Lưu Manh Lão Sư

Chương 531: Em không thích chúng mình như vậy sao?

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Vừa mới bắt đầu Hà Đào còn đang giãy dụa nhưng khi Trần Thiên Minh không ngừng vuốt ve thì nàng cũng chầm chậm không phản kháng lại mà hưởng thụ sự hưng phấn Trần Thiên Minh mang lại cho mình.

Trần Thiên Minh thấy Hà Đào không phản kháng lại nữa thì hắn cũng bắt đầu cởi quần áo của Hà Đào. Đầu tiên là cởi áo khoác bên ngoài, tiếp đó là một chiếc áo thun mỏng để lộ ra chiếc áo chíp màu tím gợi cảm khiến cho Trần Thiên Minh không thể rời mắt ra. Hắn vội vàng cởi bỏ nốt chiếc áo còn lại của Hà Đào hai bầu ngực trắng nõn hiện ra trước mắt Trần Thiên Minh.

“Hà Đào em đẹp quá!” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt hai bầu ngực của Hà Đào. Lần trước ở trong bệnh viện bởi vì thời gian gấp gáp nên hắn không thể nhìn cẩn thận được hôm nay thì khác, hắn muốn thưởng thức cái mà hắn thích nhất ở phụ nữ.

Đó là sự yêu thích với người khác giới, là một thứ mà cả đời này không thể quên, nó giống như một mối tình đầu suốt đời không thể quên. Giờ đây Trần Thiên Minh đang mang tâm trạng này đối mặt với sự hưng phấn cùng sự lưu luyến si mê của người phụ nữ mà hắn thích, khiến cho không người nào có thể giải thích.

“Ư” Hà Đào giống như trả lời Trần Thiên Minh nhưng lại như là rên rỉ .

Trần Thiên Minh mặc kệ vội vàng đem tay trượt xuống quần của Hà Đào, hắn dùng ngón tay cởi khóa quần của Hà Đào để lộ ra chiếc quần lót. Đó là một chiếc quần trắng in hoa, mê người nhất chính là trong quần lót của Hà Đào có in hoa ở ngay chỗ nhạy cảm nhất, khiến cho người ta khó mà cưỡng lại được.

Thế là Trần Thiên Minh vội vàng kéo quần dài của Hà Đào giật xuống, rồi chầm chầm cởi quần lót của nàng ra. Oa thật đẹp! Trần Thiên Minh khẽ tán thưởng trong lòng, từ chỗ nhạy cảm đó của Hà Đào tỏa ra một mùi thơm mê người làm cho hắn phải hướng về.

Hà Đào nhìn thấy Trần Thiên Minh đang nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình thì sốt ruột vội vàng lấy tay che lại, xấu hổ nói “Thiên Minh, anh không được nhìn!”

“Hì hì sợ cái gì chứ? Trên người em chỗ nào anh cũng đều xem qua rồi, Hà Đào buông tay ra.” Trần Thiên Minh thấy Hà Đào lấy tay che đi chỗ đặc sắc có hơi thất vọng . Thế là hắn bắt Hà Đào nhanh chóng buông ra.

“Không, em không bỏ.” Hà Đào nhẹ nhàng lắc đầu tuy nàng hiểu nhưng trong lòng của nàng vẫn có chút thẹn thùng.

Trần Thiên Minh thấy Hà Đào không buông tay ra hắn cũng không ép buộc dù sao hắn không thích duy trì chuyện như vậy. Nhưng mà Trần Thiên Minh cũng sẽ không do đó mà buông tha. Hắn tiến người lên phía trước tiếp đó cúi xuống hôn lên thân thể của Hà Đào.

“Buồn, Thiên Minh buồn” Hà Đào khanh khách cười. Nàng mới nở nụ cười một hồi thì có gì đó khang khác, vừa rồi Trần Thiên Minh hôn lên người mình cảm giác còn có chút buồn nhưng một lát sau nàng lại thấy khác, loại cảm giác này làm cho nàng rung động.

Thiên Minh đã lão luyện trong chuyện này cũng cảm giác được thân thể của nàng có biến đổi thế là hắn tiếp tục dùng lưỡi hôn lên ngực Hà Đào. Hắn muốn nhìn xem khi hắn hôn lên chỗ mẫn cảm của Hà Đào thì nàng còn có thể thủ vững phía dưới được bao lâu.

Quả nhiên không một lát nữa Hà Đào mà bắt đầu từ từ rên rỉ, nàng vốn căng bụm lấy phía dưới cũng chầm chậm buông ra.

Trần Thiên Minh xem thời cơ đã đến, vội vàng đưa tay sờ vào phần dưới của Hà Đào, trời ạ chỗ ấy đã ướt đẫm, thế là hắn nhẹ nhàng sờ .

“A” Hà Đào bị Trần Thiên Minh sờ như vậy lập tức co người .

Trần Thiên Minh vừa vuốt ve phía dưới của Hà Đào vừa hôn hít lấy. Hà Đào cũng hé miệng đáp lại cái hôn của Trần Thiên Minh. Hôn một hồi Trần Thiên Minh lại hôn lên hai bầu ngực của nàng .

Cảm giác kích thích khiến cho Hà Đào cảm giác toàn thân như lửa bị đốt dường như cảm giác hưng phấn tràn ngập thân thể, nàng giờ đây lại muốn Trần Thiên Minh thèm muốn mình.“Thiên Minh, em muốn.” Hà Đào thấp giọng nói .



Nghe được tiếng nói của Hà Đào, Trần Thiên Minh lập tức cởi y phục của mình sau đó ném qua một bên rồi dang hai chân của nàng ra.

Đương Trần Thiên Minh mới vừa mới vào thì Hà Đào đã cảm giác toàn thân nóng rực, cảm giác này làm cho nàng khó có thể quên.“Thiên, Thiên Minh” Hà Đào cao hứng kêu lên một tiếng.

“Làm gì vậy ?” Trần Thiên Minh cố ý hỏi.“Có phải em không thích như vậy không? Nếu vậy thì anh sẽ đi ra.” Trần Thiên Minh mặc dù nói đi ra nhưng hắn cũng không có đi ra mà ngược lại còn đi sâu vào trong hơn, liên hồi chuyển động không ngừng.

“Không, không phải” Hà Đào có chút vội vã. Trần Thiên Minh làm như vậy làm cho nàng cảm thấy ngứa.

“À, hóa ra là em muốn anh chuyển động.” Nói xong Trần Thiên Minh lập tức chuyển động mạnh hơn nữa.

“Ân, Thiên Minh, em thích như vậy.” Hà Đào hưng phấn kêu lên. Cũng may gian phòng của nàng cách âm tốt nếu không sẽ khiến cho bên ngoài nghe được.

Trần Thiên Minh dừng lại hỏi Hà Đào “Hà Đào em vừa mới nói cái gì? Anh không nghe thấy em nói lại đi”

“Thiên Minh đừng có ngừng lại.” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ngừng lại sốt ruột nói. Nàng không ngờ rằng Trần Thiên Minh dừng lại cùng mình nói chuyện.

“Em nói trước đi em vừa mới nói anh cử động gì cơ.” Trần Thiên Minh híp mắt cười nói. Giờ đây là lúc hắn báo thù, đàn ông phải mạnh mẽ như vậy.

“Em nói anh mau làm tiếp đi.” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh vẫn chưa động đậy nên lắc cái mông của mình nhưng động tác như vậy chỉ có thể coi như là muối bỏ biển sao có thể giải quyết được ham muốn của nàng?

“Không phải câu này câu trước đó cơ,” Trần Thiên Minh muốn dụ dỗ Hà Đào nên cố ý động đậy ba cái rồi lại ngừng lại.

“Câu nào? Em không biết Thiên Minh anh mau làm tiếp đi! Em chịu không được nữa rồi .“Hà Đào cầu khẩn Trần Thiên Minh.

“Em nói thích cái gì đó, nói cho anh nghe lần nữa đi.“Trần Thiên Minh cũng không biết Hà Đào không biết thật hay là giả không biết hắn chỉ muốn nhắc nhở nàng.

Hà Đào biết Trần Thiên Minh muốn nghe cái gì nhưng nàng cũng không muốn chịu thua nên nói “Hừ anh đi ra em không để ý tới anh .” Nói xong nàng cắn răng cố nén ham muốn trong lòng mình.

Trần Thiên Minh thấy Hà Đào dường như giận dữ không nghe lời của mình nên hắn vuốt ve thân thể của nàng, rồi khẽ động đậy.

“A” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh động đậy cho là hắn nghe lời mình nói . Nhưng không ngờ rằng khi nàng vừa mới hứng khởi thì hắn lại ngừng .

Khi mà cô ta đang hưng phấn, Trần Thiên Minh vẫn chậm rãi như trêu tức nàng. Cứ như vậy như thế tuần hoàn mấy lần sau Hà Đào nhịn không được nàng kêu lên “Thiên Minh anh mau làm đi.”

“Em nói em yêu anh em thích chúng ta như vậy.“Trần Thiên Minh cười gian .

“Không, em không nói.” Hà Đào có chút dao động, nàng như sắp phát điên . Nhưng Trần Thiên Minh lại cứ động đậy rồi lại thôi

“Được thôi, vậy anh sẽ chầm chậm làm, em chịu không được thì nói, chịu được thì thôi .” Trần Thiên Minh lần trước chinh phục Trương Lệ Linh xong cảm thấy chiêu này có tác dụng phi thường.



Chầm chậm Hà Đào nhịn không được nàng nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh “Thiên Minh, em thích anh. Em thích chúng mình như vậy, anh mau động đi.”

“Cái gì? Anh nghe không rõ ” Trần Thiên Minh cố ý nói.

Êm yêu anh, em thích chúng mình như vậy.” Bị ép buộc bất đắc dĩ Hà Đào đành phải lớn tiếng kêu lên.

Trần Thiên Minh cao hứng nói “Được, Hà Đào, anh cũng thích em, anh cũng thích chúng mình như vậy, anh sẽ yêu em cả đời này.” Trần Thiên Minh hướng về phía Hà Đào biểu đạt ý nghĩ của chính mình - yêu thương sau đó lại bắt đầu.

“A! Thiên Minh, đúng như vậy em rất thích.” Khi Trần Thiên Minh mạnh mẽ công kích. Hà Đào bắt đầu rên rỉ.

“Ha ha Hà Đào, anh cũng yêu em chết đi được.” Trần Thiên Minh kêu lên. Thế là hắn ra sức chuyển động trên người Hà Đào.

“A! Thiên Minh sướng quá.” Hà Đào đột nhiên kêu lên một tiếng.

Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đã thỏa mãn hắn cũng muốn mình nhanh chóng thỏa mãn dù sao đây cũng là nhà của Hà Đào không thể làm quá lâu.

“Tiểu Đào” Bên ngoài tiếng mẹ Hà truyền đến, bà còn tưởng rằng Hà Đào cùng Trần Thiên Minh hai người đang ở trong phòng nói chuyện phiếm ai ngờ hai người đó đang làm chuyện này.

“Mẹ, chuyện gì?” Nghe được tiếng mẹ, Hà Đào kinh hãi, nàng vội vàng hắng giọng lớn tiếng kêu. Trần Thiên Minh cũng không vì tiếng mẹ bên ngoài mà dừng lại, dù sao cửa phòng cũng đã cài then mẹ cũng không vào được. Trong tình cảnh như vậy lại làm chuyện như vậy khiến cho Trần Thiên Minh thấy rất kích thích.

Bởi vì Trần Thiên Minh vẫn còn đang trên người Hà Đào, Hà Đào chỉ cảm thấy phía dưới lại bắt đầu hưng phấn nhưng nàng không dám rên rỉ mà chỉ âm thầm cắn môi chịu đựng .

“Chúng ta đi ngủ đây lát nữa con tiễn Thiên Minh nhé.” mẹ Hà nói xong cũng đi luôn.

Nghe được tiếng mẹ đã đi, Hà Đào lại bắt đầu rên rỉ. Vừa rồi Trần Thiên Minh khiến cho nàng muốn kêu mà không dám .

Trần Thiên Minh không muốn mất quá nhiều thời gian, hắn đẩy nhanh tốc độ .“A!!” Trần Thiên Minh cuối cùng đem toàn bộ bắn ra.

“Thiên Minh anh thật là đáng sợ cũng may không phải em đi cùng anh nếu không chắc em chịu không nổi.” Hà Đào lau mồ hôi trên trán nói.

"Em không thích anh đáng sợ như vậy sao?” Trần Thiên Minh tự hào nói.

“Thích!“Nói xong Hà Đào thẹn thùng cúi đầu.

Trần Thiên Minh ra khỏi nhà của Hà Đào cũng mới có mười giờ, sớm như vậy nhưng mà hắn cũng không thể ở lại quá muộn dù sao hắn cũng chưa có đi lại chính thức với Hà Đào cho nên không thể để bố mẹ nàng có cái nhìn không tốt về mình.

“Reng reng reng” Điện thoại của Trần Thiên Minh vang lên, là Phạm Văn Đình gọi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook