Chương 636: Đêm nay hành động
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Sáng sớm hôm sau, Đình tỷ liền tình dậy đi rửa mặt, sau đó thi thập đồ vật trong phòng, Trần Thiên Minh cũng bị ầm ỉ muốn chết.
Trần Thiên Minh cũng không biết buổi tối hôm qua mình ngủ vào lúc nào, chỉ biết là lúc đầu bản thân đếm "một con cừu, hai con cừu, ba con cừu,...", sau một lúc không biết tại sao, bản thân lại đếm " một chị Đình, hai chị Đình, ba chị Đình...", lại càng thêm khó ngủ
Trần Thiên Minh mở đôi mắt gấu mèo của mình ra nhìn Đình tỷ nói:" Chị Đình, mấy giờ rồi, còn sớm như vậy chị đã dậy rồi, bọn họ tới chưa?"
"Sắp đến rồi, bọn họ vừa mới đến, Không Bạch đại sứ sẽ lại đây gặp chúng ta, ta cùng Không Bạch đại sứ đã liên lạc nhau." Đình tỷ xếp chăn mền lại nói.
"Tốt lắm, ta lập tức rời giường." Trần Thiên Minh vừa nói vừa từ trên giường nhảy xuống,bởi vì hắn thường ngảy ngủ chỉ quen mặc một cái tiều khó, vị vậy lúc này lều vải đã dựng đứng lên làm cho Đình tỷ nhìn thấy.
"Thiên Minh, cậu không có mặc quần!" Đình tỷ vô cùng hoảng sợ, vội vàng dùng bàn tay nhỏ che hai mắt mình lại. Nàng thật không ngờ Trần Thiên Minh mới vừa tỉnh ngủ phía dưới đã đáng sợ đến như vậy, nàng không khỏi xấu hổ mà đỏ mặt lên. Vì tính chất công việc, nàng đóng vai một người phụ nữ phong tao, nhưng kỳ thật nội tâm của nàng lại là một nữ nhân truyền thống. Hiện tại nhìn thấy Trần Thiên Minh như có thể không xấu hổ được sao?
Trần Thiên Minh vô tội nói:" Chị Đình, chị không nên nói lung tung, tôi chỗ nào không có mặc quần, tôi không phải đang còn mặc một cái sao? Mặc dù có nhỏ một chút, nhưng chị cũng không thể xem thường nó! Chị không tin thì chị nhìn một chút mà xem." Nếu như không phải vì phía dưới mình dựng lên khó có thể bước đi, Trần Thiên Minh thật muốn tới bên cạnh nắm lấy tay Đình tỷ để cho nàng xem một chút.
Đình tỷ giậm chân mắng:" Cậu còn nói nữa, cậu thật không biết xấu hổ, còn không mau mặc quần vào, chẵng lẻ câu cho rằng nơi đó của mình đẹp lắm sao mà xem!"
Thấy Đình tỷ tức giận, Trần Thiên Minh vội vàng tìm quần của mình mặc vào, sau đó từ trên giường tìm được đôi dép lê, nói:" Chị Đình, tôi một lát là ổn." Nói xong, vội vàng chạy vào trong WC trốn.
Từ bên trong đi ra, Trần Thiên Minh nhìn thấy Đình tỷ đang đi tới đi lui, nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh nói:" Thiên Minh, bọn tiểu Phương đã ở bên cạnh phòng chúng ta, một lát sẽ tới đây. Tôi nghe tiểu Phương nói, bởi vì trước đó tôi đã nhắc nhở, nên hắn phát hiện có người theo dõi bọn họ, chỉ là hắn đã cắt được cái đuôi đó."
""Xem ra chúng ta phải cẩn thận một chút." Trần Thiên Minh nói.
"Vì sợ người khác hoài nghi, bọn họ một lát nữa mới lại đây, Không Bạch đại sứ một lát nữa cũng sẽ tới đây." Đình tỷ nói. Vì vậy, hai người bọn họ đều ngồi trên giường xem TV, mặc dù đang xem TV, nhưng bọn họ đều không tập trung xem.
Cánh cửa đột nhiên bị người ta mở ra, bốn người đi vào, phân biệt là Tiết phương, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh cùng tiểu Tô. Đình tỷ vì để cho bọn họ thuận tiện tiến vào, cũng không có khóa cửa.
Tiết Phương sau kia mở cửa, liền nói với Đình tỷ:" Đình tỷ, chuyện này thật sự phiền toái, hy vọng Không bạch đại sứ có thể mau tới nói cho chúng ta biết Lạp Đạt đang ở nơi nào, người của đội đặc biệt võ công rất cao, nơi này lại là địa bàn của bọn họ, thật sự khó có thể đối phó!"
Đình tỷ mỉm cười nói:" Tiểu Phương, cậu không nên vội, chúng ta cũng không đến tình trạng xui xẻo như vậy, mặc dù nơi này là địa bàn của bọn họ, nhưng bọn họ cũng không dám lỗ mãng."
Trần Thiên Minh ở bên cạnh hỏi bọn họ Lâm Quốc tình huống lúc tới nơi này, khi hắn nghe được Lâm Quốc nói Tiết Phương một người ở một phòng, mà Lâm Quốc ba người ở một chóng. Mẹ kiếp, Tiết Phương tên này không phải muốn báo thù riêng đấy chứ? Bản thân một mình một phòng tiêu dao, lại để cho huynh đệ ta ở cùng một chỗ.
Tiết Phương nhìn giường trong phòng nhíu mày, hắn căm tức mà nói với Đình tỷ:" Chị Đình, chị cùng hắn ở cùng một chỗ sao?"
Trần Thiên Minh lập tức trả lời:" Đúng vậy, chúng ta là vợ chồng không ở cùng một chỗ sao được? Không nên làm cho người ta nghi ngờ."
Ngẫm lại cũng đúng, Tiết Phương không thể làm gì khác hơn là hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh mắt một cái, không thể tránh được mà cùng Đình tỷ ngồi trên giường. Trần Thiên Minh vừa nhìn lại cực kỳ nghiêm trọng, thầm nghĩ:" Nàng trên danh nghĩa là lão bà của ta, ngươi dám cùng nàng ngồi chung một chỗ sao." Nghĩ tới đây, hắn cũng đi tới bên cạnh Đình tỷ ngồi xuống, hắn cùng với Tiết Phương một người một bên dựa vào Đình tỷ.
"Trần Thiên Minh, ngươi không ngồi ở của ngươi giường, ngươi ngồi trên giường chị Đình làm gì?" Tiết Phương bất mãn nói.
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói:" Ha ha, giường ta ba người ngồi, giường chị Đình chỉ mới hai người ngồi, vì công bằng, đương nhiên là phải ngồi bên này."
Đột nhiên, Đình tỷ nhìn đồng hồ đeo tay mình một chút sau đó nói:" Tiết Phương, Khổng Bạch đại sứ tới, cậu đi mở cửa đi."
Tiết Phương vội vàng chạy đến mở cửa ra, quả nhiên bên ngòai có một nam nhân khoảng năm mươi tuỗi có chút gầy, bộ dáng hình như vừa mới đí đến nơi này.
Trần Thiên Minh sau khi nhìn thấy thầm nghĩ:" Chị Đình lợi hại như vậy, còn Không bạch kia không biết như thế nào?"
"Tiểu Phương, cậu đóng cửa lại!" Đình tỷ nó. Sau đó đứng lên, mang cho Khổng Bạch một cái ghế nói:" Khổng đại sứ, tình huống có biến, chúng ta không thể không ở chỗ này lâu được."
Khổng Bạch gật đầu nói:" Chuỵên này tôi biết, nghĩ không qua Phiên quốc lại biết được nhanh như vậy, hoàn hảo là các ngươi cảnh giác không có bị bọn họ làm cho bị thương."
"Khổng đại sứ, tình huống vô cùng đáng sợ, ta sợ là Quốc An chúng ta có nội gián, cấp trên lệnh cho chúng ta tốt nhất không liên lạc với bọn họ, sợ bị nội gián biết được tình huống nơi này của chúng ta." Đình tỷ nói với không Bạch.
"Nếu như vậy thì càng thêm phiền toái, bất quá hoàn hảo là chúng ta đã tra ra tin tức của Lạp Đạt." Khổng Bạch nói:" Đây là thiên tân vạn khổ mới tìm được."
Đình tỷ cao hứng nói:" Vậy thì tốt quá, chúng ta phải bắt Lạp Đạt nhanh một chút, cho dù có nội chúng ta hòan thành nhiệm vụ cũng không sợ."
Khổng Bạch gật đầu đem một tờ giấy đưa chao Đình tỷ nói:" Đây là biệt thự nhà của hắn, nghe nói hắn ở bên trong này, có thể là đang huấn luyện mộc thi sát thủ."
Đình tỷ cầm lấy tờ giấy nhìn một chút nói:" Cảm ơn ngài, Không đại sứ." Nói xong, Đình tỷ dùng nội lúc bóp nát tờ giấy.
"Văn Đình, cô đối với Phiên quốc hiểu rất rõ, chúng ta cũng không phái người dẫn đường cho các người, cũng không phái thêm nhân thủ, sợ đến lúc đó Phiên quốc sẽ có chứng cớ chứng minh ta giúp các ngươi, đại sứ quán chúng ta sẽ có phiền toái." Khổng Bạch nói.
"Chúng ta khi đến đây đã biết trước." Đình tỷ gật đầu nói.
Trần Thiên Minh không khỏi thầm nghĩ, xem ra đại sứ quán chỉ có thể lén lút đưa tin tức cho bọn hắn, về phương diện nhân thủ thì không dám giúp bọn hắn. Cho dù bọn họ có bị bắt lại, cũng là vấn đề tư nhân của bọn họ, cũng không có quan hệ tới quốc gia.
"Trần Thiên Minh tiên sinh, khổ cực cho các người rồi." Khổng Bạch đột nhiên quay đầu lại nói với Trần Thiên Minh.
"Ngài nhận ra tôi sao?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi.
Khổng Bạch vừa cười vừa nói:" Trước khi các ngươi chưa tới, Quốc An đã đem tư liệu về các ngươi cho chúng ta, ta đương nhiên là nhận ra cậu. Cậu tại thành thị M là một nhân vật thần kỳ, chúng ta đều biết cậu, hy vọng cậu cũng có thể trở thành nhân vật thần kỳ tại Phiên quốc."
"Tôi sẽ làm hết sức, chỉ là Phiên quốc đã biết chúng tôi tới, chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy. Bất quá Không đại sứ có thể tìm được tin tức của Lạp Đạt, chúng tôi sẽ hành động." Trần Thiên Minh nói.
"Các ngươi chuẩn bị lúc nào động thủ?" Khổng Bạch hỏi.
Đình tỷ suy nghĩ một chút nói:" Dù sao mọi người cũng đã tới động đủ, vậy thì tối hôm nay, không nên để đêm dài lắm mộng."
Khổng Bạch nói:" Vậy thì hành động, buổi tối hôm nay ta sẽ cho người của ta mặc trang phục thành bộ dáng của các ngươi, các ngươi hôm qua xuất nhập khách sạn này, đã hấp dẫn sự chú ý của bọn họ."
Trần Thiên Minh cao hứng nói:" Như vậy thật tốt quá, chiêu này giương đông kích tây phương pháp thật tốt." Hắn đột nhiên lại nhíu mày nói:" Bất quá, bọn họ có thể gặp nguy hiểm không?"
"Hẳn là không, khi bọn họ phát hiện là nhận là người, hẳn là sẽ rời đi. Các ngươi là anh hùng vì chuyện của quốc gia mà mạng cũng không cần, chúng ta cũng không phải là loại yếu hèn, chỉ cần không làm cho hai nước tranh đấu, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực giúp các người, cho dù là mất mạng cũng không tiếc." Không Bạch chánh khí lẫm liệt, có thể vì quốc gia mà đầu rơi máu chảy cũng không sao.
"Khổng đại sứ, có những lời của của ngài là được, chúng ta cho dù là mất mạng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Trần Thiên Minh nói.
Khổng Bạch nhìn đồng hồ một chút nói:" Cứ như vậy đi, Văn Đình, lúc các ngươi xuất phát thì báo tin cho ta, ta sẽ cho người của ta phối hợp với các ngươi. Nếu có chuyện gì thì chúng ta sẽ liên lạc lại, các ngươi nhất đỉnh phải nhớ điện thoại cho đại sứ quán chúng ta, có cái gì cần thì liên lạc với chúng ta."
Đình tỷ nói:" Khổng đại sứ, ngài không cần lo lắng, chúng ta mỗi người đều có số điện thoại của ngài, bất quá trừ phi ta cùng Tiểu Phương xuất hiện vấn đề, nếu không bọn họ cũng không tìm các ngươi."
Khổng Bạch đứng lên đưa mắt nhìn mọi người một cái rồi rời đi.
"Tiểu Phương, cậu một hồi cùng tôi đi mua bữa sáng, ăn sáng xong mọi người liền ở trong phòng nghỉ ngơi, dưỡng sức chuẩn bị buổi tối hành động." Đình tỷ nói với mọi người.
Trần Thiên Minh nghe thấy Đình tỷ gọi Tiết Phương đi với mình, không khỏi cảm thấy ăn dấm chua:" Chị Đình, Tiết Phương vừa mới tới nhất định rất mệt, nếu không tôi cùng chị đi mua bữa sáng?"
Tiết Phương đắc ý vừa cười vừa nói:" Không cần, ta không mệt một chút nào, chúng ta là người luyện võ sao có thể yêu đuối như vậy, chị nói đúng không Đình tỷ." Tiết Phương vừa nói vừa lôi kéo Đình tỳ đi ra ngoài.
Mẹ kiếp, đúng là tiểu nhân đắc chí. Trần Thiên Minh trong lòng mắng, Đình tỷ người ta là quan tâm ra, sợ ta mệt cho nên mới gọi ngươi đi làm việc này, bị người lợi dụng còn không biết.
Trần Thiên Minh cùng bọn Lâm Quốc trò chuyện một hồi, khi Trần Thiên Minh nghe được Lâm Quốc nói Tiết phương này lạnh lùng như băng, đối với bọn họ bộ dáng xa cách, tâm lý lại càng tức giận. Nhưng nghĩ đến người ta là ân nhân cứu mạng của mình, không thể làm gì khác hơn là nén giận vào trong bụng.
"Cái gì, các ngươi không có theo dõi sao, để bọn họ trốn khỏi khách sạn?" Một người Phiên quốc tóc vàng ngồi trên ghế, tức giận cầm bút trong tay đập nát nhìn chằm chằm thủ hạ đang báo cáo với hắn.
"Chad thị trường, là sai lầm của ta, ta lần sau nhất định sẽ giết chết bọn họ." Tên thủ hạ kia vội vàng cúi đầu nói, hắn biết tính tình của thị trưởng, khi hắn tức giận mình nhất định trước tiên phải nhận lỗi, chỉ có như vậy hắn mới có thể bớt giận. Mà hắn cũng biết thị trưởng là thân tín của tổng thống, bằng không hắn cũng không có khả năng từ trong đội đặc biệt điều ra mười cao thủ đến nơi này, cao thủ này chỉ nghe lệnh của lãnh đạo của quốc gia, bọn họ chúnh là sát thủ cao cao tại thượng, ngay cả thị trưởng cũng không có trong mắt bọn họ.
Chad thị trường nâng cằm nói:" Ta cho ngươi bố trí ra sao?"
Thủ hạ vội vàng trả lời:" Toàn bộ đều rất tốt, mặc kệ là khách sạn hay là nhà hàng, bọ họ chỉ cần ở trong quốc gia chúng ta, bọn họ sẽ lập tức báo lại cho chúng ta, nếu không, bọn họ sẽ phải ngồi tù. Bọn họ bị hù dọa như vậy đương nhiên sẽ nghe lời chúng ta nói, bằng không lần trước chúng ta làm sao biết được bọn họ ở khách sạn đó!"
"Nhưng lại bị ngươi để cho chạy mất." Chad thị trường mắng:" Lần sau còn như vậy, ta giết ngươi."
"Bọn họ là từ ngoài cửa sổ chạy ra ngoài, nghĩ không ra võ công của bọn họ lợi hại như vậy, cao như vậy mà bọn họ cũng dám nhảy xuống, lần sau tôi sẽ không phạm sai lầm như vậy." Thủ hạ sợ hãi nói.
"Vậy là tốt, ngươi kêu mấy tên chủ khách sạn chú ý nếu có người Z quốc đến, bọn họ đêm nay chạy thoát, chắc chắn sẽ tìm chỗ khác ở." Chad cười âm hiểm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.