Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 155: Tôi sẽ hận anh cả đời

Cát Tường Dạ

26/07/2016

Không biết do bơi lội làm cô tiêu hao thể lực, hay là do thức ăn mẹ Mục làm hợp với khẩu vị của cô, bữa cơm hôm đó cô ăn hai chén cơm, hơn nữa, mẹ Mục bày ra rất nhiều món ăn, cô đều ăn hết sạch.

“Không tệ, vận động vẫn có ích, ít nhất tiêu hao thể lực, cơm cũng ăn được nhiều hơn.” Lần đầu tiên Mục Xuyên bày tỏ sự tán thưởng đối với sức ăn của cô, phải biết, mỗi lần cô ăn cơm giống như mèo ăn vậy.

Tiểu Trái Cây ở một bên tỏ vẻ hoài nghi: “Cha, cô như vậy cũng gọi là vận động sao? Chỉ ở trong nước đạp mấy cái. . . . . .”

“Tính! Dĩ nhiên là tính!” Mục Xuyên nhìn Diệp Thanh Hòa cười, “Cô con đạp nước phải nói là rất vất vả! Còn mạo hiểm sinh mạng mình nữa !”

Cha con hai người này, đây là lấy việc giễu cợt cô làm niềm vui sao?

“Cười em nữa! Cười em nữa! Em sẽ không học nữa!” Cô giận dỗi nói.

“Hừm, cô con giận rồi !” Mục Xuyên cười nói, “Được rồi, không nói cô nữa, nếu không ngày mai cô sẽ không cùng con đi bơi nữa đâu!”

Diệp Thanh Hòa làm sao có thể giận thật, chỉ là, thời gi¬an không còn sớm, cũng đến lúc phải đi về rồi.

Mẹ Mục rất không nỡ để cô về, nhưng lại không có cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài việc đóng một hộp điểm tâm nhỏ đưa cho cô, “Bác biết nhà con cái gì cũng có, nhưng mà đây là tâm ý của bác, mang về buổi tối đọc sách có đói bụng thì ăn.”

“Cảm ơn bác.” Tất nhiên cô nhận ý tốt của bà, rồi sau đó, Mục Xuyên liền đưa cô về.

Vừa ra khỏi cửa chính nhà họ Mục, Mục Xuyên liền cầm lấy balo của cô cùng hộp đồ ăn vặt của mẹ Mục chuẩn bị cho cô, đi về phía trước, “Đi thôi.”

Diệp Thanh Hòa muốn nói tự cô mang được, nhưng là, nhìn bóng lưng của Mục Xuyên , bước chân của cô dừng lại.

Cô lại một lần nữa nhớ tới cha.

Cô nhớ, lúc học tiểu học cha tới đón cô tan giờ học, cũng luôn như vậy, luôn là người lấy túi sách thật to từ trên vai cô dời xuống cầm trong tay, sau đó bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng nhau về nhà.

Mỗi lần như vậy, mẹ sẽ oán trách: “Muốn huấn luyện con có thể tự lập, nào có cha mẹ nào lại cầm cặp sách cho nó chứ?”

Nhưng cha lại nói: “Em không nhìn thấy bộ dạng con gái đeo cặp sách đáng thương đến cỡ nào đâu, vóc dáng nhỏ như vậy, túi sách lại lớn như vậy, anh không cho con đeo, bây giờ con chưa cao, càng đeo càng lùn đi thì phải làm sao? Không tin em xách thử xem, sách này rất nặng!”

Mẹ dĩ nhiên là sẽ không tin chuyện cha bịa ra, chỉ nói cha nuông chiều cô.

Cha nói thế nào nhỉ? Hai ta không chiều con, còn trông cậy vào ai tới nuông chiều con?

A. . . . .

Cô đứng ở trên cầu thang, hốc mắt nóng lên.

“Đi thôi! Làm sao vậy?” Mục Xuyên quay đầu lại thúc giục cô.

“Em đến đây!” Cô đuổi theo sát bước đi của anh, đi xuống lầu.

So với hôm qua cô trở lại nhà họ Tiêu trễ hơn, ánh nắng chiều chỉ còn le lói, đèn mới vừa lên.

Cô chào tạm biệt Mục Xuyên, mới vừa vào cửa nhà, chợt nghe thấy tiếng Nhị Hồ truyền đến, xem ra Quách Cẩm Nhi là thật lòng yêu thích Nhị Hồ, không phải là luyện suốt một ngày chứ?

“Thanh Hòa về rồi à? Đã ăn cơm chưa?” Khương Ngư Vãn mặc tạp dề đi ra, cười nói vui vẻ.

“Dạ, ăn rồi.” Thần kinh của cô tự động căng thẳng.

“Không có việc gì, vậy lên sớm nghỉ ngơi một chút.” Khương Ngư Vãn xem ra tâm tình rất tốt, nói xong lời này, liền cười lên lầu.

Diệp Thanh Hòa thở một hơi, đợi sau khi bác gái bước vào phòng, cô mới bước lên cầu thang.

Tiếng nhị hồ càng lúc càng lớn, cô vào trong phòng mình, đóng cửa lại, âm thanh kia mới thoáng ít đi một chút.

Cô lấy quần áo vừa giặt ra, phơi trên ban công,sau đó đóng cửa sổ.

Vừa mới xoay người lại, liền nhìn thấy cửa phòng đang mở, Tiêu Y Đình đi vào, vẻ mặt càng âm trầm hơn so với hôm qua.

“Anh hai.” Cô nhàn nhạt kêu một tiếng , đối với sắc mặt của anh, tuy đã quen, nhưng cũng nhìn không hiểu hết.

“Thời gian này em rất vui vẻ.” Anh âm hiểm nói một câu, ánh mắt dừng lại hộp đồ ăn vặt ở trên bàn.

Cô khẽ mỉm cười: “Anh hai cũng không tồi.”

Anh gật đầu một cái: “Đúng vậy!”

Hai người im lặng không nói gì, tiếng nhị hồ của Quách Cẩm Nhi vang lên liên tiếp.

“Không biết hôm nay em gái có khoảng thời gian vui vẻ đó ở đâu?” Ngữ khí của Tiêu Y Đình đều đều như ma quỷ, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lại dời về phía bên ngoài cửa sổ, một bộ đồ bơi màu đỏ, mặc dù trong đêm tối, cũng hết sức chói mắt, trong nháy mắt con ngươi trở nên tối tăm.

Diệp Thanh Hòa cảm thấy anh hỏi chỉ vì quá nhàm chán, không có định trả lời anh.

Giọng điệu của anh liền gay gắt hơn: “Có phải làm chuyện mất mặt gì hay không?”

Diệp Thanh Hòa nhíu nhíu mày, lời này quả thật là không xuôi tai. . . . . .

Cô nhìn anh, nhìn trên mặt anh như đang cười nhưng là cười giễu cợt, cuối cùng cô không nói gì. . . . . .



Không khí nặng nề, đột nhiên anh quát một tiếng: “Tiêu Thành Trác!”

Tiêu Thành Trác đang ở trong phòng mình phía đối diện xem hoạt hình, không biết tiếng hét lớn này là có chuyện gì, lật đật chạy tới, Tiêu Y Đình cầm hộp đồ ăn vặt trên bàn ném cho nhóc, “Em gái mang về cho chú ăn đó! Nhớ ăn hết đó!”

“Có thật không? Cảm ơn chị!” Mặt mày Tiêu Thành Trác hớn hở , tay bốc lên một cái, đưa vào trong miệng, “Ngon! Ngon quá đi! Chị mua ở đâu vậy? So với bình thường ăn ngon hơn!”

Trên mặt Tiêu Y Đình như có một lớp sương mù.

Đúng vào thời khắc này, lại nghe được một tiếng kêu mảnh mai truyền đến, tiếng Nhị Hồ cũng đột nhiên dừng lại.

Diệp Thanh Hòa cười nhẹ, “Anh hai, đi xem Cẩm Nhi một chút đi. . . . . .”

Tiêu Y Đình cắn răng, huyệt thái dương co giật , khẽ nhảy lên, gằn từng tiếng “Không cần em nói!”

Nói xong, dứt khoát xoay người, rời khỏi phòng của cô.

Tiêu Thành Trác ôm túi ăn ra bên ngoài len lén thăm dò, đột nhiên quay đầu lại mặt mày hớn hở hướng cô ngoắc ngoắc.

Cô khó kiểu đi tới, cùng ghé đầu vừa nhìn, chỉ thấy Quách Cẩm Nhi đã đến cửa phòng cô, hình như là ngón tay rách da chảy máu, trong mắt sóng sánh nước giơ ra, Tiêu Y Đình cúi đầu nhìn, mặt anh có chút lo lắng. . . . . .

“Anh đi lấy thuốc bôi cho em, băng bó một chút, nghỉ ngơi đừng kéo nữa, hôm nay em kéo quá lâu rồi.” Tiêu Y Đình nói.

“Em không sao, em vẫn muốn luyện!” Quách Cẩm Nhi phồng má, chóp mũi hồng hồng, hốc mắt cũng hồng hồng, lộ ra vẻ yếu đuối khiến người ta thương xót. “Nói đừng luyện thì đừng luyện! Sao em lại không nghe lời vậy? Nhị Hồ không phải một ngày có thể kéo tốt!” Anh cau mày, hung dữ nói.

Quách Cẩm Nhi không quen anh dùng giọng điệu như vậy nói với cô ta, nước mắt rơi xuống như hạt châu, vẻ mặt càng thêm uất ức, “Anh hai, em chỉ là . . . . . Muốn nhanh chóng luyện cho tốt. . . . . Em ngu ngốc vậy đó. . . . . . Anh dạy bao nhiêu cũng không biết. . . . . . Em sợ anh thất vọng. . . . . . Không chịu dạy em nữa. . . . .”

Tiêu Y Đình dừng lại, “Em chờ ở đấy, anh đi lấy thuốc.”

Đi lấy thuốc đồng nghĩa với phải xuống lầu, phải đi qua phòng cô.

Cô vội vàng kéo Tiêu Thành Trác vào trong, đồng thời đóng cửa lại.

Tiêu Thành Trác cười rất vui vẻ, “Thật tốt quá thật tốt quá! Rốt cuộc bị thương ở tay! Không phải chịu chị ta hành hạ nữa! Chị, chị biết không, cả ngày hôm nay lỗ tai của em thật đúng là chịu đủ tàn phá! Cũng không thể làm bài tập!”

“Sao có thể như vậy chứ? Người nào vừa mới bắt đầu học đàn mà không như vậy? Từ từ luyện giỏi rồi chính là hưởng thụ.” Cô nói đến đây, chính mình cũng cảm thấy trái lương tâm. . . . . .

“Dù sao thì cũng rất khó nghe! Lỗ tai lúc nào cũng ầm ỹ! Nếu như chị ta kéo cả một kỳ nghỉ hè! Em thà quay về chỗ cha em!” Tiêu Thành Trác cắn một miệng lớn bánh ngọt, “Em hi vọng tay chị ta lâu lâu mới hồi phục! Hoặc là, sợ đau, sau lần bị thương sẽ không bao giờ nữa kéo đàn!”

Nhưng là, tính toán của Tiêu Thành Trác sai lầm rồi. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, tiếng đàn ò e vang lên đúng hẹn. . . . . .

Tiêu Thành Trác ôm đầu chạy qua phòng cô, kêu, “Cứu mạng chị à! Cứu mạng. . . . . .”

Đối với việc này, cô chỉ có thể sờ sờ đầu của nhóc, trấn an nhóc: “Mau dọn dẹp một chút rồi đến lớp bổ túc đi. . . . . .”

Hơn cô, nhóc còn có thể đi học, tránh được cả ngày hôm nay. . . . . .

Nhưng là, cô đã đồng ý với Tiểu Trái Cây hôm nay sẽ tiếp tục học bơi. Tiêu Thành Trác đi không bao lâu, Mục Xuyên gọi điện thoại tới, nói là buổi sáng phải đi họp, đợi lát nữa lúc trở lại vừa đúng đi qua chỗ nhà họ Tiêu, có thể thuận đường tới đón cô.

Vì vậy, cô quyết định buổi sáng không ra ngoài, ở trong nhà chờ.

Nhưng mà, Quách Cẩm Nhi khắc khổ kéo đàn như vậy, cô không cách nào tĩnh tâm đọc sách, cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp tĩnh tâm khác—— luyện chữ.

Nghĩ tới chữ của sư huynh có thể gần giống với chữ cha như thế, mà mình là con gái, chữ viết lại càng ngày càng khác xa, trong lòng vẫn là không phục, vì vậy lấy tác phẩm của cha luôn mang bên mình ra, trải lên bàn học.

Lần thứ nhất không hài lòng, cô chép lại từng chữ từng chữ một, bắt buộc viết mỗi chữ một trăm lần.

Như thế, một buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Cô còn chưa viết xong, Mục Xuyên lại gọi điện tới, nói cho cô biết năm phút sau sẽ đến, để cô chuẩn bị sẵn sàng.

Cô lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra cửa, về phần chữ trên bàn còn chưa có khô, cũng chưa viết xong, nghĩ tới đợi trở lại viết nữa, liền chỉ đem nguyên tác của cha cất đi.

Mở cửa, một bóng người chắn ngoài cửa, “Đi chỗ nào?”

“Đi ra ngoài.” Cô đơn giản đáp, cũng không cho rằng mình cần báo cáo mọi chi tiết với anh.

“Không cho phép đi.” Tay anh chống trên khung cửa, thân hình cao lớn hoàn toàn lấp trọn cánh cửa.

Cô cau mày nhìn anh.

Không biết anh muốn làm gì.

“Mẹ anh đi ra ngoài, cháu của dì Vân ngã bệnh, hôm nay dì ấy xin nghỉ, em đi ra ngoài, anh ăn cái gì?” Mặt Tiêu Y Đình âm trầm, nói.

Cô cảm thấy có chút buồn cười. . . . . . nhưng người ta phải gắng để có thể cười.. . . . .

“Anh đói bụng rồi.” Hắn nhìn chằm chằm cô, mấy phần cậy mạnh, cũng có mấy phần vô lại.



Cô lấy tiền trong túi, đưa cho anh, “Có thể gọi đồ bên ngoài. Hoặc là hai người đi ra ngoài ăn cũng được!”

Anh không nhúc nhích, thậm chí cũng không thèm nhìn tới tiền kia, cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Không cần anh viết cam kết nữa sao?”

Mặc kệ anh có nhận hay không, cô quay người, đem tiền đặt ở trên bàn sách, “Đặt ở đây, tự anh lấy.”

Anh vẫn chống tay lên cửa như cũ, không có ý muốn để cô đi, anh nhìn tiền, đồng thời cũng nhìn thấy trên bàn cô mới vừa luyện chữ, không phải thể chữ bình thường của cô, mà là một kiểu chữ khác. . . . . .

Cô đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng nói, “Anh hai, cho em đi qua.”

“Không cho!” Anh nhìn chằm chằm những chữ kia, những chữ kia cô dụng tâm viết, từ hàm răng nặn ra hai chữ .

Cô luống cuống, “Anh hai, anh không cần giống như một đứa trẻ. . . . . .”

Một câu chưa nói xong, lại hoàn toàn chọc giận anh, “Đứa trẻ? ! Anh như đứa trẻ! Cho nên em cực kỳ thích đi gặp lão già phải không? Diệp Thanh Hòa, em nên biết rõ, em là học sinh hắn ta là thầy giáo, em cùng hắn ta mà làm ra thứ tin đồn gì, mặt mũi này em để ở đâu? Em ném đi mặt mũi của mình, còn nhà chúng ta biết vứt ở đâu !”

Cô không giải thích được nhìn anh, không ngờ anh sẽ nói ra những lời ấy, sau khi tiêu hóa xong mấy câu nói, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như có đồ vật gì đó đập mạnh vào, đập đến khó chịu.

“Anh hai, em sẽ không làm nhà họ Tiêu phải mất mặt, ngay từ đầu, em cũng không phải là người nhà họ Tiêu, anh đừng quên,em họ Diệp. . . . . .” Ánh mắt cô đều là lạnh nhạt, nhìn anh, nhưng lại giống như không biết ánh mắt rơi vào nơi nào.

Tay anh ở khung cửa nắm chặt thành quyền, một cái tay khác túm lấy cánh tay của cô, hơi thở hỗn loạn xen lẫn mùi thơm ngát của hoa cúc trên quần áo phả đến, “Không phải người nhà họ Tiêu? Diệp Thanh Hòa! Cô cũng đừng quên! Cô ăn của nhà họ Tiêu! Mặc của nhà họ Tiêu! Nhà họ Tiêu tạo điều kiện cho cô đi học! Cô bây giờ luôn miệng nói mình không phải người nhà họ Tiêu! Lương tâm cô bị chó ăn rồi sao?”

Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nói những lời như vậy. . . . . .

Nếu bóc một vết thương ra mà có thể làm cho đối phương tổn thương, như vậy, anh nhiều lần giương oai sẽ lặp đi lặp lại trên vết thương này. . . . . .

Đúng là một kẻ kém cỏi.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi môi khẽ run lên, lông mi sau tròng kính cũng run rẩy.

Thân thể cứng ngắc, cánh tay dùng sức vùng ra khỏi tay anh, không có chỗ nào để chút giận, cô ôm chặt balo, tất cả cảm xúc lúc này đều dồn lên hai cánh tay ôm chặt balo, cánh tay càng dùng sức, cảm xúc cũng giảm được phần nào.

Không khí như phủ một tầng mưa to, tiến về phía trước đều là mây đen, giọng nói của cô nhẹ nhàng rót vào tai anh, nhỏ bé yếu ớt, lại kiên định, “Anh hai, em nói rồi, em sẽ trả. Nhà họ Tiêu có ân với em, em khắc sâu trong lòng, Diệp Thanh Hòa em không phải là người vong ân phụ nghĩa, cho em thêm hai năm, hai năm, em sẽ trả lại tất cả cho nhà họ Tiêu anh, trả lại toàn bộ. . . . . . Hoặc là, thật ra thì hiện tại cũng có thể. . . . . . Em hiện tại liền có thể trả sạch. . . . . .”

Lời của cô làm anh càng thêm giận dữ, hai cánh tay vung lên, “Cô trả cái gì?! Cô lấy cái gì trả?! Cô muốn thanh toán sòng phẳng sao? Cha tôi xem cô như con gái ruột thịt, cô lấy cái gì trả cái đó? Còn có tôi. . . . . .” Anh kinh ngạc, sắc mặt tím ngắt, “Cô lấy gì trả? !”

“Em. . . . . .” Diệp Thanh Hòa nghẹn lời, cõi đời này khó trả nhất , đúng là nhân tình. . . . . .

“Diệp Thanh Hòa! Cô còn không hiểu sao! Cái gì mà không phải người nhà họ Tiêu! Trong tay cô cầm cái gì? Đưa tôi!” Anh đi lên trước, giằng lấy balo của cô, mở ra xem, bên trong là bộ đồ bơi tối hôm qua. . . . . .

Anh không nói hai lời, dùng sức xé đồ bơi ra, xé cho rách. . . . . .

“Tiêu Y Đình! Anh thật quá đáng!” Cho dù cô nhẫn nhịn, cũng có giới hạn, anh hồ đồ cũng nên có một mức độ chứ?

“Tôi quá đáng? Tôi còn có thể quá đáng hơn!” Anh tự tay lấy chữ cô luyện để trên bàn vò thành một cục, trực tiếp ném vào thùng rác, sau còn không hả giận, mở ra ngăn kéo của cô, một tay lấy bức nguyên tác bên trong ra.

Cô kinh hoảng tới cực điểm, hét lớn chói tai, “Tiêu Y Đình! Anh đừng cử động! Anh dám động nó tôi sẽ hận anh cả đời!”

Chưa bao giờ thấy cô kích động như thế . . . . . .

Chưa bao giờ trực tiếp gọi tên anh. . . . . .

Hận cả đời thật sao?

Máu anh sôi sục, ‘Roạt roạt’ hai tiếng, bức thư pháp trong tay anh bị xé thành bốn mảnh. . . . . .

Trong nháy mắt, lòng cô như bị cắt ra từng mảnh, trước nay cô chưa từng mất khống chế, cô hét lên nhào tới, nước mắt lã chã, cướp lại những mảnh giấy kia từ tay anh. . . . . .

Giằng cô hỗn loạn, không biết là do cô kéo hay là anh vẫn tiếp tục xé, chỉ thấy từng mãnh giấy vụn, như tơ bông phiêu tán trên không trung, rồi sau đó, chậm rãi rơi xuống. . . . . .

Diệp Thanh Hòa ngây dại, ngây ngốc đứng tại chỗ, nước mắt đều ngừng chảy, mặc cho giấy vụn rơi vào đầu đỉnh đầu cô, bả vai, hoặc lướt qua đầu ngón tay cô, rơi trên mặt đất. . . . . .

Tất cả trước mắt dường như không còn tồn tại. . . . . .

Trước mắt cô, chỉ có buổi đưa tang cha ngày đó, tiền vàng bạc bay múa đầy trời. . . . . .

Ngày ấy, gió thật to, từ lúc bắt đầu đưa tang, mãi cho đến khi chôn cất, một đường, gió mạnh đem toàn bộ thế giới cuốn đi, tất cả đều là một mảnh màu trắng đen, mịt mù tăm tối. . . . . .

Điện thoại di động của cô lại một lần nữa vang lên. . . . . .

Cô cũng không nghe thấy. . . . . . vẫn đứng trước đống giấy vụn màu trắng kia, giống như cái xác không hồn. . . . . .

Cơn giận của anh còn sót lại chưa kịp tan, đứng tại chỗ thở hổn hển,bộ dáng cô lúc này, thêm tiếng chuông điện thoại đến làm ngòi nổ cho lửa giận càng bùng phát.

Anh nhặt điện thoại lên, cáu kỉnh một tiếng, “Alô”

Bên kia là Mục Xuyên, đang chờ đợi Diệp Thanh Hòa, nghe được âm thanh của anh, lễ độ hỏi, “Xin hỏi Diệp Thanh Hòa có ở đây không?”

“Cô ấy không có ở đây! Trong nhà có việc, không thể ra ngoài !”

Anh tức giận nói, nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nhìn cô, thậm chí dẫn theo ý vị khiêu khích, nhưng là, cô cũng không có nghe thấy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook