Lưu Manh Lão Sư

Chương 302: Cô gái đáng thương

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Trần Thiên Minh vốn định ngắm nữ phục vụ một chút, ai biết được khi hắn vừa thấy, lại ngây người, bởi vì, người tiếp viên trước mặt đã từng cùng mình có quan hệ, chính là cô gái đáng thương bị Thái Đông Phong đùa bỡn: Lương Thi Mạn.

“Là em?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên kêu lên, ngày đó khi Lương Thi Mạn lén bỏ đi, chính mình không nghĩ gặp lại nàng, thế nhưng không thể tưởng lại gặp nàng trong này.

“Là anh!” Lương Thi Mạn cũng nhận ra Trần Thiên Minh,

Nàng ngây người, vốn tưởng rời huyện J tới thành phố M sẽ không gặp người quen, nhưng hiện tại, nàng lại gặp Trần Thiên Minh, người chỉ gặp gỡ cùng mình có một lần nhưngl ại có quan hệ vô cùng sâu đậm.

“Sao em lại ở đây?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên hỏi Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn trước mắt vẫn xinh đẹp như trước kia, mặt trái xoan, má hồng hào như hoa đào, xinh đẹp tuyệt trần, cái mũi cũng nàng xinh đẹp lên không ít. Mà hai cặp nhũ phong cũng không vì bao lần nhào nặn mà biến hình, ngược lại lại càng săn chắc, làm Trần Thiên Minh không khỏi nhớ tới lần họ thân mật tiếp xúc.

“Sau khi em rời huyện J đến thành phố M, vì chứng minh thư và bằng đại học đều bị Diệp Đại Vĩ cầm, em lại không muốn gặp hắn, không dám tìm hắn. Hiện giờ em đã làm lại chứng minh thư, nhưng bằng tốt nghiệp chưa làm xong. Không có bằng nên không thể tìm việc được. Hôm qua em mới tới làm ở quán bar này.” Lương Thi Mạn cười khổ nói.

Trần Thiên Minh nghe xong, trong lòng nhói đau, hắn nói với Lương Thi Mạn:

“Như vầy nha, anh giúp em tìm việc khác, mặt khác anh cho em ít tiền, để anh lo cho em”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa rút ví, móc ra một xấp tiền.

“Thầy Trần, cảm ơn ý tốt của anh, em có chân có tay, không cần anh thương hại, công việc, em tự kiếm được. Em đã nói, muốn quên hết những chuyện đã qua, cho nên anh đừng nhắc lại chuyện đã qua trước mặt em.”

Lương Thi Mạn lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Trần Thiên Minh.

“Anh cũng không phải ban ơn, anh là bạn em, anh muốn giúp em thôi.”

Trần Thiên Minh nhìn thấy nữ nhân đáng thương này, yêu thương nói. Một sinh viên không có bằng, khẳng định là không tìm được việc, nên chỉ có

thể làm phục vụ ở đây. Nếu không phải Lương Thi Mạn cứu mình, mình cũng có thể đã thành người thực vật vì ăn Nhuyễn cốt đoạt hồn tán.

Không được, phải tận lực giúp nàng. Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm tính toán.

“Em nói không cần người khác giúp, nếu anh muốn uống rượu thì mời vào, nếu không thì tôi còn phải tiếp người khác. Em rất vất vả mới tìm được việc, nên không muốn mất nó.”

Lương Thi Mạn nói rõ với Trần Thiên Minh.

“Anh đến uống rượu, đúng rồi, Chị Đình có nhà không?” Trần Thiên Minh hỏi Lương Thi Mạn.

“Chị Thẩm không có nhà, anh biết bà chủ của em à?” Lương Thi Mạn ngạc nhiên hỏi Trần Thiên Minh.

“Đúng vậy, bọn anh là bạn.”

Trần Thiên Minh vốn muốn nói vài Phạm Văn Đình vài câu, nhờ chị ấy chiếu cố tốt cho Lương Thi Mạn, chỉ là bây giờ chị ấy không có mặt, để nói sau vậy. “Anh ngồi ở bên kia được không?”

Trần Thiên Minh chỉ vào vị trí lần trước mình ngồi.

“Được, mời anh theo em.”

Lương Thi Mạn gật đầu với Trần Thiên Minh, sau đó dẫn Trần Thiên Minh đến chổ kia.

“Anh uống gì thầy Trần?” Lương Thi Mạn cầm thực đơn hỏi.

“Anh tên Trần Thiên Minh, gọi Thiên Minh được rồi.” Trần Thiên Minh cười nói.



“Gọi thầy Trần thì tốt hơn.” Lương Thi Mạn lắc đầu nói.

Trần Thiên Minh nghĩ một chút rồi gọi hồng tửu và ít đồ nhắm. Dù sao cũng biết Lương Thi Mạn làm ở đây, sau này từ từ giúp nàng.

“Anh chờ chút.” Lương Thi Mạn ghi lại những thứ Trần Thiên Minh gọi, sau đó khom người chào hắn rồi bước đi.

Ôi, không thể ngờ cô gái đáng thương này lại có khí cốt như vậy, lại không nhận sự giúp đỡ của mình. Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ, đáng tiếc là gặp phải kẻ xấu, gặp phải hai tên khốn nạn Diệp Đại Vĩ và Thái Đông Phong, Trần Thiên Minh ngày càng hận, hiện tại hắn đã ghi rõ mặt hai thằng Diệp Đại Vĩ và Thái Đông Phong trong đầu

“Thầy Trần, thức ăn và rượu của anh đây, anh cứ từ từ dùng.” Lương Thi Mạn nói với Trần Thiên Minh.

Nhìn nàng giống như chuyên nghiệp, có thể thấy nàng có một chút công phu ở mặt này. Kì thật trước đây ở câu lạc bộ của Diệp Đại Vĩ cũng đã làm qua, nên nàng cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

“Nếu em rãnh thì ngồi đây tán gẫn với anh nha?” Trần Thiên Minh nói với Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn nghe Trần Thiên Minh nói vậy, lắc đầu nói:

“Ngại quá, em phải làm việc, anh cứ ăn từ từ.” nói xong nàng đi tiếp khách hàng khác.

Trần Thiên Minh thấy Lương Thi Mạn làm việc thì mình cũng không nói được gì, cầm ly hồng tửu, lắc ly từ từ uống. Vừa rồi trước khi đến, tâm tình đang thoải mái vì Tiểu Trữ đã thay đổi thái độ với mình, vốn định uống một ly, chúc mừng một tí, nhưng bây giờ lại gặp Lương Thi Mạn, tâm tình lại chùn xuống.

Ôi, mình từng có quan hệ cùng nàng, làm sao đối đãi với nàng đây? Trần Thiên Minh tự hỏi mình, hắn cũng không biết làm sao với Lương Thi Mạn cho phải, dù sao, bây giờ hắn cũng phải giúp Lương Thi Mạn. Cô gái đáng thương này, không thể để nàng tiếp tục chịu khổ.

“Thiên Minh, cưng tới rồi sao?”

Một mùi hương bay vào mũi Trần Thiên Minh, ngửi mùi này Trần Thiên Minh biết ngay đó chính là Phạm Văn Đình.

“Chị Đình, chị hay thật, vốn tính tìm chị uống rượu, lại không gặp, đang đau lòng gần chết chị lại xuất hiện.”

Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình đến vui vẻ nói. Dù sao thì hai người uống rượu vẫn hơn một người uống.

“Em mà còn nhớ Chị Đình này sao, thôi đi, người khác không biết chứ chị mà không biết em sao?”

Phạm Văn Đình chỉ vào trán Trần Thiên Minh cười duyên.

“Thật mà, chị không tin, em cho chị xem tim của em, đều nhớ chị muốn chết.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt ngực mình.

“Được rồi, em lấy ra cho chị xem đi.” Phạm Văn Đình nhìn Trần Thiên Minh, vẻ mặt không tin.

“Em, em lại quên không đem dao tới rồi chứ?”

Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói, sao Phạm Văn Đình lại vậy chứ? Mình chỉ đùa thôi, sao nàng cứ cho là thật vậy.

“Không sao, tại quầy chị có dao, có cần không chị lấy cho?”

Phạm Văn Đình nghiêm túc nói. Nàng nhìn bộ dạng của Trần Thiên Minh lại buồn cười, tên gia hỏa phong lưu này, phải dạy hắn một bài học để hắn biết, không phải nơi nào cũng có thể lừa gạt con gái được.

“Chị Đình, không phải muốn làm thật chứ, người ta thực rất nhớ chị mà, nếu không sẽ không đến thăm chị.” Trần Thiên Minh lại ngượng ngùng nói.

“Chị nghe một nhân viên nói có người tìm, chị tới là biết, thì ra là em, hôm nay có phải em không không có người đẹp nào đi chơi cùng nên tìm lão bà này chứ?”

Phạm Văn Đình liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, cố ý làm bộ tức giận.

“Làm sao có, chị biết hôm nay em đã hủy bao cuộc hẹn với người đẹp để tìm chị không, như thế là biết em nhớ chị cỡ nào rồi!”

Trần Thiên Minh lại tiếp tục nói dối, dù sao nói dối thì không ở tù mà, da mặt mình cũng dày rồi, nói mạnh miệng tuyệt đối không đỏ mặt.



“Được rồi, em há mồm ra, chim trên cây đều rơi xuống hết.”Phạm Văn Đình cười nói:

“Hôm nay chị có việc, không thể uống say như hôm trước, chỉ có thể uống ít thôi.”

Trần Thiên Minh vừa nghe nói Phạm Văn Đình không thể uống rượu, có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới chuyện của Lương Thi Mạn, hắn cố ý hỏi Phạm Văn Đình:

”Chị Đình, nhân viên tại quán bar nhìu quá, thời gian này lại tuyển thêm hay sao?”

“Thiên Minh, em không phải thích nữ tiếp viên nào trong quán chứ? Chị cảnh cáo em, không được nghĩ bậy làm ảnh hưởng đến việc mua bán của chị, chị sẽ không tha cho em.”

Phạm Văn Đình trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, cảnh cáo hắn.

“Chị Đình, em là người vậy sao?” Trần Thiên Minh cười nói.

“Chị nhìn thì đúng là như vậy.” Phạm Văn Đình nói.

“Em nhìn thấy một phục vụ của quán bar, trước kia là bạn của em, lần trước đến không gặp nàng.” Trần Thiên Minh nói rõ.

Phạm Văn Đình nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, hỏi:“Bạn của em là ai?”

“Là Lương Thi Mạn, nàng nói mới tới hôm qua.” Trần Thiên Minh nói rõ.

“Úi, em nói chính là Tiểu Mạn, đúng rồi, nàng mới tới hôm qua, là bạn em sao?”

Phạm Văn Đình nghĩ một chút rồi nói. Vừa rồi chính là Lương Thi Mạn nói hắn tìm nàng.

“Đúng vậy, về sau chị chiếu cố nàng dùm em, có gì có thể tìm em.”

Trần Thiên Minh nghe Phạm Văn Đình nói, nếu Phạm Văn Đình chiếu cố tốt Lương Thi Mạn thì hiệu quả sẽ rất cao.

“Tất nhiên rồi, chị đối với nhân viên quán rất tốt, chị sẽ chăm sóc Tiểu Mạn, không để mấy tên sắc lang khi dễ nàng.”

Phạm Văn Đình vừa nói vừa nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình vừa nói vừa nhìn mình, giống như chính mình là sắc lang, thì tức giận nói:

“Chị Đình, em không phải sắc lang, chị nhìn em làm gì?”

“Trong lòng em không phải đã rõ rồi sao?” Phạm Văn Đình nói bóng gió.

Nghe Phạm Văn Đình nói vậy, Trần Thiên Minh trong đầu lại suy nghĩ, chẳng lẽ là chuyện trước kia mình nhìn lén trong WC? Nghĩ vậy Trần Thiên Minh lại đỏ mặt, Phạm Văn Đình lại như vậy, chuyện đã mấy trăm năm trước mà còn nhớ kỹ thế? Thật là!

Phạm Văn Đình thấy bộ dạng của Trần Thiên Minh lại cười nói:

“Thiên Minh, em yên tâm, đãi ngộ ở quán chị cũng rất tốt, tiền lương cũng cao hơn quán khác. Việc làm ăn trong thời gian này cũng tốt, mấy ngày nay

chị còn tìm người phục vụ, thu ngân, bảo vệ và tuyển thêm khác chức vị khác nữa.”

Trần Thiên Minh nghe Phạm Văn Đình nói có vị trí thu ngân, liền sực nhớ, Tiểu Trữ không phải muốn tìm công việc sao? Hơn nữa nàng đã học qua kế toán, không thành vấn đề.

“Chị Đình, em có một người bạn, hiện đang thực tập tốt nghiệp, nàng học kế toán, không biết có thích hợp vị trí thu ngân không?”

“Thực tập mấy tháng?” Phạm Văn Đình hỏi Trần Thiên Minh.

“Nghe nói là nửa năm.” Trần Thiên Minh trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook