Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 250: Trọng điểm
Cát Tường Dạ
28/12/2016
Editor: Tinh Di
“Được rồi….. Đúng là cái đồ thê nô………” Tiêu Y Đình thầm nói, từ khi lão Đại trở về, có mấy lần anh hẹn lão Đại lão Tam tụ tập nhưng lão Đại đều nói là ở nhà với vợ.
Ninh Chấn Khiêm không hề thấy tức giận vì hai từ ‘thê nô’ kia. Bây giờ Ninh Chấn Khiêm anh không thể như hồi trẻ, sẵn sàng lao vào mọi thứ. Anh đã đi khá lâu, Niếp Niếp ở nhà chắc chắn rất lo lắng, vì thế nói: “Cậu không hiểu.”
Tiêu Y Đình không phục, cười ha ha: “Mình anh biết! Mình anh có vợ!”
Ninh Chấn Khiêm không hề tức giận, mặt vẫn rất ôn nhu: “Không giống…. Niếp Niếp cô ấy…. có thể nói là nuôi tôi lớn….” Dù lúc ấy không thể ngày ngày gặp cô nhưng những cuộc gặp gỡ không dài không ngắn chính là điều không thể xoá nhoà trong tuổi thơ của anh.
Tiêu Y Đình thầm không phục, có cái gì không giống, em gái Diệp Thanh Hòa….. cũng là nuôi anh lớn đó…….
Nghĩ đến đây anh đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, nói với Ninh Chấn Khiêm: “Lão Đại, anh biết không? Thực ra tôi……..”
Tiêu Y Đình định nói, thực ra anh cũng đã kết hôn, nhưng lúc này tháng máy đã xuống đến tầng một, cửa vừa mở liền có một nhóm người ướt sũng đi vào, ngăn lại những lời anh định nói…..
Anh nhịn xuống, hai người ra khỏi thang máy, đi trên hành lang anh định nói tiếp thì Ninh Chấn Khiêm đã nói trước, giọng sốt ruột: “Tôi về trước!” “Trời mưa lớn như thế không biết Niếp Niếp ở nhà có khóc không?” Ninh Chấn Khiêm lo lắng, cô bé này cứ không có anh ở cạnh sẽ khóc……
Tiêu Y Đình giận! Cả hai tên này, có vợ cái là quên anh em! Không thể tiếp tục kiên nhẫn! Được! Không nói thì không nói! Anh gạt luôn! Giấu nghẹn luôn cho các người biết mặt!
Tiêu Y Đình nói lớn về phía bóng lưng của Ninh Chấn Khiêm: “Đi đi đi! Nhanh về đi! Chúc con gái nhà anh đen như anh! Tên cũng là Tiểu Hắc!”
“….” Ninh Chấn Khiêm quay lại ném cho anh một ánh mắt, “Ngây thơ!”
“…..” Anh ngây thơ?
Chỉ có điều, ước muốn lần này của Tiêu Y Đình không thành hiện thực. Ninh Chấn Khiêm dù đen và hay bị trêu đùa nhưng không bao giờ tức giận, luôn ôn như điềm tĩnh. Về sau quả thật lão Đại sinh con gái, nhưng đứa nhỏ không đen một chút nào, cũng không tên là Tiểu Hắc, ngược lại xinh đẹp như hoa, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…….
Chuyện lớn đã xong, Tiêu Y Đình vui vẻ về nhà.
Từ trong xe thấy được đèn phòng cô chưa tắt, anh vô cùng cao hứng xuống xe, không ô không dù chạy thẳng vào nhà.
“Em gái.” Anh vừa lên lầu liền gõ cửa phòng cô.
Cửa khoá trái?
Một lúc sau cửa mới mở ra, cô đang mặc đồ ngủ, nhìn thấy anh liền kinh ngạc: “Sao ướt hết thế này? Anh nhanh vào tắm rửa đi!”
“Sao mở cửa lâu vậy? Em đang làm gì?” Anh nhìn xung quanh phòng, không có gì đặc biệt.
“Em… vừa ngủ quên….. không nghe thấy anh gõ cửa…..” Cô vơ tóc lại.
“Vậy sao? Mọi chuyện ổn rồi.” Anh ném cặp xuống, tiện tay cởi quần áo nhanh tại chỗ.
“Chuyện gì?” Cô đi phía sau anh, nhặt quần áo bẩn lên.
“Chuyện của em đó! Ngày mai có thể trả lại sự trong sạch cho em và Bạch Tân rồi!” Anh mặc mỗi đồ lót, đứng trước mặt cô cười đến xấu xa, “Vì thế, hôm nay em có nên ‘trả ơn’ cho anh không?”
“Vậy…. em nấu mì cho anh nhé?” Cô cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Anh không vui, đi theo sau cô: “Không cần….”
Không ai hiểu chồng bằng vợ, cô biết thừa anh đang nghĩ gì, cười nói: “Không cần cũng được, vậy em viết thư cảm tạ hay là chữ gì đó, đến treo ở văn phòng của anh nhé?”
“….” Không thể thông suốt….. Vậy dùng hành động đi, anh sà người đến ôm cô: “Từ xưa đến nay luôn có một cách báo đáp, đó là…. lấy thân báo đáp….”
“….” Quả nhiên….
“Em gái, tắm cho anh…..” Anh bám riết cô không buông.
“Vậy nói em nghe anh đã giải quyết chuyện đó như thế nào?” Cô xả nước vào bồn cho anh.
“Được! Thực ra rất đơn giản, hơn nữa người có công nhất chính là em!” Anh nói, “Anh biết chuyện này trước sau gì cũng sẽ liên quan đến Tằng Thiên Hải nên anh nhanh chóng đến gặp anh ta, nói em là em gái của anh, anh ra mặt anh ta chắc chắn sẽ đồng ý cho anh tham gia. Trong nội bộ Thiên Hải có ‘gián’, điều này không thể chối cãi, điểm mấu chốt người này là ai. Ba ngày trước, Tằng Thiên Hải nói với anh, phạm vi nghi phạm thu hẹp lại còn ba người, trong ba người này có Dương Tĩnh là đáng nghi nhất, vì anh ta có liên quan chút ít đến chuyện của Bạch Tânuầ Tống Thành Uy. Cho nên, anh đã nhờ lão Đại giúp đỡ chuẩn bị một số chuyện, nhưng dù sao cũng chưa chắc chắn nên không dám làm bừa, chỉ có thể quan sát thật kĩ cả ba người. Đến buổi chiều hôm nay, Tằng Thiên Hải nói với anh đối tượng tình nghi chỉ còn một người, chính là tên Dương Tĩnh kia! Lúc tối anh nhờ lão Đại đến ‘doạ’ cho anh ta một trận chết sững, còn dẫn theo cả người của Cục Tư pháp, họ đã đưa anh ta đi rồi.”
Diệp Thanh Hòa thử nước, nhẹ nhàng cười: “Lợi hại! Kiểu làm việc đùa giỡn kia rất không hợp, thưa Đại Luật sư.”
“Anh biết chứ! Nhưng như thế lại rất hiệu quả! Quan trọng nhất là, em vô tội, không cần quản mấy chuyện đó!” Anh nói tới đây đột nhiên trầm mặt, “Diệp Thanh Hòa! Trợ lý Diệp! Cô hãy thành thật khai báo! Tại sao cô biết trong ba nghi phạm Dương Tĩnh là thủ phạm?”
Diệp Thanh Hòa có chút quẫn bách: “Anh….. biết rồi…..”
“Em nói đi? Tằng Thiên Hải không nói cho anh!” Sắc mặt anh hơi khó coi, “Được đó! Anh đã ‘giam’ em tới mức đó rồi mà em vẫn có thể chạy ra ngoài được cơ đấy?”
“….” Không sai, người nói ra tên ba nghi phạm chính là cô, người xác định Dương Tĩnh là người đó cũng là cô……
“Còn không chịu khai? Xem ra anh phải để em ngay dưới mí mắt anh để em không chạy đi đâu được nữa, lúc đó chỉ ở cạnh anh thôi!” Anh nghiêm mặt hù cô.
Nước đủ ấm, cô hài lòng nói với anh: “Anh hai, nước được rồi, anh tắm đi.”
Anh trừng mặt với cô, bước vào bồn tắm, đến khi cả người chìm vào nước ấm mới dễ chịu hơn một chút: “Đừng tưởng lấy lòng anh là có thể trốn được chuyện thẩm vấn, khẩn trương khai báo sẽ được khoan hồng! Ba ngày nay em làm những gì”
“Cũng không có gì đặc biệt…. ba ngày nay em có cùng mẹ ra ngoài ba lần, có gọi điện cho Tằng Thiên Hải một lần…..” Cô không muốn để anh biết, rốt cuộc vẫn không giấu được…. “Thực ra rất đơn giản, hôm xảy ra chuyện em không hề rời bàn làm việc trừ lúc đi ăn trưa, thời điểm gây án chỉ có thể là lúc đó. Có một chuyện anh không biết, không hiểu tại sao hàng ngày đều có một người nhờ cửa hàng hoa gửi hoa đến cho em, hàng ngày em đều không kí nhận, nhưng hoom em đến dọn đồ, có gặp người đưa hoa ở hành lang, cậu ấy kêu em cứ nhận, chỉ hôm đó thôi. Không ngờ hơn là, trong giấy bọc hoa có ai viết gì đó, rằng bàn thứ hai bên trái chỗ ngồi, mặt sau đều là dấu chấm than. Em âm thầm tính toán, dự đoán chỗ ngồi kia ám chỉ bên trong văn phòng Thiên Hải. Trưa hôm đó em có cùng mẹ đến nhà anh cả thăm chị dâu, ở đó em có gặp Tống Thành Uy, trong lúc nói chuyện em có cố ý nhắc đến cái tên Dương Tĩnh, mặt ông ta khi nghe cái tên này có chút mất tự nhiên, em liền xác định ngay. Ngoài ra, rất có thể ông ta đã sớm sắp xếp cho anh ta chạy trốn.”
Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng bóp vai cho anh…..
Tiêu Y Đình thoải mái nằm trong bồn tắm hưởng thụ chăm sóc của cô, vẻ mặt đang thoả mãn lại đột nhiên đen sì: “Em nói cái gì?”
“Hả?” Chẳng lẽ cô nói từ nãy đến giờ anh không nghe sao? Anh ngủ quên?
“Em nói ai tặng hoa em cho em?” Anh trợn trừng mắt, ánh mắt hung thần……
“Anh hai, đó là trọng điểm sao?” Cô không biết dùng từ gì để miêu tả anh…..
“Vậy em nói cho anh biết cái gì là trọng điểm?” Anh ngồi dậy, nhấc cả người cô lên thả vào bồn tắm, “Một người đàn ông, ngày nào cũng tặng hoa cho em, mà đến bây giờ em mới kể với anh, em nói cái gì mới là trọng điểm?!”
“Được rồi….. Đúng là cái đồ thê nô………” Tiêu Y Đình thầm nói, từ khi lão Đại trở về, có mấy lần anh hẹn lão Đại lão Tam tụ tập nhưng lão Đại đều nói là ở nhà với vợ.
Ninh Chấn Khiêm không hề thấy tức giận vì hai từ ‘thê nô’ kia. Bây giờ Ninh Chấn Khiêm anh không thể như hồi trẻ, sẵn sàng lao vào mọi thứ. Anh đã đi khá lâu, Niếp Niếp ở nhà chắc chắn rất lo lắng, vì thế nói: “Cậu không hiểu.”
Tiêu Y Đình không phục, cười ha ha: “Mình anh biết! Mình anh có vợ!”
Ninh Chấn Khiêm không hề tức giận, mặt vẫn rất ôn nhu: “Không giống…. Niếp Niếp cô ấy…. có thể nói là nuôi tôi lớn….” Dù lúc ấy không thể ngày ngày gặp cô nhưng những cuộc gặp gỡ không dài không ngắn chính là điều không thể xoá nhoà trong tuổi thơ của anh.
Tiêu Y Đình thầm không phục, có cái gì không giống, em gái Diệp Thanh Hòa….. cũng là nuôi anh lớn đó…….
Nghĩ đến đây anh đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, nói với Ninh Chấn Khiêm: “Lão Đại, anh biết không? Thực ra tôi……..”
Tiêu Y Đình định nói, thực ra anh cũng đã kết hôn, nhưng lúc này tháng máy đã xuống đến tầng một, cửa vừa mở liền có một nhóm người ướt sũng đi vào, ngăn lại những lời anh định nói…..
Anh nhịn xuống, hai người ra khỏi thang máy, đi trên hành lang anh định nói tiếp thì Ninh Chấn Khiêm đã nói trước, giọng sốt ruột: “Tôi về trước!” “Trời mưa lớn như thế không biết Niếp Niếp ở nhà có khóc không?” Ninh Chấn Khiêm lo lắng, cô bé này cứ không có anh ở cạnh sẽ khóc……
Tiêu Y Đình giận! Cả hai tên này, có vợ cái là quên anh em! Không thể tiếp tục kiên nhẫn! Được! Không nói thì không nói! Anh gạt luôn! Giấu nghẹn luôn cho các người biết mặt!
Tiêu Y Đình nói lớn về phía bóng lưng của Ninh Chấn Khiêm: “Đi đi đi! Nhanh về đi! Chúc con gái nhà anh đen như anh! Tên cũng là Tiểu Hắc!”
“….” Ninh Chấn Khiêm quay lại ném cho anh một ánh mắt, “Ngây thơ!”
“…..” Anh ngây thơ?
Chỉ có điều, ước muốn lần này của Tiêu Y Đình không thành hiện thực. Ninh Chấn Khiêm dù đen và hay bị trêu đùa nhưng không bao giờ tức giận, luôn ôn như điềm tĩnh. Về sau quả thật lão Đại sinh con gái, nhưng đứa nhỏ không đen một chút nào, cũng không tên là Tiểu Hắc, ngược lại xinh đẹp như hoa, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…….
Chuyện lớn đã xong, Tiêu Y Đình vui vẻ về nhà.
Từ trong xe thấy được đèn phòng cô chưa tắt, anh vô cùng cao hứng xuống xe, không ô không dù chạy thẳng vào nhà.
“Em gái.” Anh vừa lên lầu liền gõ cửa phòng cô.
Cửa khoá trái?
Một lúc sau cửa mới mở ra, cô đang mặc đồ ngủ, nhìn thấy anh liền kinh ngạc: “Sao ướt hết thế này? Anh nhanh vào tắm rửa đi!”
“Sao mở cửa lâu vậy? Em đang làm gì?” Anh nhìn xung quanh phòng, không có gì đặc biệt.
“Em… vừa ngủ quên….. không nghe thấy anh gõ cửa…..” Cô vơ tóc lại.
“Vậy sao? Mọi chuyện ổn rồi.” Anh ném cặp xuống, tiện tay cởi quần áo nhanh tại chỗ.
“Chuyện gì?” Cô đi phía sau anh, nhặt quần áo bẩn lên.
“Chuyện của em đó! Ngày mai có thể trả lại sự trong sạch cho em và Bạch Tân rồi!” Anh mặc mỗi đồ lót, đứng trước mặt cô cười đến xấu xa, “Vì thế, hôm nay em có nên ‘trả ơn’ cho anh không?”
“Vậy…. em nấu mì cho anh nhé?” Cô cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Anh không vui, đi theo sau cô: “Không cần….”
Không ai hiểu chồng bằng vợ, cô biết thừa anh đang nghĩ gì, cười nói: “Không cần cũng được, vậy em viết thư cảm tạ hay là chữ gì đó, đến treo ở văn phòng của anh nhé?”
“….” Không thể thông suốt….. Vậy dùng hành động đi, anh sà người đến ôm cô: “Từ xưa đến nay luôn có một cách báo đáp, đó là…. lấy thân báo đáp….”
“….” Quả nhiên….
“Em gái, tắm cho anh…..” Anh bám riết cô không buông.
“Vậy nói em nghe anh đã giải quyết chuyện đó như thế nào?” Cô xả nước vào bồn cho anh.
“Được! Thực ra rất đơn giản, hơn nữa người có công nhất chính là em!” Anh nói, “Anh biết chuyện này trước sau gì cũng sẽ liên quan đến Tằng Thiên Hải nên anh nhanh chóng đến gặp anh ta, nói em là em gái của anh, anh ra mặt anh ta chắc chắn sẽ đồng ý cho anh tham gia. Trong nội bộ Thiên Hải có ‘gián’, điều này không thể chối cãi, điểm mấu chốt người này là ai. Ba ngày trước, Tằng Thiên Hải nói với anh, phạm vi nghi phạm thu hẹp lại còn ba người, trong ba người này có Dương Tĩnh là đáng nghi nhất, vì anh ta có liên quan chút ít đến chuyện của Bạch Tânuầ Tống Thành Uy. Cho nên, anh đã nhờ lão Đại giúp đỡ chuẩn bị một số chuyện, nhưng dù sao cũng chưa chắc chắn nên không dám làm bừa, chỉ có thể quan sát thật kĩ cả ba người. Đến buổi chiều hôm nay, Tằng Thiên Hải nói với anh đối tượng tình nghi chỉ còn một người, chính là tên Dương Tĩnh kia! Lúc tối anh nhờ lão Đại đến ‘doạ’ cho anh ta một trận chết sững, còn dẫn theo cả người của Cục Tư pháp, họ đã đưa anh ta đi rồi.”
Diệp Thanh Hòa thử nước, nhẹ nhàng cười: “Lợi hại! Kiểu làm việc đùa giỡn kia rất không hợp, thưa Đại Luật sư.”
“Anh biết chứ! Nhưng như thế lại rất hiệu quả! Quan trọng nhất là, em vô tội, không cần quản mấy chuyện đó!” Anh nói tới đây đột nhiên trầm mặt, “Diệp Thanh Hòa! Trợ lý Diệp! Cô hãy thành thật khai báo! Tại sao cô biết trong ba nghi phạm Dương Tĩnh là thủ phạm?”
Diệp Thanh Hòa có chút quẫn bách: “Anh….. biết rồi…..”
“Em nói đi? Tằng Thiên Hải không nói cho anh!” Sắc mặt anh hơi khó coi, “Được đó! Anh đã ‘giam’ em tới mức đó rồi mà em vẫn có thể chạy ra ngoài được cơ đấy?”
“….” Không sai, người nói ra tên ba nghi phạm chính là cô, người xác định Dương Tĩnh là người đó cũng là cô……
“Còn không chịu khai? Xem ra anh phải để em ngay dưới mí mắt anh để em không chạy đi đâu được nữa, lúc đó chỉ ở cạnh anh thôi!” Anh nghiêm mặt hù cô.
Nước đủ ấm, cô hài lòng nói với anh: “Anh hai, nước được rồi, anh tắm đi.”
Anh trừng mặt với cô, bước vào bồn tắm, đến khi cả người chìm vào nước ấm mới dễ chịu hơn một chút: “Đừng tưởng lấy lòng anh là có thể trốn được chuyện thẩm vấn, khẩn trương khai báo sẽ được khoan hồng! Ba ngày nay em làm những gì”
“Cũng không có gì đặc biệt…. ba ngày nay em có cùng mẹ ra ngoài ba lần, có gọi điện cho Tằng Thiên Hải một lần…..” Cô không muốn để anh biết, rốt cuộc vẫn không giấu được…. “Thực ra rất đơn giản, hôm xảy ra chuyện em không hề rời bàn làm việc trừ lúc đi ăn trưa, thời điểm gây án chỉ có thể là lúc đó. Có một chuyện anh không biết, không hiểu tại sao hàng ngày đều có một người nhờ cửa hàng hoa gửi hoa đến cho em, hàng ngày em đều không kí nhận, nhưng hoom em đến dọn đồ, có gặp người đưa hoa ở hành lang, cậu ấy kêu em cứ nhận, chỉ hôm đó thôi. Không ngờ hơn là, trong giấy bọc hoa có ai viết gì đó, rằng bàn thứ hai bên trái chỗ ngồi, mặt sau đều là dấu chấm than. Em âm thầm tính toán, dự đoán chỗ ngồi kia ám chỉ bên trong văn phòng Thiên Hải. Trưa hôm đó em có cùng mẹ đến nhà anh cả thăm chị dâu, ở đó em có gặp Tống Thành Uy, trong lúc nói chuyện em có cố ý nhắc đến cái tên Dương Tĩnh, mặt ông ta khi nghe cái tên này có chút mất tự nhiên, em liền xác định ngay. Ngoài ra, rất có thể ông ta đã sớm sắp xếp cho anh ta chạy trốn.”
Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng bóp vai cho anh…..
Tiêu Y Đình thoải mái nằm trong bồn tắm hưởng thụ chăm sóc của cô, vẻ mặt đang thoả mãn lại đột nhiên đen sì: “Em nói cái gì?”
“Hả?” Chẳng lẽ cô nói từ nãy đến giờ anh không nghe sao? Anh ngủ quên?
“Em nói ai tặng hoa em cho em?” Anh trợn trừng mắt, ánh mắt hung thần……
“Anh hai, đó là trọng điểm sao?” Cô không biết dùng từ gì để miêu tả anh…..
“Vậy em nói cho anh biết cái gì là trọng điểm?” Anh ngồi dậy, nhấc cả người cô lên thả vào bồn tắm, “Một người đàn ông, ngày nào cũng tặng hoa cho em, mà đến bây giờ em mới kể với anh, em nói cái gì mới là trọng điểm?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.