Chương 78: Để ông xã thay người! 2
Đào Y
25/12/2016
Một kẻ giả mạo Lục Duật Kiêu, cũng muốn ra vẻ ta đây trước mặt anh thiếu gia nhà họ Hà, tính anh ta cái gì chứ!
"Anh là cái thá gì! Một chiếc Audi q7 rách nát đã muốn đóng giả người giàu có sao? Ôi chao, còn tự xưng là Lục Duật Kiêu nữa, anh không soi gương, nhìn lại xem mình là cái bộ dáng gì, nghĩ đến cái dáng vẻ cáo mượn oai hùm trước kia của các người, tôi cũng cảm thấy ghê tởm thay các người!"
Lục Minh Tuyên nghe vậy, ánh mắt khẽ nheo lại, "Hả? Ở trước mặt kẻ khiến mình chán ghét, lại quỳ xuống cầu xin tha thứ xin lỗi, lại là loại cảm giác gì đây? Anh Hà, có thể làm phiền anh nói cho chúng tôi biết một chút được không."
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Hà Ân Chính trắng bệch, lừoi Lục Minh Tuyên vừa nói, đã lôi vết sẹo của anh ra rồi!
Anh bị buộc xin lỗi Cố Tử Mạt, vừa rồi lại bởi vì bị áp chế, anh còn khóc xin tha. . . . . . Tất cả những cái này, đều cho thấy sự yếu đuối vô năng và khuất nhục của anh ta, đau buồn, tức giận cũng lôi nhau mà đến, "Vậy cũng là do các người gạt tôi! Anh dùng thân phận giả, anh giả dối! Tên lường gạt!"
Anh ta bực tức dậm chân, hận không thể quay ngươc thời gian, để làm lại mọi chuyện.
Chỉ lên án Lục Minh Tuyên là tên lường gạt, cũng không thể khiến anh ta hả giận, Hà Ân Chính trợn mắt trừng mắt về phía Cố Tử Mạt, không lựa lời đã sỉ nhục, "Con gái lớn nhà họ Cố lại gả cho một tên lường gạt, một kẻ lừa đảo hạ lưu! Ngày mai trên trang đầu các báo, viết như vậy, thì như thế nào!"
Vừa nghĩ tới đoạn ký ức mình xin lỗi Cố Tử Mạt trên báo kia, anh ta đã hận đến nghiến răng rồi, nửa đêm nằm mơ đều phải bật dậy, hiện tại tóm được cơ hội, làm sao anh ta có thể không báo thù chứ .
Khóe mắt Lục Minh Tuyên thoáng qua vẻ điên cuồng nóng nảy, hai mắt sắc bén híp lại một cái, nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười không rõ, đang định mở miệng, lại bị Cố Tử Mạt đoạt trước.
Cố Tử Mạt buông tay đang nắm với Lục Minh Tuyên ra, nhắm ngay vị trí bắp chân của Hà Ân Chính, đưa chân lên ra sức đá một cái, "Bản thân là đáng ghê tởm nhất mà cũng không tự biết! Thật mất mặt!"
"Ui da ——" , xuong đùi Hà Ân Chính bị đau, không nhịn được khom người ôm chân, nhưng trên cánh tay còn chồng chất vết thương từ buổi sáng, vừa động nhẹ một cái, lại vừa động đến vết thương trên cánh tay, liền liên tục kêu rên.
Cố Tử Mạt muốn chính là kết quả này, cô nhanh chóng lấy điện thoại di dộng trong túi ra, chụp cho Hà Ân Chính mấy kiểu, "Chân dung bạc nhược của thiếu gia nhà họ Hà, thật không tệ, có muốn bây giờ tôi sẽ liên lạc ngay với phóng viên của toàn soạn báo hay không đây!"
Hà Ân Chính không ngừng kêu đau, đâu có nhớ đến mấy tấm hình, bị Cố Tử Mạt nhắc nhở mộ câu như vậy, anh ta phản ứng lại, vội vàng muốn chết, "Cô! Cô không thể!"
Nếu lại làm cho nhà họ Hà mất hết thể diện, chỉ sợ anh cũng sẽ bị cha anh ném ra khỏi cửa lớn nhà họ Hà mất.
Cố Tử Mạt cất điện thoại di động, nhìn Lục Minh Tuyên một cái, gật đầu với anh, ý bảo anh yên tâm, rồi bước đến, để tay lên bà vai bị thương của Hà Ân Chính, dùng sức đẩy người anh ta về phía sau, mặt khinh bỉ đùa cợt nói, "Hà Ân Chính, anh đúng là không biết sống chết, anh nói chồng tôi là tên lường gạt, vậy còn anh là địa vị gì chứ, chính là một cái trò hề, anh thật là quá đáng thương, ngay cả một tên lường gạt cũng không bằng, ngay cả một tên lường gạt cũng không hơn! Bản thân cậy trong nhà có tiền có thế, thì xem thường người chồng mà tôi chọn, nhưng anh cũng không ngẫm lại xem, vì cái gì mà tôi tình nguyện chọn một tên lừa gạt thân thế bối cảnh không bằng anh, cũng không chọn anh? Đó là bởi vì —— anh quá cặn bã, quá thối nát! Anh không phải là người! Đã hiểu chưa!"
Cô nói xong thì cực kỳ sung sướng, liên tục bức lui Hà Ân Chính, cũng thấy sắc mặt của Hà Ân Chính càng ngày càng khó coi.
Nơi bả vai của Hà Ân Chính bị thương, lại bị Cố Tử Mạt đẩy một cái, đã bị đẩy ra xa nửa mét, anh ta co ro thân thể, dựa sát vào bên cạnh xe của mình, vẫn tiếp tục lui về phía sau, gót chân lại vấp lên một chướng ngại vật, làm sao anh ta có thể phản ứng kịp, cả thân thể không chịu khống chế ngả thẳng ra phía sau.
"Bịch ——" , cả người ngã thật mạnh trên mặt đất lạnh buốt.
Ngay cả Cố Tử Mạt đứng một bên nhìn, cũng hơi trợn tròn mắt, một đấng mày râu, lại dễ dàng ngã xuống như vậy? !
"Phốc. . . . . . Ha ha." Không nhìn nổi nữa, một trận tiếng cười như chuông bạc vang lên, Cố Tử Mạt theo bản năng nhìn về phía phát ra thanh âm, một cô gái trẻ đang khom người như mèo, từ từ ưỡn người, từ phía sau chiếc xe Audi của Hà Ân Chính, từ từ đứng dậy lộ ra hình dáng.
Tiếng cười của cô gái trẻ cực kỳ thanh thúy, lại hết sức ngọt ngào nhiệt tình, dù là cô không nhìn thấy chính diện khuôn mặt của cô gái trẻ, cũng có thể suy đoán ra, gương mặt của cô bé này nhất định là ngọt ngào động lòng người.
Chỉ vì tiếng cười kia quá mức dễ nghe, càng dễ nghe, lại ‘ không nhìn được bộ mặt thật ’, nên cảm giác thần bí đã khiến Cố Tử Mạt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó, vậy mà cô gái lại đứng dậy rất chậm rãi.
Vừa ôm đàn tỳ bà che khuất nửa khuôn mặt, động tác vừa vô cùng chậm, giống như là một pha quay chậm trong điện ảnh vậy, đày mỹ cảm mà thu hút ánh mắt, Cố Tử Mạt bị hấp dẫn, chỉ đành phải nín thở, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào bên đó.
Cô gái trẻ tuổi núp ở phía sau xe Audi của Hà Ân Chính, cô bé không để ý bật cười ra tiếng, làm lộ bản thân, chỉ có thể từ từ đứng thẳng dậy, nhưng cơ thể của cô vừa đứng lên được một nửa, thì dừng động tác đứng thẳng người lại.
Vừa rồi cô vì muốn giở trò khiến cái tên đàn ông cặn bã kia vấp ngã, đã ủy khuất bản thân ngồi chồm hỗm trên đất, cố ý duỗi 1 chân ra, nhưng bởi vì hôm nay cô lại mặc váy, lại không cẩn thận để váy sát xuống mặt đất, hiện tại bị bẩn rồi.
Lúc cô nghe lén nhìn lén, thì biết rõ đối diện có một anh chàng siêu cấp đẹp trai, nhất thời trong đầu phấn hồng bay toán loạn, không gì ngăn được, cô theo bản năng liền dừng động tác đứng thẳng lại, cẩn thận phủi sạch vết bẩn trên váy.
Cố Tử Mạt tập trung nhìn về phía đó, lại thấy cô gái vẫn cúi đầu, giống như đang xử lý cái gì đó, mà nửa người dưới của cô gái cũng bị chiếc xe che mất, cô hoàn toàn khôn rõ cô ấy đang làm gì.
Động tác này của cô gái trẻ tuổi mất rất nhiều thời gian, trái tim của Cố Tử Mạt lại không ngừng đập nhanh hơn, cô vừa nóng lòng muốn nhìn rõ ràng dáng vẻ của cô gái, mặt khác lại bị trì hoãn quá nhiều thời gian, không khỏi nôn nóng nghiêng người liếc mắt.
Lại thấy người đàn ông bên cạnh, cũng giống cô vừa rồi vậy, đang chăm chú nhìn cô gái trẻ tuổi.
Ánh mắt của anh chuyên chú mà nghiêm túc, giống như đang nghiên cứu một vật báu hiếm có vậy.
Cô cũng không phải chưa từng thấy loại ánh mắt này của anh, thỉnh thoảng anh cùng dùng loại ánh mắt này nhìn cô, mà giờ phút này, anh lại đặt loại ánh mắt hiếm có này trên người một cô gái trẻ tuổi mà ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn rõ nữa.
Nói không ghen ghét là giả, người đàn ông này, trầm tĩnh cơ trí lạnh nhạt, anh vẫn luôn luôn duy trì một vẻ gặp biến không sợ hãi, luôn có thể lấy thái độ thong dong để ứng phó với những tình huống bất ngờ, mà bây giờ, loại ánh mắt hiếm gặp của anh, bị đặt lên người một cô gái trẻ mà ngay cả cô cũng thấy được là rất có sức quyến rũ!
Trong tiềm thức của cô, có cảm giác nguy cơ dày đặc.
Đang hoảng thần, chỉ thấy cô gái trẻ ở đối diện, đã đứng thẳng người lên, đang uốn éo người nhìn cô, nụ cười nở rộ giống như hoa hướng dương, ấm áp thâm nhập ngay vào lòng người.
Cô không thể không thừa nhận, nụ cười của cô gái trẻ này có sức cuốn hút siêu cường, trực tiếp bùng nổ khiến người ta giận sôi lên.
Khóe môi cô không khỏi nhếch lên, muốn đáp trả một nụ cười cho cô bé kia, nhưng bỗng dưng lại nhớ ra, Lục Minh Tuyên sóng vai đứng cùng một chỗ với cô, có lẽ là tự cô đa tình thôi, cô gái đó là cười với anh.
Nghĩ tới đây, nụ cười của cô, rất không tự nhiên cứng ngắc ở trên mặt.
Cô gái trẻ làm như nghĩ đến cái gì, từ từ đi mấy bước về phía trước, đôi tay chống lên đầu gối, khom lưng quan tâm tới Hà Ân Chính vừa bị mình ám toán, "Thật ngại, anh cặn bã, anh cũng biết..., hiện tại thời tiết không tốt lắm, cho nên tâm tình của tôi cũng không quá tốt, hôm nay đúng lúc lại để cho tôi đụng phải chuyện này, cho nên tôi chính là cực kỳ khó chịu với anh, lại cố ý cho anh vấp chân ngã đấy! Nếu như anh muốn trách cứ, thì cứ trách cái thời tiết hỏng bét này đi."
Hà Ân Chính ngã liểng xiểng, như một con rùa đen bị ngã không lật lại được, cứ để tùy ý làm thịt thôi, chỉ biết cắn răng nhịn đau hít một tiếng, "Cô . . . . . Đây là cái logic gì thế chứ, tôi. . . . . . sao hôm nay tôi lại xui xẻo như vậy chứ."
Cô gái trẻ nghiêm túc nghe hết lời nói của anh ta, sau khi nghe xong, chớp chớp mắt long lanh nhìn, khuôn mặt đều là một vẻ ngây thơ, "Logic của tôi rất rõ ràng, bởi vì thời tiết không tốt, cho nên ta tâm tình của tôi cũng không tốt, cho nên tôi liền ra tay thôi, anh không nghe rõ sao? Ừ, tôi vẫn nên lặp lại một lần nữa. . . . . ."
"Đừng, vẫn là đừng lặp lại nữa." Hà Ân Chính chịu đựng đau đớn, nghe lời nói của cô gái trẻ mạc danh kỳ diệu này, hít vào một ngụm khí lạnh, để cho cô ta câm miệng lại.
Cô gái trẻ nghe được những lời này của anh ta, ánh mắt trong sáng lóe lên một cái, ngồi thẳng lên, "À, vậy là anh tha thứ cho tôi, anh cặn bã, cám ơn anh, vậy tôi cũng không phụ trách anh nữa, anh thật sự rất sảng khoái nha!"
Hà Ân Chính không phải là tha thứ cho cô, rõ ràng là không chịu nổi cô nữa, bây giờ bị cô đùa cợt như vậy, anh ta mới biết là trúng kế, "Con nhóc xảo trá!" Cô nhóc chết tiệt kia thật xảo trá, cố ý giả bộ ngây thơ vô lại, vì lừa anh!
Nhưng đã quá muộn rồi, cô gái trẻ đã đi vòng qua người anh ta rồi, cho dù Hà Ân Chính có nghiến răng nghiến lợi nữa, cũng không thể thay đổi được gì, anh ta cũng chỉ có thể an an tâm tâm giang cả tứ chi ra để làm ‘ anh cặn bã ’ thôi.
Cô gái trẻ cũng không hề rời đi, ngược lại chạy vội tới bên cạnh Cố Tử Mạt và Lục Minh Tuyên, nghiêng đầu nhìn Hà Ân Chính, nửa là bất đắc dĩ nói, "Cái anh cặn bã này, thật đúng là không có sức khỏe, vấp một cái đã ngã, không hề có tính khiêu chiến gì cả, kịch hay chưa gì đã bị phá hủy rồi."
Nói xong, cô giống như quen thuộc đến trước mặt Cố Tử Mạt, cong môi nói với cô, "Em nói với chị, lúc trước sao lại mắt mù mà nhìn trúng cái anh cặn bã này chứ, em thật sự thấy không đáng giá thay chị, may mắn là hôm nay chi cũng đã ngược lại anh ta, cũng coi như hồi vốn rồi !"
Cố Tử Mạt gần như nghẹn họng nhìn trân trối cô gái trẻ trước mắt này, cô bé này mặc một chiếc váy màu trắng với những đường viền màu đỏ mới ra năm nay của thương hiệu Valentino, thiết kế eo cao, gọn gàng nhanh nhẹn, kết hợp màu sắc phù hợp, khiến cho cả người cô bé đều lộ rõ vẻ thanh xuân, linh khí.
Bộ sư tập mới ra mùa này của Valentino, cũng không phải người bình thường có thể mua được, cô bé này vừa dám nói lại dám làm, nhất định là có lai lịch.
Nhưng cô bé này lại một vẻ quen thuộc với cô, đầy nhiệt tình, sức sống tuổi trẻ, tự nhiên cũng kéo tâm tình của cô lên, bớt đi một nửa sự phòng bị với cô bé, "Ừ, cám ơn em, lúc đầu, có thể mắt chị thực sự là bị mù. . . . . . rồi!"
Nói đến cuối, cô lờ mờ cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng vẫn nói ra.
Sau khi nói xong, cô không khỏi thầm than thở trong lòng, cô gái trẻ này thật đúng nói không biết kiêng kị gì cả, cô bé hỏi cô có phải mù mắt hay không, lời như thế rất dễ dàng đắc tội với người khác đấy!
"Không có việc gì, về sau mở mắt to hơn là được rồi, em giúp chị tìm người tốt hơn, đúng rồi, quên tự giới thiệu bản thân, em tên là Diệp Nhất Đóa, cũng làm việc ở đây, là đồng nghiệp của chị. . . . . ." Cô gái trẻ níu lấy cánh tay Cố Tử Mạt, thân mật giới thiệu về mình .
"Khụ, không cần tìm đâu." Lục Minh Tuyên sợ Cố Tử Mạt bị cô gái trẻ không biết từ đâu xuất hiện này mê tâm hồn, đáp ứng, liền đứng một bên, ho nhẹ mấy tiếng, cắt đứt lời nói của Diệp Nhất Đóa.
"À, thiếu chút nữa em đã quên, hai người là vợ chồng, vừa rồi em cũng nghe trộm được." Diệp Nhất Đóa xin lỗi sờ sờ cái mũi của mình, hơi ngượng ngùng nói.
Lúc đang nói xin lỗi, cô còn bắt được cơ hội, liếc mắt vài lần lên gương mặt vô cùng anh tuấn của Lục Minh Tuyên.
Lục Minh Tuyên sắc bén cỡ nào chứ, đương nhiên chú ý tới ánh mắt mờ ám của Diệp Nhất Đóa, anh vốn tưởng rằng cô bé này khác với những người khác, không nghĩ cũng mắc bệnh háo sắc, không khác gì những hạng người tục tằng cả.
Xem ra vừa rồi là anh nhìn lầm, bở vậy anh cũng không còn hứng thú nữa, không mặn không lạt quay mặt qua chỗ khác, không nói gì nữa.
Cố Tử Mạt cũng hơi toát mồ hôi rồi, từ lúc Diệp Nhất Đóa mở miệng, mỗi một câu của Diệp Nhất Đóa, đều mang cho cô một quả mìn, như cuộc trò chuyện vừa rồi của Diệp Nhất Đóa và Hà Ân Chính, là cố ý trọc tức Hà Ân Chính, nhưng bây giờ, thì cũng nên bình thường chút chứ.
Nhưng Diệp Nhất Đóa, vẫn giống như người không có đầu óc vậy, quang minh chánh đại bày tỏ mình nghe lén nhìn lén.
Diệp Nhất Đóa chú ý tới vẻ mặt hơi kinh ngạc của Cố Tử Mạt, dùng sức lôi kéo cánh tay của cô, trừng lớn ánh mắt trong veo như nước, hỏi cô, "Có phải chị cảm thấy em nghe lén là rất vô sỉ hay không?"
Cố Tử Mạt muốn ngất rồi, Diệp Nhất Đóa quá trực tiếp, hơi khiến cô không thể tiếp nhận được.
Cô còn chưa có trả lời, Diệp Nhất Đóa lại kéo kéo tay của cô, nói, "Nói đùa á..., em cảm thấy nhất định chị sẽ không để ý việc em nghe lén, thật ra thì theo lý thuyết, điều này cũng không tính là nghe lén đâu, anh chị ở trên đường lớn ầm ĩ qua lại, người qua đường cũng sẽ đứng xem thôi, huống chi ——"
Nói tới chỗ này, Diệp Nhất Đóa lại đột nhiên im lặng.
Cố Tử Mạt vốn là nghe Diệp Nhất Đóa giống như một chú chim sẽ nhỏ vậy, líu ríu bên tai cô, nhưng con chim sẻ nhỏ này lại đột nhiên không chít chít cha nữa, thì cô lại hơi không thích ứng kịp, không nhịn được tò mò hỏi cô bé, "Huống chi cái gì?"
"Không có gì." Nói xong, Diệp Nhất Đóa chớp chớp đôi mắt to với cô.
Cuối cùng Cố Tử Mạt cũng phát hiện, Diệp Nhất Đóa rất ưa thích biểu diễn đôi mắt to độc nhất vô nhị của cô bé, hơn nữa còn rất thích nháy mắt nữa.
Cõi đời này, cô gái đẹp mắt to rất nhiều, nhưng rất nhiều cô gái xinh đẹp mắt to lại không có gì trong đôi mắt đó cả, thiếu hụt linh khí, mà Diệp Nhất Đóa, linh khí trong mắt lại có thể làm cho người ta có loại cảm giác tràn đầy cui vẻ, rất hấp hồn người, hơn nữa trong ánh mắt của cô bé mang theo một tầng sáng màu xanh dương, nhìn vào, lại càng thêm chói mắt.
Cô gái có đôi mắt to đầy linh khí như vậy, vận số cũng sẽ không quá kém. Không tự chủ, trong đầu của cô liền xuất hiện câu nói như vậy.
Quả thật, cô cảm thấy có thể trời cao vẫn đối với cô bé Diệp Nhất Đóa này rất tốt, dáng vóc Diệp Nhất Đóa tinh xảo, vóc người mảnh khảnh, làm cho người ta có một loại cảm giác rất nhẹ nhàng, bộ váy mời ra màu này của Valentino trên người cô bé, bị cô bé mặc vào lại phát ra một loại linh khí không có trong nguyên tác.
Hơn nữa thông qua quan sát của cô, cô còn phát hiện, thẩm mỹ của Diệp Nhất Đóa cũng không tệ, cô đeo một đôi bông tai hoa đào nhỏ, trên vành tai xinh xắn nhưng không hề mất nhục cảm, treo một viên anh đào nho nhỏ, xem ra rất là đáng yêu, đánh thẳng vào thị giác cùng vị giác của người nhìn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đi lên cắn một cái.
Ánh ămts của cô, trượt đến đôi môi đỏ của Diệp Nhất Đóa, thoa một lớp son bóng mềm mại, môi anh đào khéo léo động lòng người, màu sắc mềm mại câu hồn đoạt phách, thật đúng là —— mê người!
Ở trong mắt một ngừoi phụ nữ như cô, Diệp Nhất Đóa là kiệt tác của tạo hóa, tinh xảo không làm cho cô sinh lòng ghen tỵ, huống chi là đặt trong mắt đàn ông.
Cố Tử Mạt nghĩ tới đây, không nhịn được đưa mắt chuyển tới bên cạnh, muốn nhìn nét mặt của Lục Minh Tuyên một chút.
Trống không!
Lúc này, bên cạnh cô đâu còn Lục Minh Tuyên nào, ngay cả một Quỷ Ảnh cũng không có.
Cô không nhịn được nhìn xung quanh, rất tự nhiên nhìn thấy, ngay lúc cô đang nghiêng về phía trước, Lục Minh Tuyên đang đỡ Hà Ân Chính từ dưới đất lên.
Hà Ân Chính có sự giúp đỡ của Lục Minh Tuyên, rất nhanh đã đứng thẳng lên rồi, sau khi anh ta đứng lên, thử đi vài bước, phát hiện đi đứng không có vẫn đề lớn, còn có thể bước đi rất bình thường.
Rõ ràng Hà Ân Chính ghi hận trong lòng đối với Lục Minh Tuyên, không hề có ý nói cảm ơn, bước ngay đi, vội vàng cách xa khỏi đám người này.
Cố Tử Mạt nhìn đến đây, áy náy cười với Diệp Nhất Đóa, để tay bị Diệp Nhất Đóa kéo xuống, nói, "Xin lỗi không tiếp được nữa, tôi muốn sang bên kia xem tình hình thế nào."
Nói xong, liền bước tới bên cạnh Lục Minh Tuyên, nghi ngờ hỏi, "Sao lại giúp anh ta?"
Trong ấn tượng của cô, Lục Minh Tuyên cũng không phải là người nhiệt tình, dĩ nhiên, sự nhiệt tình của anh đối với cô là đặc biệt, có thể ngoại trừ cô ra. Tình huống bây giờ, Lục Minh Tuyên lại giúp Hà Ân Chính, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn ông nhún vai một cái, không sao cả ngoắc ngoắc môi, "Ngại anh ta quá chướng mắt mà thôi."
"Phốc, em nghĩ, nếu như Hà Ân Chính nghe được câu này, nhất định anh ta sẽ rất khó xử." Cố Tử Mạt nhìn cách đó không xa, Hà Ân Chính đang vất vả gọi taxi, không khỏi bật cười.
"Hả?" Người đàn ông như có như không hiểu được, nhíu mày.
Cô vừa tìm ví trong túi xách, vừa giải thích cho nh nghe, "Anh nghĩ đi, một người kiêu ngạo như anh ta, nếu biết anh vì ghét bỏ anh ta chướng mắt nên mới đỡ, nhất định anh ta sẽ rất có cốt khí không muốn tiếp nhận sự trợ giúp của anh, nhưng anh ta cũng đã đứng lên rồi, cũng không thể lại nằm xuống một lần nữa được, nhưng, anh lại là kẻ địch của anh ta, nhất định trong lòng anh ta sẽ thấy không phục sự hỗ trợ của anh, còn cảm thấy bị khuất nhục nữa."
Người đàn ông nghe xong lời của cô..., cảm thấy có lý, gật đầu một cái, nghiêm nghiêm chỉnh nhìn cô, rất chân thành đề nghị cô, "Nếu như em đặc biệt hận anh ta, em có thể suy tính nói cho anh ta biết chân tướng."
Cố Tử Mạt đã sớm cảm thấy Hà Ân Chính không thú vị, đặc biệt dứt khoát cự tuyệt đề nghị của anh, "Anh ta quá chướng mắt, em cũng rất muốn tiễn anh ta đi sớm một chút đâu." Cô mở ví ra, tìm kiếm bốn, năm lần, đều không tìm được một đồng tiền xu mà mình muốn.
Cô bao lâu rồi không ngồi xe buýt đây!
Người đàn ông nghe được câu trả lời của cô, trong mắt lại nhuộm thêm nụ cười lớn hơn, khóe môi nâng lên một đường cong sâu hơn, anh rất hài lòng, cảm giác an toàn của đàn ông, ít nhất lại nhiều hơn so với vừa rồi.
Cố Tử Mạt không ngừng lật ví tiền, cuối cùng chỉ lấy ra một tờ tiền giấy 10 đồng, cô cảm thấy rất lãng phí, nhưng không có cách nào, vẫn ngoan độc, tóm lấy một tờ giữa hai lớp ví!
Diệp Nhất Đóa ngó dáo dác tới đây, vỗ vỗ bả vai của cô, "Chị đang tìm cái gì vậy."
"Tiền xu 1 đồng!" Tặng đi, chỉ cần một đồng tiền xu. Tại sao còn cần cô tốn gấp 10 lần giá đâu!
Lại tốn thêm một chút tinh lực trên người Hà Ân Chính, cũng sẽ cảm thấy là một sự vũ nhục đối với bản thân.
"A, cái đó sao, chị không cần tốn công tìm kiếm nữa, em có đây!" Diệp Nhất Đóa trừng mắt nhìn, từ trong túi xách móc ra một đồng xu 1 đồng, đưa cho cô, "Còn cần hay không? Em có rất nhiều, không thể không nói, tiền xu là thần khí cần chuẩn bị sẵn sàng để ngồi xe buýta, gần đây em yêu chết bọn chúng đâu."
Vẻ mặt Cố Tử Mạt kinh ngạc, nhận lấy tiền xu Diệp Nhất Đóa đưa, nhìn lên gương mặt có thể nhéo ra nước của cô bé, thấy hơi hoảng thần.
Diệp Nhất Đóa mặc đồ Valentino, cần mỗi ngày ngồi xe buýt xe sao? Quá kỳ quái!
"Không cần, một đồng là tốt rồi." Đem tờ tiền 10 đồng của mình bỏ lại vào trong ví tiền, nắm lấy 1 đồng tiền xu, hứng thú vội vàng chạy về phía Hà Ân Chính.
Lục Minh Tuyên nhắm ngay về phía cô chạy đi, vội cất bước đuổi theo, từ phía sau bắt lấy khuỷu tay của cô, khẽ nhíu mày, hiển nhiên không vui, "Sao thế? Không phải chê anh ta chướng mắt sao!"
"Anh là cái thá gì! Một chiếc Audi q7 rách nát đã muốn đóng giả người giàu có sao? Ôi chao, còn tự xưng là Lục Duật Kiêu nữa, anh không soi gương, nhìn lại xem mình là cái bộ dáng gì, nghĩ đến cái dáng vẻ cáo mượn oai hùm trước kia của các người, tôi cũng cảm thấy ghê tởm thay các người!"
Lục Minh Tuyên nghe vậy, ánh mắt khẽ nheo lại, "Hả? Ở trước mặt kẻ khiến mình chán ghét, lại quỳ xuống cầu xin tha thứ xin lỗi, lại là loại cảm giác gì đây? Anh Hà, có thể làm phiền anh nói cho chúng tôi biết một chút được không."
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Hà Ân Chính trắng bệch, lừoi Lục Minh Tuyên vừa nói, đã lôi vết sẹo của anh ra rồi!
Anh bị buộc xin lỗi Cố Tử Mạt, vừa rồi lại bởi vì bị áp chế, anh còn khóc xin tha. . . . . . Tất cả những cái này, đều cho thấy sự yếu đuối vô năng và khuất nhục của anh ta, đau buồn, tức giận cũng lôi nhau mà đến, "Vậy cũng là do các người gạt tôi! Anh dùng thân phận giả, anh giả dối! Tên lường gạt!"
Anh ta bực tức dậm chân, hận không thể quay ngươc thời gian, để làm lại mọi chuyện.
Chỉ lên án Lục Minh Tuyên là tên lường gạt, cũng không thể khiến anh ta hả giận, Hà Ân Chính trợn mắt trừng mắt về phía Cố Tử Mạt, không lựa lời đã sỉ nhục, "Con gái lớn nhà họ Cố lại gả cho một tên lường gạt, một kẻ lừa đảo hạ lưu! Ngày mai trên trang đầu các báo, viết như vậy, thì như thế nào!"
Vừa nghĩ tới đoạn ký ức mình xin lỗi Cố Tử Mạt trên báo kia, anh ta đã hận đến nghiến răng rồi, nửa đêm nằm mơ đều phải bật dậy, hiện tại tóm được cơ hội, làm sao anh ta có thể không báo thù chứ .
Khóe mắt Lục Minh Tuyên thoáng qua vẻ điên cuồng nóng nảy, hai mắt sắc bén híp lại một cái, nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười không rõ, đang định mở miệng, lại bị Cố Tử Mạt đoạt trước.
Cố Tử Mạt buông tay đang nắm với Lục Minh Tuyên ra, nhắm ngay vị trí bắp chân của Hà Ân Chính, đưa chân lên ra sức đá một cái, "Bản thân là đáng ghê tởm nhất mà cũng không tự biết! Thật mất mặt!"
"Ui da ——" , xuong đùi Hà Ân Chính bị đau, không nhịn được khom người ôm chân, nhưng trên cánh tay còn chồng chất vết thương từ buổi sáng, vừa động nhẹ một cái, lại vừa động đến vết thương trên cánh tay, liền liên tục kêu rên.
Cố Tử Mạt muốn chính là kết quả này, cô nhanh chóng lấy điện thoại di dộng trong túi ra, chụp cho Hà Ân Chính mấy kiểu, "Chân dung bạc nhược của thiếu gia nhà họ Hà, thật không tệ, có muốn bây giờ tôi sẽ liên lạc ngay với phóng viên của toàn soạn báo hay không đây!"
Hà Ân Chính không ngừng kêu đau, đâu có nhớ đến mấy tấm hình, bị Cố Tử Mạt nhắc nhở mộ câu như vậy, anh ta phản ứng lại, vội vàng muốn chết, "Cô! Cô không thể!"
Nếu lại làm cho nhà họ Hà mất hết thể diện, chỉ sợ anh cũng sẽ bị cha anh ném ra khỏi cửa lớn nhà họ Hà mất.
Cố Tử Mạt cất điện thoại di động, nhìn Lục Minh Tuyên một cái, gật đầu với anh, ý bảo anh yên tâm, rồi bước đến, để tay lên bà vai bị thương của Hà Ân Chính, dùng sức đẩy người anh ta về phía sau, mặt khinh bỉ đùa cợt nói, "Hà Ân Chính, anh đúng là không biết sống chết, anh nói chồng tôi là tên lường gạt, vậy còn anh là địa vị gì chứ, chính là một cái trò hề, anh thật là quá đáng thương, ngay cả một tên lường gạt cũng không bằng, ngay cả một tên lường gạt cũng không hơn! Bản thân cậy trong nhà có tiền có thế, thì xem thường người chồng mà tôi chọn, nhưng anh cũng không ngẫm lại xem, vì cái gì mà tôi tình nguyện chọn một tên lừa gạt thân thế bối cảnh không bằng anh, cũng không chọn anh? Đó là bởi vì —— anh quá cặn bã, quá thối nát! Anh không phải là người! Đã hiểu chưa!"
Cô nói xong thì cực kỳ sung sướng, liên tục bức lui Hà Ân Chính, cũng thấy sắc mặt của Hà Ân Chính càng ngày càng khó coi.
Nơi bả vai của Hà Ân Chính bị thương, lại bị Cố Tử Mạt đẩy một cái, đã bị đẩy ra xa nửa mét, anh ta co ro thân thể, dựa sát vào bên cạnh xe của mình, vẫn tiếp tục lui về phía sau, gót chân lại vấp lên một chướng ngại vật, làm sao anh ta có thể phản ứng kịp, cả thân thể không chịu khống chế ngả thẳng ra phía sau.
"Bịch ——" , cả người ngã thật mạnh trên mặt đất lạnh buốt.
Ngay cả Cố Tử Mạt đứng một bên nhìn, cũng hơi trợn tròn mắt, một đấng mày râu, lại dễ dàng ngã xuống như vậy? !
"Phốc. . . . . . Ha ha." Không nhìn nổi nữa, một trận tiếng cười như chuông bạc vang lên, Cố Tử Mạt theo bản năng nhìn về phía phát ra thanh âm, một cô gái trẻ đang khom người như mèo, từ từ ưỡn người, từ phía sau chiếc xe Audi của Hà Ân Chính, từ từ đứng dậy lộ ra hình dáng.
Tiếng cười của cô gái trẻ cực kỳ thanh thúy, lại hết sức ngọt ngào nhiệt tình, dù là cô không nhìn thấy chính diện khuôn mặt của cô gái trẻ, cũng có thể suy đoán ra, gương mặt của cô bé này nhất định là ngọt ngào động lòng người.
Chỉ vì tiếng cười kia quá mức dễ nghe, càng dễ nghe, lại ‘ không nhìn được bộ mặt thật ’, nên cảm giác thần bí đã khiến Cố Tử Mạt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó, vậy mà cô gái lại đứng dậy rất chậm rãi.
Vừa ôm đàn tỳ bà che khuất nửa khuôn mặt, động tác vừa vô cùng chậm, giống như là một pha quay chậm trong điện ảnh vậy, đày mỹ cảm mà thu hút ánh mắt, Cố Tử Mạt bị hấp dẫn, chỉ đành phải nín thở, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào bên đó.
Cô gái trẻ tuổi núp ở phía sau xe Audi của Hà Ân Chính, cô bé không để ý bật cười ra tiếng, làm lộ bản thân, chỉ có thể từ từ đứng thẳng dậy, nhưng cơ thể của cô vừa đứng lên được một nửa, thì dừng động tác đứng thẳng người lại.
Vừa rồi cô vì muốn giở trò khiến cái tên đàn ông cặn bã kia vấp ngã, đã ủy khuất bản thân ngồi chồm hỗm trên đất, cố ý duỗi 1 chân ra, nhưng bởi vì hôm nay cô lại mặc váy, lại không cẩn thận để váy sát xuống mặt đất, hiện tại bị bẩn rồi.
Lúc cô nghe lén nhìn lén, thì biết rõ đối diện có một anh chàng siêu cấp đẹp trai, nhất thời trong đầu phấn hồng bay toán loạn, không gì ngăn được, cô theo bản năng liền dừng động tác đứng thẳng lại, cẩn thận phủi sạch vết bẩn trên váy.
Cố Tử Mạt tập trung nhìn về phía đó, lại thấy cô gái vẫn cúi đầu, giống như đang xử lý cái gì đó, mà nửa người dưới của cô gái cũng bị chiếc xe che mất, cô hoàn toàn khôn rõ cô ấy đang làm gì.
Động tác này của cô gái trẻ tuổi mất rất nhiều thời gian, trái tim của Cố Tử Mạt lại không ngừng đập nhanh hơn, cô vừa nóng lòng muốn nhìn rõ ràng dáng vẻ của cô gái, mặt khác lại bị trì hoãn quá nhiều thời gian, không khỏi nôn nóng nghiêng người liếc mắt.
Lại thấy người đàn ông bên cạnh, cũng giống cô vừa rồi vậy, đang chăm chú nhìn cô gái trẻ tuổi.
Ánh mắt của anh chuyên chú mà nghiêm túc, giống như đang nghiên cứu một vật báu hiếm có vậy.
Cô cũng không phải chưa từng thấy loại ánh mắt này của anh, thỉnh thoảng anh cùng dùng loại ánh mắt này nhìn cô, mà giờ phút này, anh lại đặt loại ánh mắt hiếm có này trên người một cô gái trẻ tuổi mà ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn rõ nữa.
Nói không ghen ghét là giả, người đàn ông này, trầm tĩnh cơ trí lạnh nhạt, anh vẫn luôn luôn duy trì một vẻ gặp biến không sợ hãi, luôn có thể lấy thái độ thong dong để ứng phó với những tình huống bất ngờ, mà bây giờ, loại ánh mắt hiếm gặp của anh, bị đặt lên người một cô gái trẻ mà ngay cả cô cũng thấy được là rất có sức quyến rũ!
Trong tiềm thức của cô, có cảm giác nguy cơ dày đặc.
Đang hoảng thần, chỉ thấy cô gái trẻ ở đối diện, đã đứng thẳng người lên, đang uốn éo người nhìn cô, nụ cười nở rộ giống như hoa hướng dương, ấm áp thâm nhập ngay vào lòng người.
Cô không thể không thừa nhận, nụ cười của cô gái trẻ này có sức cuốn hút siêu cường, trực tiếp bùng nổ khiến người ta giận sôi lên.
Khóe môi cô không khỏi nhếch lên, muốn đáp trả một nụ cười cho cô bé kia, nhưng bỗng dưng lại nhớ ra, Lục Minh Tuyên sóng vai đứng cùng một chỗ với cô, có lẽ là tự cô đa tình thôi, cô gái đó là cười với anh.
Nghĩ tới đây, nụ cười của cô, rất không tự nhiên cứng ngắc ở trên mặt.
Cô gái trẻ làm như nghĩ đến cái gì, từ từ đi mấy bước về phía trước, đôi tay chống lên đầu gối, khom lưng quan tâm tới Hà Ân Chính vừa bị mình ám toán, "Thật ngại, anh cặn bã, anh cũng biết..., hiện tại thời tiết không tốt lắm, cho nên tâm tình của tôi cũng không quá tốt, hôm nay đúng lúc lại để cho tôi đụng phải chuyện này, cho nên tôi chính là cực kỳ khó chịu với anh, lại cố ý cho anh vấp chân ngã đấy! Nếu như anh muốn trách cứ, thì cứ trách cái thời tiết hỏng bét này đi."
Hà Ân Chính ngã liểng xiểng, như một con rùa đen bị ngã không lật lại được, cứ để tùy ý làm thịt thôi, chỉ biết cắn răng nhịn đau hít một tiếng, "Cô . . . . . Đây là cái logic gì thế chứ, tôi. . . . . . sao hôm nay tôi lại xui xẻo như vậy chứ."
Cô gái trẻ nghiêm túc nghe hết lời nói của anh ta, sau khi nghe xong, chớp chớp mắt long lanh nhìn, khuôn mặt đều là một vẻ ngây thơ, "Logic của tôi rất rõ ràng, bởi vì thời tiết không tốt, cho nên ta tâm tình của tôi cũng không tốt, cho nên tôi liền ra tay thôi, anh không nghe rõ sao? Ừ, tôi vẫn nên lặp lại một lần nữa. . . . . ."
"Đừng, vẫn là đừng lặp lại nữa." Hà Ân Chính chịu đựng đau đớn, nghe lời nói của cô gái trẻ mạc danh kỳ diệu này, hít vào một ngụm khí lạnh, để cho cô ta câm miệng lại.
Cô gái trẻ nghe được những lời này của anh ta, ánh mắt trong sáng lóe lên một cái, ngồi thẳng lên, "À, vậy là anh tha thứ cho tôi, anh cặn bã, cám ơn anh, vậy tôi cũng không phụ trách anh nữa, anh thật sự rất sảng khoái nha!"
Hà Ân Chính không phải là tha thứ cho cô, rõ ràng là không chịu nổi cô nữa, bây giờ bị cô đùa cợt như vậy, anh ta mới biết là trúng kế, "Con nhóc xảo trá!" Cô nhóc chết tiệt kia thật xảo trá, cố ý giả bộ ngây thơ vô lại, vì lừa anh!
Nhưng đã quá muộn rồi, cô gái trẻ đã đi vòng qua người anh ta rồi, cho dù Hà Ân Chính có nghiến răng nghiến lợi nữa, cũng không thể thay đổi được gì, anh ta cũng chỉ có thể an an tâm tâm giang cả tứ chi ra để làm ‘ anh cặn bã ’ thôi.
Cô gái trẻ cũng không hề rời đi, ngược lại chạy vội tới bên cạnh Cố Tử Mạt và Lục Minh Tuyên, nghiêng đầu nhìn Hà Ân Chính, nửa là bất đắc dĩ nói, "Cái anh cặn bã này, thật đúng là không có sức khỏe, vấp một cái đã ngã, không hề có tính khiêu chiến gì cả, kịch hay chưa gì đã bị phá hủy rồi."
Nói xong, cô giống như quen thuộc đến trước mặt Cố Tử Mạt, cong môi nói với cô, "Em nói với chị, lúc trước sao lại mắt mù mà nhìn trúng cái anh cặn bã này chứ, em thật sự thấy không đáng giá thay chị, may mắn là hôm nay chi cũng đã ngược lại anh ta, cũng coi như hồi vốn rồi !"
Cố Tử Mạt gần như nghẹn họng nhìn trân trối cô gái trẻ trước mắt này, cô bé này mặc một chiếc váy màu trắng với những đường viền màu đỏ mới ra năm nay của thương hiệu Valentino, thiết kế eo cao, gọn gàng nhanh nhẹn, kết hợp màu sắc phù hợp, khiến cho cả người cô bé đều lộ rõ vẻ thanh xuân, linh khí.
Bộ sư tập mới ra mùa này của Valentino, cũng không phải người bình thường có thể mua được, cô bé này vừa dám nói lại dám làm, nhất định là có lai lịch.
Nhưng cô bé này lại một vẻ quen thuộc với cô, đầy nhiệt tình, sức sống tuổi trẻ, tự nhiên cũng kéo tâm tình của cô lên, bớt đi một nửa sự phòng bị với cô bé, "Ừ, cám ơn em, lúc đầu, có thể mắt chị thực sự là bị mù. . . . . . rồi!"
Nói đến cuối, cô lờ mờ cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng vẫn nói ra.
Sau khi nói xong, cô không khỏi thầm than thở trong lòng, cô gái trẻ này thật đúng nói không biết kiêng kị gì cả, cô bé hỏi cô có phải mù mắt hay không, lời như thế rất dễ dàng đắc tội với người khác đấy!
"Không có việc gì, về sau mở mắt to hơn là được rồi, em giúp chị tìm người tốt hơn, đúng rồi, quên tự giới thiệu bản thân, em tên là Diệp Nhất Đóa, cũng làm việc ở đây, là đồng nghiệp của chị. . . . . ." Cô gái trẻ níu lấy cánh tay Cố Tử Mạt, thân mật giới thiệu về mình .
"Khụ, không cần tìm đâu." Lục Minh Tuyên sợ Cố Tử Mạt bị cô gái trẻ không biết từ đâu xuất hiện này mê tâm hồn, đáp ứng, liền đứng một bên, ho nhẹ mấy tiếng, cắt đứt lời nói của Diệp Nhất Đóa.
"À, thiếu chút nữa em đã quên, hai người là vợ chồng, vừa rồi em cũng nghe trộm được." Diệp Nhất Đóa xin lỗi sờ sờ cái mũi của mình, hơi ngượng ngùng nói.
Lúc đang nói xin lỗi, cô còn bắt được cơ hội, liếc mắt vài lần lên gương mặt vô cùng anh tuấn của Lục Minh Tuyên.
Lục Minh Tuyên sắc bén cỡ nào chứ, đương nhiên chú ý tới ánh mắt mờ ám của Diệp Nhất Đóa, anh vốn tưởng rằng cô bé này khác với những người khác, không nghĩ cũng mắc bệnh háo sắc, không khác gì những hạng người tục tằng cả.
Xem ra vừa rồi là anh nhìn lầm, bở vậy anh cũng không còn hứng thú nữa, không mặn không lạt quay mặt qua chỗ khác, không nói gì nữa.
Cố Tử Mạt cũng hơi toát mồ hôi rồi, từ lúc Diệp Nhất Đóa mở miệng, mỗi một câu của Diệp Nhất Đóa, đều mang cho cô một quả mìn, như cuộc trò chuyện vừa rồi của Diệp Nhất Đóa và Hà Ân Chính, là cố ý trọc tức Hà Ân Chính, nhưng bây giờ, thì cũng nên bình thường chút chứ.
Nhưng Diệp Nhất Đóa, vẫn giống như người không có đầu óc vậy, quang minh chánh đại bày tỏ mình nghe lén nhìn lén.
Diệp Nhất Đóa chú ý tới vẻ mặt hơi kinh ngạc của Cố Tử Mạt, dùng sức lôi kéo cánh tay của cô, trừng lớn ánh mắt trong veo như nước, hỏi cô, "Có phải chị cảm thấy em nghe lén là rất vô sỉ hay không?"
Cố Tử Mạt muốn ngất rồi, Diệp Nhất Đóa quá trực tiếp, hơi khiến cô không thể tiếp nhận được.
Cô còn chưa có trả lời, Diệp Nhất Đóa lại kéo kéo tay của cô, nói, "Nói đùa á..., em cảm thấy nhất định chị sẽ không để ý việc em nghe lén, thật ra thì theo lý thuyết, điều này cũng không tính là nghe lén đâu, anh chị ở trên đường lớn ầm ĩ qua lại, người qua đường cũng sẽ đứng xem thôi, huống chi ——"
Nói tới chỗ này, Diệp Nhất Đóa lại đột nhiên im lặng.
Cố Tử Mạt vốn là nghe Diệp Nhất Đóa giống như một chú chim sẽ nhỏ vậy, líu ríu bên tai cô, nhưng con chim sẻ nhỏ này lại đột nhiên không chít chít cha nữa, thì cô lại hơi không thích ứng kịp, không nhịn được tò mò hỏi cô bé, "Huống chi cái gì?"
"Không có gì." Nói xong, Diệp Nhất Đóa chớp chớp đôi mắt to với cô.
Cuối cùng Cố Tử Mạt cũng phát hiện, Diệp Nhất Đóa rất ưa thích biểu diễn đôi mắt to độc nhất vô nhị của cô bé, hơn nữa còn rất thích nháy mắt nữa.
Cõi đời này, cô gái đẹp mắt to rất nhiều, nhưng rất nhiều cô gái xinh đẹp mắt to lại không có gì trong đôi mắt đó cả, thiếu hụt linh khí, mà Diệp Nhất Đóa, linh khí trong mắt lại có thể làm cho người ta có loại cảm giác tràn đầy cui vẻ, rất hấp hồn người, hơn nữa trong ánh mắt của cô bé mang theo một tầng sáng màu xanh dương, nhìn vào, lại càng thêm chói mắt.
Cô gái có đôi mắt to đầy linh khí như vậy, vận số cũng sẽ không quá kém. Không tự chủ, trong đầu của cô liền xuất hiện câu nói như vậy.
Quả thật, cô cảm thấy có thể trời cao vẫn đối với cô bé Diệp Nhất Đóa này rất tốt, dáng vóc Diệp Nhất Đóa tinh xảo, vóc người mảnh khảnh, làm cho người ta có một loại cảm giác rất nhẹ nhàng, bộ váy mời ra màu này của Valentino trên người cô bé, bị cô bé mặc vào lại phát ra một loại linh khí không có trong nguyên tác.
Hơn nữa thông qua quan sát của cô, cô còn phát hiện, thẩm mỹ của Diệp Nhất Đóa cũng không tệ, cô đeo một đôi bông tai hoa đào nhỏ, trên vành tai xinh xắn nhưng không hề mất nhục cảm, treo một viên anh đào nho nhỏ, xem ra rất là đáng yêu, đánh thẳng vào thị giác cùng vị giác của người nhìn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đi lên cắn một cái.
Ánh ămts của cô, trượt đến đôi môi đỏ của Diệp Nhất Đóa, thoa một lớp son bóng mềm mại, môi anh đào khéo léo động lòng người, màu sắc mềm mại câu hồn đoạt phách, thật đúng là —— mê người!
Ở trong mắt một ngừoi phụ nữ như cô, Diệp Nhất Đóa là kiệt tác của tạo hóa, tinh xảo không làm cho cô sinh lòng ghen tỵ, huống chi là đặt trong mắt đàn ông.
Cố Tử Mạt nghĩ tới đây, không nhịn được đưa mắt chuyển tới bên cạnh, muốn nhìn nét mặt của Lục Minh Tuyên một chút.
Trống không!
Lúc này, bên cạnh cô đâu còn Lục Minh Tuyên nào, ngay cả một Quỷ Ảnh cũng không có.
Cô không nhịn được nhìn xung quanh, rất tự nhiên nhìn thấy, ngay lúc cô đang nghiêng về phía trước, Lục Minh Tuyên đang đỡ Hà Ân Chính từ dưới đất lên.
Hà Ân Chính có sự giúp đỡ của Lục Minh Tuyên, rất nhanh đã đứng thẳng lên rồi, sau khi anh ta đứng lên, thử đi vài bước, phát hiện đi đứng không có vẫn đề lớn, còn có thể bước đi rất bình thường.
Rõ ràng Hà Ân Chính ghi hận trong lòng đối với Lục Minh Tuyên, không hề có ý nói cảm ơn, bước ngay đi, vội vàng cách xa khỏi đám người này.
Cố Tử Mạt nhìn đến đây, áy náy cười với Diệp Nhất Đóa, để tay bị Diệp Nhất Đóa kéo xuống, nói, "Xin lỗi không tiếp được nữa, tôi muốn sang bên kia xem tình hình thế nào."
Nói xong, liền bước tới bên cạnh Lục Minh Tuyên, nghi ngờ hỏi, "Sao lại giúp anh ta?"
Trong ấn tượng của cô, Lục Minh Tuyên cũng không phải là người nhiệt tình, dĩ nhiên, sự nhiệt tình của anh đối với cô là đặc biệt, có thể ngoại trừ cô ra. Tình huống bây giờ, Lục Minh Tuyên lại giúp Hà Ân Chính, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn ông nhún vai một cái, không sao cả ngoắc ngoắc môi, "Ngại anh ta quá chướng mắt mà thôi."
"Phốc, em nghĩ, nếu như Hà Ân Chính nghe được câu này, nhất định anh ta sẽ rất khó xử." Cố Tử Mạt nhìn cách đó không xa, Hà Ân Chính đang vất vả gọi taxi, không khỏi bật cười.
"Hả?" Người đàn ông như có như không hiểu được, nhíu mày.
Cô vừa tìm ví trong túi xách, vừa giải thích cho nh nghe, "Anh nghĩ đi, một người kiêu ngạo như anh ta, nếu biết anh vì ghét bỏ anh ta chướng mắt nên mới đỡ, nhất định anh ta sẽ rất có cốt khí không muốn tiếp nhận sự trợ giúp của anh, nhưng anh ta cũng đã đứng lên rồi, cũng không thể lại nằm xuống một lần nữa được, nhưng, anh lại là kẻ địch của anh ta, nhất định trong lòng anh ta sẽ thấy không phục sự hỗ trợ của anh, còn cảm thấy bị khuất nhục nữa."
Người đàn ông nghe xong lời của cô..., cảm thấy có lý, gật đầu một cái, nghiêm nghiêm chỉnh nhìn cô, rất chân thành đề nghị cô, "Nếu như em đặc biệt hận anh ta, em có thể suy tính nói cho anh ta biết chân tướng."
Cố Tử Mạt đã sớm cảm thấy Hà Ân Chính không thú vị, đặc biệt dứt khoát cự tuyệt đề nghị của anh, "Anh ta quá chướng mắt, em cũng rất muốn tiễn anh ta đi sớm một chút đâu." Cô mở ví ra, tìm kiếm bốn, năm lần, đều không tìm được một đồng tiền xu mà mình muốn.
Cô bao lâu rồi không ngồi xe buýt đây!
Người đàn ông nghe được câu trả lời của cô, trong mắt lại nhuộm thêm nụ cười lớn hơn, khóe môi nâng lên một đường cong sâu hơn, anh rất hài lòng, cảm giác an toàn của đàn ông, ít nhất lại nhiều hơn so với vừa rồi.
Cố Tử Mạt không ngừng lật ví tiền, cuối cùng chỉ lấy ra một tờ tiền giấy 10 đồng, cô cảm thấy rất lãng phí, nhưng không có cách nào, vẫn ngoan độc, tóm lấy một tờ giữa hai lớp ví!
Diệp Nhất Đóa ngó dáo dác tới đây, vỗ vỗ bả vai của cô, "Chị đang tìm cái gì vậy."
"Tiền xu 1 đồng!" Tặng đi, chỉ cần một đồng tiền xu. Tại sao còn cần cô tốn gấp 10 lần giá đâu!
Lại tốn thêm một chút tinh lực trên người Hà Ân Chính, cũng sẽ cảm thấy là một sự vũ nhục đối với bản thân.
"A, cái đó sao, chị không cần tốn công tìm kiếm nữa, em có đây!" Diệp Nhất Đóa trừng mắt nhìn, từ trong túi xách móc ra một đồng xu 1 đồng, đưa cho cô, "Còn cần hay không? Em có rất nhiều, không thể không nói, tiền xu là thần khí cần chuẩn bị sẵn sàng để ngồi xe buýta, gần đây em yêu chết bọn chúng đâu."
Vẻ mặt Cố Tử Mạt kinh ngạc, nhận lấy tiền xu Diệp Nhất Đóa đưa, nhìn lên gương mặt có thể nhéo ra nước của cô bé, thấy hơi hoảng thần.
Diệp Nhất Đóa mặc đồ Valentino, cần mỗi ngày ngồi xe buýt xe sao? Quá kỳ quái!
"Không cần, một đồng là tốt rồi." Đem tờ tiền 10 đồng của mình bỏ lại vào trong ví tiền, nắm lấy 1 đồng tiền xu, hứng thú vội vàng chạy về phía Hà Ân Chính.
Lục Minh Tuyên nhắm ngay về phía cô chạy đi, vội cất bước đuổi theo, từ phía sau bắt lấy khuỷu tay của cô, khẽ nhíu mày, hiển nhiên không vui, "Sao thế? Không phải chê anh ta chướng mắt sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.