Lưu Manh Lão Sư

Chương 551: Đánh lén!

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Lạp Đạt nhìn Phương Minh Ngọc, nói: “Tiểu Ngọc, con phải hết sức cẩn thận, bây giờ bất kể con định hành động như nào cũng nên nói với ta một tiếng. Giờ chúng ta đang rất cần người, con nhất định không được để xảy ra chuyện gì.”

Phương Minh Ngọc cười một cách tự tin, nói: “Sư phụ, không sao đâu, Trần Thiên Minh sẽ không nhận ra con, nếu như không nắm chắc mười phần thắng con sẽ không xuống tay với Trần Thiên Minh đâu.”

“Vậy là tốt rồi. Tiểu Ngọc, sư phụ nghĩ đêm nay sẽ phái người đi ám sát Ngật Tang Đại Kiệt.” Lạp Đạt quay sang Phương Minh Ngọc nói.

“Vâng, vậy tối nay con sẽ đi tìm Trần Thiên Minh nói chuyện phiếm để ngăn chặn hắn.” Phương Minh Ngọc gật đầu nói.

Lạp Đạt nói: “Đêm nay, Hổ vương, Sư vương, Báo vương, Lang vương, cùng Lôi ma và Điện ma sáu người đi, theo như nội gián của chúng ta trong Hoàng Giáo nói, đêm nay chỉ có ba thuộc hạ của Trần Thiên Minh bảo vệ Ngật Tang Đại Kiệt, Hồ Minh và Ba Tang canh giữ bên ngoài, chỉ cần bọn họ lén lút mà lẻn vào thì có khả năng thành công.”

“Bên bọn họ có bốn người, chúng ta có sáu người, cơ hội thành công là rất lớn, vấn đề là chúng ta có thể vào trong được hay không.” Phương Minh Ngọc lo lắng nói.

“Không cần phải lo về vấn đề này, bên trong đã có người của chúng ta sắp xếp, chỉ cần bọn Hổ vương đi theo đúng lộ tuyến mà nội gián của ta chỉ dẫn thì sẽ không ai phát hiện ra.” Lạp Đạt vừa cười vừa nói.

“Tốt, vậy con sẽ cố gắng ở bên ngoài bám riết lấy Trần Thiên Minh, kéo dài thời gian hắn tiến vào Hoàng Lạt ma giáo.” Phương Minh Ngọc cao hứng mà nói.

“Tiểu Ngọc, nhớ là chỉ kéo dài thời gian, không được động thủ với Trần Thiên Minh.” Lạp Đạt nói.

Trời tối, Trần Thiên Minh liền thay trang phục của Hoàng Lạt ma giáo, lén lút mà tiến vào Hoàng Lạt ma giáo. Hắn tiến vào chùa, Hồ Minh cũng đã phái người đến đưa hắn vào.

Đến phòng thờ của Ngật Tang Đại Kiệt thì người dẫn Trần Thiên Minh vào Lạt ma rời đi. Trần Thiên Minh đã tự mình đẩy cánh cửa điện thờ ra thì thấy ba người bọn Lâm Quốc đang ngồi ở ba hướng, Ngật Tang Đại Kiệt ngồi chính giữa đang cầm hạt tràng miệng lẩm nhẩm, xem ra đang niệm kinh.

“Lão Đại, người đã đến rồi.” Thấy có người tiến vào Lâm Quốc lập tức đứng dậy, khi nhìn thấy Trần Thiên Minh hắn thở dài một hơi rồi nói. Buổi tối canh phòng khó khăn hơn ban ngày rất nhiều. Nếu như Trần Thiên Minh chưa tới thì Lâm Quốc chắc thở mạnh cũng không dám.

“Thôi mọi người đi nghỉ một lát đi, tôi canh chừng cho.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.

Lâm Quốc nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy liền đứng dậy, xoay người về phía Ngật Tang Đại Kiệt rồi nhắm mắt lại luyện công. Bây giờ Trần Thiên Minh đã tới, bọn họ cũng không cần căng thẳng quá, nếu như kẻ thù có đến thì Trần Thiên Minh sẽ sớm phát hiện ra.

“Trần tiên sinh, khổ cực cho anh rồi.” Ngật Tang Đại Kiệt thấy Trần Thiên Minh tới chậm rãi mở mắt nói với hắn.



“Không có gì, Hoạt Phật, người không cần phải để ý đến chuyện của chúng tôi, người cứ làm việc của người, có địch đến chúng tôi sẽ tự đối phó được.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

Ngật Tang Đại Kiệt nói: “Ta bây giờ cũng không có chuyện gì. Ta không quấy rầy các anh.” Nói xong, hắn lại nhắm mắt lại.

Trần Thiên Minh cũng không nói nữa, hắn ngồi lên trên tấm nệm tự luyện nội công. Từ khi hắn biết lợi dụng âm khí của phụ nữ, hắn thấy võ công của mình tiến bộ rõ rệt. Đáng tiếc trong khoảng thời gian này các cô lại bận rộn nhiều việc nên không thể cùng hắn chơi đùa, nếu không thì võ công của hắn không chừng còn có thể cao hơn nữa. Chỉ khi võ công thật cao thì mới có thể đối phó được với Ma vương.

Phương Minh Ngọc nhìn thời gian, sắp đến lúc bọn Lôi ma xuống tay. Xem ra hắn muốn kiềm chế Trần Thiên Minh nên hắn đến trước cửa phòng Trần Thiên Minh, dùng sức gõ: “Trần tiên sinh, Trần tiên sinh, xin hãy mở cửa!” Phương Minh Ngọc kêu lên. Nếu như Trần Thiên Minh nhận được tin tức muốn đi cứu Ngật Tang Đại Kiệt lúc đó hắn sẽ kéo cánh tay của Trần Thiên Minh hỏi xem đã xảy ra chuyện gì,có muốn hắn hỗ trợ hay không? Như vậy sẽ trì hoãn được thời gian Trần Thiên Minh chạy đến đó.

Khi Trần Thiên Minh nói rõ sự tình không chừng Lôi ma cũng đã xong việc. Cho dù Trần Thiên Minh không nói cho mình, muốn đi ngay… Ít nhất mình cũng có thể kéo hắn được một lúc. Lạp Đạt đã tính toán hết thời gian, cho dù Trần Thiên Minh có chạy ngay đến sân chùa Ngật Tang Đại Kiệt đuổi theo cũng nhất định không thể đuổi kịp.

Lúc đó, sáu đấu với bốn, đặc biệt dùng ba người đối phó với Ngật Tang Đại Kiệt, ba người khác ngăn cản Trần Thiên Minh tiến đến bảo vệ, có lẽ không lâu mà Ngật Tang Đại Kiệt sẽ bị bọn họ giết chết. Đến lúc đó bọn họ cũng không ham chiến mà lập tức bỏ chạy. Cho dù Trần Thiên Minh có chạy tới thì cũng đã nhìn thấy thi thể của Ngật Tang Đại Kiệt rồi. Chiêu này của Lạp Đạt quả là hiểm độc, hơn nữa hắn muốn Phương Minh Ngọc đi dò xét Thiên Minh có ở trong phòng hay không, nếu như không có ở phòng, lập tức hắn sẽ phát ám hiệu để bọn Hổ vương ngừng tấn công. Nếu như bọn Hổ vương không thấy Phương Minh Ngọc phát ra ám hiệu thì bọn họ sẽ hành động theo đúng kế hoạch đã bàn.

“Cạch” cửa mở, Ngô Tổ Kiệt đi ra, hắn nhìn Phương Minh Ngọc hỏi: “Anh là ai? Đến tìm lão bản của chúng ta làm gì?”

“Tôi là Tôn Hoa, ở phía Nam tới, tôi đã cùng lão bản của các anh Trần tiên sinh trò chuyện, bây giờ tôi muốn tìm gặp hắn để nói chuyện.” Phương Minh Ngọc vừa nói vừa len lét nhìn vào trong phòng, hắn muốn biết Trần Thiên Minh có ở bên trong hay không.

Ngô Tổ Kiệt không nể mặt mà nói Phương Minh Ngọc: “Anh thật vô duyên, Tôn tiên sinh, lão bản của chúng ta đang ngủ.”

“Sớm như vậy mà đã ngủ sao?” Phương Minh Ngọc nhíu mày.

“Đúng vậy, lão bản hôm nay đi cả ngày nên mệt mà ngủ thiếp đi.” Không biết là Ngô Tổ Kiệt có cố ý không, hắn vừa nói vừa kéo cánh cửa vào làm cho Phương Minh Ngọc nhìn được vào bên trong, hắn thấy bên trong có hai chiếc giường, chăn mền có chút lộn xộn như có người đang đắp, có lẽ đang có người nằm trên đó.

Bên cạnh đó, một cái giường khác cũng có một người, một mền, mặt quay vào bên trong làm cho Phương Minh Ngọc không thấy rõ mặt.” Anh có thể giúp tôi gọi Trần tiên sinh được không?” Phương Minh Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định muốn biết chắc xem có đúng Trần Thiên Minh đang ngủ bên trong không.

“Không được, lão bản của chúng ta nói hôm nay rất mệt, nếu có người tìm cũng đừng quấy rầy, có chuyện gì để mai hãy nói. Tôn tiên sinh, anh cũng biết chúng tôi là người làm công chỉ có thể nghe lời lão bản nói thôi. Cứ như vậy đi, anh cứ về chờ ngày mai lão bản tỉnh lại tôi sẽ bảo ông ấy đến tìm anh.” Ngô Tổ Kiệt vừa nói vừa đóng cửa lại.

Phương Minh Ngọc thấy Ngô Tổ Kiệt đóng cửa lại có chút không cam lòng nhưng hắn cũng không có cách nào, nếu họ đã nói đến như vậy hắn cũng không thể làm gì hơn… nếu như hắn làm quá lên, tiếp tục gõ cửa e rằng sẽ khiến Trần Thiên Minh sinh nghi.

Vậy người nằm bên trong có phải Trần Thiên Minh không? Phương Minh Ngọc thầm nghĩ. Lúc nãy người kia cũng nói Trần Thiên Minh đang ngủ bên trong, hơn nữa Trần Thiên Minh cũng không hề có vẻ gì là nghi ngờ mình, bên trong quả thật có một người đang ngủ. Có lẽ người kia chính là Trần Thiên Minh. Mình sẽ đứng tại hành lang chờ, nếu như một lúc mà thấy Trần Thiên Minh từ đây mà đi đâu thì sẽ cố ý ngăn chặn hắn. Nghĩ tới đây, Phương Minh Ngọc cũng không quay về phòng mình nữa mà quay lại ngay hành lang để chờ đợi.



Phương Minh Ngọc không dám phát ám hiệu, nếu như người bên trong đúng là Trần Thiên Minh mà mình lại phát ám hiệu làm cho bọn Hổ vương đình chỉ kế hoạch như đã nói, như vậy sẽ đánh mất cơ hội. Cho nên, bây giờ hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen, đánh cuộc rằng Trần Thiên Minh đang ngủ trong phòng.

“Tiểu Kiệt, người vừa rồi là ai đấy?” Chiêm Ỷ đẩy chăn mền quay ra phía Ngô Tổ Kiệt nói.

“Nghe nói là một người từ phía Nam đến, tên Tôn Hoa, đến tìm Lão Đại, tôi đã đuổi hắn đi.”Ngô Tổ Kiệt cười cười nói.

“Lão Đại bảo chúng ta ở đây chính là để cho người khác không đem lòng nghi ngờ, chúng ta cũng đã đóng giả thành công như Lão Đại đang ngủ rồi!” Chiêm Ỷ nói. Ngay sau đó, gian phòng của Trần Thiên Minh tối om.

Đang vận công đột nhiên Trần Thiên Minh mở mắt, hắn nhìn thấy có mấy người bay tới, mặc dù tiếng gió rất nhẹ nhưng hắn vẫn có thể phát hiện ra. “A Quốc, các anh cẩn thận, có người tới.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên. Hắn có thể khẳng định đó là kẻ địch.

Bởi vì nếu như người của Hoàng Giáo tới sẽ không thi triển khinh công bay tới. Sử dụng khinh công bay tới kiểu này là có chuyện gì rất cấp bách, hoặc là có dáng vẻ lén lút vụng trộm, khẳng định đây không phải người của Hoàng Giáo. Bọn Lâm quốc nghe được lời của Trần Thiên Minh cũng đều đứng lên, phía sau chữ Ngật Tang Đại Kiệt được mở ra.

“Cạch”, cửa mở, không phải lấy tay đẩy mà có người phát ra nội lực, quyết tâm mở cửa. Đến xem người kia phát ra nội lực. Trần Thiên Minh biết rõ võ công của người này không kém.

Tiếp đó, từ ngoài cửa bay vào sáu người. Bọn họ nhìn thấy Trần Thiên Minh không khỏi ngẩn ngơ. Đặc biệt là Sói vương, hắn hạ giọng mà nói: “Hắn chính là Trần Thiên Minh.” Hổ vương, Sư vương cùng Báo vương không nhận ra Trần Thiên Minh, bọn họ ban đầu còn tưởng đệ tử của Hoàng Lạt ma ở phía trước Ngật Tang Đại Kiệt chống đỡ, bây giờ nghe Lang vương nói như vậy bọn họ có chút sợ hãi.

Mặc dù bọn họ không cùng Trần Thiên Minh giao chiến, nhưng Lang vương cùng bọn Lôi ma đã nói võ công của Trần Thiên Minh rất lợi hại, ngay cả Lang vương cùng Lôi ma kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Bây giờ Trần Thiên Minh đang ở đây, ai cũng có võ công cũng không có cách nào giết được Ngật Tang Đại Kiệt. Bây giờ bọn họ cũng không có thời gian phân tích tại sao Phương Minh Ngọc không phát ám hiệu cho bọn họ biết Trần Thiên Minh đang ở đây.

“Lui”, tối nay Hổ vương chỉ huy mọi hành động, hắn phán đoán bọn chúng đều không phải đối thủ của Trần Thiên Minh, vì vậy, sau khi hắn nhỏ giọng nói với mọi người một tiếng liền tung một chưởng hướng đến Trần Thiên Minh, sau đó phi ra ngoài cửa bỏ chạy. Những người khác cũng làm theo Hổ vương, sau khi hướng Trần Thiên Minh xuất chiêu liền chạy trốn phía cửa.

“Các người đứng lại cho ta.” Trần Thiên Minh nhìn thấy bóng dáng sáu người. Bọn họ vừa tiến đến liền chạy mất chắc chắn đã biết được võ công của đối thủ nên vội vàng đào tẩu. Vì vậy hắn vội vàng xông ra ngoài muốn tìm bọn sa cơ.

Sau khi Trần Thiên Minh lao ra liền phi đinh về phía trước. Hắn nghĩ cho dù không thể giết chết toàn bộ bọn chúng thì giết một hai tên cũng tốt.

“Ôi chao!” Lang vương ôm cái mông của mình kêu lên một tiếng. Hắn là người chạy sau cùng, Trần Thiên Minh phi đinh sắt cũng chỉ đánh tới hắn được mà thôi.

Thấy có người bịt mặt bị trúng đinh của mình, Trần Thiên Minh vội vàng tiến đến chuẩn bị xuất chiêu hạ tên bịt mặt. Nếu như giữ hắn lại, hẳn là người chủ mưu sát hại đệ tử của Hoàng Giáo sẽ xuất hiện.

Lang vương thấy Trần Thiên Minh hướng về mình tấn công, hắn cũng không dám ôm cái mông đau của mình nữa mà vội vàng tung ra mười phần công lực cùng Trần Thiên Minh tung một chưởng. “Bịch,” vốn Lang vương không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, bị Trần Thiên Minh đánh cho phải lùi về phía sau vài bước. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình ngọt ngọt, dường như có vật gì đó đang muốn tuôn ra.

Năm người chạy trước thấy Lang vương bị Trần Thiên Minh tấn công, bọn họ liền vội vàng quay người lại bay về giúp Lang vương, bọn họ cũng biết nếu Lang vương bị Trần Thiên Minh bắt được thì kế hoạch trước đó của Lạp Đạt sẽ bị thất bại hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook