Chương 396: Có Dũng Khí Dám Đùa Giỡn Nữ Nhân Của Tao
Dạ Độc Túy
22/03/2013
“Lên, chúng mày cùng lên cho tao.”
A Cẩu hạ lệnh cho đám thuộc hạ ở bên người. A Cẩu vẫn còn tưởng thằng đàn em vừa rồi không cẩn thận mà bị ngã.
Mấy thằng côn đồ lao về phía Tiểu Châu, nhưng không ngờ còn chưa đến gần được Tiểu Châu, Chung Oánh đã lao tới ngăn cản.
Thân thể linh hoạt của cô bé lóang lên, mấy tên côn đồ liền ngã dúi dụ. Sau đó Chung Oánh cũng học dáng vẻ của Tiểu Châu, nhảy tới nhảy lui trên lưng mấy thằng côn đồ, cứ như là coi chúng như đệm vậy.
“Cô Tiểu Châu, chơi thật là vui.” Chung Oánh cứ nhảy qua nhảy lại, nói với Tiểu Châu.
“Mẹ kiếp, tao đánh mày.”
A Cẩu thấy mầy thằng thủ hạ của mình không cẩn thận như vậy, vì thế, hắn liền vung tay về phía Chung Oánh.
Chung Oánh thấy A Cẩu đánh về phía mình, cô bé cười cười, hai chân đạp mạnh lại bay qua đầu A Cẩu, nhảy đến sau lưng A Cẩu, Chung Oánh liền co chân đạp thẳng vào mông hắn.
A Cẩu không phòng bị kịp, bị đá thành từ thế ‘chó dữ ăn shit’, cắm đầu xuống đất.
“Ha ha, chiêu này của người có phải là ác cẩu ăn ‘shit’ không?”
Chung Oánh vỗ bàn tay nhỏ, cao hứng cười phía sau A Cẩu.
“Lão đại, anh không sao chứ?”
Một thằng côn đồ vội đỡ A Cẩu lên, quan tâm nói.
“Mẹ kiếp mày, mày biết rồi còn hỏi hả, mày giờ thử vấp té như thế tao xem mày có chuyện gì không?”
A Cẩu một mặt lau máu miệng, một mặt mắng đàn em.
“Đúng, đúng.” Tên thủ hạ kia vội gật đầu.
“Đúng mẹ mày, chúng mày cùng lên hết cho tao, đánh chết con ôn kia.”
A Cẩu sờ hàm răng của nó, còn may không gãy cái nào.
Thằng côn đồ kia vội kéo anh em xông lên, vây quanh Chung Oánh, thậm
chí chúng còn móc đao trong người ra. Hiện giờ, bọn chúng đã biết Chung
Oánh rất tà môn, nếu không cũng không thể đánh ngã hết bọn chúng.
Vừa rồi Hà Đào thấy Chung Oánh đánh mấy tên côn đồ, Hà Đào tưởng là không có chuyện gì, nhưng hiện giờ tình cảnh đến mức thế này, nàng bắt đầu cảm thấy lo cho Chung Oánh.
“Đến đi, cùng tiến lên đi!” Chung Oánh hưng phấn la lên.
Cô bé căn bản là không để mấy tên này vào mắt, cô bé muốn bọn chúng cùng tiến lên, để cô được chơi đùa thỏa thích.
Đám côn đồ lao về phía Chung Oánh, quyền một đống đao một tá, trận thế
trông cũng có chút dọa người.
Nhưng mà Chung Oánh cũng không hoang mang, cô bé bắt lấy tay một tên đang chém tới, sau đó xoay tay một vòng, đao của tên côn đồ đã đổi chủ, sau đó thì cô bé lại đã một cước thằng côn đồ kia bắn ra ngoài.
Mà tên côn đồ huy quyền đánh tới chỗ Chung Oánh, mặt thấy sắp đánh trúng mục tiêu, nhưng Chung Oánh lại đột nhiên lấy đao ngăn cản, vì thế tên này đã đánh lên thanh đao. Hắn chỉ có thể ôm cánh tay chảy máu, gào lên thảm thiết:
“Ai ôi, đau chết mất thôi.”
Bốn tên côn đồ, hai tên vị Chung Oánh đã bay, một tên bị đá vào đầu, một người bị đá trúng ngực, đều đang té trên mặt đất kêu cha gọi mẹ. Hai tên khác thì bị Chung Oánh dùng quyền đánh, cả hai đều bị đánh vào bụng.
“Này, đến ngươi đó, đừng có mà chạy!”
Chung Oánh sau khi đánh đến tên cuối cùng ngã xuống, cô bé nhìn A Cẩu muốn trốn, vì thế vội kêu lên.
“Ngươi sao lại thế hả? Còn chưa cùng ta chơi đùa, muốn đi ư, vậy thì rất có lỗi với đám thủ hạ của ngươi đó.” Chung Oánh oán giận mắng A Cẩu.
“Tiểu Oánh, chuyện gì vậy?”
Trần Thiên Minh sau khi đi đỗ xe quay lại, phát hiện sự tình ở đây, vì thế hắn hỏi Chung Oánh.
Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh xuất hiện, hắn vội vàng kể đơn giản chuyện lại cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vừa nghe nói có người muốn đùa giỡn Hà Đào, hắn lập tức
muốn phát hỏa. Trần Thiên Minh quay đầu nhìn lại, thấy ngay A Cẩu, hắn
nói:
“A Cẩu, M, mày dám có dũng khí đùa giỡn nữ nhân của tao sao? Mày có phải muốn tìm chết không?”
Trần Thiên Minh xoa nắm tay, hung hăng nói với A Cẩu.
A Cẩu thấy đó là Trần Thiên Minh, lại nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó ở quán bar, trong lòng sợ hãi vô cùng. Hắn vội vàng quỳ xuống dưới chân Trần Thiên Minh, cầu khẩn:
“Đại gia, anh bỏ qua cho em đi! Em không biết đó là nữ nhân của anh, nếu em biết nàng ta là nữ nhân của anh, có cho em cả trăm lá gan em cũng không dám!”
“Tao lần trước đã nói với mày thế nào, nếu như mày dám động đến một sợi
lông của bạn gái tao, tao sẽ cắt tiểu JJ của mày, chẳng lẽ mày quên sao?”
Trần Thiên Minh nhìn lướt qua phía dưới A Cẩu, hung tợn nói.
“Em, em sao dám quên.”
A Cẩu thấy Trần Thiên Minh nhìn xuống dưới của nó, vì thế vội vàng che đi, sợ hãi vô cùng, nói. Đến cả lão đại của mình còn sợ Trần Thiên Minh muốn chết, mình tính là cái quái gì chứ?
“Vậy mày nói tao nên làm gì đây?” Trần Thiên Minh cười gian manh.
A Cẩu vừa nghe Trần Thiên Minh nói vậy, nó vội lắc đầu nói:
“Đại gia, em còn chưa có đụng đến phụ nữ của anh, thật đó, anh không tin có thể hỏi bạn của anh xem.”
A Cẩu nhìn Tiểu Châu, Hà Đào cùng Chung Oánh, hắn không biết ai là phụ nữ của Trần Thiên Minh? Con mụ như đàn ông kia thì đến mình cũng cóc thèm, khảng định là không phải.
Hắn lại nhìn Hà Đào cùng Chung Oánh, hình như hai người này lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là một người lớn, còn một thì nhỏ, không biết là Trần Thiên Minh này thích ‘ăn’ thành thục hay là thích ‘ăn’ loly đây.
“Thật vậy không? Hà Đào.” Trần Thiên Minh quay qua hỏi Hà Đào,
Nếu Hà Đào nói không phải, vậy lập tức hắn cắt ngay của thằng A Cẩu.
“Uh, coi như tha cho bọn chúng đi.” Hà Đào gật đầu, nói.
Nàng cũng không muốn Trần Thiên Minh làm lớn chuyện lên, dù sao thì tên A Cẩu kia cũng chỉ trêu chọc nàng bằng lời nói, chứ không có động tác nào.
“Vậy tao tạm tha cho mày vậy.” Trần Thiên Minh nói.
A Cẩu nghe thấy thế, nó cao hứng cười nịnh nọt: “Tạ ơn đại gia, tạ ơn đại gia.”
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói: “A Cẩu, mày không phải vừa muốn
mời cơm chúng ta sao? Đem ví đưa đây xem, lát nữa ăn xong ta còn trả tiền cho chủ hàng mày đến đó lấy lại ví là được.”
A Cẩu nghe Trần Thiên Minh nói thế, nó có chút chần chờ, chẳng qua, vẫn chậm rãi lấy ví ra, đưa cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhận lấy ví tiền, trừng mắt nhìn A Cẩu nói:
“Chúng mày còn không đi, có phải muốn tao mời cơm không?”
Trần Thiên Minh còn chưa nói hết câu, đám A Cẩu đã mất bóng rồi.
“Thiên Minh ca ca, anh đi ra nhanh như thế làm gì hả? Em còn chưa chơi đủ mà!”
Chung Oánh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, hình như là oán giận hắn đuổi hết mấy ‘đồ chơi’ kia đi, hại cô bé không có đồ chơi nữa.
“Em nhìn lại mình đi, cứ suốt ngày gây chuyện, em còn như vậy anh nói cho ba em đó.” Trần Thiên Minh vội cảnh cáo.
“Là anh không chịu nói lý hả? Nếu như không có em Hà Đào tỷ tỷ đã bị chúng khi dễ rồi, cô Tiểu Châu và thầy Ngô Thanh thật là bi thảm nha.” Chung Oánh không phục nói.
Cô bé ra tay chậm cũng là có nguyên nhân, vì nếu có ai nói cô bé đánh nhau, cô bé có thể lấy lý do là tình hình nguy cấp, không thể không ra tay.
“Quên đi, dù sao chúng ta cũng lời một lần, đi, chúng ta đi ăn ngon
nào.”
Trần Thiên Minh cao hứng nhét ví của A Cẩu vào túi mình, sau đó cùng mọi người đi lên thang máy.
“Đúng, ăn ngon một trận, coi như xả cục tức vừa rồi.”
Ngô Thanh ôm trái tim còn đang nhảy như hươu của mình, cao hứng phụ họa.
“Hà Đào, để em sợ hại rồi, đều là do anh, anh sau này anh sẽ bảo vệ em
không rời nửa bước.”
Trần Thiên Minh đi tới bên Hà Đào, ôn nhu nói.
“Tôi nếu như trông cậy vào anh, tôi đã sớm bị khi phụ rồi. Còn may là có Tiểu Oánh đã cứu tôi. Tiểu Oánh, chúng ta đi.”
Hà Đào trừng mắt rồi nói với Trần Thiên Minh, sau đó thì kéo Tiểu Oánh vào phòng 318.
Sau khi mọi người ngồi vào bàn, Trần Thiên Minh liền gọi phục vụ lại, rồi nói với mọi người:
“Mọi người ăn gì cứ gọi nha, không cần làm khách, không ăn thì phí.” Trần Thiên Minh cao hứng nói.
“Được, tôi muốn ăn tôm hùm.” Ngô Thanh lớn tiếng kêu lên :
“Được rồi, Thiên Minh, hình như tên A Cẩu kia rất sợ cậu hả?”
Ngô Thanh đột nhiên nghĩ đến chuyện này, vì thế hỏi.
“Ha ha, trước kia A Cẩu khi dễ người ta, bị tôi mắng cho một trận. Đối với người như thế cần phải hung ác hơn hắn, không hung ác thì sẽ bị hắn khi dễ.” Trần Thiên Minh nói.
Ngô Thanh nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hắn vỗ mạnh đùi, nói:
“Đúng vậy, tôi vừa rồi chính là vì không đủ hung ác, còn nữa lúc chúng lao đến thì tôi sợ, đáng ra tôi phải như Tiểu Oánh vậy, đầu tiên là làm chúng trượt chân, sau đó lại như Tiểu Châu, đè chúng một trận, giẫm chết chúng.”
Ngô Thanh còn không phát hiện Chung Oánh có võ công, hắn còn tưởng là Chung Oánh cơ trí, khiến đám kia trượt chân.
Tất cả mọi người đều gọi thức ăn mình thích, Trần Thiên Minh tính một chút, đóan chừng bữa ăn khoảng 2000. Chẳng qua cũng không sợ, có tiền A Cẩu ‘hiếu kính’ rồi.
Không bao lâu, thức ăn được đưa lên. Trần Thiên Minh liền mời mọi người ăn. Bởi vì dưới sự an bài của Trần Thiên Minh, Hà Đào ngồi bên phải hắn, Chung Oánh thì ngồi bên trái, Tiểu Châu bên cạnh Hà Đào, còn cạnh Chung Oánh là Ngô Thanh.
“Hà Đào, em ăn nhiều một chút, vừa rồi em sợ hãi quá rồi.”
Trần Thiên Minh vừ nói vừa gắp cho Hà Đào cái đùi gà.
Ngô Thanh thấy thế, hắn cũng không kém mà gắp một cái đùi, hai cái cánh
vào bát mình, sau đó lại gắp một miếng cho Tiểu Châu, nói với cô ta:
“Tiểu Châu, vừa rồi em cũng sợ hãi rồi, nhanh ăn đi, ăn lạnh không ngon!”
Tiểu Châu thấy Ngô Thanh trước mặt nhiều người mà gắp thịt cho nàng ta trong lòng ngọt ngào lắm, vì thế cô ta cảm động nói với Ngô Thanh:
“Tiểu Thanh Thanh, cũng là anh tốt với em nhất, em yêu anh chết mất.”
Nói xong, cô ta còn hôn gió Trần Thiên Minh một cái.
“Phi”, Trần Thiên Minh vừa mới húp ngụm canh, nghe thấy Tiểu Châu nói như lời buồn nôn như thế hắn phun hết cả ra.
“Này, hai người có thể đừng nói nhưng lời ghê rợn đó trước mặt trẻ con không, nếu muốn nói thì tìm lúc có riêng hai người mà nói, nới này có trẻ nhỏ này!” Hà Đào nhìn Chung Oánh, sau đó kháng nghị.
Chung Oánh lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Không sao đâu, dù sao em cũng thấy trên Tv nhiều rồi, không sợ cảnh này. Được rồi, thầy Ngô, thầy có phải là muốn ra vẻ hay không, cô giáo Tiểu Châu đã ở đây, sao thầy lại gắp đùi gà cho chính mình ăn?”
Chung Oánh thấy Ngô Thanh liều mạng gắp cái đùi gà, cô bé tức giận nói.
Hà Đào bên cạnh cũng thấy không vừa mắt, nàng nói với Ngô Thanh:
“Ngô Thanh anh làm gì thế hả, nhiều ít anh cũng phải nói cái gì chứ? Anh
không phải cũng hoa tâm như Trần Thiên Minh chứ, có lỗi với Tiểu Châu hả?”
“Này, này, có gì liên quan đến anh hả?”
Trần Thiên Minh vẻ mặt đầy đau khổ, thêm cả oan uổng nữa.
Hình như là Hà Đào dẫn lửa lên đốt mình thì phải, rõ ràng là Ngô Thanh ăn không để ý đến Tiểu Châu, thế nào mà thêm mình vào chứ?
Hơn nữa, nếu như Hà Đào cũng biểu lộ như Tiểu Châu, vậy mình sẽ lập tức ôm Hà Đào, rồi ôm hôn nồng nhiệt một trận, quản gì mà có trẻ nhỏ ở đây chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.