Lục Lạp Nhỏ Của Phong Đô Đại Đế
Chương 2: Mắt Chàng Đẹp Quá Đi
Celine Sen
16/06/2021
Từ ngày nàng ta cắm rễ ở Địa Môn Quan, không hôm nào là không ầm ĩ.
Quỷ sai sắp xếp buồng ngủ riêng cho nàng, nàng ta bá đạo nói: "Ta phải ngủ cùng phu quân của ta như lúc trước, người chàng rất thơm". Cũng may nàng rất hòa đồng, bị lũ quỷ dụ đánh bài cũng hào hứng đồng ý, cho nên lũ quỷ sai rất quý mến nàng, còn gọi nàng là Lục Lạp nhỏ.
Quỷ bếp nấu món gì, nàng ta cũng vỗ tay khen bà nấu ngon quá đi, làm quỷ bếp sướng như mở cờ, cho nàng rất nhiều món ngon. Sau đó, nàng sẽ cầm hết đồ ngon đem đến cho Phong Đô Đại Đế, tự hào khoe khoang như vừa làm việc nghĩa hiệp lắm, mà không hề hay biết đó vốn là đồ ăn dâng lên cho Phong Đô. Nghe nàng huênh hoang tự đắc, hắn đôi khi cũng không kìm được mà bật cười.
Tuy nhiên, nếu nàng ta chỉ ngoan ngoãn dạo chơi như lãng khách qua đường xin ở nhờ, hắn cũng có thể bao dung mà lờ đi. Đằng này, nàng ta không yên phận, liên tiếp quấy nhiễu hắn.
Phong Đô Đại Đế cao cao tại thượng của Địa Môn Quan, bỗng nhiên lại mọc ra một cái đuôi đeo bám theo mình. Đi theo thì cũng thôi đi, đằng này còn sờ sờ, nắn nắn, ôm ôm cọ cọ người hắn, dù hắn có dùng thuật pháp cản nàng ta lại gần, nàng ta đều tìm cách phá được.
Nàng ta là Thanh Anh lục lạp của mẹ hắn trao cho hắn, tuy không ngờ là nó lại hóa linh, nhưng nói đi nói lại nó vẫn là vật duy nhất hắn còn lại sau cái chết của mẹ, hắn căn bản không nỡ vứt, không thể vứt, nhưng ngày nào cũng có cái đuôi bám theo thật sự quá phiền hà!
Quỷ sư quỷ tổ thấy chúa chúng não nề nên đành mạn phép chỉ kế cho hắn. Ông ta nói, nàng ta tâm tính thánh thiện đơn thuần, chỉ cần cho nàng theo đi xem xử phạt, đừng nói là mười tám tầng, chỉ ngay tầng đầu tiên, có khi nàng đã khóc lóc ầm ĩ cuốn váy cút khỏi nơi đây rồi.
Chúa chúng thấy hợp lí, lấy làm hài lòng. Ngay hôm sau, Phong Đô liền dẫn theo Thanh Anh lục lạp theo mình xem xử phạt. Những tưởng sẽ dọa hết ba hồn chín vía của nàng ta, ngờ đâu, người bị dọa hết ba hồn chín vía lại chính là những tên quỷ sai ở Địa Ngục Môn và Phong Đô Đại Đế.
Đến Huyết Ô Trì, những oan hồn kêu gào thảm thiết ngập ngụa trong bể máu, nàng ta sáng mắt nói: "Màu đỏ đẹp quá đi, Tùy Phong, sau này kết hôn, ta cũng được mặc đồ đỏ như vậy"
Đến Thạch Ma Địa Ngục, thây người bị bàn đá mài nát, xương trắng thành tro, rồi lại phục hồi và lại bị mài nát, hình phạt đó như một vòng lặp để trừng trị những kẻ tham ô, hiếp đáp người khác trên dương gian. Lục lạp nhỏ hỏi: "Đây đều là do Tùy Phong làm sao?"
Hắn gật đầu đầy đắc ý: "Là ta đó, ghê gớm chứ?"
Ai ngờ nàng ta cười tán thưởng vỗ tay:" Tùy Phong giỏi quá, người chết bao nhiêu lần chàng cũng giúp họ hồi phục nguyên hình được. Có phu quân như vậy, sau này ta chẳng sợ gì nữa rồi"
Hắn: "...."
Đến Dầu Oa Địa Ngục, chảo dầu sùng sục sôi, quỷ sai ném thẳng những oan hồn vất vưởng xuống cho chúng bị dầu sôi nấu chín, đây là hình phạt cho những kẻ khi còn sống luôn trộm cắp, lừa gạt, phỉ báng người khác. Nhưng Phong Đô cảm thấy, những tiếng gầm gào căm phẫn rú lên từ oan hồn dưới chảo dầu sôi cũng không đáng sợ bằng câu nói của Lục Lạp nhỏ: "Mùi thịt chiên giòn thơm ngon quá đi~"
Thôi được. Phong Đô Đại Đế của cõi âm ty hoàn toàn bó tay bất lực. Hắn day day thái dương thầm nghĩ, trên dưới sáu cõi này, có lẽ không có ai kinh khủng được như nàng ta. Đúng là Lục Lạp thần hóa linh, câu từ và điệu cười nắc nẻ của nàng ta khiến hắn thật choáng váng đầu óc.
Quỷ sư quỷ tổ cũng không ngờ nổi điều này, thấy chúa chúng day thái dương, tên nào cũng âm thầm chuồn đi mất dạng. Phong Đô phất tay áo, thoáng chốc hắn và Lục Lạp nhỏ đã trở về Địa Môn Phủ.
Hôm nay thực là quá mệt rồi.
Lục Lạp thấy bộ dáng bất lực của người trước mặt, nàng tròn mắt nhìn, lo lắng hỏi: "Chàng sao thế, có phải đám oan hồn kia làm chàng buồn lòng không?"
Phong Đô mệt mỏi nhếch môi: "Kẻ phiền hà duy nhất là ngươi thì có"
"Ta không hề phiền hà, ta chỉ đi theo chàng mọi lúc mọi nơi thôi mà"
"Đó gọi là phiền hà" - Phong Đô nhàn nhã rót trà.
Lục Lạp nhỏ không chấp nhận câu nói đó, nàng dẩu môi: "Nguyệt Lữ Y từng dặn ta, phải luôn ở cạnh chàng, khiến chàng mạnh mẽ, vui vẻ, khiến lòng chàng luôn luôn sáng trong, thâm tâm luôn lương thiện"
Hắn miết ngón tay quanh miệng chén trà, cười nhạt: "Vậy xem ra đã khiến người thất vọng rồi"
Lục Lạp nhỏ nhấp nháy mắt: "Chàng tốt đẹp như vậy, sao lại khiến người thất vọng chứ"
Hắn nhìn vào chén trà, ánh mắt mơ hồ tựa lạc trong mộng cảnh, vừa thâm trầm vừa bi thương.
"Ta và anh trai từng đại náo Cửu Trùng Thiên, xé toạc phong ấn sáu cõi. Ta là Phong Đô Đại Đế của Địa Môn Quan, xử phạt hàng trăm ngàn oan hồn. Có người ta đẩy vào lục đạo luân hồi, có kẻ ta đánh vào hư vô, không bao giờ có thể siêu thoát. Ta nắm trong tay mệnh cách của trăm vạn sinh linh, nuốt trăm vạn tội lỗi. Suy đến cùng, ta không phải phán quan Địa Ngục, mà Địa Ngục chính là ta"
Đoạn hắn cười khổ sở: "Lương thiện ư? Đến trái tim ta cũng nhuốm đen cả rồi"
Dứt lời, hắn nâng chén trà lên uống cạn.
Lục Lạp nhỏ tâm tính đơn thuần, giống trẻ nhỏ, không hiểu được những bi thương cùng cực của người đời. Địa Môn Quan ngàn vạn năm bao bọc bởi bóng tối và sương mù, không phân rõ ngày đêm. Ánh nến leo lắt lặng lẽ hắt lên ánh mắt người đối diện, làm đôi mắt càng thêm thâm trầm. Lục Lạp nhỏ mắt đã hơi trùng xuống vì buồn ngủ, nhìn thấy vẻ đẹp diễm lệ của người đối diện, nàng mỉm cười hiền:
"Mắt chàng đẹp quá đi"
Phong Đô khẽ khựng lại, rõ ràng là lời nói trêu ghẹo hắn, nhưng hắn không thể thốt lên câu gì. Hắn nhớ khi còn bé, dưới ánh trăng lấp lánh, mẹ hắn cũng ôm hắn vào trong lòng, bảo rằng "mắt con đẹp quá đi". Sau này, kinh qua ngàn vạn mĩ cảnh nhân gian, hắn cũng không thể tìm được nụ cười nào bình yên như vậy nữa.
Sự xuất hiện của Lục Lạp khiến những kí ức xa xưa quay về, làm hắn đau khổ. Những kí ức đó không buồn bã, ngược lại còn rất tươi đẹp, nhưng cũng bởi vì quá đẹp, nên hắn không muốn nhớ đến nữa. Người trao cho hắn yêu thương cũng đã đi xa từ rất lâu rồi. Quay đầu lại, chẳng nhìn thấy cố nhân, chỉ có U Minh vạn năm tăm tối. Trầm mặc một lúc, người trước mắt hắn đã mắt nhắm mắt mở:
"Thanh Anh buồn ngủ rồi" - Lục Lạp nhỏ vươn vai ngáp.
Phong Đô không nhìn nàng, chỉ phẩy phẩy tay: "Mau, đi ngủ mau đi, ngươi làm ta đau đầu quá rồi"
"Dạ" - Ngoan ngoãn đáp xong, Lục Lạp nhỏ tung tẩy chạy thẳng vào buồng ngủ của Phong Đô Đại Đế, nàng thản nhiên lật chăn, lăn vào, sau đó...thật sự...ngủ...
Chứng kiến sự tự nhiên như ruồi của nàng ta, Phong Đô chau mày: "Cút đến chỗ của ngươi mà ngủ"
Người trong chăn không chút động tĩnh.
Hắn vẫn kiên nhẫn nói: "Dậy mau, đây là buồng của ta"
Không một lời hồi âm.
Phong Đô lấy chân khều khều người trên giường, đáp lại hắn là một tiếng ngáy dài...
Hắn cảm thấy cái đêm hắn rạch nát phong ấn sáu cõi, có lẽ cũng không bất lực như lúc này.
Đêm đó chúng quỷ sai cõi âm ty cả kinh, vì vị chúa cao cao tại thượng của chúng bỗng nhiên tới Nhất Điện Diêm Phủ, ung dung ngồi xuống rồi lặng lẽ ngủ trên bàn làm việc.
Quỷ sai sắp xếp buồng ngủ riêng cho nàng, nàng ta bá đạo nói: "Ta phải ngủ cùng phu quân của ta như lúc trước, người chàng rất thơm". Cũng may nàng rất hòa đồng, bị lũ quỷ dụ đánh bài cũng hào hứng đồng ý, cho nên lũ quỷ sai rất quý mến nàng, còn gọi nàng là Lục Lạp nhỏ.
Quỷ bếp nấu món gì, nàng ta cũng vỗ tay khen bà nấu ngon quá đi, làm quỷ bếp sướng như mở cờ, cho nàng rất nhiều món ngon. Sau đó, nàng sẽ cầm hết đồ ngon đem đến cho Phong Đô Đại Đế, tự hào khoe khoang như vừa làm việc nghĩa hiệp lắm, mà không hề hay biết đó vốn là đồ ăn dâng lên cho Phong Đô. Nghe nàng huênh hoang tự đắc, hắn đôi khi cũng không kìm được mà bật cười.
Tuy nhiên, nếu nàng ta chỉ ngoan ngoãn dạo chơi như lãng khách qua đường xin ở nhờ, hắn cũng có thể bao dung mà lờ đi. Đằng này, nàng ta không yên phận, liên tiếp quấy nhiễu hắn.
Phong Đô Đại Đế cao cao tại thượng của Địa Môn Quan, bỗng nhiên lại mọc ra một cái đuôi đeo bám theo mình. Đi theo thì cũng thôi đi, đằng này còn sờ sờ, nắn nắn, ôm ôm cọ cọ người hắn, dù hắn có dùng thuật pháp cản nàng ta lại gần, nàng ta đều tìm cách phá được.
Nàng ta là Thanh Anh lục lạp của mẹ hắn trao cho hắn, tuy không ngờ là nó lại hóa linh, nhưng nói đi nói lại nó vẫn là vật duy nhất hắn còn lại sau cái chết của mẹ, hắn căn bản không nỡ vứt, không thể vứt, nhưng ngày nào cũng có cái đuôi bám theo thật sự quá phiền hà!
Quỷ sư quỷ tổ thấy chúa chúng não nề nên đành mạn phép chỉ kế cho hắn. Ông ta nói, nàng ta tâm tính thánh thiện đơn thuần, chỉ cần cho nàng theo đi xem xử phạt, đừng nói là mười tám tầng, chỉ ngay tầng đầu tiên, có khi nàng đã khóc lóc ầm ĩ cuốn váy cút khỏi nơi đây rồi.
Chúa chúng thấy hợp lí, lấy làm hài lòng. Ngay hôm sau, Phong Đô liền dẫn theo Thanh Anh lục lạp theo mình xem xử phạt. Những tưởng sẽ dọa hết ba hồn chín vía của nàng ta, ngờ đâu, người bị dọa hết ba hồn chín vía lại chính là những tên quỷ sai ở Địa Ngục Môn và Phong Đô Đại Đế.
Đến Huyết Ô Trì, những oan hồn kêu gào thảm thiết ngập ngụa trong bể máu, nàng ta sáng mắt nói: "Màu đỏ đẹp quá đi, Tùy Phong, sau này kết hôn, ta cũng được mặc đồ đỏ như vậy"
Đến Thạch Ma Địa Ngục, thây người bị bàn đá mài nát, xương trắng thành tro, rồi lại phục hồi và lại bị mài nát, hình phạt đó như một vòng lặp để trừng trị những kẻ tham ô, hiếp đáp người khác trên dương gian. Lục lạp nhỏ hỏi: "Đây đều là do Tùy Phong làm sao?"
Hắn gật đầu đầy đắc ý: "Là ta đó, ghê gớm chứ?"
Ai ngờ nàng ta cười tán thưởng vỗ tay:" Tùy Phong giỏi quá, người chết bao nhiêu lần chàng cũng giúp họ hồi phục nguyên hình được. Có phu quân như vậy, sau này ta chẳng sợ gì nữa rồi"
Hắn: "...."
Đến Dầu Oa Địa Ngục, chảo dầu sùng sục sôi, quỷ sai ném thẳng những oan hồn vất vưởng xuống cho chúng bị dầu sôi nấu chín, đây là hình phạt cho những kẻ khi còn sống luôn trộm cắp, lừa gạt, phỉ báng người khác. Nhưng Phong Đô cảm thấy, những tiếng gầm gào căm phẫn rú lên từ oan hồn dưới chảo dầu sôi cũng không đáng sợ bằng câu nói của Lục Lạp nhỏ: "Mùi thịt chiên giòn thơm ngon quá đi~"
Thôi được. Phong Đô Đại Đế của cõi âm ty hoàn toàn bó tay bất lực. Hắn day day thái dương thầm nghĩ, trên dưới sáu cõi này, có lẽ không có ai kinh khủng được như nàng ta. Đúng là Lục Lạp thần hóa linh, câu từ và điệu cười nắc nẻ của nàng ta khiến hắn thật choáng váng đầu óc.
Quỷ sư quỷ tổ cũng không ngờ nổi điều này, thấy chúa chúng day thái dương, tên nào cũng âm thầm chuồn đi mất dạng. Phong Đô phất tay áo, thoáng chốc hắn và Lục Lạp nhỏ đã trở về Địa Môn Phủ.
Hôm nay thực là quá mệt rồi.
Lục Lạp thấy bộ dáng bất lực của người trước mặt, nàng tròn mắt nhìn, lo lắng hỏi: "Chàng sao thế, có phải đám oan hồn kia làm chàng buồn lòng không?"
Phong Đô mệt mỏi nhếch môi: "Kẻ phiền hà duy nhất là ngươi thì có"
"Ta không hề phiền hà, ta chỉ đi theo chàng mọi lúc mọi nơi thôi mà"
"Đó gọi là phiền hà" - Phong Đô nhàn nhã rót trà.
Lục Lạp nhỏ không chấp nhận câu nói đó, nàng dẩu môi: "Nguyệt Lữ Y từng dặn ta, phải luôn ở cạnh chàng, khiến chàng mạnh mẽ, vui vẻ, khiến lòng chàng luôn luôn sáng trong, thâm tâm luôn lương thiện"
Hắn miết ngón tay quanh miệng chén trà, cười nhạt: "Vậy xem ra đã khiến người thất vọng rồi"
Lục Lạp nhỏ nhấp nháy mắt: "Chàng tốt đẹp như vậy, sao lại khiến người thất vọng chứ"
Hắn nhìn vào chén trà, ánh mắt mơ hồ tựa lạc trong mộng cảnh, vừa thâm trầm vừa bi thương.
"Ta và anh trai từng đại náo Cửu Trùng Thiên, xé toạc phong ấn sáu cõi. Ta là Phong Đô Đại Đế của Địa Môn Quan, xử phạt hàng trăm ngàn oan hồn. Có người ta đẩy vào lục đạo luân hồi, có kẻ ta đánh vào hư vô, không bao giờ có thể siêu thoát. Ta nắm trong tay mệnh cách của trăm vạn sinh linh, nuốt trăm vạn tội lỗi. Suy đến cùng, ta không phải phán quan Địa Ngục, mà Địa Ngục chính là ta"
Đoạn hắn cười khổ sở: "Lương thiện ư? Đến trái tim ta cũng nhuốm đen cả rồi"
Dứt lời, hắn nâng chén trà lên uống cạn.
Lục Lạp nhỏ tâm tính đơn thuần, giống trẻ nhỏ, không hiểu được những bi thương cùng cực của người đời. Địa Môn Quan ngàn vạn năm bao bọc bởi bóng tối và sương mù, không phân rõ ngày đêm. Ánh nến leo lắt lặng lẽ hắt lên ánh mắt người đối diện, làm đôi mắt càng thêm thâm trầm. Lục Lạp nhỏ mắt đã hơi trùng xuống vì buồn ngủ, nhìn thấy vẻ đẹp diễm lệ của người đối diện, nàng mỉm cười hiền:
"Mắt chàng đẹp quá đi"
Phong Đô khẽ khựng lại, rõ ràng là lời nói trêu ghẹo hắn, nhưng hắn không thể thốt lên câu gì. Hắn nhớ khi còn bé, dưới ánh trăng lấp lánh, mẹ hắn cũng ôm hắn vào trong lòng, bảo rằng "mắt con đẹp quá đi". Sau này, kinh qua ngàn vạn mĩ cảnh nhân gian, hắn cũng không thể tìm được nụ cười nào bình yên như vậy nữa.
Sự xuất hiện của Lục Lạp khiến những kí ức xa xưa quay về, làm hắn đau khổ. Những kí ức đó không buồn bã, ngược lại còn rất tươi đẹp, nhưng cũng bởi vì quá đẹp, nên hắn không muốn nhớ đến nữa. Người trao cho hắn yêu thương cũng đã đi xa từ rất lâu rồi. Quay đầu lại, chẳng nhìn thấy cố nhân, chỉ có U Minh vạn năm tăm tối. Trầm mặc một lúc, người trước mắt hắn đã mắt nhắm mắt mở:
"Thanh Anh buồn ngủ rồi" - Lục Lạp nhỏ vươn vai ngáp.
Phong Đô không nhìn nàng, chỉ phẩy phẩy tay: "Mau, đi ngủ mau đi, ngươi làm ta đau đầu quá rồi"
"Dạ" - Ngoan ngoãn đáp xong, Lục Lạp nhỏ tung tẩy chạy thẳng vào buồng ngủ của Phong Đô Đại Đế, nàng thản nhiên lật chăn, lăn vào, sau đó...thật sự...ngủ...
Chứng kiến sự tự nhiên như ruồi của nàng ta, Phong Đô chau mày: "Cút đến chỗ của ngươi mà ngủ"
Người trong chăn không chút động tĩnh.
Hắn vẫn kiên nhẫn nói: "Dậy mau, đây là buồng của ta"
Không một lời hồi âm.
Phong Đô lấy chân khều khều người trên giường, đáp lại hắn là một tiếng ngáy dài...
Hắn cảm thấy cái đêm hắn rạch nát phong ấn sáu cõi, có lẽ cũng không bất lực như lúc này.
Đêm đó chúng quỷ sai cõi âm ty cả kinh, vì vị chúa cao cao tại thượng của chúng bỗng nhiên tới Nhất Điện Diêm Phủ, ung dung ngồi xuống rồi lặng lẽ ngủ trên bàn làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.