Lúc Em Tới Có Mưa

Chương 20: Khoa học kĩ thuật

Diêm Hoan

28/10/2024

Tư Nguyên nghe thấy tiếng đẩy cửa, nhìn thấy Giang Ảnh đứng ở cửa, vui mừng vẫy chào với Giang Ảnh.

“Đến rồi à, mau đến xem bé yêu nhà tớ nè, trái tim tớ tan chảy ra rồi.” Tư Nguyên giơ điện thoại giới thiệu thần tượng của cô ấy với Giang Ảnh, lại chỉ vào bữa sáng một đống ở trên bàn: “Cậu ăn sáng chưa, đến đây vừa xem vừa ăn nào.”

“Cậu bây giờ đổi sang theo đuổi thần tượng nhỏ hơn rồi sao.” Giang Ảnh nhìn thấy thần tượng trẻ tuổi vừa hát vừa nhảy trong video, tiếng tặc lưỡi vang lên, “Tớ ăn rồi, cậu mau ăn đi, sao mới sáng sớm đã đến công ty làm thiếu nữ theo đuổi thần tượng vậy?”

“Cũng không còn cách nào khác, hiếm khi có thời gian rảnh, bình thường không có thời gian rảnh để xem bé yêu nhà tớ.” Tư Nguyên than vãn, cầm một chiếc bánh mì kẹp thịt lên và cắn một miếng, “Tớ khổ quá rồi”.

Hiếm khi nhìn thấy bạn tốt thả bay chính mình, Giang Ảnh buồn cười lắc lắc đầu.

Bản thân cô sau khi đến thành phố B, nhìn thấy Tư Nguyên luôn thông minh thành thục như vậy, có thể là do yêu cầu của vai trò trong đội ngũ lập nghiệp này đi. Cô ấy luôn là một sự tồn tại đáng tin cậy, luôn luôn mang đến cảm giác an toàn và tin cậy cho đoàn đội.

Lúc này, Tư nguyên đang thấp giọng lẩm bẩm than thở, xem ra vẫn là cô bé ngồi bên cạnh cô với cái má hồng hồng xem video của thần tượng trước đó.

Giang Ảnh ngồi xuống đối diện với Tư Nguyên, chậm rãi lấy tài liệu và máy tính từ trong túi xách ra đặt xuống, đặt khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay chống ở cằm rồi lắc đầu: “Sao… vậy cậu có muốn xem kế hoạch hay không?”

Tư Nguyên đang ăn bánh mì kẹp thịt, nghe thấy lời của Giang Ảnh, ánh mắt di chuyển về phía điện thoại di động của mình, rồi sững sờ nhìn Giang Ảnh.

Giang Ảnh chớp mắt với cô ấy, mím môi rồi gật đầu chân thành.

“Nếu cậu muốn nói chuyện này thì tớ rất thoải mái.” Tư Nguyên không để ý thức ăn trong miệng, không rõ ràng nói. Nói rồi cô ấy nhanh chóng di chuyển, tắt video về thần tượng nhà mình và đặt điện thoại sang một bên.

Sau đó cô ấy nhanh chóng nhai nuốt miếng bánh mì kẹp thịt trong miệng, lại ngẩng đầu uống mấy ngụm nước, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Ảnh: “Nào, mau cho tớ xem kế hoạch quý báu của chúng ta.”

Giang Ảnh nhìn động tác lưu loát sinh động của Tư Nguyên, cô phục sát đất, dịch màn hình máy tính về phía Tư Nguyên và nói: “Sếp, xin hãy xem qua.”

“Kế hoạch hoạt động vận doanh ban đầu vẫn dựa trên các kênh, quản lý người dùng và lập kế hoạch nội dung.” Giang Ảnh vừa nói vừa chỉ vào nội dung tương ứng cho Tư Nguyên xem.

“Các kênh và người dùng mà trước khi chúng ta mở Lớp học Khải Tư đã hoạt động khá tốt và lưu lượng truy cập trực tuyến rất tốt. Về cơ bản, các nền tảng xã hội và các vòng kết nối khác nhau trên mạng đều cung cấp thông tin về Lớp học Khải Tư của chúng ta. Các hoạt động trước đây của các cậu cũng chủ yếu nỗ lực ở phương diện này.”

“Vì vây đạt hiệu quả rất tốt ở phương diện thu hút lượng người dùng.”

“Sau này, trong khu vực kênh, tớ sẽ bổ sung giám sát dữ liệu, đây là một thiếu sót trong vận doanh trước đây. Theo dữ liệu giám sát được tung ra trên thị trường mỗi ngày, chủ yếu ở mấy phương diện như giá thành, khả năng lưu giữ và độ sôi nổi của khách hàng, sau đó tối ưu hóa việc cung cấp thông tin của chúng ta.”

Tư Nguyên nghe Giang Ảnh nói về ý tưởng kế hoạch của mình, cô ấy di chuyển chuột để xem chi tiết triển khai cụ thể mà Giang Ảnh viết trên máy tính, cũng như một số trường hợp từ các công ty tương tự.

“Về người dùng thì họ cũng xem khả năng lưu giữ và độ sôi nổi của những người dùng cũ, nội dung thì cũng tương tự.” Giang Ảnh nhìn xuống tiếp tục nói, “Về nội dung kế hoạch thì tớ muốn bàn bạc với cậu nhiều hơn một chút.”

Giang Ảnh lấy ra ý tưởng mà tự cô viết trên giấy và một số bản nháp liên quan đến thương hiệu về Lớp học Khải Tư.

“Tớ cũng đã xem qua tài khoản Weibo chính thức của Lớp học Khải Tư của chúng ta. Mặc dù trước đó nó đã được bảo trì liên tục, nhưng tớ sẽ thực hiện một số thay đổi đối với văn án và chủ đề. Cần phải làm nổi bật hơn nữa ý nghĩa chính về các sản phẩm của Lớp học Khải Tư của chúng ta. Sau đó tần suất cập nhật mới trên các bài báo trên các nền tảng xã hội cũng sẽ tăng lên.”

Tư Nguyên gật đầu hiểu ý, “Chúng tớ muốn biến Lớp học Khải Tư trở thành một trang web giáo dục toàn ngành, để mang đến cho nhiều người cơ hội học tập bình đẳng hơn.”

“Về hình thức giáo dục, tớ không muốn sử dụng hình thức học nhồi nhét truyền thống, mà sử dụng phương pháp tập trung vào trải nghiệm tốt hơn, cắt khóa học thành các video ngắn, giảm thiểu áp lực cho người học, sau đó sử dụng các bài tập ghép nối để tăng cường khả năng thực hành.”



“Để nhiều người càng dễ dàng tiếp thu kiến thức, đây là dự tính ban đầu của Lớp học Khải Tư của chúng ta.”

Giang Ảnh ghi lại tất cả những nội dung mà Tư Nguyên nói làm chủ đề cho văn án muốn tuyên truyền sau này, sau đó nói với Tư Nguyên về một số hoạt động mà cô muốn đưa vào kế hoạch. Hai người trao đổi rất nhiều ý tưởng và cách nghĩ, tạo nên một buổi sáng đầy tính thực tiễn.

Cuối cùng khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tư Nguyên hiển nhiên có chút kích động và hưng phấn, nắm lấy cánh tay Giang Ảnh lắc lắc, “Cậu quá chuyên nghiệp rồi, tớ thật sự đã mời không sai người.”

Bị cảm xúc của Tư Nguyên truyền đến, Giang Ảnh chỉ vào kế hoạch, xoa nắm tay, “Vậy thì tớ sẽ bắt tay vào làm theo những gì chúng ta đã nói hôm nay, thế nào?”

“Tớ hoàn toàn đồng ý. Bắt đầu từ hôm nay luôn đi.”

Dưới sự cổ vũ của Tư Nguyên, ngày hôm nay Giang Ảnh coi như là chính thức vào làm việc rồi.

Khi mọi người trong công ty đến gần như đông đủ, Tư Nguyên giới thiệu Giang Ảnh với mọi người.

Không khí của đội ngũ trẻ rất thoải mái và sôi nổi, nhìn thấy đồng nghiệp mới tham gia, mọi người ríu ra ríu rít trò chuyện một lúc.

Đội ngũ kỹ thuật của doanh nghiệp đặc biệt nhiệt tình. Khi Giang Ảnh đề cập rằng sau này có thể sẽ có lúc kết nối vấn đề số liệu với một số vấn đề mà họ gặp phải trong công việc, họ tất nhiên càng hào hứng hơn và tất cả đều biểu thị rằng có bất cứ vấn đề gì đều có thể đến hỏi bất cứ lúc nào.

Sự nhiệt tình của mọi người khiến cho Giang Ảnh ngoài cảm ơn ra còn cảm thấy có chút ngại ngùng.

Nhưng không đợi cô kịp định thần lại, thì các lập trình viên của công ty đã quay về trạng thái làm việc mà cơ bản là cách biệt với thế giới bên ngoài.

Cô vẫn còn đang sững sờ thì Tư Nguyên vỗ vào vai cô nói: “Đó là trạng thái bình thường rồi, làm quen rồi thì sẽ không thấy gì nữa.”



Cho dù có nói thế nào thì quá trình làm việc với Lớp học Khải Tư, Giang Ảnh cũng bắt đầu trong tình cảnh hỗn loạn như vậy.

Lớp học Khải Tư cũng không hẳn là một công ty mới thành lập, thị trường và người dùng tích lũy từ trước khiến cho công việc của Giang Ảnh được triển khai càng thuận lợi hơn.

Kế hoạch của Giang Ảnh theo hướng chung rất chính xác, ngoài việc có chút ngượng tay lúc đầu, thì nhịp độ và hiệu quả công việc của cô đều rất tốt, sau khi kết quả tỷ lệ chuyển đổi người dùng mới được công bố, mọi người đều tưng bừng vui nhộn và công nhận trình độ chuyên nghiệp của Giang Ảnh.

Trái tim luôn đề hồi hộp lo lắng của Giang Ảnh từ khi tới thành phố B cuối cùng cũng đã bình ổn lại, tâm thái thoải mái hơn, và tình trạng công việc của cô cũng được cải thiện lên một mức độ cao hơn.

Sau khi hoạt động trực tuyến có tiến triển tốt, cô đã lên kế hoạch cho rất nhiều hoạt động chủ đề ngoại tuyến, do vậy chi tiết của các hoạt động đều do cô tự tay thực hiện.

Nhìn thấy khối lượng công việc trong hoạt động, Tư Nguyên đã tuyển một trợ lý để phối hợp làm việc với Giang Ảnh.

Trợ lý là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, cô ấy có sự nhiệt huyết vô hạn và tràn đầy năng lượng với việc vận doanh các sản phẩm Internet, sau này Giang Ảnh sẽ như càng có thêm sức mạnh, có thể làm các công việc ở các lĩnh vực một cách dễ dàng hơn.

Khối lượng công việc cũng sẽ bớt đi một chút so với trước đây.

Lúc trước khi chưa có trợ lý đến, Giang Dĩnh bận đến nỗi chân không chạm đất, trong khoảng thời gian này, Trác Thành đã gửi tin nhắn cho cô mấy lần, đến ngày hôm sau cô mới có thời gian trả lời. Sau đó khi cô nhìn thấy tin Trác Thành trả lời lại thì đã là ngày hôm sau nữa rồi. Chứ đừng nói tới nội dung tin nhắc của Trác Thành như là có nhà hàng nào đó rất ngon muốn mời cô đi nếm thử.

Đợi đến khi cuối cùng có thời gian dùng bữa với Trác Thành thì cả hai đều thở dài, quả thật không dễ dàng gì.

Trác Thành đặc biệt đưa cô đi ăn vịt quay ở một nhà hàng được đánh giá cao, anh nói rằng cô làm việc vất vả quá rồi, khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài thì nên ăn nhiều thịt hơn một chút.



Thật ra cũng không khoa trương như vậy, chỉ là cô mới tiếp quản công việc không lâu, thì cũng khó tránh khỏi việc không thể nào buông bỏ mọi việc được, dù sao cũng phải có một quá trình điều chỉnh dần dần.

Đợi đến khi mùa thu thâm nhập vào thành phố B ngày càng sâu, Giang Ảnh đến thành phố B được hơn 3 tháng thì về cơ bản cô đã thích nghi với công việc và cuộc sống ở đây. Trợ lý mà công ty phái đến đã quản lý hoạt động rất có trật tự, việc quảng bá thị trường và tăng trưởng người dùng của Lớp học Khải Tư diễn ra khá tốt.

Giang Ảnh khá hài lòng với trạng thái hiện tại của mình.

Cô không ngờ rằng còn càng hài lòng hơn.

“Tớ thật sự không thể ngăn cản khi cơ hội đến.” Tư Nguyên chạy ra ngoài một lúc lâu, sau khi trở lại công ty đã chạy đến phòng làm việc của Giang Ảnh, ngồi phịch xuống sofa lắc đầu thở dài.

“Nhà đầu tư mà cậu liên hệ gần đây đã thương lượng xong chưa?” Giang Ảnh nghe thấy Tư Nguyên nói như vậy, ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng rực.

“Ặc… Cái đó thì chưa.”

Khóe miệng Giang Ảnh giật giật, ánh mắt ra hiệu Tư Nguyên đừng có mà thừa nước đục thả câu.

“Nhưng cũng gần tới thành công rồi.” Tư Nguyên nhanh chóng nói thêm, “Hội nghị thượng đỉnh Diễn đàn đầu tư sáng tạo của thành phố B diễn ra vào cuối tháng này, Lớp học Khải Tư của chúng ta được mời tham gia với tư cách là đại diện doanh nhân.”

“Do vậy có thể nói đây là sự khẳng định dành cho Lớp học Khải Tư của chúng ta.” Giang Ảnh nhẹ nhàng đáp lại.

“Chưa hết đâu.” Tư Nguyên phổ cập cho Giang Ảnh, “Hội nghị ngoài các doanh nhân thì còn có rất nhiều nhà đầu tư, hơn nữa bên tổ chức sẽ giúp dẫn dắt hai bên thảo luận.”

“Vậy đây không phải là…” Giang Ảnh đột nhiên gật đầu, “Chuột rơi vào trong chĩnh gạo, à không, doanh nhân rơi vào đống đầu tư rồi sao.”

Tư Nguyên vỗ đùi, “Cậu nói trúng điểm mấu chốt rồi.”

“Trước đây tớ cũng đã tiếp cận một vài nhà VC, nhưng chưa ai trong số họ quyết định đầu tư. Diễn đàn đầu tư sáng tạo lần này vừa hay gặp gỡ được thêm vài nhà đầu tư và trò chuyện với họ nhiều hơn.” Tư Nguyên càng nói càng hào hứng, “Và cậu biết không! Kể từ đó, các công ty mới thành lập được mời tham dự hội nghị về cơ bản đều mạnh như vũ bão, một khi bắt đầu thì không thể chỉnh lý được.”

“Thật sao?”

“Khoa học kĩ thuật Vấn Tinh cậu biết đó, năm ngoái bọn họ đã đi đó.”

Các tên nổi tiếng Khoa học kĩ thuật Vấn Tinh, Giang Ảnh quá biết, có thể nói là tên tuổi vang dội.

Các công ty công nghệ đã đổ bộ mạnh mẽ vào thị trường doanh nghiệp trong năm nay, các nhóm doanh nhân trẻ từ việc thành lập đế khi tiến vào thị trường nhanh đến đáng kinh ngạc.

Không ngờ hóa ra họ lại là các đại diện doanh nhân của Hội nghị thượng đỉnh các khóa trước.

“Vậy thì chúng ta…” Giang Ảnh hít một hơi thật sâu và mở to mắt nhìn về phía Tư Nguyên.

“Cơ hội thực sự tốt, và chúng ta có thể nắm lấy nó.” Tư Nguyên tự trấn tĩnh và giữ được phong thái mà CEO của một công ty hạt giống số một cần phải có. “Nhưng cũng đừng giữ tâm lý rằng sẽ có thể lên sàn trong năm tới, chúng ta cần ổn định tâm lý bình thường, tiếp cận nhiều hơn với vài nhà đầu tư, nói nhiều về điểm mạnh hơn một chút. Tiến độ sau này vẫn là ổn định một chút, tâm lý vững vàng, hoàn thành tốt dự án trong tầm tay blablablabla…”

“……”

Giang Ảnh gật đầu chân thành với Tư Nguyên và quyết định đi xem xét dữ liệu người dùng của ngày hôm nay. Nếu cô làm việc chăm chỉ hơn nữa, KPI cuối tháng sẽ tốt hơn, cô sẽ cố gắng duy trì một trái tim bình tĩnh như CEO của cô đã nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lúc Em Tới Có Mưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook