ, anh em nâng niu trong lòng bàn tay, thấy thế nào cũng không thể nhìn thành một nữ cường nhân, tựa như bản thân anh, năm đó cũng nhìn không ra sẽ là một luật sư xuất sắc, cho nên, gặp đúng người là chuyện rất quan trọng, Thần Hi gặp Tống Sở, mà may mắn anh lại gặp được em gái. . . . . .
Một người đàn ông tốt sẽ cưng chìu người phụ nữ của mình thành công chúa, mà một người phụ nữ tốt sẽ biến người đàn ông của mình thành tinh anh.
Mười hai năm trước, em gái tạo nên anh, những lần mười hai năm của sau này, anh muốn cưng chìu cô để cô trong thế giới của anh có thể tự do bay lượn. . . . . .
“Alô, Phạm Trọng!” Cô thở có chút gấp.
Anh nghe thấy tiếng thở dốc của cô không nhỏ, cười, “Thật sự chạy đến đây à?”
“Anh. . . . . . Trêu tôi?” Cô ngồi ở trên xe taxi, có chút nổi cáu.
Hơi thở của anh ở bên tai cô hết sức rõ ràng, “Không có, thật sự tôi đang ở sân thượng. . . . . . Diệp Thanh Hòa, cô rất ngốc. . . . . .Nếu tôi là cô, tôi sẽ không đến”
“. . . . . .” Cô cũng không biết nên nói gì, dừng một chút, “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không làm việc ngốc nghếch như ngồi ở sân thượng. . . . . .”
“Việc ngốc?” Anh lặp lại, cười nhẹ một tiếng.
Đột nhiên cô cảm thấy, hình như anh nói “Việc ngốc”, ý nghĩa đó khác với lúc cô nói? “Phạm Trọng, anh đợi ở đó, tôi sẽ đến liền.” Dù sao đã xảy ra rồi, hay là đi xem rõ ngọn ngành nếu không trong lòng cứ thấp thỏm. . . . . .
Sợ anh có gì ngoài ý muốn, vẫn nói chuyện với anh câu được câu không, rất nhanh, xe đã đến bệnh viện.
Cô xuống xe liền chạy đến chỗ anh nói, nhưng dưới lầu cũng không thấy mọi người vây xem nhảy lầu như trên ti vi, cũng không thấy cảnh sát và bảo an, hay là không có ai biết Phạm Trọng ở trên sân thượng? Không lẽ Phạm Trọng lừa cô ?
Mặc kệ như thế nào, đã đến rồi thì đi lên vậy. . . . . .
Một đường lên đến trên, cô tức giận thở hổn hển , quả nhiên nhìn thấy Phạm Trọng đang ngồi ở đó, bên cạnh có vỏ chai rượu.
“Phạm Trọng. . . . . .” Cô nhẹ nhàng gọi anh.
Ban đêm, gió hơi lớn, anh ngồi ở đấy, áo sơ mi bị gió thổi phồng lên, cô thật sợ, ngộ nhỡ anh bị kinh ngạc, anh sẽ té xuống. . . . . .
Anh không lên tiếng.
Cô từ từ đến gần, cho đến đi tới phía sau anh không xa, cô mới nghe anh nói một tiếng, “Cô đừng tới đây.”
Này, sao giống lời kịch trên ti vi vậy. . . . . .
“Tôi không tới, anh đi vào trong được không?” Cô lau mồ hôi đang rỉ ra trên trán, đoạn đường này, cũng coi như bị kinh hách . . . . . . Mấy lời cô nói thật giống như lời thoại trên ti vi vậy, kế tiếp không phải là còn có một phen rối rắm, như Phạm Trọng nói cái gì : “Cô đừng tới đây,cô tới nữa tôi liền nhảy xuống.” Nếu như là vậy, cô nên làm cái gì? Làm sao thuyết phục anh ta trở lại?
Nhưng không ngờ, anh thật sự rất nghe lời, tự động đi vào trong. . . . .
“. . . . . .” Cô thật bất ngờ, hai người nhìn nhau, có chút ngu ra.
Tóc của anh bị gió thổi xốc xếch, nút áo bị mở ra hai cái, vạt áo ở ngoài dây lưng, trên mặt – chỗ bị Tiêu Y Đình đánh còn ứ đọng máu, thoạt nhìn cả người rất tiều tụy.
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần anh không nhảy xuống, nhiệm vụ hôm nay của cô coi như hoàn thành. . . . . .
“Chúng ta. . . . . . Đi xuống đi?” Cô nói.
Anh đi tới cô, cúi đầu cười, biểu tình có chút kỳ quái. Chờ anh đi tới trước mặt, cô mới phát hiện, sở dĩ kì quái là vì anh nhẫn nhịn không cười.
“Phạm Trọng?” Hai hàng lông mày cô nhíu chặt, có chút tức giận.
Anh liền cười lớn, “Xin lỗi, thật không nhịn được. . . . . . Không ngờ cô thật sự đến. . . . . .”
Cho nên là anh lừa cô phải không? Căn bản anh cũng không có muốn tự sát. . . . . .
Vốn là nên rất tức giận, nhưng nhìn anh trong lúc cười lại không giấu được tang thương, đêm hè ở trên sân thượng, nhìn bóng dáng anh thon gầy mà xốc xếch, cũng làm giọng điệu cô nhẹ hơn, cô bất đắc dĩ hỏi anh, “Phạm Trọng, đang yên lành anh chạy tới đây làm gì?”
Anh nhìn cô cười, rồi sau đó lại cảm thán, “Diệp Thanh Hòa, thật sự trời sanh cô đã có mệnh bảo mẫu!”
Mệnh bảo mẫu? Trời sanh? Trọng điểm là nói cô và Tiêu Y Đình sao?
“Anh kêu tôi tới đây làm gì?” Cô có thể xác định, Phạm Trọng không hề có ý muốn tự sát! Thậm chí cô còn dung túng anh trêu đùa cô, nhưng đùa giỡn như vậy thú vị lắm sao? Là vì cái gì?
Phạm Trọng lắc đầu một cái, “Thật xin lỗi, để cho cô đến một chuyến tay không, người tự sát không phải tôi. . . . . .”
“Không phải anh?” Ý anh là, còn có người muốn tự sát?
“Không sai! Không phải tôi. . . . . .” Anh cười nhạt một tiếng, “Tôi thật sự bội phục người đi nước này, nói cô ngốc, là bởi vì, nếu tôi là cô, tuyệt đối sẽ không ngăn kẻ muốn tự sát, đó là cách sống mà họ muốn, thật ra thì mỗi người đều phải chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, tôi chỉ là thấy rất kỳ quái, tại sao tự sát lại khiến người ta đồng tình như vậy? Vì người dám kết thúc sinh mạng của mình thì người đó rất dũng cảm. . . . . .”
Cô nhìn Phạm Trọng, một người có ý nghĩ cố chấp đã nhiều năm, nếu muốn thuyết phục anh, không phải chuyện một sớm một chiều, cô không biết Phạm Trọng đã trải qua cuộc sống thế nào, nhưng ít nhất thì bề ngoài vinh quang, cái gì đã làm anh giãy giụa giữa ranh giới sống và chết?
Có lúc, đối mặt với một người quá mức cố chấp, là một việc rất mệt mỏi, như hiện tại, như Phạm Trọng.
Mà cô lại không có tinh lực đối đáp về nhân sinh quan với anh, ít nhất, bây giờ không có. . . . . .
“Phạm Trọng, anh muốn dẫn tôi đến nhìn một người khác tự sát sao? Người nào?” Cô không biết ai có liên quan đến cô mà lại muốn sống chết, nhưng thấy ánh mắt Phạm Trọng lóe lên, hình như cô đã hiểu rõ ràng rồi, “Cẩm Nhi?”
Anh cười nhạt, “Quả nhiên là một người thông minh . . . . .”
Cẩm Nhi tự sát? Tại sao? Vì hôn nhân của hai người không hạnh phúc sao?
Nhưng vợ tự sát, anh là chồng lại gọi cô đến nhìn? Hai người này đều có chút kỳ quái . . . . . .
“Tôi nói này Phạm Trọng, dù nói thế nào, lúc này anh cũng nên ở bên cạnh vợ mình chứ?” Đại khái cũng có thể nghĩ ra, Cẩm Nhi đang ở trong bệnh viện, nếu ở bệnh viện, như vậy thì muốn chết không thành, chẳng lẽ Phạm Trọng gọi cô tới để đả thông tư tưởng cho Quách Cẩm Nhi sao?
Phạm Trọng nhún vai một cái, “Cô ấy không cần tôi, nhìn thấy tôi chỉ làm gia tăng ý nghĩ muốn chết thôi.”
“. . . . . .” Đây là đôi vợ chồng thế nào vậy. . . . . .”Vậy hai người cần gì phải. . . . . .” Nói một nửa, người Trung Quốc khuyên giải chứ không khuyên ly, có lời người ngoài vẫn không tiện nói lung tung.
“Đi thôi. . . . . .” Anh nói.
Đi đâu? Cô đứng bất động.
“Đi xem Cẩm Nhi . . . . . .” Anh đi về phía trước.
Cô có chút do dự, cô với Cẩm Nhi mà gặp nhau cũng không phải vui vẻ gì, cô đi xem Cẩm Nhi? Thích hợp sao? Vậy mà, trong đầu thoáng qua một tia sáng, đột nhiên hiểu tại sao Phạm Trọng lại kêu cô đi , vì vậy theo sát Phạm Trọng.
Anh dẫn cô đến phòng bệnh, dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn cô cười, “Tôi sẽ không vào, tránh làm người ta ngột ngạt, cô vào đi.”
Thật ra cô đã biết tình huống bên trong thế nào rồi, đứng ở cửa, suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Tôi cũng không vào, là anh gọi tôi tới, nếu anh đã không có chuyện gì thì tôi nên đi.”
“Tại sao?” Anh rõ ràng kinh ngạc.
Cô không muốn giải thích, cũng không cần giải thích với người ngoài, chỉ nhìn Phạm Trọng một cái, chuẩn bị rời bệnh viện, vậy mà, ngay vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, bên trong là Tiêu Y Đình, ngoài cửa là cô, hai người bọn họ đối mặt nhau.
“Sao em lại tới đây?” Anh hết sức kinh ngạc.
Cô cười cười, nói thẳng, “Phạm Trọng gọi em tới.”
Phạm Trọng cũng không ngờ cô nói thẳng như vậy, nụ cười như đùa cợt nháy mắt ngưng lại, mà ánh mắt Tiêu Y Đình nhìn Phạm Trọng càng nhiều tầng chán ghét, “Cặn bã!”
Nói xong, kéo tay Diệp Thanh Hòa, “Chúng ta đi.”
Mà Phạm Trọng đứng sau lưng, bỗng nhiên nói, “Diệp Thanh Hòa, cô có ngốc hay không?”
Diệp Thanh Hòa không quay đầu lại, tay vẫn bị Tiêu Y Đình nắm, hai người sóng vai nhau ra khỏi bệnh viện.
Phạm Trọng vẫn đứng trước cửa phòng không vào, trên mặt cũng chẳng còn cười cợt, nhìn Quách Cẩm Nhi trầm mặt, trong đôi mắt nồng nặc bi ai, nhìn người phụ nữ này, hiếm khi toát ra thương hại.
Anh không vào, cô cũng không nhìn anh, xoay đầu qua một bên, tóc hỗn loạn, màu da ố vàng, trên cổ tay quấn một vòng băng gạc. . . . . .
Anh vẫn nhìn cô như vậy, lâu đến quên mất thời gian, anh mới từ từ thở ra một hơi, nói nhỏ, “Ly hôn đi.”
Ba chữ, quyết định, ngắn ngủi, cô nghe, lệ rơi đầy mặt. . . . . .
Anh không ở lại mà xoay người bước đi, mẹ Quách Cẩm Nhi đi tới, thấy anh, mắng anh một tiếng thật to, anh như không nhìn thấy người này, cũng như không nghe được bất kỳ âm thanh gì, cứ gặp thoáng qua như vậy. . . . . .
Đi đến bãi đậu xe, nhìn thấy xe Tiêu Y Đình còn đậu ở chỗ đó, lên xe, xe chạy qua xe của Tiêu Y Đình thì tim như ghim một mũi gai. . . . . .
Anh biết, tối nay lại là một đêm say thối nát, anh đã sớm chán ghét cuộc sống như thế, nhưng lại lệ thuộc vào nó mà tồn tại. . . . . .
Diệp Thanh Hòa ngồi trong xe Tiêu Y Đình, nhìn tận mắt Phạm Trọng lái xe đi, nghĩ tới bộ dạng anh ta trên sân thượng, nhất thời mất hồn.
Tiêu Y Đình phát hiện, mặt lộ vẻ không vui, “Em đang nhìn cái gì vậy? Một tên cặn bã thì có gì để nhìn?”
“. . . . . .” Cô lắc đầu một cái, “Đừng nói như vậy, em cảm thấy mỗi người đều có nỗi niềm khó nói.”
“Hắn ta thì có lời gì khó nói? Hắn. . . . . .” Anh chợt kích động, rồi sau đó phát hiện giọng mình không đúng, bình tĩnh lại, “Thôi, không nói, hay là nói xem tối nay hai chúng ta ăn gì.”
Cô cũng thu hồi cảm xúc lại, cười với anh, đưa ngón tay cho anh nhìn, “Vốn là đang ở nhà cán mì, bị cú điện thoại của Phạm Trọng gọi tới.”
Anh ngưng mắt nhìn tay của cô, chỉ thấy móng tay cô vẫn còn bột chưa rửa sạch, sóng mắt nhất thời mềm mại vô cùng, nắm tay cô, lau từng chút từng chút cho cô, rồi sau đó giải thích, “Không biết Phạm Trọng đã nói với em cái gì, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người tốt, về sau không nên tin hắn, trưa nay anh có đi gặp đương sự, sau đó chuẩn bị trở về, người này gọi điện cho anh, nói vợ hắn tự. . . . . .”
Tay Diệp Thanh Hòa vẫn được anh nâng niu trong lòng bàn tay, yên lặng nghe anh nói chuyện, nghe đến đó thì hai cánh tay duỗi ra, ôm cổ của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Lời của anh còn chưa nói xong, ngớ người, biết cô đang ngăn anh tiếp tục giải thích, luồng nhiệt trong lòng bắt đầu khởi động, chóp mũi đụng vào cô, nhẹ nhàng đụng chạm môi cô, dịu dàng như nước, “Tin tưởng anh?”
Cô dịu dàng cười yếu ớt, tìm được chút kẽ hở với anh , “Anh hai của em, rất xấu, rất bướng bỉnh, thường tức giận khi em phạt anh làm con rùa nhỏ, nhưng chưa bao giờ nói dối.”
Thế giới của cô và anh, không ai hiểu được. Phạm Trọng không hiểu, Quách Cẩm Nhi càng không hiểu, cho nên, thậm chí cô còn lười giải thích với Phạm Trọng, mà bọn họ vốn đã phí thời gian nhiều năm như vậy, con người khi còn sống còn có mấy lần mười hai năm? Không thể lại lãng phí thời gian vì bất kì người nào mà ít đi vài bước đường của hạnh phúc. . . . . .
Mặt mày anh đều tươi cười, chống đỡ cái trán của cô, một phen thân mật với cô “Tối nay không làm, chúng ta ăn ở bên ngoài đi?”
Muốn thân thiết với cô một chút, nhưng lại bị mắt kính của cô cản trở, không khỏi đưa tay tháo xuống, tất nhiên cô đeo mắt kính cũng rất dễ nhìn, hơn nữa đã nhìn quen, nhưng có lúc thật đúng là không tiện.
Nhưng cô lại nhanh chóng lui ra, không để cho anh tháo xuống, “Được! Chúng ta đến nhà hàng của anh Tả đi, còn nhớ sinh nhật của Tô Tô không? Chúng ta ăn cơm ở đó, anh còn quệt bánh ngọt lên em.”
“Được!” Anh thổn thức, “Nhưng cũng mười hai năm rồi, lão tam cũng đã mở rất nhiều chi nhánh. . . . . . Nhưng.. ai…không nói nữa. . . . . .” Giờ nhà họ Tả cũng rất ồn ào, hôm nay cái gì bác Tả cũng không quản, một mình Thần Hi gánh vác mọi việc, mỗi lần nhìn, lòng cũng chua xót, cuộc sống hoàn toàn có thể thay đổi một người, khai thác mọi tiềm lực, ban đầu được cha mẹ, anh em nâng niu trong lòng bàn tay, thấy thế nào cũng không thể nhìn thành một nữ cường nhân, tựa như bản thân anh, năm đó cũng nhìn không ra sẽ là một luật sư xuất sắc, cho nên, gặp đúng người là chuyện rất quan trọng, Thần Hi gặp Tống Sở, mà may mắn anh lại gặp được em gái. . . . . .
Một người đàn ông tốt sẽ cưng chìu người phụ nữ của mình thành công chúa, mà một người phụ nữ tốt sẽ biến người đàn ông của mình thành tinh anh.
Mười hai năm trước, em gái tạo nên anh, những lần mười hai năm của sau này, anh muốn cưng chìu cô để cô trong thế giới của anh có thể tự do bay lượn. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.