Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 87: Nói thẳng thân phận ra 1

Đào Y

25/12/2016

Cố Tử Mạt nghe anh nói, một trận cảm động, nhẹ nhàng đem một cái tay khác của mình, cũng đặt lên trên bàn tay anh, trầm ngâm một chút, mới nói, "Anh có thể kể cho em nghe một chút, anh đã thiết kế cảnh chúng ta vô tình gặp gỡ như thế nào không, có lẽ em có thể nhớ ra anh, dù sao, anh đi tới đâu, đều là nhân vật cấp bậc nam thần rồi."

Đều nói sườn núi nhìn ngang vẫn là núi, người đàn ông này, chính là nam thần, đứng thẳng cũng là Nam Thần, dù nhìn thế nào, lại vẫn là Nam Thần.

"Anh thường xếp hàng ở phía sau em, nhìn em tính tiền, thậm chí có một lần, vào lúc em tính tiền, em không có tiền lẻ, vẫn là anh trả giúp em, đáng tiếc em cũng chỉ nói với anh một tiếng cảm ơn, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, vẫn coi anh như người qua đường như cũ."

Nói tới đây, anh dừng lại, lại nửa thở dài nói, "Anh đã từng cho rằng, lúc gặp lại, thông qua những động tác nhỏ này của anh, chúng ta có thể giống như người bình thường vậy, quen biết nhau, sau đó trở thành bạn bè bình thường, sau đó quan hệ qua lại, cuối cùng cùng nhau gặt hái hạnh phúc đơn giản bình thường, nhưng, ở chỗ của em, nhiều lần anh che chở, mỗi một lần lại sẽ gặp gỡ thất bại, điều này làm cho anh thấy rất thất bại, em lúc đó, chính là theo thói quen ngăn cách bản thân, theo thói quen vẫn duy trì một khoảng cách với người khác."

Theo lời nói của người đàn ông, cô không tự chủ cũng tiến vào tình cảnh lúc đó.

Đả kích đến liên tục, làm cho cô không dám tin tưởng người không quen biết, cô cố ý làm cho mình lạnh lùng, duy trì cự ly cùng những người xung quanh, cô ở thời điểm đó, cho dù thân ở trong phố xá sầm uất, nhưng lòng của cô, cũng đã rời khỏi nơi đó rồi.

Đã từng có một lần cô cho rằng, không đi tiếp xúc, sẽ không thể bị tổn thương, cho đến khi tiếp xúc với người đàn ông bên cạnh này, nàng mới bắt đầu dần dần hiểu được, không đi tiếp xúc, thì vĩnh viễn không có cơ hội có được hạnh phúc.

Cô rất may mắn, dưới tình huống cô không muốn tiếp xúc với anh, mà anh vẫn chịu đừng, một lần lại một lần cố gắng đến gần cô, dần dần đến gần lòng của cô, trả lại cho cô một cái ôm ấm áp, cùng với một mái nhà ấm áp.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi mở rộng cánh tay, vòng qua eo người đàn ông, tựa mặt vào ngực của anh, nhẹ nhàng nói, "Nếu như trời cao cho em cơ hội sống lại lần nữa, nhất định em sẽ chủ động đến gần anh."

Người đàn ông cúi đầu, dùng cằm cọ xát mái tóc trên đỉnh đầu cô, trả lời, "Cho em một cơ hội, chúng ta đi mua chút đồ, anh ở phía trước tính tiền, em hãy ở phía sau của anh, lần này, chúng ta đổi vị trí, đổi thành em đến tìm anh nhé."

Cố Tử Mạt kinh ngạc với cái ý tưởng ‘ đổi ngược lại ’ này của anh, cả kinh ngẩng đầu nhìn anh, kiểm chứng hỏi, "Anh nhất định muốn như vậy sao?"

Anh vươn tay, vuốt vuốt tóc trên đầu cô, khẽ gật đầu một cái, "Ừ, chỉ có như vậy, trong lòng anh mới có thể hơi thăng bằng một chút." Bởi vì động tác dùng cằm cọ vào mái tóc của cô vừa rồi, hiện tại anh cực kỳ yêu mái tóc đen của cô, luôn muốn cọ xát cọ xát, hơi có cảm giác kỳ lạ.

Nhưng đồng thời, anh lại sợ mình làm rối loạn mái tóc của cô, nên không nhịn được mà thu tay lại, đưa tay xỏ vào trong túi quần, tiêu sái đứng ở một bên.

Cố Tử Mạt thỏa hiệp với sự chấp nhất của anh, xin phép anh, "Ừ, vậy cũng tốt, vậy chúng ta nên mua thứ gì đây?"

Người đàn ông nhíu mày, mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, cuối cùng đưa ra kết luận, "Khoảng thời gian này, hình như chỉ có quầy thu ngân của siêu thị là có thể xếp hàng, chúng ta có thể xuống siêu thị dưới hầm mua chút trái cây rau dưa?"

"Vậy. . . . . . Có thể." Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của anh, mặc dù cảm thấy có chút không giải thích được, nhưng vẫn cảm thấy đây là mình phải làm.

Đây là cô thiếu của anh, uất ức của anh cùng bất đắc dĩ, ở phương diện này, chắc chắn sẽ không là giả bộ.

Lục Minh Tuyên là tiêu chuẩn của phái hành động, kéo cô chạy thẳng tới khu trái cây rau dưa, Cố Tử Mạt hơi suy nghĩ, cảm thấy nên đi dạo ở khu đồ dùng hàng ngày, hai người ở cùng một chỗ, đồ dùng hàng ngày cũng cần phải mua thêm mới được.

Cô nói đề nghị của mình với người đàn ông, người đàn ông không có ý kiến.

Cô gật đầu, hai người quyết định chạy đến khu đồ dùng hàng ngày, lúc này cô mới nhớ tới, quên đẩy xe chở hàng rồi, cô vội vàng dẫn anh đi đẩy, cô kéo một chiếc xe chở hàng ra, chỉ chỉ, rất dân chủ hỏi anh, "Anh đẩy, hay là em tới?"

Người đàn ông nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dao động đến một vú em đang đẩy một em bé, nhìn từ trên xuống, nhìn ngang nhìn dọc, đều cảm thấy hơi kinh hãi, anh nhíu lông mày, nhìn Cố Tử Mạt, sửng sốt không nói ra cái gì .

Không sai , Lục đại thiếu gia thực sự bị hù sợ, trong tầm mắt của anh, đàn ông đẩy xe chở hàng, chỉ có hai loại.

Một loại chính là vú em siêu cấp, giống như vị bên cạnh kia, trên cổ treo một bình sữa, trong xe chở hàng còn đẩy một đứa bé, vừa đẩy xe, còn thỉnh thoảng chơi đùa với đứa bé trước mặt, một lát khen đứa bé ngoan, một lát còn phải ngâm nga nhạc thiếu nhi, dáng sợ nhất là, lúc đứa bé khóc, còn phải ra sức dụ dỗ, mà cực kỳ đáng sợ là, sử xuất ra tất cả vốn liếng đều không thể ngăn cản tiếng khóc của đứa trẻ được!

Còn một loại chính là bè lũ sinh viên nam, sinh viên yêu đương chỉ thích đi dạo siêu thị nói yêu thương, thuận tiện thể hiện tình cảm, trước mặt có một đôi điển hình, nam sinh thể hiện phong độ phái nam, chủ động hăng hái đẩy xe chở hàng, nữ sinh sẽ cầm bao khoai tây chiên, thỉnh thoảng đút cho bạn trai mình ăn một miếng, thỉnh thoảng lại dùng tay bốc khoai tây chiên, khoa trương đâm đâm vào gò má của bạn trai, mà nam sinh còn thỉnh thoảng làm mặt quỷ với nữ sinh.

Lục Minh Tuyên nhìn tình huống bây giờ, hơi sững sờ, anh không dám tưởng tượng, tình cảnh Cố Tử Mạt cũng dùng bàn tay bẩn, dùng lực đâm đâm vào khuôn mặt anh.

Cố Tử Mạt nhìn tình huống chung quanh một chút, nhìn rõ phản ứng của người đàn ông trong mắt, thầm thở dài trong lòng, đàn ông càng hăng hái, phong thái trác tuyệt, càng không dễ dàng bỏ tư thái của mình xuống.

Cô cảm thấy mình thật xấu, thế nhưng đẩy anh vào tình thế khó xử này.

Thật ra thì đàn ông đẩy xe chở hàng, thực sự cũng không có gì, chẳng qua bây giờ ở đây, đập vào mắt đều là hai loại đàn ông này, đối với anh mà nói, đây đúng là chuyện khó.

Nghĩ đến anh sẽ bị loại chuyện nhỏ này làm khó, cô không khỏi vui vẻ, tự mình bước lên, nhẹ nhàng thuận lợi đẩy xe chở hàng đi, sau đó từ bên cạnh kéo kéo tay áo của anh, cười nói, "Chúng ta đi chọn đồ thôi."

Người đàn ông phản ứng lại, theo cô đi đến khu đồ dùng hàng ngày.



Đều nói phụ nữ có tính cuồng mua sắm trời sinh, cô cũng không ngoại lệ, những thứ đồ màu sắc rực rõ, rất có thể kích thích cô mua chúng, cô chọn lựa một chút đồ bản thân nghĩ tới, vài thứ trong nhà cần, đặt trong xe chở hàng.

Hai người lại liên tục chiến đấu ở khu trái cây rau dưa, tay của cô, mới vừa đẩy tới xe chở hàng, thì đã bị người đàn ông giữ lại, "Để anh đi."

"Ưmh. . . . . ." Cô nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, cô vô cùng không xác định anh.

Người đàn ông nhếch môi với cô, ôm eo cô, đỡ cô đến vị trí bên cạnh mình, nhỏ giọng nói, "Em đi theo anh là được, đừng để bị lạc."

Cố Tử Mạt giật giật khóe miệng, hơi bất mãn nhìn anh, "Anh xem em như đứa bé, em một người lớn như vậy, làm sao sẽ đi lạc chứ."

Người đàn ông chỉ cười không nói, kéo cô đến gần cái tay kia của anh, đẩy xe chở hàng đi về phía trước.

Cố Tử Mạt lại phát hiện, người đàn ông này đi lầm đường, là lạc đường sao? Bây giờ phương hướng mà bọn họ đang đi, cũng không thể đi thẳng đến khu hoa quả rau dưa, cô vội vã dùng hai tay kéo cánh tay của anh, "Anh còn vừa cười em là trẻ con đấy, chính anh cũng đi nhầm đường rồi."

Sắc mặt người đàn ông cũng không hề thay đổi, chẳng qua nụ cười trên mặt từ từ thâm thúy thêm vài phần, môi nâng lên đường cong khẽ mở, chậm rãi nói hai chữ, "Tính tiền."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tử Mạt lại nhíu lại, người đàn ông này, sao lại thay đổi thất thương thế, còn hay thay đổi hơn cả phụ nữ nữa!

Mặc dù như vậy cũng có vẻ không phải là quá thích hợp, nhưng đây đúng là ý tưởng đầu tiên trong lòng cô, cô nghi ngờ hỏi anh, "Không mua nữa sao?"

"Ừ, không mua, anh rất vội, anh vội vã tính tiền, vội vã muốn em đến gần." Người đàn ông thản nhiên nói.

Cố Tử Mạt nghe vậy, liền phì cười, thì ra là người đàn ông này, sốt ruột, cô buông cánh tay của anh mà cô đang lôi kéo ra, cũng đẩy lên xe chở hàng trước mặt, quay mặt giọng mỉa mai hỏi anh, "Anh cứ phải vội vàng như vậy sao, chờ một giây một phút cũng không được sao?" Cô không nhịn được giận dữ cười anh, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô, không hề rời khỏi gương mặt của anh chút nào.

Gặp qua người nóng ruột, nhưng chưa từng thấy người nào vội vã như anh! Không hổ là Lục Minh Tuyên!

Người đàn ông nắm mấy một cánh tay của cô kéo đến bên người mình, nhẹ nhàng đẩy năm ngón tay của cô ra, mười ngón tay đan xen vào nhau, trầm trầm nói: " Cảm giác rất thích, một giây một phút cũng không chờ nổi nữa, đổi lại là em, thì em cũng sẽ như vậy thôi."

Cô khẽ gật đầu một cái, "Đổi một trò chơi, bản thân không phải mê người, mà là tình cảm ôm ấp bên trong đó." Cô hất đầu với anh, nhẹ nhàng cười lên, "Đi thôi, em thành toàn cho anh! Đến đây đi, em gái xinh đẹp, để anh đến bắt chuyện với em!"

Người đàn ông nghe xong câu nói cuối cùng của cô, không nhịn được khẽ cau mày, đưa tay sờ lên cổ áo búp bê của cô một chút, ngay sau đó khóe mắt nhiễm cười, bắt đầu chê cười cô, "Nhìn cái dáng vẻ này, vẫn là cái tuổi phải sống trong khuê phòng, làm sao lại dám chạy ra ngoài bắt chuyện với người khác chứ."

Cô bị anh trêu như vậy, vậy mà không phản bác được, cô xấu hổ cúi thấp đầu, sau đó dùng cánh tay có thể tự do hoạt động kia đẩy anh, "Đi nhanh đi, anh ở phía trước, sau đó em sẽ đến gần anh."

"Ừ." Người đàn ông đồng ý.

Anh đẩy xe chở hàng đi về phía trước, lại vẫn không hề buông lỏng tay cô ra, hai người nắm tay nhau vào xếp hàng ở quầy thu ngân, chờ đến phiên bọn họ, anh mới cam lòng buông tay của cô ra.

Cô cười đi tới phía sau anh, lấy ví tiền ra, chuẩn bị dùng tiền lẻ bắt chuyện với anh.

Cô thu ngân hiếm khi nhìn thấy một đôi trai xinh gái đẹp hài hòa như vậy, từ lúc họ cùng đi đến đây, vẫn cứ thuận mắt hài hòa như vậy, thấy Lục Minh Tuyên tới đây tính tiền, bông hoa trong lòng cô bỗng chốc bùng lên, tốc độ quét mã cũng chậm, vốn là chuyện có thể giải quyết trong một phút, cứng rắn biến thành hai phút.

Chờ đợi như vậy, đối với Lục Minh Tuyên mà nói, lại trở thành một loại hưởng thụ, vừa nghĩ tới đợi lát nữa lúc tính tiền xong, cô sẽ đến bắt chuyện, tâm trạng của anh lại tốt vô cùng, khi thỉnh thoảng cô thu ngân giương mắt lên, anh còn cười đáp lại đối phương một cái.

Tay cô thu ngân run lên, thiếu chút nữa không quét được mã vạch nữa, đợi đến lúc tính xong tất cả hàng hóa, cô còn cố ý nhỏ giọng, nói với Lục Minh Tuyên: " Thưa anh, tổng cộng là 289 đồng, là quẹt thẻ, hay là tiền mặt?"

Lục Minh Tuyên nghe thu ngân báo số tiền, trong lòng vui hơn, mở ra ví tiền, móc tiền mặt ra ngoài, "Tiền mặt."

Lời kia nói thế nào, đàn ông moi tiền lại càng đẹp trai, cô thu ngân nhìn động tác anh mở ví tiền ra, trong bụng vừa run lên, vì nó với anh nhiều hơn vài lời, liền vô cùng tri kỷ nói: " Thưa anh, xin hỏi có lẻ tiền sao?"

"Không có." Người đàn ông xòe hai tay ra, đơn giản tỏ vẻ bị làm khó.

Trên thực tế, tâm tình bây giờ của anh, trừ kích động vẫn là kích động.

Cô thu ngân nhìn Cố Tử Mạt phía sau một chút, thấy cô đã lấy ví tiền ra, tự cho là biết, liền thân thiết nói với Lục Minh Tuyên: " Thưa anh, có lẽ bạn gái của anh có đấy."

Lục Minh Tuyên như thế nào cũng không nghĩ đến, mắt thấy sẽ thành công, thế nhưng cô thu ngân lại cho anh một câu như vậy, hai mắt sắc bén lập tức bắn về phía nhân viên thu ngân, ý bảo cô không nên nói chuyện lung tung.



Cô nhân viên thu ngân gặp phải ánh mắt của anh, tay cầm tiền mặt cũng bắt đầu run lên, cô nói sai sao? Thật sao?

Cố Tử Mạt muốn cầm tiền lẻ ra tay, trong nháy mắt giật mình, chuyện như vậy, thật đúng là chuyển biến quá nhanh, ai có thể nghĩ đến! Đều do anh, vừa rồi vẫn cứ nắm tay cô, khẳng định bị cô nhân viên thu ngân nhìn thấy hết rồi!

Cô quét mắt ra phía sau, xếp một hàng dài, một nhóm người đều đang chờ đợi tính tiền, cô cũng ngại mè nheo, bất chấp gì khác, liền tranh thủ đưa tiền lẻ cho nhân viên thu ngân, "Vâng, tôi có."

Vốn dĩ Lục Minh Tuyên nghĩ chuyện sẽ có cách cứu vãn, nhưng anh không ngờ rằng, Cố Tử Mạt lại ra tay nhanh như vậy, người phụ nữ này, không muốn chơi loại trò chơi nhớ lại hoán đổi cùng anh sao? Chắc là không phải.

Thấy cô đưa tiền đến, cũng không có cách nào tiếp tục nữa, ánh mắt hồ ly của anh nhíu lại, cánh tay dài thuận thế dang ra, ôm cô vào trong lòng, nhếch môi cười với cô nhân viên thu ngân, "Đây là vợ của tôi, không phải là bạn gái của tôi."

Cô thu ngân nghe được lời giải thích của anh, âm thầm thở một hơi, liền nói, "A a, thì ra là như vậy, ngài và vợ, tình cảm thật tốt."

Người đàn ông rất nguyện ý nghe loại lời nói này, nụ cười càng sâu, "Thật sao? Cám ơn."

Lúc này hai người mới xách túi đồ đã mua đi, cái đoạn nhạc nhỏ này cũng coi như trôi qua.

Ra khỏi một chút sai lầm nhỏ như vậy, nhưng đoạn nhạc đệm nhỏ này, hình như cảm giác cũng không tệ lắm, Cố Tử Mạt cười cất túi tiền, cười đùa dạy dỗ anh nói, "Điều này chứng minh một đạo lý, nhỏ mà không nhịn sẽ loạn mưu lớn."

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, sóng mắt lưu chuyển, cười yếu ớt nói: " Có phải em có loại cảm giác tránh được một kiếp hay không ?"

Cố Tử Mạt không thể không thừa nhận, người đàn ông này nói chuyện làm việc, đều có thể mạnh mẽ bắt được lòng của cô, quả thật cô có loại cảm giác may mắn, sau khi ra ngoài, từ đầu đến chân, đều cảm giác như trút được gánh nặng.

Bây giờ đối với cô mà nói, chủ động đến gần người khác, vẫn hơi khó khăn, hơn nữa đây lại là đang diễn trò, loại cảm giác đó, cô vẫn rất khó cảm nhận được, nếu cảm nhận được, cảm giác áy náy của cô đối với anh, cũng sẽ càng sâu hơn.

Những cảm giác này, hình như cũng không phải cô muốn.

Nghĩ tới những thứ này, lại bị đâm trúng tâm sự, cô không nhịn được tịch mịch cúi thấp đầu.

Người đàn ông cũng nhận thấy tâm trạng buồn bực của cô, bàn tay vuốt vuốt mái tóc dài xõa ra của cô, dịu giọng nói: " Tử Mạt, vô hình chung, bây giờ, em đã làm rất khá rồi, em có thể tiếp nhận sự xuất hiện của Diệp Nhất Đóa, cũng nguyện ý thân cận với cô bé, đây cũng là một chứng minh."

Mặc dù anh cũng không thích Cố Tử Mạt tiếp xúc với Diệp Nhất Đóa, nhưng anh lại không thể phủ nhận, sự xuất hiện của Diệp Nhất Đóa, đem đến sự thay đổi cho Cố Tử Mạt.

Cố Tử Mạt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn anh, không xác định nói, "Thật sao?" Nội tâm phong bế của cô, đã bắt đầu học được chủ động mở rộng ra rồi sao?

Cô nhớ tới cảnh tiếp xúc với Diệp Nhất Đóa, lại lắc đầu hủy bỏ, "Thật ra thì như vậy cũng không tính là gì, Diệp Nhất Đóa không giống như vậy, cô bé thật sự quá gây chú ý, sau đó cũng là cô bé chủ động đến gần em đấy, cô bé lại nhiệt tình tốt bụng như vậy, làm sao em có thể chống lại sự tiếp xúc của cô bé chứ?"

Nội tâm cô hoảng sợ, không biết đông tây, trong đầu nhảy ra hình ảnh liên quan đến cô và Diệp Nhất Đóa, mỗi một giây mỗi một hình ảnh đều là Diệp Nhất Đóa đầy nhiệt tình, hình như cũng không chuyện của cô rồi.

Người đàn ông đi tới, nhẹ nhàng đè đầu của cô lại, vừa đúng đè lên lồng ngực của anh, "Cũng không phải giống như em nói đâu, giữa người và người, đều có sự qua lại, huống hồ, em và Diệp Nhất Đóa có tình cảm, cái sự thật này, bất kể thế nào, em cũng không thể phủ nhận được."

Anh luôn cho rằng, trong thế giới của Cố Tử Mạt, rất khó thử đi đến gần một người, tin tưởng một người, mà trải qua cố gắng của anh, cô đã bắt đầu tin tưởng anh, mà sau đó, Diệp Nhất Đóa trở thành, người thứ hai cô tin tưởng, hơn nữa còn là cùng giới tính!

Xem ra, cô nhóc Diệp Nhất Đóa kia, ngược lại thật sự trở thành thuốc tốt giúp Cố Tử Mat vượt qua tâm ma. Hơn nữa Diệp Nhất Đóa từng gặp mặt anh một lần, xem ra, anh phải tiếp xúc với Diệp Nhất Đóa rồi.

Theo lời của anh, trong đầu Cố Tử Mạt, hiện ra một hình ảnh khác, lúc mà Diệp Nhất Đóa ăn thua thiệt trước Lục Minh Tuyên, cô sẽ quan tâm, lúc Diệp Nhất Đóa muốn biết đã từng gặp Lục Minh Tuyên ở nơi nào, cô cũng sẽ quan tâm.

Thì ra, lòng của cô, đã không còn phong bế, chẳng qua trước kia, cô không có phát hiện ra mà thôi. Thực chất đã mở ra không tiếng động rồi.

Cô rất xúc động, dùng sức gật đầu một cái, lại nghĩ tới Diệp Nhất Đóa, cô không nhịn được ngẩng đầu hỏi anh, "Nếu không, buổi tối chúng ta mới Diệp Nhất Đóa đến nhà làm khách đi."

Người đàn ông cau mày lại, nhưng nhìn về phía ánh mắt đầy chờ mong của cô, vẫn không đành lòng cự tuyệt cô, liền nói, "Điều này cũng có thể, chẳng qua trong nhà. . . . . ." Nói đến cuối, anh cố ý dừng lại.

Theo nhắc nhở của anh, Cố Tử Mạt nghĩ ngay đến tình hình căn nhà vẫn còn trăm việc đợi làm, không nhịn được ca thán, “ Hiện tại tình hình trong nhà, giống như thật không thích hợp đãi khách rồi, vậy thì thôi, chờ thêm mấy ngày nữa, em lại hẹn cô bé là được, vừa đúng lúc đêm nay em cũng cần xem lại sản phẩm của công ty của mấy quý trước, chỉ sợ cũng khó có thể rút được thời gian đâu."

Công ty mỹ phẩm Cẩm Tú mới ra sản phẩm dùng thử cho Quý mới nhất, mà co là điều hương sư phụ trách điều chế hương liệu, nếu như không thể hiểu rõ hướng phát triển của công ty, điều chế ra mùi thơm, không phù hợp với thương hiệu công ty mà đã được khách hàng chấp nhận, điều này sẽ rất khó để cho khách hàng tiếp tục chấp nhận.

Vì làm xong công tác chuẩn bi này, trước đó cô còn cố ý lấy một chút tài liệu từ phòng tài liệu của công ty, chuẩn bị vào thời gian rảnh rỗi, nạp điện cho bản thân.

Nghe cô nói như vậy, lòng của người đàn ông thả lỏng hơn nửa rồi, hơi khó giải quyết, chính là bên phía Diệp Nhất Đóa, sợ rằng lần này, thật sự phải ra mặt nói chuyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook