Chương 168: Đại kết cục (Hạ) 4
Đào Y
25/12/2016
Tà dương, ánh chiều ta.
Mặt trời chiều ngả về tây, đoạn trường nhân tại thiên nhai.
Cố Tử Mạt nhìn tình huống trong vườn hoa, nghĩ thầm, điều này cũng đúng hợp với tình hình.
Lục Duật Kiêu đã trở lại, cô vội vàng thu ánh mắt, quay lưng về phía ngoài cửa sổ, chào đón anh.
Lục Duật Kiêu bóp lên tay trái cô, ánh sáng trên chiếc nhẫn trên ngón áp út óng ánh rực rỡ, anh nhìn, trong lòng vui vẻ dạt dào.
Ánh mắt của cô, cũng nhìn vào ngón áp út của mình, nghẹn ngào, cô nói, "Anh đối với Bùi Dực, là chiến thuật tâm lý à? Anh biết nội tâm anh ta đang giãy giụa, sợ anh ta làm hỏng chuyện của anh, liền tuyên bó muốn rút lui."
Bàn vuốt ve ngón áp út của cô tạm dừng, tiếp đó bật cười, nói: "Em đều nghe được, Tử Mạt, em thật sự vô cùng thông minh, anh đều không thể gạt được em, chỉ là, anh tuyên bố rút lui, quả thật có tính toán của anh, chủ yếu anh muốn được thoải mái một lúc." dfienddn lieqiudoon Anh không phủ nhận, đó là anh làm, cho nên, anh cũng đường đường chính chính thừa nhận.
"Thoải mái một lúc? Là muốn tung hỏa mù thôi." Cô lắc lắc đầu, rút tay khỏi bàn tay của anh, bước chân đi đến bàn nhỏ bên cạnh, lấy mấy tờ bản sao ra, đưa cho anh, "Anh rảnh rỗi, nhưng có người không rảnh rỗi, đây là Cố Trinh Trinh vừa mới fax cho em đấy, anh xem một chút đi."
Người đàn ông nhận lấy đi, nhìn, vẻ mặt chưa thay đổi, nhưng bàn tay nắm trang giấy, lại càng dùng sức, rất nhanh, trên trang giấy đã xuất hiện một nếp nhăn rõ ràng.
Cô nhìn động tác của anh, một năm một mười lại nói tiếp, "Công ty anh để Cố phu nhân đầu tư, đã thành vật trong túi của Lục Minh Hàn, Lục Minh Hàn rút củi dưới đáy nồi, đi tìm Cố phu nhân, lấy xí nghiệp Cố thị để trao đổi lợi thế với Cố phu nhân, làm cuộc giao dịch này, Cố phu nhân trải qua thời gian dài suy nghĩ, bà ta đồng ý rồi."
Cô thở dài, chán nản dựa người vào bức tường bên, nói: "Thất bại mấu chốt lớn nhất trong cạnh tranh của anh và Lục Minh Hàn — là em, không phải Bùi Dực."
Người đàn ông không nói gì, cho tới bây giờ, nếu anh nói dối nữa, cũng không cao minh.
Giọng Cố Tử Mạt nặng nề, lấy tay chống vách tường, miễn cưỡng để cho mình đứng vững, sau đó vững vàng đi tới phía trước cửa sổ, nói: "Em tận mắt nhìn thấy, sau trao đổi của anh và Bùi Dực, phù dâu của em len lén chuồn đi rồi."
Sau khi biết được chân tướng thì Diệp Nhất Đóa sẽ làm như thế nào, cô không biết, cô chỉ biết, bây giờ Diệp Nhất Đóa, nhất định là đặc biệt đau lòng.
Diệp Nhất Đóa hồn nhiên ngây thơ, nhiệt tình giúp người, đã từng một lần bị Diệp Cẩn Hành bội tình bạc nghĩa, mà Diệp Cẩn Hành khắp nơi suy tính vì người mình yêu, gánh hết tất cả trách nhiệm và tội lỗi, cho đến hôm nay, Diệp Nhất Đóa mới phát hiện, mình đã hiểu lầm Diệp Cẩn Hành sâu bao nhiêu.
Còn có Mạnh Nhị, Dì Mạnh đã từng đối tốt với cô ấy đó, thì ra là mẹ ruột của cô, mà cô ấy lại đồng thời biết, mẹ của cô là một mỹ nhân rắn rết.
Đổi thành bất cứ kẻ nào, cũng rất khó vượt qua đạo khảm này, chứ đừng nói Diệp Nhất Đóa vẫn sống trong nhung lụa.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía Lục Duật Kiêu, cầm tay anh, "Tất cả đều sẽ khá hơn, đúng không?"
Vốn cũng không muốn uể oải nói ra những lời này, chỉ là nếu không nói, cô không có cách nào thẳng thắn thành khẩn với anh.
Đã nói, cô sẽ gánh vác hậu quả, cô không thể luôn kéo chân của anh lại, cùng anh khích lệ lẫn nhau, đây là tốt nhất.
Người đàn ông lại cầm lấy bàn tay mềm mại của cô,dựa cả người vào, dịu dàng nói, "Sẽ khá hơn, Tử Mạt, những chuyện thối nát này, anh sẽ xử lý, em không cần cho mình gánh nặng tâm lý quá lớn."
Anh ném bản sao trong tay đi, áp sát lên người cô, nói nhỏ bên tai cô, "Tình huống không thể lạc quan, nhưng không phải không lạc quan như trong tưởng tượng của em, không nên suy nghĩ nhiều, cho anh mấy ngày, anh nhất định sẽ xử lý tốt những chuyện này."
Chỉ sợ cô sẽ nghĩ lung tung, anh không khỏi lại nói thêm mấy câu.
Cô dĩ nhiên biết anh đang an ủi cô, vì không để cho anh lo lắng, cô lúng túng gật đầu, "Được, em chờ anh."
...
Cố Tử Mạt không nghĩ tới, một lần đợi này, chính là đợi hai ngày, hơn nữa, cô đợi được, là một tin tức nặng ký.
Trong tin tức, chỗ ở của Ninh Uyển bị phóng viên bao vây tấn công, đám phóng viên võ trang đầy đủ, nhiều tiếng chất vấn Ninh Uyển, vụ án giết người có phải có liên quan đến Ninh Uyển hay không.
Ninh Uyển đối mặt với sự oan tạc của đám phóng viên, sai người đại diện ra mặt, hết sức phủ nhận với truyền thông nói, "Không thể nào! Các người làm truyền thông, tin tức khẳng định linh hoạt hơn tôi, tôi không phải người phụ nữ Lục Duật Kiêu yêu nhất, bây giờ bạn trai của tôi là công tử nhà họ Bùi. Hi vọng mọi người không nên quấy rầy cuộc sống bình yên của chúng tôi, cám ơn mọi người."
Cố Tử Mạt nhìn đến đây, lại nghĩ đến Diệp Nhất Đóa, không biết đang ở chỗ nào, Diệp Nhất Đóa mất tích thể thể nhìn thấy tin tức này hay không, còn có thể vì tin tức này mà nổi trận lôi đình.
Mọi người xôn xao, lại bắt đầu truy hỏi hành tung của Ninh Uyển, nửa tháng gần đây, Ninh Uyển cũng không lộ diện trước mặt công chúng, có phải thật sự đi làm phẫu thuật thay thận không, vì thế làm hại đến mạng người.
Mà hiện tại Ninh Uyển đóng cửa không ra, có phải vì dưỡng bệnh không, mà không dám lộ diện.
Ninh Uyển tiếp tục phái người đại diện ra mặt phủ nhận, kiên trì ‘Người phụ nữ Lục Duật Kiêu yêu nhất’ không phải là mình, mà là người khác.
Nhưng phóng viên cũng không tin tưởng, bởi vì từ đầu đến cuối, Ninh Uyển cũng không lộ diện, bên trong dĩ nhiên là đáng ngờ chồng chất.
Nhìn đến đây, Cố Tử Mạt hoảng hốt, vội vội vàng vàng lục lọi tin tức có liên quan mới xảy ra.
Mới biết, có một người bị hại, bị ép buộc lấy đi một quả thận, sau đó chữa trị không có hiệu quả, đã tạo thành tử vong, mà theo như lời khai của người nhà người chết, quả thận bị lấy đi này, được dùng cho người phụ nữ của một nhân vật tai to mặt lớn thần bí yêu nhất.
Nếu hỏi danh tiếng của nhân vật tai to mặt lớn thần bí gần đây vang dội nhất là ai? Mũi nhọn chỉ hướng rất rõ ràng, chính là — Lục Duật Kiêu!
Hiện tại phóng viên truyền thông, đang sắp xếp tra xét từng người phụ nữ xuất hiện cùng Lục Duật Kiêu, đang cố gắng muốn bắt được ‘Đầu sỏ gây nên’ này!
Nhìn đến đây, Cố Tử Mạt không khỏi hít sâu một hơi, vì một quả thận, đã gây ra mạng người.
Cô tin tưởng nhân phẩm của Lục Duật Kiêu, anh chắc chắn sẽ không vì Lâm Yên Nhiên mà làm ra loại chuyện như vậy, mà có thể làm ra loại chuyện như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có — Lục Minh Hàn!
Lục Minh Hàn làm ra một âm mưu lớn, nhốt tất cả mọi người vào trong.
Nếu như Lục Duật Kiêu công khai thừa nhận nói, người phụ nữ mình yêu nhất là cô, như vậy cô sẽ trở thành chỗ cho mọi người chỉ trích, gánh oan ức trên lưng thay Lâm Yên Nhiên, thậm chí gánh vác trách nhiệm luật pháp.
Nếu như Lục Duật Kiêu công khai công bố, người phụ nữ kia là Lâm Yên Nhiên, như vậy thì tương đương với biến thành thừa nhận, Lâm Yên Nhiên người anh yêu nhất.
Cũng có một khả năng, đó chính là Lục Duật Kiêu khăng khăng nói, là người thân của người chết nói xằng nói bậy, thay thận đúng là Lâm Yên Nhiên, nhưng lại không có quan hệ gì với chính mình.
Nhưng kết quả đã sớm có thể đoán trước, người thân của người chết kia đều là người của Lục Minh Hàn, bọn họ sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, nhất định sẽ gắt gao nói lời vu khống.
Sau khi cô xem hết những bài báo này, tâm lực đã quá mệt mỏi.
Mệt mỏi khép tất cả bài báo lại, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy anh.
Cố Tử Mạt lập tức ngu ngốc đứng im tại chỗ.
Cũng không nhúc nhích.
Cả người kéo căng quá đỗi.
Lục Duật Kiêu nhận thấy sự khác thường của cô, gọi một tiếng, "Tử Mạt."
Cố Tử Mạt chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, ôm anh, giọng nói run rẩy, "Anh bên kia, như thế nào?"
Anh bình thản mở miệng, "Lâm Yên Nhiên đã không biết tung tích, cha anh đã về nước Mỹ, vô cùng có khả năng là ông ấy ngầm cho phép tất cả chuyện này."
Cố Tử Mạt nghe giọng nói của anh, bình thản như vậy, lại tĩnh mịch như vậy.
Cô biết, lúc này, bọn họ không có lựa chọn, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Cánh môi cô run run, cô rất muốn nhìn bộ dáng bây giờ của anh một chút, nhưng cô lại không dám, cô biết, là mình gián tiếp làm anh tổn thương, cũng đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió, còn đeo trên lưng nhiều tiếng xấu như vậy.
Những người đó cũng biết, cô là xương sườn mềm của anh, bọn họ muốn, lóc ra một khối xương của anh, cho nên liền nhắm mũi nhọn vào cô.
Mà anh, là chịu tội liên đới.
Lục Duật Kiêu nghe được tiếng khóc của cô, đau lòng thành một mảnh, chỉ có thể an ủi cô nói, "Tử Mạt, em đừng như vậy, Tử Mạt, bọn anh đang suy nghĩ biện pháp."
Cô nghe nói như thế, lập tức khóc thành tiếng, "Anh lừa em, Lục Duật Kiêu, anh lừa em!" Cô khóc la hét anh là tên lừa đảo, la hét la hét, cô nắm cánh tay Lục Duật Kiêu, không ngừng đánh anh, "Lục Duật Kiêu, lần nào anh cũng nói có biện pháp, nhưng làn nào, anh cũng bị em liên lụy, Bùi Dực nói không sai, em là con riêng của anh (拖油瓶)! Em thật sự hận bản thân mình, nếu như anh cưới Lâm Yên Nhiên, có phải sẽ không giống hay không, nếu như ban đầu anh không giúp em, có phải cũng sẽ không như vậy hay không."
Đáy lòng của cô bỗng nhiên sinh ra một cơn tức giận, "Anh tại sao thế! Anh ngốc quá vậy! Em hỏi anh, bây giờ anh còn có thể có biện pháp gì, những thứ kia tệ hại hơn là đồng ý với điều kiện của Lục Minh Hàn sao!"
Cô thật sự đánh mất tất cả ngôn ngữ, trong óc lộn xộn, cô chỉ có thể xả tức giận lên người anh, lời nói không mạch lạc hỏi anh, "Anh có dã tâm như vậy, nhưng tại sao anh lại tư tình nhi nữ như vậy, anh có biết là anh rất ngốc không, tại sao vẫn luôn lo lắng do dự vì em, anh có biết không, nếu anh không băn khoăn lo lắng vì em, anh cũng sẽ không như vậy!"
Cô hỏi, lực độ níu lấy cánh tay anh, liền lớn lên.
Người đàn ông này, vì cô, rời xa khỏi nhà họ Lục, đi tới tòa thành thị này.
Người đàn ông này, lại vì cô, các loại nhẫn nhịn với Lục Minh Hàn, cuối cùng liên tục bại lui.
Người đàn ông này, lần này lại vì cô, làm ra chuyện gì? Cô không có cách nào tưởng tượng được!
Cố Tử Mạt cảm thấy mình giận anh, càng giận chính mình hơn, cô cũng mắng không ra nữa, cô chỉ không ngừng rơi lệ, thật lâu, cô mới nhỏ giọng nói, "Lục Duật Kiêu, em biết mình có lỗi với anh."
Lục Duật Kiêu nghe được câu này, trong nháy mắt không khỏi suýt nữa rớt nước mắt theo Cố Tử Mạt.
Anh nói, "Tử Mạt, em là vợ của anh, em không có lỗi gì với anh, tất cả đều là anh tự nguyện, là anh tự chuốc lấy phiền phức, không liên quan gì đến em."
Nghe lời này của anh, Cố Tử Mạt càng nước mắt rơi như mưa hơn, cô lau lệ, nói, "Anh đã sớm biết giấy đăng ký kết hôn là giả, lúc đó Kiều Tử Hoài mật báo cho cha anh, giấy đăng ký kết hôn của chúng ta cũng bị động tay động chân, anh còn kiên trì như vậy, anh cũng..."
Nói đến đây, cô đã nghẹn lại không nói gì nữa.
Anh không nói gì.
Anh không biết cô biết được những chân tướng này từ đâu, nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt rồi, cô biết.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nức nở của cô.
Qua hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng giơ tay lên, bỏ ra rất nhiều sức lực, vươn tới gương mặt của cô, anh nhẹ nhàng cọ xát mặt cô, sau đó nhẹ giọng mà hỏi, "Hối hận không? Em cũng không phải vợ trên pháp luật của anh, còn bị anh lừa ngủ cùng lâu như vậy, có phải cảm thấy mình rất thiệt thòi hay không."
Hai mắt cô đẫm lệ, liều mạng lắc đầu với anh.
Tay của anh dán mặt cô, cười cười, giọng nói vô cùng cưng chiều, "Nói đi nói lại, thật ra thì đều là anh buôn bán lời, ngủ cùng với một người đẹp như vậy, rất tốt rất tốt. Em biết không, nằm ngủ cùng với em, anh nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, em không phải anh, cũng sẽ không biết loại cảm giác đó."
Cô giơ tay lên, nắm lấy bàn tay anh đặt trên mặt mình, "Em biết, em biết rõ loại cảm giác đó, cùng với anh, em cảm thấy nơi nào cũng là mật ngọt, thật đấy, anh tin em." Nói xong, hốc mắt Cố Tử Mạt lập tức lại chua xót.
Ánh mắt Lục Duật Kiêu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt của anh rất thâm tình, anh nói, "Tử Mạt, thật ra thì cho tới bây giờ, anh cũng không biết cố chấp của mình là đúng hay sai, Hứa Ngộ đối với em có tình, nếu không có anh, có lẽ hai người có thể ở cùng nhau. Hiện tại anh không bảo vệ tốt cho em, để em chịu nhiều tổn thương như vậy, về sau sợ rằng khi anh nhìn thấy Hứa Ngộ, cũng chỉ có thể đi vòng rồi."
Nước mắt của Cố Tử Mạt rơi xuống, cô cắn môi, lắc lắc đầu, "Không phải vậy, coi như không có anh, em vàHứa Ngộ cũng không thể nào."
Anh nghe lời của cô..., chậm rãi ngoắc ngoắc môi, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt cô, trìu mến như trân bảo vậy.
Cô vẫn đang khóc, đã sớm khóc không thành tiếng, nhìn gương mặt của anh, cô không khỏi khẽ động, tay thon nâng lên, cô thâm tình phủ lên mặt anh, "Nếu như anh mệt mỏi, thi bỏ em xuống đi."
Cô trở thành chỗ cho mọi người chỉ trích, bởi vì cô, anh bây giờ bốn bề thọ địch.
Cô sao có thể nhẫn tâm nhìn anh mệt mỏi như vậy, cô tình nguyện rời đi, cũng không muốn thấy anh vì mình mà kiệt sức.
Người đàn ông nghe được câu nói của cô..., thân thể rõ ràng ngẩn ra, bàn tay lớn của anh, chậm rãi từ trên gương mặt cô buông xuống, ở đó bỗng chốc, liền mất đi sức lực.
Anh nhìn cô, hô hấp dần dần trở nên nặng nề mà kéo dài, một lát sau, anh chậm rãi buông mí mắt xuống, hơi vài phần bất đắc dĩ nói, "Đừng nói những lời nói càn này, sao anh có thể bỏ em xuống."
Anh đã sớm yêu cô tận xương, anh sao có thể, tự làm tổn thương xương cốt của mình!
Từ ngày yêu cô trở đi, anh cũng đã sẵn lòng phục vụ quên mình để yêu cô, bây giờ anh, sao có thể vì ham muốn cá nhân của mình mà vứt bỏ cô!
Cố Tử Mạt cũng thu tay, nước mắt của cô chảy thẳng xuống dưới, nhưng có một ý niệm nói cho cô biết, cô không thể khóc.
Tay của cô để ở trong miệng, hung hăng cắn, hết sức kiềm chế bản thân, không để cho mình khóc thành tiếng, sau khi cô nghe được anh đáp lại, nỗ lực hơn nửa buổi, mới hít hít mũi, mở miệng nói, "Chúng ta đã không cử hành hôn lễ, cũng không phải là vợ chồng trên luật pháp, anh đối với em, không có bất kỳ trách nhiệm gì. Chuyện bây giờ tiến triển đến mức này, anh mệt mỏi em cũng mệt mỏi, nếu đã mệt mỏi, anh tiếp tục trở về làm thiếu gia nhà họ Lục của anh, em vẫn làm Cố Tử Mạt như trước, không tốt sao?"
"Đây là lời thật lòng của em?" Lục Duật Kiêu trầm thấp hỏi, cũng không đợi cô trả lời, tiếp tục mở miệng nói, "Tử Mạt, chúng ta thật vất vả mới ở chung một chỗ, đừng nói mấy lời không may này, chỉ cần có thể cùng với em, anh đều không hề cảm thấy mệt mỏi."
Cô nắm lấy áo Lục Duật Kiêu, khóc như một đứa bé, cô khóc thật thảm, nước mắt của cô tùy ý chảy, bỗng dưng, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra.
Tách ra một khoảng cách, cô nhìn anh, dùng âm khóc nói, "Anh vẫn không nghe hiểu à, anh mệt mỏi em cũng mệt mỏi, vậy anh không cảm thấy mệt mỏi, cũng chỉ có em cảm thấy được mệt mỏi, có phải không!"
Ánh mắt người đàn ông kinh ngạc, cổ họng nghẹn lại, trong lúc nhất thời, cũng không nói lời nào.
Chờ anh phục hồi tinh thần lại, anh cười, anh vươn tay với cô, nói: " Tử Mạt, đừng gạt anh, trở lại bên cạnh anh, có vấn đề, chúng ta cùng nhau đối mặt, em không thể bỏ lại một mình anh được."
Cô nhìn anh, lắc đầu lại lắc đầu.
Một hàng lệ rơi xuống, cô không thể tiếp tục đối mặt với anh, khổ sở che mặt, lại lên đẩy anh một cái, điên cuồng chạy đi.
Người đàn ông ở phía sau đuổi theo cô, cô nghe tiếng bước chân của anh, vẫn trầm ổn có lực như vậy, cô lại không muốn anh đuổi theo cô.
Cô dừng bước, nói: " Anh đừng đi theo em... Em muốn một mình yên tĩnh một chút, ta muốn một mình."
"Tử Mạt, em —"
"Đừng đi theo em, đừng đi theo em... Em không muốn anh đi theo em." Cô lẩm bẩm, trong đầu buồn bực đi về phía trước, một bước đuổi một bước, một bước lại nhanh hơn một bước, một giây cũng không dám quay đầu lại.
Cho đến khi cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh ở phía sau, cô mới dám đi chậm lại.
Cô thất hồn lạc phách tiếp tục đi về phía trước, đi qua một vị phụ nhân*, cô không nhìn, tiếp tục đi về phía trước, lại nghe thấy phía sau ‘Loảng xoảng’ một tiếng.
*Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng.
Cô lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vị phụ nhân vừa rồi đã thẳng tắp ngã xuống mặt đất.
Cô lắp bắp kinh hãi, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống, kiểm tra tình huống của vị phụ nhân kia, sắc mặt phụ nhân không tốt, da thịt trên mặt cũng nóng bỏng, xem ra là sốt cao dẫn tới ngất xỉu.
Cô vội vàng đỡ người dậy, bấm nhân trung của phụ nhân, lúc này phụ nhân mới tỉnh, chậm rãi mở mắt nhìn về phía cô.
Hai mắt nhìn nhau, Cố Tử Mạt theo bản năng liền luống cuống, mặc dù đã cách nhiều năm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được, phụ nhân này, chính là mẹ Hứa Ngộ — Hứa phu nhân.
Chỉ sợ Hứa phu nhân nhìn ra cái gì, cô vội vã đưa tay, sờ lên trán Hứa phu nhân một cái, thấp giọng hỏi, "Bác gái, bác có khỏe không?"
Hứa phu nhân không trả lời, có thể bởi vì sốt cao và mệt mỏi, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, trên trán còn đầy mồ hôi, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.
Cố Tử Mạt luống cuống, cô nhìn chung quanh, đều là khu biệt thự, cô nên đi chạy đi đâu?
Suy nghĩ một chút, cô dùng sức đỡ Hứa phu nhân dậy, dìu lấy bà về nhà mình.
Khi về đến nhà, Lục Duật Kiêu đã không còn ở đây, Cố Tử Mạt thở ra một hơi, đỡ Hứa phu nhân lên trên giường, tìm một cái khăn lông, thấm ướt khăn lông hạ nhiệt cho Hứa phu nhân.
Cô gọi điện thoại cho bác sĩ, bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra xong, Cố Tử Mạt mới biết, Hứa phu nhân bị viêm phổi, kéo dài lâu như vậy, cho nên mới sốt cao không lui.
Bác sĩ nói một số điều phải chú ý, truyền dịch cho Hứa phu nhân, lại kê ít thuốc.
Hứa phu nhân được truyền dịch, chuyển biến tốt rất nhanh, khi tỉnh lại, đã là năm giờ, thấy Cố Tử Mạt ở bên cạnh, hơi sửng sốt, liền ngồi dậy, Cố Tử Mạt đưa nước tới trước mặt của Hứa phu nhân, "Bác gái, ngài uống thuốc đi, sẽ khỏi nhanh hơn."
Hứa phu nhân vội vàng cảm ơn, "Cám ơn cô nha."
Cố Tử Mạt lấy đơn thuốc của bác sĩ, đưa cho Hứa phu nhân, lắc đầu một cái nói, "Bác gái, không cần cám ơn, trước kia nhà thiết kế Hứa ở công ty vẫn thường chiếu cố cháu, cháu cám ơn ngài còn không kịp đấy." Sợ Hứa phu nhân có gánh nặng tâm lý, cô tùy tiện bịa đặt một thân phận.
Nhà họ Hứa suy tàn, cô cũng đã biết, chỉ là cô thật sự không ngờ, nhà họ Hứa lại có thể suy tàn đến mức độ này.
Hứa phu nhân cởi áo gấm ra, mặc quần áo tối giản nhất, ngã bệnh cũng không còn tiền khám bệnh, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Hứa phu nhân nghe cô nói như vậy, bởi vì sốt cao mà hốc mắt sưng đỏ, hơi có chút ướt át, cánh môi động đậy nhiều lần, cũng không có nói ra câu gì, chỉ lặng lẽ uống thuốc.
Hứa phu nhân uống thuốc xong, nhìn bày biện trong căn phòng một chút, không khỏi hỏi, "Cô gái, đây là nhà cô à?"
Cố Tử Mạt chột dạ, cúi đầu, sau đó nói dối, "Đây không phải nhà cháu, cháu chỉ là gia sư cho đứa bé của nhà này thôi, gần đây nhà này ra nước ngoài nghỉ phép, cháu đến trông nhà cho bọn họ, bác có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát, chờ bác khỏe, cháu lại đưa bác về nhà."
Cô không dám để Hứa phu nhân ở lâu dài, chỉ sợ Lục Duật Kiêu đột nhiên trở lại, chạm mặt liền khó coi.
"A, vậy thì tốt." Hứa phu nhân nghe cô nói như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa phu nhân lại ngủ một lát, nhiệt độ cũng dần dần bình thường, Cố Tử Mạt mới yên tâm, gọi một chiếc xe tắc xi, tự mình đưa Hứa phu nhân về nhà.
Nơi ở của Hứa phu nhân là một nhà ngang, trong hành lang vừa âm u vừa chật hẹp, Cố Tử Mạt sợ Hứa phu nhân đột nhiên ngất đi, liền từng bước đỡ Hứa phu nhân lên lầu.
Sau khi thu xếp cho Hứa phu nhân xong, cô liền chạy tới siêu thị trong một tiểu khu cao cấp khác mua chút thức ăn, đưa qua cho Hứa phu nhân.
Sau đó cũng không nán lại lâu, đặt đồ xuống, cáo từ rời đi.
Hứa phu nhân lại từ phía sau gọi cô lại, cô xoay người, hỏi, "Bác gái, còn chuyện gì không ạ?"
Hứa phu nhân cười cười với cô, nói: "Cố tiểu thư, thật sự là làm khó cô rồi."
Cố Tử Mạt không nghĩ tới, Hứa phu nhân lại có thể nhận ra cô, "Bác gái, cháu..."
Hứa phu nhân nhìn căn phòng nhỏ u ám, hơi thở dài một cái, "Cô là cô gái duy nhất con tôi thích, sao tôi lại không nhớ nổi cô, aizzz, cũng làm khó cô nói dối nhiều như vậy để gạt tôi, còn tốt bụng đưa tôi về nhà như thế, cô nhìn tình hình nhà chúng ta bây giờ, những người khác không thương tới."
Cố Tử Mạt hiểu Hứa phu nhân muốn nói gì, cúi đầu, không lên tiếng.
Lòng người dễ thay đổi, nhà họ Hứa suy tàn rồi, tự nhiên không ai sẵn lòng thân cận. Trước kia Cố Trinh Trinh luôn miệng nói muốn theo đuổi Hứa Ngộ, hiện tại nhà họ Hứa suy tàn, cũng không phải là chạy trốn không thấy bóng dáng tăm hơi sao.
Hứa phu nhân nhìn Cố Tử Mạt, qua thật lâu, mới thốt ra một câu, "Cố tiểu thư, cám ơn cô, cô là cô gái tốt, năm đó là chúng tôi không đúng, chúng tôi không nên có cái loại thiên kiến bè phái đó, cũng khổ cho cô và A Ngộ."
Cố Tử Mạt nghẹn ngào, nói: "Bác gái, ngài đừng nói như vậy, đây đều là chuyện duyên phận, không cưỡng cầu được." Nói tới đây, cô dừng một chút, nhìn về phía gian phòng của Hứa Ngộ, nói: "Đã rất lâu cháu không liên lạc với Hứa Ngộ, hiện tại anh ấy vẫn tốt chứ?"
"Nó ấy, gần đây vân luôn chạy bên ngoài, chịu không ít tội, cô biết, thanh danh của cha nó không tốt, rất nhiều đơn vị nghe được chuyện của nó, đều không muốn trưng dụng A Ngộ. Tính tình A Ngộ cũng bướng bỉnh, nữa bên ngoài vấp phải trắc trở thế nào, cũng không muốn nói với tôi, thật ra thì tôi đều biết." Hứa phu nhân nói xong, cảm xúc vừa lên, liền không nhịn được chảy nước mắt.
Cố Tử Mạt thấy thế, liền vội vàng tiến lên, vội vàng rút mấy tờ khắn giấy ra mấy đưa cho Hứa phu nhân lau nước mắt, khuyên giải an ủi nói: "Sẽ khá hơn, bác gái, Hứa Ngộ là một người có tài hoa, luôn có người bằng lòng thưởng thức anh."
Mặt trời chiều ngả về tây, đoạn trường nhân tại thiên nhai.
Cố Tử Mạt nhìn tình huống trong vườn hoa, nghĩ thầm, điều này cũng đúng hợp với tình hình.
Lục Duật Kiêu đã trở lại, cô vội vàng thu ánh mắt, quay lưng về phía ngoài cửa sổ, chào đón anh.
Lục Duật Kiêu bóp lên tay trái cô, ánh sáng trên chiếc nhẫn trên ngón áp út óng ánh rực rỡ, anh nhìn, trong lòng vui vẻ dạt dào.
Ánh mắt của cô, cũng nhìn vào ngón áp út của mình, nghẹn ngào, cô nói, "Anh đối với Bùi Dực, là chiến thuật tâm lý à? Anh biết nội tâm anh ta đang giãy giụa, sợ anh ta làm hỏng chuyện của anh, liền tuyên bó muốn rút lui."
Bàn vuốt ve ngón áp út của cô tạm dừng, tiếp đó bật cười, nói: "Em đều nghe được, Tử Mạt, em thật sự vô cùng thông minh, anh đều không thể gạt được em, chỉ là, anh tuyên bố rút lui, quả thật có tính toán của anh, chủ yếu anh muốn được thoải mái một lúc." dfienddn lieqiudoon Anh không phủ nhận, đó là anh làm, cho nên, anh cũng đường đường chính chính thừa nhận.
"Thoải mái một lúc? Là muốn tung hỏa mù thôi." Cô lắc lắc đầu, rút tay khỏi bàn tay của anh, bước chân đi đến bàn nhỏ bên cạnh, lấy mấy tờ bản sao ra, đưa cho anh, "Anh rảnh rỗi, nhưng có người không rảnh rỗi, đây là Cố Trinh Trinh vừa mới fax cho em đấy, anh xem một chút đi."
Người đàn ông nhận lấy đi, nhìn, vẻ mặt chưa thay đổi, nhưng bàn tay nắm trang giấy, lại càng dùng sức, rất nhanh, trên trang giấy đã xuất hiện một nếp nhăn rõ ràng.
Cô nhìn động tác của anh, một năm một mười lại nói tiếp, "Công ty anh để Cố phu nhân đầu tư, đã thành vật trong túi của Lục Minh Hàn, Lục Minh Hàn rút củi dưới đáy nồi, đi tìm Cố phu nhân, lấy xí nghiệp Cố thị để trao đổi lợi thế với Cố phu nhân, làm cuộc giao dịch này, Cố phu nhân trải qua thời gian dài suy nghĩ, bà ta đồng ý rồi."
Cô thở dài, chán nản dựa người vào bức tường bên, nói: "Thất bại mấu chốt lớn nhất trong cạnh tranh của anh và Lục Minh Hàn — là em, không phải Bùi Dực."
Người đàn ông không nói gì, cho tới bây giờ, nếu anh nói dối nữa, cũng không cao minh.
Giọng Cố Tử Mạt nặng nề, lấy tay chống vách tường, miễn cưỡng để cho mình đứng vững, sau đó vững vàng đi tới phía trước cửa sổ, nói: "Em tận mắt nhìn thấy, sau trao đổi của anh và Bùi Dực, phù dâu của em len lén chuồn đi rồi."
Sau khi biết được chân tướng thì Diệp Nhất Đóa sẽ làm như thế nào, cô không biết, cô chỉ biết, bây giờ Diệp Nhất Đóa, nhất định là đặc biệt đau lòng.
Diệp Nhất Đóa hồn nhiên ngây thơ, nhiệt tình giúp người, đã từng một lần bị Diệp Cẩn Hành bội tình bạc nghĩa, mà Diệp Cẩn Hành khắp nơi suy tính vì người mình yêu, gánh hết tất cả trách nhiệm và tội lỗi, cho đến hôm nay, Diệp Nhất Đóa mới phát hiện, mình đã hiểu lầm Diệp Cẩn Hành sâu bao nhiêu.
Còn có Mạnh Nhị, Dì Mạnh đã từng đối tốt với cô ấy đó, thì ra là mẹ ruột của cô, mà cô ấy lại đồng thời biết, mẹ của cô là một mỹ nhân rắn rết.
Đổi thành bất cứ kẻ nào, cũng rất khó vượt qua đạo khảm này, chứ đừng nói Diệp Nhất Đóa vẫn sống trong nhung lụa.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía Lục Duật Kiêu, cầm tay anh, "Tất cả đều sẽ khá hơn, đúng không?"
Vốn cũng không muốn uể oải nói ra những lời này, chỉ là nếu không nói, cô không có cách nào thẳng thắn thành khẩn với anh.
Đã nói, cô sẽ gánh vác hậu quả, cô không thể luôn kéo chân của anh lại, cùng anh khích lệ lẫn nhau, đây là tốt nhất.
Người đàn ông lại cầm lấy bàn tay mềm mại của cô,dựa cả người vào, dịu dàng nói, "Sẽ khá hơn, Tử Mạt, những chuyện thối nát này, anh sẽ xử lý, em không cần cho mình gánh nặng tâm lý quá lớn."
Anh ném bản sao trong tay đi, áp sát lên người cô, nói nhỏ bên tai cô, "Tình huống không thể lạc quan, nhưng không phải không lạc quan như trong tưởng tượng của em, không nên suy nghĩ nhiều, cho anh mấy ngày, anh nhất định sẽ xử lý tốt những chuyện này."
Chỉ sợ cô sẽ nghĩ lung tung, anh không khỏi lại nói thêm mấy câu.
Cô dĩ nhiên biết anh đang an ủi cô, vì không để cho anh lo lắng, cô lúng túng gật đầu, "Được, em chờ anh."
...
Cố Tử Mạt không nghĩ tới, một lần đợi này, chính là đợi hai ngày, hơn nữa, cô đợi được, là một tin tức nặng ký.
Trong tin tức, chỗ ở của Ninh Uyển bị phóng viên bao vây tấn công, đám phóng viên võ trang đầy đủ, nhiều tiếng chất vấn Ninh Uyển, vụ án giết người có phải có liên quan đến Ninh Uyển hay không.
Ninh Uyển đối mặt với sự oan tạc của đám phóng viên, sai người đại diện ra mặt, hết sức phủ nhận với truyền thông nói, "Không thể nào! Các người làm truyền thông, tin tức khẳng định linh hoạt hơn tôi, tôi không phải người phụ nữ Lục Duật Kiêu yêu nhất, bây giờ bạn trai của tôi là công tử nhà họ Bùi. Hi vọng mọi người không nên quấy rầy cuộc sống bình yên của chúng tôi, cám ơn mọi người."
Cố Tử Mạt nhìn đến đây, lại nghĩ đến Diệp Nhất Đóa, không biết đang ở chỗ nào, Diệp Nhất Đóa mất tích thể thể nhìn thấy tin tức này hay không, còn có thể vì tin tức này mà nổi trận lôi đình.
Mọi người xôn xao, lại bắt đầu truy hỏi hành tung của Ninh Uyển, nửa tháng gần đây, Ninh Uyển cũng không lộ diện trước mặt công chúng, có phải thật sự đi làm phẫu thuật thay thận không, vì thế làm hại đến mạng người.
Mà hiện tại Ninh Uyển đóng cửa không ra, có phải vì dưỡng bệnh không, mà không dám lộ diện.
Ninh Uyển tiếp tục phái người đại diện ra mặt phủ nhận, kiên trì ‘Người phụ nữ Lục Duật Kiêu yêu nhất’ không phải là mình, mà là người khác.
Nhưng phóng viên cũng không tin tưởng, bởi vì từ đầu đến cuối, Ninh Uyển cũng không lộ diện, bên trong dĩ nhiên là đáng ngờ chồng chất.
Nhìn đến đây, Cố Tử Mạt hoảng hốt, vội vội vàng vàng lục lọi tin tức có liên quan mới xảy ra.
Mới biết, có một người bị hại, bị ép buộc lấy đi một quả thận, sau đó chữa trị không có hiệu quả, đã tạo thành tử vong, mà theo như lời khai của người nhà người chết, quả thận bị lấy đi này, được dùng cho người phụ nữ của một nhân vật tai to mặt lớn thần bí yêu nhất.
Nếu hỏi danh tiếng của nhân vật tai to mặt lớn thần bí gần đây vang dội nhất là ai? Mũi nhọn chỉ hướng rất rõ ràng, chính là — Lục Duật Kiêu!
Hiện tại phóng viên truyền thông, đang sắp xếp tra xét từng người phụ nữ xuất hiện cùng Lục Duật Kiêu, đang cố gắng muốn bắt được ‘Đầu sỏ gây nên’ này!
Nhìn đến đây, Cố Tử Mạt không khỏi hít sâu một hơi, vì một quả thận, đã gây ra mạng người.
Cô tin tưởng nhân phẩm của Lục Duật Kiêu, anh chắc chắn sẽ không vì Lâm Yên Nhiên mà làm ra loại chuyện như vậy, mà có thể làm ra loại chuyện như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có — Lục Minh Hàn!
Lục Minh Hàn làm ra một âm mưu lớn, nhốt tất cả mọi người vào trong.
Nếu như Lục Duật Kiêu công khai thừa nhận nói, người phụ nữ mình yêu nhất là cô, như vậy cô sẽ trở thành chỗ cho mọi người chỉ trích, gánh oan ức trên lưng thay Lâm Yên Nhiên, thậm chí gánh vác trách nhiệm luật pháp.
Nếu như Lục Duật Kiêu công khai công bố, người phụ nữ kia là Lâm Yên Nhiên, như vậy thì tương đương với biến thành thừa nhận, Lâm Yên Nhiên người anh yêu nhất.
Cũng có một khả năng, đó chính là Lục Duật Kiêu khăng khăng nói, là người thân của người chết nói xằng nói bậy, thay thận đúng là Lâm Yên Nhiên, nhưng lại không có quan hệ gì với chính mình.
Nhưng kết quả đã sớm có thể đoán trước, người thân của người chết kia đều là người của Lục Minh Hàn, bọn họ sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, nhất định sẽ gắt gao nói lời vu khống.
Sau khi cô xem hết những bài báo này, tâm lực đã quá mệt mỏi.
Mệt mỏi khép tất cả bài báo lại, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy anh.
Cố Tử Mạt lập tức ngu ngốc đứng im tại chỗ.
Cũng không nhúc nhích.
Cả người kéo căng quá đỗi.
Lục Duật Kiêu nhận thấy sự khác thường của cô, gọi một tiếng, "Tử Mạt."
Cố Tử Mạt chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, ôm anh, giọng nói run rẩy, "Anh bên kia, như thế nào?"
Anh bình thản mở miệng, "Lâm Yên Nhiên đã không biết tung tích, cha anh đã về nước Mỹ, vô cùng có khả năng là ông ấy ngầm cho phép tất cả chuyện này."
Cố Tử Mạt nghe giọng nói của anh, bình thản như vậy, lại tĩnh mịch như vậy.
Cô biết, lúc này, bọn họ không có lựa chọn, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Cánh môi cô run run, cô rất muốn nhìn bộ dáng bây giờ của anh một chút, nhưng cô lại không dám, cô biết, là mình gián tiếp làm anh tổn thương, cũng đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió, còn đeo trên lưng nhiều tiếng xấu như vậy.
Những người đó cũng biết, cô là xương sườn mềm của anh, bọn họ muốn, lóc ra một khối xương của anh, cho nên liền nhắm mũi nhọn vào cô.
Mà anh, là chịu tội liên đới.
Lục Duật Kiêu nghe được tiếng khóc của cô, đau lòng thành một mảnh, chỉ có thể an ủi cô nói, "Tử Mạt, em đừng như vậy, Tử Mạt, bọn anh đang suy nghĩ biện pháp."
Cô nghe nói như thế, lập tức khóc thành tiếng, "Anh lừa em, Lục Duật Kiêu, anh lừa em!" Cô khóc la hét anh là tên lừa đảo, la hét la hét, cô nắm cánh tay Lục Duật Kiêu, không ngừng đánh anh, "Lục Duật Kiêu, lần nào anh cũng nói có biện pháp, nhưng làn nào, anh cũng bị em liên lụy, Bùi Dực nói không sai, em là con riêng của anh (拖油瓶)! Em thật sự hận bản thân mình, nếu như anh cưới Lâm Yên Nhiên, có phải sẽ không giống hay không, nếu như ban đầu anh không giúp em, có phải cũng sẽ không như vậy hay không."
Đáy lòng của cô bỗng nhiên sinh ra một cơn tức giận, "Anh tại sao thế! Anh ngốc quá vậy! Em hỏi anh, bây giờ anh còn có thể có biện pháp gì, những thứ kia tệ hại hơn là đồng ý với điều kiện của Lục Minh Hàn sao!"
Cô thật sự đánh mất tất cả ngôn ngữ, trong óc lộn xộn, cô chỉ có thể xả tức giận lên người anh, lời nói không mạch lạc hỏi anh, "Anh có dã tâm như vậy, nhưng tại sao anh lại tư tình nhi nữ như vậy, anh có biết là anh rất ngốc không, tại sao vẫn luôn lo lắng do dự vì em, anh có biết không, nếu anh không băn khoăn lo lắng vì em, anh cũng sẽ không như vậy!"
Cô hỏi, lực độ níu lấy cánh tay anh, liền lớn lên.
Người đàn ông này, vì cô, rời xa khỏi nhà họ Lục, đi tới tòa thành thị này.
Người đàn ông này, lại vì cô, các loại nhẫn nhịn với Lục Minh Hàn, cuối cùng liên tục bại lui.
Người đàn ông này, lần này lại vì cô, làm ra chuyện gì? Cô không có cách nào tưởng tượng được!
Cố Tử Mạt cảm thấy mình giận anh, càng giận chính mình hơn, cô cũng mắng không ra nữa, cô chỉ không ngừng rơi lệ, thật lâu, cô mới nhỏ giọng nói, "Lục Duật Kiêu, em biết mình có lỗi với anh."
Lục Duật Kiêu nghe được câu này, trong nháy mắt không khỏi suýt nữa rớt nước mắt theo Cố Tử Mạt.
Anh nói, "Tử Mạt, em là vợ của anh, em không có lỗi gì với anh, tất cả đều là anh tự nguyện, là anh tự chuốc lấy phiền phức, không liên quan gì đến em."
Nghe lời này của anh, Cố Tử Mạt càng nước mắt rơi như mưa hơn, cô lau lệ, nói, "Anh đã sớm biết giấy đăng ký kết hôn là giả, lúc đó Kiều Tử Hoài mật báo cho cha anh, giấy đăng ký kết hôn của chúng ta cũng bị động tay động chân, anh còn kiên trì như vậy, anh cũng..."
Nói đến đây, cô đã nghẹn lại không nói gì nữa.
Anh không nói gì.
Anh không biết cô biết được những chân tướng này từ đâu, nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt rồi, cô biết.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nức nở của cô.
Qua hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng giơ tay lên, bỏ ra rất nhiều sức lực, vươn tới gương mặt của cô, anh nhẹ nhàng cọ xát mặt cô, sau đó nhẹ giọng mà hỏi, "Hối hận không? Em cũng không phải vợ trên pháp luật của anh, còn bị anh lừa ngủ cùng lâu như vậy, có phải cảm thấy mình rất thiệt thòi hay không."
Hai mắt cô đẫm lệ, liều mạng lắc đầu với anh.
Tay của anh dán mặt cô, cười cười, giọng nói vô cùng cưng chiều, "Nói đi nói lại, thật ra thì đều là anh buôn bán lời, ngủ cùng với một người đẹp như vậy, rất tốt rất tốt. Em biết không, nằm ngủ cùng với em, anh nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, em không phải anh, cũng sẽ không biết loại cảm giác đó."
Cô giơ tay lên, nắm lấy bàn tay anh đặt trên mặt mình, "Em biết, em biết rõ loại cảm giác đó, cùng với anh, em cảm thấy nơi nào cũng là mật ngọt, thật đấy, anh tin em." Nói xong, hốc mắt Cố Tử Mạt lập tức lại chua xót.
Ánh mắt Lục Duật Kiêu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt của anh rất thâm tình, anh nói, "Tử Mạt, thật ra thì cho tới bây giờ, anh cũng không biết cố chấp của mình là đúng hay sai, Hứa Ngộ đối với em có tình, nếu không có anh, có lẽ hai người có thể ở cùng nhau. Hiện tại anh không bảo vệ tốt cho em, để em chịu nhiều tổn thương như vậy, về sau sợ rằng khi anh nhìn thấy Hứa Ngộ, cũng chỉ có thể đi vòng rồi."
Nước mắt của Cố Tử Mạt rơi xuống, cô cắn môi, lắc lắc đầu, "Không phải vậy, coi như không có anh, em vàHứa Ngộ cũng không thể nào."
Anh nghe lời của cô..., chậm rãi ngoắc ngoắc môi, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt cô, trìu mến như trân bảo vậy.
Cô vẫn đang khóc, đã sớm khóc không thành tiếng, nhìn gương mặt của anh, cô không khỏi khẽ động, tay thon nâng lên, cô thâm tình phủ lên mặt anh, "Nếu như anh mệt mỏi, thi bỏ em xuống đi."
Cô trở thành chỗ cho mọi người chỉ trích, bởi vì cô, anh bây giờ bốn bề thọ địch.
Cô sao có thể nhẫn tâm nhìn anh mệt mỏi như vậy, cô tình nguyện rời đi, cũng không muốn thấy anh vì mình mà kiệt sức.
Người đàn ông nghe được câu nói của cô..., thân thể rõ ràng ngẩn ra, bàn tay lớn của anh, chậm rãi từ trên gương mặt cô buông xuống, ở đó bỗng chốc, liền mất đi sức lực.
Anh nhìn cô, hô hấp dần dần trở nên nặng nề mà kéo dài, một lát sau, anh chậm rãi buông mí mắt xuống, hơi vài phần bất đắc dĩ nói, "Đừng nói những lời nói càn này, sao anh có thể bỏ em xuống."
Anh đã sớm yêu cô tận xương, anh sao có thể, tự làm tổn thương xương cốt của mình!
Từ ngày yêu cô trở đi, anh cũng đã sẵn lòng phục vụ quên mình để yêu cô, bây giờ anh, sao có thể vì ham muốn cá nhân của mình mà vứt bỏ cô!
Cố Tử Mạt cũng thu tay, nước mắt của cô chảy thẳng xuống dưới, nhưng có một ý niệm nói cho cô biết, cô không thể khóc.
Tay của cô để ở trong miệng, hung hăng cắn, hết sức kiềm chế bản thân, không để cho mình khóc thành tiếng, sau khi cô nghe được anh đáp lại, nỗ lực hơn nửa buổi, mới hít hít mũi, mở miệng nói, "Chúng ta đã không cử hành hôn lễ, cũng không phải là vợ chồng trên luật pháp, anh đối với em, không có bất kỳ trách nhiệm gì. Chuyện bây giờ tiến triển đến mức này, anh mệt mỏi em cũng mệt mỏi, nếu đã mệt mỏi, anh tiếp tục trở về làm thiếu gia nhà họ Lục của anh, em vẫn làm Cố Tử Mạt như trước, không tốt sao?"
"Đây là lời thật lòng của em?" Lục Duật Kiêu trầm thấp hỏi, cũng không đợi cô trả lời, tiếp tục mở miệng nói, "Tử Mạt, chúng ta thật vất vả mới ở chung một chỗ, đừng nói mấy lời không may này, chỉ cần có thể cùng với em, anh đều không hề cảm thấy mệt mỏi."
Cô nắm lấy áo Lục Duật Kiêu, khóc như một đứa bé, cô khóc thật thảm, nước mắt của cô tùy ý chảy, bỗng dưng, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra.
Tách ra một khoảng cách, cô nhìn anh, dùng âm khóc nói, "Anh vẫn không nghe hiểu à, anh mệt mỏi em cũng mệt mỏi, vậy anh không cảm thấy mệt mỏi, cũng chỉ có em cảm thấy được mệt mỏi, có phải không!"
Ánh mắt người đàn ông kinh ngạc, cổ họng nghẹn lại, trong lúc nhất thời, cũng không nói lời nào.
Chờ anh phục hồi tinh thần lại, anh cười, anh vươn tay với cô, nói: " Tử Mạt, đừng gạt anh, trở lại bên cạnh anh, có vấn đề, chúng ta cùng nhau đối mặt, em không thể bỏ lại một mình anh được."
Cô nhìn anh, lắc đầu lại lắc đầu.
Một hàng lệ rơi xuống, cô không thể tiếp tục đối mặt với anh, khổ sở che mặt, lại lên đẩy anh một cái, điên cuồng chạy đi.
Người đàn ông ở phía sau đuổi theo cô, cô nghe tiếng bước chân của anh, vẫn trầm ổn có lực như vậy, cô lại không muốn anh đuổi theo cô.
Cô dừng bước, nói: " Anh đừng đi theo em... Em muốn một mình yên tĩnh một chút, ta muốn một mình."
"Tử Mạt, em —"
"Đừng đi theo em, đừng đi theo em... Em không muốn anh đi theo em." Cô lẩm bẩm, trong đầu buồn bực đi về phía trước, một bước đuổi một bước, một bước lại nhanh hơn một bước, một giây cũng không dám quay đầu lại.
Cho đến khi cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh ở phía sau, cô mới dám đi chậm lại.
Cô thất hồn lạc phách tiếp tục đi về phía trước, đi qua một vị phụ nhân*, cô không nhìn, tiếp tục đi về phía trước, lại nghe thấy phía sau ‘Loảng xoảng’ một tiếng.
*Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng.
Cô lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vị phụ nhân vừa rồi đã thẳng tắp ngã xuống mặt đất.
Cô lắp bắp kinh hãi, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống, kiểm tra tình huống của vị phụ nhân kia, sắc mặt phụ nhân không tốt, da thịt trên mặt cũng nóng bỏng, xem ra là sốt cao dẫn tới ngất xỉu.
Cô vội vàng đỡ người dậy, bấm nhân trung của phụ nhân, lúc này phụ nhân mới tỉnh, chậm rãi mở mắt nhìn về phía cô.
Hai mắt nhìn nhau, Cố Tử Mạt theo bản năng liền luống cuống, mặc dù đã cách nhiều năm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được, phụ nhân này, chính là mẹ Hứa Ngộ — Hứa phu nhân.
Chỉ sợ Hứa phu nhân nhìn ra cái gì, cô vội vã đưa tay, sờ lên trán Hứa phu nhân một cái, thấp giọng hỏi, "Bác gái, bác có khỏe không?"
Hứa phu nhân không trả lời, có thể bởi vì sốt cao và mệt mỏi, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, trên trán còn đầy mồ hôi, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.
Cố Tử Mạt luống cuống, cô nhìn chung quanh, đều là khu biệt thự, cô nên đi chạy đi đâu?
Suy nghĩ một chút, cô dùng sức đỡ Hứa phu nhân dậy, dìu lấy bà về nhà mình.
Khi về đến nhà, Lục Duật Kiêu đã không còn ở đây, Cố Tử Mạt thở ra một hơi, đỡ Hứa phu nhân lên trên giường, tìm một cái khăn lông, thấm ướt khăn lông hạ nhiệt cho Hứa phu nhân.
Cô gọi điện thoại cho bác sĩ, bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra xong, Cố Tử Mạt mới biết, Hứa phu nhân bị viêm phổi, kéo dài lâu như vậy, cho nên mới sốt cao không lui.
Bác sĩ nói một số điều phải chú ý, truyền dịch cho Hứa phu nhân, lại kê ít thuốc.
Hứa phu nhân được truyền dịch, chuyển biến tốt rất nhanh, khi tỉnh lại, đã là năm giờ, thấy Cố Tử Mạt ở bên cạnh, hơi sửng sốt, liền ngồi dậy, Cố Tử Mạt đưa nước tới trước mặt của Hứa phu nhân, "Bác gái, ngài uống thuốc đi, sẽ khỏi nhanh hơn."
Hứa phu nhân vội vàng cảm ơn, "Cám ơn cô nha."
Cố Tử Mạt lấy đơn thuốc của bác sĩ, đưa cho Hứa phu nhân, lắc đầu một cái nói, "Bác gái, không cần cám ơn, trước kia nhà thiết kế Hứa ở công ty vẫn thường chiếu cố cháu, cháu cám ơn ngài còn không kịp đấy." Sợ Hứa phu nhân có gánh nặng tâm lý, cô tùy tiện bịa đặt một thân phận.
Nhà họ Hứa suy tàn, cô cũng đã biết, chỉ là cô thật sự không ngờ, nhà họ Hứa lại có thể suy tàn đến mức độ này.
Hứa phu nhân cởi áo gấm ra, mặc quần áo tối giản nhất, ngã bệnh cũng không còn tiền khám bệnh, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Hứa phu nhân nghe cô nói như vậy, bởi vì sốt cao mà hốc mắt sưng đỏ, hơi có chút ướt át, cánh môi động đậy nhiều lần, cũng không có nói ra câu gì, chỉ lặng lẽ uống thuốc.
Hứa phu nhân uống thuốc xong, nhìn bày biện trong căn phòng một chút, không khỏi hỏi, "Cô gái, đây là nhà cô à?"
Cố Tử Mạt chột dạ, cúi đầu, sau đó nói dối, "Đây không phải nhà cháu, cháu chỉ là gia sư cho đứa bé của nhà này thôi, gần đây nhà này ra nước ngoài nghỉ phép, cháu đến trông nhà cho bọn họ, bác có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát, chờ bác khỏe, cháu lại đưa bác về nhà."
Cô không dám để Hứa phu nhân ở lâu dài, chỉ sợ Lục Duật Kiêu đột nhiên trở lại, chạm mặt liền khó coi.
"A, vậy thì tốt." Hứa phu nhân nghe cô nói như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa phu nhân lại ngủ một lát, nhiệt độ cũng dần dần bình thường, Cố Tử Mạt mới yên tâm, gọi một chiếc xe tắc xi, tự mình đưa Hứa phu nhân về nhà.
Nơi ở của Hứa phu nhân là một nhà ngang, trong hành lang vừa âm u vừa chật hẹp, Cố Tử Mạt sợ Hứa phu nhân đột nhiên ngất đi, liền từng bước đỡ Hứa phu nhân lên lầu.
Sau khi thu xếp cho Hứa phu nhân xong, cô liền chạy tới siêu thị trong một tiểu khu cao cấp khác mua chút thức ăn, đưa qua cho Hứa phu nhân.
Sau đó cũng không nán lại lâu, đặt đồ xuống, cáo từ rời đi.
Hứa phu nhân lại từ phía sau gọi cô lại, cô xoay người, hỏi, "Bác gái, còn chuyện gì không ạ?"
Hứa phu nhân cười cười với cô, nói: "Cố tiểu thư, thật sự là làm khó cô rồi."
Cố Tử Mạt không nghĩ tới, Hứa phu nhân lại có thể nhận ra cô, "Bác gái, cháu..."
Hứa phu nhân nhìn căn phòng nhỏ u ám, hơi thở dài một cái, "Cô là cô gái duy nhất con tôi thích, sao tôi lại không nhớ nổi cô, aizzz, cũng làm khó cô nói dối nhiều như vậy để gạt tôi, còn tốt bụng đưa tôi về nhà như thế, cô nhìn tình hình nhà chúng ta bây giờ, những người khác không thương tới."
Cố Tử Mạt hiểu Hứa phu nhân muốn nói gì, cúi đầu, không lên tiếng.
Lòng người dễ thay đổi, nhà họ Hứa suy tàn rồi, tự nhiên không ai sẵn lòng thân cận. Trước kia Cố Trinh Trinh luôn miệng nói muốn theo đuổi Hứa Ngộ, hiện tại nhà họ Hứa suy tàn, cũng không phải là chạy trốn không thấy bóng dáng tăm hơi sao.
Hứa phu nhân nhìn Cố Tử Mạt, qua thật lâu, mới thốt ra một câu, "Cố tiểu thư, cám ơn cô, cô là cô gái tốt, năm đó là chúng tôi không đúng, chúng tôi không nên có cái loại thiên kiến bè phái đó, cũng khổ cho cô và A Ngộ."
Cố Tử Mạt nghẹn ngào, nói: "Bác gái, ngài đừng nói như vậy, đây đều là chuyện duyên phận, không cưỡng cầu được." Nói tới đây, cô dừng một chút, nhìn về phía gian phòng của Hứa Ngộ, nói: "Đã rất lâu cháu không liên lạc với Hứa Ngộ, hiện tại anh ấy vẫn tốt chứ?"
"Nó ấy, gần đây vân luôn chạy bên ngoài, chịu không ít tội, cô biết, thanh danh của cha nó không tốt, rất nhiều đơn vị nghe được chuyện của nó, đều không muốn trưng dụng A Ngộ. Tính tình A Ngộ cũng bướng bỉnh, nữa bên ngoài vấp phải trắc trở thế nào, cũng không muốn nói với tôi, thật ra thì tôi đều biết." Hứa phu nhân nói xong, cảm xúc vừa lên, liền không nhịn được chảy nước mắt.
Cố Tử Mạt thấy thế, liền vội vàng tiến lên, vội vàng rút mấy tờ khắn giấy ra mấy đưa cho Hứa phu nhân lau nước mắt, khuyên giải an ủi nói: "Sẽ khá hơn, bác gái, Hứa Ngộ là một người có tài hoa, luôn có người bằng lòng thưởng thức anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.