Chương 267: Anh lưu manh
Dạ Độc Túy
03/09/2017
Trần Thiên Minh sau khi bị Trương Lệ Linh trừng mắt một trận, hắn ngại ngùng nói: “Anh đang quan tâm em mà!”
“Ai muốn anh quan tâm hả, anh tự đi quan tâm mỹ nữ khác của anh đi!” Giọng nói của Trương Lệ Linh nghe có chút chua chua.
“Người khác cũng phải quan tâm, mà em anh cũng muốn quan tâm,” Trần Thiên Minh cười cười, hắn thấy bộ dáng của Trương Lệ Linh có vẻ đang tức giận, vì thế, hắn vội lui lại hai bước, để Trương Lệ Linh không thể làm gì được hắn. Quả ớt này, nói trờ mặt là trờ mặt ngay, nói đá người là đá, chính mình cẩn thận vẫn hơn.
“Này, anh đã ãn cơm chưa?” Trương Lệ Linh vốn đang ngồi trên ghế thấy Trần Thiên Minh cứ lùi lại, vì thế nàng kỳ quái hòi.
“Ản, sao lại không ãn chứ?” Trần Thiên Minh nói. Mới vừa rồi lúc vội vàng đến đây, hiện giờ bụng đã đói sôi lên rồi, làm sao không đói chứ?
“Vậy anh mau lại đây ãn đi, nếu không ãn, thức ăn sẽ nguội đó.” Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói. Tên này bình thường thông minh lắm mà, sao giờ lại ngốc vậy chứ.
“Em còn đang giận anh sao?” Trần Thiên Minh cẩn thận hòi Trương Lệ Linh.
Trương Lệ Linh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, nếu không phải là nàng còn muốn ãn cơm, không khéo nàng đã lấy đũa ném hắn rồi, “Em ãn no không có chuyện gì chắc, tự nhiên giận dữ với anh làm gì?”
“Em không phải còn chưa ãn nó sao? Em cứ ăn đi.” Trần Thiên Minh cười cười ngu ngơ với Trương Lệ Linh.
“Trần Thiên Minh, em nói là em làm sao phải giận dữ với anh^ Trương Lệ Linh lớn tiếng gào lên với Trần Thiên Minh.
“Đúng, em làm sao phải giận anh chứ! Em nhìn minh xem, em cười thì trông xinh đẹp biết bao.” Trần Thiên Minh nhanh chóng vỗ mông của Trương Lệ Linh.
“Anh ãn hay không? Không ãn thì em ăn luôn phần anh đó.” Trương Lệ Linh liếc mắt về phía phần ãn của Trần Thiên Minh, đe dọa.
“Ản chứ sao không ăn? Chẳng qua, em đừng đá anh nhé.” Trần Thiên Minh vừa nói, vừa ngồi đối diện Trương Lệ Linh.
“Em đá anh làm gì, anh ăn thì ăn đi,” Trương Lệ Linh vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vỏn đang đói bụng vội vàng liều mạng ãn, nếu hắn thật sự không ãn, huyết áp không khéo lại lên đến 120, sau đó thì ngất mất.
“Lệ Linh, anh thuê cho em một căn phòng ờ bên ngòai, có được không? Ờ trụ sờ này có chút nguy hiểm.” Trần Thiên Minh đã ãn được một nữa, hắn cảm thấy cũng hơi no rồi vì thế bắt đầu nói chuyện với Trương Lệ Linh.
“Không cần làng phí số tiền đó, ờ bên ngoài trụ sợ thì ngược lại mới không an toàn, nơi này rất tốt, có đám Quốc ca ờ đây, hơn nữa mỗi tầng đều có khóa, còn có mật ãm, sắc lang tất nhiên không vào được.” Trương Lệ Linh vừa nói vừa nhìn thóang qua Trần Thiên Minh.
“Em nhìn anh làm gì, anh là sắc lang sao?” Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Trương Lệ Linh, hắn vốn chi ãn được chút cơm, còn lại đầy bụng là tức.
“Em còn chưa có nói nha. Hì hì! sắc lang.” Trương Lệ Linh vừa cười vừa gọi Trần Thiên Minh.
“Hắc hắc, đúng là họp ý ta.” Trần Thiên Minh vừa cài cừa lại, trong lòng vừa nghĩ. Hắn cũng vội vàn^ái^ĩ), chỉ thấy Trương Lệ Linh đang ngồi trên giường xem TV.
"Xem TV à?” Trần Thiên Minh cười cười nói với nàng.
‘Lệ Linh,
“Mắt anh có bị sao không hả!” Trương Lệ Linh không thèm nhìn Trần Thiên Minh, nàng cứ xem TV của mình.
Vì tiện cho mội người ờ lại, chung hướng lượng lúc chọn thuê vãn phòng, đã nghĩ đến điểm này, cho nên, tầng 3, 4, 5 đều là những phòng riêng có wc, mặc dù diện tích không lớn, chỉ khoảng hơn 10 m2, nhưng nếu chỉ riêng hai người, vậy thì đủ dùng.
“Ôi, hai người xem TV thì có ý nghĩa gì chứ, hay là trò chuyện, rồi làm việc khác đi.” Trần Thiên Minh lén đi đến bên giường Trương Lệ Linh rồi ngồi xuống.
Trương Lệ Linh cứ như là không thèm để ý đến Trần Thiên Minh, nàng vẫn như đang chuyên tâm xem TV của mình.
Xem TV một lát, Trần Thiên Minh đột nhiên nói với Trương Lệ Linh: “Lệ Linh, em không phải vừa nói mệt sao? Như thế nào còn không ngủ, còn xem TV làm gì?”
“Có một sắc lang ờ bên cạnh, em làm sao mà ngủ được chứ?” Trương Lệ Linh quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái. “Anh nếu đi ra ngoài, em đi ngủ ngay.”
“Đừng thế mà, anh cùng em ngủ.” Trần Thiên Minh nói xong, đứng lên, tắt TV đi, sau đó quay lại nói với Trương Lệ Linh.
“Trần Thiên Minh, anh coi em là lọai người nào hả, anh ngủ ở chỗ em, ngày mai Quốc ca nhìn thấy, vậy thì nhìn em thế nào?” Trương Lệ Linh mắng Trần Thiên Minh.
“Anh không phải là nhớ em sao? Như vậy đi, sáng sớm ngày mai, anh sẽ về phòng, bọn họ tuyệt đối sẽ không biết đâu.” Trần Thiên Minh vỗ ngực cam đoan.
“Anh nhớ em sao? Anh đừng gạt em, anh nói, nêu như đúng là anh muôn em, vặy tại sao 3 tháng liền anh không gọi cho em một cuộc điện thoại.” Trương Lệ Linh càng nói càng tức, hai tròng mắt đã bắt đầu hồng hồng.
“Anh là vì quá bận bịu, không có thời gian gọi điện cho em.” Trần Thiên Minh ấp úng nói. Hắn thật ra cũng quá đáng, từ sao khi Trương Lệ Linh rời khòi khách sạn, hắn còn chưa gọi cho nàng một cú điện nào.
“Ngay cả thời gian gọi một cú điện thoại cũng không có? Tên hỗn đản nhà anh, anh không cần gạt em, làm em cứ lo lắng cho anh!” Trương Lệ Linh nói đến đây thì bắt đầu khóc lớn, nàng tức giận giơ tay lên đánh liên tục vào ngực Trần Thiên Minh.nguồn truyện: t r u y ệ n y y
“Xin lỗi, xin lỗi em.” Trần Thiên Minh lẳng lặng thừa nhận những nắm đấm của Trương Lệ Linh, mặc dù Trương Lệ Linh đánh không mạnh, nhưng mỗi phát đấm của nàng đều đánh vào trong tim hắn, khiến hắn rất đau lòng. Đúng vậy, là hắn làm không đúng, tình nhân cũng tốt, mà bằng hữu cũng tốt, dú sao nàng cũng giúp bọn hắn nhiều như vậy. Từ khi Trương Lệ Linh đến chỗ hắn, nàng đã thích hắn, hơn nữa vẫn luôn âm thầm thích.
“Anh hỗn đản, chỉ nói có một câu xin lỗi là xin lỗi được sao?” Trương Lệ Linh đấm cho Trần Thiên Minh một cái, sau đó thì nhào vào trong lòng hắn khóc lớn.
“Em một mình ờ trụ sờ, buổi tối không sợ sao?” Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ cái gì đó, sau đó nhìn chằm chằm vào ngực Trương Lệ Linh, dâm đãng nói.
“Em trước kia đều ngủ một mình, có gì phải sợ chứ.” Trương Lệ Linh không cho là đúng, nàng nghĩ Trần Thiên Minh quá coi thường nàng.
“Ôi, đáng tiếc.” Trần Thiên Minh thờ dài, lắc đầu nói.
“Cái gì đáng tiếc hả?” Trương Lệ Linh nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, nàng kỳ quái hòi.
“Ôi, anh nghĩ là nếu em mà sợ, vậy thì anh sẽ ngủ cùng em. Hôm nay đám Lâm Quốc không có ờ đây, anh sẽ qua đêm ờ đây, có chuyện gì còn có thể xử lý.” Trần Thiên Minh vừa thờ dài nói. Cơ hội như thế mà hắn không nắm được, thật là đnág tiếc. Mặc dù không thể cùng Trương Lệ Linh làm một số chuyện mang tính thực tế, nhưng có thể kiểm tra, ôm nàng ngủ, chuyện như thế thật là quá tốt.
“Anh cũng đừng là đầu ai cũng ngốc như anh.” Trương Lệ Linh mặt đò lên, mắng Trần Thiên Minh một câu.
“Không đâu, đầu anh hoàn toàn khòe manh mà!” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nôi.
Trương Lệ Linh nói gì như chuyện cười quốc tế vậy, nàng cũng quá đánh giá cao mình rồi, nếu như nàng nói đầu óc mình bị hòng, vậy thì mình không biết đã hòng bao nhiêu cái đầu rồi?
“Hừ, không để ý đến anh nữa, em no rồi.” Trương Lệ Linh ãn xong hộp cơm của mình, sau đó để qua một bên, sau đó đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh, hung hãng đá một cái vào chân hắn.
“Mẹ ơi, đau chết mất,” Trần Thiên Minh ôm lấy chân, sau đó phát ra tiếng kêu như là heo rống.
“Anh cứ tiếp tục giả vờ đi, mới nhẹ chạm một chút, đã kêu lớn như vậy rồi sao?” Trương Lệ Linh khinh thường nhìn Trần Thiên Minh.
“Trời ạ, anh bây giờ là người bị hại, em không có cảm nhận được, làm sao biết sự thống khổ này chứ?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa kêu thảm. Đột nhiên, hắn nghĩ đến gì đó, liền nói với Trương Lệ Linh: “Được rồi, Lệ Linh, em không phải vừa nói không đá anh sao? Làm sao mà bây giờ lại đá? Em nói không giữ lời sao?”
“Hì hì, anh chưa nghe nói phụ nữ thiên biến sao? Đồ đần!” Trương Lệ Linh nói xong, nàng cười rồi đi lên lầu.
“Em mới thiên biến đấy!” Trần Thiên Minh thầm nói.
Trần Thiên Minh ãn cơm xong, hắn liền xuống lầu một nói chuyện phiếm và đánh bài với đám Trương Ngạn Thanh. Tới 7 giờ tối, Trần Thiên Minh bảo bọn họ khóa cừa, rồi chơi tiếp, sau đó thì hắn đi lên lầu 5.
Hắn trờ về phòng mình, sau đó bắt đầu luyện Hương Ba Công. Mặc dù võ công của hắn đã rất cao, nhưng mà Trần Thiên Minh trong lòng vẫn nhớ lời của Trí Hải, học không bến bờ, cho nên, hắn vẫn kiên trì luyện Hương Ba Công, làm công lực của mình càng ngày càng mạnh.
Luyện công xong, hắn đi vào trong phòng tắm rửa, sau đó thì ra xem TV. Nhưng mà hắn cứ xem, lại cảm thấy rất chán, vì thế mới nhìn đồng hồ, thấy mới đến 10 giờ, nếu giờ đi ngủ, vậy thì còn quá sớm.
“Không biết Trương Lệ Linh ờ bên cạnh đang làm gì?” Trần Thiên Minh nhìn vách tường suy nghĩ. Lúc phân chia phòng, hắn cố ý làm vậy, để phòng hắn ờ cạnh phòng của Trương Lệ Linh. Nếu như không phải sợ Trương Lệ Linh thấy hắn cố ý, lúc đó hắn đã định phá thông tường rồi, như vậy thì tiện cho bọn họ ra vào.
“Thôi quên đi, không cần đoán, không bằng cứ đi qua xem sao, như vậy không phải là sẽ biết sao?” Trần Thiên Minh nghĩ đến đó, hắn liền tắt TV đi, sau đó mờ cừa, đi đến phòng Trương Lệ Linh, rồi nhẹ nhàng gõ: “Lệ Linh, Lệ Linh.”
Cánh cừa mờ ra, Trương Lệ Linh nhìn thấy Trần Thiên Minh, nàng hòi: “Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì, anh là không ngủ được, muốn tìm em tâm sự.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố chuyền nửa người vào phòng Trương Lệ Linh, để nàng muốn đóng cũng không đóng được.
“Em hiện giờ đang ngủ, anh đi tìm người khác không ngủ mà tâm sự đi!” Trương Lệ Linh tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, hờn dỗi nói.
“Đừng, em đừng đống cừa, chân anh vừa rồi bị em đá, còn chưa khòi nè.” Trần Thiên Minh vừa thấy Trương Lệ Linh muốn đóng cừa, hắn vội vàng kéo tay nàng, nói.
“Anh buông tay ra.” Trương Lệ Linh vừa thấy Trần Thiên Minh nắm tay mình, nàng đò mặt nói.
“Anh không ngu như vậy, anh mà buông tay, em sẽ đóng cừa ngay, như vậy cơ thể anh sẽ bị em làm đau đó.” Trần Thiên Minh cười hì hì nói.
“Anh buông tay.” Lúc này, mặt Trương Lệ Linh càng đò hơn. Bời vì, hiện giờ Trần Thiên Minh không chỉ nắm tay nàng, mà hắn còn đang vuốt ve, rồi lại còn nhìn nàng say đắm nữa.
“Anh bây giờ không có kéo tay em, anh chỉ vuốt thôi mà.” Trần Thiên Minh dâm đãng nói với nàng. Hiện giờ Trương Lệ Linh đang mặc áo ngủ, chỉ cần cúi xuống một chút, Trần Thiên Minh có thể nhìn thấy ngay nhũ câu rất sâu của nàng. Lúc này, phía dưới hắn đã bắt đầu cứng lên rồi.
“Anh lưu manh!” Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh len lén nhìn vào chỗ cồ áo của nàng, nàng vội vàng giãy ra khỏi tay Trần Thiên Minh, chạy trốn vào trong phòng.
“Ai muốn anh quan tâm hả, anh tự đi quan tâm mỹ nữ khác của anh đi!” Giọng nói của Trương Lệ Linh nghe có chút chua chua.
“Người khác cũng phải quan tâm, mà em anh cũng muốn quan tâm,” Trần Thiên Minh cười cười, hắn thấy bộ dáng của Trương Lệ Linh có vẻ đang tức giận, vì thế, hắn vội lui lại hai bước, để Trương Lệ Linh không thể làm gì được hắn. Quả ớt này, nói trờ mặt là trờ mặt ngay, nói đá người là đá, chính mình cẩn thận vẫn hơn.
“Này, anh đã ãn cơm chưa?” Trương Lệ Linh vốn đang ngồi trên ghế thấy Trần Thiên Minh cứ lùi lại, vì thế nàng kỳ quái hòi.
“Ản, sao lại không ãn chứ?” Trần Thiên Minh nói. Mới vừa rồi lúc vội vàng đến đây, hiện giờ bụng đã đói sôi lên rồi, làm sao không đói chứ?
“Vậy anh mau lại đây ãn đi, nếu không ãn, thức ăn sẽ nguội đó.” Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói. Tên này bình thường thông minh lắm mà, sao giờ lại ngốc vậy chứ.
“Em còn đang giận anh sao?” Trần Thiên Minh cẩn thận hòi Trương Lệ Linh.
Trương Lệ Linh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, nếu không phải là nàng còn muốn ãn cơm, không khéo nàng đã lấy đũa ném hắn rồi, “Em ãn no không có chuyện gì chắc, tự nhiên giận dữ với anh làm gì?”
“Em không phải còn chưa ãn nó sao? Em cứ ăn đi.” Trần Thiên Minh cười cười ngu ngơ với Trương Lệ Linh.
“Trần Thiên Minh, em nói là em làm sao phải giận dữ với anh^ Trương Lệ Linh lớn tiếng gào lên với Trần Thiên Minh.
“Đúng, em làm sao phải giận anh chứ! Em nhìn minh xem, em cười thì trông xinh đẹp biết bao.” Trần Thiên Minh nhanh chóng vỗ mông của Trương Lệ Linh.
“Anh ãn hay không? Không ãn thì em ăn luôn phần anh đó.” Trương Lệ Linh liếc mắt về phía phần ãn của Trần Thiên Minh, đe dọa.
“Ản chứ sao không ăn? Chẳng qua, em đừng đá anh nhé.” Trần Thiên Minh vừa nói, vừa ngồi đối diện Trương Lệ Linh.
“Em đá anh làm gì, anh ăn thì ăn đi,” Trương Lệ Linh vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vỏn đang đói bụng vội vàng liều mạng ãn, nếu hắn thật sự không ãn, huyết áp không khéo lại lên đến 120, sau đó thì ngất mất.
“Lệ Linh, anh thuê cho em một căn phòng ờ bên ngòai, có được không? Ờ trụ sờ này có chút nguy hiểm.” Trần Thiên Minh đã ãn được một nữa, hắn cảm thấy cũng hơi no rồi vì thế bắt đầu nói chuyện với Trương Lệ Linh.
“Không cần làng phí số tiền đó, ờ bên ngoài trụ sợ thì ngược lại mới không an toàn, nơi này rất tốt, có đám Quốc ca ờ đây, hơn nữa mỗi tầng đều có khóa, còn có mật ãm, sắc lang tất nhiên không vào được.” Trương Lệ Linh vừa nói vừa nhìn thóang qua Trần Thiên Minh.
“Em nhìn anh làm gì, anh là sắc lang sao?” Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Trương Lệ Linh, hắn vốn chi ãn được chút cơm, còn lại đầy bụng là tức.
“Em còn chưa có nói nha. Hì hì! sắc lang.” Trương Lệ Linh vừa cười vừa gọi Trần Thiên Minh.
“Hắc hắc, đúng là họp ý ta.” Trần Thiên Minh vừa cài cừa lại, trong lòng vừa nghĩ. Hắn cũng vội vàn^ái^ĩ), chỉ thấy Trương Lệ Linh đang ngồi trên giường xem TV.
"Xem TV à?” Trần Thiên Minh cười cười nói với nàng.
‘Lệ Linh,
“Mắt anh có bị sao không hả!” Trương Lệ Linh không thèm nhìn Trần Thiên Minh, nàng cứ xem TV của mình.
Vì tiện cho mội người ờ lại, chung hướng lượng lúc chọn thuê vãn phòng, đã nghĩ đến điểm này, cho nên, tầng 3, 4, 5 đều là những phòng riêng có wc, mặc dù diện tích không lớn, chỉ khoảng hơn 10 m2, nhưng nếu chỉ riêng hai người, vậy thì đủ dùng.
“Ôi, hai người xem TV thì có ý nghĩa gì chứ, hay là trò chuyện, rồi làm việc khác đi.” Trần Thiên Minh lén đi đến bên giường Trương Lệ Linh rồi ngồi xuống.
Trương Lệ Linh cứ như là không thèm để ý đến Trần Thiên Minh, nàng vẫn như đang chuyên tâm xem TV của mình.
Xem TV một lát, Trần Thiên Minh đột nhiên nói với Trương Lệ Linh: “Lệ Linh, em không phải vừa nói mệt sao? Như thế nào còn không ngủ, còn xem TV làm gì?”
“Có một sắc lang ờ bên cạnh, em làm sao mà ngủ được chứ?” Trương Lệ Linh quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái. “Anh nếu đi ra ngoài, em đi ngủ ngay.”
“Đừng thế mà, anh cùng em ngủ.” Trần Thiên Minh nói xong, đứng lên, tắt TV đi, sau đó quay lại nói với Trương Lệ Linh.
“Trần Thiên Minh, anh coi em là lọai người nào hả, anh ngủ ở chỗ em, ngày mai Quốc ca nhìn thấy, vậy thì nhìn em thế nào?” Trương Lệ Linh mắng Trần Thiên Minh.
“Anh không phải là nhớ em sao? Như vậy đi, sáng sớm ngày mai, anh sẽ về phòng, bọn họ tuyệt đối sẽ không biết đâu.” Trần Thiên Minh vỗ ngực cam đoan.
“Anh nhớ em sao? Anh đừng gạt em, anh nói, nêu như đúng là anh muôn em, vặy tại sao 3 tháng liền anh không gọi cho em một cuộc điện thoại.” Trương Lệ Linh càng nói càng tức, hai tròng mắt đã bắt đầu hồng hồng.
“Anh là vì quá bận bịu, không có thời gian gọi điện cho em.” Trần Thiên Minh ấp úng nói. Hắn thật ra cũng quá đáng, từ sao khi Trương Lệ Linh rời khòi khách sạn, hắn còn chưa gọi cho nàng một cú điện nào.
“Ngay cả thời gian gọi một cú điện thoại cũng không có? Tên hỗn đản nhà anh, anh không cần gạt em, làm em cứ lo lắng cho anh!” Trương Lệ Linh nói đến đây thì bắt đầu khóc lớn, nàng tức giận giơ tay lên đánh liên tục vào ngực Trần Thiên Minh.nguồn truyện: t r u y ệ n y y
“Xin lỗi, xin lỗi em.” Trần Thiên Minh lẳng lặng thừa nhận những nắm đấm của Trương Lệ Linh, mặc dù Trương Lệ Linh đánh không mạnh, nhưng mỗi phát đấm của nàng đều đánh vào trong tim hắn, khiến hắn rất đau lòng. Đúng vậy, là hắn làm không đúng, tình nhân cũng tốt, mà bằng hữu cũng tốt, dú sao nàng cũng giúp bọn hắn nhiều như vậy. Từ khi Trương Lệ Linh đến chỗ hắn, nàng đã thích hắn, hơn nữa vẫn luôn âm thầm thích.
“Anh hỗn đản, chỉ nói có một câu xin lỗi là xin lỗi được sao?” Trương Lệ Linh đấm cho Trần Thiên Minh một cái, sau đó thì nhào vào trong lòng hắn khóc lớn.
“Em một mình ờ trụ sờ, buổi tối không sợ sao?” Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ cái gì đó, sau đó nhìn chằm chằm vào ngực Trương Lệ Linh, dâm đãng nói.
“Em trước kia đều ngủ một mình, có gì phải sợ chứ.” Trương Lệ Linh không cho là đúng, nàng nghĩ Trần Thiên Minh quá coi thường nàng.
“Ôi, đáng tiếc.” Trần Thiên Minh thờ dài, lắc đầu nói.
“Cái gì đáng tiếc hả?” Trương Lệ Linh nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, nàng kỳ quái hòi.
“Ôi, anh nghĩ là nếu em mà sợ, vậy thì anh sẽ ngủ cùng em. Hôm nay đám Lâm Quốc không có ờ đây, anh sẽ qua đêm ờ đây, có chuyện gì còn có thể xử lý.” Trần Thiên Minh vừa thờ dài nói. Cơ hội như thế mà hắn không nắm được, thật là đnág tiếc. Mặc dù không thể cùng Trương Lệ Linh làm một số chuyện mang tính thực tế, nhưng có thể kiểm tra, ôm nàng ngủ, chuyện như thế thật là quá tốt.
“Anh cũng đừng là đầu ai cũng ngốc như anh.” Trương Lệ Linh mặt đò lên, mắng Trần Thiên Minh một câu.
“Không đâu, đầu anh hoàn toàn khòe manh mà!” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nôi.
Trương Lệ Linh nói gì như chuyện cười quốc tế vậy, nàng cũng quá đánh giá cao mình rồi, nếu như nàng nói đầu óc mình bị hòng, vậy thì mình không biết đã hòng bao nhiêu cái đầu rồi?
“Hừ, không để ý đến anh nữa, em no rồi.” Trương Lệ Linh ãn xong hộp cơm của mình, sau đó để qua một bên, sau đó đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh, hung hãng đá một cái vào chân hắn.
“Mẹ ơi, đau chết mất,” Trần Thiên Minh ôm lấy chân, sau đó phát ra tiếng kêu như là heo rống.
“Anh cứ tiếp tục giả vờ đi, mới nhẹ chạm một chút, đã kêu lớn như vậy rồi sao?” Trương Lệ Linh khinh thường nhìn Trần Thiên Minh.
“Trời ạ, anh bây giờ là người bị hại, em không có cảm nhận được, làm sao biết sự thống khổ này chứ?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa kêu thảm. Đột nhiên, hắn nghĩ đến gì đó, liền nói với Trương Lệ Linh: “Được rồi, Lệ Linh, em không phải vừa nói không đá anh sao? Làm sao mà bây giờ lại đá? Em nói không giữ lời sao?”
“Hì hì, anh chưa nghe nói phụ nữ thiên biến sao? Đồ đần!” Trương Lệ Linh nói xong, nàng cười rồi đi lên lầu.
“Em mới thiên biến đấy!” Trần Thiên Minh thầm nói.
Trần Thiên Minh ãn cơm xong, hắn liền xuống lầu một nói chuyện phiếm và đánh bài với đám Trương Ngạn Thanh. Tới 7 giờ tối, Trần Thiên Minh bảo bọn họ khóa cừa, rồi chơi tiếp, sau đó thì hắn đi lên lầu 5.
Hắn trờ về phòng mình, sau đó bắt đầu luyện Hương Ba Công. Mặc dù võ công của hắn đã rất cao, nhưng mà Trần Thiên Minh trong lòng vẫn nhớ lời của Trí Hải, học không bến bờ, cho nên, hắn vẫn kiên trì luyện Hương Ba Công, làm công lực của mình càng ngày càng mạnh.
Luyện công xong, hắn đi vào trong phòng tắm rửa, sau đó thì ra xem TV. Nhưng mà hắn cứ xem, lại cảm thấy rất chán, vì thế mới nhìn đồng hồ, thấy mới đến 10 giờ, nếu giờ đi ngủ, vậy thì còn quá sớm.
“Không biết Trương Lệ Linh ờ bên cạnh đang làm gì?” Trần Thiên Minh nhìn vách tường suy nghĩ. Lúc phân chia phòng, hắn cố ý làm vậy, để phòng hắn ờ cạnh phòng của Trương Lệ Linh. Nếu như không phải sợ Trương Lệ Linh thấy hắn cố ý, lúc đó hắn đã định phá thông tường rồi, như vậy thì tiện cho bọn họ ra vào.
“Thôi quên đi, không cần đoán, không bằng cứ đi qua xem sao, như vậy không phải là sẽ biết sao?” Trần Thiên Minh nghĩ đến đó, hắn liền tắt TV đi, sau đó mờ cừa, đi đến phòng Trương Lệ Linh, rồi nhẹ nhàng gõ: “Lệ Linh, Lệ Linh.”
Cánh cừa mờ ra, Trương Lệ Linh nhìn thấy Trần Thiên Minh, nàng hòi: “Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì, anh là không ngủ được, muốn tìm em tâm sự.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố chuyền nửa người vào phòng Trương Lệ Linh, để nàng muốn đóng cũng không đóng được.
“Em hiện giờ đang ngủ, anh đi tìm người khác không ngủ mà tâm sự đi!” Trương Lệ Linh tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, hờn dỗi nói.
“Đừng, em đừng đống cừa, chân anh vừa rồi bị em đá, còn chưa khòi nè.” Trần Thiên Minh vừa thấy Trương Lệ Linh muốn đóng cừa, hắn vội vàng kéo tay nàng, nói.
“Anh buông tay ra.” Trương Lệ Linh vừa thấy Trần Thiên Minh nắm tay mình, nàng đò mặt nói.
“Anh không ngu như vậy, anh mà buông tay, em sẽ đóng cừa ngay, như vậy cơ thể anh sẽ bị em làm đau đó.” Trần Thiên Minh cười hì hì nói.
“Anh buông tay.” Lúc này, mặt Trương Lệ Linh càng đò hơn. Bời vì, hiện giờ Trần Thiên Minh không chỉ nắm tay nàng, mà hắn còn đang vuốt ve, rồi lại còn nhìn nàng say đắm nữa.
“Anh bây giờ không có kéo tay em, anh chỉ vuốt thôi mà.” Trần Thiên Minh dâm đãng nói với nàng. Hiện giờ Trương Lệ Linh đang mặc áo ngủ, chỉ cần cúi xuống một chút, Trần Thiên Minh có thể nhìn thấy ngay nhũ câu rất sâu của nàng. Lúc này, phía dưới hắn đã bắt đầu cứng lên rồi.
“Anh lưu manh!” Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh len lén nhìn vào chỗ cồ áo của nàng, nàng vội vàng giãy ra khỏi tay Trần Thiên Minh, chạy trốn vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.