Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 246: Tình cờ
Cát Tường Dạ
20/12/2016
Editor: Tinh Di
Thế cục thay đổi chóng mặt khiến tất cả mọi người bàng hoàng, không ai dám hé răng nửa lời. Nhóm công nhân cẩn thận dò xét vẻ mặt bình tĩnh của Phó tổng để rút lui.
Trước đó, việc Phó tổng đột ngột đến công trường đã đủ khiến mọi người kinh ngạc, lại thêm hai cô gái xinh đẹp cao giọng so tài trong khi anh vẫn rất bình thản. Cứ tưởng hôm nay có nhiều trò vui để coi, lại thành ra Phó tổng của họ bị hắt rượu……….
Tư thế của Kiều Tư lúc xoay người rất đẹp, giống như một chú thiên nga trắng cao ngạo, đi về phía xe của Tiêu Y Đình.
Diệp Thanh Hòa chứng kiến toàn bộ sự việc vẫn cảm thấy khó hiểu……..
Cô nhanh chóng đẩy Kiều Tư vào trong xe, còn mình ngồi vào ngay sau, đóng cửa xe lại cô mới dám thở hắt ra, cười nói: “Tư Tư, mình phục cậu rồi, mình quen biết Phó Chân Ngôn đã hơn mười hai năm, cậu là người đầu tiên khiến anh ấy mất mặt như thế…….”
À, không tính chuyện năm đó cô hắt nước vào anh…..
“Thì đã sao nào? Tục ngữ nói, một người ngã hai lần ở cùng một chỗ thì không phải là chuyện vận khí, mà là vấn đề của trí thông minh!” Kiều Tư hùng hồn.
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ, “Theo như cậu nói, cậu đã hắt rượu anh ấy một lần rồi?”
“Hừ! Sao anh ta có thể ra mặt giúp cái đồ trợ lý hồ ly tinh kia chứ? Tức chết mình rồi!” Kiều Tư có vẻ vẫn còn rất giận.
“…..” Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói, “Tư Tư, rốt cuộc là vì sao cậu lại chán ghét cô ấy như vậy? Không phải là cậu…….. ghen đó chứ?”
“….. Cậu nói cái gì?!” Dáng vẻ của Kiều Tư như được nghe kể câu chuyện nực cười nhất thế giới, “Mình ghen? Mình ăn dấm chua của cái tên ‘Nhà tư bản’ kia?! Tha cho tớ đi Thanh Hòa, mình mà có thể thích anh ta thì anh rể của mình cũng có thể ‘bẻ cong’!”
Cả xe đột nhiên rung mạnh, Diệp Thanh Hòa và Kiều Tư thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau….
“Sao vậy? Anh lái xe cẩn thận một chút coi!” Diệp Thanh Hòa không khỏi nhắc nhở anh.
Anh nghiêm mặt, âm trâm nói, “Nói hay lắm! Hai từ ‘bẻ cong’ kia là có ý gì? Người Mỹ kia!”
“….” Kiều Tư nuốt khan, không dám nói thêm gì……
Diệp Thanh Hòa nhìn bộ dạng tức giận của anh, khẽ vỗ vỗ tay Kiều Tư an ủi.
Một cuối tuần vô cùng ý nghĩa với Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa, còn với Kiều Tư là vô cùng rối loạn cũng đã trôi qua……
Quả thực ý chí chiến đấu của Kiều Tư rất đáng khâm phục, ngày hôm sau vẫn có thể hào khí bừng bừng tiếp tục đi làm ‘tiểu muội pha trà’. Chắc là đã nghĩ được không ít ‘mưu hèn kế bẩn’…..
“Chúc cậu may mắn.” Diệp Thanh Hòa cười với cô.
Kiều Tư đáp ngay, “Cậu nhìn mình thành ra thế này liệu còn có thể gặp vận may không?”
Diệp Thanh Hòa vẫy tay tạm biệt cô, dù sao ý chí chiến đấu cũng rất đáng quý…..
Die nd da nl e q uuydo n
Từ hôm Kiều Tư về nước, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa vẫn chưa về nhà lớn lần nào, từ hôm gọi điện cho Tiêu Thành Hưng đã nhắc nhở cô cũng nên về thăm nhà.
Vì thế cô định sau giờ tan tầm hôm nay sẽ cùng Tiêu Y Đình về.
Buổi chiều, Bạch Tân có giao cô công việc bên ngoài nên cô sắp xếp tư liệu rồi rời văn phòng.
Vừa đi đến cửa lại gặp anh chàng giao hoa. Với người này cô gần như đã ‘miến dịch’, đi qua coi như không thấy. Người đưa hoa lại cười chào hỏi cô, “Chào cô, hôm nay có trễ một chút.”
Nói xong tự động đặt hoa trước sảnh sau đó rời đi.
Người trong văn phòng gần như cũng đã quen thuộc với sự kiện tặng hoa thường nhật này, ai nấy làm việc của mình.
Diệp Thanh Hòa đứng đợi xe bên đường, tình cờ xe Phạm Trọng cũng đỗ ở đó.
“Chào.” Phạm Trọng dường như không để tâm lắm, chào cô qua cửa kính xe.
Cô gật đầu coi như đáp lại.
Phạm Trọng vẫn luôn sạch sẽ như thế, một thân trắng muốt không nhuốm bụi trần, dưới ánh mặt trời rực rỡ lại càng đẹp hơn, vẻ mặt cười khiêm tốn…….
Đột nhiên Diệp Thanh Hòa có cảm giác một Phạm Trọng bị thương và bẩn thỉu chỉ là ảo giác…..
“Đi đâu sao?” Phạm Trọng hạ cửa kính.
Cô lại gật đầu.
Phạm Trọng nhìn vào trong xe, khẽ nói: “Vậy gặp lại cô sau.”
Xe đi……
Cô đứng lại đó có chút ngẩn ngơ, mãi cho đến khi taxi dừng trước mặt cô mới chợt bừng tỉnh: Chắc hẳn anh ta rất thích màu trắng… Quần áo…… Xe….. đều là màu trắng…..
Die nd da nl e q uuydo n
Công việc Bạch Tân giao cho cô lần này là ở một công ty – Hồng Kình. Cô là trợ lý của Bạch Tân lên những việc không quá quan trọng đều là cô thay mặt anh. Nhưng dù sao anh cũng là người cẩn thận nên những chuyện quan trọng trong đó đều là đích thân anh giải quyết.
Cô làm việc ở chỗ Bạch Tân cũng được mấy tháng, người trong Hồng Kình cũng không xa lạ gì với cô, người trợ lý thấy cô liền dẫn cô vào thẳng phòng họp.
Cuộc họp diễn ra như trình tự bình thường, cô thay mặt Bạch Tân trình đạt lại ý tứ của anh, đưa tài liệu cho bên công ty, nhiêu đó coi như đã xong việc.
Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự kiến. Cô không gọi cho anh mà tự mình đi mua quà cho mọi người trong nhà.
Không biết nên mua cái gì, cuối cùng cô quyết định mua canavat cho Tiêu Thành Hưng và châm cài cho Khương Vãn Ngư.
Cô không nghĩ đến lúc đi mua quà cho Tiêu Thành Hưng lại gặp Phạm Trọng ở đó. Đi cùng anh ta là một cậu thiếu niên, không phải người cô gặp lần trước, người lần này càng nhìn lại muốn nhìn thêm, dù chỉ là liếc mắt một cái.
Cậu thiếu niên cao gầy, trắng xinh, đôi mắt anh đào lúc nào cũng như lấp lánh, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, vẻ mặt tươi cười tràn ngập ánh mặt trời hướng về phía Phạm Trọng.
Diệp Thanh Hòa có cảm giác gì đó không nói lên được, nụ cười ấy có chút quen thuộc, nhưng cô lại chưa hề gặp cậu thiếu niên kia lần nào…….
Dáng vẻ của Phạm Trọng cũng rất khác, ôn nhu lạ thường. Cô chưa từng gặp qua vẻ mặt tươi cười kia của anh ta. Phạm Trọng tuy không phải là người không thích cười nhưng trong ấn tượng của cô, dù anh ta có tươi cười đến mấy thì vẫn có nét buồn bã không thể giấu hết, còn có chút trào phúng, bi ai……
Phạm Trọng dẫn cậu thiếu niên kia đi mua đồ, cậu ấy đang thử một chiếc sơ mi màu đỏ, vô cùng tôn lên nước da trắng nõn của cậu, nét mặt tươi cười như ánh dương ban mai……
Phạm Trọng cũng nhìn cậu ấy cười đến híp mắt, đưa tay chỉnh lại cổ áo giúp cậu.
Cô định rời đi, dù sao vẫn không nên đụng mặt nhau thì hơn.
Nhưng mà, cô chưa đi được mấy bước Phạm Trọng liền quay lại, thấy cô liền vui vẻ cười, “Tình cờ vậy sao?”
Cô dừng bước, cười đáp lại, “Thật khéo.”
Phạm Trọng nhanh chóng giấu đi vẻ quẫn bách trong mắt, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, “Đây là…. em trai của tôi….”
Chẳng trách anh ta đối xử tốt như vậy…
Cô thoải mái gật đầu, “Hai người cứ từ từ chọn đồ, tôi chỉ là đi ngang qua thôi.”
Cô không có ý định ở lại thêm, trong lúc định quay người rời đi lại đột nhiên nhớ ra, không phải Phạm Trọng là con một sao? Người em trai này ở đâu ra? Hay là em trai nuôi, anh ta cũng không phải là người xấu, chắc là em kết nghĩa…….
Cô quay người rời đi, vẫn kịp nghe được cậu thiếu niên kia hỏi, “Chị ấy là ai?” Giọng nó có chút hờn giận.
Cô không nghe rõ và cũng không muốn nghe Phạm Trọng nói gì, nhanh chóng đi về phía quầy bán canavat. Cô lập tức bị một chiếc canavat hình khối thu hút, nghĩ chắc sẽ phù hợp với Tiêu Thành Hưng liền không do dự mua luôn. Lại nghĩ tới trâm cài của Khương Vãn Ngư, cô liền đi lên tầng khác.
Cô mua quà xong vẫn còn rất sớm, liền quyết định bắt xe đến văn phòng luật sư của Tiêu Y Đình.
Die nd da nl e q uuydo n
“Chào cô, xin hỏi luật sư Tiêu có ở trong phòng hay không?” Diệp Thanh Hòa biết rõ tâm tư của người trợ lý nhưng vẫn rất tôn trọng cô ấy.
Rất tiếc là người trợ lý rât không muốn gặp cô, lạnh nhạt trả lời: “Luật sư Tiêu đang bận bàn công việc, không cho phép bất kì ai quấy rầy.”
“Được, vậy tôi chờ ở đây.” Diệp Thanh Hòa nói xong liền ngồi xuống cạnh đó, cả ngày đi lại cô cũng khá mệt rồi.
“Cô có muốn uống gì không?” Người trợ lý chủ động hỏi.
“Cảm ơn cô, không cần.” Diệp Thanh Hòa không thích vì mình mà làm phiền người khác, nếu cô muốn uống sẽ tự đi lấy, mà dù sao thì…. Chỗ này cũng là địa bàn của chồng cô, không phải sao?
Ngồi lúc sau, người trợ lý chủ động bắt chuyện: “Cô đi du học Mỹ về?”
“Phải…..” Muốn nói chuyện phiếm với cô?
“Tôi nói thật cho cô biết nhé, luật sư Tiêu của chúng tôi không hề đơn giản, mấy năm qua người thích anh ấy nhiều không kể xiết, loại người nào cũng có. Đặc biệt là những người có khí chất cổ điển, cha mẹ anh ấy đặc biệt thích con dâu như thế, vì phù hợp với gia tộc của họ. Đương nhiên, luật sư Tiêu của chúng tôi ưu tú như thế, người anh lấy làm vợ chắc chắn phải xứng đáng,vì thế đối tượng kết hôn khắng định là do cha mẹ quyết…..”
Cô đã hiểu, ý người trợ lý rằng, luậ sư Tiêu ‘của’ cô ấy chỉ là đang chơi đùa với Diệp Thanh Hòa cô……
Cô cười cười không đáp lại. Đột nhiên điện thoại cô rung lên báo tin nhắn đến, ngạc nhiên hơn đó là của Phạm Trọng……
Cô mở ra, nội dung tin nhắn càng khiến cô chấn động…
Thế cục thay đổi chóng mặt khiến tất cả mọi người bàng hoàng, không ai dám hé răng nửa lời. Nhóm công nhân cẩn thận dò xét vẻ mặt bình tĩnh của Phó tổng để rút lui.
Trước đó, việc Phó tổng đột ngột đến công trường đã đủ khiến mọi người kinh ngạc, lại thêm hai cô gái xinh đẹp cao giọng so tài trong khi anh vẫn rất bình thản. Cứ tưởng hôm nay có nhiều trò vui để coi, lại thành ra Phó tổng của họ bị hắt rượu……….
Tư thế của Kiều Tư lúc xoay người rất đẹp, giống như một chú thiên nga trắng cao ngạo, đi về phía xe của Tiêu Y Đình.
Diệp Thanh Hòa chứng kiến toàn bộ sự việc vẫn cảm thấy khó hiểu……..
Cô nhanh chóng đẩy Kiều Tư vào trong xe, còn mình ngồi vào ngay sau, đóng cửa xe lại cô mới dám thở hắt ra, cười nói: “Tư Tư, mình phục cậu rồi, mình quen biết Phó Chân Ngôn đã hơn mười hai năm, cậu là người đầu tiên khiến anh ấy mất mặt như thế…….”
À, không tính chuyện năm đó cô hắt nước vào anh…..
“Thì đã sao nào? Tục ngữ nói, một người ngã hai lần ở cùng một chỗ thì không phải là chuyện vận khí, mà là vấn đề của trí thông minh!” Kiều Tư hùng hồn.
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ, “Theo như cậu nói, cậu đã hắt rượu anh ấy một lần rồi?”
“Hừ! Sao anh ta có thể ra mặt giúp cái đồ trợ lý hồ ly tinh kia chứ? Tức chết mình rồi!” Kiều Tư có vẻ vẫn còn rất giận.
“…..” Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói, “Tư Tư, rốt cuộc là vì sao cậu lại chán ghét cô ấy như vậy? Không phải là cậu…….. ghen đó chứ?”
“….. Cậu nói cái gì?!” Dáng vẻ của Kiều Tư như được nghe kể câu chuyện nực cười nhất thế giới, “Mình ghen? Mình ăn dấm chua của cái tên ‘Nhà tư bản’ kia?! Tha cho tớ đi Thanh Hòa, mình mà có thể thích anh ta thì anh rể của mình cũng có thể ‘bẻ cong’!”
Cả xe đột nhiên rung mạnh, Diệp Thanh Hòa và Kiều Tư thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau….
“Sao vậy? Anh lái xe cẩn thận một chút coi!” Diệp Thanh Hòa không khỏi nhắc nhở anh.
Anh nghiêm mặt, âm trâm nói, “Nói hay lắm! Hai từ ‘bẻ cong’ kia là có ý gì? Người Mỹ kia!”
“….” Kiều Tư nuốt khan, không dám nói thêm gì……
Diệp Thanh Hòa nhìn bộ dạng tức giận của anh, khẽ vỗ vỗ tay Kiều Tư an ủi.
Một cuối tuần vô cùng ý nghĩa với Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa, còn với Kiều Tư là vô cùng rối loạn cũng đã trôi qua……
Quả thực ý chí chiến đấu của Kiều Tư rất đáng khâm phục, ngày hôm sau vẫn có thể hào khí bừng bừng tiếp tục đi làm ‘tiểu muội pha trà’. Chắc là đã nghĩ được không ít ‘mưu hèn kế bẩn’…..
“Chúc cậu may mắn.” Diệp Thanh Hòa cười với cô.
Kiều Tư đáp ngay, “Cậu nhìn mình thành ra thế này liệu còn có thể gặp vận may không?”
Diệp Thanh Hòa vẫy tay tạm biệt cô, dù sao ý chí chiến đấu cũng rất đáng quý…..
Die nd da nl e q uuydo n
Từ hôm Kiều Tư về nước, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa vẫn chưa về nhà lớn lần nào, từ hôm gọi điện cho Tiêu Thành Hưng đã nhắc nhở cô cũng nên về thăm nhà.
Vì thế cô định sau giờ tan tầm hôm nay sẽ cùng Tiêu Y Đình về.
Buổi chiều, Bạch Tân có giao cô công việc bên ngoài nên cô sắp xếp tư liệu rồi rời văn phòng.
Vừa đi đến cửa lại gặp anh chàng giao hoa. Với người này cô gần như đã ‘miến dịch’, đi qua coi như không thấy. Người đưa hoa lại cười chào hỏi cô, “Chào cô, hôm nay có trễ một chút.”
Nói xong tự động đặt hoa trước sảnh sau đó rời đi.
Người trong văn phòng gần như cũng đã quen thuộc với sự kiện tặng hoa thường nhật này, ai nấy làm việc của mình.
Diệp Thanh Hòa đứng đợi xe bên đường, tình cờ xe Phạm Trọng cũng đỗ ở đó.
“Chào.” Phạm Trọng dường như không để tâm lắm, chào cô qua cửa kính xe.
Cô gật đầu coi như đáp lại.
Phạm Trọng vẫn luôn sạch sẽ như thế, một thân trắng muốt không nhuốm bụi trần, dưới ánh mặt trời rực rỡ lại càng đẹp hơn, vẻ mặt cười khiêm tốn…….
Đột nhiên Diệp Thanh Hòa có cảm giác một Phạm Trọng bị thương và bẩn thỉu chỉ là ảo giác…..
“Đi đâu sao?” Phạm Trọng hạ cửa kính.
Cô lại gật đầu.
Phạm Trọng nhìn vào trong xe, khẽ nói: “Vậy gặp lại cô sau.”
Xe đi……
Cô đứng lại đó có chút ngẩn ngơ, mãi cho đến khi taxi dừng trước mặt cô mới chợt bừng tỉnh: Chắc hẳn anh ta rất thích màu trắng… Quần áo…… Xe….. đều là màu trắng…..
Die nd da nl e q uuydo n
Công việc Bạch Tân giao cho cô lần này là ở một công ty – Hồng Kình. Cô là trợ lý của Bạch Tân lên những việc không quá quan trọng đều là cô thay mặt anh. Nhưng dù sao anh cũng là người cẩn thận nên những chuyện quan trọng trong đó đều là đích thân anh giải quyết.
Cô làm việc ở chỗ Bạch Tân cũng được mấy tháng, người trong Hồng Kình cũng không xa lạ gì với cô, người trợ lý thấy cô liền dẫn cô vào thẳng phòng họp.
Cuộc họp diễn ra như trình tự bình thường, cô thay mặt Bạch Tân trình đạt lại ý tứ của anh, đưa tài liệu cho bên công ty, nhiêu đó coi như đã xong việc.
Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự kiến. Cô không gọi cho anh mà tự mình đi mua quà cho mọi người trong nhà.
Không biết nên mua cái gì, cuối cùng cô quyết định mua canavat cho Tiêu Thành Hưng và châm cài cho Khương Vãn Ngư.
Cô không nghĩ đến lúc đi mua quà cho Tiêu Thành Hưng lại gặp Phạm Trọng ở đó. Đi cùng anh ta là một cậu thiếu niên, không phải người cô gặp lần trước, người lần này càng nhìn lại muốn nhìn thêm, dù chỉ là liếc mắt một cái.
Cậu thiếu niên cao gầy, trắng xinh, đôi mắt anh đào lúc nào cũng như lấp lánh, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, vẻ mặt tươi cười tràn ngập ánh mặt trời hướng về phía Phạm Trọng.
Diệp Thanh Hòa có cảm giác gì đó không nói lên được, nụ cười ấy có chút quen thuộc, nhưng cô lại chưa hề gặp cậu thiếu niên kia lần nào…….
Dáng vẻ của Phạm Trọng cũng rất khác, ôn nhu lạ thường. Cô chưa từng gặp qua vẻ mặt tươi cười kia của anh ta. Phạm Trọng tuy không phải là người không thích cười nhưng trong ấn tượng của cô, dù anh ta có tươi cười đến mấy thì vẫn có nét buồn bã không thể giấu hết, còn có chút trào phúng, bi ai……
Phạm Trọng dẫn cậu thiếu niên kia đi mua đồ, cậu ấy đang thử một chiếc sơ mi màu đỏ, vô cùng tôn lên nước da trắng nõn của cậu, nét mặt tươi cười như ánh dương ban mai……
Phạm Trọng cũng nhìn cậu ấy cười đến híp mắt, đưa tay chỉnh lại cổ áo giúp cậu.
Cô định rời đi, dù sao vẫn không nên đụng mặt nhau thì hơn.
Nhưng mà, cô chưa đi được mấy bước Phạm Trọng liền quay lại, thấy cô liền vui vẻ cười, “Tình cờ vậy sao?”
Cô dừng bước, cười đáp lại, “Thật khéo.”
Phạm Trọng nhanh chóng giấu đi vẻ quẫn bách trong mắt, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, “Đây là…. em trai của tôi….”
Chẳng trách anh ta đối xử tốt như vậy…
Cô thoải mái gật đầu, “Hai người cứ từ từ chọn đồ, tôi chỉ là đi ngang qua thôi.”
Cô không có ý định ở lại thêm, trong lúc định quay người rời đi lại đột nhiên nhớ ra, không phải Phạm Trọng là con một sao? Người em trai này ở đâu ra? Hay là em trai nuôi, anh ta cũng không phải là người xấu, chắc là em kết nghĩa…….
Cô quay người rời đi, vẫn kịp nghe được cậu thiếu niên kia hỏi, “Chị ấy là ai?” Giọng nó có chút hờn giận.
Cô không nghe rõ và cũng không muốn nghe Phạm Trọng nói gì, nhanh chóng đi về phía quầy bán canavat. Cô lập tức bị một chiếc canavat hình khối thu hút, nghĩ chắc sẽ phù hợp với Tiêu Thành Hưng liền không do dự mua luôn. Lại nghĩ tới trâm cài của Khương Vãn Ngư, cô liền đi lên tầng khác.
Cô mua quà xong vẫn còn rất sớm, liền quyết định bắt xe đến văn phòng luật sư của Tiêu Y Đình.
Die nd da nl e q uuydo n
“Chào cô, xin hỏi luật sư Tiêu có ở trong phòng hay không?” Diệp Thanh Hòa biết rõ tâm tư của người trợ lý nhưng vẫn rất tôn trọng cô ấy.
Rất tiếc là người trợ lý rât không muốn gặp cô, lạnh nhạt trả lời: “Luật sư Tiêu đang bận bàn công việc, không cho phép bất kì ai quấy rầy.”
“Được, vậy tôi chờ ở đây.” Diệp Thanh Hòa nói xong liền ngồi xuống cạnh đó, cả ngày đi lại cô cũng khá mệt rồi.
“Cô có muốn uống gì không?” Người trợ lý chủ động hỏi.
“Cảm ơn cô, không cần.” Diệp Thanh Hòa không thích vì mình mà làm phiền người khác, nếu cô muốn uống sẽ tự đi lấy, mà dù sao thì…. Chỗ này cũng là địa bàn của chồng cô, không phải sao?
Ngồi lúc sau, người trợ lý chủ động bắt chuyện: “Cô đi du học Mỹ về?”
“Phải…..” Muốn nói chuyện phiếm với cô?
“Tôi nói thật cho cô biết nhé, luật sư Tiêu của chúng tôi không hề đơn giản, mấy năm qua người thích anh ấy nhiều không kể xiết, loại người nào cũng có. Đặc biệt là những người có khí chất cổ điển, cha mẹ anh ấy đặc biệt thích con dâu như thế, vì phù hợp với gia tộc của họ. Đương nhiên, luật sư Tiêu của chúng tôi ưu tú như thế, người anh lấy làm vợ chắc chắn phải xứng đáng,vì thế đối tượng kết hôn khắng định là do cha mẹ quyết…..”
Cô đã hiểu, ý người trợ lý rằng, luậ sư Tiêu ‘của’ cô ấy chỉ là đang chơi đùa với Diệp Thanh Hòa cô……
Cô cười cười không đáp lại. Đột nhiên điện thoại cô rung lên báo tin nhắn đến, ngạc nhiên hơn đó là của Phạm Trọng……
Cô mở ra, nội dung tin nhắn càng khiến cô chấn động…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.