Chương 744: Hai nắm đấm
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Phùng Vân đi được tới hai bước thì phía trước đột nhiên có một đại hán to lớn chắn trước mặt Phùng Vân. Đại hán lạnh lùng cười :
"Vân tiểu thư, ngươi biết chúng ta sao?"
Phùng Vân thấy đại hán thì kinh hoàng nói :
"Đại Mã, hôm trước không phải ta nói cho ngươi hiện tại không có tiền sao? Ngươi tha cho ta vài ngày đi, rồi ta sẽ trả lại tiền cho ngươi.
"Mẹ, hôm trước không phải ngươi cũng nói vậy sao? Ít nhất hôm nay ngươi phải đưa tiền cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Đại Mã lại hùng hổ nói.
"Mã ca có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài nói" - Phùng vân đem cầm hai chai bia, rồi sai cô bé kia :
"Tiểu Lan, ngươi giúp ta đem hai chai rượu đến."
Nói xong Phùng vân đi theo Đại Mã đi ra ngoài. Ra đến cửa câu lạc bộ đêm, Phùng vân nhỏ giọng nói :
"Mã ca, ngươi tha cho ta vài ngày được không? Hiện giờ ta thật sự không có tiền. Nếu có tiền, ta sẽ đưa cho ngươi ngay."
Đại Mã xông lên nắm tóc Phùng Vân, hung tợn nói :
"Con mẹ nhà ngươi chứ. Đừng tưởng ngươi có chút quan hệ là giỏi, nếu ngươi không trả tiền cho ta thì ta sẽ bán ngươi lấy tiền trả nợ."
Lúc này, mấy tên lưu manh từ góc đường đối diện xông vào, tay cầm hung khí :
"Vân tỷ, chúng ta tới đây."
Mấy tên này là do Tiểu Lan gọi tới.
"Ha ha người của ngươi tới rất nhanh a!"
Rồi Đại Mã cười lạnh :
"Ngươi đã dám nghĩ tới việc động võ thì ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta."
Nói xong Đại Mã xông đến trước mặt mấy tên lưu manh kia.
Mấy gã lưu manh kia khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang cầm hung khí. Bọn họ thấy đối phương không có vũ khí nên cho là mình chiếm ưu thế.
"Mọi người cùng xông vào cứu Vân tỷ." - Một tên lưu manh trong đám lớn tiếng kêu.
Một tên lưu manh lao đến chỗ Đại Mã, muốn dùng hung khí (thiết quản - em không biết là cái gì @@, thực ra mấy từ hung khí ở trước đều là thiết quản nhưng em không biết dịch nên để tạm là hung khí =D) tấn công. Đại Mã vung chân đá mấy cái, lũ lưu manh lao vào ngã dúi ngã dụi. Mấy tên lưu manh cầm gậy khác bị đại hán nắm lấy gậy, đánh ngã tiếp.
Trong chốc lát cả lũ đã bị đánh gục xuống đất, kêu thảm :
"Ai da, đại ca tha cho chúng em. Chúng em cũng chỉ theo lệnh người khác mà thôi."
Lũ lưu manh đành cầu xin đại hán kia tha mạng.
"Còn không cút, tao đánh gãy cái chân chó nhà bọn mày." Đại Mã trừng mắt nói.
"Các ngươi đừng chạy, cứu ta với!" - Phùng Vân sợ hãi cũng phải. Thường ngày, lũ lưu manh này khá lợi hại, toàn ỷ vào số đông bắt nạt người, nhưng hôm nay lại bị đại hán kia đánh cho bò lăn trên mặt đất thì thật trái với thường tình.
Đại Mã cười dâm, nói :
"Tiểu Vân này, hôm nay ngươi không trả tiền cho bọn ta thì chịu khó lên giường với bọn ta vài hôm, sau đó ngủ với lão đại của bọn ta vài hôm nữa là ta xóa nợ cho người."
"Thôi được. Ngươi buông tay ra ta trước đã. Trước đây ta và ngươi không phải bạn sao ? Tiểu Vân ta cái gì của nam nhân chưa thấy qua chứ." - Phùng Vân đành cười một cách miễn cưỡng.
"Thế mới tốt chứ, bọn ta trước nay có cái đạo lý có nợ phải trả mà với các cô nương xinh đẹp không có tiền thì theo ta lên giường vài hôm ta sẽ xóa nợ." - Đại Mã nở nụ cười dâm đãng. Xem ra hắn chỉ nghĩ tới việc lên giường cùng Phùng Vân, sau đó đem cô ta đi "bán thịt", đúng là lợi cả đôi đường a. (đoạn này liều mạng dịch bừa, mong mọi người thông cảm @@)
Phùng Vân thừa dịp Đại Mã đang cao hứng, không để ý bèn đá mạnh vào hạ bộ hắn, rồi chạy mất.
"Mẹ nó, dám đánh tao rồi chạy à. Bọn mày xông lên bắt nó về cho tao!" - Tiểu JJ yêu quí của mình bị thương nên Đại Mã tức giận quát to.
"Ngươi nếu dám làm bậy, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi." - Phùng Vân lớn tiếng nói. Hiện tại nàng biết bọn Đại Mã không phải người thường, một mình đánh ngã 7,8 tên cầm hung khí.
"Mẹ mày chứ, dám láo với tao à!" - Đại Mã kéo Phùng Vân vào, vung tay định cho nàng một cái tát.
Phùng Vân biết mình không cách nào phản kháng được, chỉ đành nhắm mắt lại. Nhưng nàng đợi một lúc lâu cũng không cảm thấy bàn tay của Đại Mã, bèn mở mắt ra. Thì ra là gã tự xưng là "anh em của Phùng Hào" đang chắn trước mặt mình.
"Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của tao ? Có tin tao giết mày không ?" Đại Mã muốn rút tay về, nhưng bây giờ đang bị Thiên Minh dùng nội lực giữ lại, căn bản không rút ra được.
"Ta là anh của Tiểu Vân. Chuyện của nàng ta như thế nào không quản. Trừ khi nàng để người khác đánh, bằng không không ai có thể đánh nàng." - Trần Thiên Minh lạnh lùng nói. Vừa rồi, hắn cũng ở gần quan sát Tiểu Vân cùng lũ Đại Mã, đợi thời điểm quan trọng mới ra tay.
Phùng Vân nghe xong đối Trần Thiên Minh kêu to :
"Ngươi đi đi, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Ngươi không đi là ta báo cảnh sát đó!"
"Đúng, đúng. Báo cảnh sát bắt hắn đi." - Đại Mã cao hứng nói.
Hắn đã biết sự lợi hại của Trần Thiên Minh nên cũng không dám động thủ, hơn nữa còn có ba người ở phía sau Trần Thiên Minh, có vẻ cũng là người của Thiên Minh.
"Mã ca mau gọi cảnh sát đi, em thấy hắn có vẻ nguy hiểm lắm." - Một gã đứng gần Đại Mã nói. (đoạn này em hơi chém =D)
"Việc này mà tao cần mày dạy sao, tao chỉ đang dọa nó thôi." - Đại Mã thấy thủ hạ của mình còn dám dạy bảo mình nên tức giận dạy bảo lại thủ hạ.
Đại Mã thấy sợ Trần Thiên Minh không dám giữ Phùng Vân nữa. Phùng Vân được thả ra thì tránh ra khỏi Đại Mã, nói (đoạn này convert khó hiểu quá nên em lại dịch bừa T_T) :
"Phùng Hào với ta bây giờ không có quan hệ, ta sống ... hay ... chết ... cũng ... không ... phải ... việc ... của ... ngươi." - Phùng Vân càng nói càng không kìm chế được cảm xúc, mắt đã hơi ướt.
Thiên Minh ôm Phùng Vân vào lòng, vỗ về :
"Ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi cho thoải mái. Không ai làm gì ngươi đâu."
Thiên Minh cũng biết, Phùng Vân vẫn còn nhớ anh mình lắm, chẳng qua do trước đây cả hai anh em đều ngang bướng như nhau nên mới diễn ra tình cảnh như bây giờ (đoạn này em chém tiếp ).
Tiểu Vân gạt nước mắt xoay người quay ra, kêu lớn :
"Ngươi cút đi cho ta. Chuyện của ta ta sẽ tự giải quyết. Mã ca chẳng phải muốn bán ta sao, ngươi bán ta xong ta sẽ tự kiếm tiền rồi trả cho ngươi."
Trần Thiên Minh thấy Phùng Vân hiện tại đã rất kích động, bèn quay người đối mặt với Đại Mã, nói :
"Nói vậy, Tiểu Vân nợ ngươi bao nhiêu tiền ?"
"Mười lăm vạn." - Đại Mã nói. Thực ra tất cả hắn làm cũng chỉ vì tiền.
"Không phải ta chỉ mượn ngươi 5 vạn ư ?" - Phùng vân vừa nghe Đại Mã nói như vậy không khỏi ngạc nhiên.
"10 vạn kia là tiền lãi. Bọn ta mà không lấy lãi thì cạp đất mà ăn à ?"(đoạn này em chém tiếp =D)
Đại Mã nói tiếp "Lúc ấy ngươi đang bài bạc say mê, ta ra điều kiện tiền lãi như vậy ngươi cũng đồng ý mà ?"
"Dù thế nhưng bây giờ ta nợ ngươi mới chỉ một tháng, ngươi định bóp chẹt người khác a ?" - Phùng Vân tức giận nói.
Trần Thiên Minh nói :
"Nếu như ta trả ngươi 5 vạn, ngươi có tha cho Tiểu Vân không ?"
Đại Mã chỉ bị Trần Thiên Minh nắm lấy tay nên vẫn chưa thấy sự lợi hại của Thiên Minh. Nếu hắn cho vay mà không lấy lãi thì cho vay làm gì !? Hắn bèn bảo năm gã đi sau tiến lên.
"Nếu bây giờ ngươi đưa ta 5 vạn, trong tháng này giả tiếp cho ta 10 vạn thì ta tạm tha cho ngươi." Đại Mã hung tợn nói.
"Lão đại để em xử hắn." - Tiểu Ngũ ở bên cạnh ngứa ngáy chân tay lắm rồi.
Trần Thiên Minh cũng thấy lũ kia có chút võ công, nhưng tất nhiên không địch lại Tiểu Ngũ bèn đáp :
"Ngươi cứ ra dạy bảo bọn chúng một chút." Nói xong Trần Thiên Minh đứng ở Phùng vân bên người không nói.
"Hắn là lão đại ?" - Đại Mã thấy thật kỳ quái. Tiểu Ngũ cũng cung kính với một thanh niên trẻ, nhìn không hề có uy lực gì, còn gọi là gã thanh niên đó là "lão đại".
Tiểu Ngũ tức giận nói :
"Bọn ta định cho ngươi 5 vạn đã là nể mặt lắm rồi, vậy mà ngươi còn muốn lãi ư. Thế thì cả gốc lẫn lãi tính hết vào mấy quyền của ta nhé!" (đoạn này em chém bừa @@)
"Mọi người cùng lên!" - Đại Mã thấy Trần Thiên Minh chỉ phái mỗi Tiểu Ngũ ra nên cũng tăng thêm chút dũng khí.
Hắn cũng nghĩ, chẳng lẽ 6 người bọn hắn không làm gì được một mình Tiểu Ngũ sao. Nghĩ vậy, Đại Mã vọt lên, thi triển công phu của mình.
Tiểu Ngũ nhìn Đại Mã, biết lũ Đại Mã có võ công nhưng chỉ là ngoại công, không có nội công, càng tự tin vào chiến thắng của mình. Tiểu Ngũ đấm lên một quyền.
Đại Mã thấy Tiểu Ngũ không cao lắm, lại dám đưa nắm đấm ra dọa hắn, bèn kêu lên :
"Đến đây đi, ta giết ngươi!"
Rồi cũng tung ra một quyền.
Hai nắm đấm chạm vào nhau, Đại Mã bị nội công của Tiểu Ngũ đánh bay như người giấy, không còn chút sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.