Chương 167: Đại kết cục (Hạ) 3
Đào Y
25/12/2016
"Tử Mạt, nghe nói
công chúa giả tự sát à? Rốt xảy ra cuộc chuyện gì vậy?" Diệp Nhất Đóa
biết được chuyện này từ trong miệng Bùi Dực, lúc này cô liền lo lắng cho Cố Tử Mạt, cúp điện thoại của Bùi Dực, lập tức gọi điện cho Cố Tử Mạt.
Cố Tử Mạt vò vò tóc, trầm ngâm một chút, nói đơn giản, "Mình cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, Lục Duật Kiêu nhận được điện thoại của bệnh viện, chỉ nói Lâm Yên Nhiên tự sát, anh ấy đã đến bệnh viện rồi, mình ở nhà chờ anh ấy."
Diệp Nhất Đóa vừa nghe xong, vội nói, "Sao cậu dám để Lục Duật Kiêu một mình ở chung với Lâm Yên Nhiên! Cậu ấy, lòng dạ quá lớn, nếu là mình, liền đi cùng theo, nhìn nhìn kết quả một chút, không chừng lại giả vờ tự sát, loại phụ nữ mảnh mai này, thích dùng loại thủ đoạn này nhất để hấp dẫn sự chú ý của đàn ông."
"Có vẻ rất nghiêm trọng, không giống như là giả."
Diệp Nhất Đóa bĩu môi, "Được rồi, xem như mình ác ý khuyến khích cô ta, mình hiểu lầm cô ta, vậy cậu định làm như thế nào? Mình lại nghe được không ít tin tức xấu, bây giờ mình thật sự lo lắng cho bản thân đấy."
"Tin tức xấu? Cậu lo lắng cho bản thân?" Cố Tử Mạt nghe câu nói đau buồn của Diệp Nhất Đóa, có chút nắm không được đầu mối.
"Đúng vậy đấy, bây giờ mình thật sự lo lắng cho bản thân, lo cho lễ phục phù dâu của mình, lo cho danh tiếng làm phù dâu của mình, mình nghe Bùi Dực nói, Lâm Yên Nhiên tự sát lập tức kinh động đến Lục Hoài Nam, Lục Hoài Nam muốn về nước nhìn một chút. Lục Hoài Nam vừa tới, cậu có lắm chuyện xấu tai tiếng vậy, chẳng phải rất dễ bị Lục Hoài Nam nghe được à." Diệp Nhất Đóa vô cùng lo lắng.
Trong lòng Cố Tử Mạt dâng lên một cơn rùng mình, nặng nề nhẹ giọng nói, "Có lẽ vậy."
Lâm Yên Nhiên tự sát, một hòn đá ném trúng hai con chim, chẳng những gọi được Lục Duật Kiêu trở về, còn gọi cả Lục Hoài Nam về nước.
Những tin tức kia của cô, không ảnh hưởng tới Lục Hoài Nam ở nước Mỹ xa xôi kia, nhưng Lục Hoài Nam đến nơi này, thì không giống nhau, sớm muộn gì tin đồn cũng sẽ truyền đế trong tai Lục Hoài Nam.
Diệp Nhất Đóa yên lặng một hồi lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của cô, "Mình chỉ sợ, Lục Hoài Nam thương Lâm Yên Nhiên như vậy, lại nghe nói cậu không chịu nổi như vậy, trong cơn tức giận, sẽ để Lục Duật Kiêu cưới Lâm Yên Nhiên, đến lúc đó chú rễ trong hôn lễ không thay đổi, cô dâu lại đổi người. Cái cô Lâm Yên Nhiên này, ma lực thật đúng là lớn, cũng bởi vì lớn lên có gương mặt giống mối tình đầu của Lục Hoài Nam, liền thắng nhiều như vậy!" Cuối cùng, trong giọng Diệp Nhất Đóa, tràn đầy giận dữ.
Cố Tử Mạt nghe được, hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Thật sự nghiêm trọng như thế à, mình tin tưởng Lục Duật Kiêu."
Mà hiển nhiên trong lòng Diệp Nhất Đóa có bất bình, nói chuyện cũng không e dè, "Lâm Yên Nhiên chính là trâu bò, bằng một gương mặt là có thể đi khắp thiên hạ. Ngay cả người vợ thứ hai của Lục Hoài Nam, cũng chính là Mạnh Nhị đã nói, nếu Lục Hoài Nam trẻ lại hai mươi tuổi, không khéo thật sự sẽ lấy Lâm Yên Nhiên vào cửa!"
Nói được nửa câu, Diệp Nhất Đóa mới biết mình nói quá không có tiết chế, bả thân vừa rồi, quả thật năng lượng tràn đầy, liền vội vàng lật lọng nói nói: "Tử Mạt, cậu không phải lo lắng, người chính vô địch, tình yêu đích thực sẽ không bị đánh bại, chỉ cần hai người yêu nhau, sẽ không có gì có thể đánh ngã hai người."
Cố Tử Mạt không bởi vì câu nói kế tiếp của Diệp Nhất Đóa mà thở phào nhẹ nhõm, ngược lại tâm trạng càng trở nên nặng nề.
Cúp điện thoại, cô suy nghĩ một chút, đơn giản thu dọn một chút đồ, liền ra khỏi cửa.
...
Trong căn phòng hẻo lánh, Cố Tử Mạt trơ mắt nhìn, một người đàn ông cao gầy mặc áo bó sát, đi qua bên cạnh cô.
Người đàn ông này, hình như trời sinh bí mật mang theo hơi thở âm trầm rét lạnh, chỉ cần là chỗ hắn đi qua, thì không chỗ nào là không làm cho người ta rụt người lại.
Cố Tử Mạt ban đầu định tới tìm Tần Khôn, chỉ là không nghĩ, dưới sự hướng dẫn của cả đám người ở Thanh bang, cô từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy nửa bóng dáng của Tần Khôn.
Mà cái ghế vốn nên thuộc về Tần Khôn kia, bị người đàn ông mặc quần áo bó sát màu đen này chiếm lấy.
Con ngươi của cô co rụt lại, mở miệng, "Tôi muốn gặp Tần Khôn, anh là ai?"
Người đàn ông mặc quần áo bó sát cao gầy kia cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu, dùng bàn tay đeo găng tay da màu đen vuốt ve cái ghế hết lần này đến lần khác, giống như vật báu vậy.
Cố Tử Mạt không thấy rõ mặt của hắn, lại nhớ một thân hình như vậy, lần trước Tần Khôn xuất hiện ở trong nhà Đại Xuyến, lúc đàm người này đi, người đàn ông cao thủ mặc quần áo bó sát này, cũng ở trong đó.
Chẳng lẽ là — mưu quyền soán vị?!
Cô vừa có đầu mối, liền nghe được người đàn ông này mở miệng, "Người cô muốn tìm, đã chết!"
Cô nghe tin bất ngờ, sợ tới mức lùi về phía sau một bước, con mắt nheo chặt, hỏi, "Là anh làm? Vì vị trí này!"
Người đàn ông hừ lạnh, chợt ngẩng đầu, "Vị trí này, vốn chính là của tôi."
"Anh —" Cô nghĩ đến cái gì, đang muốn mở miệng, nhưng bởi vì thấy rõ gương mặt của người đàn ông này, bỗng dưng hoảng sợ kêu lên một tiếng, "A —"
Người đàn ông hung ác nham hiểm trước mắt này, quá gầy, làm nổi bật nhọn lồi không giống với người thường, khuôn mặt càng lộ vẻ vô cùng dữ tợn, đáng sợ hơn là, trên mặt của hắn, rõ ràng có dấu vết bị bỏng.
Cơ hồ là cùng lúc đó, cô cũng đã 100% xác nhận, người đàn ông này, chính là quái vật trong miệng Bùi Dực — Lục Minh Hàn.
"Anh lại có thể diệt trừ Tần Khôn." Cô khẩn trương che miệng.
"Đúng vậy, ngoài dự liệu của cô đúng không, để cho cô thất vọng rồi." Lục Minh Hàn hung ác nham hiểm mở miệng, hắn vừa nói, vừa cởi găng tay da trên tay mình.
Trong tầm mắt của cô xuất hiện bàn tay bị bỏng của hắn, cô sợ hãi vội vàng quay mặt đi.
Người đàn ông lại đứng lên, tiến tới gần trước mặt cô, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt của cô, "Cô đây là vì Lục Duật Kiêu mà đến, thật đúng là cảm động quá, chỉ tiếc, Tần Khôn đã bị tôi trước một bước hoàn toàn diệt trừ, bất kể cô làm gì, cũng không thể thuyết phục được Tần Khôn đứng ở bên các cô, bởi vì — người chết không có cách nào đứng thành hàng!"
Cảm giác thô ráp, từ bên má cô truyền tới, toàn thân của cô cũng run rẩy, còn nguyên nhân vì chữ “Chết” trong miệng của hắn, trái tim của cô đột nhiên buộc chặt lại, thần kinh toàn thân đều run rẩy .
Cô hoảng hốt quay mặt đi, lùi về phía sau một bước, cố gắng làm bản thân trấn tĩnh nói, "Tôi không biết anh đang nói cái gì! Tôi chỉ tới tìm Tần Khôn, muốn nói cho ông ta, tôi đã thực hiện ước định ban đầu, không thiếu gì ông ta nữa."
"À —" Người đàn ông lạnh lẽo chê cười, "Tính tình còn rất cứng đầu, không thừa nhận đúng không? Làm chuyện tốt bất lưu danh, thật tốt, chỉ là, Lục Duật Kiêu có biết cô tốt như vậy không? Anh ta bị lừa còn chẳng hay biết gì ấy, đừng sợ đừng sợ, tôi đã thông báo cho anh ta."
"Khốn kiếp! Anh —" Cô thật sự sợ.
Cô căn bản không nghĩ tới, mình tự chủ trương, một người một ngựa đến tìm Tần Khôn, lại có thể làm Lục Duật Kiêu chọc tới phiền phức lớn như vậy!
Cô chỉ muốn giúp anh, khi cô nghe được anh và Bùi Dực bàn bạc về Tần Khôn, cô đã sớm có ý nghĩ đến tìm Tần Khôn.
Cô và Tần Khôn từng có mấy lần giao chiến, tự nhiên hiểu người như Tần Khôn, cô mà nói với Tần Khôn, ít nhất nắm chắc 40%, nhưng cô thật sự không nghĩ tới, Lục Minh Hàn lại ngoan tuyệt “Giết”, liền dễ dàng xóa sạch 40% này.
"Đừng nóng vội, tôi cho anh ta đi vào." Nói xong, người đàn ông cười âm hiểm, hai tay của anh vỗ vỗ, cửa chính liền mở ra.
Có ánh sáng chiếu rọi vào, ánh sáng bất chợt, đâm vào ánh mắt của cô phát đau, cô híp híp mắt, chờ tỉnh lại, chỉ thấy Lục Duật Kiêu rảo bước đi tới.
"Trở về với anh." Anh đi đến trước mặt cô, nắm cánh tay của cô.
"Anh trai, đã lâu không gặp rồi, em mời anh đến, sao anh chào hỏi với em chứ?" Lục Minh Hàn ở bên, âm dương quái khí mở miệng.
Cằm Lục Duật Kiêu kéo căng, lạnh nhạt nói, "Cậu giết mọi người không báo trước, tôi cần gì phải chào hỏi cậu."
Lục Minh Hàn không nói gì tiếp, mà chậm rãi mang găng tay lên lần nữa, hắn vừa đeo găng tay của mình, vừa đi vòng quanh Cố Tử Mạt và Lục Duật Kiêu, đợi đến khi đi tới bên kia Cố Tử Mạt, mới dừng lại.
Đôi môi dữ tợn ghé sát vào tai Cố Tử Mạt, giọng nói mang ý cười, "Năm đó cô có nghị lực lớn như thế nào, có thể chống cự được thuốc nhiệt tình từ trên giường anh ta leo xuống! Ha ha, mạng cô tốt, số anh ta cũng tốt, nếu năm đó cô không leo xuống, hai người đã không thành vợ chồng được rồi. Tôi muốn hủy diệt chút tốt đẹp cuối cùng của Lục Minh Tuyên như vậy, sao cô cũng không cho tôi cơ hội! Ngoan ngoan!"
Cố Tử Mạt bởi vì lời nói của hắn, cả người lại run rẩy, cô cắn răng, trả lời, "Tôi không có kinh nghiệm gì truyền cho anh, tôi chỉ nhớ, lúc đó ý chí của tôi rất kiên định, kiên định đến mức ngay cả thuốc cũng không có cách nào khống chế tôi."
Hai hàm răng trên dưới đều đang đánh nhau, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì phẫn hận.
Người đàn ông âm trầm này, quá mức đáng sợ, so với Lục Duật Kiêu, hoàn toàn thuộc về hai thái cực.
Lục Duật Kiêu ở bên cạnh, lạnh nhạt nói, "Lục Minh Hàn, cậu có bản lĩnh, thì nhằm vào tôi, đừng cả ngày đùa bỡn mấy âm mưu nhỏ này, ức hiếp một phụ nữ."
Lục Minh Hàn cũng không cam chịu yếu thế, "À, không phải tôi bắt nạt phụ nữ, mà là đang bắt nạt phụ nữ của anh. Không phải anh đã sớm biết sao, mục đích tôi đối phó với anh, chính là để hủy diệt anh, hoàn toàn hủy diệt, ha ha, sự hủy diệt của anh bắt đàu tốt đẹp, anh và Cố Tử Mạt nhớ đến công viên Duyên Hải đó, vậy tôi đây giúp anh hủy diệt cô ta, anh muốn thừa kế nhà họ Lục, vậy tôi đây tiếp tục đấu với anh. Anh hết cách rồi, anh đối với tôi một chút biện pháp cũng không có, đây là mẹ con các người thiếu nợ tôi!"
"Cậu thật sự không có thuốc nào cứu được!"
"Anh nói đúng rồi, đúng là không có thuốc có thể trị cho tôi, anh nhìn vết bỏng trên mặt tôi đi, vết sẹo rất nặng rất nặng, đã không có cách nào chữa khỏi rồi."
Cố Tử Mạt ở một bên nghe hai anh em bọn họ đối thoại, lông măng trên người dựng đứng, cô đột nhiên túm lấy cánh tay Lục Duật Kiêu, nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi, chúng ta đi."
Nơi này âm u lạnh lẽo khác thường, làm cho cô từng giây từng phút đều không thể ở lại.
Cô sợ, sợ Lục Duật Kiêu rơi vào thế bất lợi, sợ cô liên lụy anh.
Lục Minh Hàn sao có thể để cho bọn họ đi, cười âm hiểm nói: "A, muốn đi cũng được, trước khi đi, chúng ta phải có hiệp định. Anh trai, sau khi anh ra ngoài, cũng không thể thu thập chứng cớ cho cha đấy! Nếu không, tôi không thể bảo đảm danh dự của vợ anh và người thân được an toàn."
"..." Sắc mặt Lục Duật Kiêu lạnh lẽo, hết sức ẩn nhẫn.
Lục Minh Hàn thấy anh như vậy, càng liều lĩnh đắc ý, hắn tiếp tục nói, "Chỗ này của tôi có băng ghi âm giao dịch của vợ anh với Thanh bang, anh nói xem, một khi những đoạn ghi âm này bị tiết lộ ra ngoài, ai sẽ bị tổn thương nghiêm trọng nhất?"
"Đồ điên!" Cố Tử Mạt nghe, quả thật không thể nhẫn nhịn, "Anh thật sự là đồ điên, Lục Minh Hàn, anh vẫn còn là người chứ, anh hèn hạ vô sỉ, anh đồ làm bậy!"
Lục Minh Hàn bị cô mắng, lại càng cười vui vẻ hơn, "Quân tử đánh không lại tiểu nhân độc ác, tôi không biết xấu hổ, tôi hèn hạ vô sỉ, tôi làm việc không hề có nguyên tắc, tôi không có nhược điểm, cho nên tôi nhất định phải thắng."
Lục Duật Kiêu kéo tay Cố Tử Mạt, "Tôi đồng ý." Việc đã đến nước này, anh đã không còn lựa chọn nào khác.
Cô lại không chịu đi, khó khăn lắc đầu với anh, "Đừng đồng ý, em làm, một mình em gánh chịu..."
"Không được!" Nhận được, là một câu cự tuyệt của anh.
...
*
Bầu trời trong xanh như được gột sạch, ánh mặt trời sáng lạn đang chiếu xống từ giữa khe hở của tán lá thông dầy đặc, tạo thành từng chùm ánh sáng nhỏ, chiếu lên đám sương mỏng bồng bềnh trong không chung soáng choang.
Cố Tử Mạt lại không nghĩ tới, ở trong thời tiết tốt như vậy, cả người cô cũng có thể toát mồ hôi lạnh.
Lục Duật Kiêu nắm tay trái của cô, trên mặt cũng không có vẻ nặng nề như trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn an ủi cô nói, "Đừng sợ, chuyện vừa nãy đã qua rồi, em xem, thời tiết bên ngoài rất tốt."
Cô lắc đầu, "Vốn anh có một cơ hội rất tốt, đáng tiếc vì em, anh chỉ có thể..."
Anh ngắt lời cô, "Đây là lựa chọn của anh, em chỉ cần nghe theo là được rồi, không nên nghĩ bậy bạ, ngược lại en... Sao em lại tới tìm Tần Khôn, có phải em nghe được cuộc nói chuyện của anh với Bùi Dực không!" Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước của cô, không hề chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua dao động trong ánh mắt cô, bị cô lừa mà cho qua.
Cô thấy anh vẫn nhìn cô, cô không có cách nào nói láo dưới mí mắt của anh, liền cúi đầu thật thấp, coi như ngầm thừa nhận.
Lục Duật Kiêu thấy cô ngầm thừa nhận, lại không đành lòng trách móc nặng nề cô, đôi tay không nhịn được nâng mặt của cô lên, tinh tế hôn cánh môi của cô, nói: "Tử Mạt, cám ơn em, anh rất cảm động." Vợ của anh, vì để tránh cho anh tiếp xúc với Hắc bang, một mình dính vào nguy hiểm, làm cho anh ngoại trừ cảm ơn, thì không biết nên nói gì cho phải.
Cô lại áy náy không chịu nổi, vì sự lỗ mãng của cô, làm hại anh đánh mất một lần thời cơ, biến khéo thành vụng*, làm liên lụy tới anh.
*Biến khéo thành vụng: Tương tự câu chữa lợn lành thành lợn què
Cô thắm thiết ôm cổ anh, hôn trả lại anh, ghé vào tai anh khẽ nói, "Em yêu anh."
Quá mức bất ngờ, anh cơ hồ là không kịp làm ra phòng ngự, đầu tiên là anh sợ run lên, ngay sau đó bên môi gợn lên một nụ cười thật sâu, hôn lên khóe miệng cô, trả lời, "Anh cũng yêu em."
Ngọt ngào như vậy, người yêu không biết mệt mỏi.
Một trận ngọt ngào qua đi, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, khó xử cau mày, "Tử Mạt, có lẽ Yên Nhiên đã tỉnh, anh cần phải chạy về."
Cô hiểu ý của anh, "Vậy anh đi đi, tự em về nhà, ở nhà chờ anh, hơn nữa em cam đoan với anh, em sẽ không làm loạn nữa."
"Được, chờ anh." Anh ấn xuống trán cô một cái hôn, lúc này mới rời đi.
Lúc đến bệnh viện, Bùi Dực đang hút thuốc lá trong hành lang, thấy anh xuất hiện, vội vàng tiến lên, báo cáo với anh, "Sau khi Lâm Yên Nhiên tỉnh lại không nhìn thấy anh, cũng hề hề ầm ĩ chút nào, giống như trước khi nói chuyện với anh, vẫn luôn lẳng lặng ngẩn người, anh vào xem một chút đi."
"Ừ, tôi vào trước." Anh chạy tới phòng bệnh của Lâm Yên Nhiên, nửa đường lại quay lại, hỏi cậu, "Ngày mai mấy giờ cha tôi tới."
"Sao anh lại quan tâm tới chuyện này, anh muốn mang Cố Tử Mạt qua? Anh Kiêu, chuyện này anh nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày mai Mạnh Nhị cũng tới, anh nhẫn tâm nhìn Cố Tử Mạt đồng thời chịu tàn phá của hai người này?" Nói xong, Bùi Dực còn khoa trương làm một động tác ‘Mạnh tay bẻ hoa’.
Lục Duật Kiêu nhíu mày, trong con mắt đen như mực có dấu vết xẹt qua, không nói gì tiếp, lại xoay người đi.
Lâm Yên Nhiên như Bùi Dực nó, vẫn luôn ngẩn người, trong mắt vô hồn, cả người không một chút sức sống.
Anh thấy cô như vậy, có đau lòng nói không ra, chỉ là đến hiện giờ, anh không có cách nào hứa hẹn gì với cô cả.
Chỉ có thể an ủi cô nói, "Ngày mai cha và dì Mạnh sẽ đến thăm em, em gặp được bọn họ, có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn chút."
Lâm Yên Nhiên nhắm mắt, lắc đầu với anh một cái.
Anh đã không còn lời nào để nói, chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn cô.
Một lát sau, Lâm Yên Nhiên mới chậm rãi mở mắt, sờ bàn tay anh đặt trên giường, hỏi, "Anh đừng đi, hôm nay ở đây với em, đừng gạt em nữa, được không?"
Anh không tiếng động gật đầu một cái, đồng ý yêu cầu của cô.
Lần ngồi xuống này, chính là suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, anh cùng cô dùng bữa sáng xong, liền ra sân bay đón máy bay.
Lúc anh vừa tới sân bay, máy bay của Lục Hoài Nam và Mạnh Nhị cũng đã hạ cánh, Lục Duật Kiêu đứng ở lối ra đón ông, lập tức thấy được người cha mặc dù đã qua tuổi trung niên những vẫn anh khí bừng bừng, bởi vì hàng năm được bảo dưỡng, thậm chí không có một sợi tóc trắng, đi trong đám người cũng có vẻ vô cùng xuất sắc.
Mà bên cạnh Lục Hoài Nam, là một người phụ nữ mặt mũi thanh lệ — Mạnh Nhị.
Lục Duật Kiêu thấy Mạnh Nhị, trong lòng cảm thấy buồn phiền, nhưng vẫn kiêng dè gì đó, đi lên phía trước, "Cha, trên đường có khỏe không?"
Anh ngắm nhìn bốn phía, cũng không thấy khác người xuất hiện, xem ra là Lục Hoài Nam kiên trì khiêm tốn lên đường, cũng không ngồi máy bay chuyên dụng.
Lục Hoài Nam thấy Lục Duật Kiêu, cũng không hề biểu hiện cha con vui mừng gặp lại, mà là hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Mạnh Nhị liếc gương mặt của Lục Hoài Nam và Lục Duật Kiêu một cái, vội vàng mỉm cười, mềm mại nói: "Đều khỏe, rất thuận lợi. Minh Tuyên, thật sự là làm phiền con rồi, trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian tới đón chúng ta."
Lục Duật Kiêu cũng khách sáo nhếch môi, vừa muốn nói không sao, lại bị lời nói lạnh lùng của Lục Hoài Nam chặn lại, "Hừ! Nó mà bận? Nó bận cái gì, bận đến mức Yên Nhiên cũng không chăm sóc tốt!"
Lời này vừa nói ra, nét mặt Lục Duật Kiêu lập tức trở nên hết sức khó coi, Lục Hoài Nam cũng ngang ngược, tính tình hai cha con lại không hợp nhau.
Vừa gặp mặt, là như nước với lửa.
Mạnh Nhị nhìn vẻ mặt Lục Duật Kiêu, trong lòng đã có tính toán.
Một nhóm ba người ra khỏi sân bay, xe Lục Duật Kiêu dừng ở bên đường.
Lục Hoài Nam nhất định không chịu về biệt thự trước, vội vã muốn đi thăm Lâm Yên Nhiên, Lục Duật Kiêu không cãi lời, lái xe về phía bệnh viện.
Xe chạy trên đường, Lục Duật Kiêu cũng lái vững vàng, chỉ là dọc đường, từ đầu đến cuối không nói thêm một câu với Lục Hoài Nam nữa, mà Mạnh Nhị cũng không nói thêm câu gì.
Sau khi xe dừng hẳn, Lục Duật Kiêu mang theo hai vị đi tới phòng bệnh của Lâm Yên Nhiên.
Đẩy cửa ra, Lục Hoài Nam lại không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Yên Nhiên, liếc mắt nhìn giường bệnh trống rỗng liền hỏi, “Yên Nhiên của ta đi đâu rồi? Các anh để con bé chạy đi đâu rồi!"
Bùi Dực nghe được dị động bên này, vội vàng chạy tới, lại nghe thấy câu hỏi của Lục Hoài Nam, vội vàng trả lời, "Có thể đang ở trong phòng vệ sinh."
Mạnh Nhị nghe xong gật đầu, sau đó đi tới phòng vệ sinh riêng trong phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ gõ, "Yên Nhiên, bác trai bác gái tới thăm con, con đã khỏe chưa?"
Nhưng bốn người chờ ở bên ngoài một lúc lâu, cũng không nghe được động tĩnh bên trong truyền đến.
Người đầu tiên nhận thấy được tình hình không tốt là Lục Duật Kiêu, sắc mặt hơi biến đổi, đi lên trước đẩy Mạnh Nhị vẫn còn đang cảm thấy kì quái ra, trực tiếp đẩy cửa phòng vệ sinh ra!
Bên trong trống rỗng, căn bản không có người!
Lục Duật Kiêu theo bản năng quay đầu lại, kéo rèm cửa sổ ra, chạy thẳng tới ban công.
Mọi người cũng chạy theo Lục Duật Kiêu, đợi đến khi nhìn thấy tình cảnh trên ban công, nhất thời đều hít vào một ngụm khí lạnh!
Lâm Yên Nhiên chân trần, giẫm dọc theo phía trên ban công, cô đưa lưng về phía mọi người trong phòng, ngửa đầu nhìn trời xanh, bóng dáng hiu quạnh, ngập tràn tuyệt vọng và bi thương.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Lục Duật Kiêu là người nhìn thấy đầu tiên, cũng phản ứng đầu tiên .
Anh không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể dừng bước, nói với Lâm Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cha và Dì Mạnh đều tới thăm em, em quay lại được không, đừng làm bọn họ lo lắng cho em."
Lâm Yên Nhiên khóc nức nở, nhất định không chịu quay đầu lại, cô thương xót nói, "Anh đã không cần em nữa, em thất bại như vậy, em không thể trở về được nữa."
"Cái gì!" Lục Hoài Nam nóng nảy, vội vàng tiến lên, lấy ra khí thể trưởng bối, nói: "Ai nói nó không cần con, Yên Nhiên, con đừng nói bậy, cũng đừng nghe người khác nói bậy, Minh Tuyên sao có thể không cần con!"
Lâm Yên Nhiên lắc đầu, giọng nói đau thương, "Bác trai, con biết bác thương con, thậm chí không tiếc nói dối để gạt con, nhưng trong lòng con so với ai khác đều rõ ràng hơn, anh ấy kết hôn với người khác, con và anh ấy không thể nữa rồi."
"Sẽ không!" Lục Hoài Nam vội vàng nói, "Nó cái thằng nghịch tử này, nó cho rằng nó là cái gì, bác đến đây, bác nói cái gì sẽ là cái đó! Nó phải kết hôn với con, lần này bác và bác gái con tới đây, chính là đặc biệt tham gia hôn lễ của con và nó đấy!"
Lục Duật Kiêu sững sờ, ngắt lời, "Cha! Chuyện đó không thể nào!"
"Làm sao lại không thể, có Lục Hoài Nam ta ở đây, ta nói cái gì chính là cái đó!" Ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Nam chuyển sang Bùi Dực, "Bùi Dực, bây giờ cậu phát thiệp mời thay ta, để cho thân bằng hảo hữu của Lục Hoài Nam ta cùng tới tham gia hôn lễ của Yên Nhiên và Minh Tuyên!"
Không đợi Lục Duật Kiêu ngăn cản, Lục Hoài Nam liền thận trọng lên trước mấy bước, giang hai cánh tay, "Yên Nhiên, trở lại đi, hôn lễ của con và Minh Tuyên, cứ giao hết cho bác trai."
Nghe thấy lời nói của Lục Hoài Nam, Lâm Yên Nhiên đã sớm khóc không thành tiếng, thân thể căng lên căng lên, bỗng dưng ngất xỉu, cả người thẳng tắp ngã về phía sau.
Lục Duật Kiêu nhanh tay nhanh mắt, bước một bước dài đi qua, đón được Lâm Yên Nhiên đã bất tỉnh nhân sự, quay đầu lại khẽ hô với Bùi Dực giật mình đứng nguyên tại chỗ: "Nhanh đi gọi bác sĩ!"
Lúc này Bùi Dực mới lấy lại tinh thần, quay đầu chạy ra ngoài.
Thật may là, Lâm Yên Nhiên chỉ vì thể lực cạn kiệt mà dẫn tới ngất xỉu, chuẩn bị truyền dinh dưỡng là có thể chuyển biến tốt.
Sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng mọi người ở, đều là bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, lúng túng.
Bên trong phòng bệnh chỉ có âm thanh Mạnh Nhị cúi đầu khóc nức nở, "Yên Nhiên thật là một đứa bé ngốc, con bé đối với Minh Tuyên, đó là tình cảm thật lòng mà, bằng không, cũng sẽ không lựa chọn phương thức cực đoan như vậy."
Lục Hoài Nam không chịu nổi loại không khí này, trước hết đứng lên, không nhìn bất kỳ kẻ nào, mà là trực tiếp lên tiếng, "Minh Tuyên, đi ra ngoài với ta một chút."
Lục Duật Kiêu bị điểm tên, đứng lên, đi theo sau lưng Lục Hoài Nam, đi tới trong góc hành lang của bệnh viện .
Nét mặt Lục Hoài Nam vô cùng nặng nề, "Tình huống như vậy, đến tột cùng mày muốn để con bé duy trì bao lâu mới bằng lòng bỏ qua! Rốt cuộc mà có trái tim hay không!"
Đối mặt chất vấn của cha, nét mặt Lục Duật Kiêu lại vẫn không kiêu ngạo không tự ti, "Cha không nên hỏi con, vấn đề này con không trả lời được."
Lâm Yên Nhiên là người nắm giữ tính mạng của mình, làm cô xem thường tính mạng, cũng không phải anh.
Lâm Yên Nhiên ba lần bốn lượt lấy cái chết để uy hiếp, làm cho anh cảm thấy mệt mỏi như vậy, còn có phản cảm.
Có lẽ là có Lục Hoài Nam chống đỡ, Lâm Yên Nhiên mới dám chạy lên ban công, buộc bọn họ ra hạ sách này.
Nghe được câu trả lời của Lục Duật Kiêu, hiển nhiên Lục Hoài Nam không hài lòng, "Mày đang nói cái gì! Chẳng lẽ Yên Nhiên không phải tự sát vì mày à, sao màu lại máu lạnh như vậy, Yên Nhiên là trách nhiệm của mày, sao mày có thể dễ dàng đẩy đi không còn một mống như vậy!"
"Cha, cô ấy không phải trách nhiệm của con." Lục Duật Kiêu nhìn thẳng vào mắt của Lục Hoài Nam, lúc này, vẻ cố chấp trên mặt hai cha con lại giống nhau như đúc, "Chỉ có vợ của con, mới là trách nhiệm của con! Con chỉ phụ trách với vợ của mình, sẽ không quản lý chuyện của Lâm Yên Nhiên! Lâm Yên Nhiên không phải tự sát vì con, mà là tự mình luẩn quẩn trong lòng, vì tình mà tự sát!"
Mặc dù câu giải thích phía sau kia, có chút gượng ép, nhưng mà cũng không gây trở ngại anh và Lục Hoài Nam đối kháng.
Nghe được anh ngôn từ chính nghĩa nhắc đến một người phụ nữ khác như vậy, Lục Hoài Nam cũng ngớ ra một lúc, nhưng sau khi hết ngẩn người, trong lòng ông càng giận giữ không kiềm được hơn.
"Vợ của mày? Mày còn không biết xấu hổ nói đến người phụ nữ này với tao, người phụ nữ đó có cái gì tốt, một đứa con nuôi không rõ lai lịch, con nuôi sau khi lớn lên lại có thể đối nghịch với cha nuôi, có thể tốt hơn chỗ nào!"
Mặc dù Lục Duật Kiêu giật mình vì Lục Hoài Nam lấy được những tin tức này, nhưng anh đã sớm chuẩn bị bị Lục Hoài Nam biết được tất cả, cho nên, đối với lần này, anh cũng không có một chút sợ hãi hay lùi bước.
Anh bỗng chốc bật cười, "Con cũng không biết cô ấy tốt chỗ nào, nhưng mà con lại biết, không một ai có thể thay thế được cô ấy, bao gồm cả Lâm Yên Nhiên. Con vốn muốn tối đa cũng có được một lời chúc phúc của ngài, nhưng mà bây giờ, con biết mình sai rồi, vào lúc nguy hiểm, ngài chưa bao giờ đứng bên cạnh con, cho nên, con không cần sự ủng hộ của ngài nữa. dfienddn lieqiudoon Cố Tử Mạt, đã là người vợ trên pháp luật của con, con tuyệt sẽ không tuân theo ý ngài đi cưới người khác, chuyện này tương đương với phạm tội — tội trùng hôn!"
"Mày có ý gì! Mày đừng cho là mày và người phụ nữ kia có giấy chứng nhận, tao liền không thể làm gì tụi bay! Mày đừng tưởng rằng mày có năm triệu là có thể làm được việc, mày và Minh Hàn cạnh tranh ở dưới mí mắt của tao, đừng nghĩ để tao thiên vị mày!" Lục Hoài Nam tức giận thở gấp, đến mức không lựa lời nói.
"Cái này con biết rõ, đương nhiên ngài có biện pháp của ngài, con cũng có câu trả lời, sự lựa chọn của con, chính là Cố Tử Mạt."
Lục Hoài Nam sử dụng sức lực, một chút cũng không dùng được.
Ông tức giận đến mức toàn thân phát run, run run rẩy rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào Lục Duật Kiêu, "Mày... Cái thằng con bất hiếu này! Nếu như tối hôm nay mày bước ra khỏi nơi này một bước, như vậy mày lập tức sẽ không còn là người của nhà họ Lục! Từ nay về sau, mày không xứng có được vinh dự và đặc quyền của người nhà họ Lục!"
Nghe lời nói nặng của Lục Hoài Nam, Lục Duật Kiêu cũng chỉ khẽ mím môi mỏng, ánh mắt làm cho người ta suy nghĩ không ra, nhưng thấy anh từ đầu đến cuối không có động tác, trong lòng Lục Hoài Nam âm thầm thở nhẹ một hơi, cũng bắt đầu hả hê.
Mà lời kế tiếp của Lục Duật Kiêu, hoàn toàn đưa ông vào đáy cốc.
Lục Duật Kiêu cúi người với ông, khom lưng một cái, nói: "Cám ơn ngài từng để cho con mang đi năm triệu từ nhà họ Lục, bây giờ con cảm thấy, chỉ cần có năm triệu này, hơn nữa còn có một Cố Tử Mạt, đời người cũng đã viên mãn rồi."
Lục Hoài Nam nhìn động tác của anh, không biết nên phản kích con trai của ông thế nào.
Con của ông, thật sự là rất có tính cách, trước kia sau khi mẹ nó mất, có thể không chút do dự rời khỏi nhà họ Lục, mà sau này, vẫn chưa hết, nó lại dám hoàn toàn vứt bỏ thân phận của người nhà Lục!
Những điều này đều không phải theo dự liệu của ông, chuyện này thật sự làm cho ông rớt hỏng hốc mắt!
Lục Duật Kiêu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Lục Hoài Nam, khóe miệng anh gợn lên một nụ cười, nói: "Không cần kinh ngạc như vậy, những thứ này, đều là mẹ dạy cho con đấy, bà ấy không muốn để cho cuộc sống của con có tiếc nuối, dặn dò con nhất định phải tìm được hạnh phúc của mình. Cho nên con nghĩ, có lẽ, vầng sáng và vinh dự của nhà họ Lục, đối với con cũng không phải quan trọng như vậy." Nói xong, anh nhún vai một cái, phóng khoáng đi ra ngoài.
Bùi Dực rất nhanh đuổi theo, liên tiếp tố cáo đặt câu hỏi với anh, "Đại thiếu gia của tôi, anh biết anh làm cái gì chứ! Anh biết mình vứt bỏ cái gì không! Quái vật kia là kẻ điên ăn thịt người, anh là kẻ điên làm người khác bật cười!"
Lục Duật Kiêu lại như vứt bỏ được gánh nặng, anh vừa ấn thang máy, vừa cong khóe môi, trả lời lại, "Tôi biết mình đang làm cái gì, cũng biết mình vứt bỏ cái gì, nhưng tôi biết, mình chiếm được cái gì."
"Anh chiếm được cái gì? Một đứa con riêng?" Bùi Dực đi theo sau, cười khinh thường.
Bây giờ hàm răng cậu đều hận đến ngứa ngáy, cậu muốn đi theo Lục Duật Kiêu về nhà, sau đó đi dạy dỗ cô con riêng kia một trận!
"Tôi chiếm được — tự do, và nhẹ nhõm trước nay chưa từng có." Lục Duật Kiêu quay đầu lại, tự tin thản nhiên nhìn Bùi Dực.
Bùi Dực muốn đập đầu vào vách tường thang máy, anh xốc xếch che đầu, đi qua đi lại mấy vòng trong thang máy, lại nói, "Anh sẽ không thật sự buông tha chứ, hay là đang lấy lùi làm tiến, thủ thuật che mắt? Tung hỏa mù?"
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt ý vị sâu xa, nhưng cũng không lộ ra một chữ .
Quả thật Bùi Dực không thể nhẫn nhịn, quấn lấy anh truy hỏi đến cùng, "Tôi là bạn tốt của cậu, bạn tốt nhất, có phải cậu đang gạt tôi cái gì không, hay là cậu thật sự buông tha, aizzz, tôi noi này…"
Thang máy đã đi xuống tầng một, cửa thang máy mở rộng ra, Lục Duật Kiêu xoải bước đi ra ngoài.
Bùi Dực vội vàng đuổi theo, "Cậu nói một chút đi, nếu không thì gợi ý cho tôi cũng được."
Người đàn ông im lặng, lấy chìa khóa trong túi ra, đi tới xe của mình, mới nói ra một câu, "Tôi muốn về nhà, cậu đừng có mà đi theo tôi."
Bùi Dực hộc máu, tức giận đến dậm chân.
Lục Duật Kiêu lái xe trở lại biệt thự, Cố Tử Mạt đang ngủ trưa.
Hiện tại cô không có công việc, ăn xong bữa trưa, liền có thể ngủ một giấc thật ngon.
Lục Duật Kiêu đi tới trước cửa sổ, đứng rất lâu, cho đến khi hai chân hơi ê ẩm, mới nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô hiện ra một ý cười hình cung nhàn nhạt.
Trút xuống gánh nặng người của nhà họ Lục, ngả bài với cha, cảm giác này so với trong tưởng tượng của anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cái trọng trách kia đặt trên vai mình thật sự rất lâu, lâu đến mức đã quên mất phải làm một người bình thường như thế nào.
Nhưng sau này, cô sẽ dạy anh đúng không?
Cô đã dạy anh yêu như thế nào, vậy thì cũng sẽ dễ dàng dạy anh sinh hoạt ra sao.
Ngày hôm qua còn nói với cô vấn đề ‘Giúp chồng dạy con’, nghĩ đến câu này, trong lòng anh liền không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Nghĩ đến đây, Lục Duật Kiêu thật sự vô cùng vui vẻ.
Vén chăn lên, cũng không để ý mình đang mặc áo sơ mi quần tây, ôm lấy cô từ phía sau.
Cố Tử Mạt bị động tĩnh của anh quấy rầy, nhưng cũng không mở mắt ra, mà là như thói quen thường ngày cọ xát trước ngực anh, nhỏ giọng hỏi, "Đã giải quyết xong rồi à?"
"Hoàn toàn giải quyết." Từ bỏ hết những gì có được, vậy có tính là phương thức giải quyết trực tiếp nhất không?!
"Ừm." Cô hừ một tiếng nho nhỏ.
"Ngủ đi, anh cũng cần nghỉ ngơi." Anh cười, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Cảm giác ôm cô tốt như vậy, giống như ôm cả thế giới, lồng ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.
"Ừ, cũng tốt." Biết anh ở trong bệnh viện chăm bệnh nhân không dễ dàng, cô cũng nhắm hai mắt lại theo.
Tự nhiên, Cố Tử Mạt tỉnh lại trong ngực Lục Duật Kiêu.
Lúc nhìn thấy anh trong nháy mắt có hơi hoảng hốt, ngay sau đó mới bắt đầu thích ứng.
Lục Duật Kiêu ngay động tác đầu tiên của cô đã tỉnh lại, mở hai mắt ra, liền thấy cô chớp chớp đôi mắt đen ngái ngủ nhập nhèm nhìn chằm chằm vào anh, dường như mang theo tràn đầy ngờ vực.
Anh nhẹ nhàng nhếch môi, bàn tay nâng chiếc cằm xinh xắm của cô lên, hôn lên cánh môi của cô.
Cô hôn trả lại anh, tiếp đó muốn đứng dậy, thế nhưng anh lại kéo cô lại, "Ngủ với anh thêm một lát."
Cô thắc mắc, "Ngủ rất lâu rồi, anh không vội à?" Mọi khi vào giờ này, anh đều ở bên ngoài cùng Bùi Dực bận rộn, bây giờ anh vẫn còn ở trên giường, thật sự hơi kỳ quái.
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng thổi gió vào lòng bàn tay, nói: "Gần đây cũng không bận gì cả, anh ở cùng với em, xem như là bồi thường mấy ngày nay."
Cố Tử Mạt như có điều suy nghĩ chăm chú nhìn anh một lát, nghe được anh nói gần đây không bận, cô cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lục Duật Kiêu không để cho cô suy xét, nhanh chóng lật người đè Cố Tử Mạt xuống dưới thân thể của mình, hai tay nắm chặt kìm cổ tay nhỏ bé của cô lên trên đỉnh đầu.
Cô mở to hai mắt, dường như muốn hỏi anh định làm gì, chẳng qua là ánh mắt như vậy lại chỉ càng thêm kích thích adrenalin của đàn ông.
Khoảng khắc khi anh hôn xuống, Cố Tử Mạt mới ý thức được rổ cuộc anh muốn làm gì, nhưng mà vừa muốn kêu lên cũng không giải quyết được vấn đề gì, rất nhanh đã bị anh giống như bóc bánh chưng lột áo ngủ xuống, mà quần áo trên người anh cũng lập tức bị ném xuống dưới giường.
...
Vừa hưởng tham hoan, khi tỉnh lại, trời đã gần tối.
Chỉ là, lần này cũng không phải tự nhiên tỉnh lại, mà là bị đánh thức, phía sau vườn hoa, có người đang kêu gào ầm ĩ, thật sự dễ chọc người không vừa lòng.
Cô đang cảm thấy kỳ quái, trong vườn hoa nhà mình sao lại truyền ra tiếng quát tháo.
Thì nghe được Lục Duật Kiêu ở bên cạnh nói, "Là Bùi Dực."
Cô đỡ trán, "Vì sao anh ta lại tới, còn ở đó gào thét, aizzz, em thật sự không biết nên nói gì cho đúng."
Ngón tay thon dài của anh, nhẹ nhàng xoa lên bờ vai trần trụi của cô, "Có lẽ anh ta không muốn quấy rầy chuyện tốt của anh và em, mới gào to như vậy."
"Ưmh..." Cô một hồi ngượng ngùng, không nhịn được cúi đầu đẩy anh, "Anh đừng nói bừa, nhất định là anh ta tới tìm anh, mau đi đi, đừng chậm trễ chính sự."
Thế nhưng anh lại gác cằm lên đầu vai, mập mờ thổi hơi vào trong lỗ tai của cô, than thở nói: "Chúng ta đây cũng là chính sự, anh cũng không muốn làm chậm trễ bên này, Tử Mạt, em dạy anh, anh nên làm như thế nào."
"Chuyện này... Đây mà là chính sự gì." Cô thật sự không chịu nổi da mặt dày của anh, dùng góc chăn che phủ đôi trên trần lộ ra bên ngoài của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy kỳ lạ cau mày hỏi, "Chẳng lẽ anh có tranh chấp với Bùi Dực, mới cố ý trốn tránh anh ta."
"Chuyện này sao lại không coi là chính sự, nỗ lực tạo người là quan trọng nhất." Anh tiếp tục trêu chọc, trong xương cũng lộ ra không đứng đắn.
Nhưng mà, như vậy càng làm cô cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, Lục Duật Kiêu đây là đang trốn tránh Bùi Dực.
Cô thở dài, nói: "Nếu như anh thật sự không muốn gặp Bùi Dực, vậy thì để em ra mặt, đuổi anh ta đi."
"Em cũng đừng." Người đàn ông vội vàng ngăn cô lại, đè cả người cô xuống giường, "Ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ anh trở lại." Nói xong, liền trực tiếp cầm quần áo, mặc lại chỉnh tề.
Anh nào dám để Bùi Dực và Cố Tử Mạt giao chiến, đến lúc đó nhất định là sóng gió động trời.
Anh lanh nhẹn mặc xong, xuống lầu đi tới vườn hoa phía sau nhà.
Bùi Dực nhàm chán giẫm lên đất sỏi, nghe thấy tiếng Lục Duật Kiêu đi tới, vội vàng ngẩng đầu đi qua, nói: "Tôi thật đúng là chịu thua cậu, gọi lâu như vậy, cậu mới hiện thân. Aizzz, Lục đại thiếu gia biến thân trở thành tầm thường dân chúng, vậy mà điệu bộ còn lớn hơn cả trước kia, thật đúng là không có thiên lý."
"Đây không phải là điệu bộ, mà là tùy tính, bây giờ tôi là người tự do, làm việc quan trọng nhất, đều là hài lòng như ý." Người đàn ông nhếch môi, tao nhã cười giải thích.
Bùi Dực vừa nghe xong, nhất thời mặt liền căng cứng, "Cậu thật sự muốn như vậy, muốn trả qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, Lục Minh Hàn không phá huỷ cậu, chính cậu mới tự phá hủy chính mình, tôi coi như là suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra cái kết cục này." dfienddn lieqiudoon Sau khi ở bệnh viện tạm biệt với Lục Duật Kiêu, chính anh đi trở về mò mẫm nắm lấymò mẫm suy đoán, càng đoán càng thấy thấp thỏm, liền trực tiếp tới đây, vì nhất định làm Lục Duật Kiêu tỏ thái độ, thật sự không nghĩ tới, dường như Lục Duật Kiêu thật sự định — rảnh rỗi đứng lên!
"Vậy cứ tiếp tục nghĩ đi." Người đàn ông xoay người, muốn rời đi.
Bùi Dực vất vả lắm mới gọi được anh ra, sao có thể để cho anh đi, ba bước thành hai bước đuổi theo, nói thẳng, "Cậu đừng cho là cậu rảnh rỗi thì coi như là được giải thoát, nếu cậu thật sự rảnh rỗi, về sau nhất định cậu sẽ hối hận! Cậu cho rằng Lục Minh Hàn cũng chỉ đơn thuần muốn cạnh tranh với cậu, muốn đoạt quyền? Cậu quên là ông ấy và Mạnh Nhị hận cậu bao nhiêu, hận mẹ cậu bao nhiêu, chuyện năm đó, cậu chưa quên, tôi cũng chưa quên."
Lục Duật Kiêu nghe xong, không tự chủ mà dừng bước.
Bùi Dực thấy anh dao động, lập tức nói: "Năm đó mẹ của cậu và nhà họ Văn giận Mạnh Nhị thượng vị, tìm được Mạnh Nhị, một bữa tiệc châm chọc chế giễu liền đập vỡ mộng đẹp tình yêu của Mạnh Nhị, Mạnh Nhị không chịu nổi áp lực, khi đi ra ngoài nghỉ phép, liền vứt bỏ Lục Minh Hàn còn nhỏ vào trong làng du lịch, chạy một mình. Mạnh Nhị trở về nước, cùng tình cũ quên hết ân oán trước kia, trả lại cho tình cũ một đứa con gái, nhưng mà bà ta sợ cha cậu tìm tới cửa, cả ngày đều sợ hãi sống, chưa từng có một ngày an tâm thoải mái, chỉ hơn một năm, chỗ ở của Lục Minh Hàn bị hỏa hoạn, Lục Minh Hàn bị bỏng nặng, Mạnh Nhị nhận được tin tức, lập tức trở về nhà họ Lục, bà ta còn giải thích một năm mất tích của mình, thành bị tai nạn xe mất trí nhớ, vì sao bà ta trở lại, bà ta cảm thấy, trận hỏa hoạn kia, có liên quan đến mẹ cậu, có liên quan đến cậu, bà ta chỉ muốn báo thù!"
Lục Duật Kiêu lẳng lặng nghe, ở giữa cũng không nói chen vào, cho đến khi Bùi Dực nói xong, anh mới thở ra một hơi, nói: "Nhưng tôi và cậu đều biết, sau đó Mạnh Nhị lại sinh một đứa con gái, chính là Diệp Nhất Đóa, tình cũ của Mạnh Nhị, chính là Diệp Cẩn Hành."
Nghe lời này, ngay cả Bùi Dực cũng không nhịn được hít vào một hơi.
Một trận gió thổi qua, trong bụi hoa phía sau vang lên một tiếng hỗn loàn, cũng làm rối loạn trái tim của anh.
"Tôi biết." Yên lặng một lát, Bùi Dực mới nói.
Lục Duật Kiêu lùi về phía sau một bước, giẫm lên một viên sỏi bên cạnh, ý vị sâu xa nói, "Nếu tôi và cậu đều đã biết sự thật này, ai cũng không đành lòng tổn thương Diệp Nhất Đóa, vậy chúng ta nên làm cái gì? Dực, trước khi tôi buông tha cho thân phận người nhà họ Lục, cũng từng bởi vì Diệp Nhất Đóa mà dao động quyết tâm, cậu đã không có quyết định, vậy tôi liền thay ra quyết định thay cậu!"
"Không! Không được!" Bùi Dực trái phải chần chừ, cuối cùng mở miệng, hướng về phía Lục Duật Kiêu nói: "Hai mẹ con này lòng lang dạ thú, bọn họ muốn, tuyệt đối không chỉ đơn thuần giống như trước kia chúng ta nghĩ. Mạnh Nhị vốn vì tiền tài mới tới bên cạnh cha cậu, về sau, người phụ nữ này liền biến chất rồi, bà ta trở nên có lòng tham, bà ta không cam lòng chỉ làm vật thay thế của Lâm Nhược Thủy, bà ta bắt đầu muốn có được tình yêu, nhưng cố tình, trong lòng cha cậu cũng chỉ có một Lâm Nhược Thủy, hơn nữa, Mạnh Nhị vẫn luôn muốn sống bên cạnh cha cậu, bà ta lại thời khắc sợ mình bị bại lộ, ở trong cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai thế này, bà ta khó tránh khỏi vì yêu mà sinh hận, muốn diệt trừ cha cậu! Cậu phải biết, hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, muốn im hơi lặng tiếng giết chết một người, thật sự quá dễ dàng!"
Lục Duật Kiêu cau mày, đưa mắt nhìn về phía chân trời, yên lặng, cũng không tỏ thái độ.
Bùi Dực tiến lên một bước, dùng sức nắm cánh tay Lục Duật Kiêu, giúp anh ra quyết định, "Tôi cũng có thể hạ quyết tâm ra quyết định, cậu cũng có thể!"
...
Cố Tử Mạt vò vò tóc, trầm ngâm một chút, nói đơn giản, "Mình cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, Lục Duật Kiêu nhận được điện thoại của bệnh viện, chỉ nói Lâm Yên Nhiên tự sát, anh ấy đã đến bệnh viện rồi, mình ở nhà chờ anh ấy."
Diệp Nhất Đóa vừa nghe xong, vội nói, "Sao cậu dám để Lục Duật Kiêu một mình ở chung với Lâm Yên Nhiên! Cậu ấy, lòng dạ quá lớn, nếu là mình, liền đi cùng theo, nhìn nhìn kết quả một chút, không chừng lại giả vờ tự sát, loại phụ nữ mảnh mai này, thích dùng loại thủ đoạn này nhất để hấp dẫn sự chú ý của đàn ông."
"Có vẻ rất nghiêm trọng, không giống như là giả."
Diệp Nhất Đóa bĩu môi, "Được rồi, xem như mình ác ý khuyến khích cô ta, mình hiểu lầm cô ta, vậy cậu định làm như thế nào? Mình lại nghe được không ít tin tức xấu, bây giờ mình thật sự lo lắng cho bản thân đấy."
"Tin tức xấu? Cậu lo lắng cho bản thân?" Cố Tử Mạt nghe câu nói đau buồn của Diệp Nhất Đóa, có chút nắm không được đầu mối.
"Đúng vậy đấy, bây giờ mình thật sự lo lắng cho bản thân, lo cho lễ phục phù dâu của mình, lo cho danh tiếng làm phù dâu của mình, mình nghe Bùi Dực nói, Lâm Yên Nhiên tự sát lập tức kinh động đến Lục Hoài Nam, Lục Hoài Nam muốn về nước nhìn một chút. Lục Hoài Nam vừa tới, cậu có lắm chuyện xấu tai tiếng vậy, chẳng phải rất dễ bị Lục Hoài Nam nghe được à." Diệp Nhất Đóa vô cùng lo lắng.
Trong lòng Cố Tử Mạt dâng lên một cơn rùng mình, nặng nề nhẹ giọng nói, "Có lẽ vậy."
Lâm Yên Nhiên tự sát, một hòn đá ném trúng hai con chim, chẳng những gọi được Lục Duật Kiêu trở về, còn gọi cả Lục Hoài Nam về nước.
Những tin tức kia của cô, không ảnh hưởng tới Lục Hoài Nam ở nước Mỹ xa xôi kia, nhưng Lục Hoài Nam đến nơi này, thì không giống nhau, sớm muộn gì tin đồn cũng sẽ truyền đế trong tai Lục Hoài Nam.
Diệp Nhất Đóa yên lặng một hồi lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của cô, "Mình chỉ sợ, Lục Hoài Nam thương Lâm Yên Nhiên như vậy, lại nghe nói cậu không chịu nổi như vậy, trong cơn tức giận, sẽ để Lục Duật Kiêu cưới Lâm Yên Nhiên, đến lúc đó chú rễ trong hôn lễ không thay đổi, cô dâu lại đổi người. Cái cô Lâm Yên Nhiên này, ma lực thật đúng là lớn, cũng bởi vì lớn lên có gương mặt giống mối tình đầu của Lục Hoài Nam, liền thắng nhiều như vậy!" Cuối cùng, trong giọng Diệp Nhất Đóa, tràn đầy giận dữ.
Cố Tử Mạt nghe được, hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Thật sự nghiêm trọng như thế à, mình tin tưởng Lục Duật Kiêu."
Mà hiển nhiên trong lòng Diệp Nhất Đóa có bất bình, nói chuyện cũng không e dè, "Lâm Yên Nhiên chính là trâu bò, bằng một gương mặt là có thể đi khắp thiên hạ. Ngay cả người vợ thứ hai của Lục Hoài Nam, cũng chính là Mạnh Nhị đã nói, nếu Lục Hoài Nam trẻ lại hai mươi tuổi, không khéo thật sự sẽ lấy Lâm Yên Nhiên vào cửa!"
Nói được nửa câu, Diệp Nhất Đóa mới biết mình nói quá không có tiết chế, bả thân vừa rồi, quả thật năng lượng tràn đầy, liền vội vàng lật lọng nói nói: "Tử Mạt, cậu không phải lo lắng, người chính vô địch, tình yêu đích thực sẽ không bị đánh bại, chỉ cần hai người yêu nhau, sẽ không có gì có thể đánh ngã hai người."
Cố Tử Mạt không bởi vì câu nói kế tiếp của Diệp Nhất Đóa mà thở phào nhẹ nhõm, ngược lại tâm trạng càng trở nên nặng nề.
Cúp điện thoại, cô suy nghĩ một chút, đơn giản thu dọn một chút đồ, liền ra khỏi cửa.
...
Trong căn phòng hẻo lánh, Cố Tử Mạt trơ mắt nhìn, một người đàn ông cao gầy mặc áo bó sát, đi qua bên cạnh cô.
Người đàn ông này, hình như trời sinh bí mật mang theo hơi thở âm trầm rét lạnh, chỉ cần là chỗ hắn đi qua, thì không chỗ nào là không làm cho người ta rụt người lại.
Cố Tử Mạt ban đầu định tới tìm Tần Khôn, chỉ là không nghĩ, dưới sự hướng dẫn của cả đám người ở Thanh bang, cô từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy nửa bóng dáng của Tần Khôn.
Mà cái ghế vốn nên thuộc về Tần Khôn kia, bị người đàn ông mặc quần áo bó sát màu đen này chiếm lấy.
Con ngươi của cô co rụt lại, mở miệng, "Tôi muốn gặp Tần Khôn, anh là ai?"
Người đàn ông mặc quần áo bó sát cao gầy kia cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu, dùng bàn tay đeo găng tay da màu đen vuốt ve cái ghế hết lần này đến lần khác, giống như vật báu vậy.
Cố Tử Mạt không thấy rõ mặt của hắn, lại nhớ một thân hình như vậy, lần trước Tần Khôn xuất hiện ở trong nhà Đại Xuyến, lúc đàm người này đi, người đàn ông cao thủ mặc quần áo bó sát này, cũng ở trong đó.
Chẳng lẽ là — mưu quyền soán vị?!
Cô vừa có đầu mối, liền nghe được người đàn ông này mở miệng, "Người cô muốn tìm, đã chết!"
Cô nghe tin bất ngờ, sợ tới mức lùi về phía sau một bước, con mắt nheo chặt, hỏi, "Là anh làm? Vì vị trí này!"
Người đàn ông hừ lạnh, chợt ngẩng đầu, "Vị trí này, vốn chính là của tôi."
"Anh —" Cô nghĩ đến cái gì, đang muốn mở miệng, nhưng bởi vì thấy rõ gương mặt của người đàn ông này, bỗng dưng hoảng sợ kêu lên một tiếng, "A —"
Người đàn ông hung ác nham hiểm trước mắt này, quá gầy, làm nổi bật nhọn lồi không giống với người thường, khuôn mặt càng lộ vẻ vô cùng dữ tợn, đáng sợ hơn là, trên mặt của hắn, rõ ràng có dấu vết bị bỏng.
Cơ hồ là cùng lúc đó, cô cũng đã 100% xác nhận, người đàn ông này, chính là quái vật trong miệng Bùi Dực — Lục Minh Hàn.
"Anh lại có thể diệt trừ Tần Khôn." Cô khẩn trương che miệng.
"Đúng vậy, ngoài dự liệu của cô đúng không, để cho cô thất vọng rồi." Lục Minh Hàn hung ác nham hiểm mở miệng, hắn vừa nói, vừa cởi găng tay da trên tay mình.
Trong tầm mắt của cô xuất hiện bàn tay bị bỏng của hắn, cô sợ hãi vội vàng quay mặt đi.
Người đàn ông lại đứng lên, tiến tới gần trước mặt cô, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt của cô, "Cô đây là vì Lục Duật Kiêu mà đến, thật đúng là cảm động quá, chỉ tiếc, Tần Khôn đã bị tôi trước một bước hoàn toàn diệt trừ, bất kể cô làm gì, cũng không thể thuyết phục được Tần Khôn đứng ở bên các cô, bởi vì — người chết không có cách nào đứng thành hàng!"
Cảm giác thô ráp, từ bên má cô truyền tới, toàn thân của cô cũng run rẩy, còn nguyên nhân vì chữ “Chết” trong miệng của hắn, trái tim của cô đột nhiên buộc chặt lại, thần kinh toàn thân đều run rẩy .
Cô hoảng hốt quay mặt đi, lùi về phía sau một bước, cố gắng làm bản thân trấn tĩnh nói, "Tôi không biết anh đang nói cái gì! Tôi chỉ tới tìm Tần Khôn, muốn nói cho ông ta, tôi đã thực hiện ước định ban đầu, không thiếu gì ông ta nữa."
"À —" Người đàn ông lạnh lẽo chê cười, "Tính tình còn rất cứng đầu, không thừa nhận đúng không? Làm chuyện tốt bất lưu danh, thật tốt, chỉ là, Lục Duật Kiêu có biết cô tốt như vậy không? Anh ta bị lừa còn chẳng hay biết gì ấy, đừng sợ đừng sợ, tôi đã thông báo cho anh ta."
"Khốn kiếp! Anh —" Cô thật sự sợ.
Cô căn bản không nghĩ tới, mình tự chủ trương, một người một ngựa đến tìm Tần Khôn, lại có thể làm Lục Duật Kiêu chọc tới phiền phức lớn như vậy!
Cô chỉ muốn giúp anh, khi cô nghe được anh và Bùi Dực bàn bạc về Tần Khôn, cô đã sớm có ý nghĩ đến tìm Tần Khôn.
Cô và Tần Khôn từng có mấy lần giao chiến, tự nhiên hiểu người như Tần Khôn, cô mà nói với Tần Khôn, ít nhất nắm chắc 40%, nhưng cô thật sự không nghĩ tới, Lục Minh Hàn lại ngoan tuyệt “Giết”, liền dễ dàng xóa sạch 40% này.
"Đừng nóng vội, tôi cho anh ta đi vào." Nói xong, người đàn ông cười âm hiểm, hai tay của anh vỗ vỗ, cửa chính liền mở ra.
Có ánh sáng chiếu rọi vào, ánh sáng bất chợt, đâm vào ánh mắt của cô phát đau, cô híp híp mắt, chờ tỉnh lại, chỉ thấy Lục Duật Kiêu rảo bước đi tới.
"Trở về với anh." Anh đi đến trước mặt cô, nắm cánh tay của cô.
"Anh trai, đã lâu không gặp rồi, em mời anh đến, sao anh chào hỏi với em chứ?" Lục Minh Hàn ở bên, âm dương quái khí mở miệng.
Cằm Lục Duật Kiêu kéo căng, lạnh nhạt nói, "Cậu giết mọi người không báo trước, tôi cần gì phải chào hỏi cậu."
Lục Minh Hàn không nói gì tiếp, mà chậm rãi mang găng tay lên lần nữa, hắn vừa đeo găng tay của mình, vừa đi vòng quanh Cố Tử Mạt và Lục Duật Kiêu, đợi đến khi đi tới bên kia Cố Tử Mạt, mới dừng lại.
Đôi môi dữ tợn ghé sát vào tai Cố Tử Mạt, giọng nói mang ý cười, "Năm đó cô có nghị lực lớn như thế nào, có thể chống cự được thuốc nhiệt tình từ trên giường anh ta leo xuống! Ha ha, mạng cô tốt, số anh ta cũng tốt, nếu năm đó cô không leo xuống, hai người đã không thành vợ chồng được rồi. Tôi muốn hủy diệt chút tốt đẹp cuối cùng của Lục Minh Tuyên như vậy, sao cô cũng không cho tôi cơ hội! Ngoan ngoan!"
Cố Tử Mạt bởi vì lời nói của hắn, cả người lại run rẩy, cô cắn răng, trả lời, "Tôi không có kinh nghiệm gì truyền cho anh, tôi chỉ nhớ, lúc đó ý chí của tôi rất kiên định, kiên định đến mức ngay cả thuốc cũng không có cách nào khống chế tôi."
Hai hàm răng trên dưới đều đang đánh nhau, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì phẫn hận.
Người đàn ông âm trầm này, quá mức đáng sợ, so với Lục Duật Kiêu, hoàn toàn thuộc về hai thái cực.
Lục Duật Kiêu ở bên cạnh, lạnh nhạt nói, "Lục Minh Hàn, cậu có bản lĩnh, thì nhằm vào tôi, đừng cả ngày đùa bỡn mấy âm mưu nhỏ này, ức hiếp một phụ nữ."
Lục Minh Hàn cũng không cam chịu yếu thế, "À, không phải tôi bắt nạt phụ nữ, mà là đang bắt nạt phụ nữ của anh. Không phải anh đã sớm biết sao, mục đích tôi đối phó với anh, chính là để hủy diệt anh, hoàn toàn hủy diệt, ha ha, sự hủy diệt của anh bắt đàu tốt đẹp, anh và Cố Tử Mạt nhớ đến công viên Duyên Hải đó, vậy tôi đây giúp anh hủy diệt cô ta, anh muốn thừa kế nhà họ Lục, vậy tôi đây tiếp tục đấu với anh. Anh hết cách rồi, anh đối với tôi một chút biện pháp cũng không có, đây là mẹ con các người thiếu nợ tôi!"
"Cậu thật sự không có thuốc nào cứu được!"
"Anh nói đúng rồi, đúng là không có thuốc có thể trị cho tôi, anh nhìn vết bỏng trên mặt tôi đi, vết sẹo rất nặng rất nặng, đã không có cách nào chữa khỏi rồi."
Cố Tử Mạt ở một bên nghe hai anh em bọn họ đối thoại, lông măng trên người dựng đứng, cô đột nhiên túm lấy cánh tay Lục Duật Kiêu, nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi, chúng ta đi."
Nơi này âm u lạnh lẽo khác thường, làm cho cô từng giây từng phút đều không thể ở lại.
Cô sợ, sợ Lục Duật Kiêu rơi vào thế bất lợi, sợ cô liên lụy anh.
Lục Minh Hàn sao có thể để cho bọn họ đi, cười âm hiểm nói: "A, muốn đi cũng được, trước khi đi, chúng ta phải có hiệp định. Anh trai, sau khi anh ra ngoài, cũng không thể thu thập chứng cớ cho cha đấy! Nếu không, tôi không thể bảo đảm danh dự của vợ anh và người thân được an toàn."
"..." Sắc mặt Lục Duật Kiêu lạnh lẽo, hết sức ẩn nhẫn.
Lục Minh Hàn thấy anh như vậy, càng liều lĩnh đắc ý, hắn tiếp tục nói, "Chỗ này của tôi có băng ghi âm giao dịch của vợ anh với Thanh bang, anh nói xem, một khi những đoạn ghi âm này bị tiết lộ ra ngoài, ai sẽ bị tổn thương nghiêm trọng nhất?"
"Đồ điên!" Cố Tử Mạt nghe, quả thật không thể nhẫn nhịn, "Anh thật sự là đồ điên, Lục Minh Hàn, anh vẫn còn là người chứ, anh hèn hạ vô sỉ, anh đồ làm bậy!"
Lục Minh Hàn bị cô mắng, lại càng cười vui vẻ hơn, "Quân tử đánh không lại tiểu nhân độc ác, tôi không biết xấu hổ, tôi hèn hạ vô sỉ, tôi làm việc không hề có nguyên tắc, tôi không có nhược điểm, cho nên tôi nhất định phải thắng."
Lục Duật Kiêu kéo tay Cố Tử Mạt, "Tôi đồng ý." Việc đã đến nước này, anh đã không còn lựa chọn nào khác.
Cô lại không chịu đi, khó khăn lắc đầu với anh, "Đừng đồng ý, em làm, một mình em gánh chịu..."
"Không được!" Nhận được, là một câu cự tuyệt của anh.
...
*
Bầu trời trong xanh như được gột sạch, ánh mặt trời sáng lạn đang chiếu xống từ giữa khe hở của tán lá thông dầy đặc, tạo thành từng chùm ánh sáng nhỏ, chiếu lên đám sương mỏng bồng bềnh trong không chung soáng choang.
Cố Tử Mạt lại không nghĩ tới, ở trong thời tiết tốt như vậy, cả người cô cũng có thể toát mồ hôi lạnh.
Lục Duật Kiêu nắm tay trái của cô, trên mặt cũng không có vẻ nặng nề như trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn an ủi cô nói, "Đừng sợ, chuyện vừa nãy đã qua rồi, em xem, thời tiết bên ngoài rất tốt."
Cô lắc đầu, "Vốn anh có một cơ hội rất tốt, đáng tiếc vì em, anh chỉ có thể..."
Anh ngắt lời cô, "Đây là lựa chọn của anh, em chỉ cần nghe theo là được rồi, không nên nghĩ bậy bạ, ngược lại en... Sao em lại tới tìm Tần Khôn, có phải em nghe được cuộc nói chuyện của anh với Bùi Dực không!" Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước của cô, không hề chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua dao động trong ánh mắt cô, bị cô lừa mà cho qua.
Cô thấy anh vẫn nhìn cô, cô không có cách nào nói láo dưới mí mắt của anh, liền cúi đầu thật thấp, coi như ngầm thừa nhận.
Lục Duật Kiêu thấy cô ngầm thừa nhận, lại không đành lòng trách móc nặng nề cô, đôi tay không nhịn được nâng mặt của cô lên, tinh tế hôn cánh môi của cô, nói: "Tử Mạt, cám ơn em, anh rất cảm động." Vợ của anh, vì để tránh cho anh tiếp xúc với Hắc bang, một mình dính vào nguy hiểm, làm cho anh ngoại trừ cảm ơn, thì không biết nên nói gì cho phải.
Cô lại áy náy không chịu nổi, vì sự lỗ mãng của cô, làm hại anh đánh mất một lần thời cơ, biến khéo thành vụng*, làm liên lụy tới anh.
*Biến khéo thành vụng: Tương tự câu chữa lợn lành thành lợn què
Cô thắm thiết ôm cổ anh, hôn trả lại anh, ghé vào tai anh khẽ nói, "Em yêu anh."
Quá mức bất ngờ, anh cơ hồ là không kịp làm ra phòng ngự, đầu tiên là anh sợ run lên, ngay sau đó bên môi gợn lên một nụ cười thật sâu, hôn lên khóe miệng cô, trả lời, "Anh cũng yêu em."
Ngọt ngào như vậy, người yêu không biết mệt mỏi.
Một trận ngọt ngào qua đi, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, khó xử cau mày, "Tử Mạt, có lẽ Yên Nhiên đã tỉnh, anh cần phải chạy về."
Cô hiểu ý của anh, "Vậy anh đi đi, tự em về nhà, ở nhà chờ anh, hơn nữa em cam đoan với anh, em sẽ không làm loạn nữa."
"Được, chờ anh." Anh ấn xuống trán cô một cái hôn, lúc này mới rời đi.
Lúc đến bệnh viện, Bùi Dực đang hút thuốc lá trong hành lang, thấy anh xuất hiện, vội vàng tiến lên, báo cáo với anh, "Sau khi Lâm Yên Nhiên tỉnh lại không nhìn thấy anh, cũng hề hề ầm ĩ chút nào, giống như trước khi nói chuyện với anh, vẫn luôn lẳng lặng ngẩn người, anh vào xem một chút đi."
"Ừ, tôi vào trước." Anh chạy tới phòng bệnh của Lâm Yên Nhiên, nửa đường lại quay lại, hỏi cậu, "Ngày mai mấy giờ cha tôi tới."
"Sao anh lại quan tâm tới chuyện này, anh muốn mang Cố Tử Mạt qua? Anh Kiêu, chuyện này anh nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày mai Mạnh Nhị cũng tới, anh nhẫn tâm nhìn Cố Tử Mạt đồng thời chịu tàn phá của hai người này?" Nói xong, Bùi Dực còn khoa trương làm một động tác ‘Mạnh tay bẻ hoa’.
Lục Duật Kiêu nhíu mày, trong con mắt đen như mực có dấu vết xẹt qua, không nói gì tiếp, lại xoay người đi.
Lâm Yên Nhiên như Bùi Dực nó, vẫn luôn ngẩn người, trong mắt vô hồn, cả người không một chút sức sống.
Anh thấy cô như vậy, có đau lòng nói không ra, chỉ là đến hiện giờ, anh không có cách nào hứa hẹn gì với cô cả.
Chỉ có thể an ủi cô nói, "Ngày mai cha và dì Mạnh sẽ đến thăm em, em gặp được bọn họ, có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn chút."
Lâm Yên Nhiên nhắm mắt, lắc đầu với anh một cái.
Anh đã không còn lời nào để nói, chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn cô.
Một lát sau, Lâm Yên Nhiên mới chậm rãi mở mắt, sờ bàn tay anh đặt trên giường, hỏi, "Anh đừng đi, hôm nay ở đây với em, đừng gạt em nữa, được không?"
Anh không tiếng động gật đầu một cái, đồng ý yêu cầu của cô.
Lần ngồi xuống này, chính là suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, anh cùng cô dùng bữa sáng xong, liền ra sân bay đón máy bay.
Lúc anh vừa tới sân bay, máy bay của Lục Hoài Nam và Mạnh Nhị cũng đã hạ cánh, Lục Duật Kiêu đứng ở lối ra đón ông, lập tức thấy được người cha mặc dù đã qua tuổi trung niên những vẫn anh khí bừng bừng, bởi vì hàng năm được bảo dưỡng, thậm chí không có một sợi tóc trắng, đi trong đám người cũng có vẻ vô cùng xuất sắc.
Mà bên cạnh Lục Hoài Nam, là một người phụ nữ mặt mũi thanh lệ — Mạnh Nhị.
Lục Duật Kiêu thấy Mạnh Nhị, trong lòng cảm thấy buồn phiền, nhưng vẫn kiêng dè gì đó, đi lên phía trước, "Cha, trên đường có khỏe không?"
Anh ngắm nhìn bốn phía, cũng không thấy khác người xuất hiện, xem ra là Lục Hoài Nam kiên trì khiêm tốn lên đường, cũng không ngồi máy bay chuyên dụng.
Lục Hoài Nam thấy Lục Duật Kiêu, cũng không hề biểu hiện cha con vui mừng gặp lại, mà là hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Mạnh Nhị liếc gương mặt của Lục Hoài Nam và Lục Duật Kiêu một cái, vội vàng mỉm cười, mềm mại nói: "Đều khỏe, rất thuận lợi. Minh Tuyên, thật sự là làm phiền con rồi, trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian tới đón chúng ta."
Lục Duật Kiêu cũng khách sáo nhếch môi, vừa muốn nói không sao, lại bị lời nói lạnh lùng của Lục Hoài Nam chặn lại, "Hừ! Nó mà bận? Nó bận cái gì, bận đến mức Yên Nhiên cũng không chăm sóc tốt!"
Lời này vừa nói ra, nét mặt Lục Duật Kiêu lập tức trở nên hết sức khó coi, Lục Hoài Nam cũng ngang ngược, tính tình hai cha con lại không hợp nhau.
Vừa gặp mặt, là như nước với lửa.
Mạnh Nhị nhìn vẻ mặt Lục Duật Kiêu, trong lòng đã có tính toán.
Một nhóm ba người ra khỏi sân bay, xe Lục Duật Kiêu dừng ở bên đường.
Lục Hoài Nam nhất định không chịu về biệt thự trước, vội vã muốn đi thăm Lâm Yên Nhiên, Lục Duật Kiêu không cãi lời, lái xe về phía bệnh viện.
Xe chạy trên đường, Lục Duật Kiêu cũng lái vững vàng, chỉ là dọc đường, từ đầu đến cuối không nói thêm một câu với Lục Hoài Nam nữa, mà Mạnh Nhị cũng không nói thêm câu gì.
Sau khi xe dừng hẳn, Lục Duật Kiêu mang theo hai vị đi tới phòng bệnh của Lâm Yên Nhiên.
Đẩy cửa ra, Lục Hoài Nam lại không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Yên Nhiên, liếc mắt nhìn giường bệnh trống rỗng liền hỏi, “Yên Nhiên của ta đi đâu rồi? Các anh để con bé chạy đi đâu rồi!"
Bùi Dực nghe được dị động bên này, vội vàng chạy tới, lại nghe thấy câu hỏi của Lục Hoài Nam, vội vàng trả lời, "Có thể đang ở trong phòng vệ sinh."
Mạnh Nhị nghe xong gật đầu, sau đó đi tới phòng vệ sinh riêng trong phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ gõ, "Yên Nhiên, bác trai bác gái tới thăm con, con đã khỏe chưa?"
Nhưng bốn người chờ ở bên ngoài một lúc lâu, cũng không nghe được động tĩnh bên trong truyền đến.
Người đầu tiên nhận thấy được tình hình không tốt là Lục Duật Kiêu, sắc mặt hơi biến đổi, đi lên trước đẩy Mạnh Nhị vẫn còn đang cảm thấy kì quái ra, trực tiếp đẩy cửa phòng vệ sinh ra!
Bên trong trống rỗng, căn bản không có người!
Lục Duật Kiêu theo bản năng quay đầu lại, kéo rèm cửa sổ ra, chạy thẳng tới ban công.
Mọi người cũng chạy theo Lục Duật Kiêu, đợi đến khi nhìn thấy tình cảnh trên ban công, nhất thời đều hít vào một ngụm khí lạnh!
Lâm Yên Nhiên chân trần, giẫm dọc theo phía trên ban công, cô đưa lưng về phía mọi người trong phòng, ngửa đầu nhìn trời xanh, bóng dáng hiu quạnh, ngập tràn tuyệt vọng và bi thương.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Lục Duật Kiêu là người nhìn thấy đầu tiên, cũng phản ứng đầu tiên .
Anh không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể dừng bước, nói với Lâm Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cha và Dì Mạnh đều tới thăm em, em quay lại được không, đừng làm bọn họ lo lắng cho em."
Lâm Yên Nhiên khóc nức nở, nhất định không chịu quay đầu lại, cô thương xót nói, "Anh đã không cần em nữa, em thất bại như vậy, em không thể trở về được nữa."
"Cái gì!" Lục Hoài Nam nóng nảy, vội vàng tiến lên, lấy ra khí thể trưởng bối, nói: "Ai nói nó không cần con, Yên Nhiên, con đừng nói bậy, cũng đừng nghe người khác nói bậy, Minh Tuyên sao có thể không cần con!"
Lâm Yên Nhiên lắc đầu, giọng nói đau thương, "Bác trai, con biết bác thương con, thậm chí không tiếc nói dối để gạt con, nhưng trong lòng con so với ai khác đều rõ ràng hơn, anh ấy kết hôn với người khác, con và anh ấy không thể nữa rồi."
"Sẽ không!" Lục Hoài Nam vội vàng nói, "Nó cái thằng nghịch tử này, nó cho rằng nó là cái gì, bác đến đây, bác nói cái gì sẽ là cái đó! Nó phải kết hôn với con, lần này bác và bác gái con tới đây, chính là đặc biệt tham gia hôn lễ của con và nó đấy!"
Lục Duật Kiêu sững sờ, ngắt lời, "Cha! Chuyện đó không thể nào!"
"Làm sao lại không thể, có Lục Hoài Nam ta ở đây, ta nói cái gì chính là cái đó!" Ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Nam chuyển sang Bùi Dực, "Bùi Dực, bây giờ cậu phát thiệp mời thay ta, để cho thân bằng hảo hữu của Lục Hoài Nam ta cùng tới tham gia hôn lễ của Yên Nhiên và Minh Tuyên!"
Không đợi Lục Duật Kiêu ngăn cản, Lục Hoài Nam liền thận trọng lên trước mấy bước, giang hai cánh tay, "Yên Nhiên, trở lại đi, hôn lễ của con và Minh Tuyên, cứ giao hết cho bác trai."
Nghe thấy lời nói của Lục Hoài Nam, Lâm Yên Nhiên đã sớm khóc không thành tiếng, thân thể căng lên căng lên, bỗng dưng ngất xỉu, cả người thẳng tắp ngã về phía sau.
Lục Duật Kiêu nhanh tay nhanh mắt, bước một bước dài đi qua, đón được Lâm Yên Nhiên đã bất tỉnh nhân sự, quay đầu lại khẽ hô với Bùi Dực giật mình đứng nguyên tại chỗ: "Nhanh đi gọi bác sĩ!"
Lúc này Bùi Dực mới lấy lại tinh thần, quay đầu chạy ra ngoài.
Thật may là, Lâm Yên Nhiên chỉ vì thể lực cạn kiệt mà dẫn tới ngất xỉu, chuẩn bị truyền dinh dưỡng là có thể chuyển biến tốt.
Sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng mọi người ở, đều là bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, lúng túng.
Bên trong phòng bệnh chỉ có âm thanh Mạnh Nhị cúi đầu khóc nức nở, "Yên Nhiên thật là một đứa bé ngốc, con bé đối với Minh Tuyên, đó là tình cảm thật lòng mà, bằng không, cũng sẽ không lựa chọn phương thức cực đoan như vậy."
Lục Hoài Nam không chịu nổi loại không khí này, trước hết đứng lên, không nhìn bất kỳ kẻ nào, mà là trực tiếp lên tiếng, "Minh Tuyên, đi ra ngoài với ta một chút."
Lục Duật Kiêu bị điểm tên, đứng lên, đi theo sau lưng Lục Hoài Nam, đi tới trong góc hành lang của bệnh viện .
Nét mặt Lục Hoài Nam vô cùng nặng nề, "Tình huống như vậy, đến tột cùng mày muốn để con bé duy trì bao lâu mới bằng lòng bỏ qua! Rốt cuộc mà có trái tim hay không!"
Đối mặt chất vấn của cha, nét mặt Lục Duật Kiêu lại vẫn không kiêu ngạo không tự ti, "Cha không nên hỏi con, vấn đề này con không trả lời được."
Lâm Yên Nhiên là người nắm giữ tính mạng của mình, làm cô xem thường tính mạng, cũng không phải anh.
Lâm Yên Nhiên ba lần bốn lượt lấy cái chết để uy hiếp, làm cho anh cảm thấy mệt mỏi như vậy, còn có phản cảm.
Có lẽ là có Lục Hoài Nam chống đỡ, Lâm Yên Nhiên mới dám chạy lên ban công, buộc bọn họ ra hạ sách này.
Nghe được câu trả lời của Lục Duật Kiêu, hiển nhiên Lục Hoài Nam không hài lòng, "Mày đang nói cái gì! Chẳng lẽ Yên Nhiên không phải tự sát vì mày à, sao màu lại máu lạnh như vậy, Yên Nhiên là trách nhiệm của mày, sao mày có thể dễ dàng đẩy đi không còn một mống như vậy!"
"Cha, cô ấy không phải trách nhiệm của con." Lục Duật Kiêu nhìn thẳng vào mắt của Lục Hoài Nam, lúc này, vẻ cố chấp trên mặt hai cha con lại giống nhau như đúc, "Chỉ có vợ của con, mới là trách nhiệm của con! Con chỉ phụ trách với vợ của mình, sẽ không quản lý chuyện của Lâm Yên Nhiên! Lâm Yên Nhiên không phải tự sát vì con, mà là tự mình luẩn quẩn trong lòng, vì tình mà tự sát!"
Mặc dù câu giải thích phía sau kia, có chút gượng ép, nhưng mà cũng không gây trở ngại anh và Lục Hoài Nam đối kháng.
Nghe được anh ngôn từ chính nghĩa nhắc đến một người phụ nữ khác như vậy, Lục Hoài Nam cũng ngớ ra một lúc, nhưng sau khi hết ngẩn người, trong lòng ông càng giận giữ không kiềm được hơn.
"Vợ của mày? Mày còn không biết xấu hổ nói đến người phụ nữ này với tao, người phụ nữ đó có cái gì tốt, một đứa con nuôi không rõ lai lịch, con nuôi sau khi lớn lên lại có thể đối nghịch với cha nuôi, có thể tốt hơn chỗ nào!"
Mặc dù Lục Duật Kiêu giật mình vì Lục Hoài Nam lấy được những tin tức này, nhưng anh đã sớm chuẩn bị bị Lục Hoài Nam biết được tất cả, cho nên, đối với lần này, anh cũng không có một chút sợ hãi hay lùi bước.
Anh bỗng chốc bật cười, "Con cũng không biết cô ấy tốt chỗ nào, nhưng mà con lại biết, không một ai có thể thay thế được cô ấy, bao gồm cả Lâm Yên Nhiên. Con vốn muốn tối đa cũng có được một lời chúc phúc của ngài, nhưng mà bây giờ, con biết mình sai rồi, vào lúc nguy hiểm, ngài chưa bao giờ đứng bên cạnh con, cho nên, con không cần sự ủng hộ của ngài nữa. dfienddn lieqiudoon Cố Tử Mạt, đã là người vợ trên pháp luật của con, con tuyệt sẽ không tuân theo ý ngài đi cưới người khác, chuyện này tương đương với phạm tội — tội trùng hôn!"
"Mày có ý gì! Mày đừng cho là mày và người phụ nữ kia có giấy chứng nhận, tao liền không thể làm gì tụi bay! Mày đừng tưởng rằng mày có năm triệu là có thể làm được việc, mày và Minh Hàn cạnh tranh ở dưới mí mắt của tao, đừng nghĩ để tao thiên vị mày!" Lục Hoài Nam tức giận thở gấp, đến mức không lựa lời nói.
"Cái này con biết rõ, đương nhiên ngài có biện pháp của ngài, con cũng có câu trả lời, sự lựa chọn của con, chính là Cố Tử Mạt."
Lục Hoài Nam sử dụng sức lực, một chút cũng không dùng được.
Ông tức giận đến mức toàn thân phát run, run run rẩy rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào Lục Duật Kiêu, "Mày... Cái thằng con bất hiếu này! Nếu như tối hôm nay mày bước ra khỏi nơi này một bước, như vậy mày lập tức sẽ không còn là người của nhà họ Lục! Từ nay về sau, mày không xứng có được vinh dự và đặc quyền của người nhà họ Lục!"
Nghe lời nói nặng của Lục Hoài Nam, Lục Duật Kiêu cũng chỉ khẽ mím môi mỏng, ánh mắt làm cho người ta suy nghĩ không ra, nhưng thấy anh từ đầu đến cuối không có động tác, trong lòng Lục Hoài Nam âm thầm thở nhẹ một hơi, cũng bắt đầu hả hê.
Mà lời kế tiếp của Lục Duật Kiêu, hoàn toàn đưa ông vào đáy cốc.
Lục Duật Kiêu cúi người với ông, khom lưng một cái, nói: "Cám ơn ngài từng để cho con mang đi năm triệu từ nhà họ Lục, bây giờ con cảm thấy, chỉ cần có năm triệu này, hơn nữa còn có một Cố Tử Mạt, đời người cũng đã viên mãn rồi."
Lục Hoài Nam nhìn động tác của anh, không biết nên phản kích con trai của ông thế nào.
Con của ông, thật sự là rất có tính cách, trước kia sau khi mẹ nó mất, có thể không chút do dự rời khỏi nhà họ Lục, mà sau này, vẫn chưa hết, nó lại dám hoàn toàn vứt bỏ thân phận của người nhà Lục!
Những điều này đều không phải theo dự liệu của ông, chuyện này thật sự làm cho ông rớt hỏng hốc mắt!
Lục Duật Kiêu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Lục Hoài Nam, khóe miệng anh gợn lên một nụ cười, nói: "Không cần kinh ngạc như vậy, những thứ này, đều là mẹ dạy cho con đấy, bà ấy không muốn để cho cuộc sống của con có tiếc nuối, dặn dò con nhất định phải tìm được hạnh phúc của mình. Cho nên con nghĩ, có lẽ, vầng sáng và vinh dự của nhà họ Lục, đối với con cũng không phải quan trọng như vậy." Nói xong, anh nhún vai một cái, phóng khoáng đi ra ngoài.
Bùi Dực rất nhanh đuổi theo, liên tiếp tố cáo đặt câu hỏi với anh, "Đại thiếu gia của tôi, anh biết anh làm cái gì chứ! Anh biết mình vứt bỏ cái gì không! Quái vật kia là kẻ điên ăn thịt người, anh là kẻ điên làm người khác bật cười!"
Lục Duật Kiêu lại như vứt bỏ được gánh nặng, anh vừa ấn thang máy, vừa cong khóe môi, trả lời lại, "Tôi biết mình đang làm cái gì, cũng biết mình vứt bỏ cái gì, nhưng tôi biết, mình chiếm được cái gì."
"Anh chiếm được cái gì? Một đứa con riêng?" Bùi Dực đi theo sau, cười khinh thường.
Bây giờ hàm răng cậu đều hận đến ngứa ngáy, cậu muốn đi theo Lục Duật Kiêu về nhà, sau đó đi dạy dỗ cô con riêng kia một trận!
"Tôi chiếm được — tự do, và nhẹ nhõm trước nay chưa từng có." Lục Duật Kiêu quay đầu lại, tự tin thản nhiên nhìn Bùi Dực.
Bùi Dực muốn đập đầu vào vách tường thang máy, anh xốc xếch che đầu, đi qua đi lại mấy vòng trong thang máy, lại nói, "Anh sẽ không thật sự buông tha chứ, hay là đang lấy lùi làm tiến, thủ thuật che mắt? Tung hỏa mù?"
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt ý vị sâu xa, nhưng cũng không lộ ra một chữ .
Quả thật Bùi Dực không thể nhẫn nhịn, quấn lấy anh truy hỏi đến cùng, "Tôi là bạn tốt của cậu, bạn tốt nhất, có phải cậu đang gạt tôi cái gì không, hay là cậu thật sự buông tha, aizzz, tôi noi này…"
Thang máy đã đi xuống tầng một, cửa thang máy mở rộng ra, Lục Duật Kiêu xoải bước đi ra ngoài.
Bùi Dực vội vàng đuổi theo, "Cậu nói một chút đi, nếu không thì gợi ý cho tôi cũng được."
Người đàn ông im lặng, lấy chìa khóa trong túi ra, đi tới xe của mình, mới nói ra một câu, "Tôi muốn về nhà, cậu đừng có mà đi theo tôi."
Bùi Dực hộc máu, tức giận đến dậm chân.
Lục Duật Kiêu lái xe trở lại biệt thự, Cố Tử Mạt đang ngủ trưa.
Hiện tại cô không có công việc, ăn xong bữa trưa, liền có thể ngủ một giấc thật ngon.
Lục Duật Kiêu đi tới trước cửa sổ, đứng rất lâu, cho đến khi hai chân hơi ê ẩm, mới nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô hiện ra một ý cười hình cung nhàn nhạt.
Trút xuống gánh nặng người của nhà họ Lục, ngả bài với cha, cảm giác này so với trong tưởng tượng của anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cái trọng trách kia đặt trên vai mình thật sự rất lâu, lâu đến mức đã quên mất phải làm một người bình thường như thế nào.
Nhưng sau này, cô sẽ dạy anh đúng không?
Cô đã dạy anh yêu như thế nào, vậy thì cũng sẽ dễ dàng dạy anh sinh hoạt ra sao.
Ngày hôm qua còn nói với cô vấn đề ‘Giúp chồng dạy con’, nghĩ đến câu này, trong lòng anh liền không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Nghĩ đến đây, Lục Duật Kiêu thật sự vô cùng vui vẻ.
Vén chăn lên, cũng không để ý mình đang mặc áo sơ mi quần tây, ôm lấy cô từ phía sau.
Cố Tử Mạt bị động tĩnh của anh quấy rầy, nhưng cũng không mở mắt ra, mà là như thói quen thường ngày cọ xát trước ngực anh, nhỏ giọng hỏi, "Đã giải quyết xong rồi à?"
"Hoàn toàn giải quyết." Từ bỏ hết những gì có được, vậy có tính là phương thức giải quyết trực tiếp nhất không?!
"Ừm." Cô hừ một tiếng nho nhỏ.
"Ngủ đi, anh cũng cần nghỉ ngơi." Anh cười, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Cảm giác ôm cô tốt như vậy, giống như ôm cả thế giới, lồng ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.
"Ừ, cũng tốt." Biết anh ở trong bệnh viện chăm bệnh nhân không dễ dàng, cô cũng nhắm hai mắt lại theo.
Tự nhiên, Cố Tử Mạt tỉnh lại trong ngực Lục Duật Kiêu.
Lúc nhìn thấy anh trong nháy mắt có hơi hoảng hốt, ngay sau đó mới bắt đầu thích ứng.
Lục Duật Kiêu ngay động tác đầu tiên của cô đã tỉnh lại, mở hai mắt ra, liền thấy cô chớp chớp đôi mắt đen ngái ngủ nhập nhèm nhìn chằm chằm vào anh, dường như mang theo tràn đầy ngờ vực.
Anh nhẹ nhàng nhếch môi, bàn tay nâng chiếc cằm xinh xắm của cô lên, hôn lên cánh môi của cô.
Cô hôn trả lại anh, tiếp đó muốn đứng dậy, thế nhưng anh lại kéo cô lại, "Ngủ với anh thêm một lát."
Cô thắc mắc, "Ngủ rất lâu rồi, anh không vội à?" Mọi khi vào giờ này, anh đều ở bên ngoài cùng Bùi Dực bận rộn, bây giờ anh vẫn còn ở trên giường, thật sự hơi kỳ quái.
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng thổi gió vào lòng bàn tay, nói: "Gần đây cũng không bận gì cả, anh ở cùng với em, xem như là bồi thường mấy ngày nay."
Cố Tử Mạt như có điều suy nghĩ chăm chú nhìn anh một lát, nghe được anh nói gần đây không bận, cô cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lục Duật Kiêu không để cho cô suy xét, nhanh chóng lật người đè Cố Tử Mạt xuống dưới thân thể của mình, hai tay nắm chặt kìm cổ tay nhỏ bé của cô lên trên đỉnh đầu.
Cô mở to hai mắt, dường như muốn hỏi anh định làm gì, chẳng qua là ánh mắt như vậy lại chỉ càng thêm kích thích adrenalin của đàn ông.
Khoảng khắc khi anh hôn xuống, Cố Tử Mạt mới ý thức được rổ cuộc anh muốn làm gì, nhưng mà vừa muốn kêu lên cũng không giải quyết được vấn đề gì, rất nhanh đã bị anh giống như bóc bánh chưng lột áo ngủ xuống, mà quần áo trên người anh cũng lập tức bị ném xuống dưới giường.
...
Vừa hưởng tham hoan, khi tỉnh lại, trời đã gần tối.
Chỉ là, lần này cũng không phải tự nhiên tỉnh lại, mà là bị đánh thức, phía sau vườn hoa, có người đang kêu gào ầm ĩ, thật sự dễ chọc người không vừa lòng.
Cô đang cảm thấy kỳ quái, trong vườn hoa nhà mình sao lại truyền ra tiếng quát tháo.
Thì nghe được Lục Duật Kiêu ở bên cạnh nói, "Là Bùi Dực."
Cô đỡ trán, "Vì sao anh ta lại tới, còn ở đó gào thét, aizzz, em thật sự không biết nên nói gì cho đúng."
Ngón tay thon dài của anh, nhẹ nhàng xoa lên bờ vai trần trụi của cô, "Có lẽ anh ta không muốn quấy rầy chuyện tốt của anh và em, mới gào to như vậy."
"Ưmh..." Cô một hồi ngượng ngùng, không nhịn được cúi đầu đẩy anh, "Anh đừng nói bừa, nhất định là anh ta tới tìm anh, mau đi đi, đừng chậm trễ chính sự."
Thế nhưng anh lại gác cằm lên đầu vai, mập mờ thổi hơi vào trong lỗ tai của cô, than thở nói: "Chúng ta đây cũng là chính sự, anh cũng không muốn làm chậm trễ bên này, Tử Mạt, em dạy anh, anh nên làm như thế nào."
"Chuyện này... Đây mà là chính sự gì." Cô thật sự không chịu nổi da mặt dày của anh, dùng góc chăn che phủ đôi trên trần lộ ra bên ngoài của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy kỳ lạ cau mày hỏi, "Chẳng lẽ anh có tranh chấp với Bùi Dực, mới cố ý trốn tránh anh ta."
"Chuyện này sao lại không coi là chính sự, nỗ lực tạo người là quan trọng nhất." Anh tiếp tục trêu chọc, trong xương cũng lộ ra không đứng đắn.
Nhưng mà, như vậy càng làm cô cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, Lục Duật Kiêu đây là đang trốn tránh Bùi Dực.
Cô thở dài, nói: "Nếu như anh thật sự không muốn gặp Bùi Dực, vậy thì để em ra mặt, đuổi anh ta đi."
"Em cũng đừng." Người đàn ông vội vàng ngăn cô lại, đè cả người cô xuống giường, "Ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ anh trở lại." Nói xong, liền trực tiếp cầm quần áo, mặc lại chỉnh tề.
Anh nào dám để Bùi Dực và Cố Tử Mạt giao chiến, đến lúc đó nhất định là sóng gió động trời.
Anh lanh nhẹn mặc xong, xuống lầu đi tới vườn hoa phía sau nhà.
Bùi Dực nhàm chán giẫm lên đất sỏi, nghe thấy tiếng Lục Duật Kiêu đi tới, vội vàng ngẩng đầu đi qua, nói: "Tôi thật đúng là chịu thua cậu, gọi lâu như vậy, cậu mới hiện thân. Aizzz, Lục đại thiếu gia biến thân trở thành tầm thường dân chúng, vậy mà điệu bộ còn lớn hơn cả trước kia, thật đúng là không có thiên lý."
"Đây không phải là điệu bộ, mà là tùy tính, bây giờ tôi là người tự do, làm việc quan trọng nhất, đều là hài lòng như ý." Người đàn ông nhếch môi, tao nhã cười giải thích.
Bùi Dực vừa nghe xong, nhất thời mặt liền căng cứng, "Cậu thật sự muốn như vậy, muốn trả qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, Lục Minh Hàn không phá huỷ cậu, chính cậu mới tự phá hủy chính mình, tôi coi như là suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra cái kết cục này." dfienddn lieqiudoon Sau khi ở bệnh viện tạm biệt với Lục Duật Kiêu, chính anh đi trở về mò mẫm nắm lấymò mẫm suy đoán, càng đoán càng thấy thấp thỏm, liền trực tiếp tới đây, vì nhất định làm Lục Duật Kiêu tỏ thái độ, thật sự không nghĩ tới, dường như Lục Duật Kiêu thật sự định — rảnh rỗi đứng lên!
"Vậy cứ tiếp tục nghĩ đi." Người đàn ông xoay người, muốn rời đi.
Bùi Dực vất vả lắm mới gọi được anh ra, sao có thể để cho anh đi, ba bước thành hai bước đuổi theo, nói thẳng, "Cậu đừng cho là cậu rảnh rỗi thì coi như là được giải thoát, nếu cậu thật sự rảnh rỗi, về sau nhất định cậu sẽ hối hận! Cậu cho rằng Lục Minh Hàn cũng chỉ đơn thuần muốn cạnh tranh với cậu, muốn đoạt quyền? Cậu quên là ông ấy và Mạnh Nhị hận cậu bao nhiêu, hận mẹ cậu bao nhiêu, chuyện năm đó, cậu chưa quên, tôi cũng chưa quên."
Lục Duật Kiêu nghe xong, không tự chủ mà dừng bước.
Bùi Dực thấy anh dao động, lập tức nói: "Năm đó mẹ của cậu và nhà họ Văn giận Mạnh Nhị thượng vị, tìm được Mạnh Nhị, một bữa tiệc châm chọc chế giễu liền đập vỡ mộng đẹp tình yêu của Mạnh Nhị, Mạnh Nhị không chịu nổi áp lực, khi đi ra ngoài nghỉ phép, liền vứt bỏ Lục Minh Hàn còn nhỏ vào trong làng du lịch, chạy một mình. Mạnh Nhị trở về nước, cùng tình cũ quên hết ân oán trước kia, trả lại cho tình cũ một đứa con gái, nhưng mà bà ta sợ cha cậu tìm tới cửa, cả ngày đều sợ hãi sống, chưa từng có một ngày an tâm thoải mái, chỉ hơn một năm, chỗ ở của Lục Minh Hàn bị hỏa hoạn, Lục Minh Hàn bị bỏng nặng, Mạnh Nhị nhận được tin tức, lập tức trở về nhà họ Lục, bà ta còn giải thích một năm mất tích của mình, thành bị tai nạn xe mất trí nhớ, vì sao bà ta trở lại, bà ta cảm thấy, trận hỏa hoạn kia, có liên quan đến mẹ cậu, có liên quan đến cậu, bà ta chỉ muốn báo thù!"
Lục Duật Kiêu lẳng lặng nghe, ở giữa cũng không nói chen vào, cho đến khi Bùi Dực nói xong, anh mới thở ra một hơi, nói: "Nhưng tôi và cậu đều biết, sau đó Mạnh Nhị lại sinh một đứa con gái, chính là Diệp Nhất Đóa, tình cũ của Mạnh Nhị, chính là Diệp Cẩn Hành."
Nghe lời này, ngay cả Bùi Dực cũng không nhịn được hít vào một hơi.
Một trận gió thổi qua, trong bụi hoa phía sau vang lên một tiếng hỗn loàn, cũng làm rối loạn trái tim của anh.
"Tôi biết." Yên lặng một lát, Bùi Dực mới nói.
Lục Duật Kiêu lùi về phía sau một bước, giẫm lên một viên sỏi bên cạnh, ý vị sâu xa nói, "Nếu tôi và cậu đều đã biết sự thật này, ai cũng không đành lòng tổn thương Diệp Nhất Đóa, vậy chúng ta nên làm cái gì? Dực, trước khi tôi buông tha cho thân phận người nhà họ Lục, cũng từng bởi vì Diệp Nhất Đóa mà dao động quyết tâm, cậu đã không có quyết định, vậy tôi liền thay ra quyết định thay cậu!"
"Không! Không được!" Bùi Dực trái phải chần chừ, cuối cùng mở miệng, hướng về phía Lục Duật Kiêu nói: "Hai mẹ con này lòng lang dạ thú, bọn họ muốn, tuyệt đối không chỉ đơn thuần giống như trước kia chúng ta nghĩ. Mạnh Nhị vốn vì tiền tài mới tới bên cạnh cha cậu, về sau, người phụ nữ này liền biến chất rồi, bà ta trở nên có lòng tham, bà ta không cam lòng chỉ làm vật thay thế của Lâm Nhược Thủy, bà ta bắt đầu muốn có được tình yêu, nhưng cố tình, trong lòng cha cậu cũng chỉ có một Lâm Nhược Thủy, hơn nữa, Mạnh Nhị vẫn luôn muốn sống bên cạnh cha cậu, bà ta lại thời khắc sợ mình bị bại lộ, ở trong cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai thế này, bà ta khó tránh khỏi vì yêu mà sinh hận, muốn diệt trừ cha cậu! Cậu phải biết, hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, muốn im hơi lặng tiếng giết chết một người, thật sự quá dễ dàng!"
Lục Duật Kiêu cau mày, đưa mắt nhìn về phía chân trời, yên lặng, cũng không tỏ thái độ.
Bùi Dực tiến lên một bước, dùng sức nắm cánh tay Lục Duật Kiêu, giúp anh ra quyết định, "Tôi cũng có thể hạ quyết tâm ra quyết định, cậu cũng có thể!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.