Quyển 3 - Chương 66: Tên lưu manh này
Nhị Nguyệt Liễu
10/10/2018
“Vậy sao? Hôm qua ta
thấy Vương gia đưa ngươi trở về phòng thì lén nhìn trộm ngài một cái,
khó trách coi Bạch hộ vệ trở thành Vương gia.” Trong mắt Thanh Thanh cúi xuống lướt qua một tia âm trầm, nàng múc dược thiện đã nấu xong vào
trong chén, nói với Ôn Noãn, “U Đàm, dược thiên đã nấu xong rồi, ngươi
mau đưa đi cho Vương gia đi. Ta đây dáng vẻ thô bỉ chỉ sợ sẽ làm bẩn mắt Vương gia, cũng không đưa đi thay ngươi.”
“Thanh Thanh…”
“Ngươi không phải an ủi ta, mau đi đi.”
“Cám ơn.” Ôn Noãn cố nén đau đớn bên hông đi về phía phòng của Quân Dập Hàn.
Đôi mắt Thanh Thanh đang thu lại khẽ nâng, ánh mắt nhìn bóng lưng của nàng cực kỳ thâm độc, nàng đưa tay khẽ vuốt ve mặt mình, trên môi nở nụ cười dữ tợn đáng sợ. Nàng từng có dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn được cưng chiều trong hậu cung, nhưng bây giờ, gương mặt này đã trở thành ngay cả chính nàng cũng không đành lòng nhìn thẳng, nàng hận không thể tự tay phá hủy.
Mà tất cả chuyện này, cũng do con tiện nhân kia ban tặng. Nàng đã không tìm thấy ả, nàng liền giết người ả yêu, nàng thật sự muốn xem xem ả có thể xuất hiện hay không. Bóng dáng phía trước đã rẽ qua hành lang, nàng lặng lẽ đi theo. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Không biết có phải có ảo giác hay không, từ sau khi Ôn Noãn ra khỏi phòng bếp nhỏ liền cảm thấy có một khí âm lãnh theo sát nàng giống như lưng bị kim chích, nàng không biến sắc nhìn lại khắp nơi, lại không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào, trong lòng lại cảm thấy không chắc chắn.
Đi tới trước phòng Quân Dập Hàn, nàng đưa tay gõ nhẹ cửa, chờ giây lát bên trong lại không truyền đến giọng nói của hắn, cho rằng hắn không có ở đây, nàng đang định quay lại, bên trong lại truyền đến giọng ho nhẹ hơi khàn khàn của hắn, giây lát sau truyền ra giọng nói của hắn: “Vào.”
Cổ họng hắn khàn khàn ứng với do ho khan lâu, sau này lúc trở về phải làm cho hắn chén canh nhuận hầu khỏi ho đưa tới. Vừa nghĩ đồng thời người đã đi tới trước thư án, nàng đưa dược thiện cho hắn, nhìn sắc mặt hắn dường như tái nhợt thêm mấy phần so với hai ngày trước, khẽ nhíu mày một cái, nếu là phong hàn bình thường, sau khi ăn dược thiện của nàng mấy ngày thì khí sắc phải chuyển biến tốt mới phải, sao khí sắc của hắn càng ngày càng trở nên kém đi, chẳng lẽ hắn không ngừng bị phong hàn?
Không được, nàng phải tìm thời cơ bắt mạch cho hắn xem tình huống cụ thể một chút mới được.
“Không phải bổn Vương phân phó hai ngày nay ngươi không phải làm dược thiện sao?” Hắn nhận lấy dược thiện, ngước mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
“Thân thể nô tỳ đã khá hơn một chút, thay vì nhàn rỗi và không có việc gì làm, chẳng bằng tìm chút chuyện để làm mới thiết thực. Dù sao, nô tỳ cũng chỉ là hạ nhân.” Ôn Noãn thu mắt đáp. die nda nle equ ydo nn
Mặc dù nàng tự xưng là nô tỳ, nhưng giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, dáng người yên lặng nhưng lại lộ ra vài phần nhàn tản thanh nhã. Dược thiện trong chén tỏa ra khí nóng nhàn nhạt, giống như dần dần mơ hồ mặt mũi của nàng làm choáng váng mặt mũi của hắn, nàng ở trong mắt hắn thế mà lại dần dần biến hóa thành dáng vẻ của nàng ấy, nhếch môi cười nhẹ một tiếng với hắn, giọng nói mềm mại khẽ gọi hắn: “Vương gia.”
“Vương gia?” Ôn Noãn nhìn hắn bưng dược thiện mà không biết tinh thần bay đi đâu, lên tiếng khẽ gọi.
“Tiểu Noãn.” Hắn nỉ non ra tiếng.
Dứt lời, nàng và hắn đều ngẩn ra, Ôn Noãn siết chặt hai nắm tay trong ống tay áo kiềm chế bản thân lộ ra cảm xúc không nên có, mí mắt cụp xuống che đậy tình triều chuyển động trong mắt, mà Quân Dập Hàn cũng day day chân mày đang khóa chặt, hắn không ngờ lại lầm tưởng nàng là nàng ấy. Hai chữ trân quý kia là một dấu ấn ở trong lòng, khi gọi ra thì cũng có một kiểu khẩn cầu, khẩn cầu có người có thể đáp lại.
Nhưng không có, bây giờ không có, về sau có lẽ cũng không có. Bên môi hắn dâng lên nụ cười buồn bã chua xót, cầm muỗng đưa dược thiện vào trong miệng, bây giờ muốn một chút hơi thở thuộc về nàng tới trấn an lòng mình, sợ rằng chỉ có lừa mình dối người từ trong chén dược thiện này nếm ra chút ít hơi thở tương tự với nàng.
Khi trong lòng hắn cuồn cuộn nhớ lại, một chén dược thiện đã thấy đáy, hắn trả chén không lại cho nàng, giọng nói lạnh nhạt rõ ràng khác biệt với dịu dàng trên mặt, “Bổn Vương không thích hạ nhân nói chuyện lung tung.”
“Nô tỳ hiểu.” Nàng kiềm chế khổ sở trong lòng nhận lấy chén, cúi đầu nói, “Nô tỳ cáo lui.”
Quân Dập Hàn ngước mắt nhìn nàng ngay cả đang đi cũng có bóng lưng bộc phát tương tự, trong lòng thầm nói mình thật sự nhớ nàng đến tẩu hỏa nhập ma. Hắn cầm công văn lên đang định mượn công sự dời đi lực chú ý của mình, lại bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, chỉ cảm thấy giữa ngực lục phủ ngũ tạng giống như bị đao kiếm hung hăng cắn nát đau nhức không dứt, một ngụm ngai ngái vội ùa mà lên cổ họng, tuy rằng hắn cắn chặt hàm răng nhưng máu vẫn tràn ra từ trên môi hắn, như hạt châu đứt dây nhỏ xuống tràn ra trên giấy Tuyên Thành trắng tinh trên mặt bàn, như mai đỏ nở rộ trong tuyết, đẹp đẽ chói mắt. d1en d4nl 3q21y d0n
Ôn Noãn mới đi tới cửa phòng, nghe tiếng động lạ vang lên sau lưng quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn khiến cho nhịp tim của nàng chợt ngừng, nàng thất thanh nói: “Vương gia…”
Dường như đau đớn bên hông biến mất trong nháy mắt, nàng lướt gấp tới trước người hắn đang định đỡ lấy hắn đầu ngón tay dò mạch của hắn, thế nhưng hắn lại hung hăng đánh một chưởng trúng ngực của nàng.
“Bịch”, thân thể Ôn Noãn như diều đứt dây bay xa, một búng máu phun ra trên vạt áo trước ngực, thân thể đụng vào tường khựng lại rơi xuống trở về mặt đất, người như muốn ngất đi.
“Nói, là ai phái ngươi tới mưu hại bổn Vương?” Hắn đỡ bàn gắng gượng chống đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, lạnh lùng quát hỏi.
“Vương gia.” Bạch Ưng phá cửa xông vào, nhìn cảnh tượng bên trong lập tức sáng tỏ là sự tình như thế nào. Hắn bước nhanh tới đỡ Quân Dập Hàn, cao giọng kêu, “Người đâu, mau mời đại phu. Áp giải nữ nhân này xuống nghiêm cẩn trông coi, sau đó thẩm vấn.”
“Dạ.” Hạ nhân trong phủ cấp tốc chạy đi, Thanh Thanh ở góc tối bên tường lộ ra nụ cười hài lòng lạnh lẽo bên môi.
Hộ vệ tiến lên túm lấy Ôn Noãn vừa định giải đi, Bạch Ưng lại nói: “Từ đã.” Hắn đỡ Quân Dập Hàn ngồi xuống, sải bước đi tới trước người Ôn Noãn, trong lòng bàn tay vận đủ nội lực giữ chặt xương bả vai của nàng, lạnh lùng nói, “Giao thuốc giải ra, nếu không ta sẽ để cho ngươi muốn sống không được muốn chết không thể.”
Đau do xương bả vai bị bóp chặt chẳng phân biệt được tương tự như nhau không vượt lên bao nhiêu với đau đớn toàn thân lúc này của Ôn Noãn, nàng vốn nên bất tỉnh, nhưng bởi vì Quân Dập Hàn người trong lòng trúng độc mà liều chết cắn môi ép buộc mình giữ lại vài phần tỉnh táo, cổ họng đột nhiên ho khan một trận, ngăn chặn bọt máu trong lúc đó bị ho ra, cuối cùng coi như thở gấp hai cái. Nàng tốn sức mở mắt ra nhìn Bạch Ưng nói: “Ta, ta là Ôn, Ôn Noãn, ta có thể cứu Vương gia, mau đỡ, đỡ ta tới.”
“Vương phi?” Bạch Ưng kinh ngạc, ngay sau đó tức giận nói, “Không thể nào, sao ngươi có thể là Vương phi, ngươi nhất định giả mạo Vương phi gây bất lợi cho Vương gia, mau giao thuốc giải ra.” Mắt thấy Quân Dập Hàn bị độc phát sắp không chống đỡ nổi nữa, nội lực dưới bàn tay hắn chợt tăng, Ôn Noãn giống như có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xương cốt của mình tan vỡ.
Tuy rằng lúc này vạch da mặt ra, hắn cũng chắc chắn bởi vì nàng sớm chuẩn bị dịch dung, còn nữa nước thuốc nàng lại không mang theo người, cũng không cách nào gỡ da mặt xuống. Nàng ho khan một cái, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng giằng co với Bạch Ưng vào hôm đại hôn, lập tức nỗ lực lấy viêm đỉnh ra, khi vẻ mặt Bạch Ưng thay đổi trong nháy mắt, cố hết sức nói: “Bây giờ có thể tin rồi, còn không mau dìu ta tới. Ta là Các chủ Minh Nguyệt các, thiên về độc, bây giờ chỉ có ta có thể cứu hắn.”
Bây giờ chính là thời khắc nguy cơ, giây phút không thể trì hoãn, Bạch Ưng đã mất đi lực suy nghĩ độc này có phải do nàng vì yêu sinh hận mà hạ không, cũng không để ý tới nam nữ khác biệt lập tức ôm ngang nàng lên, hai ba bước đi tới bên cạnh Quân Dập Hàn.Vương phi? Nàng ta lại là Ôn Noãn? Nàng lên trời xuống đất tìm nàng ta không được, không ngờ nàng ta lại ở ngay bên giường nàng. Đây đúng là chuyện cười lớn. Thanh Thanh siết chặt hai nắm tay, đáy mắt hận ý ngập trời. Chỉ có điều, nàng ta “Tự tay” độc chết nam nhân mình yêu sâu đậm, chắc chắn tư vị đau xót moi tim này cũng đủ để cho nàng ta chịu, bây giờ đã không có cơ hội để giết nàng ta, chỉ có điều nhìn dáng vẻ nàng ta có thể có mạng để sống hay không vẫn còn chưa biết, nàng lại chờ. Đường cong nơi khóe môi nàng quỷ dị lành lạnh, như lúc tới không nói tiếng nào mà âm thầm bỏ đi.
Khi Bạch Ưng thẩm vấn Ôn Noãn, Quân Dập Hàn đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, nàng hốt hoảng đưa tay kiểm tra mạch cho hắn, vừa kiểm tra ra cũng là lúc cả người như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân lạnh thấu xương.
“Vương phi, Vương gia như thế nào?” Bạch Ưng nhìn vẻ mặt nàng thay đổi, vội vàng hỏi.
“Hắn, hắn trúng độc có hơi thở của viêm đỉnh…” Ôn Noãn dựa vào Bạch Ưng đỡ thân thể đứng không vững suýt chút nữa ngã xuống. Hắn trúng độc bá đạo mà hung mãnh, vả lại lộ ra hơi thở của viêm đỉnh nhưng tuyệt đối không phải do viêm đỉnh luyện, lại thêm bản thân hắn vốn có nội thương không điều trị, mệt nhọc lâu dài phong hàn xâm lấn, thân hể hắn như cánh cửa mở rộng ra, những chất độc này không chút trở ngại nào mạnh mẽ đánh thẳng về phía trước vào trong thân thể hắn, không cần tới nửa canh giờ, sẽ xâm nhập vào tâm mạch của hắn.
“Vương phi, trấn định, bây giờ chỉ có ngài có thể cứu Vương gia.” Bạch Ưng trầm giọng nói.
“Đúng, chỉ có ta có thể cứu hắn.” Ôn Noãn lẩm bẩm ra tiếng. Bừng tỉnh hồi hồn lập tức rút ra mấy ngân châm ghim lên các huyệt vị quan trọng trên thân thể mình, phong bế cảm giác, lại cưỡng ép tiềm năng trong cơ thể, đợi đến khi khôi phục được năm sáu phần hơi sức, rồi mới nói với Bạch Ưng, “Đỡ Vương gia lên giường.”
“Vương phi, ngài…” Bạch Ưng nhìn nàng khôi phục nhanh như vậy, đôi môi lại mất hết màu máu, trong giọng nói không khỏi hơi lo lắng.
“Ta không sao.” Ôn Noãn gắng gượng nuối xuống ngai ngái vọt tới cổ họng, thúc giục, “Mau đỡ Vương gia qua.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Được.” Bạch Ưng biết lúc này không phải lúc lo lắng, bây giờ cần thiết chính là giữ được tính mạng của Vương gia. Hắn đỡ Quân Dập Hàn đặt lên giường, hỏi, “Còn có chuyện gì thuộc hạ giúp được một tay, Vương phi xin cứ giao phó.”
“Ngươi đi ra ngoài cửa canh chừng, không cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy, mặt khác thông báo Lạc Phi mang theo trang phục nam nhân lập tức chạy tới, lại chuẩn bị cỗ xe ngựa bên ngoài chất phác nhưng bên trong thoải mái, sau đó chúng ta phải ra khỏi phủ một chuyến.” Ôn Noãn ngồi ở bên giường, đầu ngón tay nhanh chóng hạ châm, giọng nói đã không còn hơi sức phân phó.
“Vâng.” Bạch Ưng liếc nhìn Quân Dập Hàn ở trên giường có sắc mặt trắng như tờ giấy, lại nhìn Ôn Noãn ở bên giường áo bào đã nhuốm máu, trong lòng chỉ cảm thấy thật khó chịu, hai người này yêu nhau sâu vô cùng, lại chịu hết chia lìa khổ sở, chỉ mong sau khi bọn họ trải qua quanh co, ông trời có thể cho bọn họ một thành toàn.
Càng về sau ghim ngân châm càng khó khăn cao, mới bắt đầu nhanh chóng hạ châm sau đó giơ châm cũng khó khăn, Ôn Noãn vốn gắng gượng thân mình, dưới hao tâm tổn sức, huyết khí giữa ngực sôi trào, cuối cùng không kiềm chế nổi, “Phụt” một tiếng phun trên mặt đất, một bãi to như vậy, nhìn thấy mà ghê người.
“Đừng miễn cưỡng mình, tiểu Noãn.” Đầu ngón tay lạnh như băng lau vết máu đỏ thẫm trên khóe môi nàng, giọng nói cực kỳ yếu ớt của hắn vang lên bên tai nàng, trước đây mặc dù hắn rơi vào trạng thái nửa bất tỉnh, nhưng đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, đối thoại giữa nàng và Bạch Ưng, hắn nghe không sót một chữ lọt vào tai.
“Chàng đã tỉnh?” Ôn Noãn quá vui mà khóc, cầm chặt tay của hắn, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, lắc đầu nói, “Không miễn cưỡng, không hề miễn cưỡng chút nào, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho chàng.” dfienddn lieqiudoon
“Xin lỗi, ta hoàn toàn không nhận ra nàng, mới vừa rồi một chưởng kia…” Tuy rằng vô cùng hoài nghi nàng ấy là nàng, nhưng lại chỉ cảm thấy do mình quá nhớ nhung nàng nên sinh ra ảo giác. Chủ quan cho rằng khi nàng thay đổi dung nhan sẽ dùng khống nhan đan, ai ngờ lần này nàng lại dùng phương pháp không hề giống như trước kia chút nào đi tới bên cạnh hắn – lấy mặt nạ da người thay đổi dung nhan. Là còn chưa đủ hiểu rõ nàng, là hắn thật sự không có lòng tin với phán đoán của mình, sợ hy vọng sau đó lại thất vọng, mới khiến cho hắn tổn thương nàng một lần nữa.
“Chuyện này cũng không trách chàng được.” Ôn Noãn giơ tay lên lau nước mắt đi, cố gắng cười nói, “Chàng ngủ thêm một lát, còn có mấy châm sau cùng này xong, ta dẫn chàng đi một nơi, chàng rất nhanh có thể tốt.”
“Được.” Hắn biết khuyên nàng cũng vô dụng, nên không nhiều lời nữa nghe lời nhắm mắt lại. Môi hơi lạnh và nước mắt mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt của Ôn Noãn in trên môi hắn, khóe môi hắn như có thỏa mãn mang theo thở dài thật thấp tràn ra.
Một trăm cây ngân châm ghim toàn thân Quân Dập Hàn, chặn độc ngoài tâm mạch của hắn, tổng cộng tốn thời gian gần ba canh giờ.
Ôn Noãn kêu Lạc Phi và Bạch Ưng vào trong phòng, nhận lấy áo bào do Lạc Phi với gương mặt căng thẳng đưa tới đi vào phòng trong vội vã thay, sau khi đi ra ngoài căn dặn: “Nâng Vương gia lên xe ngựa, mặt khác triệu tập trăm tên tinh nhuệ âm thầm đi theo đề phòng ngừa bất trắc, tin tức Vương gia xuất phủ nhất định phải giữ bí mật, không thể rò rỉ một chút tiếng gió nào.”
Dưới sắp xếp của Bạch Ưng, cả viện đều không có ai khác, xe ngựa chạy từ cửa hông rời khỏi phủ, trăm tên tinh nhuệ đang âm thầm hộ vệ.
“Vương phi, rốt cuộc chúng ta đi đâu?” Bạch Ưng đánh xe hỏi.
“Hỉ Thiện đường.” Mặc dù Quân Dập Hàn trúng độc không phải do bản thân viêm đỉnh luyện chế, nhưng lại có hơi thở của viêm đỉnh, mặc dù độc này nàng có thể tìm ra phương pháp phá giải, nhưng ít ra cũng phải mười ngày nửa tháng, Quân Dập Hàn không chờ được lâu như vậy. Đi Hỉ Thiện đường giải độc là biện pháp nhanh chóng nhất trực tiếp nhất. Nàng dùng nước thuốc gỡ mặt nạ da người trên mặt xuống, khẽ vén màn xe lên, nói với hai người, “Bây giờ thân phận của ta là Hữu thừa nước Tịch Nguyệt Mẫn Tư, hai người các ngươi là tùy tùng của ta, còn Vương gia bị ta bắt đi, hiểu chứ?” Dưới vẻ mặt mơ hồ của hai người, nàng đổ ra hai viên khống nhan đan đưa cho hai người, “Dung mạo của các ngươi phải thay đổi, ăn thuốc này vào.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Thuốc này có thể có hiệu quả ngang bằng với dịch dung?” Bạch Ưng nhìn coi nuốt vào hỏi, nói với Lạc Phi đang ngưng mắt trầm tư nhìn viên thuốc trên bàn tay, “Như thế nào, dung mạo có thay đổi không?”
Lạc Phi nhìn hắn chỉ trong chớp mắt đã thay đổi dung mạo, trong mắt đào hoa hiện lên vẻ vô cùng phức tạp nhìn Ôn Noãn, “Cho nên, Âu Dương Minh Nguyệt là ngài, Mộ Hàn là ngài…” Giọng điệu của hắn khẽ thấp xuống, giống như mang theo vài phần chua chát gian nan, “Ban đầu ở khu bị dịch bệnh Cố Hàn tiến đến làm y quan… Vẫn là ngài?”
Hắn vừa nói như thế, Bạch Ưng lập tức bừng tỉnh hiểu ra nhìn về phía Ôn Noãn, hắn nói tại sao cho tới nay vẫn luôn có cảm giác kỳ quái về thân phận của mấy người này, hóa ra là như thế. Hắn nghĩ tới lúc trước mình bị Ôn Noãn trêu cợt nói bản thân sinh ra xấu xí, vẻ mặt hơi không tự nhiên vặn vẹo.
“Đều là ta.” Ôn Noãn gật đầu thừa nhận, “Ban đầu thân phận không tiện công khai, vì vậy cũng không báo cho các ngươi, còn hy vọng các ngươi đừng để trong lòng.”
“Vương phi khách khí.” Bạch Ưng hậm hực hờn dỗi tiếp tục đánh xe, khóe môi Lạc Phi kéo kéo, cuối cùng lại không thể kéo ra thoáng cười. Nơi đáy mắt hoa đào, xẹt qua chán nản không muốn người biết.
Lúc này Quân Dập Hàn hoàn toàn đã rơi vào ngủ mê man, nếu trừ khóe môi hắn không ngừng tràn ra vết máu cùng với sắc mặt vô cùng tái nhợt ra, thì không hề có gì khác với đang ngủ, vẫn trong lành lạnh lộ ra xa cách nhàn nhạt như trong quá khứ. Đầu ngón tay Ôn Noãn khẽ vuốt ve hàng mi nét mày của hắn, chỉ cảm thấy thời gian giống như quay trở về ngày cung đình đẫm máu đó, hắn vì nàng cản tên, trúng tuyệt trần mạng treo lơ lửng. Mà lần này lại do chính nàng dâng dược thiện mang độc lên cho hắn, khiến cho hắn lơ lửng bên bờ sống chết. Hình như nàng luôn khiến hắn rơi vào trong nguy hiểm, nàng mang đến cho hắn rốt cuộc là hạnh phúc hay là tai họa?Nàng cúi người, nhẹ nhàng dán mặt lên trán hắn, nước mắt nơi khóe mắt lướt qua mặt hắn thấm vào hai mắt hắn rồi lại từ khóe mắt hắn chảy xuống. Nước mắt nóng bỏng kia biến mất vào trong tóc hắn, không biết rốt cuộc là của nàng? Hay là của hắn?
“Lát sau nếu các ngươi có thể bắt nữ tử kia cùng với nam tử hầu ở bên cạnh nàng ta thì hết sức bắt, nhưng nếu không thể bắt thì nhất định phải lấy được máu của nữ tử kia, Vương gia có thể được cứu hay không, tất cả trong một hành động này.” Trước khi xuống xe ngựa, Ôn Noãn trịnh trọng dặn dò Bạch Ưng và Lạc Phi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Hôm nay công tử tới đây, chẳng lẽ vì thay tim?” Ánh Văn nhìn Mẫn Tư liên tiếp ho khan, đã bệnh vào thời kỳ chót hỏi dò.
“Đúng thế.” Ôn Noãn cũng không kiêng dè, ngay trước mặt Trại Chư Cát dùng khăn lau vết máu trên khóe môi, nói, “Cô nương đúng là thần y trên đời, ngày đó kết luận tại hạ chỉ còn có bảy ngày có thể sống, không ngờ lúc này mới vừa tới ngày thứ bảy tại hạ đã không chịu nổi, nhưng cũng may cuối cùng tại hạ đuổi kịp thời gian cuối cùng.”
“Công tử thật sự lấy được trái tim của Hàn Vương?” Chân mày Ánh Văn nhíu lại, nếu trái tim của Quân Dập Hàn thật sự dễ dàng lấy được như thế, sao hắn có thể đứng ở độ cao được thế nhân tán dương?
“Tim của Hàn Vương nào có thể dễ dàng lấy vào tay như vậy?” Ôn Noãn ho khan một cái nói.
“Vậy công tử thay tim như thế nào? Chẳng lẽ công tử tùy ý lấy tim của người ta?” Tròng mắt Ánh Văn hơi trầm xuống.
“Như cô nương nói, tim của người thường sao có khả năng xứng đáng với thân phận của tại hạ. Nếu tại hạ phải thay tim, đương nhiên phải thay thứ tốt nhất.” Nàng khẽ dừng lại, lại nói, “Tim Hàn Vương không dễ lấy, vì vậy tại hạ liền nghĩ cách khác.” [email protected]
“Hả?” Giọng điệu Ánh Văn khẽ nâng, giống như hăng hái tới.
“Tại hạ sai người đi Minh Nguyệt các mua độc dược, trộn lẫn vào trong đồ ăn của hắn, thừa dịp hắn trúng độc không có sức phản kháng sau đó dẫn người theo. Cho nên, sợ rằng còn phải làm phiền cô nương trước khi thay tim cho tại hạ thì giải độc trong thân thể Hàn Vương trước.”
“Có ý tứ.” Đáy mắt Ánh Văn dâng lên nụ cười lạnh lẽo, “Vậy mời công tử mang Hàn Vương tới, ta sẽ kiểm tra cho hắn một chút, để tránh sai giờ thay tim vì công tử.”
“Đa tạ cô nương.” Nàng nghiêng đầu nói với tỳ nữ vẫn theo hầu ở ngoài cửa, “Còn phải làm phiền cô nương đi ra ngoài với ta lên tiếng chào hỏi với hai vị hộ vệ của ta đang chờ đợi bên ngoài, để cho bọn họ dẫn người đi vào.”
“Dạ, công tử.” Tỳ nữ kia bước nhanh, không lâu lắm Lạc Phi và Bạch Ưng khiêng ghế nệm đi vào, mà trên ghế nệm Quân Dập Hàn giống như rảnh rỗi mà ngồi thẳng nhắm mắt ngủ say.
Ánh Văn ý bảo Cửu Phong tiến lên lấy hai giọt máu của Quân Dập Hàn đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, mặc dù hơi thở không hoàn toàn đúng, nhưng trúng độc mãnh liệt như thế, thế gian này ngoại trừ Minh Nguyệt các ra, sợ rằng không có mấy người có thể chế dược ra.
“Công tử xin mang theo Hàn Vương đi theo ta.” Nụ cười trên khóe môi dưới khăn che mặt của Ánh Văn khá sâu.
Ôn Noãn gật đầu ý bảo hai người Lạc Phi và Bạch Ưng đuổi theo.
Tiến vào trong phòng, hai chiếc giường kê bên nhau, một giường Quân Dập Hàn nằm, một giường Ôn Noãn nằm. Lạc Phi Bạch Ưng bị ngăn chặn ở bên ngoài, Cửu Phong đang giữ cửa.
“Công tử trước ăn viên thuốc này vào, ngủ hai canh giờ, sau khi tỉnh lại tất cả đều tốt.” Ánh Văn đưa cho Mẫn Tư một viên thuốc, giọng nói cực kỳ thân thiết. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Ôn Noãn nhận lấy ăn, liếc nhìn Quân Dập Hàn nằm trên chiếc giường cách đó không xa, hỏi, “Vậy độc của hắn?”
“Công tử đừng lo lắng, thủ thuật thay tim chính là thủ thuật lớn, công tử cần tĩnh dưỡng đủ tinh thần sau đó mới tiện cho hồi phục. Đợi sau khi công tử ngủ, ta sẽ giải độc cho Hàn Vương, sau khi giải độc dương nhiên lập tức thay tim cho công tử. Trong khoảng thời gian này công tử tiện thể làm giấc mộng Nam Kha * là đủ rồi.”
(*) Giấc mộng Nam Kha: Theo tích Thuần Vu Phần uống rượu say, nằm mơ được vinh hoa phú quý ở Hòe An quốc, tỉnh giấc, chén thừa còn đó, nhìn thấy tổ kiến ở dưới cành nam cây hòe, chính là quận Nam Kha trong mộng. Cung oán ngâm khúc có câu: Giấc Nam Kha khéo bất tình, Bừng con mắt dậy thấy mình tay không. Giấc mộng Nam Kha ; được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó.
“Cô nương nói đúng lắm.” Ôn Noãn theo lời nhắm mắt mà ngủ, viên thuốc ở cổ họng lặng lẽ chuyển xuống dưới lưỡi.
Sau nửa khắc đồng hồ, Ánh Văn nhẹ giọng gọi bên tai Mẫn Tư: “Công tử? Công tử?” Liên tiếp gọi mấy tiếng, Mẫn Tư ở trên giường hô hấp đều đặn cũng không có một chút phản ứng nào. Đáy mắt nàng dâng lên nụ cười hài lòng, chậm rãi đi tới bên cạnh giường Quân Dập Hàn, lưỡi dao thật mỏng trên đầu ngón tay từ từ vạch về phía ngực Quân Dập Hàn, nếu nàng moi tim hắn ra đưa cho Ôn Noãn, không biết nàng ta sẽ có vẻ mặt gì? Là đau đến không muốn sống? Hay vẫn bị vứt bỏ hận đến phát tiết mà sung sướng không thôi? Chậc chậc, nàng thật sự muốn chính mắt nhìn một chút. Chỉ có điều, nàng cũng có thể đoán ra được vẻ mặt của nàng ta, lấy dụng tình vô cùng sâu của nàng ta, sợ rằng cho dù hận nhưng dù sao cũng từ yêu mà xây nên, nhất định là đau đến không muốn sống đi.
Nàng đưa mắt nhìn Mẫn Tư vẫn yên ổn ngủ trên giường, nụ cười nơi khóe môi lạnh lùng mà châm chọc, đường đường là Hữu thừa nước Tịch Nguyệt lại ngu xuẩn đến như vậy, thật sự vì mạng sống mà tin tưởng hoàn toàn lời nàng thuận miệng bịa chuyện rồi hả? Không chỉ tin hoàn toàn mà vẫn còn làm được? A, đúng là ông trời cũng đang giúp nàng. Sau đó nàng sẽ đưa tim của Quân Dập Hàn cho Ôn Noãn, lại khâu miệng vết thương trước ngực hắn lại, rồi nói tim đã thay xong, lại tiết lộ chuyện hắn đổi tim Quân Dập Hàn cho Hàn quân… Chuyện kế tiếp nhất định có thể ra một vở kịch, nhất định rất đặc sắc đó nha. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nên hạ đao từ đâu mới tốt nhỉ? Nụ cười nơi khóe môi nàng dữ tợn tàn nhẫn. Lưỡi đao vạch về vị trí chính giữa trái tim, từ đây tốt lắm. Cổ tay nàng đang dùng sức định một đao hạ xuống, lại cảm giác đầu vai đau xót, cả cánh tay không thể sử dụng được một phần lực, mà cùng lúc đó cổ tay lại bị Quân Dập Hàn chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào túm chặt, ngón tay của hắn vừa động, giống như có tiếng sắc bén vang lên, thanh đao hiện lạnh ở bên cổ càng thêm dán chặt trên da thịt nàng.
“Giao hoa đỉnh ra.” Giọng Ôn Noãn lạnh lẽo như băng.
“Công tử, ngài đây là làm gì vậy? Ta chính là có lòng tốt bụng cứu ngài, sao ngài có thể lấy oán trả ơn ta?” Ánh Văn cố làm ra vẻ không hiểu hỏi, trong lòng lại âm thầm ngẫm nghĩ hoa đỉnh mà hắn nói ứng với viêm hoa đỉnh ở trong tay nàng, chỉ có điều sao hắn lại biết được về viêm hoa đỉnh? Chẳng lẽ do Cửu Phong? Không, không thể nào, Cửu Phong không thể nào phản bội nàng, vậy hắn làm sao biết được? Chẳng lẽ chỗ đó còn có người sống, tiết lộ tin tức? Đáng chết, thế mà lại không giết chết hết bọn họ!
“Tốt bụng? Lấy oán trả ơn?” Ôn Noãn chê cười, “Trại Chư Cát, ngươi đã sớm biết thân phận của ta, cần gì phải làm bộ làm tịch? Bớt nói nhảm đi, giao hoa đỉnh ra ta lưu lại cho ngươi một mạng.”
“Thì ra Hữu thừa đã sớm biết được thân phận của ta, xem ra ta và ngươi đều đang lợi dụng nhau diễn trò với nhau, chỉ có điều kỹ thuật diễn của ngươi ngược lại cao hơn ta một bậc, thậm chí ngay cả Hàn Vương cũng mời tới được? Ngươi và Hàn Vương kết minh?” Ánh Văn nghe hắn nói ra thân phận của nàng cũng không phủ nhận, rất xem thường nói.
“Ta kết minh với ai thì có liên quan gì tới ngươi? Giao hoa đỉnh ra, đừng để ta nói lần thứ tư.”
“Xem ra hoa đỉnh rất quan trọng với ngươi? Để ta đoán thử xem.” Nàng quả thật ngưng mắt suy nghĩ, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ mạng của ngươi và Hàn Vương đều cần dùng hoa đỉnh tới cứu chữa?” Nàng không đợi Mẫn Tư trả lời, lại vẫn cười đến vui vẻ tiếp tục nói, “Nhất định là như thế.” Trong giọng điệu mang theo vài phần khinh miệt, “Ngươi muốn hoa đỉnh không phải không thể, nhưng trước tiên phải trả lời ta một vấn đề, sao ngươi biết được hoa đỉnh?”
“Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại cò kè mặc cả với ta, quả nhiên cho rằng ta có tính tình tốt chính là hạng người lương thiện sao?” Giọng Ôn Noãn nhẹ bẫng, đao dán chặt trên cổ nàng ta lại đột nhiên chuyển một cái, mũi đao thẳng tắp đâm vào xương bả vai nàng ta, nàng nhẹ giọng nói mang theo mùi máu tanh, “Nói? Hay không nói?”“Ta chết cũng không nói!” Ánh Văn cắn răng cố nhịn đau đớn trên đầu vai truyền đến, nhấc chân đột nhiên giẫm một phát trên mặt đất, thân thể đồng thời lui về phía sau, bởi vì động tác lui nhanh này của nàng mà mũi đao đâm vào trong bả vai của nàng thẳng tắp xẹt qua đầu vai nàng, tràn ra một mảnh máu thịt.
Nàng dùng sức tránh Quân Dập Hàn đang nắm chặt cổ tay nàng ra, nàng che bả vai nhìn Mẫn Tư bởi vì mặt đất bỗng nhiên đảo lộn nên đứng không vững còn gấp gáp định nhào lên vọng tưởng cứu Quân Dập Hàn lại rơi vào hôn mê, vẻ khát máu càng hiện lên nồng đậm hơn trong mắt, nàng đang định rút kiếm ra tiến lên bổ mấy kiếm lên hai người, tiếng đánh nhau bên ngoài bỗng nhiên truyền đến, trên mặt nàng dâng lên ý cười lạnh lẽo, đưa tay kéo một sợi rèm châu trong bức rèm đang rủ xuống, sàn nhà đang đứng thẳng lập tức chuyển động chín mươi độ, vị trí đặt giường trước đây, bây giờ không có thứ gì, chỉ có sàn nhà trống trơn, nhìn không ra một khe hở.
“Rầm.” Gần như ngay trong khoảnh khắc sàn nhà khép lại, Lạc Phi và Bạch Ưng chém giết đi vào, Cửu Phong lộ vẻ đang ở thế hạ phong, tển người dính mấy vết kiếm, hắn liều chết ngăn cản công kích của Lạc Phi và Bạch Ưng, trầm giọng nói: “Linh Nhi, đi mau.”
Ánh Văn quả quyết xoay người, tròng mắt khẽ nhúc nhích rồi lại quay thân về, dùng sức ném trường kiếm trong tay về phía bóng người lắc lư ngoài cửa sổ, phẫn nộ quát: “Quân Dập Hàn Mẫn Tư, đi chết đi.”
Bạch Ưng Lạc Phi lập tức theo bản năng nghiêng người ngăn cản, Ánh Văn thừa khoảng trống này lôi kéo Cửu Phong nhanh chóng mở bí đạo ra lắc mình mà vào. Mà hai người Bạch Ưng Lạc Phi dùng nội lực đánh văng kiếm được ném văng ra, nghe tiêng động sau lưng, xoay người lại nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất mất tích mới biết bị lựa. Lạc Phi lửa giận ngập trời trực tiếp đưa tay phá cửa sổ kéo người in bóng trên cửa sổ vào, lạnh giọng nói: “Nói, ngươi đứng ngoài cửa sổ lén lén lút lút làm cái gì?”
“Nô tỳ, nô tỳ nghe thấy tiếng động bên trong nên tới nhìn một chút, đại nhân tha mạng đại nhân tha mạng.” Trên trán Chanh nhi đụng phải cửa sổ đến máu tươi chảy ròng ròng, không để ý đến vết thương trên đầu, liên tiếp dập đầu cần khẩn, máu nhuộm đầy mặt đất, lẫn lộn với một đoạn chăn cuốn có vết gãy rõ ràng Ánh Văn lưu lại trên mặt đất có thể trở thành đầu mối chỉ rõ hướng đi của Ôn Noãn và Quân Dập Hàn làm thành một đống mở rộng ra, trong nhà liền nhìn không ra một chút chỗ khác lạ.
“Hai người lúc trước đi vào căn phòng này bây giờ ở đâu, nếu không nói, gia liền làm thịt ngươi. Nói!” Lạc Phi bỗng nhiên hét to một tiếng, bị sợ đến Chanh nhi run rẩy cả người, Chanh nhi lập tức nằm rạp xuống dập mạnh đầu nói, “Nô tỳ không biết, kính xin đại nhân tha cho nô tỳ một mạng.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Dẫn nô tỳ này đi thẩm vấn nghiêm ngặt.” Trước khi Lạc Phi giết người, Bạch Ưng sai người dẫn tỳ nữ này đi, triệu tập chúng hộ vệ ở chỗ tối, trầm giọng hạ lệnh, “Vương gia và… Nam tử hầu ở bên cạnh ngài chắc vẫn còn ở trong Hỉ Thiện đường, các ngươi lục soát từng tấc cho ta, cho dù đào sâu ba thước, cũng phải tìm được Vương gia và nam tử kia ra ngoài cho ta.”
“Dạ, Bạch thống lĩnh.” Mọi người cùng trả lời, cũng may bọn họ âm thầm đi theo thấy được Bạch Ưng và Lạc Phi thay đổi khuôn mặt, lúc này mới tránh được phiền toái không nhận ra được thủ lĩnh.
Trăm tên tinh nhuệ lập tức phân chia nhau ra hành động, tìm khắp tất cả các góc tìm kiếm bóng dáng của Quân Dập Hàn và Ôn Noãn, Bạch Ưng và Lạc Phi tìm kiếm cơ quan bí mật ở trong phòng, hai người đều tức bể phổi, không chỉ không lấy được máu của nữ nhân kia, còn trúng kế của nữ nhân kia khiến hai người đều chạy mất, đời này bọn họ chưa từng bị uất ức như vậy.
Trước lúc tới đây Vương phi nói rõ ràng nếu không thể bắt được hai người, thì nhất định phải lấy được máu của nữ nhân kia, Vương gia có thể cứu được hay không, hoàn toàn bằng hành động lần này. Bây giờ Vương gia và Vương phi mất tích không thấy, Vương gia thân trúng kịch độc không có máu của nữ nhân kia để dùng, thân thể Vương phi lại gắng gượng chống đỡ, dưới tình huống ác liệt như thế… Lạc Phi gào lên giận dữ: “Phá hủy từng tấc căn phòng này cho lão tử, đào từng tấc, lão tử cũng không tin không tìm được hai người còn đang sống sờ sờ.”
Vì vậy, trên trăm tên tinh nhuệ lập tức dùng lực phá hoại vô cùng phá tường đào nền nhà.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mà trong đường hầm bí mật dưới lòng đất, Cửu Phong điểm huyệt đạo trên đầu vai Ánh Văn ngừng máu cho nàng, sau khi đỡ nàng vòng qua mấy chỗ rẽ, lúc này mới dừng lại xé áo băng bó đơn giản vết thương trên đầu vai cho nàng, hắn không tỏ vẻ gì nhìn nàng, trong mắt như có lửa giận ẩn giấu, “Mới vừa rồi nguy hiểm như thế, sao nàng không đi?”
“Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên chỉ vì ngươi?” Ánh Văn chủ động ôm lấy hắn, giọng nói dịu dàng nhưng trong mắt lại lạnh như tuyết băng, nàng tất nhiên vì hắn, nàng phải có được một người tâm phúc có thể tin được toàn tâm toàn ý vì nàng. Mà hắn, là thí sinh tốt nhất.
Khuỷu tay Cửu Phong ôm chặt trên vòng eo của nàng, giọng nói trước giờ luôn cứng ngắc hơi xao động, “Vết thương của nàng cần xử lý, chúng ta đi ra ngoài trước.”
“Được.” Giọng nói của nàng dịu mà nhẹ, giống như lời thì thầm của đôi tình nhân.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Quân Dập Hàn, chàng tỉnh lại.” Ôn Noãn nâng hắn dựa vào trên người mình, khẽ gọi bên tai hắn. Rớt xuống phòng tối này chẳng qua chỉ có hai người bọn họ, nhưng với tình trạng thân thể của hai người bây giờ, trực tiếp ngã trên mặt đất cũng thật quá mức, cũng may khi rơi xuống nàng mắt gấp nhanh tay thuận tay khẽ quấn chăn nệm ở phía dưới hắn, lại còn lăn một vòng, không làm tổn thương đến hắn, cũng không bị chiếc giường cùng rớt theo cùng đập trúng. Mặc dù nàng ngã đến xương cốt cả người suýt chút nữa gãy rời, trì hoãn nửa ngày mới hồi hồn lại, nhưng may mắn lúc trước nàng khóa cảm giác nhận thức lại, cũng không cảm thấy đau đớn gì, chính là lực hành động càng thêm chậm chạp chút.
Nàng thăm dò mạch tượng của hắn, mạch tượng đã thấy yếu ớt, nàng vội vàng đỡ hắn ngồi dựa vào bên tường, lấy ra dạ minh châu mang theo người, ở nơi tối tăm không lớn này tìm được thanh dao găm mang máu kia, kết quả không biết là may mắn hay là bất hạnh, thanh dao găm kia rơi trên đệm chỗ chân Quân Dập Hàn, máu trên đó đã bị chăn đệm hút bảy tám phần còn thừa không được bao nhiêu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, hút di, dù sao cũng còn hơn rơi trên mặt đất đi liếm sàn nhà nhiều.
Nàng lướt nhẹ đầu ngón tay lên vết máu trên dao găm, nàng in đầu ngón tay mang máu lên môi hắn, ghé vào bên lỗ tai hắn nhẹ giọng dụ dỗ: “Hút, mau hút.” die nd da nl e q uu ydo n
Hắn không có động tĩnh.
Còn không hút máu này sẽ khô, không thể lãng phí.
Hắn không hút, nàng phải khiến máu này vào trong bụng hắn mới được. Trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nàng nhìn máu trên ngón tay mình mà ngây ngốc, bây giờ cũng chỉ có biện pháp như vậy rồi.
Nàng cẩn thận để cho hắn nằm ngang trên đùi nàng, ngón tay giữa ngậm vào trong miệng hút sạch vết máu, lại cúi người in lên môi hắn, đầu lưỡi cạy hàm răng hắn ra truyền máu cho hắn. Sau khi truyền xong, nàng đang định rời khỏi môi hắn, lúc này hắn lại đột nhiên dây dưa lưỡi của nàng mút mạnh không buông ra.
Thân thể nàng run lên, trừng lớn mắt nhìn hắn, lại thấy hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt, không biết rốt cuộc đã tỉnh lại hay còn giả bộ ngủ. Nụ hôn này giống như trút xuống tất cả nhớ nhung và dịu dàng, hôn đến Ôn Noãn gần như chống đỡ không nổi xụi lơ trên người của hắn mới nới lỏng.
Ôn Noãn nằm trên lồng ngực hắn, đợi hơi thở gấp đều đặn lại, mới khẽ đẩy đẩy hắn nói: “Này, Quân Dập Hàn tỉnh, đừng giả bộ ngủ.”
Hắn không có phản ứng.
Chẳng lẽ thật sự chưa tình? Nàng ngẫm nghĩ, hắn trúng độc dường như đúng là không dễ dàng tỉnh lại như vậy. Đây là phản ứng theo bản năng của hắn?
Tên lưu manh này. Trong lòng Ôn Noãn không nhịn được phỉ nhổ, khóe môi cũng không thể kiềm chế nhếch lên ý cười thoáng qua.
Lúc này đầu Quân Dập Hàn ở trên đùi nàng mà nàng muốn hút máu trên nệm đút cho hắn. Để hắn xuống đi hút rồi rồi truyền cho hắn quá mức phiền toái, nàng cũng không có nhiều thể lực để đi hao tổn như vậy. Nàng liền giữ tư thế để hắn gối lên chân nàng, kéo kéo chăn, không động chút nào. Lại kéo chăn vẫn không động. Trong lòng nàng hơi cáu, đang định dùng thêm chút sức để kéo, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một mảng lớn máu còn chưa khô trên tay áo mình, đây là… Mới vừa rồi trên vai Đào Linh Nhi!
Nàng vui mừng trong lòng, liền ngậm vết máu trên tay áo vào trong miệng lại truyền cho hắn, vậy mà… Lại bị hắn “Mút” lại?
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt, cho dù hắn cố ý hay vô ý cũng được, giờ khắc này, nàng muốn cảm nhận thật sâu dịu dàng thuộc về hắn.
Tròng mắt nhắm lại của hắn khẽ hé mở ra khe hở hẹp nhìn nàng, trong lòng phác họa mặt mày của nàng. Sơ qua, tròng mắt lại một lần nữa chậm rãi khép lại, giữa môi và lưỡi trằn trọc triền miên thưởng thức mùi vị thuộc về nàng.
Hai người trải qua một truyền một mút, cuối cùng “Hút hết” máu trên tay áo Ôn Noãn. Nàng bắt mạch cho hắn, mặc dù mạch tượng vẫn yếu nhưng dần dần vững vàng, cũng may tộc trưởng nói là thật, máu đào linh nữ là vật thuần nhất thế gian, phần khí viêm đỉnh trong cơ thể của hắn đã bị máu của nàng ta tinh lọc.
“Thanh Thanh…”
“Ngươi không phải an ủi ta, mau đi đi.”
“Cám ơn.” Ôn Noãn cố nén đau đớn bên hông đi về phía phòng của Quân Dập Hàn.
Đôi mắt Thanh Thanh đang thu lại khẽ nâng, ánh mắt nhìn bóng lưng của nàng cực kỳ thâm độc, nàng đưa tay khẽ vuốt ve mặt mình, trên môi nở nụ cười dữ tợn đáng sợ. Nàng từng có dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn được cưng chiều trong hậu cung, nhưng bây giờ, gương mặt này đã trở thành ngay cả chính nàng cũng không đành lòng nhìn thẳng, nàng hận không thể tự tay phá hủy.
Mà tất cả chuyện này, cũng do con tiện nhân kia ban tặng. Nàng đã không tìm thấy ả, nàng liền giết người ả yêu, nàng thật sự muốn xem xem ả có thể xuất hiện hay không. Bóng dáng phía trước đã rẽ qua hành lang, nàng lặng lẽ đi theo. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Không biết có phải có ảo giác hay không, từ sau khi Ôn Noãn ra khỏi phòng bếp nhỏ liền cảm thấy có một khí âm lãnh theo sát nàng giống như lưng bị kim chích, nàng không biến sắc nhìn lại khắp nơi, lại không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào, trong lòng lại cảm thấy không chắc chắn.
Đi tới trước phòng Quân Dập Hàn, nàng đưa tay gõ nhẹ cửa, chờ giây lát bên trong lại không truyền đến giọng nói của hắn, cho rằng hắn không có ở đây, nàng đang định quay lại, bên trong lại truyền đến giọng ho nhẹ hơi khàn khàn của hắn, giây lát sau truyền ra giọng nói của hắn: “Vào.”
Cổ họng hắn khàn khàn ứng với do ho khan lâu, sau này lúc trở về phải làm cho hắn chén canh nhuận hầu khỏi ho đưa tới. Vừa nghĩ đồng thời người đã đi tới trước thư án, nàng đưa dược thiện cho hắn, nhìn sắc mặt hắn dường như tái nhợt thêm mấy phần so với hai ngày trước, khẽ nhíu mày một cái, nếu là phong hàn bình thường, sau khi ăn dược thiện của nàng mấy ngày thì khí sắc phải chuyển biến tốt mới phải, sao khí sắc của hắn càng ngày càng trở nên kém đi, chẳng lẽ hắn không ngừng bị phong hàn?
Không được, nàng phải tìm thời cơ bắt mạch cho hắn xem tình huống cụ thể một chút mới được.
“Không phải bổn Vương phân phó hai ngày nay ngươi không phải làm dược thiện sao?” Hắn nhận lấy dược thiện, ngước mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
“Thân thể nô tỳ đã khá hơn một chút, thay vì nhàn rỗi và không có việc gì làm, chẳng bằng tìm chút chuyện để làm mới thiết thực. Dù sao, nô tỳ cũng chỉ là hạ nhân.” Ôn Noãn thu mắt đáp. die nda nle equ ydo nn
Mặc dù nàng tự xưng là nô tỳ, nhưng giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, dáng người yên lặng nhưng lại lộ ra vài phần nhàn tản thanh nhã. Dược thiện trong chén tỏa ra khí nóng nhàn nhạt, giống như dần dần mơ hồ mặt mũi của nàng làm choáng váng mặt mũi của hắn, nàng ở trong mắt hắn thế mà lại dần dần biến hóa thành dáng vẻ của nàng ấy, nhếch môi cười nhẹ một tiếng với hắn, giọng nói mềm mại khẽ gọi hắn: “Vương gia.”
“Vương gia?” Ôn Noãn nhìn hắn bưng dược thiện mà không biết tinh thần bay đi đâu, lên tiếng khẽ gọi.
“Tiểu Noãn.” Hắn nỉ non ra tiếng.
Dứt lời, nàng và hắn đều ngẩn ra, Ôn Noãn siết chặt hai nắm tay trong ống tay áo kiềm chế bản thân lộ ra cảm xúc không nên có, mí mắt cụp xuống che đậy tình triều chuyển động trong mắt, mà Quân Dập Hàn cũng day day chân mày đang khóa chặt, hắn không ngờ lại lầm tưởng nàng là nàng ấy. Hai chữ trân quý kia là một dấu ấn ở trong lòng, khi gọi ra thì cũng có một kiểu khẩn cầu, khẩn cầu có người có thể đáp lại.
Nhưng không có, bây giờ không có, về sau có lẽ cũng không có. Bên môi hắn dâng lên nụ cười buồn bã chua xót, cầm muỗng đưa dược thiện vào trong miệng, bây giờ muốn một chút hơi thở thuộc về nàng tới trấn an lòng mình, sợ rằng chỉ có lừa mình dối người từ trong chén dược thiện này nếm ra chút ít hơi thở tương tự với nàng.
Khi trong lòng hắn cuồn cuộn nhớ lại, một chén dược thiện đã thấy đáy, hắn trả chén không lại cho nàng, giọng nói lạnh nhạt rõ ràng khác biệt với dịu dàng trên mặt, “Bổn Vương không thích hạ nhân nói chuyện lung tung.”
“Nô tỳ hiểu.” Nàng kiềm chế khổ sở trong lòng nhận lấy chén, cúi đầu nói, “Nô tỳ cáo lui.”
Quân Dập Hàn ngước mắt nhìn nàng ngay cả đang đi cũng có bóng lưng bộc phát tương tự, trong lòng thầm nói mình thật sự nhớ nàng đến tẩu hỏa nhập ma. Hắn cầm công văn lên đang định mượn công sự dời đi lực chú ý của mình, lại bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, chỉ cảm thấy giữa ngực lục phủ ngũ tạng giống như bị đao kiếm hung hăng cắn nát đau nhức không dứt, một ngụm ngai ngái vội ùa mà lên cổ họng, tuy rằng hắn cắn chặt hàm răng nhưng máu vẫn tràn ra từ trên môi hắn, như hạt châu đứt dây nhỏ xuống tràn ra trên giấy Tuyên Thành trắng tinh trên mặt bàn, như mai đỏ nở rộ trong tuyết, đẹp đẽ chói mắt. d1en d4nl 3q21y d0n
Ôn Noãn mới đi tới cửa phòng, nghe tiếng động lạ vang lên sau lưng quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn khiến cho nhịp tim của nàng chợt ngừng, nàng thất thanh nói: “Vương gia…”
Dường như đau đớn bên hông biến mất trong nháy mắt, nàng lướt gấp tới trước người hắn đang định đỡ lấy hắn đầu ngón tay dò mạch của hắn, thế nhưng hắn lại hung hăng đánh một chưởng trúng ngực của nàng.
“Bịch”, thân thể Ôn Noãn như diều đứt dây bay xa, một búng máu phun ra trên vạt áo trước ngực, thân thể đụng vào tường khựng lại rơi xuống trở về mặt đất, người như muốn ngất đi.
“Nói, là ai phái ngươi tới mưu hại bổn Vương?” Hắn đỡ bàn gắng gượng chống đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, lạnh lùng quát hỏi.
“Vương gia.” Bạch Ưng phá cửa xông vào, nhìn cảnh tượng bên trong lập tức sáng tỏ là sự tình như thế nào. Hắn bước nhanh tới đỡ Quân Dập Hàn, cao giọng kêu, “Người đâu, mau mời đại phu. Áp giải nữ nhân này xuống nghiêm cẩn trông coi, sau đó thẩm vấn.”
“Dạ.” Hạ nhân trong phủ cấp tốc chạy đi, Thanh Thanh ở góc tối bên tường lộ ra nụ cười hài lòng lạnh lẽo bên môi.
Hộ vệ tiến lên túm lấy Ôn Noãn vừa định giải đi, Bạch Ưng lại nói: “Từ đã.” Hắn đỡ Quân Dập Hàn ngồi xuống, sải bước đi tới trước người Ôn Noãn, trong lòng bàn tay vận đủ nội lực giữ chặt xương bả vai của nàng, lạnh lùng nói, “Giao thuốc giải ra, nếu không ta sẽ để cho ngươi muốn sống không được muốn chết không thể.”
Đau do xương bả vai bị bóp chặt chẳng phân biệt được tương tự như nhau không vượt lên bao nhiêu với đau đớn toàn thân lúc này của Ôn Noãn, nàng vốn nên bất tỉnh, nhưng bởi vì Quân Dập Hàn người trong lòng trúng độc mà liều chết cắn môi ép buộc mình giữ lại vài phần tỉnh táo, cổ họng đột nhiên ho khan một trận, ngăn chặn bọt máu trong lúc đó bị ho ra, cuối cùng coi như thở gấp hai cái. Nàng tốn sức mở mắt ra nhìn Bạch Ưng nói: “Ta, ta là Ôn, Ôn Noãn, ta có thể cứu Vương gia, mau đỡ, đỡ ta tới.”
“Vương phi?” Bạch Ưng kinh ngạc, ngay sau đó tức giận nói, “Không thể nào, sao ngươi có thể là Vương phi, ngươi nhất định giả mạo Vương phi gây bất lợi cho Vương gia, mau giao thuốc giải ra.” Mắt thấy Quân Dập Hàn bị độc phát sắp không chống đỡ nổi nữa, nội lực dưới bàn tay hắn chợt tăng, Ôn Noãn giống như có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xương cốt của mình tan vỡ.
Tuy rằng lúc này vạch da mặt ra, hắn cũng chắc chắn bởi vì nàng sớm chuẩn bị dịch dung, còn nữa nước thuốc nàng lại không mang theo người, cũng không cách nào gỡ da mặt xuống. Nàng ho khan một cái, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng giằng co với Bạch Ưng vào hôm đại hôn, lập tức nỗ lực lấy viêm đỉnh ra, khi vẻ mặt Bạch Ưng thay đổi trong nháy mắt, cố hết sức nói: “Bây giờ có thể tin rồi, còn không mau dìu ta tới. Ta là Các chủ Minh Nguyệt các, thiên về độc, bây giờ chỉ có ta có thể cứu hắn.”
Bây giờ chính là thời khắc nguy cơ, giây phút không thể trì hoãn, Bạch Ưng đã mất đi lực suy nghĩ độc này có phải do nàng vì yêu sinh hận mà hạ không, cũng không để ý tới nam nữ khác biệt lập tức ôm ngang nàng lên, hai ba bước đi tới bên cạnh Quân Dập Hàn.Vương phi? Nàng ta lại là Ôn Noãn? Nàng lên trời xuống đất tìm nàng ta không được, không ngờ nàng ta lại ở ngay bên giường nàng. Đây đúng là chuyện cười lớn. Thanh Thanh siết chặt hai nắm tay, đáy mắt hận ý ngập trời. Chỉ có điều, nàng ta “Tự tay” độc chết nam nhân mình yêu sâu đậm, chắc chắn tư vị đau xót moi tim này cũng đủ để cho nàng ta chịu, bây giờ đã không có cơ hội để giết nàng ta, chỉ có điều nhìn dáng vẻ nàng ta có thể có mạng để sống hay không vẫn còn chưa biết, nàng lại chờ. Đường cong nơi khóe môi nàng quỷ dị lành lạnh, như lúc tới không nói tiếng nào mà âm thầm bỏ đi.
Khi Bạch Ưng thẩm vấn Ôn Noãn, Quân Dập Hàn đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, nàng hốt hoảng đưa tay kiểm tra mạch cho hắn, vừa kiểm tra ra cũng là lúc cả người như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân lạnh thấu xương.
“Vương phi, Vương gia như thế nào?” Bạch Ưng nhìn vẻ mặt nàng thay đổi, vội vàng hỏi.
“Hắn, hắn trúng độc có hơi thở của viêm đỉnh…” Ôn Noãn dựa vào Bạch Ưng đỡ thân thể đứng không vững suýt chút nữa ngã xuống. Hắn trúng độc bá đạo mà hung mãnh, vả lại lộ ra hơi thở của viêm đỉnh nhưng tuyệt đối không phải do viêm đỉnh luyện, lại thêm bản thân hắn vốn có nội thương không điều trị, mệt nhọc lâu dài phong hàn xâm lấn, thân hể hắn như cánh cửa mở rộng ra, những chất độc này không chút trở ngại nào mạnh mẽ đánh thẳng về phía trước vào trong thân thể hắn, không cần tới nửa canh giờ, sẽ xâm nhập vào tâm mạch của hắn.
“Vương phi, trấn định, bây giờ chỉ có ngài có thể cứu Vương gia.” Bạch Ưng trầm giọng nói.
“Đúng, chỉ có ta có thể cứu hắn.” Ôn Noãn lẩm bẩm ra tiếng. Bừng tỉnh hồi hồn lập tức rút ra mấy ngân châm ghim lên các huyệt vị quan trọng trên thân thể mình, phong bế cảm giác, lại cưỡng ép tiềm năng trong cơ thể, đợi đến khi khôi phục được năm sáu phần hơi sức, rồi mới nói với Bạch Ưng, “Đỡ Vương gia lên giường.”
“Vương phi, ngài…” Bạch Ưng nhìn nàng khôi phục nhanh như vậy, đôi môi lại mất hết màu máu, trong giọng nói không khỏi hơi lo lắng.
“Ta không sao.” Ôn Noãn gắng gượng nuối xuống ngai ngái vọt tới cổ họng, thúc giục, “Mau đỡ Vương gia qua.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Được.” Bạch Ưng biết lúc này không phải lúc lo lắng, bây giờ cần thiết chính là giữ được tính mạng của Vương gia. Hắn đỡ Quân Dập Hàn đặt lên giường, hỏi, “Còn có chuyện gì thuộc hạ giúp được một tay, Vương phi xin cứ giao phó.”
“Ngươi đi ra ngoài cửa canh chừng, không cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy, mặt khác thông báo Lạc Phi mang theo trang phục nam nhân lập tức chạy tới, lại chuẩn bị cỗ xe ngựa bên ngoài chất phác nhưng bên trong thoải mái, sau đó chúng ta phải ra khỏi phủ một chuyến.” Ôn Noãn ngồi ở bên giường, đầu ngón tay nhanh chóng hạ châm, giọng nói đã không còn hơi sức phân phó.
“Vâng.” Bạch Ưng liếc nhìn Quân Dập Hàn ở trên giường có sắc mặt trắng như tờ giấy, lại nhìn Ôn Noãn ở bên giường áo bào đã nhuốm máu, trong lòng chỉ cảm thấy thật khó chịu, hai người này yêu nhau sâu vô cùng, lại chịu hết chia lìa khổ sở, chỉ mong sau khi bọn họ trải qua quanh co, ông trời có thể cho bọn họ một thành toàn.
Càng về sau ghim ngân châm càng khó khăn cao, mới bắt đầu nhanh chóng hạ châm sau đó giơ châm cũng khó khăn, Ôn Noãn vốn gắng gượng thân mình, dưới hao tâm tổn sức, huyết khí giữa ngực sôi trào, cuối cùng không kiềm chế nổi, “Phụt” một tiếng phun trên mặt đất, một bãi to như vậy, nhìn thấy mà ghê người.
“Đừng miễn cưỡng mình, tiểu Noãn.” Đầu ngón tay lạnh như băng lau vết máu đỏ thẫm trên khóe môi nàng, giọng nói cực kỳ yếu ớt của hắn vang lên bên tai nàng, trước đây mặc dù hắn rơi vào trạng thái nửa bất tỉnh, nhưng đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, đối thoại giữa nàng và Bạch Ưng, hắn nghe không sót một chữ lọt vào tai.
“Chàng đã tỉnh?” Ôn Noãn quá vui mà khóc, cầm chặt tay của hắn, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, lắc đầu nói, “Không miễn cưỡng, không hề miễn cưỡng chút nào, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho chàng.” dfienddn lieqiudoon
“Xin lỗi, ta hoàn toàn không nhận ra nàng, mới vừa rồi một chưởng kia…” Tuy rằng vô cùng hoài nghi nàng ấy là nàng, nhưng lại chỉ cảm thấy do mình quá nhớ nhung nàng nên sinh ra ảo giác. Chủ quan cho rằng khi nàng thay đổi dung nhan sẽ dùng khống nhan đan, ai ngờ lần này nàng lại dùng phương pháp không hề giống như trước kia chút nào đi tới bên cạnh hắn – lấy mặt nạ da người thay đổi dung nhan. Là còn chưa đủ hiểu rõ nàng, là hắn thật sự không có lòng tin với phán đoán của mình, sợ hy vọng sau đó lại thất vọng, mới khiến cho hắn tổn thương nàng một lần nữa.
“Chuyện này cũng không trách chàng được.” Ôn Noãn giơ tay lên lau nước mắt đi, cố gắng cười nói, “Chàng ngủ thêm một lát, còn có mấy châm sau cùng này xong, ta dẫn chàng đi một nơi, chàng rất nhanh có thể tốt.”
“Được.” Hắn biết khuyên nàng cũng vô dụng, nên không nhiều lời nữa nghe lời nhắm mắt lại. Môi hơi lạnh và nước mắt mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt của Ôn Noãn in trên môi hắn, khóe môi hắn như có thỏa mãn mang theo thở dài thật thấp tràn ra.
Một trăm cây ngân châm ghim toàn thân Quân Dập Hàn, chặn độc ngoài tâm mạch của hắn, tổng cộng tốn thời gian gần ba canh giờ.
Ôn Noãn kêu Lạc Phi và Bạch Ưng vào trong phòng, nhận lấy áo bào do Lạc Phi với gương mặt căng thẳng đưa tới đi vào phòng trong vội vã thay, sau khi đi ra ngoài căn dặn: “Nâng Vương gia lên xe ngựa, mặt khác triệu tập trăm tên tinh nhuệ âm thầm đi theo đề phòng ngừa bất trắc, tin tức Vương gia xuất phủ nhất định phải giữ bí mật, không thể rò rỉ một chút tiếng gió nào.”
Dưới sắp xếp của Bạch Ưng, cả viện đều không có ai khác, xe ngựa chạy từ cửa hông rời khỏi phủ, trăm tên tinh nhuệ đang âm thầm hộ vệ.
“Vương phi, rốt cuộc chúng ta đi đâu?” Bạch Ưng đánh xe hỏi.
“Hỉ Thiện đường.” Mặc dù Quân Dập Hàn trúng độc không phải do bản thân viêm đỉnh luyện chế, nhưng lại có hơi thở của viêm đỉnh, mặc dù độc này nàng có thể tìm ra phương pháp phá giải, nhưng ít ra cũng phải mười ngày nửa tháng, Quân Dập Hàn không chờ được lâu như vậy. Đi Hỉ Thiện đường giải độc là biện pháp nhanh chóng nhất trực tiếp nhất. Nàng dùng nước thuốc gỡ mặt nạ da người trên mặt xuống, khẽ vén màn xe lên, nói với hai người, “Bây giờ thân phận của ta là Hữu thừa nước Tịch Nguyệt Mẫn Tư, hai người các ngươi là tùy tùng của ta, còn Vương gia bị ta bắt đi, hiểu chứ?” Dưới vẻ mặt mơ hồ của hai người, nàng đổ ra hai viên khống nhan đan đưa cho hai người, “Dung mạo của các ngươi phải thay đổi, ăn thuốc này vào.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Thuốc này có thể có hiệu quả ngang bằng với dịch dung?” Bạch Ưng nhìn coi nuốt vào hỏi, nói với Lạc Phi đang ngưng mắt trầm tư nhìn viên thuốc trên bàn tay, “Như thế nào, dung mạo có thay đổi không?”
Lạc Phi nhìn hắn chỉ trong chớp mắt đã thay đổi dung mạo, trong mắt đào hoa hiện lên vẻ vô cùng phức tạp nhìn Ôn Noãn, “Cho nên, Âu Dương Minh Nguyệt là ngài, Mộ Hàn là ngài…” Giọng điệu của hắn khẽ thấp xuống, giống như mang theo vài phần chua chát gian nan, “Ban đầu ở khu bị dịch bệnh Cố Hàn tiến đến làm y quan… Vẫn là ngài?”
Hắn vừa nói như thế, Bạch Ưng lập tức bừng tỉnh hiểu ra nhìn về phía Ôn Noãn, hắn nói tại sao cho tới nay vẫn luôn có cảm giác kỳ quái về thân phận của mấy người này, hóa ra là như thế. Hắn nghĩ tới lúc trước mình bị Ôn Noãn trêu cợt nói bản thân sinh ra xấu xí, vẻ mặt hơi không tự nhiên vặn vẹo.
“Đều là ta.” Ôn Noãn gật đầu thừa nhận, “Ban đầu thân phận không tiện công khai, vì vậy cũng không báo cho các ngươi, còn hy vọng các ngươi đừng để trong lòng.”
“Vương phi khách khí.” Bạch Ưng hậm hực hờn dỗi tiếp tục đánh xe, khóe môi Lạc Phi kéo kéo, cuối cùng lại không thể kéo ra thoáng cười. Nơi đáy mắt hoa đào, xẹt qua chán nản không muốn người biết.
Lúc này Quân Dập Hàn hoàn toàn đã rơi vào ngủ mê man, nếu trừ khóe môi hắn không ngừng tràn ra vết máu cùng với sắc mặt vô cùng tái nhợt ra, thì không hề có gì khác với đang ngủ, vẫn trong lành lạnh lộ ra xa cách nhàn nhạt như trong quá khứ. Đầu ngón tay Ôn Noãn khẽ vuốt ve hàng mi nét mày của hắn, chỉ cảm thấy thời gian giống như quay trở về ngày cung đình đẫm máu đó, hắn vì nàng cản tên, trúng tuyệt trần mạng treo lơ lửng. Mà lần này lại do chính nàng dâng dược thiện mang độc lên cho hắn, khiến cho hắn lơ lửng bên bờ sống chết. Hình như nàng luôn khiến hắn rơi vào trong nguy hiểm, nàng mang đến cho hắn rốt cuộc là hạnh phúc hay là tai họa?Nàng cúi người, nhẹ nhàng dán mặt lên trán hắn, nước mắt nơi khóe mắt lướt qua mặt hắn thấm vào hai mắt hắn rồi lại từ khóe mắt hắn chảy xuống. Nước mắt nóng bỏng kia biến mất vào trong tóc hắn, không biết rốt cuộc là của nàng? Hay là của hắn?
“Lát sau nếu các ngươi có thể bắt nữ tử kia cùng với nam tử hầu ở bên cạnh nàng ta thì hết sức bắt, nhưng nếu không thể bắt thì nhất định phải lấy được máu của nữ tử kia, Vương gia có thể được cứu hay không, tất cả trong một hành động này.” Trước khi xuống xe ngựa, Ôn Noãn trịnh trọng dặn dò Bạch Ưng và Lạc Phi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Hôm nay công tử tới đây, chẳng lẽ vì thay tim?” Ánh Văn nhìn Mẫn Tư liên tiếp ho khan, đã bệnh vào thời kỳ chót hỏi dò.
“Đúng thế.” Ôn Noãn cũng không kiêng dè, ngay trước mặt Trại Chư Cát dùng khăn lau vết máu trên khóe môi, nói, “Cô nương đúng là thần y trên đời, ngày đó kết luận tại hạ chỉ còn có bảy ngày có thể sống, không ngờ lúc này mới vừa tới ngày thứ bảy tại hạ đã không chịu nổi, nhưng cũng may cuối cùng tại hạ đuổi kịp thời gian cuối cùng.”
“Công tử thật sự lấy được trái tim của Hàn Vương?” Chân mày Ánh Văn nhíu lại, nếu trái tim của Quân Dập Hàn thật sự dễ dàng lấy được như thế, sao hắn có thể đứng ở độ cao được thế nhân tán dương?
“Tim của Hàn Vương nào có thể dễ dàng lấy vào tay như vậy?” Ôn Noãn ho khan một cái nói.
“Vậy công tử thay tim như thế nào? Chẳng lẽ công tử tùy ý lấy tim của người ta?” Tròng mắt Ánh Văn hơi trầm xuống.
“Như cô nương nói, tim của người thường sao có khả năng xứng đáng với thân phận của tại hạ. Nếu tại hạ phải thay tim, đương nhiên phải thay thứ tốt nhất.” Nàng khẽ dừng lại, lại nói, “Tim Hàn Vương không dễ lấy, vì vậy tại hạ liền nghĩ cách khác.” [email protected]
“Hả?” Giọng điệu Ánh Văn khẽ nâng, giống như hăng hái tới.
“Tại hạ sai người đi Minh Nguyệt các mua độc dược, trộn lẫn vào trong đồ ăn của hắn, thừa dịp hắn trúng độc không có sức phản kháng sau đó dẫn người theo. Cho nên, sợ rằng còn phải làm phiền cô nương trước khi thay tim cho tại hạ thì giải độc trong thân thể Hàn Vương trước.”
“Có ý tứ.” Đáy mắt Ánh Văn dâng lên nụ cười lạnh lẽo, “Vậy mời công tử mang Hàn Vương tới, ta sẽ kiểm tra cho hắn một chút, để tránh sai giờ thay tim vì công tử.”
“Đa tạ cô nương.” Nàng nghiêng đầu nói với tỳ nữ vẫn theo hầu ở ngoài cửa, “Còn phải làm phiền cô nương đi ra ngoài với ta lên tiếng chào hỏi với hai vị hộ vệ của ta đang chờ đợi bên ngoài, để cho bọn họ dẫn người đi vào.”
“Dạ, công tử.” Tỳ nữ kia bước nhanh, không lâu lắm Lạc Phi và Bạch Ưng khiêng ghế nệm đi vào, mà trên ghế nệm Quân Dập Hàn giống như rảnh rỗi mà ngồi thẳng nhắm mắt ngủ say.
Ánh Văn ý bảo Cửu Phong tiến lên lấy hai giọt máu của Quân Dập Hàn đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, mặc dù hơi thở không hoàn toàn đúng, nhưng trúng độc mãnh liệt như thế, thế gian này ngoại trừ Minh Nguyệt các ra, sợ rằng không có mấy người có thể chế dược ra.
“Công tử xin mang theo Hàn Vương đi theo ta.” Nụ cười trên khóe môi dưới khăn che mặt của Ánh Văn khá sâu.
Ôn Noãn gật đầu ý bảo hai người Lạc Phi và Bạch Ưng đuổi theo.
Tiến vào trong phòng, hai chiếc giường kê bên nhau, một giường Quân Dập Hàn nằm, một giường Ôn Noãn nằm. Lạc Phi Bạch Ưng bị ngăn chặn ở bên ngoài, Cửu Phong đang giữ cửa.
“Công tử trước ăn viên thuốc này vào, ngủ hai canh giờ, sau khi tỉnh lại tất cả đều tốt.” Ánh Văn đưa cho Mẫn Tư một viên thuốc, giọng nói cực kỳ thân thiết. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Ôn Noãn nhận lấy ăn, liếc nhìn Quân Dập Hàn nằm trên chiếc giường cách đó không xa, hỏi, “Vậy độc của hắn?”
“Công tử đừng lo lắng, thủ thuật thay tim chính là thủ thuật lớn, công tử cần tĩnh dưỡng đủ tinh thần sau đó mới tiện cho hồi phục. Đợi sau khi công tử ngủ, ta sẽ giải độc cho Hàn Vương, sau khi giải độc dương nhiên lập tức thay tim cho công tử. Trong khoảng thời gian này công tử tiện thể làm giấc mộng Nam Kha * là đủ rồi.”
(*) Giấc mộng Nam Kha: Theo tích Thuần Vu Phần uống rượu say, nằm mơ được vinh hoa phú quý ở Hòe An quốc, tỉnh giấc, chén thừa còn đó, nhìn thấy tổ kiến ở dưới cành nam cây hòe, chính là quận Nam Kha trong mộng. Cung oán ngâm khúc có câu: Giấc Nam Kha khéo bất tình, Bừng con mắt dậy thấy mình tay không. Giấc mộng Nam Kha ; được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó.
“Cô nương nói đúng lắm.” Ôn Noãn theo lời nhắm mắt mà ngủ, viên thuốc ở cổ họng lặng lẽ chuyển xuống dưới lưỡi.
Sau nửa khắc đồng hồ, Ánh Văn nhẹ giọng gọi bên tai Mẫn Tư: “Công tử? Công tử?” Liên tiếp gọi mấy tiếng, Mẫn Tư ở trên giường hô hấp đều đặn cũng không có một chút phản ứng nào. Đáy mắt nàng dâng lên nụ cười hài lòng, chậm rãi đi tới bên cạnh giường Quân Dập Hàn, lưỡi dao thật mỏng trên đầu ngón tay từ từ vạch về phía ngực Quân Dập Hàn, nếu nàng moi tim hắn ra đưa cho Ôn Noãn, không biết nàng ta sẽ có vẻ mặt gì? Là đau đến không muốn sống? Hay vẫn bị vứt bỏ hận đến phát tiết mà sung sướng không thôi? Chậc chậc, nàng thật sự muốn chính mắt nhìn một chút. Chỉ có điều, nàng cũng có thể đoán ra được vẻ mặt của nàng ta, lấy dụng tình vô cùng sâu của nàng ta, sợ rằng cho dù hận nhưng dù sao cũng từ yêu mà xây nên, nhất định là đau đến không muốn sống đi.
Nàng đưa mắt nhìn Mẫn Tư vẫn yên ổn ngủ trên giường, nụ cười nơi khóe môi lạnh lùng mà châm chọc, đường đường là Hữu thừa nước Tịch Nguyệt lại ngu xuẩn đến như vậy, thật sự vì mạng sống mà tin tưởng hoàn toàn lời nàng thuận miệng bịa chuyện rồi hả? Không chỉ tin hoàn toàn mà vẫn còn làm được? A, đúng là ông trời cũng đang giúp nàng. Sau đó nàng sẽ đưa tim của Quân Dập Hàn cho Ôn Noãn, lại khâu miệng vết thương trước ngực hắn lại, rồi nói tim đã thay xong, lại tiết lộ chuyện hắn đổi tim Quân Dập Hàn cho Hàn quân… Chuyện kế tiếp nhất định có thể ra một vở kịch, nhất định rất đặc sắc đó nha. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nên hạ đao từ đâu mới tốt nhỉ? Nụ cười nơi khóe môi nàng dữ tợn tàn nhẫn. Lưỡi đao vạch về vị trí chính giữa trái tim, từ đây tốt lắm. Cổ tay nàng đang dùng sức định một đao hạ xuống, lại cảm giác đầu vai đau xót, cả cánh tay không thể sử dụng được một phần lực, mà cùng lúc đó cổ tay lại bị Quân Dập Hàn chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào túm chặt, ngón tay của hắn vừa động, giống như có tiếng sắc bén vang lên, thanh đao hiện lạnh ở bên cổ càng thêm dán chặt trên da thịt nàng.
“Giao hoa đỉnh ra.” Giọng Ôn Noãn lạnh lẽo như băng.
“Công tử, ngài đây là làm gì vậy? Ta chính là có lòng tốt bụng cứu ngài, sao ngài có thể lấy oán trả ơn ta?” Ánh Văn cố làm ra vẻ không hiểu hỏi, trong lòng lại âm thầm ngẫm nghĩ hoa đỉnh mà hắn nói ứng với viêm hoa đỉnh ở trong tay nàng, chỉ có điều sao hắn lại biết được về viêm hoa đỉnh? Chẳng lẽ do Cửu Phong? Không, không thể nào, Cửu Phong không thể nào phản bội nàng, vậy hắn làm sao biết được? Chẳng lẽ chỗ đó còn có người sống, tiết lộ tin tức? Đáng chết, thế mà lại không giết chết hết bọn họ!
“Tốt bụng? Lấy oán trả ơn?” Ôn Noãn chê cười, “Trại Chư Cát, ngươi đã sớm biết thân phận của ta, cần gì phải làm bộ làm tịch? Bớt nói nhảm đi, giao hoa đỉnh ra ta lưu lại cho ngươi một mạng.”
“Thì ra Hữu thừa đã sớm biết được thân phận của ta, xem ra ta và ngươi đều đang lợi dụng nhau diễn trò với nhau, chỉ có điều kỹ thuật diễn của ngươi ngược lại cao hơn ta một bậc, thậm chí ngay cả Hàn Vương cũng mời tới được? Ngươi và Hàn Vương kết minh?” Ánh Văn nghe hắn nói ra thân phận của nàng cũng không phủ nhận, rất xem thường nói.
“Ta kết minh với ai thì có liên quan gì tới ngươi? Giao hoa đỉnh ra, đừng để ta nói lần thứ tư.”
“Xem ra hoa đỉnh rất quan trọng với ngươi? Để ta đoán thử xem.” Nàng quả thật ngưng mắt suy nghĩ, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ mạng của ngươi và Hàn Vương đều cần dùng hoa đỉnh tới cứu chữa?” Nàng không đợi Mẫn Tư trả lời, lại vẫn cười đến vui vẻ tiếp tục nói, “Nhất định là như thế.” Trong giọng điệu mang theo vài phần khinh miệt, “Ngươi muốn hoa đỉnh không phải không thể, nhưng trước tiên phải trả lời ta một vấn đề, sao ngươi biết được hoa đỉnh?”
“Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại cò kè mặc cả với ta, quả nhiên cho rằng ta có tính tình tốt chính là hạng người lương thiện sao?” Giọng Ôn Noãn nhẹ bẫng, đao dán chặt trên cổ nàng ta lại đột nhiên chuyển một cái, mũi đao thẳng tắp đâm vào xương bả vai nàng ta, nàng nhẹ giọng nói mang theo mùi máu tanh, “Nói? Hay không nói?”“Ta chết cũng không nói!” Ánh Văn cắn răng cố nhịn đau đớn trên đầu vai truyền đến, nhấc chân đột nhiên giẫm một phát trên mặt đất, thân thể đồng thời lui về phía sau, bởi vì động tác lui nhanh này của nàng mà mũi đao đâm vào trong bả vai của nàng thẳng tắp xẹt qua đầu vai nàng, tràn ra một mảnh máu thịt.
Nàng dùng sức tránh Quân Dập Hàn đang nắm chặt cổ tay nàng ra, nàng che bả vai nhìn Mẫn Tư bởi vì mặt đất bỗng nhiên đảo lộn nên đứng không vững còn gấp gáp định nhào lên vọng tưởng cứu Quân Dập Hàn lại rơi vào hôn mê, vẻ khát máu càng hiện lên nồng đậm hơn trong mắt, nàng đang định rút kiếm ra tiến lên bổ mấy kiếm lên hai người, tiếng đánh nhau bên ngoài bỗng nhiên truyền đến, trên mặt nàng dâng lên ý cười lạnh lẽo, đưa tay kéo một sợi rèm châu trong bức rèm đang rủ xuống, sàn nhà đang đứng thẳng lập tức chuyển động chín mươi độ, vị trí đặt giường trước đây, bây giờ không có thứ gì, chỉ có sàn nhà trống trơn, nhìn không ra một khe hở.
“Rầm.” Gần như ngay trong khoảnh khắc sàn nhà khép lại, Lạc Phi và Bạch Ưng chém giết đi vào, Cửu Phong lộ vẻ đang ở thế hạ phong, tển người dính mấy vết kiếm, hắn liều chết ngăn cản công kích của Lạc Phi và Bạch Ưng, trầm giọng nói: “Linh Nhi, đi mau.”
Ánh Văn quả quyết xoay người, tròng mắt khẽ nhúc nhích rồi lại quay thân về, dùng sức ném trường kiếm trong tay về phía bóng người lắc lư ngoài cửa sổ, phẫn nộ quát: “Quân Dập Hàn Mẫn Tư, đi chết đi.”
Bạch Ưng Lạc Phi lập tức theo bản năng nghiêng người ngăn cản, Ánh Văn thừa khoảng trống này lôi kéo Cửu Phong nhanh chóng mở bí đạo ra lắc mình mà vào. Mà hai người Bạch Ưng Lạc Phi dùng nội lực đánh văng kiếm được ném văng ra, nghe tiêng động sau lưng, xoay người lại nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất mất tích mới biết bị lựa. Lạc Phi lửa giận ngập trời trực tiếp đưa tay phá cửa sổ kéo người in bóng trên cửa sổ vào, lạnh giọng nói: “Nói, ngươi đứng ngoài cửa sổ lén lén lút lút làm cái gì?”
“Nô tỳ, nô tỳ nghe thấy tiếng động bên trong nên tới nhìn một chút, đại nhân tha mạng đại nhân tha mạng.” Trên trán Chanh nhi đụng phải cửa sổ đến máu tươi chảy ròng ròng, không để ý đến vết thương trên đầu, liên tiếp dập đầu cần khẩn, máu nhuộm đầy mặt đất, lẫn lộn với một đoạn chăn cuốn có vết gãy rõ ràng Ánh Văn lưu lại trên mặt đất có thể trở thành đầu mối chỉ rõ hướng đi của Ôn Noãn và Quân Dập Hàn làm thành một đống mở rộng ra, trong nhà liền nhìn không ra một chút chỗ khác lạ.
“Hai người lúc trước đi vào căn phòng này bây giờ ở đâu, nếu không nói, gia liền làm thịt ngươi. Nói!” Lạc Phi bỗng nhiên hét to một tiếng, bị sợ đến Chanh nhi run rẩy cả người, Chanh nhi lập tức nằm rạp xuống dập mạnh đầu nói, “Nô tỳ không biết, kính xin đại nhân tha cho nô tỳ một mạng.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Dẫn nô tỳ này đi thẩm vấn nghiêm ngặt.” Trước khi Lạc Phi giết người, Bạch Ưng sai người dẫn tỳ nữ này đi, triệu tập chúng hộ vệ ở chỗ tối, trầm giọng hạ lệnh, “Vương gia và… Nam tử hầu ở bên cạnh ngài chắc vẫn còn ở trong Hỉ Thiện đường, các ngươi lục soát từng tấc cho ta, cho dù đào sâu ba thước, cũng phải tìm được Vương gia và nam tử kia ra ngoài cho ta.”
“Dạ, Bạch thống lĩnh.” Mọi người cùng trả lời, cũng may bọn họ âm thầm đi theo thấy được Bạch Ưng và Lạc Phi thay đổi khuôn mặt, lúc này mới tránh được phiền toái không nhận ra được thủ lĩnh.
Trăm tên tinh nhuệ lập tức phân chia nhau ra hành động, tìm khắp tất cả các góc tìm kiếm bóng dáng của Quân Dập Hàn và Ôn Noãn, Bạch Ưng và Lạc Phi tìm kiếm cơ quan bí mật ở trong phòng, hai người đều tức bể phổi, không chỉ không lấy được máu của nữ nhân kia, còn trúng kế của nữ nhân kia khiến hai người đều chạy mất, đời này bọn họ chưa từng bị uất ức như vậy.
Trước lúc tới đây Vương phi nói rõ ràng nếu không thể bắt được hai người, thì nhất định phải lấy được máu của nữ nhân kia, Vương gia có thể cứu được hay không, hoàn toàn bằng hành động lần này. Bây giờ Vương gia và Vương phi mất tích không thấy, Vương gia thân trúng kịch độc không có máu của nữ nhân kia để dùng, thân thể Vương phi lại gắng gượng chống đỡ, dưới tình huống ác liệt như thế… Lạc Phi gào lên giận dữ: “Phá hủy từng tấc căn phòng này cho lão tử, đào từng tấc, lão tử cũng không tin không tìm được hai người còn đang sống sờ sờ.”
Vì vậy, trên trăm tên tinh nhuệ lập tức dùng lực phá hoại vô cùng phá tường đào nền nhà.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mà trong đường hầm bí mật dưới lòng đất, Cửu Phong điểm huyệt đạo trên đầu vai Ánh Văn ngừng máu cho nàng, sau khi đỡ nàng vòng qua mấy chỗ rẽ, lúc này mới dừng lại xé áo băng bó đơn giản vết thương trên đầu vai cho nàng, hắn không tỏ vẻ gì nhìn nàng, trong mắt như có lửa giận ẩn giấu, “Mới vừa rồi nguy hiểm như thế, sao nàng không đi?”
“Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên chỉ vì ngươi?” Ánh Văn chủ động ôm lấy hắn, giọng nói dịu dàng nhưng trong mắt lại lạnh như tuyết băng, nàng tất nhiên vì hắn, nàng phải có được một người tâm phúc có thể tin được toàn tâm toàn ý vì nàng. Mà hắn, là thí sinh tốt nhất.
Khuỷu tay Cửu Phong ôm chặt trên vòng eo của nàng, giọng nói trước giờ luôn cứng ngắc hơi xao động, “Vết thương của nàng cần xử lý, chúng ta đi ra ngoài trước.”
“Được.” Giọng nói của nàng dịu mà nhẹ, giống như lời thì thầm của đôi tình nhân.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Quân Dập Hàn, chàng tỉnh lại.” Ôn Noãn nâng hắn dựa vào trên người mình, khẽ gọi bên tai hắn. Rớt xuống phòng tối này chẳng qua chỉ có hai người bọn họ, nhưng với tình trạng thân thể của hai người bây giờ, trực tiếp ngã trên mặt đất cũng thật quá mức, cũng may khi rơi xuống nàng mắt gấp nhanh tay thuận tay khẽ quấn chăn nệm ở phía dưới hắn, lại còn lăn một vòng, không làm tổn thương đến hắn, cũng không bị chiếc giường cùng rớt theo cùng đập trúng. Mặc dù nàng ngã đến xương cốt cả người suýt chút nữa gãy rời, trì hoãn nửa ngày mới hồi hồn lại, nhưng may mắn lúc trước nàng khóa cảm giác nhận thức lại, cũng không cảm thấy đau đớn gì, chính là lực hành động càng thêm chậm chạp chút.
Nàng thăm dò mạch tượng của hắn, mạch tượng đã thấy yếu ớt, nàng vội vàng đỡ hắn ngồi dựa vào bên tường, lấy ra dạ minh châu mang theo người, ở nơi tối tăm không lớn này tìm được thanh dao găm mang máu kia, kết quả không biết là may mắn hay là bất hạnh, thanh dao găm kia rơi trên đệm chỗ chân Quân Dập Hàn, máu trên đó đã bị chăn đệm hút bảy tám phần còn thừa không được bao nhiêu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, hút di, dù sao cũng còn hơn rơi trên mặt đất đi liếm sàn nhà nhiều.
Nàng lướt nhẹ đầu ngón tay lên vết máu trên dao găm, nàng in đầu ngón tay mang máu lên môi hắn, ghé vào bên lỗ tai hắn nhẹ giọng dụ dỗ: “Hút, mau hút.” die nd da nl e q uu ydo n
Hắn không có động tĩnh.
Còn không hút máu này sẽ khô, không thể lãng phí.
Hắn không hút, nàng phải khiến máu này vào trong bụng hắn mới được. Trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nàng nhìn máu trên ngón tay mình mà ngây ngốc, bây giờ cũng chỉ có biện pháp như vậy rồi.
Nàng cẩn thận để cho hắn nằm ngang trên đùi nàng, ngón tay giữa ngậm vào trong miệng hút sạch vết máu, lại cúi người in lên môi hắn, đầu lưỡi cạy hàm răng hắn ra truyền máu cho hắn. Sau khi truyền xong, nàng đang định rời khỏi môi hắn, lúc này hắn lại đột nhiên dây dưa lưỡi của nàng mút mạnh không buông ra.
Thân thể nàng run lên, trừng lớn mắt nhìn hắn, lại thấy hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt, không biết rốt cuộc đã tỉnh lại hay còn giả bộ ngủ. Nụ hôn này giống như trút xuống tất cả nhớ nhung và dịu dàng, hôn đến Ôn Noãn gần như chống đỡ không nổi xụi lơ trên người của hắn mới nới lỏng.
Ôn Noãn nằm trên lồng ngực hắn, đợi hơi thở gấp đều đặn lại, mới khẽ đẩy đẩy hắn nói: “Này, Quân Dập Hàn tỉnh, đừng giả bộ ngủ.”
Hắn không có phản ứng.
Chẳng lẽ thật sự chưa tình? Nàng ngẫm nghĩ, hắn trúng độc dường như đúng là không dễ dàng tỉnh lại như vậy. Đây là phản ứng theo bản năng của hắn?
Tên lưu manh này. Trong lòng Ôn Noãn không nhịn được phỉ nhổ, khóe môi cũng không thể kiềm chế nhếch lên ý cười thoáng qua.
Lúc này đầu Quân Dập Hàn ở trên đùi nàng mà nàng muốn hút máu trên nệm đút cho hắn. Để hắn xuống đi hút rồi rồi truyền cho hắn quá mức phiền toái, nàng cũng không có nhiều thể lực để đi hao tổn như vậy. Nàng liền giữ tư thế để hắn gối lên chân nàng, kéo kéo chăn, không động chút nào. Lại kéo chăn vẫn không động. Trong lòng nàng hơi cáu, đang định dùng thêm chút sức để kéo, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một mảng lớn máu còn chưa khô trên tay áo mình, đây là… Mới vừa rồi trên vai Đào Linh Nhi!
Nàng vui mừng trong lòng, liền ngậm vết máu trên tay áo vào trong miệng lại truyền cho hắn, vậy mà… Lại bị hắn “Mút” lại?
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt, cho dù hắn cố ý hay vô ý cũng được, giờ khắc này, nàng muốn cảm nhận thật sâu dịu dàng thuộc về hắn.
Tròng mắt nhắm lại của hắn khẽ hé mở ra khe hở hẹp nhìn nàng, trong lòng phác họa mặt mày của nàng. Sơ qua, tròng mắt lại một lần nữa chậm rãi khép lại, giữa môi và lưỡi trằn trọc triền miên thưởng thức mùi vị thuộc về nàng.
Hai người trải qua một truyền một mút, cuối cùng “Hút hết” máu trên tay áo Ôn Noãn. Nàng bắt mạch cho hắn, mặc dù mạch tượng vẫn yếu nhưng dần dần vững vàng, cũng may tộc trưởng nói là thật, máu đào linh nữ là vật thuần nhất thế gian, phần khí viêm đỉnh trong cơ thể của hắn đã bị máu của nàng ta tinh lọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.